Đường Bát gia ngồi trên ghế chủ vị, tức giận đến tím cả mặt, nói không ra lời, chỉ có thể duỗi ra một đầu ngón tay, giống như người tàn tật, run rẩy mà chỉ chỉ Tần Ý.

Nhưng mà Đường Ngự Thiên còn giống như sợ người lớn trong nhà mình phản ứng chưa đủ kịch liệt, đem người vẫn rập khuôn từng bước theo sau hắn, Tần Ý còn chưa đứng vững gót chân, kéo vào trong lồng ngực!

Tần Ý lớn như vậy, đây là lần đầu tiên đi giày cao gót, vốn muốn duy trì thăng bằng đã rất khó khăn, lúc này bất thình lình bị kéo một cái, nhất thời chân trái vắt qua chân phải, như bánh quai chèo, trực tiếp ngã vào lồng ngực Đường Ngự Thiên.

Anh ngẩng đầu lên, đón lấy ánh đèn rơi xuống, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm gì?”

Đường Ngự Thiên tiến đến bên tai anh, mặt không chút cảm xúc: “Làm cậu.”

Tần Ý: “…”

Bốn phía là tiếng người huyên náo.

Đường Bát gia rốt cuộc cũng nhận ra mình vừa cõng phải cái dạng nồi gì!

Ông ta tức giận đến suýt chút nữa nôn ra máu.

Nhưng vẫn còn muốn vui vẻ mà giả vờ đứng lên, đi tới trước mặt Đường Ngự Thiên vỗ vỗ vai hắn, mặt lộ vẻ mỉm cười, phun ra hai chữ: “… Rất tốt.”

Đường Bát gia tiếp tục ha ha cười: “Chuyện cười này rất thú vị.”

Đường Ngự Thiên mặt lạnh: “Lão già, ai nói chuyện cười với ông.”

Giọng Đường Ngự Thiên cũng không lớn, Bát gia lại bịt tai, làm như gì cũng không nghe thấy, tự nhiên nói với tân khách: “Bình tĩnh, đừng nóng _____ đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi ____ chỉ trách lão già này, gần đây giục Ngự Thiên tìm đối tượng nhiều quá. Không có gì, thằng bé chỉ đang tức giận lão già này một chút mà thôi _____”

Vốn dĩ, khách mời đều có ý muốn không an phận với Đường Ngự Thiên. Nữ mộng muốn gả cho hắn, nam thì muốn ôm một cái đùi lớn. Hơn nữa, Tô Thất này trang điểm như vậy, kỳ thật cũng hơi lố, trong tiềm thức, bọn họ không cách nào tin tưởng Đường Ngự Thiên sẽ thực sự tìm về một nam nhân như vậy. Cho nên, khi Đường Bát gia đưa ra cái lý do sứt sẹo kia, bọn họ vẫn tin.

Đường Ngự Thiên vốn muốn làm ác hơn một chút, nhưng hắn đối với khuôn mặt này của Tô Thất cũng không mở được miệng.

Cái kỹ năng trang điểm tởm đến thế nào vậy! Đường Ngự Thiên quả thực không dám hồi tưởng đến độ xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ bất đồng của lông mày, đôi môi đỏ chót, hai gò má thì đem đánh hồng như hai cái đít khỉ, kẻ mắt thì như thể muốn phi hẳn lên trời luôn!( *… Tần Ý my baby, you deserve better…)

Mà người kia bị trang điểm thành ra như vậy, lại như là không tự nhận thức, sắc mặt vẫn như thường, đàng hoàng trịnh trọng.

Đường Bát gia thấy mọi người tản ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngự Thiên, con theo ta.”

Đường Bát gia đi trước một đoạn đường, nghe tiếng bước chân lại cảm thấy có gì không đúng, quay đầu nhìn lại, sau lưng ngoại trừ Đường Ngự Thiên, còn có cậu trai khiến người ta buồn nôn kia.

“Cậu cũng đi theo làm gì?” Đường Bát gia dừng bước, “Còn cần gì đến cậu? Thực sự là không hiểu chút quy củ nào cả.”



Tần Ý đương nhiên không thể nói thẳng là tới chụp nồi cho ông, sợ ông không chịu gánh nồi này, làm cho anh và Mao Cát Tường bị lộ, anh thực sự không tìm ra lý do khác.

Trong lúc anh đang nghĩ đối sách, Đường Ngự Thiên cũng mở miệng nói: “Cậu không cần đi theo.”

Vì vậy Tần Ý một mình đứng tại vườn hoa gần tiệc rượu, chịu gió thổi, cả người đều không thoải mái, bị giày cao gót kia mài đến đau cả chân, quần áo thì mặc mà cũng như không mặc.

Nhưng so với việc này, an nguy của anh và Mao Cát Tường quan trọng hơn. Anh không khỏi nghĩ, nếu như Đường Bát gia tẩy trắng chính mình, như vậy, người mang hiềm nghi lớn nhất lại biến thành bọn họ.

Cuộc sống đau khổ sau đó không phải chỉ có những chuyện này, trong lúc Tần Ý đang đau đầu nhức óc, Tiểu Manh Manh đột nhiên nói: ____ “Nhắc nhở đến từ Tiểu Manh Manh tri kỷ, chính thức tiến vào phó bản hồi hộp, thời gian giới hạn đến hừng đông, trước khi trời sáng đoán được boss sau màn, có thể được thêm điểm thưởng cùng đạo cụ ngẫu nhiên.”

Cái phó bản hồi hộp này…

Chính thức mở ra?

Tần Ý có chút mơ hồ.

Anh mới chỉ đọc tầm 80% “Hào môn thế gia”, boss sau màn là ai, anh căn bản không biết, hơn nữa, chỉ có thời gian là một buổi tối, làm thế nào anh tìm được đại boss trong hơn 70 ngàn chữ?

Một thanh âm châm biếm đánh gãy suy nghĩ của anh, mấy vị thiên kim từ tiệc rược lắc lắc eo đi tới hoa viên giải sầu, bước tới trước mặt Tần Ý, nói rằng: “Ai nha, đây không phải là người Đường tổng vửa mới mang tới sao, sao cậu lại một mình ở đây thế này.”

Tần Ý lui về phía sau hai bươc, không nói gì.

Mấy vị đại tiểu thư kia đương nhiên không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, người cầm đầu trong tay có một ly Brandy. Cô ta lắc lắc ly rượu, động tác kinh người mà tạt cả ly rượu lên mặt Tần Ý!

“Dám tranh đoạt đàn ông cùng Phan Sương Sương này, cũng không tự soi gương trước. Tôi cảnh cáo cậu, Đường Ngự Thiên là người đàn ông trong tương lai của tôi, ai cũng không được chạm vào!”

Bộ mỹ phẩm Mao Cát Tường lôi từ trong kho ra không có thuộc tính chống thấm nước, vì vậy, kẻ mắt các kiểu trong nháy mắt bị hoà tan, thuận theo rượu mà chảy xuống, vài vết đen chảy lên trên mặt

Thấy thế, mấy người kia càng cười vui vẻ hơn.

Tần Ý sờ sờ mặt, nói không được là cảm giác gì, mà đến cùng vẫn không có cách nào tính toán với nữ nhân.

Phan Sương Sương coi anh là đang sợ chính mình, hài lòng muốn xoay eo rời đi, lại bị một tiếng ‘Đứng lại’ quen thuộc làm chấn động đến mức sắc mặt trắng bệch.

Đường Ngự Thiên chậm rãi đi ra từ trong bóng đêm.

Hắn đầu tiên là nhìn Tần Ý, lời lẽ vô tình mà rầy la một trận: “Cậu là heo à? Không biết trốn sao?”

Tần Ý: “Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi, đi sang chỗ đài phun nước bên kia rửa mặt đi.”

“À.”

Tần Ý không dám nói lung tung, anh không biết Đường Ngự Thiên cùng Bát gia hàn huyên chuyện gì, hơn nữa lại chỉ nói trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Đài phun nước cách rất gần, Tần Ý khom lưng thăm dò, nước khá lạnh.

Chờ anh rửa mặt xong, ngẩng đầu lên lại gặp đúng lúc Phan Sương Sương kia khóc lóc chạy đi, trang điểm chảy ra so với anh còn kinh khủng hơn.

Đường Ngự Thiên thấy anh lẳng lặng nhìn bên này, có chút khó chịu: “Rửa xong thì cút lại đây.”

Tần Ý không đoán được trong lòng Đường Ngự Thiên bây giờ đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng, anh cảm thấy tâm tình vai nam chính này để lộ ra không có giống lúc thường cho lắm.

Anh đi tới, không nhịn được hiếu kỳ: “Vừa nãy anh… Nói với cô ấy cái gì?”

Đường Ngự Thiên liếc anh một cái, phun ra năm chữ: “Liên quan gì tới cậu.”

“…”

Rất kỳ quái, đối mặt với khuôn mặt ác liệt của Đường Ngự Thiên trên xe, hệ thống lại nói tầm tình sung sướng của hắn đạt giá trị tiêu chuẩn, Tần Ý liền miễn dịch với cái thói nói một đằng làm một nẻo này của hắn. Mặc dù lộ vẻ hung ác, nhưng anh luôn cảm thấy, có lẽ Đường Ngự Thiên không muốn biểu đạt suy nghĩ như mặt chữ.

Thật sự là một ý nghĩ rất kỳ quái.

Đường Ngự Thiên đi ở phía trước, không ra hiệu Tần Ý đuổi tới, nhưng bước chân so với bình thường lại chậm hơn rất nhiều. Chờ Tần Ý phản ứng lại, đi theo sau, hắn mới bước nhanh.

“Đường tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”

“Cậu nói nhảm rất nhiều.”

“…” Tần Ý thật sự cũng không muốn nói chuyện với hắn, nhưng chuyện Bát gia cuối cùng có cõng nồi hay không thì nhất định phải hiểu rõ, “Chuyện của Bát gia…”

Đường Ngự Thiên dừng bước, xoay người nhìn anh.

Tô Thất không đánh chút phấn nào, da dẻ non mềm vô cùng mịn màng, đấy mắt như chứa ánh sao, trong suốt vạn phần.

Đường Ngự Thiên không biết vì sao, đột nhiên nói: “Cậu không trang điểm thì dễ nhìn hơn.”

“A?” Trong sàn nhảy, khúc dương cầm vừa vặn đến đoạn cao trào, Tần Ý có chút nghe không rõ.

Đường Ngự Thiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh lặp lại: “Cậu rất xấu.”

… Độ dài giống nhau sao.

Đường Ngự Thiên mới không quản độ dài ngắn có giống nhau không, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, người khác không có quyền phản bác.

Tần Ý đi theo một đoạn đường, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục thăm dò: “Đường tiên sinh, vậy còn Mao Cát Tường?”

“Cậu rất phiền.” Đường Ngự Thiên một bên cau mày, một bên lấy điện thoại ra, nín nhịn nói, “Bây giờ tôi gọi điện thoại, kêu bọn họ thả người.”

Tần Ý lén lút thở ra một hơi.

Tuy rằng không biết quá trình ra làm sao, nhưng xem ra Đường Bát gia vẫn cõng cái nồi này.

Sự tình tiến triển đặc biệt thuận lợi, thuận lợi đến độ khiến cho Tần Ý có chút dự cảm không tốt, cảm thấy như mãnh thú vẫn còn núp trong đêm đen, có chút hoảng loạn.

Trước không đề cập tới Bát gia, mà là cái phó bản hồi hộp không giải thích nổi kia, sự tình sẽ không tiến triển dễ dàng như vậy được…

Đường Ngự Thiên thuận tay nhấn số, sau đó đưa điện thoại di động lên kề sát bên tai. Điện thoại rất nhanh liền thông, hắn vừa muốn mở miệng, chỉ nghe bên trong phát ra một tiếng thét thảm thiết tan nát cõi lòng: “A_____”

Một tiếng kia, dường như muốn đâm thủng chân trời, khiến người ta sởn tóc gáy.

Đường Ngự Thiên đổi sắc mặt trong nháy mắt: “A Hổ? Làm sao vậy?”

Đáp lại hắn chỉ là tiếng kêu thảm thiết đứt quãng của bảo tiêu, mỗi lần đều thê thảm đến độ Tần Ý đứng sau lưng Đường Ngự Thiên cũng nghe thấy rõ ràng.

Tần Ý chỉ nghe thấy âm thanh này, đã dựng cả tóc gáy.

A Hổ theo Đường Ngự Thiên bảy năm, tuy là chủ tớ, nhưng gã cũng là một trong ít người thân tín nhất. Giờ khắc này, gã lại phát ra tiếng kêu thống khổ sợ hãi trong điện thoại, A Hổ kêu một hồi, âm thanh yếu dần, Đường Ngự Thiên không chút nghi ngờ, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng A Hổ tắt thở.

A Hổ thực sự đoạn khí.

Trong phòng khách mờ tối, mặt đất đầy máu tươi, chỉ có một bóng đen còn đứng. Giày da màu đen tinh xảo giẫm trong vũng máu, thuận theo giày da nhìn lên trên, là quần tây là lượt tỉ mỉ, đường chỉ khâu ngay ngắn.

A Hổ chết không nhắm mắt, đôi mắt sung huyết, trợn tròn lên, trong tay còn cầm điện thoại di động.

Giày da màu đen tiến lên phía trước hai bước, ngay sau đó, bóng đen cúi xuống, vươn bàn tay đầy máu ra, nhẹ nhàng chạm vào màn hình.

Kết thúc cuộc gọi.

Đường Ngự Thiên nghe tiếng máy báo bận trong điện thoại, trên tay nổi đầy gân xanh, cặp mắt vằn tơ máu tràn đầy tức giận.

Tâm Tần Ý có chút trùng xuống:

____ “Đường tiên sinh, Mao Cát Tường đâu?”

Sẽ không như vậy chứ…

Mao Cát Tường còn sống.

Nhưng mà, hắn hiện tạy đang chạy như bị chó đuổi.

Giờ khắc này, một mình hắn lao nhanh trên đường phố trong bóng đêm không người.

“Đệt moẹ đệt moẹ! Mẹ nó ông đây có thể trốn đi đâu! Trên đường đến cái lông cũng không có!” Mao Cát Tường vừa chạy vừa kêu rên, “Xui xẻo như đạp phải phân chó ấy, thế mà lại gặp phải một tên điên cuồng sát QAQ!”

Trước đó, Tiểu Xấu Xa có nhắc nhở hắn chú ý một chút, phó bản hồi hộp chính thức mở ra, xui như hắn, phó bản này nhất định rất đáng sợ.

… Lại không nghĩ tới, đâu chỉ là đáng sợ, mà là quá biến thái có được hay không.

Nói thế nào thì bên người Tô Thất tốt xấu gì cũng có một tên nam chính, cậu ta hẳn là sẽ không quá thảm.

Mà hắn đây này! Bắp đùi của hắn, anh Bạch đang đi công tác ở Singapore, muốn ôm cũng không ôm được.

Vùng ngoại ô đêm khuya xác thực yên tĩnh đến đáng sợ, không có cửa hàng, không có người đi đường.

Mao Cát Tường thực sự không có cách nào, tăng tốc quẹo vào một ngõ hẻm, thở hồn hển như chó, củng không quản mùi buồn nôn bốc lên từ thùng rác, mở nắp ngồi xổm vào.

Hắn bịt mũi, vừa run cầm cập vừa nghĩ, lúc này chỉ cần sống sót, đừng nói là cầm quần lót của Bạch Dư đi thủ dâm, bảo hắn nuốt nguyên cái quần lót hắn cũng nguyện ý!

Trừ cái ý niệm này ra, đầy đầu hắn đều là tiếng tim đập của bản thân, một tiếng lại một tiếng, rất gấp gáp.

Mấy phút sau, hắn rốt cuộc nghe được một âm thanh khác ngoài tiếng tim đập.

____ đó là giày da chậm rãi đạp lên lá rụng, tiếng bước chân làm người ta sởn cả tóc gáy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương