Những lời này nghe quen quen.

Thiệu Tư suy nghĩ chốc lát mới nhớ ra, trước đó hình như hắn từng ở trên xe nói với thằng con trai nào đấy.

Gần như y nguyên. Nguyên văn.

Thiệu Tư liếm liếm môi dưới, liếm đến một miệng vết thương cực kỳ nhỏ: “… Ngày mai Lý Quang Tông chết chắc rồi, hắn ghi âm cho anh hả?”

“Ừm, tăng tiền lương cho hắn.”

Thiệu Tư đạo: “Tăng cái rắm chứ tiền lương, không trừ đã không tồi rồi, về nhà thắp hương tạ ơn đi.”

Cố Duyên Chu nghe mà từ chối cho ý kiến, chỉ đưa tay dùng ngón tay lau môi dưới Thiệu Tư, trầm giọng hỏi: “Xin lỗi, đau không?”

Trước đây anh vẫn luôn cho rằng Thiệu Tư tương đối bài xích chuyện lên giường, bất luận vị trí.

Nếu Thiệu Tư không muốn, anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là để phòng ngừa mình nhịn không được, cho nên sau khi hai người ở bên nhau, lúc hôn nhau anh luôn tương đối khắc chế, chưa bao giờ nghĩ đến tình huống như hiện tại, không chút kiêng nể mà cắn rách môi người ta.

Không phải chưa từng thấy trong giới có vài người cho dù thích đồng tính, nhưng mà đối với phương diện kia nhất thời không có biện pháp tiếp nhận. Huống hồ Thiệu Tư không giống anh, không phải gay trời sinh, anh vẫn luôn có chút băn khoăn, vừa vặn Thiệu Tư lại biểu hiện ra một bộ dáng rất kháng cự —— ai biết hóa ra là trong đầu người này luôn nghĩ mấy cái chuyện ba xàm đó.

Chút vết thương nhỏ ấy, không đến nơi đến chốn, Thiệu Tư còn chưa đến mức yếu ớt như vậy: “Đau cũng không phải đau —— nhưng có phải anh muốn cắn đã lâu rồi không? Mỗi lần đều phải cắn xé hai cái, thế nào, hôm nay cắn sướng không.”

Bình thường nhìn Cố Duyên Chu một bộ dạng chính nhân quân tử, nhưng dục vọng chiếm hữu nào đó xấp xỉ như thú tính lại vẫn rất mạnh.

Thiệu Tư nói xong lại theo bản năng duỗi đầu lưỡi liếm, kết quả đầu lưỡi vừa vừa vặn vặn liếm phải ngón tay Cố Duyên Chu.

Cố Duyên Chu chỉ cảm thấy một thứ vừa ẩm ướt vừa mềm mại đảo qua ngón tay, lúc rút về còn nhẹ nhàng cong lên một chút.



Cố Duyên Chu dựa trán vào hắn, giọng vừa thấp vừa trầm, thẳng thắn thú nhận về tâm tư nhỏ của mình: “Ừm, cắn sướng. Hiện tại chúng ta nói chuyện chính sự.”

Thiệu Tư chỉa chỉa sofa: “Được, có thể ngồi nói không, đứng có hơi mệt.”

Cố Duyên Chu không buông tay: “Tổ tông, em đứng một chốc cũng ngại mệt. Em muốn cắm anh, anh không có ý kiến… Nhưng mà em có thể làm nổi hai phút không, em tự nghĩ xem.”

Thiệu Tư: “…”

Vì sao có loại cảm giác á khẩu không trả lời được.

Cố Duyên Chu tiếp tục bổ đao: “Nói hai phút đối với em cũng có thể là quá dài rồi, hai mươi giây? Chống căng lắm là hai mươi giây, không nhiều hơn.”

Tuy rằng lời này nghe thực khó chịu, nhưng mà… nghĩ suy cẩn thận thì quả thật nói không hề sai.

Thiệu Tư rất phóng khoáng, hơn nữa luôn dũng cảm thừa nhận khuyết điểm của mình, nghĩ như vậy, cũng liền buông xuôi.

Thiệu Tư dựa ra sau, tựa trên ván cửa, cầm được thì cũng buông được: “Tôi không thể phản bác. Anh thắng, vị trí ở trên tôi tặng cho anh.”

Lúc hắn nói lời này, không có chút bộ dáng của ‘một người đàn ông hai mươi giây cũng không kiên trì nổi’. Cằm khẽ nâng lên, cứ như là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, có loại kiêu ngạo không biết moi đâu ra.

“Có phải anh còn cần thắp hương vái tạ em không, ” Cố Duyên Chu nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt hắn, chuyển lời, “Ôm lấy anh.”

Thiệu Tư không biết anh muốn làm cái gì, hai tay mới vừa vòng qua cổ Cố Duyên Chu, giây tiếp theo cả người liền bay lên không, hai chân cách mặt đất. Cố Duyên Chu hơi hơi ngồi xổm xuống, nâng hắn ôm lên.

Thiệu Tư nhất thời mất đi chỗ tựa, vội vàng dùng hai chân quấn lên thắt lưng Cố Duyên Chu: “Anh làm gì —— ”

Cố Duyên Chu nói: “Lúc này là làm em thật.”

Thiệu Tư ôm lấy eo Cố Duyên Chu, tận đến khi lưng eo đụng vào giường mới hơi buông ra một chút, nhưng mà người phía trên cũng không có ý muốn thả hắn đi.

Cố Duyên Chu cúi người, một tay nắm vạt áo Thiệu Tư, chậm rãi đẩy nó lên trên.

Lòng bàn tay người đàn ông không nhẹ không nặng từ bên eo hắn, thuận theo đường cong thon gầy mê người sờ lên, thân eo Thiệu Tư vừa gầy vừa mềm, có thể là bình thường nằm ỳ quen, vừa dính lên giường liền hệt như không xương.

Thân trên Thiệu Tư chỉ mặc một cái áo len màu đen mỏng, chất vải xốp, lúc mua hẳn là không cẩn thận mua lớn hơn một size, lúc đi lại sẽ lơ đãng lộ ra mấy phần eo.

Cố Duyên Chu cắn một cái trên vành tai Thiệu Tư, liếm láp một hồi, lại buông ra, dời xuống dưới, cuối cùng tựa đầu vào chỗ cổ hắn lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn.

Màu da Thiệu Tư vốn đã trắng, nhẹ nhàng mút hai cái liền nổi lên một dấu tròn màu đỏ mờ ám đến cực điểm, thậm chí ngay cả mạch máu màu xanh nhạt ẩn dưới da cũng có thể thấy rõ ràng. Nhiều lần trước Cố Duyên Chu đùa giỡn với hắn lại luôn không khống chế nổi, rõ ràng là không muốn mút quá hung ác, dẫn đến ngày hôm sau hắn không thể không đeo khăn choàng đi ra ngoài gặp người.

Cố Duyên Chu cảm nhận được người dưới thân run lên một cái.

Sau đó Thiệu Tư giơ tay lên, ấn tay ở sau đầu Cố Duyên Chu, miệng tương đối thẳng thắn tràn ra một tiếng kêu đau.

Cố Duyên Chu lại đẩy áo hắn lên một chút, hai núm vú trước ngực lập tức bại lộ trong không khí, màu sắc mỗi cái cũng không đậm, đỏ nhạt, mang theo vài phần diễm sắc: “Không thích liền kêu ngừng, anh chỉ cho em một cơ hội thôi.”

Thiệu Tư bị anh dụ dỗ đến dưới thân cũng có chút cứng rắn, hắn cong đầu gối lên, vừa vặn đè vào hạ bộ Cố Duyên Chu, nói kích: “Tôi không muốn anh liền dừng lại à, nhát gan không hả.”

Cố Duyên Chu đưa tay nắm cằm hắn, ánh mắt tối đen: “Em ngon quá ta.”

Thiệu Tư vểnh khóe miệng: “Ừm hửm”.

Cố Duyên Chu xoa mũi hắn: “Đợi chút nữa đừng khóc, em khóc cầu xin anh cũng vô ích.”

Thiệu Tư tùy ý người này giúp hắn cởi áo ra, chống cùi chỏ ở trên giường, hơi nâng nửa người trên lên nhìn anh: “Ba ba mi lớn vậy rồi còn chưa từng khóc đâu.”

Lúc hắn nói lời này, Cố Duyên Chu đang cởi dây kéo quần hắn, nghe vậy từ chối cho ý kiến.

Thiệu Tư chân dài, từ cẳng chân đến bắp đùi, gần như không có thịt thừa, đường cong hai đùi cũng cực kỳ đẹp mắt. Cố Duyên Chu nhịn không được, cởi đến một nửa liền cúi đầu thuận theo bên đùi Thiệu Tư hôn lên.

Thiệu Tư nắm lấy tóc Cố Duyên Chu, bị anh làm cho có chút thoải mái, không tự chủ được cắn môi dưới. Mà từ góc độ của hắn nhìn sang, đầu Cố Duyên Chu đang chôn ngay giữa hai chân hắn.

Cái cảnh này thiệt là dâm đãng.

Mà Cố Duyên Chu nhất định phải hôn đến độ trên đùi hắn phủ lên đầy ký hiệu của anh mới thôi, phải chờ nhìn thấy mấy dấu hôn mờ ám in trên đó, lộn xộn lại chướng mắt.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông dời khỏi bên hông Thiệu Tư, lúc đầu cái tay kia bóp lấy eo hắn, hiện tại thì bao lấy chỗ đang phình lên, trầm giọng nói: “Tổ tông, em cứng rồi.”

Thứ đó của Thiệu Tư, màu sắc sạch sẽ, ngay cả lông cũng không quá rậm. Cố Duyên Chu nắm ở trong tay, còn chưa tuốt được hai cái, đỉnh quy đầu đã tràn ra một chút chất lỏng.

Từ trước đến nay Cố Duyên Chu luôn bài xích việc dùng miệng hầu hạ người khác, cũng chưa từng giúp ai khẩu giao ―― Nhưng mà vừa gặp phải người này, hệt như tất cả nguyên tắc đều thành vô dụng.

Có lẽ là thật sự mê muội.

Chỉ cần hắn dễ chịu.

Chỉ cần thấy được mắt hắn nửa khép nửa mở, đáy mắt tựa như cất giấu sương mù nhìn anh, bộ dạng nhuộm đầy tình dục.

Thiệu Tư nhíu mày lại, lỗ tai đặc biệt đỏ, không biết là bởi vì quá dễ chịu hay là rất khó chịu.

Bình thường nhiều nhất là hắn tự tuốt hai ba lần, giải quyết nhu cầu sinh lý, chưa từng làm gì khác, đương nhiên không chịu nổi có người hao hết miệng lưỡi đi liếm láp. Mặc dù Cố Duyên Chu cũng là lần đầu tiên làm việc này, nhưng anh biết liếm chỗ nào, liếm thế nào.

Thiệu Tư thở phì phò, ngẩng đầu lên, ngón tay nắm thật chặt rap giường không buông, ngón tay cong lên, đốt ngón tay trắng bệch. Không bao lâu liền nhịn không được bắn ra, tinh dịch dính trên thân hai người, trên giường.

Cố Duyên Chu đưa tay, dùng lòng bàn tay lau khóe miệng, sau đó cúi người truyền mùi vị trong miệng sang cho hắn: “Nếm thử, hương vị của chính em.”

Câu nói này khiến Thiệu Tư nhịn không được đỏ mặt.

Trước khi tiến vào, Cố Duyên Chu sợ hắn đau, kiềm nén tính tình làm khuếch trương rất lâu, vừa thử cắm vào một ngón tay, Thiệu Tư đã không khách khí hung hăng cắn một cái trên vai anh.

Lúc này Thiệu Tư cưỡi trên người Cố Duyên Chu, hai người mặt đối mặt, hạ thân cũng áp sát vào cùng một chỗ, hai cây âm hành cọ nhau, quy đầu không ngừng phun ra chất lỏng trong suốt, cọ ướt lẫn nhau. Thiệu Tư rõ ràng cảm giác được độ lớn, hình dạng thứ đó của Cố Duyên Chu, còn có nhiệt độ nóng đến cháy rực.

Bộ dạng rất xấu, nhìn qua thô to lại dữ tợn, Thiệu Tư không có cách nào tưởng tượng nó sẽ làm sao cắm vào.

Mà lúc này, ngón tay Cố Duyên Chu ở phía sau hắn, lại không nhanh không chậm tăng thêm một ngón tay. Chưa vào sâu bao nhiêu đã cảm giác được một trận thít chặt, thịt mềm trong tiểu huyệt chăm chú bao lấy hai ngón tay anh.

Cố Duyên Chu nhẹ nhàng rút ra chút, đám thịt kia cũng theo động tác của anh nhẹ nhàng bị kéo ra ngoài.

Thiệu Tư không thích ứng loại cảm giác có dị vật này, lại nghe Cố Duyên Chu thở dài: “Thả lỏng một chút, em chặt quá.”

Thiệu Tư hòa hoãn một trận, lúc này mới buông răng ra chủ động tiến tới hôn anh: “Tôi thật là điên rồi mới có thể đồng ý làm với anh.”

Cố Duyên Chu ôm lấy đầu lưỡi hắn không thả, Thiệu Tư dần dần chuyển lực chú ý tập trung trên môi lưỡi giao nhau của hai người, thử quên đi sau lưng có người đang hoặc nhẹ hoặc mạnh, dùng ngón tay cắm trong hậu huyệt hắn.

Sau đó ba ngón tay kia không biết từ lúc nào, chậm rãi rút ra ngoài. Chờ Thiệu Tư kịp phản ứng, đã bị người đè lên giường, một thứ khác cực nóng lại to lớn chậm rãi mài cọ ở khe mông hắn, cuối cùng đè vào cửa huyệt.

Cố Duyên Chu khó khăn lắm mới chen vào nửa cái quy đầu, cả người Thiệu Tư cứng đờ, sau đó hận không thể đạp Cố Duyên Chu xuống giường: “Tôi phắc, anh đi ra ngoài.”

Cố Duyên Chu đã nhịn thực vất vả, miễn cưỡng chen vào một chút, người kia đã bắt đầu lộn xộn: “Ngoan, chốc lát thì tốt rồi.”

Nói xong, Cố Duyên Chu cúi đầu hôn hôn từ khe mông hắn thuận theo lưng một đường lên đến vai, tiếp tục trấn an nói: “Chốc sẽ không đau.”

Thiệu Tư còn thật sự tin anh được vài giây.

Tóc mái trên trán hắn cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thật sự rất đau, liền dùng răng nanh cắn môi. Cố Duyên Chu nhìn thôi cũng đau lòng, thỉnh thoảng bảo hắn nhả răng ra: “Đau liền cắn anh, cắn đâu cũng được, nhé?”

Thiệu Tư thở dốc, hơi hơi ngẩng đầu lên, hòa hoãn chốc lát, mới thốt ra vài chữ: “Tôi con mẹ nó, cắn lão nhị anh được không?”

Cố Duyên Chu cúi đầu liếm vành tai Thiệu Tư: “Cái đó không được, cắn là không thể cắn… có điều em có thể ngậm.”

Thừa dịp lúc nói chuyện thân thể Thiệu Tư không có cứng ngắc như vậy, Cố Duyên Chu cắm ngay ngắn cả cây côn th*t vào.

Nhưng chỉ cần anh vừa nhúc nhích, cả người Thiệu Tư liền hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, ngoại trừ đau vẫn là đau, chờ hắn hiểu ra ý của cái chữ ‘ngậm’ kia, đã qua mấy phút đồng hồ.

Người phía trên nhợt nhạt cắm rút, cả người Thiệu Tư đều mềm xuống, hai tay thiếu chút nữa đỡ không nổi, hắn chỉ có thể đứt quãng gọi: “… Cố Duyên Chu anh cái… hưm… đồ lưu manh.”

Tinh nang người đàn ông theo động tác cắm rút, đánh vào khe mông Thiệu Tư, phát ra tiếng vang bộp bộp, nghe mà mặt đỏ tới mang tai.

Lực nhịn đau của Thiệu Tư luôn không ổn lắm, hắn hoàn toàn quên mất trước đó nói cái gì mà “ba mi lớn như vậy còn chưa từng khóc đâu”. Hiện tại đánh mặt cũng là vang bốp bốp.

Ngay lúc Thiệu Tư đã dần dần thích ứng, Cố Duyên Chu đột nhiên dừng lại, theo đó vang lên là tiếng nỉ non khàn đến cực điểm của người đàn ông: “Còn đau không?”

Tay Thiệu Tư chộp vào trên lưng Cố Duyên Chu, rõ ràng là móng tay cắt sửa đến sạch sẽ, vẫn hung hăng cào ra vài đường trên lưng anh.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt đều là sương mù: “Lúc này anh dừng lại, chơi tôi hả?”

Cố Duyên Chu thấp giọng nói: “Bằng không em van xin anh đi? Kêu một tiếng ông xã anh liền động một chút.”

Hậu huyệt ẩm ướt chảy ra nước, xen lẫn với dịch bôi trơn và chất lỏng người đàn ông bài tiết ra, vừa rồi lúc Cố Duyên Chu chen vào thì hắn ngại đau, thật sự rút ra ngoài lại cảm thấy chỗ đó rất ngứa.

Thiệu Tư mạnh miệng, không chịu nói, 

Cố Duyên Chu có kiên nhẫn, mỗi lần đều chỉ miễn cưỡng đi vào một cái đầu, sau đó lại rút ra. Loại va chạm như gần như xa này trêu cho miệng Thiệu Tư tràn ra một câu rên rỉ, âm cuối có chút khàn khàn —— hệt như một động vật bình thường luôn cao cao tại thượng, lại hiếm khi mềm nhũn giọng cầu xin tha thứ.

Một tiếng này kêu cho Cố Duyên Chu vốn đã muốn rút côn th*t ra lại nhịn không được đi vào sâu thêm mấy phần.

Thiệu Tư hơi mở mắt ra, tay nắm lấy tóc Cố Duyên Chu, dùng sức lôi kéo: “Đừng… đừng đi ra. ”

Hiện tại hắn gần như nói không ra lời, nước mắt căn bản không thể khống chế.

Cố Duyên Chu tùy ý Thiệu Tư kéo tóc anh đến đau đớn: “Kêu anh là gì?”

Thiệu Tư nắm đầu anh, kéo anh về phía mình, dán trên môi Cố Duyên Chu, mơ hồ không rõ kêu một tiếng: “Ông xã…”

Hai người dày vò thật lâu, cảm giác ban ngày tuyên dâm có chút kích thích. Lúc trời đổ bóng, giữa đường Cố Duyên Chu còn hỏi Thiệu Tư có muốn tựa vào cửa sổ xem mặt trời lặn hay không.

Thiệu Tư mệt đến không chịu được, nghe nói như thế vẫn dùng một tay chống nửa người trên, há mồm cắn lên cổ Cố Duyên Chu: “Anh có bệnh hả.”

Cố Duyên Chu bị hắn cắn đến ‘shhh’ một tiếng, dỗ dành: “Nhẹ chút.”

Cuối cùng nửa mê nửa tỉnh, hình như Thiệu Tư cảm giác được Cố Duyên Chu ôm hắn đi tắm rửa một cái, còn những thứ khác liền một mực không biết.

Thật sự quá mệt mỏi, ngay cả cánh tay hắn cũng nâng không nổi, dính vào gối liền ngủ, lúc ngủ cảm thấy trên người đâu đâu cũng đau. Còn quỷ dị mà làm giấc mộng, mơ thấy mình đi ở trên đường cao tốc, một chiếc xe chạy như bay tới, trực tiếp nghiền từ đầu đến chân hắn, nghiền hắn thành một trang giấy mỏng.

Cách ngày, lúc chuông điện thoại vang lên, Thiệu Tư mở to mắt, câu đầu tiên nghĩ đến chính là: cơn ác mộng này hình như là thật.

Hắn từ trong ngực Cố Duyên Chu lú ra cái đầu, muốn vươn tay đến đầu giường sờ di động.

Cũng chỉ là muốn thôi.

Thiệu Tư lười nhúc nhích, trực tiếp cắn Cố Duyên Chu một cái, giọng khàn đến chả ra sao, nhắc nhở anh: “Di động.”

Cố Duyên Chu nghe được tiếng hắn, không nói hai lời trực tiếp vươn tay mò di động qua, sau đó không thèm nhìn tới đã ấn tắt nó.

Cố Duyên Chu ôm hắn nói: “Không nhận, ngủ tiếp một lát.”

Trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Nhưng mà không quá hai phút, tiếng chuông lại kiên trì không ngừng vang lên.

Trong tích tắc điện thoại được nhận, Lý Quang Tông thực kích động: “Buổi sáng tốt lành nha ba! Hôm nay lại là một ngày mới, kích động hông, vui vẻ hông, có còn nhớ buổi sáng chúng ta phải đi gặp đạo diễn tán gẫu về nhân vật hông! Ngày đầu tiên đi làm trở lại, hôm nay cũng phải cố gắng lên á!”

Hắn ta ở đầu này tự hô tự nói đến dõng dạc, nhưng mà truyền ra từ trong điện thoại lại không phải là giọng ba Thiệu của hắn.

Cố Duyên Chu: “Ba cậu còn đang ngủ, có chuyện gì chờ hắn tỉnh ngủ lại nói.”

Lý Quang Tông sửng sốt hai giây.

Cố Duyên Chu: “Còn có cái gì muốn nói sao?”

“Không, không có.” Lý Quang Tông không có ngay cả chút chuyện ấy cũng chậm hiểu, hắn ta vừa bất ngờ vừa vui mừng, “Hai người chậm rãi ngủ ha, không vội, bên phía Ngô đạo tôi đổi thời gian với hắn, một buổi sáng sớm tốt đẹp bừng bừng sức sống như vậy, không thể lãng phí, đương nhiên không thể lãng phí.”

Lý Quang Tông nói xong lời cuối cùng cũng không biết đến tột cùng mình dang nói cái gì, cảm giác càng nói càng đen, vô cùng tự giác cúp điện thoại.

Mắt Thiệu Tư mở không quá lớn, cau mày hỏi: “Hắn nói cái gì vậy?”

Cố Duyên Chu vươn tay xoa xoa đầu Thiệu Tư: “Sáng sớm tốt đẹp bừng bừng sức sống?”

“…”

“Cổ họng em sao khàn dữ vậy?” Cố Duyên Chu chống tay ngồi dậy, dán trán với hắn, đo đo nhiệt độ cơ thể, xác định không phải là tối hôm qua cảm lạnh phát sốt.

Thiệu Tư lại rất thản nhiên: “Kêu giường.”

Hắn không nói thì thôi, vừa nói ra, trong đầu Cố Duyên Chu liền không tự chủ được hiện ra dáng vẻ Thiệu Tư cố giả bộ nửa ngày rốt cuộc không giả bộ nổi, cuối cùng mang theo chút nức nở cầu xin tha thứ. Ngày thường âm sắc Thiệu Tư hơi lạnh, nhưng mà ở trên giường, giọng nói ấy càng khàn kêu càng dễ nghe, hệt như pha lẫn với rượu, âm cuối phá lệ trêu người.

Cố Duyên Chu xốc chăn lên xuống giường.

Thiệu Tư nhìn anh: “Anh làm gì đó?”

Cố Duyên Chu nói: “Sáng sớm bừng bừng sức sống, tắm nước lạnh cái. Tắm xong làm bữa sáng cho em.”

“…”

Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên một trận tiếng nước.

Thiệu Tư nhất thời cũng ngủ không được, hắn gian nan ngồi dậy, nắm nắm tóc nhớ lại: “Phắc ngày hôm qua mình nói cái quái gì vậy.”

Lúc làm không nghĩ nhiều thế, hiện tại muộn màng nhớ tới, vành tai đều đốt đến đỏ rực.

Remote TV vừa vặn ở ngay dưới gối, lúc Thiệu Tư ngồi dậy liền đụng tới, cộm đến hoảng, vì thế dứt khoát lấy nó ra, thuận tiện mở TV.

Kênh tin tức.

Nữ MC một thân chính trang, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, mày còn mơ hồ nhăn lại.

Cô chậm rãi nói: “Bản tin khẩn cấp. Sáng hôm nay, gần trường tiểu học Kiều An đã xảy ra án mạng, người chết là một bé gái học ở trường tiểu học Kiều An, học kỳ sau sẽ lên lớp ba. Ngay sáng hôm nay khoảng chín giờ, cảnh sát nhận được tin báo của người qua đường. Người báo cảnh sát là Vương nữ sĩ nói, hôm nay bà ấy cũng như ngày thường, đi con đường này đến chợ mua thức ăn, nhưng mà bà đi vào trong hẻm nhỏ lại nghe thấy một mùi kỳ quái.”

Nói xong, MC xoay người, mang theo mọi người cùng nhau nhìn về phía màn hình lớn phía sau.

Đó là một đoạn video, mặt Vương nữ sĩ bị làm mờ. Bà đứng ở cạnh chỗ xảy ra vụ án, phía sau là một đường phong tỏa màu vàng: “Lúc đầu tôi tưởng ai giết gà vịt gì, lại không có ý thức ném ở đây, bởi vì mùi máu tươi đặc biệt nặng, tôi nghe mà choáng váng. Chờ tôi đi về phía trước hai bước, nhìn thấy một cái bịch nhựa lớn màu đen, trong bịch còn có máu chậm rãi chảy ra…”

Vốn dĩ bà cảm thấy xúi quẩy, vội vội vàng vàng muốn đi khỏi. Nhưng mà bà chỉ vừa liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một thứ giống như bàn tay nằm bên ngoài bịch nhựa.

Bàn tay kia rất nhỏ, trên tay còn dính vết máu loang lổ.

Hình ảnh quay về, nữ MC lại nói: “Gần đây, các vụ án tương tự đã là vụ thứ ba, thủ pháp gây án cực kỳ giống như, không loại trừ là cùng một người làm ra, mong mọi người lúc ra cửa cẩn thận một chút, có đầu mối gì đều có thể gọi cho đường dây nóng cục cảnh sát.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương