Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng. Nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh sương mù.

Bầu trời xám xịt pha chút màu than chì, khiến người ta nhìn mà thở không nổi, thỉnh thoảng có gió thổi qua, đập vào trên lá cây, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Thiệu Tư đạp bóng đêm mờ tối, tốc độ cực nhanh chui vào ghế sau xe bảo mẫu, giơ tay tháo kính râm xuống.

Trước khi hắn ra cửa uống hai ly cà phê lớn, mới có thể miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.

Lý Quang Tông ngồi ở bên cạnh hắn, móc ly giữ ấm từ trong túi ra, hỏi: “Còn buồn ngủ sao, muốn uống một chút nữa không?”

Thiệu Tư xua xua tay, kéo cửa sổ xe xuống một chút, nhiệt độ trong xe tức khắc cũng giảm xuống theo.

Gió thổi một trận, gương mặt xa lạ ngồi ở ghế phó lái xoay qua, duỗi tay đưa cho bọn họ hai cái hộp màu đen lớn bằng bàn tay: “Đây là tai nghe bộ đàm, các cậu cứ dựa theo bản hướng dẫn đeo lên, cảnh sát đã phân bố trong các diễn viên quần chúng, bảo an, và canh giữ sẵn ở các cứ điểm tại cửa học viện St.Peter’s, các cậu nói gì làm gì, cảnh sát đều có thể biết đầu tiên. Cũng như vậy, các cậu cũng có thể nhận chỉ điểm và nhắc nhở từ phía chúng tôi.”

Gương mặt xa lạ này, là một thành viên tổ trọng án mà Vương đội phái tới giả mạo làm trợ lý bên cạnh hắn.

Tài xế cũng thay đổi người.

Thiệu Tư thu hồi ánh mắt đánh giá, nhận đồ, lại kéo cửa sổ xe lên.

Lý Quang Tông đùa nghịch hai cái, cái tai nghe bộ đàm này vô cùng cao cấp, nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay: “Cái gì vậy, tôi cũng phải đeo sao? Tôi…… chỉ là người không liên quan thôi.”

“Phải đeo,” cảnh sát xa lạ hơi hơi mỉm cười với bọn họ, “Hành động lần này không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”

Khi đến địa điểm quay ở học viện St.Peter’s, trời đã sáng lên.

Một đường này, bọn họ ngồi ở trong xe, rơi vào sự im lặng trước trận đại chiến, không hề nói chuyện với nhau.

Thiệu Tư tựa lên thành cửa sổ xe, nhìn mặt trời chậm rãi xuất hiện nơi cuối chân trời, trông như một cái trứng ốp la đang từ từ dâng lên.

Ngay khi hắn nhìn chằm chằm cái trứng ốp la, di động rung nhẹ.

[Cố Duyên Chu]: Tới chưa?

Lại cách hai giây.

[Cố Duyên Chu]: [/hình ảnh] người này là ai?

Trên ảnh là tấm hình fanboy mê trai mà ngày hôm qua Thiệu Tư gửi cho anh.

Thiệu Tư xoa xoa lỗ tai, từ sau khi nhét bộ đàm mini vào tai, liền cảm thấy nơi nào cũng không thoải mái.

Hắn xoa xoa chốc lát mới hạ tay xuống.

[Con trai Thiệu của bạn]: Chưa tới.

[Con trai Thiệu của bạn]: Tên ngốc kia là người đại diện của tôi, hắn là fan của anh từ lâu rồi, có cảm tưởng gì?

[Cố Duyên Chu]: Tôi có thể có cảm tưởng gì?

Không biết vì sao, ngày hôm qua sau khi đã gặp mặt ở cục cảnh sát, Thiệu Tư cảm thấy thái độ của Cố Duyên Chu đối với hắn có chút cải thiện.

Đương nhiên cũng không coi là thân thiện bao nhiêu, nhưng ít nhất đã thành giao lưu thông thường.

Thiệu Tư thầm than.

…… Quả nhiên lực lượng hữu nghị cách mạng thật mạnh mẽ.

Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng, lúc đầu vốn là bên chế tác cố ý muốn để cho Cố Duyên Chu diễn.

Lá gan rất lớn, ý nghĩ kỳ lạ, đương nhiên sẽ bị cự tuyệt. Sau đó lại mời anh làm khách mời, cũng liên tiếp từ chối.

Lần này có thể mời anh tới được, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Đạo diễn và phó đạo diễn bởi vì niềm vui ngoài ý muốn này, mà cả buổi nét mặt đều toả sáng, đối với kỹ thuật diễn cay mắt của Liễu Kỳ cũng chẳng hề nổi giận, thậm chí giảm bớt số lần NG, được tàm tạm liền cho cô qua.

Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Liễu Kỳ lại ngồi nói chuyện phiếm với Thiệu Tư, không hề tự biết mà hiển nhiên hỏi: “… Có phải hôm nay em có tiến bộ không?”

Thiệu Tư vốn dĩ ngồi ở dưới gốc cây nghe cảnh sát Vương nhắc lại những hạng mục cần chú ý trong lần hành động này, lời cảnh sát Vương nói thông qua tai nghe bộ đàm, vô cùng rõ ràng, nhưng mà âm sắc có chút sai lệch. Thình lình nghe thấy tiếng Liễu Kỳ, liền ngẩng đầu híp mắt nhìn cô.

Từ góc độ của Liễu Kỳ nhìn qua, chàng trai, hoặc nói là thiếu niên đó, lúc này mặc đồng phục học viện, cả người thanh lãnh, nhưng động tác híp mắt lại làm hắn thêm vài phần lười nhác, lại có loại khí chất không quá giống bình thường.

Thế mà cô lại nhìn đến không dời mắt được.

Không hề ngờ rằng giờ phút này trong lòng Thiệu Tư ‘làm người ta không dời mắt được’ chỉ có một câu:

—— mắc mẹ gì mà con nhỏ này lại đứng chỗ phản sáng nói chuyện, thiệt mẹ nó chói cả mắt.

“Ưm,” Thiệu Tư nghĩ một đằng nói một nẻo cong cong khóe miệng, “Hôm nay em tiến bộ rất lớn.”

…… Mới là lạ.

Hỏng nát.

Không biết Lục Gia Huy nói gì với phó đạo diễn, không đi theo bên cạnh Liễu Kỳ. Liễu Kỳ liền dứt khoát ngồi ở cạnh Thiệu Tư, nâng cằm nhìn rất là ngoan ngoãn, nói chuyện phiếm với hắn: “Nghe nói buổi chiều Cố ảnh đế muốn tới ư? Anh ấy chính là nhân vật rất lợi hại.”

Thiệu Tư lấy ra cái câu mà ngày thường Lý Quang Tông luôn lải nhải cạnh tai hắn để đáp lời cô ta: “…… Lợi hại, thần thoại giới giải trí mà.”

“Anh Thiệu, mỗi ngày kết thúc quay phim sao anh lại đi nhanh như vậy?” Liễu Kỳ không có dừng lại nhiều trên đề tài ‘Cố Duyên Chu’, trực tiếp hỏi chuyện có liên quan tới Thiệu Tư, “Mỗi lần quay xong liền không nhìn thấy bóng dáng anh, đoàn phim liên hoan anh cũng không tới.”

Đối với vấn đề này, Thiệu Tư không có gì để giấu diếm: “Tôi quen về sớm.”

Liễu Kỳ nghiêng nghiêng đầu, trong lúc nhất thời không theo kịp: “Về sớm?… Anh có việc gấp gì sao?”

“Không có, chỉ là muốn về nhà ngủ sớm một chút.”

“……”.

Sau khi đoạn đối thoại này chấm dứt, cảnh sát Vương ở đầu kia khụ khụ.

Thiệu Tư vì thế mà phân tâm đi lưu ý xem hắn định nói gì, liền nghe thấy Vương đội vững vàng bình tĩnh nói: Lục Gia Huy đang đi về phía các cậu, ở hướng ba giờ.

Vương đội nói xong, không tới một phút đồng hồ, mặt Lục Gia Huy quả nhiên xuất hiện trong phạm vi tầm mắt.

Thiệu Tư không tiếng động nhìn quanh bốn phía một chút, lướt qua một gương mặt xa lạ trong sân trường, cảm thấy hôm nay mỗi quần chúng trong đoàn phim đều không phải người thường.

Lý Quang Tông cũng bị trận thế này hù tới mức có chút mềm nhũn, nói cũng không nói nhiều, cũng không hề tìm Thiệu Tư ba hoa.

Lúc đi WC gặp được Lục Gia Huy, hắn ta cũng chả dám móc em trai nhỏ nhà mình ra tận tình đi tiểu.

“Tiểu Tông,” Lục Gia Huy tiểu xong cười cười với hắn ta, vẩy vẩy thứ kia, xách quần lên, rửa tay xong, lúc đi ngang qua liền nói, “Hôm nay có phải tâm trạng cậu không tốt lắm hay không?”

Lý Quang Tông thấy nụ cười của hắn, cơn tiểu cũng trôi mất ba phần.

Còn may tâm tư hắn ta linh hoạt, năng lực ứng biến của người đại diện cũng đủ tư cách: “Xem anh nói kìa, hai ngày này tôi bị nóng, trong miệng mọc cái đẹn, còn có hơi loét, khó chịu…… làm nghề như chúng ta, thật sự là cái gì cũng phải nhọc lòng thay nghệ nhân, sầu chết tôi.”

Sau đó Thiệu Tư nghe hắn ta oán giận chuyện này, điểm chú ý chỉ ở trên một việc: Con trai, vậy cuối cùng con tè ra quần hả?

……

Cảnh quay buổi sáng rất nhanh liền qua đi.

Lúc Cố Duyên Chu tới, tất cả mọi người đều đang ăn cơm trưa.

Mà Thiệu Tư và Lý Quang Tông đang giành một khối thịt ba chỉ, hai đôi đũa không ai nhường ai, tranh đến hô mưa gọi gió.

Lý Quang Tông: “Cậu phải khống chế hình thể, không thể ăn nhiều, duy trì dáng người của cậu.”

Thiệu Tư: “Đánh rắm, ba ba đây căn bản ăn không mập.”

Có điều khi Lý Quang Tông nhìn thấy Cố nam thần của hắn ta liền thất thần giữa đường, tay không khống chế được buông lỏng.

Thiệu Tư lập tức giành thịt vào trong bát mình.

Cố Duyên Chu hôm nay vẫn là một thân đen, áo khoác rất dài, khiến cả người anh thoạt nhìn ổn trọng lại đĩnh đạc.

Tóc hơi ngắn, vô cùng đơn giản.

Ôn nhuận lễ phép, đây đại khái là ấn tượng đầu tiên nổi lên trong lòng mỗi một người từng tiếp xúc với Cố Duyên Chu.

—— đương nhiên ngoại trừ Thiệu Tư.

Đạo diễn vốn dĩ cho rằng vị đại minh tinh từng cự tuyệt hắn vô số lần sẽ là người rất khó ở chung, không ngờ vừa gặp mặt, Cố Duyên Chu liền bắt tay với hắn.

“Thật sự xin lỗi, lúc trước không có thời gian trống.” Cố Duyên Chu nắm lấy ba giây, buông tay ra nói, “Chỉ có thể rút ra một thời gian làm khách mời, hy vọng Hoàng đạo đừng để ý.”

“Không ngại không ngại,” đạo diễn vui vẻ ra mặt, liên tục xua tay, “Không biết cậu tới sớm như vậy, chúng tôi còn đang ăn cơm…… chờ lát, tôi bảo bọn họ ăn nhanh.”

Cố Duyên Chu nói: “Ăn từ từ, không cần sốt ruột. Buổi chiều tôi cũng không có chuyện gì khác, lại đây làm quen kịch bản sớm một chút.”

Anh nói tới đây, dừng một chút, nhìn về phía bóng người nào đó cực kỳ bắt mắt cách đấy không xa, sau đó mới nói ra nửa câu sau: “Thuận tiện, đối diễn với đàn em Thiệu một chút.”

“Các cậu, các cậu quen biết à?” Đạo diễn nhìn nhìn người trước mắt, lại nhìn nhìn Thiệu Tư còn đang ăn cơm, cảm thán nói, “Hóa ra là người quen.”

Cố Duyên Chu khách sáo cười cười nói: “Không tính là quen thuộc.”

Thiệu Tư mới vừa ăn cơm xong, liền thấy Cố Duyên Chu cầm kịch bản đi về phía hắn.

“Nghe nói anh muốn đối diễn với tôi?” Thiệu Tư nốc hai ngụm nước, đóng nắp bình lại, ngón tay móc lấy cái chai, ngẩng đầu nhìn anh ta, nhịn nhịn, vẫn không nhịn nổi mà nói ra lời trong lòng, “… Với cái bộ phim liệt não này hả?”

Hết chương 15

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương