Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
-
Chương 126
Lúc Vương đội nhận được văn kiện mã hóa, đang ở trong bệnh viện.
Di động mới vừa rung hai cái, hắn liền cảnh giác cầm lên nhìn, nhìn thấy Thiệu Tư và Cố Duyên Chu đang phân biệt gửi văn kiện cho hắn.
“Cái gì vậy?” Vương đội trực tiếp gọi điện thoại qua hỏi, “Các cậu gửi cho tôi cái gì?”
Cố Duyên Chu nói: “Ồ, cũng không có gì, chỉ là nội dung sao chép trong di động của Từ Hoàn Dương với Chu Lực thôi, anh tùy tiện nhìn xem, chúng tôi cũng không biết có hữu dụng không nữa.”
Cái giọng điệu của Cố Duyên Chu, nghe cứ như đang nói ‘hôm nay ăn gì’ vậy.
Vương đội cũng bị lượng tin tức trong những lời này đập choáng: “Từ từ, cậu nói đây là, sao chép trong …di động của hai người họ hả?”
Cố Duyên Chu nói: “Ừm. Nếu miệt mài theo đuổi thì chính là xâm phạm riêng tư của người khác, có điều hiện tại là tình huống đặc biệt, hy vọng có thể xét xử theo tình lý.”
Vương đội lập tức chuyển tư liệu cho bộ phận khác, chuyên môn tổng kết phân tích. Đối với tin tức này, hắn vừa kinh ngạc vừa đau đầu: “Các cậu thật sự là xằng bậy.”
Cố Duyên Chu nói: “Đừng khách khí, bất quá là cố gắng hết sức thôi.”
Vương đội: “…”
Huống hồ nếu không làm chút gì đó, vị tổ tông trong nhà buổi tối cũng ngủ không yên.
Việc này mặc kệ có được hay không, bọn họ cũng phải thử xem. Từ Hoàn Dương có đề phòng thế nào nữa, thì đối với hai nhân vật quen thuộc tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí, cũng sẽ không sinh ra cảnh giác lớn như vậy —— vầng hào quang siêu sao của hai người này quá dày.
Lúc Cố Duyên Chu nói chuyện, đạo diễn ngoài phòng nghỉ đã kêu to: “Còn có mười phút —— nắm chặt đi, mười phút sau tất cả mọi người đến đông đủ, đừng cả ngày cứ để tôi giục, công tác chuẩn bị trước đều phải làm xong. Camera, camera lại chạy đi đâu rồi?”
“Được rồi, tôi đi làm việc, cũng không tiếp tục quấy rầy anh nữa.” Cố Duyên Chu nói, “Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, lần trước gặp anh cảm thấy trạng thái tinh thần anh không tốt lắm, vụ án mặc dù gấp, sức khỏe của chính mình cũng phải cẩn thận.”
Vương đội giương mắt nhìn nhìn ba chữ to ‘đang phẫu thuật’: “Ừm, cám ơn các cậu.”
Cúp điện thoại, Vương đội lại ngồi trong hành lang nửa ngày, hắn kết nối wifi bệnh viện, mở văn kiện mã hóa vừa rồi ra. Phát hiện trong danh bạ di động hai người, không hẹn mà cùng có một cái tên ‘gã’.
Trong ghi chép tin nhắn, rất ít tin nhắn lui tới với ‘gã’, xem ra là có thói quen định kỳ làm trống di động, hỏi nhiều nhất, vẫn là một câu “cậu ở đâu”.
Không chỉ Từ Hoàn Dương, Chu Lực cũng thường hỏi.
Chỉ là cái câu “cậu ở đâu” ấy, lẻ loi cô độc, không người trả lời. Cũng có lẽ là bọn họ xóa bỏ hồi âm của người nọ.
Nhân vật công chúng.
Há lại thật sự đem riêng tư giấu ở trong di động.
Mấy năm nay các loại gièm pha của nghệ nhân bởi vì mất di động, sửa máy tính mà bùng nổ nhìn mãi quen mắt.
Nhưng dù như vậy, di động, vẫn cứ là một góc gần với cuộc sống người đó nhất, không ai thật sự có thể hoàn toàn tiêu trừ dấu vết sinh hoạt.
“Vương đội, ” một bóng người vội vã đi tới từ chỗ ngoặt hành lang, “tình huống Lôi tử thế nào? Còn văn kiện anh truyền tới, chúng tôi đã bắt đầu căn cứ vào số máy người liên hệ, tiếp tục truy tung định vị.”
Vương đội đứng lên, thở dài một tiếng: “Tình huống không quá lạc quan.”
Lúc Lý Á Lôi được phát hiện, thân thể cực độ suy yếu, trải qua nhiều ngày như vậy, thân thể có khỏe mạnh hơn nữa cũng đỡ không nổi. Cả người trọng thương nhiều chỗ, khẩn cấp đưa đến bệnh viện bí mật cứu chữa.
Theo lời bác sĩ nói: “Hung thủ cũng không xuống tay với vị trí yếu hại, thậm chí có thể là gã đã tính toán tốt, muốn cho hắn kéo vết thương, ở trong bẫy rập không có bầu trời, cảm nhận cảm giác sinh mệnh chậm rãi trôi qua. Đây là một loại lăng trì còn khủng bố hơn cả tử vong. Hơn nữa thông qua kiểm tra vết thương chúng tôi phát hiện, những vết thương đó còn có khoảng cách thời gian khác nhau —— cái này có nghĩa, hung thủ từng mấy lần quay về hiện trường.”
Lúc nghe thấy lời này, Vương đội chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, một luồng khí lạnh chậm rãi tràn ngập lên trên, cuối cùng thẩm thấu tận trong lòng.
Như là một ma trảo vô hình, từng chút bóp chặt, chẹn mạch máu hắn, khiến hắn không thở nổi.
Lôi tử vẫn còn là một cậu trai trẻ tuổi khỏe mạnh, ở trường cảnh sát đã có biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Hắn còn nhớ rõ, hôm tuyên thệ, thằng nhóc này một thân cảnh phục trang nghiêm, ngón giữa khẽ chạm góc phải vành nón, giọng nói vang dội ấy giống như còn vờn quanh bên tai, lúc cậu ta đọc lời thề trong mắt cũng lóe sáng: “Làm hết phận sự, không sợ hy sinh; toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân. Tôi nguyện hiến thân cho sự nghiệp cảnh sát nhân dân cao thượng, vì thực hiện lời thề của mình mà cố gắng phấn đấu!”
“…”
“Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì.”
Người nọ lại nói: “Còn có di động của Lôi tử, chúng tôi đã sửa chữa, phát hiện trong ghi chép bị xóa có một câu.”
—— tôi bị khống chế.
Vương đội nhận di động, nhìn chằm chằm bốn chữ đó, im lặng không nói gì. Qua chốc lát, mới nói: “Tìm ra gã đi, dùng thời gian nhanh nhất! Chúng ta phải biết gã ở đâu, một khi phát hiện, trực tiếp bắt giữ.”
Chứng cứ rất nhiều, chỉ mỗi mẫu vân tay, ADN, tinh dịch, đã đủ để gã bị phán vô thời hạn.
Nhưng hành tung người này thật sự quỷ dị, bọn họ theo Từ Hoàn Dương đã vài ngày, cũng chưa túm người ra được.
Bốn mươi tám giờ sau, Lý Á Lôi thoát khỏi nguy hiểm.
Hết thảy đều đang tiến hành bí mật, ba chữ Lý Á Lôi, trong mắt người ngoài vẫn là trạng thái mất tích. Phòng ngừa hung thủ lại trở về trong núi thăm dò xem ‘con mồi’ của mình, bọn họ cũng phái người canh giữ ở nơi xảy ra vụ án.
Vương đội thì thào tự nói: “Nhất định sẽ bắt được, chỉ là vấn đề thời gian, rất nhanh, rất nhanh.”
—–
Thiệu Tư ở trong trường quay chụp xong hai bộ ảnh, lập tức dắt Lý Quang Tông rút về.
Tốc độ hai người kia rút quá nhanh, thợ camera thu dọn xong đồ đạc, xoay đầu qua đã không thấy tăm hơi: “Hai người kia, đi rồi hả?”
Thợ đạo cụ khiêng máy móc từ bên cạnh đi qua, thuận miệng đáp: “Hai người kia, nổi tiếng là vừa hết việc liền bỏ chạy.”
Không biết người khác đang nghị luận thế nào, lúc này Thiệu Tư ngồi phịch ở ghế sau xe: “Ngộp chết, có cửa sổ không mở, không biết nghĩ gì nữa.”
Lý Quang Tông rẽ ở phía trước nhìn nhìn tình hình giao thông, nói: “Chúng ta trực tiếp trở về hả?”
Thiệu Tư chống đầu, thuận miệng nói: “Ừm, trở về đi.”
Đoạn thời gian trước Cố Duyên Chu thoải mái hệt như là được nghỉ đông, nhưng mà thoải mái qua đi, những chuyện trước đây tích lũy liền từng chuyện ập tới, bận đến vắt giò. Thường xuyên nửa đêm mới về, có đôi khi Thiệu Tư ngủ đến mơ hồ, cảm giác có người tới gần, vươn tay sờ sờ, đụng đến cơ ngực Cố Duyên Chu, sờ soạng hai phát than thở hai câu lại tiếp tục ngủ. Chờ buổi sáng hắn tỉnh lại, vị trí bên giường lại trống rỗng.
Nhưng mà dù bận hơn nữa, thì chỉ cần Cố Duyên Chu vừa có rảnh, liền gọi điện thoại cho hắn, lúc tiện thì cũng sẽ gọi video.
Rất khó được, lượng công việc của người này nhiều như vậy, còn có thể xây dựng ra một loại hiện tượng cho Thiệu Tư: phiền người.
Đối với việc này, Trì Tử Tuấn nói: “Vầy nói rõ ảnh yêu anh đó. Em đã nói với anh rồi, cái gì mà đàn ông bận sự nghiệp không có thời gian đều là lấy cớ, nếu thật sự nhớ anh nghĩ tới anh, sao lại không rút ra thời gian được chứ. Cố ảnh đế cũng rất không tồi nha, cảm động không?”
Thiệu Tư chọn một miếng trong đĩa trái cây, lười cầm di động, trực tiếp mở loa: “Cảm động cái rắm? Hắn gọi cũng chả phải điện thoại đứng đắn gì.”
Trì Tử Tuấn: “… Không phải điện thoại đứng đắn? Vậy là điện thoại gì?”
Còn có thể là cái gì.
Một người đàn ông thành niên bị nhốt ở đoàn phim không về nhà được không có sinh hoạt tình dục, tìm bà xã gọi điện thoại hoặc là video còn có thể làm cái gì.
Thiệu Tư há há mồm, muốn nói gì đó cuối cùng vẫn chưa nói: “Thôi, khó nghe, cậu còn nhỏ, chờ cậu trưởng thành sẽ hiểu.”
Trì Tử Tuấn: “…” Này. Qua loa vậy.
“Đúng rồi, anh hỏi em lần trước lúc ghi âm, có phát sinh chuyện gì khả nghi hay không, sau khi trở về em cẩn thận nghĩ nghĩ.” Trì Tử Tuấn lại nói, “Ngày đó em ghi âm xong, lúc xuống lầu, gặp được ca thần trong thang máy.”
Thiệu Tư: “Hửm?”
Trì Tử Tuấn lại nói: “Lúc ấy kế hoạch ghi âm của họ hình như bị ngưng, xảy ra chuyện gì thì cụ thể em không rõ lắm, chỉ nhớ không khí trong thang máy không quá tốt, Chu tiên sinh còn mắng vài câu, nói tới ‘người kia’, ca thần bảo hắn câm miệng. Sau đó liền không nói nữa.”
Trì Tử Tuấn nói xong, trong đầu Thiệu Tư liền hiện ra một bóng người võ trang đầy đủ.
Người nọ đứng ở cửa sân sau, bộ dạng quỷ dị.
“Có lẽ anh từng gặp gã, ” Thiệu Tư nói: “… anh đã thấy gã.”
Trì Tử Tuấn nghe được câu nói không đầu không đuôi này của Thiệu Tư, hỏi: “Cái gì? Gặp qua ai?”
Thiệu Tư nói: “Anh không thèm nghe cậu nói nữa, cúp trước.”
Trì Tử Tuấn cầm di động, đầu kia điện thoại nhanh chóng biến thành tiếng báo bận: “Này? Này?”
Tối hôm đó, Cố Duyên Chu rạng sáng hơn hai giờ về đến nhà, một thân mùi rượu, xem ra sau khi chấm dứt còn bị người ta kéo đi xã giao. Có vài việc thật sự là từ chối không được, từ chối rồi có vài người liền cho rằng ‘người này không cho mình mặt mũi’.
Sau khi anh vào cửa liền sờ soạng trên vách tường một trận, mở đèn phòng khách, ngay tích tắc đèn sáng lên, khiến ‘sinh vật không xác định’ ngủ ở trên sofa nhúc nhích hai cái.
Thiệu Tư khoác chăn ngồi dậy: “Về rồi?”
Cố Duyên Chu có chút bất ngờ, buông áo khoác xuống, đi qua, đè ót hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, không dám hôn quá sâu, anh uống rượu hơi nhiều, biết Thiệu Tư không thích mùi rượu: “… Còn chưa ngủ hả?”
Thiệu Tư rúc trong chăn, nắm nắm tóc nói: “Chờ anh.”
Hắn đại khái cũng là ma chướng.
Khuya khoắt ngủ một giấc ngon lành không chịu, ngủ được một nửa lại dậy chạy đến phòng khách ngủ.
Hắn sợ lạnh cho nên dời chăn từ phòng ngủ ra, trải trên sofa, sofa chỉ có bây lớn đó, căn bản trải không hết, hơn phân nửa đều rũ trên mặt đất. Cũng coi như tàm tạm, dù sao thì hắn ở chỗ nào cũng có thể ngủ.
“Ngốc không chứ.” Cố Duyên Chu thấp giọng cười rộ lên, chỉ nhìn vợ thôi đã cảm thấy đầu không còn choáng vậy nữa, người này luôn có năng lực dễ dàng trấn an tâm tình anh, cũng có năng lực một câu liền quậy cho anh “không được yên bình”.
Anh vươn tay xoa mái tóc Thiệu Tư càng loạn: “Trở về phòng đi, anh tắm rửa một cái liền vào. Nếu buồn ngủ thì ngủ trước, không cần chờ anh.”
Thiệu Tư ‘a’ một tiếng, dọn chăn về.
Cố Duyên Chu tắm rửa xong, cho dù đã lau khô, nhưng vẫn cảm thấy trên người còn mang theo vài phần ẩm ướt.
Hai người đều mệt chết đi, không có hơi sức lăn lộn.
Đang chuẩn bị ngủ, di động đầu giường rung hai cái, hẳn là một tin nhắn.
Động tĩnh cũng không lớn, nhưng Thiệu Tư vẫn nhẹ nhàng đạp Cố Duyên Chu một cước: “Đêm hôm khuya khoắt, tiểu tình nhân nào đó?”
Cố Duyên Chu nói: “… Đâu ra tiểu tình nhân, chỉ cung phụng mỗi mình em thôi.”
Nói xong, anh vươn tay lấy điện thoại di động lại đây, mở khóa ra nhìn, là tin nhắn gửi tới từ một dãy số xa lạ.
Trên đó viết:
Trò chơi bắt đầu.
Thiệu Tư nhíu mày: “Công việc hả?”
Cố Duyên Chu tắt di động: “Không biết, chắc gửi nhầm.”
Di động mới vừa rung hai cái, hắn liền cảnh giác cầm lên nhìn, nhìn thấy Thiệu Tư và Cố Duyên Chu đang phân biệt gửi văn kiện cho hắn.
“Cái gì vậy?” Vương đội trực tiếp gọi điện thoại qua hỏi, “Các cậu gửi cho tôi cái gì?”
Cố Duyên Chu nói: “Ồ, cũng không có gì, chỉ là nội dung sao chép trong di động của Từ Hoàn Dương với Chu Lực thôi, anh tùy tiện nhìn xem, chúng tôi cũng không biết có hữu dụng không nữa.”
Cái giọng điệu của Cố Duyên Chu, nghe cứ như đang nói ‘hôm nay ăn gì’ vậy.
Vương đội cũng bị lượng tin tức trong những lời này đập choáng: “Từ từ, cậu nói đây là, sao chép trong …di động của hai người họ hả?”
Cố Duyên Chu nói: “Ừm. Nếu miệt mài theo đuổi thì chính là xâm phạm riêng tư của người khác, có điều hiện tại là tình huống đặc biệt, hy vọng có thể xét xử theo tình lý.”
Vương đội lập tức chuyển tư liệu cho bộ phận khác, chuyên môn tổng kết phân tích. Đối với tin tức này, hắn vừa kinh ngạc vừa đau đầu: “Các cậu thật sự là xằng bậy.”
Cố Duyên Chu nói: “Đừng khách khí, bất quá là cố gắng hết sức thôi.”
Vương đội: “…”
Huống hồ nếu không làm chút gì đó, vị tổ tông trong nhà buổi tối cũng ngủ không yên.
Việc này mặc kệ có được hay không, bọn họ cũng phải thử xem. Từ Hoàn Dương có đề phòng thế nào nữa, thì đối với hai nhân vật quen thuộc tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí, cũng sẽ không sinh ra cảnh giác lớn như vậy —— vầng hào quang siêu sao của hai người này quá dày.
Lúc Cố Duyên Chu nói chuyện, đạo diễn ngoài phòng nghỉ đã kêu to: “Còn có mười phút —— nắm chặt đi, mười phút sau tất cả mọi người đến đông đủ, đừng cả ngày cứ để tôi giục, công tác chuẩn bị trước đều phải làm xong. Camera, camera lại chạy đi đâu rồi?”
“Được rồi, tôi đi làm việc, cũng không tiếp tục quấy rầy anh nữa.” Cố Duyên Chu nói, “Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, lần trước gặp anh cảm thấy trạng thái tinh thần anh không tốt lắm, vụ án mặc dù gấp, sức khỏe của chính mình cũng phải cẩn thận.”
Vương đội giương mắt nhìn nhìn ba chữ to ‘đang phẫu thuật’: “Ừm, cám ơn các cậu.”
Cúp điện thoại, Vương đội lại ngồi trong hành lang nửa ngày, hắn kết nối wifi bệnh viện, mở văn kiện mã hóa vừa rồi ra. Phát hiện trong danh bạ di động hai người, không hẹn mà cùng có một cái tên ‘gã’.
Trong ghi chép tin nhắn, rất ít tin nhắn lui tới với ‘gã’, xem ra là có thói quen định kỳ làm trống di động, hỏi nhiều nhất, vẫn là một câu “cậu ở đâu”.
Không chỉ Từ Hoàn Dương, Chu Lực cũng thường hỏi.
Chỉ là cái câu “cậu ở đâu” ấy, lẻ loi cô độc, không người trả lời. Cũng có lẽ là bọn họ xóa bỏ hồi âm của người nọ.
Nhân vật công chúng.
Há lại thật sự đem riêng tư giấu ở trong di động.
Mấy năm nay các loại gièm pha của nghệ nhân bởi vì mất di động, sửa máy tính mà bùng nổ nhìn mãi quen mắt.
Nhưng dù như vậy, di động, vẫn cứ là một góc gần với cuộc sống người đó nhất, không ai thật sự có thể hoàn toàn tiêu trừ dấu vết sinh hoạt.
“Vương đội, ” một bóng người vội vã đi tới từ chỗ ngoặt hành lang, “tình huống Lôi tử thế nào? Còn văn kiện anh truyền tới, chúng tôi đã bắt đầu căn cứ vào số máy người liên hệ, tiếp tục truy tung định vị.”
Vương đội đứng lên, thở dài một tiếng: “Tình huống không quá lạc quan.”
Lúc Lý Á Lôi được phát hiện, thân thể cực độ suy yếu, trải qua nhiều ngày như vậy, thân thể có khỏe mạnh hơn nữa cũng đỡ không nổi. Cả người trọng thương nhiều chỗ, khẩn cấp đưa đến bệnh viện bí mật cứu chữa.
Theo lời bác sĩ nói: “Hung thủ cũng không xuống tay với vị trí yếu hại, thậm chí có thể là gã đã tính toán tốt, muốn cho hắn kéo vết thương, ở trong bẫy rập không có bầu trời, cảm nhận cảm giác sinh mệnh chậm rãi trôi qua. Đây là một loại lăng trì còn khủng bố hơn cả tử vong. Hơn nữa thông qua kiểm tra vết thương chúng tôi phát hiện, những vết thương đó còn có khoảng cách thời gian khác nhau —— cái này có nghĩa, hung thủ từng mấy lần quay về hiện trường.”
Lúc nghe thấy lời này, Vương đội chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, một luồng khí lạnh chậm rãi tràn ngập lên trên, cuối cùng thẩm thấu tận trong lòng.
Như là một ma trảo vô hình, từng chút bóp chặt, chẹn mạch máu hắn, khiến hắn không thở nổi.
Lôi tử vẫn còn là một cậu trai trẻ tuổi khỏe mạnh, ở trường cảnh sát đã có biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Hắn còn nhớ rõ, hôm tuyên thệ, thằng nhóc này một thân cảnh phục trang nghiêm, ngón giữa khẽ chạm góc phải vành nón, giọng nói vang dội ấy giống như còn vờn quanh bên tai, lúc cậu ta đọc lời thề trong mắt cũng lóe sáng: “Làm hết phận sự, không sợ hy sinh; toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân. Tôi nguyện hiến thân cho sự nghiệp cảnh sát nhân dân cao thượng, vì thực hiện lời thề của mình mà cố gắng phấn đấu!”
“…”
“Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì.”
Người nọ lại nói: “Còn có di động của Lôi tử, chúng tôi đã sửa chữa, phát hiện trong ghi chép bị xóa có một câu.”
—— tôi bị khống chế.
Vương đội nhận di động, nhìn chằm chằm bốn chữ đó, im lặng không nói gì. Qua chốc lát, mới nói: “Tìm ra gã đi, dùng thời gian nhanh nhất! Chúng ta phải biết gã ở đâu, một khi phát hiện, trực tiếp bắt giữ.”
Chứng cứ rất nhiều, chỉ mỗi mẫu vân tay, ADN, tinh dịch, đã đủ để gã bị phán vô thời hạn.
Nhưng hành tung người này thật sự quỷ dị, bọn họ theo Từ Hoàn Dương đã vài ngày, cũng chưa túm người ra được.
Bốn mươi tám giờ sau, Lý Á Lôi thoát khỏi nguy hiểm.
Hết thảy đều đang tiến hành bí mật, ba chữ Lý Á Lôi, trong mắt người ngoài vẫn là trạng thái mất tích. Phòng ngừa hung thủ lại trở về trong núi thăm dò xem ‘con mồi’ của mình, bọn họ cũng phái người canh giữ ở nơi xảy ra vụ án.
Vương đội thì thào tự nói: “Nhất định sẽ bắt được, chỉ là vấn đề thời gian, rất nhanh, rất nhanh.”
—–
Thiệu Tư ở trong trường quay chụp xong hai bộ ảnh, lập tức dắt Lý Quang Tông rút về.
Tốc độ hai người kia rút quá nhanh, thợ camera thu dọn xong đồ đạc, xoay đầu qua đã không thấy tăm hơi: “Hai người kia, đi rồi hả?”
Thợ đạo cụ khiêng máy móc từ bên cạnh đi qua, thuận miệng đáp: “Hai người kia, nổi tiếng là vừa hết việc liền bỏ chạy.”
Không biết người khác đang nghị luận thế nào, lúc này Thiệu Tư ngồi phịch ở ghế sau xe: “Ngộp chết, có cửa sổ không mở, không biết nghĩ gì nữa.”
Lý Quang Tông rẽ ở phía trước nhìn nhìn tình hình giao thông, nói: “Chúng ta trực tiếp trở về hả?”
Thiệu Tư chống đầu, thuận miệng nói: “Ừm, trở về đi.”
Đoạn thời gian trước Cố Duyên Chu thoải mái hệt như là được nghỉ đông, nhưng mà thoải mái qua đi, những chuyện trước đây tích lũy liền từng chuyện ập tới, bận đến vắt giò. Thường xuyên nửa đêm mới về, có đôi khi Thiệu Tư ngủ đến mơ hồ, cảm giác có người tới gần, vươn tay sờ sờ, đụng đến cơ ngực Cố Duyên Chu, sờ soạng hai phát than thở hai câu lại tiếp tục ngủ. Chờ buổi sáng hắn tỉnh lại, vị trí bên giường lại trống rỗng.
Nhưng mà dù bận hơn nữa, thì chỉ cần Cố Duyên Chu vừa có rảnh, liền gọi điện thoại cho hắn, lúc tiện thì cũng sẽ gọi video.
Rất khó được, lượng công việc của người này nhiều như vậy, còn có thể xây dựng ra một loại hiện tượng cho Thiệu Tư: phiền người.
Đối với việc này, Trì Tử Tuấn nói: “Vầy nói rõ ảnh yêu anh đó. Em đã nói với anh rồi, cái gì mà đàn ông bận sự nghiệp không có thời gian đều là lấy cớ, nếu thật sự nhớ anh nghĩ tới anh, sao lại không rút ra thời gian được chứ. Cố ảnh đế cũng rất không tồi nha, cảm động không?”
Thiệu Tư chọn một miếng trong đĩa trái cây, lười cầm di động, trực tiếp mở loa: “Cảm động cái rắm? Hắn gọi cũng chả phải điện thoại đứng đắn gì.”
Trì Tử Tuấn: “… Không phải điện thoại đứng đắn? Vậy là điện thoại gì?”
Còn có thể là cái gì.
Một người đàn ông thành niên bị nhốt ở đoàn phim không về nhà được không có sinh hoạt tình dục, tìm bà xã gọi điện thoại hoặc là video còn có thể làm cái gì.
Thiệu Tư há há mồm, muốn nói gì đó cuối cùng vẫn chưa nói: “Thôi, khó nghe, cậu còn nhỏ, chờ cậu trưởng thành sẽ hiểu.”
Trì Tử Tuấn: “…” Này. Qua loa vậy.
“Đúng rồi, anh hỏi em lần trước lúc ghi âm, có phát sinh chuyện gì khả nghi hay không, sau khi trở về em cẩn thận nghĩ nghĩ.” Trì Tử Tuấn lại nói, “Ngày đó em ghi âm xong, lúc xuống lầu, gặp được ca thần trong thang máy.”
Thiệu Tư: “Hửm?”
Trì Tử Tuấn lại nói: “Lúc ấy kế hoạch ghi âm của họ hình như bị ngưng, xảy ra chuyện gì thì cụ thể em không rõ lắm, chỉ nhớ không khí trong thang máy không quá tốt, Chu tiên sinh còn mắng vài câu, nói tới ‘người kia’, ca thần bảo hắn câm miệng. Sau đó liền không nói nữa.”
Trì Tử Tuấn nói xong, trong đầu Thiệu Tư liền hiện ra một bóng người võ trang đầy đủ.
Người nọ đứng ở cửa sân sau, bộ dạng quỷ dị.
“Có lẽ anh từng gặp gã, ” Thiệu Tư nói: “… anh đã thấy gã.”
Trì Tử Tuấn nghe được câu nói không đầu không đuôi này của Thiệu Tư, hỏi: “Cái gì? Gặp qua ai?”
Thiệu Tư nói: “Anh không thèm nghe cậu nói nữa, cúp trước.”
Trì Tử Tuấn cầm di động, đầu kia điện thoại nhanh chóng biến thành tiếng báo bận: “Này? Này?”
Tối hôm đó, Cố Duyên Chu rạng sáng hơn hai giờ về đến nhà, một thân mùi rượu, xem ra sau khi chấm dứt còn bị người ta kéo đi xã giao. Có vài việc thật sự là từ chối không được, từ chối rồi có vài người liền cho rằng ‘người này không cho mình mặt mũi’.
Sau khi anh vào cửa liền sờ soạng trên vách tường một trận, mở đèn phòng khách, ngay tích tắc đèn sáng lên, khiến ‘sinh vật không xác định’ ngủ ở trên sofa nhúc nhích hai cái.
Thiệu Tư khoác chăn ngồi dậy: “Về rồi?”
Cố Duyên Chu có chút bất ngờ, buông áo khoác xuống, đi qua, đè ót hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, không dám hôn quá sâu, anh uống rượu hơi nhiều, biết Thiệu Tư không thích mùi rượu: “… Còn chưa ngủ hả?”
Thiệu Tư rúc trong chăn, nắm nắm tóc nói: “Chờ anh.”
Hắn đại khái cũng là ma chướng.
Khuya khoắt ngủ một giấc ngon lành không chịu, ngủ được một nửa lại dậy chạy đến phòng khách ngủ.
Hắn sợ lạnh cho nên dời chăn từ phòng ngủ ra, trải trên sofa, sofa chỉ có bây lớn đó, căn bản trải không hết, hơn phân nửa đều rũ trên mặt đất. Cũng coi như tàm tạm, dù sao thì hắn ở chỗ nào cũng có thể ngủ.
“Ngốc không chứ.” Cố Duyên Chu thấp giọng cười rộ lên, chỉ nhìn vợ thôi đã cảm thấy đầu không còn choáng vậy nữa, người này luôn có năng lực dễ dàng trấn an tâm tình anh, cũng có năng lực một câu liền quậy cho anh “không được yên bình”.
Anh vươn tay xoa mái tóc Thiệu Tư càng loạn: “Trở về phòng đi, anh tắm rửa một cái liền vào. Nếu buồn ngủ thì ngủ trước, không cần chờ anh.”
Thiệu Tư ‘a’ một tiếng, dọn chăn về.
Cố Duyên Chu tắm rửa xong, cho dù đã lau khô, nhưng vẫn cảm thấy trên người còn mang theo vài phần ẩm ướt.
Hai người đều mệt chết đi, không có hơi sức lăn lộn.
Đang chuẩn bị ngủ, di động đầu giường rung hai cái, hẳn là một tin nhắn.
Động tĩnh cũng không lớn, nhưng Thiệu Tư vẫn nhẹ nhàng đạp Cố Duyên Chu một cước: “Đêm hôm khuya khoắt, tiểu tình nhân nào đó?”
Cố Duyên Chu nói: “… Đâu ra tiểu tình nhân, chỉ cung phụng mỗi mình em thôi.”
Nói xong, anh vươn tay lấy điện thoại di động lại đây, mở khóa ra nhìn, là tin nhắn gửi tới từ một dãy số xa lạ.
Trên đó viết:
Trò chơi bắt đầu.
Thiệu Tư nhíu mày: “Công việc hả?”
Cố Duyên Chu tắt di động: “Không biết, chắc gửi nhầm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook