Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
-
Chương 114
Nhưng đây thật sự là một sự cố ngoài ý muốn ư?
Có lẽ Lý Quang Tông không biết, nhưng Cố Duyên Chu đứng ở ngoài phòng giải phẫu, mí mắt phải nhảy rạo rực, cảm thấy một dự cảm quỷ dị nào đó càng ngày càng nghiêm trọng.
“Kiểm tra rồi, não chấn động nhẹ. Vết cắt trên xương chân mày, khâu hơn mười mũi. Cậu ta rất may mắn, lúc biển quảng cáo nện xuống tránh được chỗ yếu hại. Lấy kết quả kiểm tra hiện giờ đến xem thì tình huống coi như lạc quan, sau nữa còn phải tiếp tục quan sát… người nhà đâu?”
Cố Duyên Chu: “Ở đây.”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lật xem bệnh án, tiếp tục nói: “Phương diện ăn uống thanh đạm một chút, kiêng các loại đồ ăn dầu mỡ, cay độc. Một khi phát hiện bất cứ tình huống gì, phải đúng lúc nói cho chúng tôi biết.”
Cố Duyên Chu lại hỏi bác sĩ chính vài vấn đề về phương diện ‘di chứng’. Lý Quang Tông thì ở bên cạnh vỗ vỗ ngực, tê liệt ngồi ở trên ghế, thầm nghĩ: may mắn may mắn.
Kết quả kiểm tra tốt hơn dự đoán của bọn họ rất nhiều.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, mười ngày nửa tháng là có thể xuất viện.
Lý Quang Tông nghĩ vậy, ngụm khí vẫn luôn kẹt trong cổ họng rốt cuộc cũng thả lỏng ra. Sau đó hắn lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hôm nay Nhà giam dục vọng làm nghi thức khởi động máy, ngày mai phải vào đoàn quay phim, hiện tại Thiệu Tư nằm ở trong bệnh viện… vậy bộ phim đó làm thế nào.
“Còn có thể làm thế nào, ” lập trường của Cố Duyên Chu vô cùng minh xác, nói thẳng, “Đổi người.”
Lý Quang Tông: “Vậy… tiền vi phạm hợp đồng?”
Cố Duyên Chu liếc hắn ta một cái: “Muốn tiền vi phạm hợp đồng gì?”
Lý Quang Tông nhất thời có chút mờ mịt.
Cảm xúc của Cố Duyên Chu không tốt lắm, anh đưa tay cởi cúc ống tay áo, xắn lên trên hai nấc sau đó cười lạnh nói: “Nghi thức khởi động máy ai chịu trách nhiệm? Không bố trí tốt dẫn đến phát sinh sự cố, còn muốn tiền vi phạm hợp đồng, nằm mơ hả.”
Thái độ rất cứng rắn.
Ừm… rất cứng.
Lý Quang Tông sờ sờ đầu: “Hình như… nói cũng đúng.”
Chỉ là lo bên phía đoàn phim không bằng lòng bị tổn thất vô cớ thôi.
Tuy rằng còn chưa khởi động máy, nhưng mà hết thảy đều đã bố trí xong, khách sạn đã đặt, địa điểm quay phim cũng đã an bài thỏa đáng, không thể đúng hạn khởi công, tổn thất đối với đoàn phim là rất lớn.
Chờ hắn ta xử lý xong các công việc lúc sau, tìm người phụ trách bố trí sân bãi lúc ấy chất vấn, đã là buổi tối tám giờ.
Chạng vạng trời đổ cơn mưa.
Tiếng mưa tí ta tí tách rơi đánh lên lá cây, sắc trời mờ tối, ngẫu nhiên hiện lên vài tiếng sấm. Phương đạo đứng ở cửa bệnh viện, thu ô, vẩy mưa xuống sau đó liền cất bước vào bệnh viện.
“Tình huống của hắn thế nào?” Phương đạo hỏi số phòng bệnh, đi thẳng đến, “Không sao chứ? Với lại, tiền thuốc men bao nhiêu, để tôi trả đi.”
Lời này lại thật kỳ quái, ông ấy trả tiền thuốc men cái gì chứ.
Cố Duyên Chu nói: “Não chấn động nhẹ, khâu hơn mười mũi, không có gì khác. Tiền thuốc men thì thôi, ngài vẫn nên suy nghĩ về vấn đề đổi người đi, tình huống hiện tại, cũng không biết phải nằm viện bao lâu.”
Phương đạo liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ông nói xong, lại thở dài, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong: “Thằng bé Thiệu Tư này nhìn mặt lạnh lùng… nếu không nhờ hắn, hiện tại người nằm ở trong phòng bệnh chính là tôi. Tôi thật sự rất cảm kích hắn, nhưng mà không biết có thể làm cho hắn cái gì.”
Lý Quang Tông đi ra ngoài một chuyến, tìm một tiệm thức ăn đóng gói chút đồ ăn, vừa về đến chợt nghe những lời này, không kịp phản ứng: “A?”
“Lúc ấy, dưới tình thế cấp bách hắn đẩy tôi ra, ” Phương đạo lặp lại một lần, “Vốn dĩ là đập trúng tôi.”
“…”
Lý Quang Tông: “Thế mà tôi lại không hề thấy bất ngờ.”
Cho dù bình thường Thiệu Tư lạnh lùng như cái gì vậy, lúc nói chuyện phiếm đều là thuyết âm mưu… Hồi mới vừa quen biết hắn, Lý Quang Tông luôn cảm thấy người này đặc biệt trải đời, còn dãi dầu sương gió.
Nhưng mỗi lần chân chính gặp được chuyện thì lại hệt như thanh niên nhiệt huyết, luôn không sợ chết.
Cố Duyên Chu xoa xoa ấn đường, không nói được là cảm nhận gì: “… Không có biện pháp với hắn mà.”
Nói rõ ý đồ đến xong, Phương đạo chuyển lời nói: “Chuyện đổi người chúng tôi sẽ xử lý, các cậu không cần lo lắng, để hắn ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt đi. Nếu không có chuyện khác, tôi đây liền đi về trước, sáng mai tôi tới nữa.”
“Từ từ.”
Phương đạo mới vừa đi tới trước thang máy, vươn tay ấn nút, lúc nghe được hai chữ này nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy hai tay Cố Duyên Chu giao nhau xoay xoay các đốt ngón tay, đi về phía ông, sau đó một tay đặt lên vai ông, nói: “Cháu cùng xuống với ngài.”
Theo số tầng không ngừng nhảy lên, lúc gần đến lầu một, rốt cuộc Phương đạo chủ động đánh vỡ không khí im lặng: “Cậu có lời gì cứ nói đi.”
Cố Duyên Chu giương mắt nói: “Cháu nói thẳng vậy. Có hỏi người phụ trách bố trí sân bãi chưa, biển quảng cáo là ai chịu trách nhiệm?”
Thực chất thì tìm người phụ trách sân bãi cũng không hỏi được gì. Thuộc hạ của hắn, ai làm việc gì, hắn nào có thể nhớ rõ ràng nổi.
Với hắn mà nói, chỉ cần làm xong việc trong thời gian quy định là được, còn tên họ là gì, hắn căn bản đều không thèm để ý.
Phương đạo lắc đầu: “Không có, thuộc hạ hắn đa phần đều là làm theo giờ, đăng ký thân phận không nghiêm, dù có đăng ký thì cơ bản cũng sẽ không kiểm tra, có vài người thậm chí còn chưa đủ tuổi quy định —— người như thế nhận lương tương đối thấp, cho nên luôn mở một mắt nhắm một mắt.”
Loại tình huống này, kiểm tra thật sự rất khó khăn.
Hơn nữa mọi người càng thiên về giải thích ‘gió thổi quá lớn, thổi rơi biển quảng cáo không chắc chắn lắm’.
Cố Duyên Chu không truy vấn nữa, lúc cửa thang máy mở, Phương đạo nhìn anh, do dự nói: “Tôi đi trước, có việc liên lạc điện thoại.”
Cố Duyên Chu gật gật đầu, nhắc nhở một câu: “Ngài tự cẩn thận chút.”
Chờ Phương đạo đi ra ngoài từ lối đi an toàn rồi, Cố Duyên Chu ở phía sau hút nửa điếu thuốc.
Trước đó Vương đội suy đoán không sai, chỉ là họ đều tính sót một việc, người ‘bắt chước phỏng đoán’ mà Joke nói không chỉ mình Thiệu Tư, Phương đạo làm đạo diễn, cũng bao quát trong đó.
Thiệu Tư hôn mê hơn hai mươi tiếng.
Cố Duyên Chu dời tất cả hoạt động, cả đêm mắt chưa từng nhắm lại. Ngủ không được.
Sáng sớm ngày kế, Lý Quang Tông mang theo đồ ăn sáng lại đây, bị loại tiết mục ‘người chồng si tình và chàng vợ bệnh nan y’ dọa sợ không nhẹ: “Cố, Cố ảnh đế, nếu không thì anh… nghỉ ngơi một chút đi? Ăn chút gì đó.”
Mắt Cố Duyên Chu hơi đỏ, anh nắm tay Thiệu Tư, không ngẩng đầu lên nói: “Tôi chờ hắn tỉnh lại.”
Lý Quang Tông buông đồ ăn sáng xuống, vừa nói vừa lui về phía sau: “Tôi liền để đây cho anh nhé… anh đói thì nhớ ăn đó.”
Nhìn dáng vẻ Cố Duyên Chu, Lý Quang Tông cố ý đi một chuyến đến văn phòng bác sĩ: “Bác sĩ, bệnh nhân 490, đúng đúng đúng tên là Thiệu Tư đó, bệnh tình hắn thế nào, có phải chuyển biến xấu hay không?”
Bác sĩ đang vội vàng làm cuộc giải phẫu tiếp theo, nghe vậy lật lật tư liệu, nói: “Chuyển biến xấu? Vì sao hỏi vậy? Không có, các chỉ tiêu đều rất bình thường. Đây là số liệu ghi chép của y tá trực phòng tối hôm qua, nếu lo lắng thì cậu có thể nhìn xem.”
Lý Quang Tông chỗ nào xem hiểu. Không riêng gì mấy cái tên chuyên nghiệp, cả chữ bác sĩ cũng không phải là thứ mà con người có thể xem hiểu.
Hắn vội vàng khoát tay nói: “Số liệu tôi liền không xem, quấy rầy ngài, ngài cứ làm việc đi…”
Sau khi ra ngoài, Lý Quang Tông nghiêng nghiêng đầu, vừa đi về vừa lầm bầm lầu bầu: “Không hiểu lắm, có lẽ đây là tình yêu?”
Không riêng gì Lý Quang Tông, lúc Thiệu Tư mở to mắt tỉnh lại cũng bị người trước mặt dọa sợ. Hắn chớp chớp mắt, gấp ngón tay lại, giọng khản đặc hô một chữ: “… Ê.”
Từ lúc hắn mở to mắt, Cố Duyên Chu yên lặng nhìn hắn tận mấy phút đồng hồ, tận đến khi Thiệu Tư bị anh nhìn mà phát hãi, nhịn không được nhăn mày lại.
Tuy rằng bây giờ tốc độ nói chuyện của hắn hơi chậm, nhưng lời nói ra vẫn cực kỳ thiếu đòn: “Anh đeo cái biểu cảm gì thế… em cũng không phải sắp chết.”
Cố Duyên Chu không đáp lời.
Bàn tay Thiệu Tư vốn dĩ đã bị anh nắm trong tay không buông, anh thuận thế cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay Thiệu Tư, nhẹ nhàng, giống như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ quý báu. Đem một câu nghi vấn nói thành câu trần thuật, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi.”
…
“Anh khóc hả?”
Vốn dĩ Thiệu Tư muốn móc mỉa thêm hai câu, lại kinh ngạc phát hiện hốc mắt của người đàn ông trước mặt không chỉ đỏ ửng, còn ẩm ướt, cảm thấy có chút ngạc nhiên, giữ vững tinh thần nói: “Cố Duyên Chu, anh khóc thật hả? Xong rồi, có phải rất mê luyến em không, cái kiểu mà một ngày không có em cuộc đời liền mất đi ý nghĩa đó.”
Cố Duyên Chu: “Bớt lắm mồm. Là một ngày không ngủ, đổi thành em em thử xem.”
Sau khi nói xong, anh buông tay ra cúi người ấn chuông, kêu y tá lại đây xem tình huống. Tiện đà lại dán lòng bàn tay trên trán Thiệu Tư sờ sờ, một tay khác giúp hắn dém góc chăn, hỏi: “Hiện giờ em cảm thấy thế nào? Có choáng đầu không, chỗ nào không thoải mái, muốn ăn gì, còn nhớ rõ mình họ gì tên gì không?”
“Anh hai à, giới hạn mỗi câu hỏi của anh đều thật rộng.”
Kỳ thật Thiệu Tư đã không có gì trở ngại, hắn bị đập chút xíu đó cũng không nghiêm trọng lắm.
Trong hơn hai mươi tiếng này hắn cũng không phải hoàn toàn mê man, giữa đường từng mơ mơ màng màng có ý thức, chỉ là sau khi tỉnh dậy lại cảm thấy mệt nên ngủ tiếp thôi.
“Cảm giác cũng không tệ lắm, đầu không choáng, chỉ là ngủ nhiều có chút thiếu dưỡng khí.” Thiệu Tư tiếp tục nói, “Cũng không có mất trí nhớ, anh cho là đang quay phim bộ hả?”
Cố Duyên Chu nói: “Vậy em nói một chút xem, anh là gì của em?”
Biểu tình của Thiệu Tư chậm rãi ngưng trọng: “Anh là gì của em?”
Đầu ngón tay hắn run rẩy hai phát, sau đó đưa tay đè chặt trán, thoạt nhìn là vừa đau đầu vừa sốt ruột hỏi: “… Anh là ai?”
Người này thật đúng là nói diễn liền diễn.
Cố Duyên Chu cười khổ không thôi, anh vốn định chờ tình trạng Thiệu Tư tốt hơn chút liền khởi binh vấn tội, ai tưởng được tổ tông này vừa mở mắt liền ảnh đế nhập xác.
“Em không nhớ gì hết ư?” Cố Duyên Chu vươn ra một ngón tay, nâng cằm Thiệu Tư, lời thoại sét đánh há mồm liền đến, “Sao em có thể quên anh?”
Thiệu Tư yên lặng nhìn anh, nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa xa cách: “Vị tiên sinh này, chúng ta quen nhau sao?”
Cố Duyên Chu đang muốn nói ‘tiểu tổ tông, anh là người đàn ông của em’, chợt nghe phía cửa truyền đến âm thanh gì đó như đồ vật rơi xuống đất.
Không lớn không nhỏ, “bộp” một tiếng.
Hai người nghiêng đầu đi, chỉ thấy Lý Quang Tông đứng ngốc ở cửa, trái cây vốn dĩ đựng trong bịch to giờ phút này lăn đầy đất: “…”
Cố Duyên Chu: “…”
Thiệu Tư: “…”
Lý Quang Tông há há mồm, khó có thể tin hỏi: “Mất, mất trí nhớ?”
Hai vị này đều là cấp bậc ảnh đế, tùy tiện đùa giỡn diễn diễn, hắn ta nào có thể phân rõ thiệt giả. Ở trong mắt Lý Quang Tông, một màn vừa rồi quả thực đánh sâu vào đầu óc.
Ngực Lý Quang Tông nghẹn lại, chỉ cảm thấy hít thở không thông: “Tại sao có thể như vậy, quá tàn khốc… sao lại mất trí nhớ chứ…”
Thiệu Tư vội vàng nói: “Không phải…” Không phải như cậu thấy đâu.
Hắn còn chưa kịp nói xong, Lý Quang Tông đã nghiêng ngả lảo đảo đỡ tường chạy ra ngoài: “—— Bác sĩ, bác sĩ!”
Chơi lớn rồi.
Thiệu Tư nghiêng đầu sang nhìn Cố Duyên Chu một cái.
Cố Duyên Chu đứng dậy nhặt hết trái cây rơi rụng ở cửa về, sau đó tùy tay chọn một quả, hỏi hắn: “Ăn táo không?”
Thiệu Tư gật gật đầu, lại mở hai tay ra: “Ăn, có điều trước khi ăn đỡ trẫm đi vệ sinh đã.”
Chờ Lý Quang Tông vội vội vàng vàng dắt theo vài bác sĩ và y tá tiến vào, hai vị kia đang vô cùng hài hòa xà nẹo với nhau.
Cố Duyên Chu dùng tăm xiên một miếng táo đưa qua: “Ngọt không?”
“Cũng được.” Thiệu Tư chỉa chỉa giấy ăn, “Không ăn nữa, rút một tờ, em lau miệng.”
Lý Quang Tông: “…”
Cái gì đây? Sao khiến cho người ta càng nhìn không hiểu vậy.
Bác sĩ chính nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, thấp giọng hỏi: “Đây là mất trí nhớ mà cậu nói hả?”
Lý Quang Tông hốt hoảng: “Vừa rồi… vừa rồi là mất trí nhớ mà.”
“Khôi phục không tồi, còn tốt hơn dự đoán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nghỉ ngơi chừng mười ngày là hẳn có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ chính làm một phen kiểm tra cho Thiệu Tư, cuối cùng mịt mờ nhắc một câu, “Chấn động não rất dễ dàng gây ra các vấn đề thiếu hụt ký ức, cậu cẩn thận ngẫm lại, có gì không nhớ rõ lắm không.”
Thiệu Tư: “… Không có gì nhớ không rõ hết, cám ơn, tôi rất tốt.”
Lý Quang Tông chỉa chỉa mình: “Cậu xác định sao? Vậy cậu còn nhớ rõ tôi là ai không?”
Thiệu Tư liếc hắn ta một cái: “Con là con trai tốt vĩnh viễn của ba?”
“…”
Thoạt nhìn còn thật sự không giống mất trí nhớ.
“Vừa rồi là diễn chơi thôi, ” chờ bác sĩ đi rồi, Thiệu Tư mới giải thích, “Tôi ở phía sau kêu cậu thế nào cậu cũng không để ý, cậu nói xem cậu có ngốc không.”
Lý Quang Tông: “Hai người diễn xuất lợi hại như vậy, tôi làm sao nhìn ra hai người là diễn chơi hay là nghiêm túc. Thật dọa người, cái này có thể trách tôi hả?”
Thiệu Tư: “A, vậy trách tôi?”
Buổi chiều.
Vương đội phái hai cảnh sát mặc thường phục lại đây.
Hai vị này không chút dài dòng dây dưa, vừa vào cửa liền đưa ra giấy chứng nhận, sau đó mở bút ghi âm, đặt bút ghi âm bên tay bắt đầu đặt câu hỏi: “Có thể tóm tắt một chút tình huống lúc ấy hay không? Hoặc là nói, hiện trường có điểm đáng ngờ gì không?”
Thiệu Tư: “Là tình huống vậy đó, cái tôi biết thì các anh cũng biết. Quá khẩn cấp, tôi cũng không chú ý tới cái khác.”
“Vốn dĩ là biển quảng cáo rơi xuống chỗ đạo diễn phải không?”
“Phải. Lúc ấy vị trí tôi đứng tương đối an toàn, nhưng mà nếu không ai đẩy Phương đạo một phen, phỏng chừng trực tiếp đập vào gáy, không nghĩ nhiều vậy, chỉ thuận tay đẩy ông ấy sang bên cạnh thôi.”
“Gió rất lớn sao?”
“Chỉ có thể nói có gió, nhưng mà không đủ để thổi biển quảng cáo xuống.”
Mấy vấn đề đơn giản này, bọn họ đã lần lượt hỏi hết từng người ở đó.
“Tốt, cảm ơn phối hợp.” Hai vị cảnh sát cất bút ghi âm, đứng dậy nói, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày khôi phục.”
Bọn họ đi rồi, Thiệu Tư nằm ở trên giường bệnh, nửa ngày không ngủ.
Cố Duyên Chu về nhà lấy quần áo, xách theo gói to trở về: “Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì, vẻ mặt phiền não.”
“Vừa rồi cảnh sát lại tới.” Thiệu Tư nửa ngồi dậy nói, “Em suy nghĩ, có phải Nhà giam dục vọng sẽ tiếp tục quay hay không.”
Hắn không quay, thì vẫn sẽ có người sắm vai “Caesar” kế tiếp —— nói cách khác, nguy hiểm sẽ luôn đi theo bọn họ.
“Phải, sẽ lâm thời tìm diễn viên mới, đoàn phim khởi công bình thường. Hơn nữa nó nhất định phải quay.”
Đây là một điểm đột phá trọng đại của vụ án.
Từ góc độ nào đó mà nói, là không thể buông tha. Phá án sớm một ngày, liền ít đi một vài người bị hại.
Cố Duyên Chu nói: “Cho dù làm vậy, có lẽ sẽ tổn thương đến một vài người khác. Nhưng mà không có cách nào tránh tổn thương, chỉ có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất. Vương đội đã tìm Phương đạo nói chuyện, nam chính định vận dụng cảnh sát đã nằm vùng trong giới giải trí từ sự kiện Dương Nhân Nhân… Biết bắt ba ba trong hũ không, hiện tại toàn bộ đoàn phim Nhà giam dục vọng, chính là một cái ‘hũ’. Cả đoàn phim đều là tai mắt, bao gồm cả vai quần chúng.”
Thiệu Tư tưởng tượng ra cục diện đó một chút, xem thế là đủ rồi: “Diễn trong diễn.”
Hết chương 114
Có lẽ Lý Quang Tông không biết, nhưng Cố Duyên Chu đứng ở ngoài phòng giải phẫu, mí mắt phải nhảy rạo rực, cảm thấy một dự cảm quỷ dị nào đó càng ngày càng nghiêm trọng.
“Kiểm tra rồi, não chấn động nhẹ. Vết cắt trên xương chân mày, khâu hơn mười mũi. Cậu ta rất may mắn, lúc biển quảng cáo nện xuống tránh được chỗ yếu hại. Lấy kết quả kiểm tra hiện giờ đến xem thì tình huống coi như lạc quan, sau nữa còn phải tiếp tục quan sát… người nhà đâu?”
Cố Duyên Chu: “Ở đây.”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lật xem bệnh án, tiếp tục nói: “Phương diện ăn uống thanh đạm một chút, kiêng các loại đồ ăn dầu mỡ, cay độc. Một khi phát hiện bất cứ tình huống gì, phải đúng lúc nói cho chúng tôi biết.”
Cố Duyên Chu lại hỏi bác sĩ chính vài vấn đề về phương diện ‘di chứng’. Lý Quang Tông thì ở bên cạnh vỗ vỗ ngực, tê liệt ngồi ở trên ghế, thầm nghĩ: may mắn may mắn.
Kết quả kiểm tra tốt hơn dự đoán của bọn họ rất nhiều.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, mười ngày nửa tháng là có thể xuất viện.
Lý Quang Tông nghĩ vậy, ngụm khí vẫn luôn kẹt trong cổ họng rốt cuộc cũng thả lỏng ra. Sau đó hắn lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hôm nay Nhà giam dục vọng làm nghi thức khởi động máy, ngày mai phải vào đoàn quay phim, hiện tại Thiệu Tư nằm ở trong bệnh viện… vậy bộ phim đó làm thế nào.
“Còn có thể làm thế nào, ” lập trường của Cố Duyên Chu vô cùng minh xác, nói thẳng, “Đổi người.”
Lý Quang Tông: “Vậy… tiền vi phạm hợp đồng?”
Cố Duyên Chu liếc hắn ta một cái: “Muốn tiền vi phạm hợp đồng gì?”
Lý Quang Tông nhất thời có chút mờ mịt.
Cảm xúc của Cố Duyên Chu không tốt lắm, anh đưa tay cởi cúc ống tay áo, xắn lên trên hai nấc sau đó cười lạnh nói: “Nghi thức khởi động máy ai chịu trách nhiệm? Không bố trí tốt dẫn đến phát sinh sự cố, còn muốn tiền vi phạm hợp đồng, nằm mơ hả.”
Thái độ rất cứng rắn.
Ừm… rất cứng.
Lý Quang Tông sờ sờ đầu: “Hình như… nói cũng đúng.”
Chỉ là lo bên phía đoàn phim không bằng lòng bị tổn thất vô cớ thôi.
Tuy rằng còn chưa khởi động máy, nhưng mà hết thảy đều đã bố trí xong, khách sạn đã đặt, địa điểm quay phim cũng đã an bài thỏa đáng, không thể đúng hạn khởi công, tổn thất đối với đoàn phim là rất lớn.
Chờ hắn ta xử lý xong các công việc lúc sau, tìm người phụ trách bố trí sân bãi lúc ấy chất vấn, đã là buổi tối tám giờ.
Chạng vạng trời đổ cơn mưa.
Tiếng mưa tí ta tí tách rơi đánh lên lá cây, sắc trời mờ tối, ngẫu nhiên hiện lên vài tiếng sấm. Phương đạo đứng ở cửa bệnh viện, thu ô, vẩy mưa xuống sau đó liền cất bước vào bệnh viện.
“Tình huống của hắn thế nào?” Phương đạo hỏi số phòng bệnh, đi thẳng đến, “Không sao chứ? Với lại, tiền thuốc men bao nhiêu, để tôi trả đi.”
Lời này lại thật kỳ quái, ông ấy trả tiền thuốc men cái gì chứ.
Cố Duyên Chu nói: “Não chấn động nhẹ, khâu hơn mười mũi, không có gì khác. Tiền thuốc men thì thôi, ngài vẫn nên suy nghĩ về vấn đề đổi người đi, tình huống hiện tại, cũng không biết phải nằm viện bao lâu.”
Phương đạo liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ông nói xong, lại thở dài, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong: “Thằng bé Thiệu Tư này nhìn mặt lạnh lùng… nếu không nhờ hắn, hiện tại người nằm ở trong phòng bệnh chính là tôi. Tôi thật sự rất cảm kích hắn, nhưng mà không biết có thể làm cho hắn cái gì.”
Lý Quang Tông đi ra ngoài một chuyến, tìm một tiệm thức ăn đóng gói chút đồ ăn, vừa về đến chợt nghe những lời này, không kịp phản ứng: “A?”
“Lúc ấy, dưới tình thế cấp bách hắn đẩy tôi ra, ” Phương đạo lặp lại một lần, “Vốn dĩ là đập trúng tôi.”
“…”
Lý Quang Tông: “Thế mà tôi lại không hề thấy bất ngờ.”
Cho dù bình thường Thiệu Tư lạnh lùng như cái gì vậy, lúc nói chuyện phiếm đều là thuyết âm mưu… Hồi mới vừa quen biết hắn, Lý Quang Tông luôn cảm thấy người này đặc biệt trải đời, còn dãi dầu sương gió.
Nhưng mỗi lần chân chính gặp được chuyện thì lại hệt như thanh niên nhiệt huyết, luôn không sợ chết.
Cố Duyên Chu xoa xoa ấn đường, không nói được là cảm nhận gì: “… Không có biện pháp với hắn mà.”
Nói rõ ý đồ đến xong, Phương đạo chuyển lời nói: “Chuyện đổi người chúng tôi sẽ xử lý, các cậu không cần lo lắng, để hắn ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt đi. Nếu không có chuyện khác, tôi đây liền đi về trước, sáng mai tôi tới nữa.”
“Từ từ.”
Phương đạo mới vừa đi tới trước thang máy, vươn tay ấn nút, lúc nghe được hai chữ này nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy hai tay Cố Duyên Chu giao nhau xoay xoay các đốt ngón tay, đi về phía ông, sau đó một tay đặt lên vai ông, nói: “Cháu cùng xuống với ngài.”
Theo số tầng không ngừng nhảy lên, lúc gần đến lầu một, rốt cuộc Phương đạo chủ động đánh vỡ không khí im lặng: “Cậu có lời gì cứ nói đi.”
Cố Duyên Chu giương mắt nói: “Cháu nói thẳng vậy. Có hỏi người phụ trách bố trí sân bãi chưa, biển quảng cáo là ai chịu trách nhiệm?”
Thực chất thì tìm người phụ trách sân bãi cũng không hỏi được gì. Thuộc hạ của hắn, ai làm việc gì, hắn nào có thể nhớ rõ ràng nổi.
Với hắn mà nói, chỉ cần làm xong việc trong thời gian quy định là được, còn tên họ là gì, hắn căn bản đều không thèm để ý.
Phương đạo lắc đầu: “Không có, thuộc hạ hắn đa phần đều là làm theo giờ, đăng ký thân phận không nghiêm, dù có đăng ký thì cơ bản cũng sẽ không kiểm tra, có vài người thậm chí còn chưa đủ tuổi quy định —— người như thế nhận lương tương đối thấp, cho nên luôn mở một mắt nhắm một mắt.”
Loại tình huống này, kiểm tra thật sự rất khó khăn.
Hơn nữa mọi người càng thiên về giải thích ‘gió thổi quá lớn, thổi rơi biển quảng cáo không chắc chắn lắm’.
Cố Duyên Chu không truy vấn nữa, lúc cửa thang máy mở, Phương đạo nhìn anh, do dự nói: “Tôi đi trước, có việc liên lạc điện thoại.”
Cố Duyên Chu gật gật đầu, nhắc nhở một câu: “Ngài tự cẩn thận chút.”
Chờ Phương đạo đi ra ngoài từ lối đi an toàn rồi, Cố Duyên Chu ở phía sau hút nửa điếu thuốc.
Trước đó Vương đội suy đoán không sai, chỉ là họ đều tính sót một việc, người ‘bắt chước phỏng đoán’ mà Joke nói không chỉ mình Thiệu Tư, Phương đạo làm đạo diễn, cũng bao quát trong đó.
Thiệu Tư hôn mê hơn hai mươi tiếng.
Cố Duyên Chu dời tất cả hoạt động, cả đêm mắt chưa từng nhắm lại. Ngủ không được.
Sáng sớm ngày kế, Lý Quang Tông mang theo đồ ăn sáng lại đây, bị loại tiết mục ‘người chồng si tình và chàng vợ bệnh nan y’ dọa sợ không nhẹ: “Cố, Cố ảnh đế, nếu không thì anh… nghỉ ngơi một chút đi? Ăn chút gì đó.”
Mắt Cố Duyên Chu hơi đỏ, anh nắm tay Thiệu Tư, không ngẩng đầu lên nói: “Tôi chờ hắn tỉnh lại.”
Lý Quang Tông buông đồ ăn sáng xuống, vừa nói vừa lui về phía sau: “Tôi liền để đây cho anh nhé… anh đói thì nhớ ăn đó.”
Nhìn dáng vẻ Cố Duyên Chu, Lý Quang Tông cố ý đi một chuyến đến văn phòng bác sĩ: “Bác sĩ, bệnh nhân 490, đúng đúng đúng tên là Thiệu Tư đó, bệnh tình hắn thế nào, có phải chuyển biến xấu hay không?”
Bác sĩ đang vội vàng làm cuộc giải phẫu tiếp theo, nghe vậy lật lật tư liệu, nói: “Chuyển biến xấu? Vì sao hỏi vậy? Không có, các chỉ tiêu đều rất bình thường. Đây là số liệu ghi chép của y tá trực phòng tối hôm qua, nếu lo lắng thì cậu có thể nhìn xem.”
Lý Quang Tông chỗ nào xem hiểu. Không riêng gì mấy cái tên chuyên nghiệp, cả chữ bác sĩ cũng không phải là thứ mà con người có thể xem hiểu.
Hắn vội vàng khoát tay nói: “Số liệu tôi liền không xem, quấy rầy ngài, ngài cứ làm việc đi…”
Sau khi ra ngoài, Lý Quang Tông nghiêng nghiêng đầu, vừa đi về vừa lầm bầm lầu bầu: “Không hiểu lắm, có lẽ đây là tình yêu?”
Không riêng gì Lý Quang Tông, lúc Thiệu Tư mở to mắt tỉnh lại cũng bị người trước mặt dọa sợ. Hắn chớp chớp mắt, gấp ngón tay lại, giọng khản đặc hô một chữ: “… Ê.”
Từ lúc hắn mở to mắt, Cố Duyên Chu yên lặng nhìn hắn tận mấy phút đồng hồ, tận đến khi Thiệu Tư bị anh nhìn mà phát hãi, nhịn không được nhăn mày lại.
Tuy rằng bây giờ tốc độ nói chuyện của hắn hơi chậm, nhưng lời nói ra vẫn cực kỳ thiếu đòn: “Anh đeo cái biểu cảm gì thế… em cũng không phải sắp chết.”
Cố Duyên Chu không đáp lời.
Bàn tay Thiệu Tư vốn dĩ đã bị anh nắm trong tay không buông, anh thuận thế cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay Thiệu Tư, nhẹ nhàng, giống như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ quý báu. Đem một câu nghi vấn nói thành câu trần thuật, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi.”
…
“Anh khóc hả?”
Vốn dĩ Thiệu Tư muốn móc mỉa thêm hai câu, lại kinh ngạc phát hiện hốc mắt của người đàn ông trước mặt không chỉ đỏ ửng, còn ẩm ướt, cảm thấy có chút ngạc nhiên, giữ vững tinh thần nói: “Cố Duyên Chu, anh khóc thật hả? Xong rồi, có phải rất mê luyến em không, cái kiểu mà một ngày không có em cuộc đời liền mất đi ý nghĩa đó.”
Cố Duyên Chu: “Bớt lắm mồm. Là một ngày không ngủ, đổi thành em em thử xem.”
Sau khi nói xong, anh buông tay ra cúi người ấn chuông, kêu y tá lại đây xem tình huống. Tiện đà lại dán lòng bàn tay trên trán Thiệu Tư sờ sờ, một tay khác giúp hắn dém góc chăn, hỏi: “Hiện giờ em cảm thấy thế nào? Có choáng đầu không, chỗ nào không thoải mái, muốn ăn gì, còn nhớ rõ mình họ gì tên gì không?”
“Anh hai à, giới hạn mỗi câu hỏi của anh đều thật rộng.”
Kỳ thật Thiệu Tư đã không có gì trở ngại, hắn bị đập chút xíu đó cũng không nghiêm trọng lắm.
Trong hơn hai mươi tiếng này hắn cũng không phải hoàn toàn mê man, giữa đường từng mơ mơ màng màng có ý thức, chỉ là sau khi tỉnh dậy lại cảm thấy mệt nên ngủ tiếp thôi.
“Cảm giác cũng không tệ lắm, đầu không choáng, chỉ là ngủ nhiều có chút thiếu dưỡng khí.” Thiệu Tư tiếp tục nói, “Cũng không có mất trí nhớ, anh cho là đang quay phim bộ hả?”
Cố Duyên Chu nói: “Vậy em nói một chút xem, anh là gì của em?”
Biểu tình của Thiệu Tư chậm rãi ngưng trọng: “Anh là gì của em?”
Đầu ngón tay hắn run rẩy hai phát, sau đó đưa tay đè chặt trán, thoạt nhìn là vừa đau đầu vừa sốt ruột hỏi: “… Anh là ai?”
Người này thật đúng là nói diễn liền diễn.
Cố Duyên Chu cười khổ không thôi, anh vốn định chờ tình trạng Thiệu Tư tốt hơn chút liền khởi binh vấn tội, ai tưởng được tổ tông này vừa mở mắt liền ảnh đế nhập xác.
“Em không nhớ gì hết ư?” Cố Duyên Chu vươn ra một ngón tay, nâng cằm Thiệu Tư, lời thoại sét đánh há mồm liền đến, “Sao em có thể quên anh?”
Thiệu Tư yên lặng nhìn anh, nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa xa cách: “Vị tiên sinh này, chúng ta quen nhau sao?”
Cố Duyên Chu đang muốn nói ‘tiểu tổ tông, anh là người đàn ông của em’, chợt nghe phía cửa truyền đến âm thanh gì đó như đồ vật rơi xuống đất.
Không lớn không nhỏ, “bộp” một tiếng.
Hai người nghiêng đầu đi, chỉ thấy Lý Quang Tông đứng ngốc ở cửa, trái cây vốn dĩ đựng trong bịch to giờ phút này lăn đầy đất: “…”
Cố Duyên Chu: “…”
Thiệu Tư: “…”
Lý Quang Tông há há mồm, khó có thể tin hỏi: “Mất, mất trí nhớ?”
Hai vị này đều là cấp bậc ảnh đế, tùy tiện đùa giỡn diễn diễn, hắn ta nào có thể phân rõ thiệt giả. Ở trong mắt Lý Quang Tông, một màn vừa rồi quả thực đánh sâu vào đầu óc.
Ngực Lý Quang Tông nghẹn lại, chỉ cảm thấy hít thở không thông: “Tại sao có thể như vậy, quá tàn khốc… sao lại mất trí nhớ chứ…”
Thiệu Tư vội vàng nói: “Không phải…” Không phải như cậu thấy đâu.
Hắn còn chưa kịp nói xong, Lý Quang Tông đã nghiêng ngả lảo đảo đỡ tường chạy ra ngoài: “—— Bác sĩ, bác sĩ!”
Chơi lớn rồi.
Thiệu Tư nghiêng đầu sang nhìn Cố Duyên Chu một cái.
Cố Duyên Chu đứng dậy nhặt hết trái cây rơi rụng ở cửa về, sau đó tùy tay chọn một quả, hỏi hắn: “Ăn táo không?”
Thiệu Tư gật gật đầu, lại mở hai tay ra: “Ăn, có điều trước khi ăn đỡ trẫm đi vệ sinh đã.”
Chờ Lý Quang Tông vội vội vàng vàng dắt theo vài bác sĩ và y tá tiến vào, hai vị kia đang vô cùng hài hòa xà nẹo với nhau.
Cố Duyên Chu dùng tăm xiên một miếng táo đưa qua: “Ngọt không?”
“Cũng được.” Thiệu Tư chỉa chỉa giấy ăn, “Không ăn nữa, rút một tờ, em lau miệng.”
Lý Quang Tông: “…”
Cái gì đây? Sao khiến cho người ta càng nhìn không hiểu vậy.
Bác sĩ chính nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, thấp giọng hỏi: “Đây là mất trí nhớ mà cậu nói hả?”
Lý Quang Tông hốt hoảng: “Vừa rồi… vừa rồi là mất trí nhớ mà.”
“Khôi phục không tồi, còn tốt hơn dự đoán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nghỉ ngơi chừng mười ngày là hẳn có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ chính làm một phen kiểm tra cho Thiệu Tư, cuối cùng mịt mờ nhắc một câu, “Chấn động não rất dễ dàng gây ra các vấn đề thiếu hụt ký ức, cậu cẩn thận ngẫm lại, có gì không nhớ rõ lắm không.”
Thiệu Tư: “… Không có gì nhớ không rõ hết, cám ơn, tôi rất tốt.”
Lý Quang Tông chỉa chỉa mình: “Cậu xác định sao? Vậy cậu còn nhớ rõ tôi là ai không?”
Thiệu Tư liếc hắn ta một cái: “Con là con trai tốt vĩnh viễn của ba?”
“…”
Thoạt nhìn còn thật sự không giống mất trí nhớ.
“Vừa rồi là diễn chơi thôi, ” chờ bác sĩ đi rồi, Thiệu Tư mới giải thích, “Tôi ở phía sau kêu cậu thế nào cậu cũng không để ý, cậu nói xem cậu có ngốc không.”
Lý Quang Tông: “Hai người diễn xuất lợi hại như vậy, tôi làm sao nhìn ra hai người là diễn chơi hay là nghiêm túc. Thật dọa người, cái này có thể trách tôi hả?”
Thiệu Tư: “A, vậy trách tôi?”
Buổi chiều.
Vương đội phái hai cảnh sát mặc thường phục lại đây.
Hai vị này không chút dài dòng dây dưa, vừa vào cửa liền đưa ra giấy chứng nhận, sau đó mở bút ghi âm, đặt bút ghi âm bên tay bắt đầu đặt câu hỏi: “Có thể tóm tắt một chút tình huống lúc ấy hay không? Hoặc là nói, hiện trường có điểm đáng ngờ gì không?”
Thiệu Tư: “Là tình huống vậy đó, cái tôi biết thì các anh cũng biết. Quá khẩn cấp, tôi cũng không chú ý tới cái khác.”
“Vốn dĩ là biển quảng cáo rơi xuống chỗ đạo diễn phải không?”
“Phải. Lúc ấy vị trí tôi đứng tương đối an toàn, nhưng mà nếu không ai đẩy Phương đạo một phen, phỏng chừng trực tiếp đập vào gáy, không nghĩ nhiều vậy, chỉ thuận tay đẩy ông ấy sang bên cạnh thôi.”
“Gió rất lớn sao?”
“Chỉ có thể nói có gió, nhưng mà không đủ để thổi biển quảng cáo xuống.”
Mấy vấn đề đơn giản này, bọn họ đã lần lượt hỏi hết từng người ở đó.
“Tốt, cảm ơn phối hợp.” Hai vị cảnh sát cất bút ghi âm, đứng dậy nói, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày khôi phục.”
Bọn họ đi rồi, Thiệu Tư nằm ở trên giường bệnh, nửa ngày không ngủ.
Cố Duyên Chu về nhà lấy quần áo, xách theo gói to trở về: “Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì, vẻ mặt phiền não.”
“Vừa rồi cảnh sát lại tới.” Thiệu Tư nửa ngồi dậy nói, “Em suy nghĩ, có phải Nhà giam dục vọng sẽ tiếp tục quay hay không.”
Hắn không quay, thì vẫn sẽ có người sắm vai “Caesar” kế tiếp —— nói cách khác, nguy hiểm sẽ luôn đi theo bọn họ.
“Phải, sẽ lâm thời tìm diễn viên mới, đoàn phim khởi công bình thường. Hơn nữa nó nhất định phải quay.”
Đây là một điểm đột phá trọng đại của vụ án.
Từ góc độ nào đó mà nói, là không thể buông tha. Phá án sớm một ngày, liền ít đi một vài người bị hại.
Cố Duyên Chu nói: “Cho dù làm vậy, có lẽ sẽ tổn thương đến một vài người khác. Nhưng mà không có cách nào tránh tổn thương, chỉ có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất. Vương đội đã tìm Phương đạo nói chuyện, nam chính định vận dụng cảnh sát đã nằm vùng trong giới giải trí từ sự kiện Dương Nhân Nhân… Biết bắt ba ba trong hũ không, hiện tại toàn bộ đoàn phim Nhà giam dục vọng, chính là một cái ‘hũ’. Cả đoàn phim đều là tai mắt, bao gồm cả vai quần chúng.”
Thiệu Tư tưởng tượng ra cục diện đó một chút, xem thế là đủ rồi: “Diễn trong diễn.”
Hết chương 114
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook