Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
-
Chương 107
Tiểu Hoàng Oanh ở bệnh viện cấp cứu mười mấy tiếng, trên người nhiều chỗ gãy xương, não và phổi đều bị ngoại lực va chạm, thương thế nghiêm trọng.
Ngày kế, đoàn phim quảng cáo music festival phái người lại đây an ủi, lúc ấy tiểu Hoàng Oanh vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nằm ở trong phòng theo dõi, chỉ có thể từ một cái cửa sổ thủy tinh nho nhỏ nhìn vào, nhìn thấy bóng người nhỏ bé trên giường bệnh.
Trong tay đạo diễn ôm một bó hoa, đang muốn đi qua, lại nghe thấy cửa phòng bệnh có âm thanh khắc khẩu.
“Cô xảy ra chuyện gì hả, trông một người cũng trông không được, hiện tại Niếp Niếp biến thành cái dạng này, đây đều là trách nhiệm của cô đó!”
Một người phụ nữ ăn diện quý khí duỗi tay chỉ vào thím Hoàng Oanh, có thể nhìn ra hiện tại cả người cô ta đang ở trạng thái không khống chế được, nói năng gây sự.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, người đàn ông kia bình tĩnh hơn chút, ngăn cản kéo cô ta sang bên cạnh: “Em bình tĩnh một chút, em trách tiểu Lan lại có ích lợi gì, chuyện cũng đã xảy ra, trong lòng em ấy đã rất tự trách rồi. Hiện tại quan trọng nhất là chờ con vượt qua giai đoạn nguy hiểm…”
“Tự trách ——?” Âm lượng người phụ nữ kia cao quãng tám, bén nhọn xuyên thấu qua tầng tầng không khí, trực tiếp tiến vào trong lỗ tai, “Tự trách có tác dụng sao? Cô ta tự trách có thể đổi Niếp Niếp về à? Lúc ấy em đã nói, tìm một người chuyên nghiệp chăm sóc Niếp Niếp, xuất thân gà mờ như cô ta, làm người đại diện cái gì. Anh đừng cản em, em nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Cô ta ở nơi khác không tìm được công việc, liền đến gây tai họa cho Niếp Niếp của chúng ta…”
Thím Hoàng Oanh cúi đầu, trên mặt chảy xuống nước mắt, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi…”
Lúc ấy sau khi tiểu Hoàng Oanh lên chương trình một đêm thành danh, vốn dĩ là ký hợp đồng với một người đại diện ngôi sao nhí nổi tiếng trong nghề.
Nhưng người nhà nói ai ai ai kia còn chưa có công việc, nếu ngành nghề cũng đã miễn cưỡng hợp hợp, vậy giữ cơ hội lại cho người trong nhà đi. Đối với tiểu Hoàng Oanh mà nói cũng là chuyện tốt, người thân cận ở bên cạnh chăm nom, chung quy cũng tốt hơn người xa lạ.
“Ngay từ đầu em đã lo lắng rồi, Kiến Quốc, em đã sớm nói với anh rồi.” Người phụ nữ gây sự nói, “Hiện tại đã xảy ra chuyện, ở đây giả vờ đáng thương cho ai nhìn —— không biết còn tưởng rằng tôi đang ức hiếp cô đó.”
Đối mặt cái miệng lải nhải này, người đàn ông chỉ có thể ngăn cản cô ta, nói với thím Hoàng Oanh: “Em đi về trước đi, trông cả đêm, cũng để cho chị dâu em bình tĩnh một chút.”
Đạo diễn và phó đạo diễn nhất thời đi lên trước cũng không được, lùi về sau cũng không xong.
Trong nhóm chat music festival, sáng sớm đã náo nhiệt lạ thường.
[Đạo diễn]: buổi sáng tôi đi qua thăm bệnh, cả nhà đều ở trong bệnh viện cãi nhau… cái dáng vẻ kia.
[Biên kịch tiểu Trần]: cãi nhau hả?
[Phó đạo diễn]: còn không phải sao, xảy ra chuyện đều đẩy trách nhiệm lên người khác, ở bệnh viện cãi nhau túi bụi, nhất là mẹ của tiểu Hoàng Oanh, sức chiến đấu quá mạnh… Có điều cũng không trách cô ấy, con cái xảy ra chuyện lớn như vậy, đổi là ai cũng không bình tĩnh nổi.
Thiệu Tư cầm di động xem bọn họ nói chuyện phiếm, mới vừa đá Cố Duyên Chu sang bên cạnh một ít, đại khái là trong lúc ngủ mơ người này nhận thấy được, cánh tay dài duỗi ra, ôm người trở về, khàn giọng hỏi một câu: “Nhìn cái gì đấy?”
Thiệu Tư cầm di động nói: “Tối hôm qua Ngô đạo thảo luận trong nhóm wechat là sáng mai hắn muốn đến bệnh viện thăm bệnh, xem tình hình của tiểu Hoàng Oanh, em đặt đồng hồ báo thức, xem hắn thăm thế nào rồi.”
“Ừm, ” Cố Duyên Chu lại mở mắt ra thêm chút, “Thế nào, thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Thiệu Tư: “Cái rắm, chỉ lo tám chuyện trong nhà người ta.”
Bọn họ trò chuyện chốc lát, tận đến khi Thiệu Tư không thể nhịn được nữa xen vào hỏi, mới chính thức tán gẫu về vấn đề thương thế của tiểu Hoàng Oanh.
[Thiệu Tư]: có thể đừng nói nhảm không?
Toàn trường yên tĩnh vài giây.
[Đạo diễn]: khụ… Là như vầy, tiểu Hoàng Oanh tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Có điều còn phải tiến thêm một bước quan sát, toàn thân có nhiều chỗ gãy xương, còn có xuất huyết nội. Hiện giờ chính là tình huống như vậy.
[Đạo diễn]: bên ngoài đồn gì đó, xâm hại tình dục, đồn cực kỳ dữ dội —— may mà không có, trừ ác ý đả thương, không có bị xâm hại gì khác. Về phần máu chảy khắp đùi, là do bị người ta lấy dao rạch vài đường trên đùi… Thật không biết là ai ác độc như vậy.
Cùng trắng đêm chưa ngủ giống như người nhà đau khổ trông ở cửa phòng giải phẫu, còn có toàn bộ thành viên tổ trọng án.
“Báo cáo kiểm tra của bệnh viện tối qua đã đưa lại đây, người bị hại cũng không có bị xâm hại tình dục, hơn nữa thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, xem ra hẳn không phải là một người làm, phương hướng chúng ta phỏng đoán ngay từ đầu không có sai.”
Vương đội vừa nghe vừa lật tư liệu nói: “Tính chất vụ này quả thật không giống ba vụ trước, nhưng cũng không thể chỉ vì hai điều kiện này mà liền phớt lờ.”
“Nói thế nào?”
“Điểm thứ nhất, hắn không có để lại bất cứ manh mối gì, thậm chí tránh được tất cả camera ghi hình, tôi không cho là một người gây án ngẫu hứng sẽ có loại năng lực này.”
Cảnh sát trẻ tuổi do dự một chút, lại hỏi: “Vậy… điểm thứ hai thì sao?”
“Điểm thứ hai, chúng ta tạm giam biên tập viên của Giải trí tiền tuyến, cô ta nói tấm ảnh đó là một người trên mạng cung cấp cho cô ta —— cậu cảm thấy một người bình thường, phản ứng đầu tiên của ai lại là chụp ảnh lưu niệm?”
“…”
Trong phòng thẩm vấn, biên tập viên Giải trí tiền tuyến còn đang tiếp nhận thẩm vấn.
Cô ta là một cô gái bộ dạng trẻ tuổi, trên mặt trang điểm trang nhã, hai tay giao nhau, không ngừng nắm các đốt ngón tay của mình: “Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự biết sai rồi, lúc ấy đầu óc nóng lên, cái gì cũng không nghĩ đã đăng lên. Không thì muốn bồi thường thế nào các anh cứ nói, nộp tiền phạt, hoặc là như thế nào cũng được.”
“Tôi vẫn là vấn đề đó, người cung cấp ảnh chụp cho cô là ai.” Vương đội đẩy cửa đi vào, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, ngồi ở đối diện nhìn cô, tùy tay đem một xấp văn kiện nặng nề vỗ vào trên bàn, “Hỏi một lần cuối cùng, ai cung cấp ảnh chụp cho cô.”
“Tôi không biết.”
Vương đội không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, không giận tự uy.
“Chỉ là một người trên mạng xa lạ, nặc danh gửi ảnh chụp cho tôi. Anh nhất định bảo tôi tìm ra, tôi đi đâu mà tìm, lịch sử tin nhắn cũng xóa rồi.”
Hiển nhiên cô ta vô cùng lo âu, không muốn có bất cứ liên lụy gì với vụ án này.
Từ sau khi vào phòng thẩm vấn, phần lớn thời gian đều là cô ta ở đó một mình. Trong phòng thẩm vấn chỉ có một cái bàn dài, hai cái ghế gỗ, một cái cameras 24 giờ vận chuyển không ngừng nghỉ chằm chằm theo dõi cô ta. Ngẫu nhiên có vài cảnh sát đi vào, cũng chỉ lăn qua lộn lại hỏi mấy vấn đề đó.
Trải qua một đêm, tóc cô ta đã hơi loạn, cô nói: “Cả tài khoản và mật mã weibo của tôi, đều đã cho các anh rồi.”
Vương đội lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, ngón tay hắn sờ trên hộp thuốc lá hai cái, nghĩ nghĩ vẫn thả trở về.
Hắn lại tiện đà giương mắt nhìn cô ta, nghiêm túc nói: “Cô gái, tôi vào nghề này nhiều năm rồi. Bản lĩnh khác không có, nhưng cô nói thật, hay là mở mắt nói dối, tôi vừa xem hiểu ngay.”
“Có vài thứ, không cần đến máy nói dối.” Vương đội đưa tay chỉa chỉa hai mắt mình, “Nhìn ở đây, có thể nhìn ra. Tôi hy vọng cô có thể nhận thức được một chút, đây là chuyện liên quan đến mạng người, không phải thứ để mấy người lấy ra tranh đầu đề.”
Ánh mắt Vương đội quả thật rất độc, học phân tích hành vi nhiều năm không phải học uổng.
Nhốt cô gái này cả đêm, đồng thời lúc cô lo âu, hắn cũng đang thông qua camera phân tích cô.
Quả nhiên, Vương đội vừa mới dứt lời, động tác hung hăng nắm khớp ngón tay của cô dừng một chút, trong mắt hiện lên một chút bối rối.
Vương đội lại chậm rãi nói: “Nói đi, hắn cho cô điều kiện gì, mà cô bằng lòng giúp hắn giấu diếm?”
——
Buổi chiều ước chừng hơn ba giờ.
Lý Quang Tông xách cà mèn lại đây gõ cửa, tay mới vừa đặt trên chuông cửa còn chưa có ấn xuống, cửa đã tự động mở ra.
Thiệu Tư dựa ở cửa, nghiêng người nhường ra cho hắn ta một con đường: “Chờ cậu đã lâu, sao chậm như vậy.”
Lý Quang Tông: “Kẹt xe, trên đường cao tốc có ba chiếc xe liên hoàn tông vào đuôi nhau, xe cấp cứu cũng bị chặn ở chỗ đó, còn có xe cứu hỏa, hỏng hết toàn bộ.”
Hắn ta nói xong, hít hít mũi, ngửi được một mùi vị không đúng lắm: “Mùi gì đó… Đúng rồi, cậu bảo tôi mang đồ ăn cho cậu, sao hôm nay cậu ăn cơm chiều sớm vậy?”
Thiệu Tư mở cà mèn ra, nhìn một chút: “Không phải tôi ăn, chờ một lát tôi đến chỗ nam thần của cậu tham ban.”
Lý Quang Tông lập tức trì độn: “… Hửm, cậu nghiêm túc à?”
Thiệu Tư: “Tôi nhìn giống đùa giỡn lắm hả, chờ một lát, tôi thu dọn phòng bếp chút đã.”
Cái vụ yêu đương này cũng thật là ra hình ra dạng.
Trước kia Lý Quang Tông cũng từng ảo tưởng nếu người này yêu đương thì sẽ là bộ dạng thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn vẫn là cái dáng vẻ đại gia đó thôi.
Người như Thiệu Tư, tìm bạn đời phỏng chừng cũng hệt như tìm cháu nội.
Sau đó lại ở bên Cố ảnh đế… Tuy rằng hắn ta tốn thời gian thật lâu để tiếp nhận sự thật này. Có điều không thể không thừa nhận, hai người thật xứng đôi. Hơn nữa hiện tại bọn họ ba Thiệu còn biết quan tâm người khác, đúng là hiếm thấy.
“Tôi lái xe đưa cậu nhé?” Lý Quang Tông vui mừng nói, “Rất tốt, hai người ở bên nhau, chính là chăm sóc nhau mà.”
Thiệu Tư không để ý đến hắn ta, tự nhiên như ruồi đi vào phòng bếp.
Trong tích tắc cửa phòng bếp mở ra, cái mùi vị kỳ quái lúc nãy Lý Quang Tông ngửi được sau khi vào cửa lại mãnh liệt đánh sâu vào khứu giác hắn ta: “—— đây là cái thứ gì vậy! Cậu làm gì đó, cái mùi khét này, cậu nấu cái gì mà khét vậy?”
Hắn ta vừa che mũi vừa tới gần phòng bếp, chỉ nhìn thoáng qua bên trong, nghẹn lời không biết nói gì: “Cậu cho nổ phòng bếp nhà Cố ảnh đế hả?”
Thiệu Tư duỗi bàn tay ra đặc biệt dài, vẻ mặt ghét bỏ, còn không thể không xách nồi lên thả vào trong bồn tẩy rửa: “Ăn nói kiểu gì đó, thế nào gọi là cho nổ phòng bếp, chỉ là làm đồ ăn bình thường thôi.”
Lý Quang Tông thầm nói, làm đồ ăn bình thường có thể làm thành như vậy, cũng không có ai.
Nhìn vật thể màu đen không xác định trong thùng rác xem, còn bốc hơi nóng nữa.
“Buổi sáng tôi chê Cố Duyên Chu làm bữa sáng khó ăn, hắn nói ‘em có giỏi thì làm đi’, tôi nghĩ hẳn là rất đơn giản —— hơn nữa tôi lại thông minh như vậy.” Thiệu Tư nói xong, bóp một đống nước rửa vào trong nồi, bóp xong hắn lại quay đầu nhìn nhìn máy rửa bát hai cái, nghiêm túc hỏi, “… Cậu nói xem máy rửa bát có thể rửa nồi không?”
Lý Quang Tông quyết định thu hồi đánh giá đối với Thiệu Tư vừa rồi, đối với vị đại gia này thật sự là không còn lời nào để nói: “Cậu cảm thấy sao? Tôi thì cảm thấy cái kích cỡ này, sợ là không được. Dù sao thì nó cũng không gọi là máy rửa nồi.”
Hết chương 107
Ngày kế, đoàn phim quảng cáo music festival phái người lại đây an ủi, lúc ấy tiểu Hoàng Oanh vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nằm ở trong phòng theo dõi, chỉ có thể từ một cái cửa sổ thủy tinh nho nhỏ nhìn vào, nhìn thấy bóng người nhỏ bé trên giường bệnh.
Trong tay đạo diễn ôm một bó hoa, đang muốn đi qua, lại nghe thấy cửa phòng bệnh có âm thanh khắc khẩu.
“Cô xảy ra chuyện gì hả, trông một người cũng trông không được, hiện tại Niếp Niếp biến thành cái dạng này, đây đều là trách nhiệm của cô đó!”
Một người phụ nữ ăn diện quý khí duỗi tay chỉ vào thím Hoàng Oanh, có thể nhìn ra hiện tại cả người cô ta đang ở trạng thái không khống chế được, nói năng gây sự.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, người đàn ông kia bình tĩnh hơn chút, ngăn cản kéo cô ta sang bên cạnh: “Em bình tĩnh một chút, em trách tiểu Lan lại có ích lợi gì, chuyện cũng đã xảy ra, trong lòng em ấy đã rất tự trách rồi. Hiện tại quan trọng nhất là chờ con vượt qua giai đoạn nguy hiểm…”
“Tự trách ——?” Âm lượng người phụ nữ kia cao quãng tám, bén nhọn xuyên thấu qua tầng tầng không khí, trực tiếp tiến vào trong lỗ tai, “Tự trách có tác dụng sao? Cô ta tự trách có thể đổi Niếp Niếp về à? Lúc ấy em đã nói, tìm một người chuyên nghiệp chăm sóc Niếp Niếp, xuất thân gà mờ như cô ta, làm người đại diện cái gì. Anh đừng cản em, em nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Cô ta ở nơi khác không tìm được công việc, liền đến gây tai họa cho Niếp Niếp của chúng ta…”
Thím Hoàng Oanh cúi đầu, trên mặt chảy xuống nước mắt, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi…”
Lúc ấy sau khi tiểu Hoàng Oanh lên chương trình một đêm thành danh, vốn dĩ là ký hợp đồng với một người đại diện ngôi sao nhí nổi tiếng trong nghề.
Nhưng người nhà nói ai ai ai kia còn chưa có công việc, nếu ngành nghề cũng đã miễn cưỡng hợp hợp, vậy giữ cơ hội lại cho người trong nhà đi. Đối với tiểu Hoàng Oanh mà nói cũng là chuyện tốt, người thân cận ở bên cạnh chăm nom, chung quy cũng tốt hơn người xa lạ.
“Ngay từ đầu em đã lo lắng rồi, Kiến Quốc, em đã sớm nói với anh rồi.” Người phụ nữ gây sự nói, “Hiện tại đã xảy ra chuyện, ở đây giả vờ đáng thương cho ai nhìn —— không biết còn tưởng rằng tôi đang ức hiếp cô đó.”
Đối mặt cái miệng lải nhải này, người đàn ông chỉ có thể ngăn cản cô ta, nói với thím Hoàng Oanh: “Em đi về trước đi, trông cả đêm, cũng để cho chị dâu em bình tĩnh một chút.”
Đạo diễn và phó đạo diễn nhất thời đi lên trước cũng không được, lùi về sau cũng không xong.
Trong nhóm chat music festival, sáng sớm đã náo nhiệt lạ thường.
[Đạo diễn]: buổi sáng tôi đi qua thăm bệnh, cả nhà đều ở trong bệnh viện cãi nhau… cái dáng vẻ kia.
[Biên kịch tiểu Trần]: cãi nhau hả?
[Phó đạo diễn]: còn không phải sao, xảy ra chuyện đều đẩy trách nhiệm lên người khác, ở bệnh viện cãi nhau túi bụi, nhất là mẹ của tiểu Hoàng Oanh, sức chiến đấu quá mạnh… Có điều cũng không trách cô ấy, con cái xảy ra chuyện lớn như vậy, đổi là ai cũng không bình tĩnh nổi.
Thiệu Tư cầm di động xem bọn họ nói chuyện phiếm, mới vừa đá Cố Duyên Chu sang bên cạnh một ít, đại khái là trong lúc ngủ mơ người này nhận thấy được, cánh tay dài duỗi ra, ôm người trở về, khàn giọng hỏi một câu: “Nhìn cái gì đấy?”
Thiệu Tư cầm di động nói: “Tối hôm qua Ngô đạo thảo luận trong nhóm wechat là sáng mai hắn muốn đến bệnh viện thăm bệnh, xem tình hình của tiểu Hoàng Oanh, em đặt đồng hồ báo thức, xem hắn thăm thế nào rồi.”
“Ừm, ” Cố Duyên Chu lại mở mắt ra thêm chút, “Thế nào, thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Thiệu Tư: “Cái rắm, chỉ lo tám chuyện trong nhà người ta.”
Bọn họ trò chuyện chốc lát, tận đến khi Thiệu Tư không thể nhịn được nữa xen vào hỏi, mới chính thức tán gẫu về vấn đề thương thế của tiểu Hoàng Oanh.
[Thiệu Tư]: có thể đừng nói nhảm không?
Toàn trường yên tĩnh vài giây.
[Đạo diễn]: khụ… Là như vầy, tiểu Hoàng Oanh tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Có điều còn phải tiến thêm một bước quan sát, toàn thân có nhiều chỗ gãy xương, còn có xuất huyết nội. Hiện giờ chính là tình huống như vậy.
[Đạo diễn]: bên ngoài đồn gì đó, xâm hại tình dục, đồn cực kỳ dữ dội —— may mà không có, trừ ác ý đả thương, không có bị xâm hại gì khác. Về phần máu chảy khắp đùi, là do bị người ta lấy dao rạch vài đường trên đùi… Thật không biết là ai ác độc như vậy.
Cùng trắng đêm chưa ngủ giống như người nhà đau khổ trông ở cửa phòng giải phẫu, còn có toàn bộ thành viên tổ trọng án.
“Báo cáo kiểm tra của bệnh viện tối qua đã đưa lại đây, người bị hại cũng không có bị xâm hại tình dục, hơn nữa thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, xem ra hẳn không phải là một người làm, phương hướng chúng ta phỏng đoán ngay từ đầu không có sai.”
Vương đội vừa nghe vừa lật tư liệu nói: “Tính chất vụ này quả thật không giống ba vụ trước, nhưng cũng không thể chỉ vì hai điều kiện này mà liền phớt lờ.”
“Nói thế nào?”
“Điểm thứ nhất, hắn không có để lại bất cứ manh mối gì, thậm chí tránh được tất cả camera ghi hình, tôi không cho là một người gây án ngẫu hứng sẽ có loại năng lực này.”
Cảnh sát trẻ tuổi do dự một chút, lại hỏi: “Vậy… điểm thứ hai thì sao?”
“Điểm thứ hai, chúng ta tạm giam biên tập viên của Giải trí tiền tuyến, cô ta nói tấm ảnh đó là một người trên mạng cung cấp cho cô ta —— cậu cảm thấy một người bình thường, phản ứng đầu tiên của ai lại là chụp ảnh lưu niệm?”
“…”
Trong phòng thẩm vấn, biên tập viên Giải trí tiền tuyến còn đang tiếp nhận thẩm vấn.
Cô ta là một cô gái bộ dạng trẻ tuổi, trên mặt trang điểm trang nhã, hai tay giao nhau, không ngừng nắm các đốt ngón tay của mình: “Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự biết sai rồi, lúc ấy đầu óc nóng lên, cái gì cũng không nghĩ đã đăng lên. Không thì muốn bồi thường thế nào các anh cứ nói, nộp tiền phạt, hoặc là như thế nào cũng được.”
“Tôi vẫn là vấn đề đó, người cung cấp ảnh chụp cho cô là ai.” Vương đội đẩy cửa đi vào, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, ngồi ở đối diện nhìn cô, tùy tay đem một xấp văn kiện nặng nề vỗ vào trên bàn, “Hỏi một lần cuối cùng, ai cung cấp ảnh chụp cho cô.”
“Tôi không biết.”
Vương đội không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, không giận tự uy.
“Chỉ là một người trên mạng xa lạ, nặc danh gửi ảnh chụp cho tôi. Anh nhất định bảo tôi tìm ra, tôi đi đâu mà tìm, lịch sử tin nhắn cũng xóa rồi.”
Hiển nhiên cô ta vô cùng lo âu, không muốn có bất cứ liên lụy gì với vụ án này.
Từ sau khi vào phòng thẩm vấn, phần lớn thời gian đều là cô ta ở đó một mình. Trong phòng thẩm vấn chỉ có một cái bàn dài, hai cái ghế gỗ, một cái cameras 24 giờ vận chuyển không ngừng nghỉ chằm chằm theo dõi cô ta. Ngẫu nhiên có vài cảnh sát đi vào, cũng chỉ lăn qua lộn lại hỏi mấy vấn đề đó.
Trải qua một đêm, tóc cô ta đã hơi loạn, cô nói: “Cả tài khoản và mật mã weibo của tôi, đều đã cho các anh rồi.”
Vương đội lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, ngón tay hắn sờ trên hộp thuốc lá hai cái, nghĩ nghĩ vẫn thả trở về.
Hắn lại tiện đà giương mắt nhìn cô ta, nghiêm túc nói: “Cô gái, tôi vào nghề này nhiều năm rồi. Bản lĩnh khác không có, nhưng cô nói thật, hay là mở mắt nói dối, tôi vừa xem hiểu ngay.”
“Có vài thứ, không cần đến máy nói dối.” Vương đội đưa tay chỉa chỉa hai mắt mình, “Nhìn ở đây, có thể nhìn ra. Tôi hy vọng cô có thể nhận thức được một chút, đây là chuyện liên quan đến mạng người, không phải thứ để mấy người lấy ra tranh đầu đề.”
Ánh mắt Vương đội quả thật rất độc, học phân tích hành vi nhiều năm không phải học uổng.
Nhốt cô gái này cả đêm, đồng thời lúc cô lo âu, hắn cũng đang thông qua camera phân tích cô.
Quả nhiên, Vương đội vừa mới dứt lời, động tác hung hăng nắm khớp ngón tay của cô dừng một chút, trong mắt hiện lên một chút bối rối.
Vương đội lại chậm rãi nói: “Nói đi, hắn cho cô điều kiện gì, mà cô bằng lòng giúp hắn giấu diếm?”
——
Buổi chiều ước chừng hơn ba giờ.
Lý Quang Tông xách cà mèn lại đây gõ cửa, tay mới vừa đặt trên chuông cửa còn chưa có ấn xuống, cửa đã tự động mở ra.
Thiệu Tư dựa ở cửa, nghiêng người nhường ra cho hắn ta một con đường: “Chờ cậu đã lâu, sao chậm như vậy.”
Lý Quang Tông: “Kẹt xe, trên đường cao tốc có ba chiếc xe liên hoàn tông vào đuôi nhau, xe cấp cứu cũng bị chặn ở chỗ đó, còn có xe cứu hỏa, hỏng hết toàn bộ.”
Hắn ta nói xong, hít hít mũi, ngửi được một mùi vị không đúng lắm: “Mùi gì đó… Đúng rồi, cậu bảo tôi mang đồ ăn cho cậu, sao hôm nay cậu ăn cơm chiều sớm vậy?”
Thiệu Tư mở cà mèn ra, nhìn một chút: “Không phải tôi ăn, chờ một lát tôi đến chỗ nam thần của cậu tham ban.”
Lý Quang Tông lập tức trì độn: “… Hửm, cậu nghiêm túc à?”
Thiệu Tư: “Tôi nhìn giống đùa giỡn lắm hả, chờ một lát, tôi thu dọn phòng bếp chút đã.”
Cái vụ yêu đương này cũng thật là ra hình ra dạng.
Trước kia Lý Quang Tông cũng từng ảo tưởng nếu người này yêu đương thì sẽ là bộ dạng thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn vẫn là cái dáng vẻ đại gia đó thôi.
Người như Thiệu Tư, tìm bạn đời phỏng chừng cũng hệt như tìm cháu nội.
Sau đó lại ở bên Cố ảnh đế… Tuy rằng hắn ta tốn thời gian thật lâu để tiếp nhận sự thật này. Có điều không thể không thừa nhận, hai người thật xứng đôi. Hơn nữa hiện tại bọn họ ba Thiệu còn biết quan tâm người khác, đúng là hiếm thấy.
“Tôi lái xe đưa cậu nhé?” Lý Quang Tông vui mừng nói, “Rất tốt, hai người ở bên nhau, chính là chăm sóc nhau mà.”
Thiệu Tư không để ý đến hắn ta, tự nhiên như ruồi đi vào phòng bếp.
Trong tích tắc cửa phòng bếp mở ra, cái mùi vị kỳ quái lúc nãy Lý Quang Tông ngửi được sau khi vào cửa lại mãnh liệt đánh sâu vào khứu giác hắn ta: “—— đây là cái thứ gì vậy! Cậu làm gì đó, cái mùi khét này, cậu nấu cái gì mà khét vậy?”
Hắn ta vừa che mũi vừa tới gần phòng bếp, chỉ nhìn thoáng qua bên trong, nghẹn lời không biết nói gì: “Cậu cho nổ phòng bếp nhà Cố ảnh đế hả?”
Thiệu Tư duỗi bàn tay ra đặc biệt dài, vẻ mặt ghét bỏ, còn không thể không xách nồi lên thả vào trong bồn tẩy rửa: “Ăn nói kiểu gì đó, thế nào gọi là cho nổ phòng bếp, chỉ là làm đồ ăn bình thường thôi.”
Lý Quang Tông thầm nói, làm đồ ăn bình thường có thể làm thành như vậy, cũng không có ai.
Nhìn vật thể màu đen không xác định trong thùng rác xem, còn bốc hơi nóng nữa.
“Buổi sáng tôi chê Cố Duyên Chu làm bữa sáng khó ăn, hắn nói ‘em có giỏi thì làm đi’, tôi nghĩ hẳn là rất đơn giản —— hơn nữa tôi lại thông minh như vậy.” Thiệu Tư nói xong, bóp một đống nước rửa vào trong nồi, bóp xong hắn lại quay đầu nhìn nhìn máy rửa bát hai cái, nghiêm túc hỏi, “… Cậu nói xem máy rửa bát có thể rửa nồi không?”
Lý Quang Tông quyết định thu hồi đánh giá đối với Thiệu Tư vừa rồi, đối với vị đại gia này thật sự là không còn lời nào để nói: “Cậu cảm thấy sao? Tôi thì cảm thấy cái kích cỡ này, sợ là không được. Dù sao thì nó cũng không gọi là máy rửa nồi.”
Hết chương 107
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook