Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
-
Chương 103
Thời gian nghỉ ngơi, nhân viên công tác tràn vào tràn ra, không ngừng điều chỉnh loa, còn có vị trí đèn.
Lý Quang Tông quay về trên xe cầm mấy chai nước, phát cho người xung quanh mấy chai, sau đó ngồi xuống, vừa miết mép ly vừa nói: “Hôm nay cậu lên weibo chưa, weibo tôi cũng sắp nổ tung luôn, chưa từng nhận được nhiều tag như vậy, tôi cảm thấy tôi sắp hot rồi.”
Thiệu Tư không ngẩng đầu lên nói: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Lý Quang Tông: “Cái hôm cậu mở livestream, có phải Cố nam thần kêu cậu là tổ tông không? Trước khi tôi xem weibo cũng không để ý, thật muốn mạng… hai người các cậu, một người còn biết chơi hơn một người.”
Có ai không biết “tổ tông” là con mèo Cố Duyên Chu nuôi trong nhà đâu.
Cố ảnh đế cả ngày ở trên weibo đăng status, cưng chiều đến chết đi sống lại, nhưng một tấm ảnh chụp cũng không nhả ra. Hiện tại vừa giải mã, quay đầu nhìn lại đầy đất đều là bánh chó.
—— Tổ tông chính là Thiệu Tư… Trời ạ trái tim thiếu nữ của mị cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
—— Tôi con mẹ nó sớm nên nghĩ ra chứ, giữa người và mèo làm sao có thể phát sinh loại cốt truyện vượt tự nhiên này. Đây chỗ nào là blogger miêu nô, thê nô đi.
—— Quay đầu nhìn lại, mình của ngày hôm qua ngây thơ cỡ nào.
Lý Quang Tông giơ màn hình lên đưa mấy bình luận đó cho hắn xem, Thiệu Tư lướt nhìn hai cái: “Cho nên sao? Cậu muốn tôi nhấn like cho họ hay là bình luận.”
“Chỉ là muốn cho cậu biết mình gây ra chuyện gì thôi, ” đối với việc này, Lý Quang Tông cũng vô cùng chịu phục, “Lưu thiên vương với cái người nhà hắn, ở bên nhau mười năm cũng không dám công bố, chớ nói chi là cùng xuất hiện. Chuyện này cũng chỉ có người trong giới chúng ta mới biết… hai người các cậu, trâu bò.”
Aizz, trâu bò chết được.
“Cậu nhớ lần cuối cùng chúng ta cùng đến trước mộ Diệp Thanh, Chu tiên sinh nói gì không.” Thiệu Tư để điện thoại di động xuống, đổi một tư thế nói, “Ông ấy nói, tình yêu, tự do, không khí và không gian để công khai biểu đạt thân phận mình, ông ấy suy nghĩ rất nhiều năm, tận đến hiện tại mới nghĩ ra, những thứ đó không phải là do người khác ban cho.”
Lý Quang Tông: “… Hửm?”
Thiệu Tư nói đến chỗ liền ngừng, liếc hắn ta một cái, không nói thêm nữa: “Nhìn bộ dạng cậu như vậy liền biết cậu không hiểu.”
Hắn vỗ vỗ vai Lý Quang Tông: “Ngoan, có rảnh liền đọc thêm nhiều sách đi.”
Thời gian nghỉ ngơi mười lăm phút rất nhanh liền qua, tiểu Hoàng Oanh còn chưa về.
Đạo diễn đang chuẩn bị bảo mọi người vào vị trí của mình tranh thủ một lần thông qua, quay đầu nhìn sang, liền thấy thím Hoàng Oanh mặt mày lo lắng, không khỏi buông micro xuống, tiến lên hỏi thăm: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Có nhìn thấy tiểu Hoàng Oanh không, có ai thấy con bé không?” Người phụ nữ gấp đến độ sắp bật khóc, tay run rẩy, cảm xúc lên xuống kịch liệt, “Vừa rồi tôi chờ nửa ngày, không thầy nó quay về, liền đến WC tìm nó… Không có ai, tôi đẩy ra từng phòng từng phòng, đều không thấy nó, rốt cuộc nó đi đâu rồi có ai biết không?”
Cô vừa khóc, liền khiến cho những người xung quanh nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Đạo diễn quay đầu lại rống: “Ngốc hả, hỏi mấy người kìa, nghe không vậy, có nhìn thấy không? Có ai thấy con bé không?”
Nhân viên công tác xung quanh sôi nổi lắc đầu nói: “Chúng tôi vẫn luôn ở bên này bận rộn, không thấy.”
“Không có, bận làm bối cảnh.”
“Tôi vừa mới về từ phòng đạo cụ, cũng không thấy cô bé.”
Đối với loại chuyện này Lý Quang Tông luôn mang lòng nhiệt tình, xáp qua giương giọng nói: “Đừng lo lắng, khẳng định không có gì đâu, ở đây nhiều người như vậy, tám chín phần là con bé chạy đâu chơi thôi, cô đừng vội, mọi người cùng giúp cô tìm xem.”
Thím Hoàng Oanh cũng phát hiện mình thất thố, vội vàng lau nước mắt: “Vậy, phiền toái mọi người, giúp tôi tìm xem… cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn.”
Lý Quang Tông tích cực nhiệt tình an ủi vài câu, buông áo khoác và ly nước xuống, chạy chậm về hướng tòa nhà A: “Bồn hoa bên kia nở hoa tương đối nhiều, không phải tiểu Hoàng Oanh ồn ào muốn tìm bươm bướm sao, tôi đi qua nhìn xem.”
Từ Hoàn Dương đang dặm trang điểm.
Hắn nhắm mắt lại, nghe được động tĩnh, vỗ vỗ Chu Lực.
Chu Lực nhìn trái nhìn phải, cong thắt lưng không biết nói gì với Từ Hoàn Dương. Sau đó Từ Hoàn Dương không để ý thợ trang điểm đang kẻ thêm viền mắt cho hắn, mở mắt ra trừng Chu Lực một cái, lúc này Chu Lực mới sờ sờ mũi, cũng theo mọi người đi tìm.
Thiệu Tư vốn dĩ không muốn nhúc nhích.
Nhưng mà cả sự kiện lại đột nhiên xoay chuyển từ tính chất vô cùng đơn giản là “không biết tiểu Hoàng Oanh chạy tới chỗ nào chơi”, bất ngờ không kịp đề phòng, hệ thống đột nhiên online nói một câu: [thông báo khẩn cấp: giá trị sinh mệnh tiểu Hoàng Oanh đang dao động.]
Hệ thống còn chưa nói xong, Thiệu Tư liền mãnh liệt ngồi thẳng: [mày nói cái gì?]
Giá trị sinh mệnh của ai ai ai đang dao động, lời như thế Thiệu Tư nghe qua không ít —— gần như mỗi lần đều đại diện cho một vụ án mạng.
Người liên lụy trong đó, có người vận khí tương đối tốt được cứu đúng lúc, nhưng đa phần là trực tiếp tử vong tại chỗ.
Rất nhiều lúc, những lời này gần như đại biểu cho một tờ giấy thông báo tử vong.
Hệ thống: [đứa bé kia hiện tại rất nguy hiểm, tôi chỉ có thể báo cho cậu phương hướng đại khái.]
Thiệu Tư: [phương hướng đại khái là?]
Hệ thống: [đi thẳng.]
[Sau đó thì sao?]
[Sau đó cái gì, không có sau đó, phương hướng đại khái chính là đi thẳng.]
[… Mày còn có thể phế hơn một chút không?]
Nhưng mà hắn còn chưa kịp đi ra ngoài được mấy bước, ngay ở chỗ mấy trăm mét phía trước, đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
Trong lòng Thiệu Tư tức khắc “lộp bộp” một chút.
Ngay sau đó, một ông lão mặc đồng phục lao công màu đỏ lảo đảo từ trong WC bò ra, ngay cả cây lau trong tay cũng bị kinh hoảng vứt bay ra ngoài. Mặt mày ông lão hoảng sợ, lết ra ngoài hai bước mới chống tay khó khăn đứng dậy, lắc lư hai cái, từ trong cổ họng phun ra một câu: “Không, không ổn rồi… giết người… giết người!”
Đây là WC mà trước đó tiểu Hoàng Oanh vào, Thiệu Tư chạy không quá hai bước liền đụng phải ông lão, hắn thuận tay giúp đỡ ông ấy một phen, sau đó nhìn vào trong WC nữ, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong không khí là một loại mùi kỳ lạ tràn ngập, trừ mùi thuốc khử trùng toilet, còn có một loại mùi tanh không thể nói rõ.
Mùi máu tươi nơi này rất nặng.
Thiệu Tư nhíu mày, cảm thấy có lẽ khứu giác mình có vấn đề gì rồi, bởi vì hắn còn ngửi được… mùi hôi thối của tinh dịch đàn ông.
“Ở bên kia… bên kia, ở tận cùng, trong căn phòng trong cùng.”
Ông lao công run rẩy chỉa chỉa WC nam, âm thanh nói chuyện cũng không rõ lắm, còn kèm theo vài câu lộn xộn, Thiệu Tư cẩn thận nghe hai câu, nghe ra là ông ta đang nói ‘con nít nhà ai, đáng thương như vậy, làm bậy mà’.
…
Con nít?
Nơi này cách chỗ quay phim rất gần, ngay khi ông lão hô to thét chói tai, đã có vài nhân viên công tác buông đồ trong tay xuống chạy tới, giờ phút này cửa WC đã có bốn năm người vây quanh.
Thiệu Tư muốn vọt vào nhìn, nề hà lực tay ông lão thật sự quá lớn —— bởi vì vừa rồi đã bị kinh hoảng, hiện tại ông ta nắm chặt tay Thiệu Tư không bỏ, hệt như nắm cọng rơm cứu mạng, trên mu bàn tay đầy đốm đồi mồi, làn da lỏng lẻo, Thiệu Tư đẩy vài cái, cũng không dám dùng sức.
Vì thế vài nhân viên khác ôm tâm tình thăm dò, hoài nghi, cùng đi vào, đẩy cửa căn phòng cuối cùng trong WC nam ra.
Cửa phòng phát ra một tiếng “két”, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh!
—— Bộ đầm công chúa màu vàng nhạt trên người tiểu Hoàng Oanh, làn váy đã bị nhuộm đến đỏ tươi, cả người cô bé lấy một loại tư thế quỷ dị bị người ta ném ở trong góc, dựa vào thùng rác. Tóc hỗn độn, chỗ chỗ còn có một vòng máu bầm nhìn thấy ghê người.
Khiến người ta cảm thấy quỷ dị, còn có cổ tay cô bé, cổ tay bé bị người ta bẻ gãy, lấy một loại tư thế mà nhân loại không có khả năng làm được lật ra bên ngoài.
Yên ắng.
Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện, thậm chí ngay cả kêu lên sợ hãi cũng không phát ra được.
Những người này đều thất thần ngơ ngốc.
Tận đến khi Thiệu Tư đứng ở phía sau bọn họ, gọi điện thoại cho trung tâm cứu hộ: “Xin chào, chỗ chúng tôi đã xảy ra một vụ đả thương người ác ý, người bị hại là một cô bé sáu tuổi, hiện tại tình huống không tốt lắm, không biết còn dấu mệnh sinh mệnh hay không… Địa chỉ số 128 đường Thủy Nam, trong sân vận động cỡ lớn.”
“Đúng đúng đúng, gọi điện thoại, ” lúc này họ mới tỉnh táo lại, vội vàng móc di động ra, “Báo cảnh sát!”
Thím Hoàng Oanh vốn ở trên lầu tìm người, nghe được tiếng gió vội vàng chạy xuống, cả khuôn mặt trắng bệch: “Không có khả năng, không có khả năng nhất định là mấy người nhìn lầm rồi, nhất định là nó nấp ở chỗ nào đùa giỡn với tôi thôi…”
Bởi vì hiện trường quá mức máu tanh, mọi người cùng kêu lên khuyên nhủ: “Cô vẫn đừng nên đi vào, đã gọi xe cấp cứu rồi, sợ cô nhìn rồi… chịu không nổi.”
Thím Hoàng Oanh đẩy bọn họ ra, giày cao gót giẫm trên gạch men sứ phát ra hai tiếng lảo đảo. Càng đến gần, mùi máu tươi ngửi được lại càng nặng.
Cô nắm bàn tay thành quyền, để ở trên môi, từng bước một đi vào bên trong, sau đó ánh mắt chạm đến thứ gì đó, đột nhiên khựng lại không nhúc nhích. Cô bị kích thích đến lùi ra sau hai bước: “Trời ạ —— ”
Thiệu Tư đứng ở sau lưng cô, khoát tay, nhẹ nhàng che khuất ánh mắt cô: “Đã thông báo cảnh sát, xe cấp cứu cũng đang trên đường tới. Bây giờ cô bé còn có hô hấp, cho dù rất mỏng manh —— cho nên cô phải ổn định, không thể tự loạn trận tuyến. Ngẫm lại từ buổi sáng tiểu Hoàng Oanh vào trung tâm sân vận động, có gặp được người khả nghi nào hay không, cẩn thận nghĩ xem.”
Lời nói của Thiệu Tư có tác dụng dời đi lực chú ý, nhưng giờ phút này hiệu quả mỏng manh, hiện giờ cả người thím Hoàng Oanh Thẩm đang bên bờ sụp đổ, căn bản không có biện pháp tự hỏi.
Cô nức nở nói: “Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi, tôi hẳn nên đi theo con bé, vì sao tôi lại sơ suất như vậy…”
“Hiện giờ cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, muốn đi ra ngoài đều phải xếp hàng kiểm tra.” Thiệu Tư đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, giờ phút này đang nghiêng đầu, dùng lỗ tai và bả vai kẹp di động, “Một chốc hẳn là không đi được, có lẽ tối nay còn phải đến cục cảnh sát làm ghi chép. Cho nên cơm chiều lại chỉ có một mình anh ăn rồi, ngoan nha, đừng nhớ em quá.”
Cố Duyên Chu vốn dĩ đang nghỉ trưa, gửi vài tin nhắn thoại dính dính ngấy ngấy cho vợ, không nhận được hồi âm liền chuyên tâm xem kịch bản. Trần Dương ngồi ở bên cạnh anh lướt tin tức, đột nhiên lướt ra tin tức ngôi sao nhí nào đó bị hại, bản tin đó nhất thời kíp nổ toàn bộ weibo.
Không biết là ảnh chụp hiện trường tuồn ra từ tay ai, thê thảm đến cực điểm.
“Trung tâm thể dục? Có phải hôm nay Thiệu Tư quay quảng cáo ở bên kia không, còn có tiểu Hoàng Oanh này…”
Trần Dương mới vừa tải ra toàn bộ hình ảnh, vì để tôn trọng người chết, bảo vệ riêng tư của người chết, bài viết chứa ảnh chụp “hiện trường ngôi sao nhí tử vong” lập tức bị xóa bỏ.
Cố Duyên Chu không hỏi nhiều về vụ án, chỉ nói: “Muốn ăn cái gì? Chờ một lát anh kết thúc công việc, mang tới cho em.”
Thiệu Tư tắt vòi nước, lau lau tay hỏi: “A?”
“Bên em không phải đang thẩm tra sao, không thể tùy tiện đi ra ngoài, thì chung quy có thể đi vào chứ.” Cố Duyên Chu nói, “Còn không cho anh thăm người nhà hả?”
Lý Quang Tông quay về trên xe cầm mấy chai nước, phát cho người xung quanh mấy chai, sau đó ngồi xuống, vừa miết mép ly vừa nói: “Hôm nay cậu lên weibo chưa, weibo tôi cũng sắp nổ tung luôn, chưa từng nhận được nhiều tag như vậy, tôi cảm thấy tôi sắp hot rồi.”
Thiệu Tư không ngẩng đầu lên nói: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Lý Quang Tông: “Cái hôm cậu mở livestream, có phải Cố nam thần kêu cậu là tổ tông không? Trước khi tôi xem weibo cũng không để ý, thật muốn mạng… hai người các cậu, một người còn biết chơi hơn một người.”
Có ai không biết “tổ tông” là con mèo Cố Duyên Chu nuôi trong nhà đâu.
Cố ảnh đế cả ngày ở trên weibo đăng status, cưng chiều đến chết đi sống lại, nhưng một tấm ảnh chụp cũng không nhả ra. Hiện tại vừa giải mã, quay đầu nhìn lại đầy đất đều là bánh chó.
—— Tổ tông chính là Thiệu Tư… Trời ạ trái tim thiếu nữ của mị cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
—— Tôi con mẹ nó sớm nên nghĩ ra chứ, giữa người và mèo làm sao có thể phát sinh loại cốt truyện vượt tự nhiên này. Đây chỗ nào là blogger miêu nô, thê nô đi.
—— Quay đầu nhìn lại, mình của ngày hôm qua ngây thơ cỡ nào.
Lý Quang Tông giơ màn hình lên đưa mấy bình luận đó cho hắn xem, Thiệu Tư lướt nhìn hai cái: “Cho nên sao? Cậu muốn tôi nhấn like cho họ hay là bình luận.”
“Chỉ là muốn cho cậu biết mình gây ra chuyện gì thôi, ” đối với việc này, Lý Quang Tông cũng vô cùng chịu phục, “Lưu thiên vương với cái người nhà hắn, ở bên nhau mười năm cũng không dám công bố, chớ nói chi là cùng xuất hiện. Chuyện này cũng chỉ có người trong giới chúng ta mới biết… hai người các cậu, trâu bò.”
Aizz, trâu bò chết được.
“Cậu nhớ lần cuối cùng chúng ta cùng đến trước mộ Diệp Thanh, Chu tiên sinh nói gì không.” Thiệu Tư để điện thoại di động xuống, đổi một tư thế nói, “Ông ấy nói, tình yêu, tự do, không khí và không gian để công khai biểu đạt thân phận mình, ông ấy suy nghĩ rất nhiều năm, tận đến hiện tại mới nghĩ ra, những thứ đó không phải là do người khác ban cho.”
Lý Quang Tông: “… Hửm?”
Thiệu Tư nói đến chỗ liền ngừng, liếc hắn ta một cái, không nói thêm nữa: “Nhìn bộ dạng cậu như vậy liền biết cậu không hiểu.”
Hắn vỗ vỗ vai Lý Quang Tông: “Ngoan, có rảnh liền đọc thêm nhiều sách đi.”
Thời gian nghỉ ngơi mười lăm phút rất nhanh liền qua, tiểu Hoàng Oanh còn chưa về.
Đạo diễn đang chuẩn bị bảo mọi người vào vị trí của mình tranh thủ một lần thông qua, quay đầu nhìn sang, liền thấy thím Hoàng Oanh mặt mày lo lắng, không khỏi buông micro xuống, tiến lên hỏi thăm: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Có nhìn thấy tiểu Hoàng Oanh không, có ai thấy con bé không?” Người phụ nữ gấp đến độ sắp bật khóc, tay run rẩy, cảm xúc lên xuống kịch liệt, “Vừa rồi tôi chờ nửa ngày, không thầy nó quay về, liền đến WC tìm nó… Không có ai, tôi đẩy ra từng phòng từng phòng, đều không thấy nó, rốt cuộc nó đi đâu rồi có ai biết không?”
Cô vừa khóc, liền khiến cho những người xung quanh nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Đạo diễn quay đầu lại rống: “Ngốc hả, hỏi mấy người kìa, nghe không vậy, có nhìn thấy không? Có ai thấy con bé không?”
Nhân viên công tác xung quanh sôi nổi lắc đầu nói: “Chúng tôi vẫn luôn ở bên này bận rộn, không thấy.”
“Không có, bận làm bối cảnh.”
“Tôi vừa mới về từ phòng đạo cụ, cũng không thấy cô bé.”
Đối với loại chuyện này Lý Quang Tông luôn mang lòng nhiệt tình, xáp qua giương giọng nói: “Đừng lo lắng, khẳng định không có gì đâu, ở đây nhiều người như vậy, tám chín phần là con bé chạy đâu chơi thôi, cô đừng vội, mọi người cùng giúp cô tìm xem.”
Thím Hoàng Oanh cũng phát hiện mình thất thố, vội vàng lau nước mắt: “Vậy, phiền toái mọi người, giúp tôi tìm xem… cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn.”
Lý Quang Tông tích cực nhiệt tình an ủi vài câu, buông áo khoác và ly nước xuống, chạy chậm về hướng tòa nhà A: “Bồn hoa bên kia nở hoa tương đối nhiều, không phải tiểu Hoàng Oanh ồn ào muốn tìm bươm bướm sao, tôi đi qua nhìn xem.”
Từ Hoàn Dương đang dặm trang điểm.
Hắn nhắm mắt lại, nghe được động tĩnh, vỗ vỗ Chu Lực.
Chu Lực nhìn trái nhìn phải, cong thắt lưng không biết nói gì với Từ Hoàn Dương. Sau đó Từ Hoàn Dương không để ý thợ trang điểm đang kẻ thêm viền mắt cho hắn, mở mắt ra trừng Chu Lực một cái, lúc này Chu Lực mới sờ sờ mũi, cũng theo mọi người đi tìm.
Thiệu Tư vốn dĩ không muốn nhúc nhích.
Nhưng mà cả sự kiện lại đột nhiên xoay chuyển từ tính chất vô cùng đơn giản là “không biết tiểu Hoàng Oanh chạy tới chỗ nào chơi”, bất ngờ không kịp đề phòng, hệ thống đột nhiên online nói một câu: [thông báo khẩn cấp: giá trị sinh mệnh tiểu Hoàng Oanh đang dao động.]
Hệ thống còn chưa nói xong, Thiệu Tư liền mãnh liệt ngồi thẳng: [mày nói cái gì?]
Giá trị sinh mệnh của ai ai ai đang dao động, lời như thế Thiệu Tư nghe qua không ít —— gần như mỗi lần đều đại diện cho một vụ án mạng.
Người liên lụy trong đó, có người vận khí tương đối tốt được cứu đúng lúc, nhưng đa phần là trực tiếp tử vong tại chỗ.
Rất nhiều lúc, những lời này gần như đại biểu cho một tờ giấy thông báo tử vong.
Hệ thống: [đứa bé kia hiện tại rất nguy hiểm, tôi chỉ có thể báo cho cậu phương hướng đại khái.]
Thiệu Tư: [phương hướng đại khái là?]
Hệ thống: [đi thẳng.]
[Sau đó thì sao?]
[Sau đó cái gì, không có sau đó, phương hướng đại khái chính là đi thẳng.]
[… Mày còn có thể phế hơn một chút không?]
Nhưng mà hắn còn chưa kịp đi ra ngoài được mấy bước, ngay ở chỗ mấy trăm mét phía trước, đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
Trong lòng Thiệu Tư tức khắc “lộp bộp” một chút.
Ngay sau đó, một ông lão mặc đồng phục lao công màu đỏ lảo đảo từ trong WC bò ra, ngay cả cây lau trong tay cũng bị kinh hoảng vứt bay ra ngoài. Mặt mày ông lão hoảng sợ, lết ra ngoài hai bước mới chống tay khó khăn đứng dậy, lắc lư hai cái, từ trong cổ họng phun ra một câu: “Không, không ổn rồi… giết người… giết người!”
Đây là WC mà trước đó tiểu Hoàng Oanh vào, Thiệu Tư chạy không quá hai bước liền đụng phải ông lão, hắn thuận tay giúp đỡ ông ấy một phen, sau đó nhìn vào trong WC nữ, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong không khí là một loại mùi kỳ lạ tràn ngập, trừ mùi thuốc khử trùng toilet, còn có một loại mùi tanh không thể nói rõ.
Mùi máu tươi nơi này rất nặng.
Thiệu Tư nhíu mày, cảm thấy có lẽ khứu giác mình có vấn đề gì rồi, bởi vì hắn còn ngửi được… mùi hôi thối của tinh dịch đàn ông.
“Ở bên kia… bên kia, ở tận cùng, trong căn phòng trong cùng.”
Ông lao công run rẩy chỉa chỉa WC nam, âm thanh nói chuyện cũng không rõ lắm, còn kèm theo vài câu lộn xộn, Thiệu Tư cẩn thận nghe hai câu, nghe ra là ông ta đang nói ‘con nít nhà ai, đáng thương như vậy, làm bậy mà’.
…
Con nít?
Nơi này cách chỗ quay phim rất gần, ngay khi ông lão hô to thét chói tai, đã có vài nhân viên công tác buông đồ trong tay xuống chạy tới, giờ phút này cửa WC đã có bốn năm người vây quanh.
Thiệu Tư muốn vọt vào nhìn, nề hà lực tay ông lão thật sự quá lớn —— bởi vì vừa rồi đã bị kinh hoảng, hiện tại ông ta nắm chặt tay Thiệu Tư không bỏ, hệt như nắm cọng rơm cứu mạng, trên mu bàn tay đầy đốm đồi mồi, làn da lỏng lẻo, Thiệu Tư đẩy vài cái, cũng không dám dùng sức.
Vì thế vài nhân viên khác ôm tâm tình thăm dò, hoài nghi, cùng đi vào, đẩy cửa căn phòng cuối cùng trong WC nam ra.
Cửa phòng phát ra một tiếng “két”, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh!
—— Bộ đầm công chúa màu vàng nhạt trên người tiểu Hoàng Oanh, làn váy đã bị nhuộm đến đỏ tươi, cả người cô bé lấy một loại tư thế quỷ dị bị người ta ném ở trong góc, dựa vào thùng rác. Tóc hỗn độn, chỗ chỗ còn có một vòng máu bầm nhìn thấy ghê người.
Khiến người ta cảm thấy quỷ dị, còn có cổ tay cô bé, cổ tay bé bị người ta bẻ gãy, lấy một loại tư thế mà nhân loại không có khả năng làm được lật ra bên ngoài.
Yên ắng.
Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện, thậm chí ngay cả kêu lên sợ hãi cũng không phát ra được.
Những người này đều thất thần ngơ ngốc.
Tận đến khi Thiệu Tư đứng ở phía sau bọn họ, gọi điện thoại cho trung tâm cứu hộ: “Xin chào, chỗ chúng tôi đã xảy ra một vụ đả thương người ác ý, người bị hại là một cô bé sáu tuổi, hiện tại tình huống không tốt lắm, không biết còn dấu mệnh sinh mệnh hay không… Địa chỉ số 128 đường Thủy Nam, trong sân vận động cỡ lớn.”
“Đúng đúng đúng, gọi điện thoại, ” lúc này họ mới tỉnh táo lại, vội vàng móc di động ra, “Báo cảnh sát!”
Thím Hoàng Oanh vốn ở trên lầu tìm người, nghe được tiếng gió vội vàng chạy xuống, cả khuôn mặt trắng bệch: “Không có khả năng, không có khả năng nhất định là mấy người nhìn lầm rồi, nhất định là nó nấp ở chỗ nào đùa giỡn với tôi thôi…”
Bởi vì hiện trường quá mức máu tanh, mọi người cùng kêu lên khuyên nhủ: “Cô vẫn đừng nên đi vào, đã gọi xe cấp cứu rồi, sợ cô nhìn rồi… chịu không nổi.”
Thím Hoàng Oanh đẩy bọn họ ra, giày cao gót giẫm trên gạch men sứ phát ra hai tiếng lảo đảo. Càng đến gần, mùi máu tươi ngửi được lại càng nặng.
Cô nắm bàn tay thành quyền, để ở trên môi, từng bước một đi vào bên trong, sau đó ánh mắt chạm đến thứ gì đó, đột nhiên khựng lại không nhúc nhích. Cô bị kích thích đến lùi ra sau hai bước: “Trời ạ —— ”
Thiệu Tư đứng ở sau lưng cô, khoát tay, nhẹ nhàng che khuất ánh mắt cô: “Đã thông báo cảnh sát, xe cấp cứu cũng đang trên đường tới. Bây giờ cô bé còn có hô hấp, cho dù rất mỏng manh —— cho nên cô phải ổn định, không thể tự loạn trận tuyến. Ngẫm lại từ buổi sáng tiểu Hoàng Oanh vào trung tâm sân vận động, có gặp được người khả nghi nào hay không, cẩn thận nghĩ xem.”
Lời nói của Thiệu Tư có tác dụng dời đi lực chú ý, nhưng giờ phút này hiệu quả mỏng manh, hiện giờ cả người thím Hoàng Oanh Thẩm đang bên bờ sụp đổ, căn bản không có biện pháp tự hỏi.
Cô nức nở nói: “Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi, tôi hẳn nên đi theo con bé, vì sao tôi lại sơ suất như vậy…”
“Hiện giờ cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, muốn đi ra ngoài đều phải xếp hàng kiểm tra.” Thiệu Tư đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, giờ phút này đang nghiêng đầu, dùng lỗ tai và bả vai kẹp di động, “Một chốc hẳn là không đi được, có lẽ tối nay còn phải đến cục cảnh sát làm ghi chép. Cho nên cơm chiều lại chỉ có một mình anh ăn rồi, ngoan nha, đừng nhớ em quá.”
Cố Duyên Chu vốn dĩ đang nghỉ trưa, gửi vài tin nhắn thoại dính dính ngấy ngấy cho vợ, không nhận được hồi âm liền chuyên tâm xem kịch bản. Trần Dương ngồi ở bên cạnh anh lướt tin tức, đột nhiên lướt ra tin tức ngôi sao nhí nào đó bị hại, bản tin đó nhất thời kíp nổ toàn bộ weibo.
Không biết là ảnh chụp hiện trường tuồn ra từ tay ai, thê thảm đến cực điểm.
“Trung tâm thể dục? Có phải hôm nay Thiệu Tư quay quảng cáo ở bên kia không, còn có tiểu Hoàng Oanh này…”
Trần Dương mới vừa tải ra toàn bộ hình ảnh, vì để tôn trọng người chết, bảo vệ riêng tư của người chết, bài viết chứa ảnh chụp “hiện trường ngôi sao nhí tử vong” lập tức bị xóa bỏ.
Cố Duyên Chu không hỏi nhiều về vụ án, chỉ nói: “Muốn ăn cái gì? Chờ một lát anh kết thúc công việc, mang tới cho em.”
Thiệu Tư tắt vòi nước, lau lau tay hỏi: “A?”
“Bên em không phải đang thẩm tra sao, không thể tùy tiện đi ra ngoài, thì chung quy có thể đi vào chứ.” Cố Duyên Chu nói, “Còn không cho anh thăm người nhà hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook