Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ
-
Chương 35: Bắt Đầu Khôi Phục Lại Bình Thường
Khương Trường Sinh thu tay lại, nói:
- Ngươi vào nhà trong đi dưỡng thương đi, thuốc trên bàn đều là ta tự mình luyện chế, ngươi có thể phục dụng.
Ma Chủ đứng dậy, khom lưng hành lễ, sau đó vào phòng.
Bạch Long rời khỏi vai Khương Trường Sinh, đi theo bò vào phòng ốc.
Khương Trường Sinh đứng dậy, nhẹ nhàng phủi nhẹ bụi đất trên đạo bào, sau đó đứng chắp tay, nhìn lên bầu trời, hưởng thụ ánh nắng.
Cũng không lâu lắm, hai bóng người tiến vào đình viện.
Chính là Trần Lễ.
Di theo phía sau hắn còn có một bộ khoái, thân thể gầy yếu, cúi đầu.
Trần Lễ bước nhanh đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, thấp giọng nói:
- Trường Sinh, ta nói suy nghĩ của mình, chúng ta vào nhà đi.
- Không cần vào nhà, trong phương viên ba mươi trượng chỉ có ba người chúng ta, à, còn có một đầu rắn nhỏ.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói, hắn đã xem thấu thân phận bộ khoái kia, chính là người áo trắng đêm qua, khí tức giống như đúc.
Tu Tiên giả cực kỳ mẫn cảm với khí tức.
Trần Lễ ngẩn người, nói:
- Người đằng sau ta đến từ Bạch Y vệ, là bạn thân của ta, ta mời nàng tru giết ma môn tà đồ, lại kéo nàng vào trong vòng xoáy âm mưu, nàng hiện tại không chỗ có thể đi, ta cũng không dễ đưa nàng vào trong Trần gia, toàn thành đề phòng sâm nghiêm, ta chỉ có thể đưa nàng đến ở ngươi chỗ này, ngươi có thể đáp ứng không? Tính như đại ca van cầu ngươi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Tự nhiên có khả năng, đại ca yên tâm đi.
Trần Lễ thở dài ra một hơi, quét qua khói mù trên mặt, hắn vỗ bả vai Khương Trường Sinh, cảm tạ một phen.
Hắn không có chờ lâu, vội vàng rời khỏi, trong đình viện chỉ còn lại có Khương Trường Sinh và vị cải trang ăn mặc kiểu bộ khoái kia.
Sau khi cảm nhận được khí tức Trần Lễ đi xa, Khương Trường Sinh vừa mở miệng nói:
- Sau này có tính toán gì không?
Bộ khoái tiến lên một bước, nửa quỳ xuống, cắn răng nói:
- Xin tiền bối dạy ta tập võ, ta nguyện trả giá hết thảy.
Đêm qua không chỉ lật đổ Ma Chủ nhận biết, cũng đánh nát tín ngưỡng của nàng, nàng đột nhiên cảm thấy hết thảy phấn đấu nửa đời trước của mình đều là chê cười.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Có phải là trả giá hết thảy không? Nếu ta bảo ngươi giết Trần Lễ thì sao?
Một cao thủ tuyệt đỉnh đầu nhập vào, ngu sao mà không thu!
Bộ khoái trầm giọng nói:
- Giết, hắn tuy có lòng nhân nghĩa, nhưng không có vũ lực, không có thủ đoạn, sống sót cũng chỉ sẽ kéo theo càng nhiều người vô tội lao tới Hoàng Tuyền.
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nữ tử tên Kiếm Tâm... Họ Hoa.
…
Đình viện chỗ Khương Trường Sinh cũng có bốn gian phòng, để Ma Chủ, Hoa Kiếm Tâm ở lại cũng không khó, Long Khởi quan thường xuyên có khách đến đây ở tạm, phòng không thành vấn đề, trong ngày thường cũng chỉ có vạn dặm, Minh Nguyệt hai tiểu gia hỏa tới tìm hắn, rất dễ ẩn giấu.
Ngược lại Thanh Hư đạo trưởng đã biết được Ma Chủ bị hắn thu phục, nhờ Thanh Hư đạo trưởng an bài một chút thân phận cũng không khó.
Hoa Kiếm Tâm cũng cần phải dưỡng thương, Khương Trường Sinh vào phòng lấy thuốc cho nàng dùng, nhìn Ma Chủ thân mặc đạo bào, vẻ mặt nàng phức tạp, cũng không có nói cái gì, cầm lấy bình thuốc đi tới căn phòng cách vách.
Ma Chủ mở miệng cười nói:
- Cô gái này cũng không tệ, vươt qua đại bộ phận nam nhi, Ma Môn giết người mấy đêm, Bạch Y vệ chỉ có nàng tới.
Bạch Y vệ, chính là do hoàng đế sáng lập sau khi lập quốc năm thứ hai, lệ thuộc trực tiếp vào hoàng đế, số lượng cụ thể bao nhiêu, không người biết được, tình báo, bắt bới, ám sát, hộ tống các loại nhiệm vụ đều làm, trong mười mấy năm, Bạch Y vệ đã bắt không biết bao nhiêu giang hồ cao thủ, trong đó bao gồm cả Quỷ Mục Tà Vương, cho nên danh chấn giang hồ.
Đại Cảnh bạch y, hộ quốc hộ dân.
Nói lời này để không biết bao nhiêu thanh niên thiếu nữ máu nóng dấn thân vào xin vào, nhưng Bạch Y vệ sát hạch cực kỳ sâm nghiêm, có thể trổ hết tài năng, ít nhất cũng là nhất lưu cao thủ.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó ở trong phòng tĩnh toạ luyện công.
Hắn cũng không tị hiềm, bởi vì Ma Chủ không có khả năng chỉ nhìn đã biết rõ để học trộm Đạo Pháp Tự Nhiên Công của hắn.
Ma Môn hao tổn hơn phân nửa, Ma Chủ mất tích, đệ tử còn lại cũng dồn dập thoát khỏi Kinh Thành, dĩ nhiên cũng có một vài kẻ xui xẻo bị cấm quân bắt đi, Kinh Thành nguy nan cuối cùng đã kết thúc, còn lại chính là ôn dịch, chuyện này cần thời gian.
Ở thế giới cổ đại này, biện pháp đối đãi ôn dịch tốt nhất chính là nhốt lại người nhiễm bệnh, bọn hắn chết hết, lại đốt sạch y phục của bọn hắn, ôn dịch tự nhiên cũng sẽ kết thúc, đây cũng là hạn chế của thời đại.
Khương Trường Sinh mặc dù học được Xuân Thu y điển, nhưng không có một tấm lòng hành y tế thế, hắn không muốn xuống núi.
Hắn đã nghĩ oan uổng cho hoàng đế, cứ tưởng rằng cuộc ôn dịch này là cố ý, nhưng Ma Chủ nói cũng không phải như thế, đúng lúc gặp ôn dịch bùng nổ, bọn hắn mới thừa cơ làm việc.
Một đêm này Kinh Thành khôi phục thái bình.
- Ngươi vào nhà trong đi dưỡng thương đi, thuốc trên bàn đều là ta tự mình luyện chế, ngươi có thể phục dụng.
Ma Chủ đứng dậy, khom lưng hành lễ, sau đó vào phòng.
Bạch Long rời khỏi vai Khương Trường Sinh, đi theo bò vào phòng ốc.
Khương Trường Sinh đứng dậy, nhẹ nhàng phủi nhẹ bụi đất trên đạo bào, sau đó đứng chắp tay, nhìn lên bầu trời, hưởng thụ ánh nắng.
Cũng không lâu lắm, hai bóng người tiến vào đình viện.
Chính là Trần Lễ.
Di theo phía sau hắn còn có một bộ khoái, thân thể gầy yếu, cúi đầu.
Trần Lễ bước nhanh đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, thấp giọng nói:
- Trường Sinh, ta nói suy nghĩ của mình, chúng ta vào nhà đi.
- Không cần vào nhà, trong phương viên ba mươi trượng chỉ có ba người chúng ta, à, còn có một đầu rắn nhỏ.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói, hắn đã xem thấu thân phận bộ khoái kia, chính là người áo trắng đêm qua, khí tức giống như đúc.
Tu Tiên giả cực kỳ mẫn cảm với khí tức.
Trần Lễ ngẩn người, nói:
- Người đằng sau ta đến từ Bạch Y vệ, là bạn thân của ta, ta mời nàng tru giết ma môn tà đồ, lại kéo nàng vào trong vòng xoáy âm mưu, nàng hiện tại không chỗ có thể đi, ta cũng không dễ đưa nàng vào trong Trần gia, toàn thành đề phòng sâm nghiêm, ta chỉ có thể đưa nàng đến ở ngươi chỗ này, ngươi có thể đáp ứng không? Tính như đại ca van cầu ngươi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Tự nhiên có khả năng, đại ca yên tâm đi.
Trần Lễ thở dài ra một hơi, quét qua khói mù trên mặt, hắn vỗ bả vai Khương Trường Sinh, cảm tạ một phen.
Hắn không có chờ lâu, vội vàng rời khỏi, trong đình viện chỉ còn lại có Khương Trường Sinh và vị cải trang ăn mặc kiểu bộ khoái kia.
Sau khi cảm nhận được khí tức Trần Lễ đi xa, Khương Trường Sinh vừa mở miệng nói:
- Sau này có tính toán gì không?
Bộ khoái tiến lên một bước, nửa quỳ xuống, cắn răng nói:
- Xin tiền bối dạy ta tập võ, ta nguyện trả giá hết thảy.
Đêm qua không chỉ lật đổ Ma Chủ nhận biết, cũng đánh nát tín ngưỡng của nàng, nàng đột nhiên cảm thấy hết thảy phấn đấu nửa đời trước của mình đều là chê cười.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Có phải là trả giá hết thảy không? Nếu ta bảo ngươi giết Trần Lễ thì sao?
Một cao thủ tuyệt đỉnh đầu nhập vào, ngu sao mà không thu!
Bộ khoái trầm giọng nói:
- Giết, hắn tuy có lòng nhân nghĩa, nhưng không có vũ lực, không có thủ đoạn, sống sót cũng chỉ sẽ kéo theo càng nhiều người vô tội lao tới Hoàng Tuyền.
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nữ tử tên Kiếm Tâm... Họ Hoa.
…
Đình viện chỗ Khương Trường Sinh cũng có bốn gian phòng, để Ma Chủ, Hoa Kiếm Tâm ở lại cũng không khó, Long Khởi quan thường xuyên có khách đến đây ở tạm, phòng không thành vấn đề, trong ngày thường cũng chỉ có vạn dặm, Minh Nguyệt hai tiểu gia hỏa tới tìm hắn, rất dễ ẩn giấu.
Ngược lại Thanh Hư đạo trưởng đã biết được Ma Chủ bị hắn thu phục, nhờ Thanh Hư đạo trưởng an bài một chút thân phận cũng không khó.
Hoa Kiếm Tâm cũng cần phải dưỡng thương, Khương Trường Sinh vào phòng lấy thuốc cho nàng dùng, nhìn Ma Chủ thân mặc đạo bào, vẻ mặt nàng phức tạp, cũng không có nói cái gì, cầm lấy bình thuốc đi tới căn phòng cách vách.
Ma Chủ mở miệng cười nói:
- Cô gái này cũng không tệ, vươt qua đại bộ phận nam nhi, Ma Môn giết người mấy đêm, Bạch Y vệ chỉ có nàng tới.
Bạch Y vệ, chính là do hoàng đế sáng lập sau khi lập quốc năm thứ hai, lệ thuộc trực tiếp vào hoàng đế, số lượng cụ thể bao nhiêu, không người biết được, tình báo, bắt bới, ám sát, hộ tống các loại nhiệm vụ đều làm, trong mười mấy năm, Bạch Y vệ đã bắt không biết bao nhiêu giang hồ cao thủ, trong đó bao gồm cả Quỷ Mục Tà Vương, cho nên danh chấn giang hồ.
Đại Cảnh bạch y, hộ quốc hộ dân.
Nói lời này để không biết bao nhiêu thanh niên thiếu nữ máu nóng dấn thân vào xin vào, nhưng Bạch Y vệ sát hạch cực kỳ sâm nghiêm, có thể trổ hết tài năng, ít nhất cũng là nhất lưu cao thủ.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó ở trong phòng tĩnh toạ luyện công.
Hắn cũng không tị hiềm, bởi vì Ma Chủ không có khả năng chỉ nhìn đã biết rõ để học trộm Đạo Pháp Tự Nhiên Công của hắn.
Ma Môn hao tổn hơn phân nửa, Ma Chủ mất tích, đệ tử còn lại cũng dồn dập thoát khỏi Kinh Thành, dĩ nhiên cũng có một vài kẻ xui xẻo bị cấm quân bắt đi, Kinh Thành nguy nan cuối cùng đã kết thúc, còn lại chính là ôn dịch, chuyện này cần thời gian.
Ở thế giới cổ đại này, biện pháp đối đãi ôn dịch tốt nhất chính là nhốt lại người nhiễm bệnh, bọn hắn chết hết, lại đốt sạch y phục của bọn hắn, ôn dịch tự nhiên cũng sẽ kết thúc, đây cũng là hạn chế của thời đại.
Khương Trường Sinh mặc dù học được Xuân Thu y điển, nhưng không có một tấm lòng hành y tế thế, hắn không muốn xuống núi.
Hắn đã nghĩ oan uổng cho hoàng đế, cứ tưởng rằng cuộc ôn dịch này là cố ý, nhưng Ma Chủ nói cũng không phải như thế, đúng lúc gặp ôn dịch bùng nổ, bọn hắn mới thừa cơ làm việc.
Một đêm này Kinh Thành khôi phục thái bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook