Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ
-
Chương 29: Đại Cảnh Bạch Y, Danh Kiếm Thiên Hàng (1)
Hắn lập tức móc ra một tấm lệnh bài, nói:
- Đây là Hoàng hậu hoàng lệnh nương nương ban cho ta, ta muốn tìm nương nương.
Một cấm vệ mặt không chút thay đổi nói:
- Tối nay hoàng cung đóng chặt, bất kỳ người nào cũng không được tiến cung, cũng không thể xuất cung.
Nghe vậy, Trần Lễ thở gấp, tức giận nói:
- Bây giờ Kinh Thành bị tặc nhân tùy ý làm bậy, bệ hạ không có mặt, Hoàng hậu nương nương chủ trì Kinh Thành, ngươi cản ta, người chết tối nay đều sẽ quy tội trên người ngươi, đợi bệ hạ trở về, không chỉ là chặt đầu, còn muốn tru cửu tộc của ngươi.
Cấm vệ nhíu mày, những cấm vệ khác cũng biến sắc, nhưng bọn hắn không có lập tức tránh ra, vẫn như cũ cản trở.
Mặc cho Trần Lễ uy hiếp như thế nào, bọn hắn vẫn không thả, bốn vị bộ khoái nghe Trần Lễ mệnh lệnh bắt đầu mạnh mẽ xông vào.
- Càn rỡ! Trần Lễ, mạnh mẽ xông vào hoàng cung, mặc dù thúc phụ ngươi là Hộ bộ thượng thư, cũng phải liên luỵ cửu tộc.
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến, bốn vị bộ khoái cả kinh dừng tay, sắc mặt Trần Lễ cũng tái đi.
Chỉ thấy thái giám tổng quản Lý công công chắp tay đi tới, hắn đi ra từ trong bóng tối cửa lớn hoàng cung, trên mặt mang theo nụ cười khinh miệt.
Trần Lễ cắn răng nói:
- Lý công công, chuyện quá khẩn cấp, làm phiền Lý công công dàn xếp.
Lý công công bình tĩnh nói:
- Trần Lễ, Kinh Thành nào có tặc nhân gì, đừng hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng hậu nương nương tối nay ngủ sớm, không nên quấy nhiễu, trở về đi, Trần thượng thư và ta có giao tình không tệ, ta nhắc nhở hai ngươi câu, trong hồ nước sạch không cho phép tôm cá pha trộn, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.
Trần Lễ nghe xong, lửa giận trong lòng lại càng tăng thêm, hắn trầm giọng hỏi:
- Dương gia và Hồng gia tranh đấu đã lớn đến mức độ có khả năng giấu diếm được bệ hạ? Ôn dịch chưa trừ bỏ, trong mấy ngày, nội thành đã chết mấy trăm người, từ xưa đến nay, dưới chân thiên tử, thái bình thịnh thế, nào có ghi chép hoang đường như thế.
Sắc mặt Lý công công trong nháy mắt lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, nơi xa truyền đến âm thanh, chỉ thấy một người áo trắng đang chạy nhanh trên mái hiên tốc, theo phía sau là mười mấy người mặc hắc y.
Người áo trắng rơi xuống đất, chạy tới cửa lớn hoàng cung, đám người mặc hắc y kia dừng bước lại, đứng ở dưới mái hiên.
Trăng sáng giữa trời, dưới bóng đêm tối tăm, mấy người mặc hắc y như quỷ hồn đi ra từ Âm Phủ, xa xa nhìn cửa lớn hoàng cung.
Người áo trắng đi vào trước cổng chính hoàng cung, nàng chỉ còn lại có một thanh kiếm, cánh tay trái máu me đầm đìa, tự nhiên rủ xuống, thương thế rất nghiêm trọng.
- Lý công công, Ma Môn làm loạn, xin ngài ra tay tru diệt ma tặc.
Người áo trắng cắn răng nói, âm thanh run rẩy, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà.
Mặt Lý công công không đổi sắc, nói:
- Ở đâu ra Ma Môn? Ở đâu ra ma tặc?
Toàn thân người áo trắng run lên, lâm vào trong yên lặng.
Vẻ mặt Trần Lễ đầy âm trầm, bốn vị bộ khoái hoảng sợ nhìn một đám người mặc hắc y xa xa.
Lý công công nhìn cấm vệ bốn phía xung quanh, nói:
- Tối nay, bất kỳ người nào đều không được vào cung, mặc kệ thân phận gì, ai dám thả một người, đầu khó giữ được.
- Tuân lệnh!
Đám cấm vệ vội vàng đáp, từng người cực kỳ khẩn trương.
Lý công công nhìn chằm chằm người áo trắng, nói:
- Bạch Y vệ tự ý rời vị trí, nhưng ta không có quyền lực xử trí ngươi, mau trở về đi.
Người áo trắng cô gắng đứng thẳng người, mang theo mặt nạ để cho người ta không nhìn thấy rõ nét mặt của nàng.
Trần Lễ hít sâu một hơi, đi vào trước mặt nàng, thấp giọng nói:
- Kế sách hiện nay, ngươi như còn muốn sống, liền chạy về hướng Long Khởi quan.
Người áo trắng khẽ gật đầu, quay người phóng nhanh về hướng Long Khởi quan.
Nàng khẽ động, đám người mặc hắc y dậm chân đuổi theo, đám người cấp tốc tan biến trong bóng đêm.
Lý công công cười mà không cười nói:
- Long Khởi quan? Nếu như tối nay Long Khởi quan hủy diệt, Trần Lễ ngươi khó thoát khỏi cái chết, đây chính là nơi bệ hạ rất để ý.
Trần Lễ nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Long Khởi quan chưa chắc sẽ hủy diệt.
Lý công công cười cười.
Lúc này, một đám quạ đen từ bên cạnh nội thành bay tới, bay về hướng người áo trắng rời khỏi, bên trong màn đêm, quạ đen bay bầy, thanh thế khá lớn.
Trần Lễ nhìn thấy một màn này, sắc mặt kịch biến, lẩm bẩm nói:
- Quạ đêm hành không... Ma Chủ...
Lý công công cười nói:
- Cũng không biết vị Trường Sinh đạo sĩ kia chống đỡ được người này hay không?
Trần Lễ lập tức quay người đuổi theo, bốn bộ khoái hai mặt nhìn nhau, vẫn đuổi theo.
- Thứ không biết chết sống.
Vẻ mặt Lý công công âm trầm, hừ lạnh nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía Long Khởi sơn phương xa, lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc.
Hắn quay người rời khỏi, chắp tay hướng vào trong bóng đêm.
...
- Đây là Hoàng hậu hoàng lệnh nương nương ban cho ta, ta muốn tìm nương nương.
Một cấm vệ mặt không chút thay đổi nói:
- Tối nay hoàng cung đóng chặt, bất kỳ người nào cũng không được tiến cung, cũng không thể xuất cung.
Nghe vậy, Trần Lễ thở gấp, tức giận nói:
- Bây giờ Kinh Thành bị tặc nhân tùy ý làm bậy, bệ hạ không có mặt, Hoàng hậu nương nương chủ trì Kinh Thành, ngươi cản ta, người chết tối nay đều sẽ quy tội trên người ngươi, đợi bệ hạ trở về, không chỉ là chặt đầu, còn muốn tru cửu tộc của ngươi.
Cấm vệ nhíu mày, những cấm vệ khác cũng biến sắc, nhưng bọn hắn không có lập tức tránh ra, vẫn như cũ cản trở.
Mặc cho Trần Lễ uy hiếp như thế nào, bọn hắn vẫn không thả, bốn vị bộ khoái nghe Trần Lễ mệnh lệnh bắt đầu mạnh mẽ xông vào.
- Càn rỡ! Trần Lễ, mạnh mẽ xông vào hoàng cung, mặc dù thúc phụ ngươi là Hộ bộ thượng thư, cũng phải liên luỵ cửu tộc.
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến, bốn vị bộ khoái cả kinh dừng tay, sắc mặt Trần Lễ cũng tái đi.
Chỉ thấy thái giám tổng quản Lý công công chắp tay đi tới, hắn đi ra từ trong bóng tối cửa lớn hoàng cung, trên mặt mang theo nụ cười khinh miệt.
Trần Lễ cắn răng nói:
- Lý công công, chuyện quá khẩn cấp, làm phiền Lý công công dàn xếp.
Lý công công bình tĩnh nói:
- Trần Lễ, Kinh Thành nào có tặc nhân gì, đừng hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng hậu nương nương tối nay ngủ sớm, không nên quấy nhiễu, trở về đi, Trần thượng thư và ta có giao tình không tệ, ta nhắc nhở hai ngươi câu, trong hồ nước sạch không cho phép tôm cá pha trộn, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.
Trần Lễ nghe xong, lửa giận trong lòng lại càng tăng thêm, hắn trầm giọng hỏi:
- Dương gia và Hồng gia tranh đấu đã lớn đến mức độ có khả năng giấu diếm được bệ hạ? Ôn dịch chưa trừ bỏ, trong mấy ngày, nội thành đã chết mấy trăm người, từ xưa đến nay, dưới chân thiên tử, thái bình thịnh thế, nào có ghi chép hoang đường như thế.
Sắc mặt Lý công công trong nháy mắt lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, nơi xa truyền đến âm thanh, chỉ thấy một người áo trắng đang chạy nhanh trên mái hiên tốc, theo phía sau là mười mấy người mặc hắc y.
Người áo trắng rơi xuống đất, chạy tới cửa lớn hoàng cung, đám người mặc hắc y kia dừng bước lại, đứng ở dưới mái hiên.
Trăng sáng giữa trời, dưới bóng đêm tối tăm, mấy người mặc hắc y như quỷ hồn đi ra từ Âm Phủ, xa xa nhìn cửa lớn hoàng cung.
Người áo trắng đi vào trước cổng chính hoàng cung, nàng chỉ còn lại có một thanh kiếm, cánh tay trái máu me đầm đìa, tự nhiên rủ xuống, thương thế rất nghiêm trọng.
- Lý công công, Ma Môn làm loạn, xin ngài ra tay tru diệt ma tặc.
Người áo trắng cắn răng nói, âm thanh run rẩy, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà.
Mặt Lý công công không đổi sắc, nói:
- Ở đâu ra Ma Môn? Ở đâu ra ma tặc?
Toàn thân người áo trắng run lên, lâm vào trong yên lặng.
Vẻ mặt Trần Lễ đầy âm trầm, bốn vị bộ khoái hoảng sợ nhìn một đám người mặc hắc y xa xa.
Lý công công nhìn cấm vệ bốn phía xung quanh, nói:
- Tối nay, bất kỳ người nào đều không được vào cung, mặc kệ thân phận gì, ai dám thả một người, đầu khó giữ được.
- Tuân lệnh!
Đám cấm vệ vội vàng đáp, từng người cực kỳ khẩn trương.
Lý công công nhìn chằm chằm người áo trắng, nói:
- Bạch Y vệ tự ý rời vị trí, nhưng ta không có quyền lực xử trí ngươi, mau trở về đi.
Người áo trắng cô gắng đứng thẳng người, mang theo mặt nạ để cho người ta không nhìn thấy rõ nét mặt của nàng.
Trần Lễ hít sâu một hơi, đi vào trước mặt nàng, thấp giọng nói:
- Kế sách hiện nay, ngươi như còn muốn sống, liền chạy về hướng Long Khởi quan.
Người áo trắng khẽ gật đầu, quay người phóng nhanh về hướng Long Khởi quan.
Nàng khẽ động, đám người mặc hắc y dậm chân đuổi theo, đám người cấp tốc tan biến trong bóng đêm.
Lý công công cười mà không cười nói:
- Long Khởi quan? Nếu như tối nay Long Khởi quan hủy diệt, Trần Lễ ngươi khó thoát khỏi cái chết, đây chính là nơi bệ hạ rất để ý.
Trần Lễ nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Long Khởi quan chưa chắc sẽ hủy diệt.
Lý công công cười cười.
Lúc này, một đám quạ đen từ bên cạnh nội thành bay tới, bay về hướng người áo trắng rời khỏi, bên trong màn đêm, quạ đen bay bầy, thanh thế khá lớn.
Trần Lễ nhìn thấy một màn này, sắc mặt kịch biến, lẩm bẩm nói:
- Quạ đêm hành không... Ma Chủ...
Lý công công cười nói:
- Cũng không biết vị Trường Sinh đạo sĩ kia chống đỡ được người này hay không?
Trần Lễ lập tức quay người đuổi theo, bốn bộ khoái hai mặt nhìn nhau, vẫn đuổi theo.
- Thứ không biết chết sống.
Vẻ mặt Lý công công âm trầm, hừ lạnh nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía Long Khởi sơn phương xa, lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc.
Hắn quay người rời khỏi, chắp tay hướng vào trong bóng đêm.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook