Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ
Chương 23: Đột Nhiên Dính Nhân Quả, Lựa Chọn?

Khương Trường Sinh tỉ mỉ làm một ổ nhỏ cho trứng rắn, ở ngay trên giường, do đệm chăn vờn quanh mà thành, từ lúc tu tiên, hắn gần như không có cảm giác ngủ qua, đêm khuya đều tĩnh tọa nạp khí, thay thế giấc ngủ, sau khi hừng đông tinh thần sáng láng.

Hắn bắt đầu chờ mong ấp trứng rắn, mỗi ngày đều sẽ rót linh lực vào trong trứng, tẩm bổ thai rắn.

Tháng ngày bình tĩnh bị đánh vỡ vào nửa tháng sau.

- Tại hạ Liễu Lạc Nhân, nghe nói Trường Sinh đạo trưởng đánh chết tà ma Quỷ Mục Tà Vương, đặc biệt tới bái phỏng.

Một giọng nói thanh lãnh từ ngoài phòng truyền đến, Khương Trường Sinh mở to mắt, hắn đã sớm phát giác được đối phương hướng đang đi tới chỗ phong của mình, chỉ là đối phương uy hiếp không được hắn, hắn không có lên tiếng hỏi thăm.

Âm thanh của Khương Trường Sinh truyền ra ngoài:

- Không biết Liễu cô nương tìm ta cần làm chuyện gì?

Trong đình viện, tuyết trắng mênh mang, một nữ tử đứng thẳng trong đống tuyết, người nàng mặc áo tím tú lệ, cách ăn mặc của giang hồ hiệp khách, tay cầm một thanh bảo kiếm, khuôn mặt mặc dù xinh đẹp nhưng hai đầu lông mày lộ ra một cỗ sát ý lạnh lẽo, tránh xa người ra ngoài ngàn dặm.

Liễu Lạc Nhân mở miệng nói:

- Khi ta còn nhỏ, Tà Vương giết cả nhà của ta, ta thuở nhỏ phiêu bạt, tập được một thân võ nghệ, vốn muốn tìm Tà Vương báo thù, nhưng nghe nói hắn bị Trường Sinh đạo trưởng đánh chết, ta muốn mời Trường Sinh đạo trưởng chỉ giáo, vô luận thắng bại, từ nay về sau, cọc ân oán này coi như xong, ngày khác, nếu đạo trưởng cần ta tương trợ, ta nhất định sẽ ra tay.

Khương Trường Sinh ngẩn người, hoài nghi mình nghe lầm.

Cái quỷ gì?

Ta giúp ngươi báo thù, ngươi tìm ta so tài nhân quả?

Khương Trường Sinh trả lời:

- Thật có lỗi, ta không thích luận bàn với người, ta chính là người tu đạo, tập võ chỉ là một chút yêu thích của ta mà thôi, mời cô nương trở về đi, còn về nhân tình, không cần nhớ kỹ.

May mắn Quỷ Mục Tà Vương bị hắn giết, bằng không cô nương ngốc này tìm tới Quỷ Mục Tà Vương hẳn phải chết không nghi ngờ.



Trình độ chân khí của cả hai vẫn có khoảng cách, mặc dù khoảng cách không lớn, nhưng hai người còn có sự chênh lệch về tuổi tác, ý vị là nói khoảng cách về kinh nghiệm.

Bịch!

Liễu Lạc Nhân đột nhiên quỳ gối trên mặt tuyết, nàng mặt không chút thay đổi nói:

- Nếu đạo trưởng không đáp ứng, ta sẽ quỳ ở đây, mãi đến khi chết đói, chết ở trong quý quan.

Vừa dứt lời, trong đình viện lâm vào yên tĩnh, ngay cả âm thanh gió tuyết cũng đã biến mất.

Phía sau, cách đó không xa, Thanh Khổ nhìn thấy một màn này nhíu mày, hắn đang muốn tiến lên ngăn cản, cửa phòng mở ra, Khương Trường Sinh một thân Thanh Lam đạo bào đi ra.

Khương Trường Sinh gần mười bảy tuổi đã dậy thì, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt tuấn dật, bên hông đeo Thái Hành kiếm, trong tay nắm Kỳ Lân phất trần, Liễu Lạc Nhân vô ý thức ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Khương Trường Sinh, nàng không khỏi sửng sốt.

Bốn mắt nhìn nhau, gió tuyết trên núi tựa như dừng lại.

Khương Trường Sinh nhíu mày hỏi:

- Cô nương, hà tất hung hăng càn quấy, tốt xấu gì cũng tính như ta đã giúp ngươi.

Liễu Lạc Nhân thu hồi ánh mắt, gương mặt ửng đỏ, đứng dậy, nói:

- Ta biết, ta cũng không phải không cảm ân, ta tất cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta chỉ muốn giải quyết xong một nỗi lòng của ta thôi, đạo trưởng mặc dù làm ta bị thương, ta cũng sẽ không có một lời oán giận, ngày sau nhất định hồi báo.

Chân mày Khương Trường Sinh nhíu chặt hơn.

Liễu Lạc Nhân trực tiếp rút kiếm, chờ đợi Khương Trường Sinh ra tay.

Khương Trường Sinh thở dài một tiếng, nói:

- Vậy ra tay đi, cần xuất ra toàn lực, để tránh ngày sau không cam lòng.



Liễu Lạc Nhân nghe xong, nhếch miệng, lúc này thả người vọt lên, tay phải huy kiếm tốc độ cao, từng đạo kiếm khí dùng mắt thường có thể thấy hình dáng lao thẳng đến Khương Trường Sinh, xé rách gió tuyết.

Lúc này, Liễu Lạc Nhân đột nhiên cảm giác được hết thảy trở nên thong thả, nàng nhìn Khương Trường Sinh nhấc chân, động tác không nhanh không chậm, nhưng cho nàng một loại khí thế không thể ngăn cản.

Khương Trường Sinh nâng lên chân trái đá tới, mấy chục thối ảnh va nát kiếm khí giữa không trung, đánh trúng Liễu Lạc Nhân.

- Phốc ——

Liễu Lạc Nhân thổ huyết bay ra ngoài, tầng tầng ngã ở trong đống tuyết.

Nàng thống khổ che ngực, mong muốn đứng lên, nhưng lại phun một ngụm máu, trực tiếp té xỉu.

Thanh Khổ bị dọa lập tức chạy tới, run giọng hỏi:

- Sư huynh, nàng...

Khương Trường Sinh chậm rãi thu chân, lắc đầu bật cười nói:

- Không chết, dẫn đi đi.

Ở kinh thành giết người là phạm pháp, trừ phi đối phương là loại tử tù Quỷ Mục Tà Vương kia, hoặc là tự vệ.

Thanh Khổ thở dài một hơi, vừa ngồi xuống lại đứng dậy, nói:

- Không được, ta đi gọi sư tỷ.

Nói xong, hắn liền chạy nhanh đi ra ngoài.

Khương Trường Sinh quay người trở về phòng, lưu lại Liễu Lạc Nhân ở trong đống tuyết.

Không bao lâu, Đại sư tỷ Mạnh Thu Sương cùng Thanh Khổ mang theo mấy tên đệ tử đến đây, mang Liễu Lạc Nhân đi, việc này cấp tốc truyền ra, các đệ tử lưu truyền rộng rãi, càng có nhận biết sâu về Khương Trường Sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương