Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ
Chương 18: Pháp Khí Diệu Uy, Vật Phẩm Đã Lấy Ra Không Thể Bỏ Vào

Trăng sáng giữa trời, tinh thần (những ngôi sao) hời hợt.

Trong đình viện, một đám đệ tử đứng bốn phía trên hành lang, hưng phấn gọi to, chỉ thấy Thanh Khổ đang luận bàn cùng Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh đứng tại chỗ, bước chân chưa từng xê dịch, tay trái để ở sau thắt lưng, tay phải ngăn cản Thanh Khổ, mặc cho Thanh Khổ tấn công như thế nào, luôn bị hắn dễ dàng hóa giải, lại thuận thế đẩy đi ra ngoài.

Hắn mười sáu tuổi phong thần tuấn dật, cực kỳ xuất chúng trong đám người.

Thanh Khổ tu hành Cửu Tầm Thiên Long Bộ do Khương Trường Sinh truyền thụ cho, bộ pháp này tinh diệu, nhưng không có lực công kích tính thực chất, cho nên chiêu thức Thanh Khổ tiến công là võ học Long Khởi quan.

Không thể không nói, đại bộ phận võ học Long Khởi quan đều cực kỳ cùi bắp, theo Khương Trường Sinh, không có khác nhau gì với võ học truyền thống Địa Cầu ở kiếp trước.

Khương Trường Sinh lần nữa đưa tay đẩy Thanh Khổ ra, Thanh Khổ lùi lại bảy bước, lảo đảo một cái, ngã ngồi trên mặt đất.

Thanh Khổ bất đắc dĩ kêu.

- Không đánh nữa.

Đệ tử xung quanh dồn dập khen tốt, tán thưởng Tam sư huynh lợi hại.

Từ sau khi đi đến Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ tư, Khương Trường Sinh thỉnh thoảng sẽ chỉ bảo các đệ tử khác, hình ảnh Tam sư huynh bởi vậy được tạo dựng lên, uy vọng ngày càng dâng cao.

Khương Trường Sinh vừa chuẩn bị hỏi thăm còn có ai muốn chỉ giáo không, cửa lớn đình viện bị đẩy ra, mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức bị dọa chạy trở về gian phòng của mình.

Thanh Khổ vội vàng đứng lên, cấp tốc chạy về trong phòng, trong đình viện chỉ còn lại có Khương Trường Sinh và người vừa đến.

- Tam sư đệ, đêm hôm khuya khoắt phải sớm đi ngủ, đừng nuông chiều đám ranh con này quấy rối.

Mạnh Thu Hà đi đến trước mặt Khương Trường Sinh, lời nói thấm thía, hắn nhíu mày, hai tóc mai lại xuất hiện mấy sợi tóc trắng.

Ngắn ngủi hai năm, hắn tưởng như hai người, Nhị sư huynh đã từng hoạt bát sáng sủa bây giờ biến thành nam tử âm trầm ham võ như bị điên...



Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, nói cho cùng, vẫn là bởi vì hắn, nếu như hắn không có được Long Khởi quan cứu, tình huống sẽ không giống nhau.

Nhưng tất cả những thứ này cũng không phải hắn đưa đến, hắn cũng là người bị hại.

Khương Trường Sinh cười nói:

- Được rồi, Đại sư huynh.

Mạnh Thu Hà nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sáng rực nói:

- Tam sư đệ, hai năm trước, ngươi đã tru diệt được Tà Vương, bây giờ mạnh bao nhiêu? Khi nào cùng ta luận bàn?

Khương Trường Sinh không muốn đả kích Mạnh Thu Hà, từ chối nói:

- Được rồi, lúc trước chẳng qua là Tà Vương chủ quan, ta thật ra không phải đối thủ của hắn, Đại sư huynh, ta mệt mỏi, đi về nghỉ trước, có rảnh cùng một chỗ luyện kiếm.

Nói xong, hắn quay người đi về phòng của mình.

Mạnh Thu Hà hỏi:

- Nghe nói Lý Trường Thanh đã bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh, Tam sư đệ, ngươi có thể muốn xuống núi xông xáo một phen?

Nhanh như vậy?

Chẳng lẽ tu luyện ma công?

Khương Trường Sinh âm thầm suy nghĩ, hắn khoát tay áo, nói:

- Ta không muốn xuống núi, ta chỉ muốn sống ở trong Long Khởi quan, không tranh quyền thế.



Mạnh Thu Hà đưa mắt nhìn hắn vào phòng, quay người rời khỏi.

Trở lại trên giường, Khương Trường Sinh nhíu mày.

Mạnh Thu Hà vừa rồi nói lời kia là có ý gì?

Cái tên này cũng muốn học Lý Trường Thanh?

Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định không muốn xen vào việc của người khác, sau đó bắt đầu nhắm mắt luyện công.

Hôm sau trời vừa sáng, hắn gõ xong đạo chuông trở về, Thanh Khổ không ở trong phòng, thế là hắn lấy ra Kỳ Lân phất trần từ trong đầu, hắn lo lắng sinh tồn ban thưởng lấy ra xong không thể thả trở về, cho nên một mực không có lấy ra, hiện tại cũng nên cầm rồi.

Trong khoảng thời gian này, hắn triệt để nắm giữ Ngự Kiếm quyết, bình thường ngoại trừ tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên Công, cũng không có chuyện gì khác để làm, chẳng thà chơi đùa pháp khí.

Kỳ Lân phất trần lăng không xuất hiện trong tay của hắn, phất trần này thoạt nhìn không có gì khác nhau với phất trần bình thường, nhưng chuôi nắm hiện lên màu bạch ngọc, lại như một cây bạch cốt.

Hắn nắm chặt Kỳ Lân phất trần, có thể cảm nhận được bên trong phun trào pháp lực, không hổ là pháp khí, tự mang linh lực.

Trong đầu của hắn hiện ra một đoạn trí nhớ, nói cho hắn biết như thế nào để pháp khí nhận chủ, hắn bắt đầu bắt chước, đem thần thức dò vào trong Kỳ Lân phất trần, công phá cấm chế trong pháp khí.

Nửa canh giờ, hắn thành công nhận chủ Kỳ Lân phất trần, sau khi nhận chủ, Kỳ Lân phất trần bắt đầu tự chủ hấp thu thiên địa linh khí, rất thần kỳ.

Sau khi Khương Trường Sinh rót linh lực vào Kỳ Lân phất trần trong, râu dài phía trên càng hợp tự nhiên duỗi dài, mà hắn còn có thể chưởng khống chúng nó, tiến hành buộc chặt, đập nện các loại động tác.

Thật là diệu!

Khương Trường Sinh thử thả lại Kỳ Lân phất trần trong đầu, quả nhiên thất bại.

Một khi vật phẩm sinh tồn ban thưởng bị lấy ra, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong hiện thực.

Hắn mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ đành như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương