5.

Giang Vũ Triệt là một yêu tinh.

Tôi lê thân hình đau nhức và đói khát vào bếp tìm đồ ăn, bên ngoài trời đã gần tối.

Tôi nhìn đống nguyên liệu trước mặt và tự hỏi làm cách nào biến chúng thành món ăn chỉ một nồi.

Lúc này, Giang Vũ Triệt ôm eo tôi từ phía sau, tựa cằm vào hõm cổ tôi, thở ra một hơi tái tê dại.

"Noãn Noãn, em còn đói không?"

Giọng nói quyến rũ của anh vang lên bên tai, tôi chợt cảm thấy yếu ớt và choáng váng, vội vàng bám vào tường để đứng vững, trông giống như một cây liễu yếu đuối đang chống đỡ cơn gió.

"Em ra sofa ngồi đi, anh sẽ nấu món em muốn nhé?"

Tôi gật đầu và vui vẻ “order” vài món. Giang Vũ Triệt cau mày, rõ ràng thấy ăn những thứ này không bằng ăn những món khác, cho nên chỉ gọi hai món, sau đó quay người ngoan ngoãn đi đến phòng khách chờ được “cho ăn”.

Trước khi rời đi, tôi còn kiễng chân lên hôn lên mặt anh một cái.

Tôi đến công ty vào ngày hôm sau.

Những đồng nghiệp buôn chuyện lần trước đã túm lấy tôi và lo lắng hỏi.

"Chúng tôi tưởng cô bị sếp sa thải rồi?"

Tôi cau mày, khó hiểu...

"Tôi nghe nói cô đi xe điện đến một nhà hàng cao cấp để đón sếp, làm anh ta xấu hổ quá. Lại thấy hai ngày nay cô không đến công ty, tôi đang tưởng cô đã bị sa thải!”

“Đúng vậy, với tính tình sếp Giang, cô làm thế nào để dỗ anh ấy? Cái giá phải trả rất lớn phải không?”

Tôi liếc nhìn mọi người và bất giác nuốt nước bọt.

Giá...có vẻ khá lớn...

Dù sao hiện tại chân tôi vẫn hơi nhức...

"Tôi không biết, anh Giang cho tôi nghỉ hai ngày mà không nói gì thêm nữa..."

Mọi người nhìn tôi nghi ngờ, nhưng trong giờ làm việc họ không dám tụ tập quá lâu nên nói rằng chúng tôi sẽ nói chuyện sau trong giờ ăn trưa.

Tôi gật đầu và bước vào văn phòng.

Người đàn ông làm việc chăm chỉ thật đẹp trai!

Tôi lấy tay ôm mặt nhìn Giang Vũ Triệt đang cúi đầu làm việc, ánh mắt nóng rực, đột nhiên tôi cảm thấy có chút áy náy về mức lương. Vì vậy, tôi đứng dậy pha cho anh ấy một tách cà phê rồi mang đến, Giang Vũ Triệt đưa tay tháo kính ra, xoa xoa thái dương rồi kéo tôi vào lòng anh ấy.

Tôi bịt miệng, suýt nữa hét lên, tôi nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Triệt, anh trông giống như một nhân vật phản diện, sau đó đến gần mặt và hôn tôi.

"Đây là văn phòng, người đến người đi, anh buông ra trước..."

Tôi cảnh giác nhìn về phía cửa, sợ giây tiếp theo sẽ bị phát hiện sẽ dẫn đến đổ m á u.

"Em là vợ anh, em sợ cái gì?" Giang Vũ Triệt không chịu buông tôi ra, càng ôm chặt tay tôi hơn.

"Nhưng họ không biết em là vợ anh, họ nói xấu..."

"Thì ra người mẫu nhỏ và những người phụ nữ bên ngoài đó đều là nói chuyện sau lưng về anh?”

Giang Vũ Triệt đột nhiên hiểu ra, anh nhìn tôi. Tôi nhận ra mình đã để lọt điều gì đó nên vội vàng lắc đầu và vùng ra khỏi vòng tay anh.

Đến giờ ăn tối, Giang Vũ Triệt vẫn đang đắm chìm trong công việc, ngoài cửa có vài đồng nghiệp nhìn tôi nhưng tôi không dám lên tiếng.

"Em không định buôn chuyện à? Ăn xong mang cho anh một cái nhé!" Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Những suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi bị anh ấy vạch trần ngay tại chỗ, còn tôi thì không cảm thấy xấu hổ chút nào, vui vẻ gật đầu rồi cầm điện thoại trong tay lao ra cửa.

Khi tan sở, Giang Vũ Triệt bất ngờ xuất hiện.

"Đi thôi, Noãn Noãn, về nhà thôi!"

Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi chợt cảm thấy như có ánh sáng chiếu rọi sau lưng. Tôi cứng ngắc quay lại nhìn Giang Vũ Triệt, anh cố ý!!!

“Tiện đường nên sếp Giang đưa tôi về nhà..."

Tôi dường như nghe thấy tiếng mọi người thở phảo nhẹ nhõm, tôi mỉm cười bước vào văn phòng nhìn Giang Vũ Triệt bằng ánh mắt hình viên đ ạ n.

Tôi không muốn bị người khác chỉ trích...

6.

Không lâu sau, công ty tổ chức tiệc tối. Nói một cách logic, sếp không cần phải tham dự một dịp như vậy.

Nhưng lần này Giang Vũ Triệt đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để đặt phòng riêng trong nhà hàng bếp riêng, mọi người đều khá sốc.

Phải biết rằng không phải có tiền là có thể ăn được, khách VIP phải đặt chỗ trước.

Sếp Giang đã tốn rất nhiều tiền nhưng lại nói trong nhóm chat đây là mệnh lệnh đặc biệt của bà Giang.

Gần đây mọi người đều đã làm việc chăm chỉ.

Mọi người trong nhóm đều điên cuồng suy đoán xem bà Giang là ai, người thực sự đã biến sếp Giang luôn lạnh lùng xa cách thành một người khác

Tôi run rẩy trốn sang một bên, ánh mắt của Giang Vũ Triệt cứ dán chặt vào tôi, tôi ngơ ngác cầm ly rượu trên tay.

“Nào, chúng ta cùng nhau uống một ly."

"Tôi sẽ thay cô ấy uống rượu. Dù sao cô ấy sẽ đưa tôi về nhà bằng xe điện..."

Mọi người phá lên cười còn tôi “đội quần”.

Tôi biến nỗi buồn và giận dữ của mình thành sức mạnh và tiếp tục “chiến đấu” với những món ngon hiếm trên đời.

"Đừng ăn no quá, buổi tối lại đau bụng..."

Tôi vừa nhét hai viên thịt viên vào miệng, quay lại nhìn Giang Vũ Triệt, tự hỏi liệu tất cả có phải là lỗi của anh ấy không...

"Hahahahaha, Ôn Noãn, sao em lại dễ thương thế, giống như một con hamster nhỏ vậy..." Nam đồng nghiệp trong công ty chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh của tôi rồi cười lớn.

Không cần quay đầu lại, tôi có thể cảm nhận được áp suất không khí xung quanh đã giảm đi đáng kể, sắc mặt của Giang Vũ Triệt đã trở nên tối đến mức nào rồi.

"Ôn Noãn của chúng ta vốn đã là mỹ nhân rồi, lại còn đang độc thân!"

Mọi người đang nói chuyện với nhau, mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng không thể kiểm soát, vì lý do an toàn, tôi vội nói dối rằng sếp Giang say rồi, nhanh chóng kéo anh ấy thanh toán tiền rồi rời đi.

Tôi không thể biết được việc Giang Vũ Triệt ghen tuông nổi giận ở nơi công cộng.

Vừa đến biệt thự.

Giang Vũ Triệt cúi xuống bế tôi vào phòng ngủ, tôi vùng vẫy trong lòng anh và vỗ nhẹ vào tấm lưng rắn chắc của anh.

"Thả em xuống trước! Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang làm gì à? Sinh con, càng sớm càng tốt!!! Để họ tránh xa em ra..."

Trong căn phòng tối mờ, Giang Ngọc Triệt bước tới gần tôi.

Những nụ hôn của anh rơi xuống từng chút một, từ trán, mũi, mắt, đến môi của tôi, từng chút một, như thể anh đang muốn xé ra mà nuốt chửng tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương