Vừa Gặp Đã Yêu Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ
-
Chương 31: Nội Y, Đồ Ngủ, Băng Vệ Sinh.
Mạc Tố Tình lắc đầu bất lực: "Mình thấy chú chiều hư cậu quá rồi, ngày trước không phải chú ấy luôn nghe theo lời cậu sao? Hay do cậu nghĩ nhiều quá, chú ấy nói cậu chút cậu liền nghĩ chú ấy quản cậu quá nhiều rồi"
Lệnh Hề Dao nhìn cô: "Tổ Tình, cậu nghĩ vậy thật sao? Cậu có phải cũng nghĩ rằng mình quá kiêu ngạo và bướng bỉnh?"
Mạc Tố Tình đúng là có trăm cái miệng cũng không nói rõ được, chị cả à, tai nào mà nghe được mình nói từ kiêu ngạo, bướng bỉnh vậy?
"Mình thấy cậu chính là rảnh quá, không có chuyện gì làm nên mới nghĩ nhiều, đừng có chuyện gì cũng tranh cãi với chú nữa, cậu ở bên chú ấy mà lớn lên, chú ấy đối xử với cậu như vậy đã rất tốt rồi!"
Lệnh Hề Dao nhìn cô chằm chằm: "Cậu còn chưa gặp chú ấy, sao cậu biết chú ấy đối
tốt với mình?"
Mạc Tố Tình đau đầu đến mức muốn đập vào tường, con nhỏ này từ khi nào lại trở nên phiền nhiễu như vậy, còn muốn kiên quyết hỏi đến cùng, cái tính khí này là học theo ai vậy.
Xem ra, cô có thời gian đúng là vẫn nên đến gặp người chú huyền thoại của Lệnh Hề Dao, rốt cuộc là người đàn ông này như thế nào mà có thể chiều chuộng cô cháu gái bé bỏng này đến vậy.
Tính cách đơn giản, thật thà lại nhanh mồm nhanh miệng của Lệnh Hề Dao, nhất định không phải một sớm một chiều mà hình thành.
"Cậu ngày nào cũng ở bên tai mình mà nói, mình sắp nghe đến chai sạn rồi, có thể không biết chú ấy đối tốt với cậu sao?"
"Mình mỗi ngày đều nói sao?", Lệnh Hồ Dao cau mày tự nói thầm.
"Bỏ đi, không nói nữa!", Mạc Tố Tình đẩy đẩy cô: "Bà la sát có lẽ sắp ra rồi đó!"
Lệnh Hề Dao lè lưỡi, nhanh chóng kéo ghế về vị trí, bắt đầu viết bản thảo.
Mạc Tố Tình nghiêm túc làm việc, chờ đến khi người của toà soạn đã đi về gần hết, điện thoại của cô mới reo lên.
"Ra đi, anh đến rồi", giọng nói lạnh lùng của Diệp Chung Giác từ điện thoại truyền đến.
Mạc Tố Tình nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Mạc Tố Tình vừa vào trong xe, Diệp Chung Giác liền quay người nhìn cô một cái: "Chờ anh có lâu không?"
Mạc Tố Tình thắt xong dây an toàn, lắc lắc đầu: "Không có, vừa hay em cũng xong việc, sau này cứ giờ này anh hẵng đến đón"
Thực ra, trong lòng cô đang nghĩ vào khoảng thời gian này, đồng nghiệp ở toà soạn cơ bản cũng vừa hay đều đã tan làm.
"Ừ..", Diệp Chung Giác nhàn nhạt ừ một tiếng, bắt đầu lái xe về nhà.
Đi qua ngã ba đường, Diệp Chung Giác đột nhiên dừng xe nhìn Mạc Tổ Tình: "Hôm nay chúng ra ăn ở nhà hay là ra ngoài ăn?"
Mạc Tố Tình không để ý đến rằng, bản thân cô đã coi nơi ở hiện tại là nhà của hai người, mỗi lần Diệp Chung Giác nhắc đến từ nhà, cô đều rất tự nhiên chấp nhận nó, đã quen rồi.
Mạc Tố Tình vốn muốn về nhà ăn, nhưng cô nghĩ lại, anh làm việc cả ngày rồi, về nhà chắc chắn sẽ rất mệt, mà khả năng nấu nướng của cô thì quá kém, vẫn là ra ngoài ăn
thì hơn.
Cô mỉm cười: "Ăn ở bên ngoài rồi hẵng về nhà vậy"
Diệp Chung Giác nghĩ một lúc, gật gật đầu: "Cũng được!"
Anh lái xe thẳng đến một nhà hàng nhỏ trông cũng rất sạch sẽ, hai người cùng nhau đi vào trong.
Vừa gọi đồ ăn xong thì điện thoại của Mạc Tố Tình reo lên.
Mạc Tố Tình ngại ngùng nhìn Diệp Chung Giác, mỉm cười: "Em nghe điện thoại chút!"
"Không sao, em nghe đi, khi ở cạnh anh, không cần phải khách sáo như vậy."
Mạc Tố Tình ngẩn người, rất lâu sau vẫn không nói gì, cô cầm điện thoại lên nhìn, là Mạc Chấn Phong.
"Alo, cha!", Mạc Tổ Tình gọi một tiếng cha.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm mạnh của Mạc Chấn Phong: "Tố Tình, con dạo này làm gì? Sao không biết đường về thăm nhà vậy."
Khoé miệng Mạc Tố Tình nở ra một nụ cười khó mà giải thích được, dường như vừa có sự cay đắng, vừa có sự chế giễu.
Cô về nhà ư, nhà nào vậy, cái nơi gọi là nhà đó, vẫn là nhà của cô sao?
Nhưng trong lòng cô rất rõ, ở nơi đó có người chảy cùng dòng máu với cô, cô cũng không thể cả đời này không quay về.
Giọng cô có chút khàn khàn: "Dạo này công việc khá bận, ngày mai tan làm con sẽ về."
"Con dạo này khoẻ không? Ở bên ngoài một mình có quen không? Hay là cha mua cho con chiếc xe, một mình con gái ở bên ngoài không an toàn"
"Không cần đâu, con cũng không biết lái xe, mua về cũng để đó, ở bên ngoài rất tốt, con có thể chăm sóc tốt cho bản thân, cha không phải lo"
"Ài..", Mạc Chấn Phong thấp giọng thở dài một tiếng: "Vậy tốt rồi! Tối mai con về nhà một chuyến đi, ta bảo dì Liễu nấu mấy món con thích."
"Dạ..", Mạc Tố Tình dạ một tiếng, nhưng không biết phải nói gì tiếp theo.
Có lẽ giờ cô và cha chỉ có thể nói đến đây.
Hai bên đều im lặng.
Cúp máy xong, tâm trạng của Diệp Tố Tình có chút trùng xuống.
Diệp Chung Giác nhẹ nhàng nhìn cô: "Cha của em?"
"Vâng", Mạc Tổ Tình gật đầu, cô cười một cách chế giễu: "Có lẽ, không chỉ là cha em, mà còn là cha của người khác, cũng có lẽ, ông ấy với em, giờ đây chỉ có thể tính là cha con trên danh nghĩa...
"Đừng như vậy!", Diệp Chung Giác không nhịn được mà đưa tay nắm lấy tay cô.
Mạc Tố Tình dừng lại chút, cũng không từ chối, anh chỉ là đang an ủi cô.
"Anh không cần nói, em đều hiểu mà, bao năm nay em đã quen rồi, nhưng mà anh, từ trước đến nay chưa từng nghe anh nói qua về gia đình mình."
Sắc mặt của Diệp Chung Giác có chút không thoải mái, nhưng Mạc Tố Tình còn đang chìm đắm trong nỗi buồn nên không chú ý đến.
"Người nhà của anh, thực ra họ rất muốn gặp em, chỉ là lo rằng em sẽ sợ, trước giờ anh chưa từng nói, hay là chọn ngày gặp mặt, cùng ăn cơm với nhau đi."
Mạc Tố Tình thu tay lại, khéo miệng khế động: "Nói sau đi, giờ cũng không gấp gáp.
Chỉ trong một lúc mà trong lòng Diệp Chung Giác đã được nếm trải hết những đẳng cay ngọt bùi, anh vừa cảm thấy lạc lõng lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lạc lõng là vì cô cũng không thực sự muốn tìm hiểu về gia đình anh, không muốn biết tất cả về anh, thở phào nhẹ nhõm là vì sợ khi gặp mặt cha mẹ anh, Mạc Tổ Tình sẽ nghi ngờ về thân phận của anh.
Trong lòng anh, mọi thứ đều vô cùng mâu thuẫn.
Buổi tối khi đã trở về nhà, Mạc Tổ Tình nghĩ một lúc, tối mai phải về nhà một chuyến, tiện mang đi ít quần áo nữa.
Lúc cô đi thu dọn hành lý, Diệp Chung Giác cũng nhanh chóng tắm xong.
Mạc Tố Tình để vali ở phòng khách, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Diệp Chung Giác mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm bước ra.
Phía sau anh dường như còn có một làn sương trắng trắng, gương mặt anh tú của anh, dường như không giống với vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, đã có thêm phần ấm áp, ôn hoà hơn.
Bức tranh người đàn ông điển trai khoác áo choàng tắm này, thực khiến Mạc Tố Tình không khỏi nuốt nước bọt.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, đúng là đẹp trai khiến con người hay thần linh đều phải oán giận, ngược lại, anh vẫn có dáng vẻ không biết rằng mình đẹp đến nhường nào.
Mạc Tố Tình lúng túng không quay đầu lại, nói: "Anh tắm xong rồi?"
"Ừ", Diệp Chung Giác hờ hững ừ một tiếng, cầm chiếc khăn lau tóc, những giọt nước bắn tung toé, Mạc Tố Tình dường như cảm nhận được những giọt nước trơn trượt trên gương mặt mình.
Mạc Tố Tình bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt, lúng túng chạy đến phòng tắm, liên tục nói lắp: "Em... cái này, em đi tắm."
Nói xong, cô trực tiếp mở cửa phòng tắm, vừa đóng cửa liền dựa người vào cửa, má ửng đỏ, thở dốc.
Cô bỗng nhiên phát hiện, đứng trước người đàn ông Diệp Chung Giác đó, để không động lòng thực sự quá khó, cô thực sự có thể kiên trì đến 3 năm sao?
Giây phút này, trong lòng Mạc Tố Tình liền nảy sinh một ý nghĩ không chắc chắn.
Nhìn biểu hiện khác thường của Mạc Tố Tình, Diệp Chung Giác ngừng lau tóc, anh chậm rãi quay người nhìn về phía phòng tắm, biểu cảm có chút trầm ngâm.
Yết hầu của anh khẽ di chuyển, những giọt nước từ từ trượt xuống má, cực kì gợi cảm.
Mạc Tố Tình đướng dưới vòi hoa sen, để
nước không ngừng chả xuống má, cảm thấy có chút tỉnh táo, cô đang nghĩ cái gì thế này!
Cô xoa xoa mặt mình, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Tắm xong, Mạc Tố Tình như thường lệ đưa tay lấy nội y và đồ ngủ.
Cô thường lau trực tiếp bằng khăn tắm rồi mặc đồ lót và đồ ngủ ra ngoài.
Nhưng mà khi cô đưa tay ra lấy, nơi bình thường cô hay để quần áo đã trống trơn.
Cô quay người, lúc này mới nhận ra một điều đáng buồn rằng ban nãy vì quá lo lắng, cô đã quên mất việc cầm quần áo, cứ vậy đi vào phòng tắm.
Trong lòng cô sắp khóc đến nơi rồi, nhìn bộ quần áo ban nãy cởi ra tắm đã bị ướt sũng nước, cô liền có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Làm sao đây, quấn khăn tắm ra ngoài ư?
Không được không được! Cô lập tức lắc đầu, như vậy thì để lộ nhiều chỗ quá, cô sao có thể không biết xấu hổ mà ra ngoài chứ.
Điều quan trọng là, bà dì của cô vẫn còn, không có băng vệ sinh phải làm sao?
Mạc Tố Tình thực sự chỉ muốn hét lên, cô đang làm cái trò khỉ gì đây.
Cuối cùng, sau khi vật lộn một lúc lâu
trong nhà tắm, cô thu hết can đảm định gọi Diệp Chung Giác giúp mình.
Vào lúc cô đang chuẩn bị lên tiếng, Diệp Chung Giác ở bên ngoài thấy cô ở trong nhà tắm lâu như vậy vẫn chưa ra liền cho rằng cô xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài lên tiếng hỏi: "Em không sao chứ?"
Đôi môi vừa định lên tiếng của Mạc Tố Tình liền nhanh chóng khép lại, cô nghĩ một lúc, xấu hổ muốn chết đi được.
Cuối cùng, vẫn là mở lời: "Cái này... cái này.."
Cô nói từ cái này một lúc, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
Diệp Chung Giác có chút lo lắng, cô không phải đã xảy ra chuyện gì chứ.
"Sao vậy? Em muốn nói cái gì?"
Nghe giọng điệu đầy sự quan tâm của anh, Mạc Tố Tình nhắm mắt, chết thì cũng đã chết rồi, không có gì to tát hết, hai người dù sao cũng đã ngủ cùng một giường, cũng chỉ là nhờ anh ấy lấy hộ một bộ quần áo, không có gì lớn lao cả.
"Anh lấy hộ em nội y, bộ quần áo ngủ và băng vệ sinh."
Mạc Tố Tình nói như một khẩu súng, nhắm chặt mắt, nhanh chóng nói một câu.
Đáng tiếc, cô nói quá nhanh, Diệp Chung Giác căn bản nghe không rõ, đôi lông mày anh tú khẽ cau lại, đặt quyển sách trên tay xuống, đi về phía cửa nhà tắm.
"Em nói cái gì? Ban nãy em nói nhanh quá, anh nghe không rõ, em quên mang theo đồ gì sao?"
Mạc Tố Tình cúi gằm mặt xuống, đột nhiên không nghe rõ, không phải khiến cô mất mặt lần nữa hay sao?
Bỏ đi, không nghĩ được nhiều đến vậy, trước tiên nghĩ cách mặc xong quần áo đã rồi tính.
"Cái đó... anh... anh giúp em lấy một bộ quần áo ngủ, trong tủ quần áo, bộ có bông hoa màu xanh lá cây đó, còn nữa... giúp em lấy một cái quần lót, ở ngay cạnh bộ ngủ, xếp ở ngăn dưới cùng của tủ, cuối cùng, lấy giúp em một cái băng vệ sinh, ở trong tủ cạnh đầu giường.
Mạc Tố Tình bình tĩnh nói xong, cô liền cảm thấy mình không còn là chính mình nữa rồi, đột nhiên có thể bình tĩnh đến vậy, cô nhẹ nhõm thở dài.
Diệp Chung Giác đứng bên ngoài cửa, ngẩn người ngay tại chỗ.
Đồ lót, bộ ngủ, băng vệ sinh?
Tất cả cô đều không mang sao? Tai của Diệp Chung Giác hơi nóng lên.
18
Lệnh Hề Dao nhìn cô: "Tổ Tình, cậu nghĩ vậy thật sao? Cậu có phải cũng nghĩ rằng mình quá kiêu ngạo và bướng bỉnh?"
Mạc Tố Tình đúng là có trăm cái miệng cũng không nói rõ được, chị cả à, tai nào mà nghe được mình nói từ kiêu ngạo, bướng bỉnh vậy?
"Mình thấy cậu chính là rảnh quá, không có chuyện gì làm nên mới nghĩ nhiều, đừng có chuyện gì cũng tranh cãi với chú nữa, cậu ở bên chú ấy mà lớn lên, chú ấy đối xử với cậu như vậy đã rất tốt rồi!"
Lệnh Hề Dao nhìn cô chằm chằm: "Cậu còn chưa gặp chú ấy, sao cậu biết chú ấy đối
tốt với mình?"
Mạc Tố Tình đau đầu đến mức muốn đập vào tường, con nhỏ này từ khi nào lại trở nên phiền nhiễu như vậy, còn muốn kiên quyết hỏi đến cùng, cái tính khí này là học theo ai vậy.
Xem ra, cô có thời gian đúng là vẫn nên đến gặp người chú huyền thoại của Lệnh Hề Dao, rốt cuộc là người đàn ông này như thế nào mà có thể chiều chuộng cô cháu gái bé bỏng này đến vậy.
Tính cách đơn giản, thật thà lại nhanh mồm nhanh miệng của Lệnh Hề Dao, nhất định không phải một sớm một chiều mà hình thành.
"Cậu ngày nào cũng ở bên tai mình mà nói, mình sắp nghe đến chai sạn rồi, có thể không biết chú ấy đối tốt với cậu sao?"
"Mình mỗi ngày đều nói sao?", Lệnh Hồ Dao cau mày tự nói thầm.
"Bỏ đi, không nói nữa!", Mạc Tố Tình đẩy đẩy cô: "Bà la sát có lẽ sắp ra rồi đó!"
Lệnh Hề Dao lè lưỡi, nhanh chóng kéo ghế về vị trí, bắt đầu viết bản thảo.
Mạc Tố Tình nghiêm túc làm việc, chờ đến khi người của toà soạn đã đi về gần hết, điện thoại của cô mới reo lên.
"Ra đi, anh đến rồi", giọng nói lạnh lùng của Diệp Chung Giác từ điện thoại truyền đến.
Mạc Tố Tình nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Mạc Tố Tình vừa vào trong xe, Diệp Chung Giác liền quay người nhìn cô một cái: "Chờ anh có lâu không?"
Mạc Tố Tình thắt xong dây an toàn, lắc lắc đầu: "Không có, vừa hay em cũng xong việc, sau này cứ giờ này anh hẵng đến đón"
Thực ra, trong lòng cô đang nghĩ vào khoảng thời gian này, đồng nghiệp ở toà soạn cơ bản cũng vừa hay đều đã tan làm.
"Ừ..", Diệp Chung Giác nhàn nhạt ừ một tiếng, bắt đầu lái xe về nhà.
Đi qua ngã ba đường, Diệp Chung Giác đột nhiên dừng xe nhìn Mạc Tổ Tình: "Hôm nay chúng ra ăn ở nhà hay là ra ngoài ăn?"
Mạc Tố Tình không để ý đến rằng, bản thân cô đã coi nơi ở hiện tại là nhà của hai người, mỗi lần Diệp Chung Giác nhắc đến từ nhà, cô đều rất tự nhiên chấp nhận nó, đã quen rồi.
Mạc Tố Tình vốn muốn về nhà ăn, nhưng cô nghĩ lại, anh làm việc cả ngày rồi, về nhà chắc chắn sẽ rất mệt, mà khả năng nấu nướng của cô thì quá kém, vẫn là ra ngoài ăn
thì hơn.
Cô mỉm cười: "Ăn ở bên ngoài rồi hẵng về nhà vậy"
Diệp Chung Giác nghĩ một lúc, gật gật đầu: "Cũng được!"
Anh lái xe thẳng đến một nhà hàng nhỏ trông cũng rất sạch sẽ, hai người cùng nhau đi vào trong.
Vừa gọi đồ ăn xong thì điện thoại của Mạc Tố Tình reo lên.
Mạc Tố Tình ngại ngùng nhìn Diệp Chung Giác, mỉm cười: "Em nghe điện thoại chút!"
"Không sao, em nghe đi, khi ở cạnh anh, không cần phải khách sáo như vậy."
Mạc Tố Tình ngẩn người, rất lâu sau vẫn không nói gì, cô cầm điện thoại lên nhìn, là Mạc Chấn Phong.
"Alo, cha!", Mạc Tổ Tình gọi một tiếng cha.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm mạnh của Mạc Chấn Phong: "Tố Tình, con dạo này làm gì? Sao không biết đường về thăm nhà vậy."
Khoé miệng Mạc Tố Tình nở ra một nụ cười khó mà giải thích được, dường như vừa có sự cay đắng, vừa có sự chế giễu.
Cô về nhà ư, nhà nào vậy, cái nơi gọi là nhà đó, vẫn là nhà của cô sao?
Nhưng trong lòng cô rất rõ, ở nơi đó có người chảy cùng dòng máu với cô, cô cũng không thể cả đời này không quay về.
Giọng cô có chút khàn khàn: "Dạo này công việc khá bận, ngày mai tan làm con sẽ về."
"Con dạo này khoẻ không? Ở bên ngoài một mình có quen không? Hay là cha mua cho con chiếc xe, một mình con gái ở bên ngoài không an toàn"
"Không cần đâu, con cũng không biết lái xe, mua về cũng để đó, ở bên ngoài rất tốt, con có thể chăm sóc tốt cho bản thân, cha không phải lo"
"Ài..", Mạc Chấn Phong thấp giọng thở dài một tiếng: "Vậy tốt rồi! Tối mai con về nhà một chuyến đi, ta bảo dì Liễu nấu mấy món con thích."
"Dạ..", Mạc Tố Tình dạ một tiếng, nhưng không biết phải nói gì tiếp theo.
Có lẽ giờ cô và cha chỉ có thể nói đến đây.
Hai bên đều im lặng.
Cúp máy xong, tâm trạng của Diệp Tố Tình có chút trùng xuống.
Diệp Chung Giác nhẹ nhàng nhìn cô: "Cha của em?"
"Vâng", Mạc Tổ Tình gật đầu, cô cười một cách chế giễu: "Có lẽ, không chỉ là cha em, mà còn là cha của người khác, cũng có lẽ, ông ấy với em, giờ đây chỉ có thể tính là cha con trên danh nghĩa...
"Đừng như vậy!", Diệp Chung Giác không nhịn được mà đưa tay nắm lấy tay cô.
Mạc Tố Tình dừng lại chút, cũng không từ chối, anh chỉ là đang an ủi cô.
"Anh không cần nói, em đều hiểu mà, bao năm nay em đã quen rồi, nhưng mà anh, từ trước đến nay chưa từng nghe anh nói qua về gia đình mình."
Sắc mặt của Diệp Chung Giác có chút không thoải mái, nhưng Mạc Tố Tình còn đang chìm đắm trong nỗi buồn nên không chú ý đến.
"Người nhà của anh, thực ra họ rất muốn gặp em, chỉ là lo rằng em sẽ sợ, trước giờ anh chưa từng nói, hay là chọn ngày gặp mặt, cùng ăn cơm với nhau đi."
Mạc Tố Tình thu tay lại, khéo miệng khế động: "Nói sau đi, giờ cũng không gấp gáp.
Chỉ trong một lúc mà trong lòng Diệp Chung Giác đã được nếm trải hết những đẳng cay ngọt bùi, anh vừa cảm thấy lạc lõng lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lạc lõng là vì cô cũng không thực sự muốn tìm hiểu về gia đình anh, không muốn biết tất cả về anh, thở phào nhẹ nhõm là vì sợ khi gặp mặt cha mẹ anh, Mạc Tổ Tình sẽ nghi ngờ về thân phận của anh.
Trong lòng anh, mọi thứ đều vô cùng mâu thuẫn.
Buổi tối khi đã trở về nhà, Mạc Tổ Tình nghĩ một lúc, tối mai phải về nhà một chuyến, tiện mang đi ít quần áo nữa.
Lúc cô đi thu dọn hành lý, Diệp Chung Giác cũng nhanh chóng tắm xong.
Mạc Tố Tình để vali ở phòng khách, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Diệp Chung Giác mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm bước ra.
Phía sau anh dường như còn có một làn sương trắng trắng, gương mặt anh tú của anh, dường như không giống với vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, đã có thêm phần ấm áp, ôn hoà hơn.
Bức tranh người đàn ông điển trai khoác áo choàng tắm này, thực khiến Mạc Tố Tình không khỏi nuốt nước bọt.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, đúng là đẹp trai khiến con người hay thần linh đều phải oán giận, ngược lại, anh vẫn có dáng vẻ không biết rằng mình đẹp đến nhường nào.
Mạc Tố Tình lúng túng không quay đầu lại, nói: "Anh tắm xong rồi?"
"Ừ", Diệp Chung Giác hờ hững ừ một tiếng, cầm chiếc khăn lau tóc, những giọt nước bắn tung toé, Mạc Tố Tình dường như cảm nhận được những giọt nước trơn trượt trên gương mặt mình.
Mạc Tố Tình bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt, lúng túng chạy đến phòng tắm, liên tục nói lắp: "Em... cái này, em đi tắm."
Nói xong, cô trực tiếp mở cửa phòng tắm, vừa đóng cửa liền dựa người vào cửa, má ửng đỏ, thở dốc.
Cô bỗng nhiên phát hiện, đứng trước người đàn ông Diệp Chung Giác đó, để không động lòng thực sự quá khó, cô thực sự có thể kiên trì đến 3 năm sao?
Giây phút này, trong lòng Mạc Tố Tình liền nảy sinh một ý nghĩ không chắc chắn.
Nhìn biểu hiện khác thường của Mạc Tố Tình, Diệp Chung Giác ngừng lau tóc, anh chậm rãi quay người nhìn về phía phòng tắm, biểu cảm có chút trầm ngâm.
Yết hầu của anh khẽ di chuyển, những giọt nước từ từ trượt xuống má, cực kì gợi cảm.
Mạc Tố Tình đướng dưới vòi hoa sen, để
nước không ngừng chả xuống má, cảm thấy có chút tỉnh táo, cô đang nghĩ cái gì thế này!
Cô xoa xoa mặt mình, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Tắm xong, Mạc Tố Tình như thường lệ đưa tay lấy nội y và đồ ngủ.
Cô thường lau trực tiếp bằng khăn tắm rồi mặc đồ lót và đồ ngủ ra ngoài.
Nhưng mà khi cô đưa tay ra lấy, nơi bình thường cô hay để quần áo đã trống trơn.
Cô quay người, lúc này mới nhận ra một điều đáng buồn rằng ban nãy vì quá lo lắng, cô đã quên mất việc cầm quần áo, cứ vậy đi vào phòng tắm.
Trong lòng cô sắp khóc đến nơi rồi, nhìn bộ quần áo ban nãy cởi ra tắm đã bị ướt sũng nước, cô liền có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Làm sao đây, quấn khăn tắm ra ngoài ư?
Không được không được! Cô lập tức lắc đầu, như vậy thì để lộ nhiều chỗ quá, cô sao có thể không biết xấu hổ mà ra ngoài chứ.
Điều quan trọng là, bà dì của cô vẫn còn, không có băng vệ sinh phải làm sao?
Mạc Tố Tình thực sự chỉ muốn hét lên, cô đang làm cái trò khỉ gì đây.
Cuối cùng, sau khi vật lộn một lúc lâu
trong nhà tắm, cô thu hết can đảm định gọi Diệp Chung Giác giúp mình.
Vào lúc cô đang chuẩn bị lên tiếng, Diệp Chung Giác ở bên ngoài thấy cô ở trong nhà tắm lâu như vậy vẫn chưa ra liền cho rằng cô xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài lên tiếng hỏi: "Em không sao chứ?"
Đôi môi vừa định lên tiếng của Mạc Tố Tình liền nhanh chóng khép lại, cô nghĩ một lúc, xấu hổ muốn chết đi được.
Cuối cùng, vẫn là mở lời: "Cái này... cái này.."
Cô nói từ cái này một lúc, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
Diệp Chung Giác có chút lo lắng, cô không phải đã xảy ra chuyện gì chứ.
"Sao vậy? Em muốn nói cái gì?"
Nghe giọng điệu đầy sự quan tâm của anh, Mạc Tố Tình nhắm mắt, chết thì cũng đã chết rồi, không có gì to tát hết, hai người dù sao cũng đã ngủ cùng một giường, cũng chỉ là nhờ anh ấy lấy hộ một bộ quần áo, không có gì lớn lao cả.
"Anh lấy hộ em nội y, bộ quần áo ngủ và băng vệ sinh."
Mạc Tố Tình nói như một khẩu súng, nhắm chặt mắt, nhanh chóng nói một câu.
Đáng tiếc, cô nói quá nhanh, Diệp Chung Giác căn bản nghe không rõ, đôi lông mày anh tú khẽ cau lại, đặt quyển sách trên tay xuống, đi về phía cửa nhà tắm.
"Em nói cái gì? Ban nãy em nói nhanh quá, anh nghe không rõ, em quên mang theo đồ gì sao?"
Mạc Tố Tình cúi gằm mặt xuống, đột nhiên không nghe rõ, không phải khiến cô mất mặt lần nữa hay sao?
Bỏ đi, không nghĩ được nhiều đến vậy, trước tiên nghĩ cách mặc xong quần áo đã rồi tính.
"Cái đó... anh... anh giúp em lấy một bộ quần áo ngủ, trong tủ quần áo, bộ có bông hoa màu xanh lá cây đó, còn nữa... giúp em lấy một cái quần lót, ở ngay cạnh bộ ngủ, xếp ở ngăn dưới cùng của tủ, cuối cùng, lấy giúp em một cái băng vệ sinh, ở trong tủ cạnh đầu giường.
Mạc Tố Tình bình tĩnh nói xong, cô liền cảm thấy mình không còn là chính mình nữa rồi, đột nhiên có thể bình tĩnh đến vậy, cô nhẹ nhõm thở dài.
Diệp Chung Giác đứng bên ngoài cửa, ngẩn người ngay tại chỗ.
Đồ lót, bộ ngủ, băng vệ sinh?
Tất cả cô đều không mang sao? Tai của Diệp Chung Giác hơi nóng lên.
18
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook