Mạc Tố Tình đưa tay lên sờ mặt, nhìn Mạc Chấn Phong một cách khó tin, cô cảm thấy gương mặt mình, từng cơn đau nóng bỏng trên mặt.
Oan ức lên đến cực điểm.
Cô cảm thấy bản thân mình sắp sụp đổ rồi, nhưng cô tự nhủ, cô không thể khóc, cô nhất định không nhận thua.

Cô sẽ không nhượng bộ người cha này hay là người phụ nữ Bạch Liên nham hiểm đó, có đánh chết cũng không!
Khóc tức là thua!
Cô đột nhiên như phát điên hét lên: “Ông vốn dĩ không phải bố tôi”.
Mạc Tố Tình nói xong, trực tiếp quay người, cầm chặt sổ hộ khẩu, đi ra ngoài.
Mạc Tố Tình kìm nén nước mắt.

Nhưng trong lòng cô, thật sự khó chịu vô cùng, như bị một nhát dao đâm, đau đến không thở được.
Từ khi mẹ mất, người phụ nữ đó bước chân vào căn nhà của cô, cô không biết làm sao để hoà hợp với cha mình, quãng thời gian hạnh phúc trước kia, không quay lại được nữa rồi.

Ngôi nhà hạnh phúc đó, sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.
Mạc Tố Tình nhanh chóng đi xuống lầu, đi qua phòng khách liền thấy ánh mắt khinh bỉ của Bạch Liên, cô như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng đi ra ngoài, thực sự cô quá lười để quan tâm đến người phụ nữ đó.
Bạch Liên để ý thấy dấu tay trên má Mạc Tố Tình liền cười một cách khoan khoái.
Mạc Tố Tình bước ra khỏi căn biệt thự, lái xe đi thẳng đến Cục dân chính.
Cô vừa xuống xe liền thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cửa Cục dân chính.
Người đàn ông toát lên vẻ hào quang khiến người khác không dám lại gần, cô vốn không muốn nhìn, nhưng hào quang của người đàn ông đó quá mạnh mẽ.

Cô không nhịn được liền nhìn thêm lần nữa, lần này nhìn không quá nhanh, suýt nữa bị doạ một phen.
Đây không phải người lúc sáng nói với cô anh sẽ chịu trách nhiệm, Diệp Chung Giác hay sao?
Sao mới có nửa ngày không gặp, anh như biến thành một người khác.
Lúc sáng, lòng cô có chút hốt hoảng, lại còn thêm người đàn ông mặc áo choàng tắm nữa, cô căn bản không quan sát chi tiết, chỉ nghĩ rằng anh rất điển trai.

Giờ nhìn kỹ, đột nhiên sững sờ.
Người đàn ông này mặc trên mình bộ vest xanh đậm, người anh toát lên khí chất cao quý phi phàm, dung mạo tuấn tú.
Anh khẽ cau mày, như thể đang nghĩ về điều gì đó, một đôi mắt sâu thẳm, như chứa cả một bầu trời đầy sao, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng quyến rũ, toàn bộ con người này toát lên vẻ thanh cao, lạnh lùng, nhưng cũng không làm mất đi nét đẹp phi phàm.
Ngũ quan tinh tế như người đàn ông này, đúng là lần đầu Mạc Tố Tình nhìn thấy.
Mạc Tố Tình chột dạ nghĩ, đây thật sự là người đàn ông nói rằng anh là một trợ lý nhỏ sao, sao cô đột nhiên lại có chút nghi ngờ.

Hơn nữa, người đàn ông như anh, cô có thể để mắt đến sao?
Một Cố Kiếm Nam đã lừa cô đến choáng váng, chẳng lẽ cô còn muốn bị lừa lần nữa.
Cô vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Chung Giác đã nhìn về phía cô, không nhanh không chậm đi về phía Mạc Tố Tình, cả người anh toát lên vẻ ôn hoà, phẳng lặng như cơn gió nhẹ, mang đến cho người khác cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng.
Mạc Tố Tình này thật ngốc, làm sao lại có người khiến cho người khác thay đổi suy nghĩ, cảm xúc nhanh đến thế chứ?

Cô ngây ngốc đứng yên, nhìn Diệp Chung Giác mang theo ý cười ấm áp, từng bước từng bước tiến lại gần cô.
Chỉ có điều, khi Diệp Chung Giác đi đến trước mặt cô, nụ cười trên gương mặt anh đột nhiên biến mất.

Anh lạnh lùng, tàn bạo: “Là ai đánh?”.
“A..” Mạc Tố Tình không có chút phản ứng lại.
Diệp Chung Giác lại một lần nữa trầm giọng, lặp lại câu lúc nãy, nhưng lần này giọng nói đáng sợ hơn: “Tôi hỏi em, vết tay trên má là do ai đánh?”.
Mạc Tố Tình vốn dĩ đã quên đi chuyện lúc nãy rồi, Diệp Chung Giác nói như vậy, cô lại nhớ ra rồi.
Mắt cô đỏ hoe, cúi thấp đầu, giọng nghẹn ngào: “Không cần anh lo”.
Diệp Chung Giác bá đạo nói: “Em là vợ tôi, làm sao tôi có thể không lo chứ!”.
Anh càng nói, Mạc Tố Tình càng cảm thấy nước mắt kìm nén trong mắt cô càng nhiều.
Rõ ràng người cha thân sinh ra cô lại đối đãi với cô như thế, vậy mà người chồng dễ dàng có được này, mới quen được một ngày, mà anh lại quan tâm cô đến vậy.

Mặc dù thái độ của anh có chút hống hách, bá đạo.

Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc từ anh.
Cha ruột đối với cô còn không tốt bằng một người lạ, nghĩ lại vẫn thấy thật nực cười.

Diệp Chung Giác nhìn Mạc Tố Tình không nói gì, đột nhiên kéo cô lại, dựa vào lồng ngực anh.
Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán Mạc Tố Tình: “Đau lắm không? Gương mặt em trắng như vậy, mà bị đánh đến nỗi này, chắc đau lắm!”
Mạc Tố Tình không nén nổi cảm xúc nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Diệp Chung Giác vô cùng đau lòng, cô ấy sáng sớm mới biết bản thân mất đi lần đầu, cũng không hề khóc, giờ bị người ta đánh đến như vậy, thật sự rất khó chịu.

Cô nhất định là đã phải chịu nỗi oan ức to lớn, nghĩ đến đây, Diệp Chung Giác càng đau lòng hơn.
Anh đưa tay ôm lấy Mạc Tố Tình vào lòng: “Đừng khóc nữa, đừng buồn, những người đã từng đánh em, những người từng làm em đau, sau này tôi nhất định sẽ bắt họ đền gấp bội”.
Mạc Tố Tình ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Chung Giác, sụt sịt: “Là cha đánh em, ông nhìn thấy vết hôn trên cổ, nói em đêm không về nhà còn đi phóng đãng bên ngoài, không biết xấu hổ…”.
Đôi mắt của Diệp Chung Giác tối lại: “Có người cha nào lại đối xử với con gái mình như vậy chứ.

Cha người ta, sợ rằng chỉ cần nhìn thấy con gái mình như vậy, đã đau đớn lắm rồi”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương