Vừa Chạm Là Cháy
-
Chương 58: Phong ấn tạm thời giải trừ
Vu Nhiên rất quý trọng ghim cài ngực "Tư Tư" Sở Miên cho cậu, thường xuyên lấy ra vuốt ve thưởng thức, yêu thích không buông tay.
Cậu đi ngoài hàng hiên cũng không nhịn được mà lại nhìn nó, vì thế bị Thôi Hà nghênh diện đi tới nhắc nhở: "Này này, đi đường cẩn thận chút."
Vu Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt giống như từng quen biết, kinh ngạc hỏi: "Cậu là ai vậy?"
"Đm, cậu mẹ nó nhận ra tôi dựa vào tóc mái sao?"
Bởi vì thời tiết nóng bức, Thôi Hà kẹp tóc mái lên, gương mặt để lộ trán lại càng thêm có khí chất, thay đổi này sẽ khiến người bên cạnh phải thích ứng lại trong chốc lát.
"Trong tay cầm cái gì hay mà cứ xem mãi không yên vậy?" Thôi Hà nhìn vào lòng bàn tay cậu, thì ra chỉ là ghim cài ngực linh vật của trường học, "Này có cái gì hiếm lạ chứ, lên Taobao nhờ người chế cũng được."
"Đây là Sở Miên tặng tớ." Vu Nhiên nhỏ giọng nói thầm, "Sở Miên lần đầu tặng tớ đồ."
Nghe cậu nói như vậy, Thôi Hà bật cười một tiếng, chế nhạo nói: "U, trước đó cậu đưa cậu ta túi tiền, lúc này cậu ta đưa cậu tín vật đính ước à? Tôi thấy hai cậu còn không phải chọn ngày bái đường đi."
Môi Vu Nhiên mấp máy, bỗng nhiên trừng mắt, nghiêm túc phản bác: "Lăn! Đừng nói loại lời nói này! Giữa bạn bè có cái gì mà bái với đường, không bái! Muốn bái thì chỉ có kết bái anh em kết nghĩa..."
"Làm sao?" Thôi Hà không sao hiểu nổi, ngày thường cô cũng thường xuyên đùa giỡn như này, tại sao hôm nay cậu ta phản ứng lại có phần hơi quá.
Đại não nhanh chóng chuyển động vài giây, trong lòng Thôi Hà có chút đáp án. Cô có thâm ý khác mà cười rộ lên, đi qua vỗ bả vai Vu Nhiên, dùng lời nói tình sâu ý xa: "Ai nha... Vu Nhiên của chúng ta trưởng thành rồi, cũng biết e lệ."
Vu Nhiên bĩu môi với cô, nhanh chóng cất ghim cài ngực kim loại vào trong túi, không muốn lấy ra trước mặt người khác nữa, cậu muốn một mình quý trọng.
Hôm nay chủ nhiệm lớp phát phiếu phân ban của lớp mười, trước đó không lâu vừa tổ chức họp phụ huynh, trải qua thời gian một tuần nghiêm túc suy nghĩ cùng thảo luận, đám học sinh hiện tại dường như đều xác định được phương hướng ngành học của mình, điền phiếu không chút do dự.
Vu Nhiên hỏi thăm lựa chọn rất nhiều người, khi hỏi đến Chu Duy Tê, cậu bất ngờ lại tiếc nuối: "Tra ca, tại sao mày lại chọn văn... Không cần đâu! Mày đi rồi thì sau này bọn tao còn có thể thụ ai?"
Chu Duy Tê cố ý dựng một ngón tay giữa đỡ mắt kính, an ủi Vu Nhiên: "Không sao, không phải mày vẫn muốn thụ Sở Miên sao? Bắt đầu từ lớp mười một, mày có thể nỗ lực vì mục tiêu này."
"Không cần, hiện tại tao không muốn nữa." Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt đề nghị của cậu ta, "Vị trí kia yếu ớt lắm, phải bảo vệ tốt cho Sở Miên."
Chu Duy Tê nghe xong, lập tức vỗ bàn đứng lên: "Vậy của ông đây cũng không phải làm bằng sắt! Tại sao mày không nghĩ giúp tao cũng bảo vệ tốt!"
"Ai, kia chính là Sở Miên mà! Mày biết đấy, da cậu ấy rất mềm mại, hiện tại trong cặp sách còn có kem chống nắng." Vu Nhiên suy nghĩ, "Phỏng chừng mỗi buổi tối cậu ấy cũng sẽ bôi kem bảo vệ ciu ciu, cậu ấy bảo dưỡng cẩn thận như vậy, làm sao tao nhẫn tâm làm tổn thương được."
Phỏng đoán của Vu Nhiên làm Chu Duy Tê cười ha hả, cậu ta lập tức quay đầu tìm vị trí của Sở Miên, dường như có ý châm ngòi ly gián: "Sở Miên, Vu Nhiên nói mỗi tối cậu đều đắp mặt nạ cho kê kê! Cái này cậu nhịn được?"
"Tớ không nói như vậy!" Vu Nhiên thề thốt phủ nhận, thanh minh cho bản thân: "Kia lại không phải mặt cậu, làm sao có thể đắp mặt nạ? Có nói thì cũng bọc không được..."
Chu Duy Tê sửng sốt: "Không phải đâu, Vu Nhiên, mày đã thấy mặt nạ của mẹ mày chưa? Nếu bọc không được thì cái kia cũng không khỏi quá lớn."
Sở Miên không muốn nghe hai người này bàn luận đề tài thô tục trước mặt mình, hắn tặc lưỡi hai cái, giả bộ tức giận.
Hắn nghẹn vài giây, cuối cùng nghĩ tới một cách nói hơi chút văn nhã để công kích bọn họ: "Các cậu mỗi ngày đều dùng nước sôi tiêu độc."
Chu Duy Tê nghe xong cười đến ngửa tới ngửa lui, nhưng không phải vì nội dung Sở Miên nói, mà là cái tên Sở Miên này thời thời khắc khắc đều phải bảo vệ phong độ, dù có bị Vu Nhiên chọc bực cũng tuyệt không nói nửa chữ thô tục. Dáng vẻ nhất định phải duy trì nguyên tắc này ngược lại càng dễ dàng kích động dục vọng chọc ghẹo hắn của người khác.
Chu Duy Tê cười cười, trong lòng dần dần phiền muộn, cậu ta nhịn không được mà thở dài: "Chờ khai giảng thì tao sẽ không ở phòng học này nữa."
Vu Nhiên vung bàn tay lên: "Không ở thì không ở thôi, dù mày có tới khoa văn thì chúng ta vẫn là anh em!"
Nụ cười của Chu Duy Tê không giảm, đánh một chưởng cùng Vu Nhiên.
Tuy rằng về sau gặp nhau vẫn sẽ nhiệt tình chào hỏi, nhưng cậu biết bản thân chắc chắn không thể vui đùa cùng đám Vu Nhiên như bây giờ. Với cậu mà nói, chẳng sợ bản thân bị phong là "Thụ nhân vận động xuất sắc", cậu cũng cảm thấy một năm này vô cùng tốt đẹp, tất cả ký ức đều đáng trân quý.
Phiếu phân ban đã nộp lên không thể sửa đổi, từ thời khắc này, trong lớp có rất nhiều người xác định rời đi. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trong phòng học tự nhiên được không khí ưu sầu bao trùm, mọi người không quan tâm đến quy định cấm di động, sôi nổi chụp ảnh chung làm kỷ niệm, có mấy nữ sinh còn vì vậy rơi lệ.
Mấy cán bộ lớp lau sạch màu bột trên bảng tin, tác phẩm của Vu Nhiên mỗi lần đều tung hết tài năng, vì lớp làm vẻ vang.
Hướng Tuyết Hoa rất không đành lòng: "Ai, Vu Nhiên, nếu cậu đi rồi thì sau này ai sẽ vẽ bảng tin đẹp như vậy."
Vu Nhiên đang giặt sạch giẻ lau, ngẩng đầu nói: "Hả? Tớ không đi."
Hướng Tuyết Hoa rất bất ngờ: "Cậu muốn ở lại lớp thực nghiệm sao?"
"Tớ sẽ nỗ lực ở lại." Vu Nhiên vắt khô giẻ lau, cùng cô lau bảng đen.
Trong ấn tượng của Hướng Tuyết Hoa, thành tích của Vu Nhiên trước sau đều từ hạng giữa đổ xuống, nếu muốn thi phân ban được kết quả tốt thì một tháng tiếp theo nhất định phải chịu đau khổ một phen. Cô cười rạng rỡ với Vu Nhiên, cổ vũ cậu: "Cậu có thể mà, cố lên."
Ánh mắt Vu Nhiên sáng ngời, đưa một thỉnh cầu nhớ thương đã lâu với cô: "Nếu tớ thi được, cậu để tớ làm lớp trưởng thay cậu mấy ngày, được chứ?"
"Hả?" Hướng Tuyết Hoa đánh giá vẻ mặt cậu, "Cậu nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên!" Vu Nhiên thần thái sáng láng mà xắn nửa bên tay áo, "Tớ nói nè, nếu cậu để tớ thay cậu làm, tớ sẽ cho cậu nhìn xem cái gì gọi là "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn", tớ hù chết bọn họ!"
Hướng Tuyết Hoa không nhịn được mà bật cười, bị phần quyết tâm quỷ dị kia của Vu Nhiên đả động, gật đầu đồng ý.
Gian phòng này chịu sức nặng của ký ức vui vẻ của mọi người suốt một năm. Bọn họ biết khi khai giảng sẽ có một ít hình bóng quen thuộc biến mất, lại bị gương mặt mới thay thế.
Vu Nhiên căn bản không rảnh theo bọn họ thương cảm, một mặt cậu tin tưởng vững chắc tình hữu nghị giữa mọi người sẽ không vì phân ban mà giảm đi, mà một mặt khác, từ giờ trở đi cậu muốn dùng toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi vì để học kỳ sau có thể ở bên cạnh Sở Miên, việc này khiến cậu không rảnh để băn khoăn với những mặt khác.
Dù rằng cậu đã hiểu rõ được loại tâm tình gấp rút nỗ lực này... vốn là ham muốn cá nhân mình đối với Sở Miên.
Tháng tám mùa hè nóng bức khó chịu nổi, mặt trời ở Dung Cảng độc ác, bên ngoài nóng hầm hập, trong không khí đều là mùi nhựa đường bị đun chảy.
Ngày thi phân ban đầu tiên vừa lúc là sinh nhật mười sáu tuổi của Vu Nhiên. Lý Quế Dung mỗi năm đều chúc mừng cậu dựa theo lịch âm, cho nên tháng sáu đã ăn sinh nhật rồi. Vu Nhiên rất thích tốn tâm tư vì sinh nhật người khác, nhưng đến phiên mình thì trước sau đều không chú ý, cùng mẹ và em trai ở nhà ăn mì trường thọ và bánh kem cũng đủ khiến cậu vui vẻ.
Nhưng dù cậu không thông báo thì rất nhiều bạn bè vẫn chuẩn bị quà cáp cẩn thận, đến ngày thi hôm nay nhét đầy cặp sách cậu. Đáng tiếc ngày mai còn phải thi tiếp, Vu Nhiên hy vọng mọi người đều về nhà sớm một chút để ôn tập, nhất định không chịu để mọi người chúc mừng mình sau khi tan học.
Trường thi của Sở Miên cách cậu rất xa, hai người hôm nay vẫn chưa gặp mặt. Trước khi Vu Nhiên rời khỏi trường mới nhận được tin nhắn lời ít ý nhiều của đối phương: "Chờ tôi ngoài hàng hiên."
Chờ đợi sẽ khiến thời gian trở nên dài lâu, nhưng vui vẻ lại có thể chèn ép thời gian chờ đợi. Các bạn học tới tham gia thi cử đã tan từ sớm, hàng hiên yên tĩnh không một tiếng động. Vu Nhiên ngoan ngoãn ngồi trên cửa sổ, hoàn toàn không ý thức được thời gian trôi, trong lòng chỉ lo phác họa hình dáng Sở Miên, không biết một tháng không gặp, đối phương có cao thêm không.
Cuối cùng, cuối hàng hiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Vu Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhảy khỏi cửa sổ.
Sở Miên cầm một hộp quà thuần trắng hình chữ nhật, đi qua đưa vào tay Vu Nhiên, nói: "Vốn muốn đặt bánh kem cho cậu, nhưng hôm nay quá nóng, mang đến đây có lẽ vị không ổn."
Vu Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý, nhìn Sở Miên không chớp mắt, cười nói với hắn: "Sở Miên, hôm nay tớ mười sáu tuổi."
Khóe miệng Sở Miên nhịn không được mà nhếch lên, toàn bộ lực chú ý của hắn bị gương mặt sạch sẽ tuấn tú của Vu Nhiên hấp dẫn, vô thức mở miệng: "Chúc mừng năm... sinh nhật vui vẻ."
Vu Nhiên dùng sức gật đầu: "Bằng tuổi cậu rồi!(*)"
(*) Sở Miên sinh ngày 19/11/1996, Vu Nhiên sinh ngày 6/8/1997. Ở Trung Quốc sinh sau tháng 9 sẽ đi học với năm sau, nên hai người này học cùng khóa.
"Ừ." Sở Miên cũng vô thức vui vẻ theo.
Vu Nhiên cất hộp quà của Sở Miên vào cặp sách thật cẩn thận, sau đó lại cười đến lộ hàm răng trắng tinh, nói: "Ngày mai chính là tròn một năm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Sở Miên rũ mắt xuống, cảm thấy khó tưởng tượng nổi: "Cậu nhớ rõ ràng như vậy?"
Hắn vẫn luôn cho rằng trước đó Vu Nhiên chỉ tùy tiện nói vui.
"Đúng rồi, bởi vì tớ nhớ rõ ngày đó là lần cuối cùng Lưu Tường tham gia thế vận hội Olympic, em trai tớ còn ở nhà khóc một lúc lâu."
Vu Nhiên khi nhớ lại cũng nhìn Sở Miên chằm chằm, cuối cùng cậu không khỏi cảm thán một câu: "Chuyện trọng đại đều ở cùng một ngày."
Sở Miên rất muốn phụ họa vài câu, nhưng hắn đã không nhớ nổi chiều cao, giọng nói hay là chiều dài tóc của Vu Nhiên khi đó từ lâu. Nhưng có chuyện từ trước đến nay hắn đều nhớ rất rõ ràng, mỗi lần nhớ lại đều bật cười: "Lúc ấy cậu còn nói phát động công kích với tôi cái gì, tựa như có siêu năng lực, khiến tôi lập tức cảm thấy đầu óc người này có vấn đề."
Vu Nhiên đương nhiên cũng nhớ rõ tình huống khi đó, đặc biệt khi Sở Miên đột nhiên ngã ra sau, khiến cậu sợ tới mức còn tưởng người anh em này chết bất đắc kỳ tử.
Sự tình một năm trước hiện lên trước mắt một lần nữa, Vu Nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên, nhưng một khi ánh mắt tiếp xúc với hai mắt Sở Miên, cậu lại chỉ có thể chột dạ mà thu cảm xúc lại.
Không khí dần yên tĩnh, Vu Nhiên suy tư, cúi đầu nói nghiêm túc: "Cậu biết không, Sở Miên, tuy rằng tớ đúng là không có siêu năng lực, nhưng trong thân thể tớ tồn tại một ác ma."
Sở Miên rất hứng thú nghe cậu nói tiếp.
"Hắn có một ý tưởng vô cùng khủng bố, còn đáng sợ hơn hủy diệt thế giới. Hiện tại, mỗi ngày tớ đều phải nỗ lực ngăn chặn hắn."
Vu Nhiên nắm chặt nắm tay, hít sâu ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Miên, ánh mắt vừa kiên định vừa nghiêm túc, nói: "Sở Miên, nếu có một ngày tớ thật sự không phong ấn được hắn, để hắn chạy tới trước mặt cậu, hy vọng cậu... có thể trách tớ, những đừng nổi giận."
Sở Miên vừa rồi tưởng cậu lại nói nhăng nói cuội, nhưng nghe đến cuối cùng lại nhạy cảm dựa vào trực giác cảm giác được trạng thái dị thường của Vu Nhiên, tựa như là một loại sầu lo không thể nói.
Sở Miên không kịp suy nghĩ cẩn thận, chỉ là trả lời Vu Nhiên trước, để cậu an tâm: "Tôi không tức giận, càng không trách cậu."
Đây vốn là ngữ khí bình thản, nhưng trong lỗ tai Vu Nhiên tự động thêm phần dịu dàng, cậu không tự chủ được mà ngực tràn đầy ấm áp trong nháy mắt.
Hàm răng Sở Miên nhẹ nhàng cọ cọ môi dưới, sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn vẫn hạ quyết tâm bổ sung với Vu Nhiên một câu: "Mặc dù tôi tức giận như thế nào thì đều không trách cậu."
Lời này trực tiếp làm nhịp tim Vu Nhiên mất đi tiết tấu bình thường, cậu lập tức ôm ngực, hít thở dồn dập.
"Làm sao vậy?" Sở Miên quan tâm hỏi.
"Hắn muốn thoát ra ngoài!" Lòng Vu Nhiên nóng như lửa đốt mà đẩy Sở Miên một cái, "Tớ tạm thời khống chế được hắn, cậu, cậu mau đi!"
Dáng vẻ kỳ quái này không chỉ không khiến Sở Miên khẩn trương, ngược lại lại khiến hắn buông tâm, khí định thần nhàn mà cười bình thản: "Tôi không đi."
"Không được, hắn rất đáng sợ!"
"Vậy sao?" Sở Miên không để bụng, "Tôi muốn xem khi hắn thoát ra ngoài thì sẽ là dáng vẻ gì."
Lời của hắn phảng phất như khẩu lệnh giải trừ phong ấn, Vu Nhiên cúi đầu im lặng vài giây, bỗng nhiên bước một bước lên phía trước ôm lấy Sở Miên, thuận thế vùi đầu vào ngực đối phương.
Nụ cười tươi của Sở Miên nháy mắt cứng đờ, chết lặng tại chỗ.
Sau khi Vu Nhiên nhào vào lồng ngực hắn còn ảo não nói: "Đáng giận, là tớ không đủ mạnh mẽ, không khống chế được hắn!"
Ánh mặt trời cực nóng không chiếu vào hàng hiên, trong nhà vẫn còn tính là mát mẻ.
Lỗ tai Sở Miên lại nóng đến nổ tung, đôi tay hắn treo trên không trung, sau một lúc lâu cũng quên ôm lại.
Cậu đi ngoài hàng hiên cũng không nhịn được mà lại nhìn nó, vì thế bị Thôi Hà nghênh diện đi tới nhắc nhở: "Này này, đi đường cẩn thận chút."
Vu Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt giống như từng quen biết, kinh ngạc hỏi: "Cậu là ai vậy?"
"Đm, cậu mẹ nó nhận ra tôi dựa vào tóc mái sao?"
Bởi vì thời tiết nóng bức, Thôi Hà kẹp tóc mái lên, gương mặt để lộ trán lại càng thêm có khí chất, thay đổi này sẽ khiến người bên cạnh phải thích ứng lại trong chốc lát.
"Trong tay cầm cái gì hay mà cứ xem mãi không yên vậy?" Thôi Hà nhìn vào lòng bàn tay cậu, thì ra chỉ là ghim cài ngực linh vật của trường học, "Này có cái gì hiếm lạ chứ, lên Taobao nhờ người chế cũng được."
"Đây là Sở Miên tặng tớ." Vu Nhiên nhỏ giọng nói thầm, "Sở Miên lần đầu tặng tớ đồ."
Nghe cậu nói như vậy, Thôi Hà bật cười một tiếng, chế nhạo nói: "U, trước đó cậu đưa cậu ta túi tiền, lúc này cậu ta đưa cậu tín vật đính ước à? Tôi thấy hai cậu còn không phải chọn ngày bái đường đi."
Môi Vu Nhiên mấp máy, bỗng nhiên trừng mắt, nghiêm túc phản bác: "Lăn! Đừng nói loại lời nói này! Giữa bạn bè có cái gì mà bái với đường, không bái! Muốn bái thì chỉ có kết bái anh em kết nghĩa..."
"Làm sao?" Thôi Hà không sao hiểu nổi, ngày thường cô cũng thường xuyên đùa giỡn như này, tại sao hôm nay cậu ta phản ứng lại có phần hơi quá.
Đại não nhanh chóng chuyển động vài giây, trong lòng Thôi Hà có chút đáp án. Cô có thâm ý khác mà cười rộ lên, đi qua vỗ bả vai Vu Nhiên, dùng lời nói tình sâu ý xa: "Ai nha... Vu Nhiên của chúng ta trưởng thành rồi, cũng biết e lệ."
Vu Nhiên bĩu môi với cô, nhanh chóng cất ghim cài ngực kim loại vào trong túi, không muốn lấy ra trước mặt người khác nữa, cậu muốn một mình quý trọng.
Hôm nay chủ nhiệm lớp phát phiếu phân ban của lớp mười, trước đó không lâu vừa tổ chức họp phụ huynh, trải qua thời gian một tuần nghiêm túc suy nghĩ cùng thảo luận, đám học sinh hiện tại dường như đều xác định được phương hướng ngành học của mình, điền phiếu không chút do dự.
Vu Nhiên hỏi thăm lựa chọn rất nhiều người, khi hỏi đến Chu Duy Tê, cậu bất ngờ lại tiếc nuối: "Tra ca, tại sao mày lại chọn văn... Không cần đâu! Mày đi rồi thì sau này bọn tao còn có thể thụ ai?"
Chu Duy Tê cố ý dựng một ngón tay giữa đỡ mắt kính, an ủi Vu Nhiên: "Không sao, không phải mày vẫn muốn thụ Sở Miên sao? Bắt đầu từ lớp mười một, mày có thể nỗ lực vì mục tiêu này."
"Không cần, hiện tại tao không muốn nữa." Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt đề nghị của cậu ta, "Vị trí kia yếu ớt lắm, phải bảo vệ tốt cho Sở Miên."
Chu Duy Tê nghe xong, lập tức vỗ bàn đứng lên: "Vậy của ông đây cũng không phải làm bằng sắt! Tại sao mày không nghĩ giúp tao cũng bảo vệ tốt!"
"Ai, kia chính là Sở Miên mà! Mày biết đấy, da cậu ấy rất mềm mại, hiện tại trong cặp sách còn có kem chống nắng." Vu Nhiên suy nghĩ, "Phỏng chừng mỗi buổi tối cậu ấy cũng sẽ bôi kem bảo vệ ciu ciu, cậu ấy bảo dưỡng cẩn thận như vậy, làm sao tao nhẫn tâm làm tổn thương được."
Phỏng đoán của Vu Nhiên làm Chu Duy Tê cười ha hả, cậu ta lập tức quay đầu tìm vị trí của Sở Miên, dường như có ý châm ngòi ly gián: "Sở Miên, Vu Nhiên nói mỗi tối cậu đều đắp mặt nạ cho kê kê! Cái này cậu nhịn được?"
"Tớ không nói như vậy!" Vu Nhiên thề thốt phủ nhận, thanh minh cho bản thân: "Kia lại không phải mặt cậu, làm sao có thể đắp mặt nạ? Có nói thì cũng bọc không được..."
Chu Duy Tê sửng sốt: "Không phải đâu, Vu Nhiên, mày đã thấy mặt nạ của mẹ mày chưa? Nếu bọc không được thì cái kia cũng không khỏi quá lớn."
Sở Miên không muốn nghe hai người này bàn luận đề tài thô tục trước mặt mình, hắn tặc lưỡi hai cái, giả bộ tức giận.
Hắn nghẹn vài giây, cuối cùng nghĩ tới một cách nói hơi chút văn nhã để công kích bọn họ: "Các cậu mỗi ngày đều dùng nước sôi tiêu độc."
Chu Duy Tê nghe xong cười đến ngửa tới ngửa lui, nhưng không phải vì nội dung Sở Miên nói, mà là cái tên Sở Miên này thời thời khắc khắc đều phải bảo vệ phong độ, dù có bị Vu Nhiên chọc bực cũng tuyệt không nói nửa chữ thô tục. Dáng vẻ nhất định phải duy trì nguyên tắc này ngược lại càng dễ dàng kích động dục vọng chọc ghẹo hắn của người khác.
Chu Duy Tê cười cười, trong lòng dần dần phiền muộn, cậu ta nhịn không được mà thở dài: "Chờ khai giảng thì tao sẽ không ở phòng học này nữa."
Vu Nhiên vung bàn tay lên: "Không ở thì không ở thôi, dù mày có tới khoa văn thì chúng ta vẫn là anh em!"
Nụ cười của Chu Duy Tê không giảm, đánh một chưởng cùng Vu Nhiên.
Tuy rằng về sau gặp nhau vẫn sẽ nhiệt tình chào hỏi, nhưng cậu biết bản thân chắc chắn không thể vui đùa cùng đám Vu Nhiên như bây giờ. Với cậu mà nói, chẳng sợ bản thân bị phong là "Thụ nhân vận động xuất sắc", cậu cũng cảm thấy một năm này vô cùng tốt đẹp, tất cả ký ức đều đáng trân quý.
Phiếu phân ban đã nộp lên không thể sửa đổi, từ thời khắc này, trong lớp có rất nhiều người xác định rời đi. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trong phòng học tự nhiên được không khí ưu sầu bao trùm, mọi người không quan tâm đến quy định cấm di động, sôi nổi chụp ảnh chung làm kỷ niệm, có mấy nữ sinh còn vì vậy rơi lệ.
Mấy cán bộ lớp lau sạch màu bột trên bảng tin, tác phẩm của Vu Nhiên mỗi lần đều tung hết tài năng, vì lớp làm vẻ vang.
Hướng Tuyết Hoa rất không đành lòng: "Ai, Vu Nhiên, nếu cậu đi rồi thì sau này ai sẽ vẽ bảng tin đẹp như vậy."
Vu Nhiên đang giặt sạch giẻ lau, ngẩng đầu nói: "Hả? Tớ không đi."
Hướng Tuyết Hoa rất bất ngờ: "Cậu muốn ở lại lớp thực nghiệm sao?"
"Tớ sẽ nỗ lực ở lại." Vu Nhiên vắt khô giẻ lau, cùng cô lau bảng đen.
Trong ấn tượng của Hướng Tuyết Hoa, thành tích của Vu Nhiên trước sau đều từ hạng giữa đổ xuống, nếu muốn thi phân ban được kết quả tốt thì một tháng tiếp theo nhất định phải chịu đau khổ một phen. Cô cười rạng rỡ với Vu Nhiên, cổ vũ cậu: "Cậu có thể mà, cố lên."
Ánh mắt Vu Nhiên sáng ngời, đưa một thỉnh cầu nhớ thương đã lâu với cô: "Nếu tớ thi được, cậu để tớ làm lớp trưởng thay cậu mấy ngày, được chứ?"
"Hả?" Hướng Tuyết Hoa đánh giá vẻ mặt cậu, "Cậu nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên!" Vu Nhiên thần thái sáng láng mà xắn nửa bên tay áo, "Tớ nói nè, nếu cậu để tớ thay cậu làm, tớ sẽ cho cậu nhìn xem cái gì gọi là "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn", tớ hù chết bọn họ!"
Hướng Tuyết Hoa không nhịn được mà bật cười, bị phần quyết tâm quỷ dị kia của Vu Nhiên đả động, gật đầu đồng ý.
Gian phòng này chịu sức nặng của ký ức vui vẻ của mọi người suốt một năm. Bọn họ biết khi khai giảng sẽ có một ít hình bóng quen thuộc biến mất, lại bị gương mặt mới thay thế.
Vu Nhiên căn bản không rảnh theo bọn họ thương cảm, một mặt cậu tin tưởng vững chắc tình hữu nghị giữa mọi người sẽ không vì phân ban mà giảm đi, mà một mặt khác, từ giờ trở đi cậu muốn dùng toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi vì để học kỳ sau có thể ở bên cạnh Sở Miên, việc này khiến cậu không rảnh để băn khoăn với những mặt khác.
Dù rằng cậu đã hiểu rõ được loại tâm tình gấp rút nỗ lực này... vốn là ham muốn cá nhân mình đối với Sở Miên.
Tháng tám mùa hè nóng bức khó chịu nổi, mặt trời ở Dung Cảng độc ác, bên ngoài nóng hầm hập, trong không khí đều là mùi nhựa đường bị đun chảy.
Ngày thi phân ban đầu tiên vừa lúc là sinh nhật mười sáu tuổi của Vu Nhiên. Lý Quế Dung mỗi năm đều chúc mừng cậu dựa theo lịch âm, cho nên tháng sáu đã ăn sinh nhật rồi. Vu Nhiên rất thích tốn tâm tư vì sinh nhật người khác, nhưng đến phiên mình thì trước sau đều không chú ý, cùng mẹ và em trai ở nhà ăn mì trường thọ và bánh kem cũng đủ khiến cậu vui vẻ.
Nhưng dù cậu không thông báo thì rất nhiều bạn bè vẫn chuẩn bị quà cáp cẩn thận, đến ngày thi hôm nay nhét đầy cặp sách cậu. Đáng tiếc ngày mai còn phải thi tiếp, Vu Nhiên hy vọng mọi người đều về nhà sớm một chút để ôn tập, nhất định không chịu để mọi người chúc mừng mình sau khi tan học.
Trường thi của Sở Miên cách cậu rất xa, hai người hôm nay vẫn chưa gặp mặt. Trước khi Vu Nhiên rời khỏi trường mới nhận được tin nhắn lời ít ý nhiều của đối phương: "Chờ tôi ngoài hàng hiên."
Chờ đợi sẽ khiến thời gian trở nên dài lâu, nhưng vui vẻ lại có thể chèn ép thời gian chờ đợi. Các bạn học tới tham gia thi cử đã tan từ sớm, hàng hiên yên tĩnh không một tiếng động. Vu Nhiên ngoan ngoãn ngồi trên cửa sổ, hoàn toàn không ý thức được thời gian trôi, trong lòng chỉ lo phác họa hình dáng Sở Miên, không biết một tháng không gặp, đối phương có cao thêm không.
Cuối cùng, cuối hàng hiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Vu Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhảy khỏi cửa sổ.
Sở Miên cầm một hộp quà thuần trắng hình chữ nhật, đi qua đưa vào tay Vu Nhiên, nói: "Vốn muốn đặt bánh kem cho cậu, nhưng hôm nay quá nóng, mang đến đây có lẽ vị không ổn."
Vu Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý, nhìn Sở Miên không chớp mắt, cười nói với hắn: "Sở Miên, hôm nay tớ mười sáu tuổi."
Khóe miệng Sở Miên nhịn không được mà nhếch lên, toàn bộ lực chú ý của hắn bị gương mặt sạch sẽ tuấn tú của Vu Nhiên hấp dẫn, vô thức mở miệng: "Chúc mừng năm... sinh nhật vui vẻ."
Vu Nhiên dùng sức gật đầu: "Bằng tuổi cậu rồi!(*)"
(*) Sở Miên sinh ngày 19/11/1996, Vu Nhiên sinh ngày 6/8/1997. Ở Trung Quốc sinh sau tháng 9 sẽ đi học với năm sau, nên hai người này học cùng khóa.
"Ừ." Sở Miên cũng vô thức vui vẻ theo.
Vu Nhiên cất hộp quà của Sở Miên vào cặp sách thật cẩn thận, sau đó lại cười đến lộ hàm răng trắng tinh, nói: "Ngày mai chính là tròn một năm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Sở Miên rũ mắt xuống, cảm thấy khó tưởng tượng nổi: "Cậu nhớ rõ ràng như vậy?"
Hắn vẫn luôn cho rằng trước đó Vu Nhiên chỉ tùy tiện nói vui.
"Đúng rồi, bởi vì tớ nhớ rõ ngày đó là lần cuối cùng Lưu Tường tham gia thế vận hội Olympic, em trai tớ còn ở nhà khóc một lúc lâu."
Vu Nhiên khi nhớ lại cũng nhìn Sở Miên chằm chằm, cuối cùng cậu không khỏi cảm thán một câu: "Chuyện trọng đại đều ở cùng một ngày."
Sở Miên rất muốn phụ họa vài câu, nhưng hắn đã không nhớ nổi chiều cao, giọng nói hay là chiều dài tóc của Vu Nhiên khi đó từ lâu. Nhưng có chuyện từ trước đến nay hắn đều nhớ rất rõ ràng, mỗi lần nhớ lại đều bật cười: "Lúc ấy cậu còn nói phát động công kích với tôi cái gì, tựa như có siêu năng lực, khiến tôi lập tức cảm thấy đầu óc người này có vấn đề."
Vu Nhiên đương nhiên cũng nhớ rõ tình huống khi đó, đặc biệt khi Sở Miên đột nhiên ngã ra sau, khiến cậu sợ tới mức còn tưởng người anh em này chết bất đắc kỳ tử.
Sự tình một năm trước hiện lên trước mắt một lần nữa, Vu Nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên, nhưng một khi ánh mắt tiếp xúc với hai mắt Sở Miên, cậu lại chỉ có thể chột dạ mà thu cảm xúc lại.
Không khí dần yên tĩnh, Vu Nhiên suy tư, cúi đầu nói nghiêm túc: "Cậu biết không, Sở Miên, tuy rằng tớ đúng là không có siêu năng lực, nhưng trong thân thể tớ tồn tại một ác ma."
Sở Miên rất hứng thú nghe cậu nói tiếp.
"Hắn có một ý tưởng vô cùng khủng bố, còn đáng sợ hơn hủy diệt thế giới. Hiện tại, mỗi ngày tớ đều phải nỗ lực ngăn chặn hắn."
Vu Nhiên nắm chặt nắm tay, hít sâu ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Miên, ánh mắt vừa kiên định vừa nghiêm túc, nói: "Sở Miên, nếu có một ngày tớ thật sự không phong ấn được hắn, để hắn chạy tới trước mặt cậu, hy vọng cậu... có thể trách tớ, những đừng nổi giận."
Sở Miên vừa rồi tưởng cậu lại nói nhăng nói cuội, nhưng nghe đến cuối cùng lại nhạy cảm dựa vào trực giác cảm giác được trạng thái dị thường của Vu Nhiên, tựa như là một loại sầu lo không thể nói.
Sở Miên không kịp suy nghĩ cẩn thận, chỉ là trả lời Vu Nhiên trước, để cậu an tâm: "Tôi không tức giận, càng không trách cậu."
Đây vốn là ngữ khí bình thản, nhưng trong lỗ tai Vu Nhiên tự động thêm phần dịu dàng, cậu không tự chủ được mà ngực tràn đầy ấm áp trong nháy mắt.
Hàm răng Sở Miên nhẹ nhàng cọ cọ môi dưới, sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn vẫn hạ quyết tâm bổ sung với Vu Nhiên một câu: "Mặc dù tôi tức giận như thế nào thì đều không trách cậu."
Lời này trực tiếp làm nhịp tim Vu Nhiên mất đi tiết tấu bình thường, cậu lập tức ôm ngực, hít thở dồn dập.
"Làm sao vậy?" Sở Miên quan tâm hỏi.
"Hắn muốn thoát ra ngoài!" Lòng Vu Nhiên nóng như lửa đốt mà đẩy Sở Miên một cái, "Tớ tạm thời khống chế được hắn, cậu, cậu mau đi!"
Dáng vẻ kỳ quái này không chỉ không khiến Sở Miên khẩn trương, ngược lại lại khiến hắn buông tâm, khí định thần nhàn mà cười bình thản: "Tôi không đi."
"Không được, hắn rất đáng sợ!"
"Vậy sao?" Sở Miên không để bụng, "Tôi muốn xem khi hắn thoát ra ngoài thì sẽ là dáng vẻ gì."
Lời của hắn phảng phất như khẩu lệnh giải trừ phong ấn, Vu Nhiên cúi đầu im lặng vài giây, bỗng nhiên bước một bước lên phía trước ôm lấy Sở Miên, thuận thế vùi đầu vào ngực đối phương.
Nụ cười tươi của Sở Miên nháy mắt cứng đờ, chết lặng tại chỗ.
Sau khi Vu Nhiên nhào vào lồng ngực hắn còn ảo não nói: "Đáng giận, là tớ không đủ mạnh mẽ, không khống chế được hắn!"
Ánh mặt trời cực nóng không chiếu vào hàng hiên, trong nhà vẫn còn tính là mát mẻ.
Lỗ tai Sở Miên lại nóng đến nổ tung, đôi tay hắn treo trên không trung, sau một lúc lâu cũng quên ôm lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook