Vũ Trụ Huyền Kỳ
-
Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
Trong khi chờ đợi, Trần Phàm bắt đầu để ý tới xung quanh, khách sạn này đúng là vô cùng đông khách, không ít khách nhân lục tục kéo tới, người ra người vào, có vẻ như đã tới giờ ăn cơm, chỉ một lát sau tầng một đã chật kín chỗ ngồi, nhưng mà khách sạn này rất lớn, toàn bộ có tổng cộng năm tầng lầu, tầng một không đủ lập tức có người kéo nhau đi lên tầng hai.
Sau một lát, từng mâm thức ăn nóng hổi nối tiếp được bưng lên, khói bay nghi ngút, mùi vị thơm lừng, những món ăn này đều đủ màu sắc hương vị, nhìn qua đã thấy đẹp mắt, khiến cho người ta trông thấy dù không đói cũng vẫn sinh ra cảm giác thèm thuồng.
Các món ăn trên đĩa đều được bài trí hết sức tinh tế, cầu kỳ, mỗi đĩa chỉ đựng một chút nhỏ mà thôi, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, không nhiều không ít, vừa đủ để thưởng thức, Trần Phàm cảm thấy những của ngon vật lạ mà kiếp trước hắn được xem trên tivi cũng không hoàn toàn không thể so với mấy cái này.
"Hai vị mời dùng, Long Ngọc Hải Trầm hơi mất thời gian chế biến một chút nên sẽ được dọn lên sau, trong lúc chờ đợi hai vị có thể thưởng thức những đặc sản khác của khách sạn".
Tiểu nhị đứng ở một bên tươi cười nói.
"Cám ơn!".
Trần Phàm gật đầu một cái, sau đó nhìn sang bên Trần Thu Nguyệt, vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ rất hồ hởi mới đúng, ai dè lại là một vẻ mặt không vui chút nào, hắn liền nhíu mày hỏi:
"Chuyện gì thế tỷ tỷ, không ăn được món nào sao?".
"Trần Phàm, mấy món này nhìn là biết vô cùng đắt đỏ, chưa kể đến cái long ngọc gì đó nữa, đệ gọi nhiều như vậy, ngỗ nhỡ..."
Trần Thu Nguyệt dè dặt nói, nàng chính là lo Trần Phàm sẽ không đủ tiền trả.
"Ôi trời, ta còn tưởng là cái gì nghiêm trọng lắm cơ! Tỷ đừng có lo, vị sư phụ kia của ta hào phóng lắm, để lại cho ta tài phú có thể đủ để mua cả thành Vân Long còn được, cho nên đi với ta tỷ đừng có lo nghĩ mấy chuyện không đâu đó làm gì".
Trần Phàm lắc đầu cười lên thành tiếng, biết ngay mà, cô nàng này chính là hay lo nghĩ vẩn vơ như vậy, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình.
"Thật chứ?".
"Vậy tỷ nói xem lừa tỷ ta được cái nào?".
"Ừm, nếu đệ đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi, vậy ta ăn nha?".
"Mau ăn thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi kìa".
Trần Thu Nguyệt lúc này sắc mặt mới từ từ giãn ra, trong lòng thoải mái, ngón tay thon ngọc khẽ cầm đôi đũa gắp lấy một miếng đưa lên, miệng nhai nhỏ nhẹ...
"Woa, ngon quá!".
"Ngon lắm phải không?".
"Ừm! Trước ở trong phủ ta cũng được ăn không ít món ngon, nhưng đến chỗ này mới biết thế nào là mỹ vị, thực sự là không còn gì để nói".
Trần Thu Nguyệt hoa dung rực rỡ, vui vẻ nói cười, ăn vào một miếng mà tất cả mệt nhọc trên đường đi một tháng qua trong phút chốc đã tiêu tan sạch sẽ, sau đó hết món này đến món khác được nàng đưa lên miệng thưởng thức, ăn đến món nào là ánh mắt lim dim tận hưởng tới đó, y như lần đầu tiên trong đời được ăn ngon đến vậy.
Trần Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó cũng bắt đầu đụng đũa, thực ăn trên bàn tuy có vẻ ít nhưng mỗi miếng lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ nhiều, phàm nhân có lẽ chỉ được vài miếng đã no tới vỡ bụng, nhưng tu sĩ như hắn lại khác.
"Đến rồi, đến rồi đây, Long Ngọc Hải Trầm, xin mời hai vị!".
Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt ăn uống được chừng mấy phút thì tiểu nhị khi nãy đã đi ra, trên tay bưng một chiếc khay gỗ nhỏ, trên khay là một đĩa bạc sáng lấp lánh, trên đĩa lại đặt một phần nhỏ thức ăn được xếp gọn gàng ở giữa. Món này có màu vàng đùng đục, tròn trịa và trơn láng, núng na núng nính, như ngọc mà không phải ngọc, như kim mà chẳng phải kim, từ đó có làn khói nhẹ tỏa ra, mang theo một mùi hương kỳ lạ, xung quanh trang trí đủ loại hoa thảo linh dược, trông cực kỳ bắt mắt.
"Món này nên ăn khi còn nóng, chúc hai vị ngon miệng!".
Món đặc sản được tiểu nhị đặt lên bàn, sau khi nói vài câu sáo ngữ liền mỉm cười bước đi.
"Oh!".
Trần Thu Nguyệt ồ lên một tiếng, mắt sáng long lanh, vẻ mặt hưng phấn, cái mũi nhỏ hít hà một cái...
"Thơm quá, lại rất đẹp nữa, thứ này cứ như nhuyễn ngọc vậy! Trần Phàm, đệ thử đi".
Trần Phàm đưa bàn tay khua khua lấy mùi hương về phía mình, nhẹ ngửi một cái, giống như mấy vị ẩm thực gia ở thế giới trước của hắn hay làm mỗi khi đánh giá món ăn.
"Ừm...mùi vị thật đặc biệt, thật khó để mà diễn tả nó ra sao, nhưng đúng là thơm thật".
"Tỷ tỷ, món này chỉ có một phần nhỏ, chúng ta mỗi người một nửa nha".
"Ừm, cho đệ phần nhiều hơn".
"Đã nói là một người một nửa".
Trần Phàm nhanh chóng lấy thìa sắn lấy đúng một nửa đặt sang bát của Trần Thu Nguyệt, thứ này có phần hơi giống với món thạch ở kiếp trước của hắn.
"Tỷ tỷ, ăn thử xem thế nào?".
"Ừm".
Trần Thu Nguyệt gật đầu, cầm thìa xúc lấy một miếng nhỏ đưa lên miệng cắn, nhẹ nhàng nhai từ từ...
Cảm xúc thăng hoa!
Mặc dù vừa rồi được ăn không ít món ngon, nhưng khi ăn đến cái Long Ngọc Hải Trầm này, nàng mới thực sự biết được thế nào là ngon, thực sự không gì tả nổi, vị ngọt thanh mát, ăn vào trong bụng có một cảm giác thư sướng dễ chịu mười phần lan tỏa khắp toàn thân, quả không hổ là đặc sản Đế thành!
Nhưng mà...nàng lúc này không có để ý đến một số thực khách đang nhìn về phía mình, khóe miệng tủm tỉm cười, sau đó nói với nhau vài câu gì đó, lại nhìn về phía bàn của Trần Phàm che miệng cười khúc khích, cử chỉ hơi có chút kỳ quái.
Những hành động này lọt ngay vào mắt của Trần Phàm, vốn đang định đưa miếng thức ăn lên miệng hắn chợt dừng lại ngẩng đầu lên, lấp tức mấy ánh mắt ban nãy cũng vội vàng quay đi chỗ khác, nhưng khóe miệng vẫn không giấu nổi nét cười.
Kỳ lạ? Chẳng lẽ món đang ăn có vấn đề? Không thể nào, ở đây bao nhiêu người như thế, với lại nhìn từ biểu hiện của tiểu nhị ban nãy rất thành tâm, không giống như đang lừa dối mình cái gì. Nếu vậy thì biểu hiện của mấy người khách kia là sao?
"Sao vậy Trần Phàm, mau ăn đi chứ, ta nói cho đệ biết món này thực sự là hết sảy, đời ta chưa từng được ăn món nào ngon như thế!".
Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu lên thấy Trần Phàm vẫn còn chưa ăn liền líu lo nói, trong miệng vẫn còn nhóp nhép đồ ăn, hai mà phinh phính, trông dễ thương cực kỳ, nàng rõ ràng không để ý tới xung quanh, bộ dáng hết sức hưởng thụ.
"A ha ha ha...!"
Bỗng nhiên có một tiếng cười to bộc phát mà ra, dường như nghe được Trần Thu Nguyệt nói thế khiến cho người này nhịn không nổi nữa phải cười, phụt ra một tiếng, lúc này chỉ có thể ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trần Phàm nhíu mày, bắt đầu cảm thấy không vui, không hiểu sao lại có kẻ bất lịch sự như vậy, đã nhìn lén người khác ăn thì thôi đi, giờ lại còn cười như vẻ chế giễu thế nữa.
Mà người kia hình như buồn cười quá vẫn cứ vậy mà cười lên cười xuống, đến nỗi nước mắt cũng sắp bắt đầu chảy ra, thế nhưng tiếng cười của hắn phút chốc đã phải im bặt lại, bởi vì lúc này một bàn tay chẳng biết từ khi nào đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, rồi một đạo âm thanh từ tốn tốn vang lên:
"Vị huynh đệ này, có thể cho ta biết ngươi đang cười cái gì không?".
Chủ nhân âm thanh này chính là Trần Phàm, hắn sắc mặt bình thản, giọng điệu từ tốn nhưng ánh mắt lại lạnh như băng hàn, chờ lấy một câu trả lời từ đối phương.
"Ngươi..."
Tên cười to ban nãy là một hán tử tuổi chừng 30, mới vừa rồi còn cười sảng khoái lắm nhưng lúc này khuôn mặt đã trở nên khó coi vô cùng, thần sắc còn mang theo chút hoảng sợ, bởi vì Trần Phàm vô thanh vô tức tiến đến đây mà hắn hoàn toàn không hay biết gì hết. Tên này cũng là một cao thủ, tu vi đã là chân khí cảnh giới, cho dù hắn đang mải mê cười đi chăng nữa, vậy mà có một thanh niên thoạt nhìn trẻ hơn hắn không ít lại có thể không một dấu hiệu nào đến ngay sau lưng hắn, tay còn đặt lên vai, lúc này hắn mới giật mình phát giác, thậm chí mấy tên ngồi cùng bàn với mình cũng cực độ sững sờ, vậy là không ai ở đây nhận ra được người thanh niên kia bước tới đây bằng cách nào, nói vậy chẳng phải người này có thể lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay sao?
"Không cần căng thẳng thế, ta chỉ muốn biết huynh đệ ngươi đang cười cái gì thôi, chắc phải có lý do chứ hả?".
Trần Phàm ánh mắt thân thiện, cử chỉ thân tình, nhẹ nhàng vỗ lên vai cái tên ban nãy cười to nhất.
Nhưng mấy cái này trong mắt tên hán tử lại trở nên đáng sợ mười phần, đối phương trong giọng điệu rõ ràng là không cho phép hắn được từ chối, âm thầm nuốt ngụm nước bọt, hắn khuôn mặt có nặn ra một vẻ mặt cười, dè dặt nói:
"Thực ra...thực ra cũng không có gì, tại hạ Chu Bân, không biết các hạ xưng hô thế nào?".
"Trần Phàm".
"Thì ra là Trần huynh đệ, hân hạnh hân hạnh! Thực ra hồi nãy ta không nhịn được cười là bởi vì..."
"Vì sao?".
"Trần huynh đệ nhất định là mới tới Đế đô lần đầu phải không, vậy chắc cũng là lần đầu được nghe nói đến Long Ngọc Hải Trầm?".
Chu Bân vẫn giữ điệu bộ dè chừng, nói.
"Phải, ta chính xác mới tới nơi đây lần đầu, chẳng lẽ Long Ngọc Hải Trầm này có vấn đề gì sao?".
Trần Phàm nhàn nhạt đáp.
"Oh không...không hề có vấn đề gì cả, thứ này thật sự là vật đại bổ, tác dụng rất tốt".
"Thế thì ngươi cười cái gì chứ?".
"Bởi vì...bởi vì...có phải vừa rồi tiểu nhị đã nói với ngươi thứ này được xem như tinh hoa của rồng không?".
"Đúng".
"Haiz! Tinh hoa cũng có nhiều loại, có loại thì do thiên địa hình thành, mà có loại lại từ bên trong tạo ra".
"Có thể đừng vòng vo được không?".
Trần Phàm đã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, tên họ Chu này rốt cục muốn nói cái gì.
- -----
(TG: mọi người hãy cùng thử đoán thử xem Long Ngọc Hải Trầm là gì nào ^^!)
Sau một lát, từng mâm thức ăn nóng hổi nối tiếp được bưng lên, khói bay nghi ngút, mùi vị thơm lừng, những món ăn này đều đủ màu sắc hương vị, nhìn qua đã thấy đẹp mắt, khiến cho người ta trông thấy dù không đói cũng vẫn sinh ra cảm giác thèm thuồng.
Các món ăn trên đĩa đều được bài trí hết sức tinh tế, cầu kỳ, mỗi đĩa chỉ đựng một chút nhỏ mà thôi, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, không nhiều không ít, vừa đủ để thưởng thức, Trần Phàm cảm thấy những của ngon vật lạ mà kiếp trước hắn được xem trên tivi cũng không hoàn toàn không thể so với mấy cái này.
"Hai vị mời dùng, Long Ngọc Hải Trầm hơi mất thời gian chế biến một chút nên sẽ được dọn lên sau, trong lúc chờ đợi hai vị có thể thưởng thức những đặc sản khác của khách sạn".
Tiểu nhị đứng ở một bên tươi cười nói.
"Cám ơn!".
Trần Phàm gật đầu một cái, sau đó nhìn sang bên Trần Thu Nguyệt, vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ rất hồ hởi mới đúng, ai dè lại là một vẻ mặt không vui chút nào, hắn liền nhíu mày hỏi:
"Chuyện gì thế tỷ tỷ, không ăn được món nào sao?".
"Trần Phàm, mấy món này nhìn là biết vô cùng đắt đỏ, chưa kể đến cái long ngọc gì đó nữa, đệ gọi nhiều như vậy, ngỗ nhỡ..."
Trần Thu Nguyệt dè dặt nói, nàng chính là lo Trần Phàm sẽ không đủ tiền trả.
"Ôi trời, ta còn tưởng là cái gì nghiêm trọng lắm cơ! Tỷ đừng có lo, vị sư phụ kia của ta hào phóng lắm, để lại cho ta tài phú có thể đủ để mua cả thành Vân Long còn được, cho nên đi với ta tỷ đừng có lo nghĩ mấy chuyện không đâu đó làm gì".
Trần Phàm lắc đầu cười lên thành tiếng, biết ngay mà, cô nàng này chính là hay lo nghĩ vẩn vơ như vậy, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình.
"Thật chứ?".
"Vậy tỷ nói xem lừa tỷ ta được cái nào?".
"Ừm, nếu đệ đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi, vậy ta ăn nha?".
"Mau ăn thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi kìa".
Trần Thu Nguyệt lúc này sắc mặt mới từ từ giãn ra, trong lòng thoải mái, ngón tay thon ngọc khẽ cầm đôi đũa gắp lấy một miếng đưa lên, miệng nhai nhỏ nhẹ...
"Woa, ngon quá!".
"Ngon lắm phải không?".
"Ừm! Trước ở trong phủ ta cũng được ăn không ít món ngon, nhưng đến chỗ này mới biết thế nào là mỹ vị, thực sự là không còn gì để nói".
Trần Thu Nguyệt hoa dung rực rỡ, vui vẻ nói cười, ăn vào một miếng mà tất cả mệt nhọc trên đường đi một tháng qua trong phút chốc đã tiêu tan sạch sẽ, sau đó hết món này đến món khác được nàng đưa lên miệng thưởng thức, ăn đến món nào là ánh mắt lim dim tận hưởng tới đó, y như lần đầu tiên trong đời được ăn ngon đến vậy.
Trần Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó cũng bắt đầu đụng đũa, thực ăn trên bàn tuy có vẻ ít nhưng mỗi miếng lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ nhiều, phàm nhân có lẽ chỉ được vài miếng đã no tới vỡ bụng, nhưng tu sĩ như hắn lại khác.
"Đến rồi, đến rồi đây, Long Ngọc Hải Trầm, xin mời hai vị!".
Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt ăn uống được chừng mấy phút thì tiểu nhị khi nãy đã đi ra, trên tay bưng một chiếc khay gỗ nhỏ, trên khay là một đĩa bạc sáng lấp lánh, trên đĩa lại đặt một phần nhỏ thức ăn được xếp gọn gàng ở giữa. Món này có màu vàng đùng đục, tròn trịa và trơn láng, núng na núng nính, như ngọc mà không phải ngọc, như kim mà chẳng phải kim, từ đó có làn khói nhẹ tỏa ra, mang theo một mùi hương kỳ lạ, xung quanh trang trí đủ loại hoa thảo linh dược, trông cực kỳ bắt mắt.
"Món này nên ăn khi còn nóng, chúc hai vị ngon miệng!".
Món đặc sản được tiểu nhị đặt lên bàn, sau khi nói vài câu sáo ngữ liền mỉm cười bước đi.
"Oh!".
Trần Thu Nguyệt ồ lên một tiếng, mắt sáng long lanh, vẻ mặt hưng phấn, cái mũi nhỏ hít hà một cái...
"Thơm quá, lại rất đẹp nữa, thứ này cứ như nhuyễn ngọc vậy! Trần Phàm, đệ thử đi".
Trần Phàm đưa bàn tay khua khua lấy mùi hương về phía mình, nhẹ ngửi một cái, giống như mấy vị ẩm thực gia ở thế giới trước của hắn hay làm mỗi khi đánh giá món ăn.
"Ừm...mùi vị thật đặc biệt, thật khó để mà diễn tả nó ra sao, nhưng đúng là thơm thật".
"Tỷ tỷ, món này chỉ có một phần nhỏ, chúng ta mỗi người một nửa nha".
"Ừm, cho đệ phần nhiều hơn".
"Đã nói là một người một nửa".
Trần Phàm nhanh chóng lấy thìa sắn lấy đúng một nửa đặt sang bát của Trần Thu Nguyệt, thứ này có phần hơi giống với món thạch ở kiếp trước của hắn.
"Tỷ tỷ, ăn thử xem thế nào?".
"Ừm".
Trần Thu Nguyệt gật đầu, cầm thìa xúc lấy một miếng nhỏ đưa lên miệng cắn, nhẹ nhàng nhai từ từ...
Cảm xúc thăng hoa!
Mặc dù vừa rồi được ăn không ít món ngon, nhưng khi ăn đến cái Long Ngọc Hải Trầm này, nàng mới thực sự biết được thế nào là ngon, thực sự không gì tả nổi, vị ngọt thanh mát, ăn vào trong bụng có một cảm giác thư sướng dễ chịu mười phần lan tỏa khắp toàn thân, quả không hổ là đặc sản Đế thành!
Nhưng mà...nàng lúc này không có để ý đến một số thực khách đang nhìn về phía mình, khóe miệng tủm tỉm cười, sau đó nói với nhau vài câu gì đó, lại nhìn về phía bàn của Trần Phàm che miệng cười khúc khích, cử chỉ hơi có chút kỳ quái.
Những hành động này lọt ngay vào mắt của Trần Phàm, vốn đang định đưa miếng thức ăn lên miệng hắn chợt dừng lại ngẩng đầu lên, lấp tức mấy ánh mắt ban nãy cũng vội vàng quay đi chỗ khác, nhưng khóe miệng vẫn không giấu nổi nét cười.
Kỳ lạ? Chẳng lẽ món đang ăn có vấn đề? Không thể nào, ở đây bao nhiêu người như thế, với lại nhìn từ biểu hiện của tiểu nhị ban nãy rất thành tâm, không giống như đang lừa dối mình cái gì. Nếu vậy thì biểu hiện của mấy người khách kia là sao?
"Sao vậy Trần Phàm, mau ăn đi chứ, ta nói cho đệ biết món này thực sự là hết sảy, đời ta chưa từng được ăn món nào ngon như thế!".
Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu lên thấy Trần Phàm vẫn còn chưa ăn liền líu lo nói, trong miệng vẫn còn nhóp nhép đồ ăn, hai mà phinh phính, trông dễ thương cực kỳ, nàng rõ ràng không để ý tới xung quanh, bộ dáng hết sức hưởng thụ.
"A ha ha ha...!"
Bỗng nhiên có một tiếng cười to bộc phát mà ra, dường như nghe được Trần Thu Nguyệt nói thế khiến cho người này nhịn không nổi nữa phải cười, phụt ra một tiếng, lúc này chỉ có thể ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trần Phàm nhíu mày, bắt đầu cảm thấy không vui, không hiểu sao lại có kẻ bất lịch sự như vậy, đã nhìn lén người khác ăn thì thôi đi, giờ lại còn cười như vẻ chế giễu thế nữa.
Mà người kia hình như buồn cười quá vẫn cứ vậy mà cười lên cười xuống, đến nỗi nước mắt cũng sắp bắt đầu chảy ra, thế nhưng tiếng cười của hắn phút chốc đã phải im bặt lại, bởi vì lúc này một bàn tay chẳng biết từ khi nào đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, rồi một đạo âm thanh từ tốn tốn vang lên:
"Vị huynh đệ này, có thể cho ta biết ngươi đang cười cái gì không?".
Chủ nhân âm thanh này chính là Trần Phàm, hắn sắc mặt bình thản, giọng điệu từ tốn nhưng ánh mắt lại lạnh như băng hàn, chờ lấy một câu trả lời từ đối phương.
"Ngươi..."
Tên cười to ban nãy là một hán tử tuổi chừng 30, mới vừa rồi còn cười sảng khoái lắm nhưng lúc này khuôn mặt đã trở nên khó coi vô cùng, thần sắc còn mang theo chút hoảng sợ, bởi vì Trần Phàm vô thanh vô tức tiến đến đây mà hắn hoàn toàn không hay biết gì hết. Tên này cũng là một cao thủ, tu vi đã là chân khí cảnh giới, cho dù hắn đang mải mê cười đi chăng nữa, vậy mà có một thanh niên thoạt nhìn trẻ hơn hắn không ít lại có thể không một dấu hiệu nào đến ngay sau lưng hắn, tay còn đặt lên vai, lúc này hắn mới giật mình phát giác, thậm chí mấy tên ngồi cùng bàn với mình cũng cực độ sững sờ, vậy là không ai ở đây nhận ra được người thanh niên kia bước tới đây bằng cách nào, nói vậy chẳng phải người này có thể lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay sao?
"Không cần căng thẳng thế, ta chỉ muốn biết huynh đệ ngươi đang cười cái gì thôi, chắc phải có lý do chứ hả?".
Trần Phàm ánh mắt thân thiện, cử chỉ thân tình, nhẹ nhàng vỗ lên vai cái tên ban nãy cười to nhất.
Nhưng mấy cái này trong mắt tên hán tử lại trở nên đáng sợ mười phần, đối phương trong giọng điệu rõ ràng là không cho phép hắn được từ chối, âm thầm nuốt ngụm nước bọt, hắn khuôn mặt có nặn ra một vẻ mặt cười, dè dặt nói:
"Thực ra...thực ra cũng không có gì, tại hạ Chu Bân, không biết các hạ xưng hô thế nào?".
"Trần Phàm".
"Thì ra là Trần huynh đệ, hân hạnh hân hạnh! Thực ra hồi nãy ta không nhịn được cười là bởi vì..."
"Vì sao?".
"Trần huynh đệ nhất định là mới tới Đế đô lần đầu phải không, vậy chắc cũng là lần đầu được nghe nói đến Long Ngọc Hải Trầm?".
Chu Bân vẫn giữ điệu bộ dè chừng, nói.
"Phải, ta chính xác mới tới nơi đây lần đầu, chẳng lẽ Long Ngọc Hải Trầm này có vấn đề gì sao?".
Trần Phàm nhàn nhạt đáp.
"Oh không...không hề có vấn đề gì cả, thứ này thật sự là vật đại bổ, tác dụng rất tốt".
"Thế thì ngươi cười cái gì chứ?".
"Bởi vì...bởi vì...có phải vừa rồi tiểu nhị đã nói với ngươi thứ này được xem như tinh hoa của rồng không?".
"Đúng".
"Haiz! Tinh hoa cũng có nhiều loại, có loại thì do thiên địa hình thành, mà có loại lại từ bên trong tạo ra".
"Có thể đừng vòng vo được không?".
Trần Phàm đã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, tên họ Chu này rốt cục muốn nói cái gì.
- -----
(TG: mọi người hãy cùng thử đoán thử xem Long Ngọc Hải Trầm là gì nào ^^!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook