Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 17: Mua đan lô (2)

Bước lên lầu hai, nơi này sang trọng hơn phía dưới không ít, bày biện toàn là vật phẩm cao cấp cả...Khách nhân ở tầng này ít hơn so với tầng dưới, nhưng Trần Phàm biết đây đều là những người rất có tiền tài địa vị.

Hắn lập tức để ý đến một dãy đan lô lớn nhỏ đủ loại hình dáng đang được trưng bày trên kệ, phía dưới có vải đỏ kê chân, phía ngoài là lồng kính che chắn, y như một buổi triển lãm các loại bảo vật quý giá vậy.

Hắn thấy có đan lô giống như được làm từ hắn thiết, có cái lại như đồng xanh, còn có cái giống gỗ mà không phải gỗ, giống đồng mà không phải đồng...Tất cả đều được trạm trổ tinh xảo, vừa cao sang lại mang theo nét thăng trầm cổ kính.

"Cái lô này giá bao nhiêu?".

Trần Phàm chỉ vào một đan lô bằng đồng xanh hỏi.

"Đây là Cổ Đồng Thanh Lô, được làm từ thanh đồng có niên đại đã vài trăm năm tuổi, có thể chịu được mọi loại phàm hỏa nhiệt độ cao, giá mười hai vạn lượng bạc. Công tử thấy thế nào?".

"Không tồi! Vậy còn cái này?"

Hắn lại chỉ vào cái đan lô nửa gỗ nửa đồng kia.

"Ồ! Công tử thật tinh mắt, đây chính là cái tốt nhất ở tầng lầu này đấy! Cái này gọi là Trầm Mộc Hương Lô, người chế tạo ra nó phải vào tận sâu trong sơn mạch mới tìm được loại trầm mộc quý giá này, sau đó đem về chế luyện, phối hợp cả luyện đan sư và luyện bảo sư lại cùng nhau nghiên cứu chế tác mới thành công, đây chính là sản phẩm của sự giao thoa đan bảo, Đáng tiếc, khúc trầm mộc này chưa đủ năm tuổi, mới chỉ được hơn năm ngàn năm nên chỉ có thể luyện chế thành một cái đan lô phàm cấp, nhưng đã siêu việt tất cả phàm cấp rồi. Công tử đừng nghĩ đây chỉ là cái đan lô bằng gỗ mà coi thường nó, loại trầm mộc này thậm chí có thể chịu được cả dị hỏa thiêu đốt một thời gian, cho nên nó có thể coi là một cái đan lô bán vương cấp ở cửa hàng này. Đặc biệt, mỗi lần khi luyện đan thì cái lô này sẽ phát ra một mùi trầm hương vô cùng dễ chịu, có tác dụng tĩnh tâm an thần, bình tâm tĩnh khí, làm tăng lên hiệu quả trong quá trình luyện đan của đan sư".

Dị hỏa ở trong lời Hà chấp sự là một loại lửa cao cấp hơn phàm hỏa, uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều. Phàm hỏa hay dị hỏa đều là thứ cần thiết khi luyện đan. Đương nhiên rồi, không có lửa thì sao đốt được lò, sao luyện được đan. Phàm hỏa chính là loại lửa bình thường nhất mà ai cũng có thể vận dụng. Nhưng dị hỏa thì hoàn toàn khác, đây là loại lửa đã sinh ra một chút linh tính, tức là có thể từ động hấp thu hỏa linh khí trong thiên địa để tăng cường sức mạnh, giống như tu sĩ biết tu luyện vậy. Tùy vào linh tính cao hay thấp mà uy lực sẽ khác nhau. Cho nên chỉ có đan lô phẩm chất vương giả trở lên mới chịu được dị hỏa thiêu đốt mà thôi. Cái Trầm Mộc Hương Lô kia chỉ là phàm cấp mà có thể chịu được di hỏa thiêu đốt một thời gian không sao đã là tốt lắm rồi, vì thế mới được coi là bán vương cấp.

"Thế cuối cùng thì giá của nó là bao nhiêu?".

"Trầm Mộc Hương Lô này có giá 90 vạn lượng bạc, ta nghĩ dành cho vị tiền bối đan sư kia dùng là thích hợp nhất đó. Công tử thấy sao?".

Cái gì?

Trần Phàm lè lưỡi, giá mắc như vậy sao? Cùng là phàm cấp mà một cái chỉ có vài vạn, một cái gần trăm vạn. Nhưng nghe tên chấp sự kia liến thoắng một hồi hắn cũng cảm thấy hợp lý, đây là bán vương cấp, chỉ thiếu bước nữa là thành một cái vương lô rồi. Nếu thế không biết một cái vương lô chân chính sẽ có giá thế nào đây? Nghĩ đến đây hắn bâng quơ làm bộ nhìn đi nơi khác, sau đó chỉ vào cái đan lô bằng hắc thiết, hỏi:

"Còn cái này?".

"Đây là Hắc Thiết Dung Lô, làm từ thép đen tinh luyện, có giá đúng tám vạn lượng bạc. Tuy nhiên...ta nói thật, cái này có hạn sử dụng không cao cho lắm. Công tử muốn chọn cái nào?".

Hà chấp sự nói như vậy vừa có thể thể hiện ra “lương tâm nghề nghiệp” lại vừa khiến khách nhân muốn mua loại tốt hơn, tăng thêm lợi ích cho cửa hàng.

Đan lô Phàm cấp đa số sẽ có hạn sử dụng của nó, là do trong quá trình luyện đan tiếp xúc liên tục với nội lực, phàm hỏa...và một số nguyên nhân khác, tinh chất bị mài mòn đi dần dần, dẫn đến đan lô bị nứt vỡ không còn dùng được nữa. Thông thường nếu đã hết hạn sử dụng thì đan lô sẽ không thể tiếp tục dùng, buộc phải vứt bỏ trở thành một phế lô. Dù vậy mà giá của nó cũng phải gần chục vạn lượng bạc một cái, đủ thấy đan lô có giá trị cao như thế nào.

"Haiz! Ở đây không có cái nào giá rẻ hơn sao?".

Trần Phàm cảm thấy chán nản, trong túi hắn hiện giờ cộng cả tiền tiêu vặt và tiền bán tài liệu chỉ có vẻn vẹn hơn hai vạn lượng.

"Rẻ hơn?".

Hà chấp sự nghi hoặc nhìn Trần Phàm, sau một lát lại cười cười, nói:

"Trần công tử khéo đùa, tám vạn để mua một cái đan lô là giá không thể thấp hơn nữa rồi, cho dù người có đi bất kỳ cửa hàng nào cũng không có giá rẻ hơn đâu! Ta nói thật, loại đan lô dăm ba vạn chỉ dành cho mấy tên tập sự mới học luyện đan sử dụng thôi, dùng được một thời gian là hỏng, nếu là đan sư chân chính thì nên chọn loại tốt tốt một chút! Công tử nói có đúng không?".

Hà chấp sự cũng không phải đang khoa trương, trên thực tế nếu đã là đan sư chân chính sẽ chẳng ai còn sử dụng loại đan lô phàm cấp, ít nhất phải là vương trở lên, phẩm cấp bậc này gần như không tồn tại hạn sử dụng, thế mới có thể đáp ứng được công việc nghiên cứu luyện đan của đan sư.

"Ta biết, nhưng có vẻ tiền bối của ta không đưa đủ tiền rồi. Thôi vậy, vài ngày nữa ta lại đến".

Trần Phàm nói xong liền quay lưng bỏ đi luôn, nếu đã không đủ tiền còn ở lại đây làm gì? Thực ra lần này hắn chỉ tới đây để thăm dò giá cả mà thôi, cũng không hy vọng cho lắm, lần trước vào sơn mạch vội quá nên chưa kịp tham khảo giá cả đan lô. Không phải hắn không muốn kiếm thêm tài liệu từ yêu thú để có thêm tiền, mà là không thể mang thêm về bán, bởi vì sức chứa của hắn có hạn. Nếu như có được một cái túi trữ vật thì thật là tiện lợi...

Mà Hà chấp sự cũng có chút hụt hẫng, càng ngày càng cảm thấy kỳ quặc, tiền bối kia sai tiểu tử này đi mua đồ dùm chẳng lẽ lại không biết giá trung bình của vật phẩm sao?.

Đúng lúc Trần Phàm đã đi xuống lầu một, đang chuẩn bị bước ra khỏi Minh Bảo Lâu thì có một tiếng nói vọng đến:

"Ủa? Trần Phàm, là đệ sao?".

"Nguyệt tỷ!".

Trần Phàm vừa quay lại đã nhận ra, giọng nói truyền đến là của Trần Thu Nguyệt, nàng đang đứng ở một gian hàng có bán binh khí.

Trông thấy hắn, Trần Thu Nguyệt cũng từ đằng xa đi đến. Trước khi đi còn nói cái gì đó với mấy người bên cạnh, có vẻ là những người cùng nàng đi tới đây, hai nam một nữ. Nghe thấy nàng nói, ba người này cũng thong thả bước theo sau tới chỗ Trần Phàm.

"Thật là trùng hợp, hóa ra đệ cũng ở đây à?".

Trần Thu Nguyệt tươi cười nói.

"Vâng nhị tỷ, đệ hiếu kỳ nên vào đây xem chút thôi. Mấy vị này là...?".

"À, để ta giới thiệu một chút với đệ, đây là đại tiểu thư của Lâm gia Lâm phi yến, vị này là con trai thành chủ, thiếu gia Phương Thiên Phú, còn đây là..."

"Ngươi là Trần Phàm? Đệ tử tinh anh với gia nhập Trần gia gần đây sao?".

Không đợi Trần Thu Nguyệt nói hết câu, nam tử sắp được giới thiệu kia đã ngắt lời nàng, trong giọng nói mang theo vẻ cao ngạo như bề trên đang nói với hạ nhân.

Đây là một nam tử khoảng ngoài 20 tuổi, một thân hoa phục, anh tuấn tiêu sái, hai đầu lông mày mang theo rất đậm ngạo khí, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn Trần Phàm đánh giá, khuôn mặt còn hiện lên chút tiếu ý nhàn nhạt.

"Đúng, còn ngươi là ai?".

Trần Phàm lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt cũng từ trên xuống dưới đánh giá đối phương.

"Ha ha. Long huynh, tộc nhân của ngươi thật chẳng lễ phép chút nào. Gặp thiếu gia chủ không những không hành lễ còn hỏi như vậy? Bộ hắn từ trên trời rơi xuống sao?".

Nam tử gọi là Phương Thiên Phú vẻ mặt giễu cợt nói. Hắn chính là con trai thành chủ Phương Thiên Hùng. Ở trong thành Vân Long ngoài thế lực tam đại gia tộc ra tất nhiên còn có thành chủ, thậm chí thế lực của phủ thành chủ còn cao hơn cả mấy gia tộc kia. Nhưng ở đây có một quy tắc là thành chủ không được can thiệp vào nội bộ của tam đại gia tộc, nếu không cả ba gia tộc sẽ liên hợp lại đối kháng. Cho dù thành chủ nội tình có mạnh hơn đi nữa thì làm sao có thể chống lại một lúc cả ba gia tộc lớn hợp lại, cho nên điều này sẽ tạo thành một cục diện cân bằng.

"Trần Phàm, đây là đại ca của ta Trần Nhất Long, cũng là đại sư huynh của đệ, lần trước ta quên vẫn chưa kịp nói với đệ".

Trần Thu Nguyệt vội vàng nói.

Trần Nhất Long, đại thiếu Trần gia, năm 18 tuổi đã bước vào hư khí cảnh, ở thành Vân Long vẫn được coi là thiên phú tuyệt thế, là kỳ tài ngút trời, cái này là mấy lời trong miệng một số kẻ bợ đỡ hoặc sự cái uy của gia tộc họ Trần, người đi đường bình thường chỉ là nhìn thấy hai lỗ mũi của hắn, kiêu căng tới cực điểm, vô pháp vô thiên, mà bởi cái danh đệ nhất thiên kiêu hắn đúng là có vốn để làm như vậy.

"À...hóa ra là Long sư huynh. Xin chào".

"Gọi ta là thiếu chủ. Ở đây là Minh Bảo Lâu, với lại cũng là lần đầu gặp, nên ta sẽ không tính toán gì với ngươi, nhưng lần sau gặp lại thì tốt nhất ngươi nên cung kính hơn một chút. Đã biết chưa?".

Thấy Trần Phàm thái độ dửng dưng, đối với một kẻ như Trần Nhất Long hiển nhiên không hề vừa mắt.

Trần Phàm không buồn đáp lại, cũng chẳng thèm để ý tới tên này làm gì, hắn quay sang cười nói với Trần Thu Nguyệt:

"Nhị tỷ, hôm nay tỷ tới đây mua gì?".

"Ta đang tìm mua một món binh khí, còn đệ thì sao?".

"Đệ chỉ tới xem thôi, không có định mua cái gì cả, cửa hàng này công nhận lớn thật!".

Thấy Trần Phàm dám thản nhiên bơ mình, Trần Nhất Long nhíu mày, hắn hừ lạnh một tiếng:

"Tiểu tử, bộ ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai sao? Ngươi chỉ là một tên nô bộc mà dám có thái độ với ta như vậy?".

"Nguyệt tỷ, đại huynh của chúng ta có vẻ không được như bề ngoài cho lắm, ta đã chào rồi còn muốn cái gì nữa đây?".

Trần Phàm cười khẩy đáp.

"Tốt! tốt lắm! Một tên nô bộc mà thôi! Dù sao ngươi cũng vẫn đang sống ở Trần gia, ta không sợ ngươi chạy đằng nào. Thiên Phú huynh, ta xin phép, hôm nay thật mất hứng!".

Trần Nhất Long mặt đanh lại, nói vài câu rồi quay lưng đi thẳng ra khỏi cửa hàng.

"Ta bất ngờ quá nha! Còn tưởng ngươi là con cháu trưởng lão hay có họ hàng xa gì đó với gia chủ, không nghĩ tới chỉ là một nô bộc hèn kém, lại có thể leo lên vị trí đệ tử trong gia tộc, nhưng mà nô bộc mãi mãi chỉ là nô bộc mà thôi!".

"Phương Thiên Phú hả?".

"Làm sao?".

"Tuy ta không biết ngươi được trời phú cho cái gì nhưng hình như ngài đã ban cho ngươi khả năng rất đặc biệt, đó là có thể nói tiếng của động vật. Không tồi!".

Trần Phàm còn gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

"Ngươi! Ngươi vừa mở miệng nói cái gì? Nhắc lại ta nghe lần nữa!".

Phương Thiên Phú giận dữ, tên kia nói thế khác nào chửi hắn là súc sinh. Hắn lừ lừ tiến lại phía Trần Phàm như thể muốn động thủ.

"Phương thiếu gia, hi vọng miệng ngươi cũng sạch sẽ một chút, đây là đệ đệ của ta!".

Trần Thu Nguyệt lập tức đứng ra ngăn cản.

"Nguyệt nhi, nàng dám bảo vệ tiểu tử này?".

"Im miệng! Ai là Nguyệt nhi của ngươi?".

"Hừ! Sớm muộn gì nàng cũng là nữ nhân của ta thôi, gọi Nguyệt nhi thì có gì không đúng chứ?".

"Cha ta còn chưa đồng ý chuyện hôn sự này, ngươi đừng có ở đây ăn nói bậy bạ!".

"Vậy sao? Nhưng mà ta nghe phụ thân ta nói lại, cha nàng đã nói rồi, trước ngày đại chiêu sinh lần này sẽ tổ chức hôn lễ gả nàng cho ta đấy!".

"Không thể nào? Ngươi đừng có mơ! Sư đệ, chúng ta đi thôi".

Trần Thu Nguyệt hơi sửng sốt một chút, sau đó kéo tay Trần Phàm đi nhanh ra khỏi cửa hàng.

Phương Thiên Phú hai hàm răng nghiến chặt, khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ, hắn thấy Trần Thu Nguyệt lại cầm tay một nam nhân khác ngay trước mặt mình, lại còn là một tên nô bộc, hận không thể lao lên chém tên nô bộc kia ra làm trăm mảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương