Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 153: Lục Mãng Tinh

Giờ phút này nhóm của Trần Phàm đã chính thức vào bên trong Ám Thiên sơn mạch.

"Lão đại, đệ...có ý kiến thế này, chúng ta sẽ bắt đầu với những con yêu thú ở phía ngoài sơn mạch này trước nha".

Đi giữa nhóm người chính là Đỗ Mậu, hắn lúc này bộ dạng thấp tha thấp thỏm nói, mặc dù đang đi ở ngay giữa mấy người, thế nhưng cái đầu của tên béo cứ hết ngó đông lại ngó tây, xoay ra đằng sau lại hướng tới phía trước để nhìn, có thể thấy được một tia sợ sệt vừa thoáng qua trong mắt hắn, cũng không biết có phải là trước nay chưa bao giờ tới những nơi như thế này hay không.

"Ha ha...Ta biết ngay mà, nhìn ngươi là biết mới lần đầu tiên vào trong sơn mạch lịch lãm phải không, nếu sợ sao từ đầu không nói để lão đại cho ngươi ở nhà ngủ khỏe đi?".

Hạ Hoài An không bỏ lỡ cơ hội, lập tức cười lên ha hả rồi giở giọng châm chọc.

"Hừ! Con mắt nào của huynh thấy ta đang sợ, hả? Ta đây chỉ là lo lắng cho an nguy của mọi người nên mới hỏi lão đại như thế, là lo lắng cho mọi người huynh hiểu chưa? Mà để xem lát nữa ai vô dụng hơn ai".

Đỗ Mậu bực bội đáp trả.

"Ha ha...cả hai mắt của ta đều có thể thấy được hết mà. Đỗ sư đệ mũm mĩm của ta, yên tâm, lát nữa sư huynh đây sẽ bảo vệ đệ an toàn".

Hạ Hoài An phá lên cười hô hố, bộ dạng mười phần hưởng thụ, một tay đưa ra vỗ vỗ vai của Đỗ béo, hưởng thụ cái cảm giác trêu chọc tên mập này.

"Đáng ghét, cầu cho lát nữa có con yêu thú nào vả vào cái miệng đáng ghét của huynh một phát, để cho nó sưng vù lên, tới lúc đó đừng có xin đệ linh đan diệu dược đấy".

Đỗ Mậu cả khuôn mặt tức tối đỏ gay.

Mấy người Trần Phàm sau đó cũng không để ý tới hai tên bà tám này, tiếp tục cất bước, đi sâu hơn vào bên trong Ám Thiên sơn mạch, ai nấy đều tập trung quan sát xung quanh, thần sắc cẩn trọng, Hạ Hoài An vừa nãy cũng chỉ là vui đùa với Đỗ Mậu một chút mà thôi, giờ phút này vẻ mặt hắn cũng rất là nghiêm túc, khác hẳn với ngày thường.

"Chúng ta chia ra làm hai nhóm đi, ta một mình một nhóm, các đệ năm người tập trung một tổ, thế nào?".

Đang đi Trần Phàm đột ngột dừng lại nói.

"Vậy cũng được, nhưng huynh phải cẩn thận đó".

Nhóm Dương Khôi đều không có ý kiến gật đầu, dù sao có Truyền Tấn Phù trong tay, mọi người đều có thể trong tích tắc liên lạc, Trần Phàm đưa chỉ là lấy danh nghĩa đệ tử ngoại môn đưa bọn họ tới đây mà thôi, ký thực năm người này di chung với nhau nếu như không tiến quá sâu vào sơn mạch cũng không có gì quá lo ngại, huống hồ làm sao có thể cứ dựa dẫm vào lão đại được, Trần Phàm cũng là thấy được điều này nên mới chủ động đề xuất muốn tách khỏi đám người, hắn cũng sẽ ở gần đây thôi, nếu có dị biến vẫn có thể trong thời gian ngắn nhất kịp thời tương trợ.

Cũng không nói thêm nhiều lời, Trần Phàm thân ảnh thoắt cái đã biến mất.

"Được rồi mọi người, chúng ta không thể để cho lão đại sư huynh thất vọng".

Nhìn bóng lưng Trần Phàm đã khuất hẳn, Dương Khôi lúc này mới quay ra khoát tay nói với bốn người còn lại.

Trong đây ngoại trừ Đỗ béo ra, còn lại người đều là đã từng ít hoặc nhiều vào trong sơn lâm lịch lãm rèn luyện, giao chiến với yêu thú, cho nên dù có Trần Phàm hay không bọn họ cũng không có vấn đề gì.

Đỗ Mậu đang tính mở miệng nói câu gì đó rồi lại thôi, âm thầm nuốt lấy ngụm nước bọt, lật đật chạy theo sau đám người, nói thẳng ra thật xấu hổ, hắn kỳ thực đúng là mới lần đầu đi vào trong một nơi như thế này, càng đừng nói là đã đụng độ trực tiếp với một yêu thú hay chưa, bất quá nhớ tới trong người mình cũng không thiếu tài phú bảo vật, hắn ít nhất trong lòng đã có thể yên tâm hơn phần nào.

...

Sơn mạch âm u, giờ phút này chỉ có Trần Phàm cất bước độc hành, khung cảnh xung quanh tối đen như mực, ngụy dị vô cùng, hiếm hoi lắm mới có được một tia nắng xuyên qua cành lá, tạo nên những vệt sáng ảm đạm lờ mờ, người yếu bóng vía chắc chắn không ai dám bước vào nơi đây, nhưng Trần Phàm vốn dĩ đâu phải người thường, huống hồ hắn cũng đã mang danh một đệ tử của thánh địa tông môn.

Ánh mắt mười phần bình tĩnh, mang theo một loại phong thái như dạo chơi trong vườn nhà, Trần Phàm cứ thế đi sâu hơn vào trong Ám Thiên sơn mạch, bên ngoài đa phần chỉ là yêu thú chân khí cảnh, giết loại đó hắn không có cảm giác thành tựu cho lắm, hy vọng có thể gặp được con yêu thú nào tu vi cao cao một chút.

Có lẽ trời xanh như muốn toại nguyện ý hắn, ngay tại lúc Trần Phàm xâm nhập nơi này, chỗ hắn đang đi qua là một bãi cỏ dại hoang vu, xung quanh cây cối um tùm vượt quá đầu người, đột ngột từ góc trái bên trên cây đại thụ, một đầu mãng xà cự đại kích thước bằng mấy cái vại nước đang chằm chằm nhìn hắn, toàn thân lân phiến màu xanh, cái lưỡi chẻ đôi thò ra thụt vào, mãng xà đột nhiên khẽ động, thình lình mở ra răng nanh, đôi mắt cực độ âm hàn, cái miệng to màu máu hung bạo cắn tới, dường như muốn đem tên nhân loại trước mặt nó một ngụm nuốt chửng.

Thân hình mãng xà tuy lớn nhưng tốc độ lại hoàn toàn tỷ lệ thuận, tựa như một chão dây thừng khổng lồ, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới sát Trần Phàm, cái đầu của hắn lúc này so với miệng rắn chẳng khác nào một quả chanh nhỏ bé chờ người tới hái.

"Hừ!"

Tích tắc thời gian, Trần Phàm chỉ là khẽ hừ nhẹ một tiếng, hai chân phía dưới theo một góc ảo diệu xoay tròn, đưa thân thể của hắn phù điệu lướt ngang, vừa vặn tránh thoát đi một kích trí mạng này.

Chưa dừng lại ở đó, Trần Phàm đồng thời xoay ngược người trở lại, chân trái vẽ lên một vòng trong không khí, chân phải thuận thế bổ xuống một đường, hiển nhiên là một chiêu trong Liệt Sơn Đại Địa Cước:

"Thái Dương Thượng Sơn".

Cước pháp khủng bố trầm trọng, một chân như nặng tựa thái sơn, đây tuyệt kỹ mạnh nhất trong cước pháp của hắn, người thi triển tung cước theo một hình bán nguyệt, giống như hình dáng của mặt trời mới mọc nhô lên sau núi, chỉ lộ ra có một nửa quang mang.

Thái sơn trầm trọng, nhật lệ huy hoàng!

Cước kình trong chớp mắt bổ vào cái đầu lớn của yêu thú, cũng bởi do tốc độ của Trần Phàm quá nhanh, mãng xà khổng lồ không kịp đề phòng, ấy thế mà theo bản năng sống còn nó vẫn nhanh đuôi vụt tới một cái, kinh khủng uy lực, cái đuôi to như cột đình mạnh mẽ quất lên thân thể của hắn.

"Đế Vương Chiến Khải".

Thân hình Trần Phàm bị một kích đánh bay, nhưng cũng chẳng có mảy may hề hấn, hiện giờ chiến khải của hắn kể cả hoàng binh còn không nhất định làm gì được, con yêu thú kia mặc dù lợi hại, chỉ đáng tiếc đối thủ của nó quá mạnh mà thôi.

Quả đúng như vậy, trúng phải một cước phi thường khủng bố, mãng xà to lớn rít lên một hồi thê thảm, cái đầu bị nện lúc này lõm xuống, giống như là bị ai lấy búa tạ đập vào, thân hình của nó giãy giụa trên không trung rồi bay ngược ra xa, bộ dáng vô cùng thống khổ.

Lúc này Trần Phàm mới có dịp nhìn kỹ con yêu thú, hắn lông mày hơi hơi nhíu lại:

"Lục Mãng Tinh!".

Mới vừa đi sâu vào một chút đã gặp được yêu thú lợi hại thế này, quả nhiên là Ám Thiên sơn mạch, con Lục Mãng Tinh trước mặt hắn đây tu vi cũng đã là ngưng dịch hậu kỳ rồi, yêu thú so với nhân loại đồng cấp mạnh hơn nhiều lần, cho dù một cao thủ ngưng dịch đỉnh phong gặp được nó cũng phải đi đường vòng mà thôi.

Chỉ đáng tiếc đối thủ của Lục Mãng Tinh lại là Trần Phàm!

Hắn khóe môi hiện lên một đường cong rõ rệt, ngay sau đó cũng không để mất thời gian, đã bị trúng ăn một cước của hắn vẫn chưa chết, quả nhiên là phòng ngự cường hoành, Trần Phàm thân thể chớp mắt đã biến mất tại chỗ, chân khí cuồn cuộn ngưng tụ, một quyền oanh ra hướng phía của Lục Mãng Tinh còn chưa kịp rơi xuống, tựa như đạn pháo bắn ra phát bắn mạnh nhất.

Uỳnh!

Không có bao nhiêu bất ngờ, tựa như tồi khô lạp hủ, quyền kình đem không khí xung quanh bạo tạc, mặt đất phía trước bị oanh ra thành một cái hố lớn, cát bụi qua đi, hiện ra dưới hố chính là thân hình đồ sộ của mãng xà, giờ phút này máu tươi be bét, nhiều chỗ đã khét lẹt cháy đen, xương cốt cũng không còn nguyên vẹn, nó uốn éo lấy vài cái rồi đổ ầm xuống im bặt, một con yêu thú ngưng dịch hậu kỳ cứ như vậy chết đến không thể chết hơn.

"Hệ thống, trao đổi cho ta thi thể của con yêu thú này".

Trần Phàm đứng trên miệng hố to nhìn xuống dưới, hai tay chống hông nói.

"Lục Mãng Tinh tu vi ngưng dịch hậu kỳ đổi được 1600 điểm năng lượng, ký chủ xác nhận muốn đổi?".

"Xác nhận!".

"Trao đổi thành công, tổng số năng lượng hiện giờ của ký chủ là 2250 điểm".

Trần Phàm gật đầu hài lòng, mới đó mà đã thu được nhiều điểm như thế, quả nhiên nơi đây so với sơn mạch gần Vân Long thành ghê gớm hơn nhiều, điểm năng lượng từ đó cũng dồi dào hơn.

Đoạn thân hình khẽ động, hắn xoay người tiếp tục đi sâu vào bên trong tìm kiếm yêu thú, mặc dù hiện tại thực lực của hắn đã tương đương với kết đan sơ kỳ nhưng cũng không dám ngông nghênh mà đi quá sâu, hy vọng có thể gặp được vài con như Lục Mãng Tinh hồi nãy thì tốt.

"A..."

Thế nhưng đúng lúc Trần Phàm chuẩn bị rời đi nơi này, bất chợt bên tai hắn vang lên một đạo thanh âm, tiếng hét không hề lớn, hiển nhiên là cách khá xa nơi này, nếu không để ý cũng không thể nào nghe thấy, nhưng tu sĩ cao thủ giác quan cực kỳ nhạy bén, nhất là với một người như Trần Phàm, dù một tiếng lá rơi cách xa hàng trăm mét hắn vẫn có thể nghe được rõ mồn một.

"Đỗ Mậu!".

Nhân ra chủ nhân của thanh âm, Trần Phàm không khỏi nhíu mày, tên béo này lại xảy ra cái chuyện gì đây, ở ngoài đó yêu thú cùng lắm chỉ có thể là cảnh giới chân khí, thế mà nghe giọng tên này như thể gặp phải thứ gì đó đáng sợ lắm vậy, Trần Phàm hiện tại cách đám người Dương Khôi lúc chia tay cũng không xa, chỉ khoảng hai ba dặm, cho nên nếu có chuyện gì xảy ra đều có thể nhanh chóng quay về.

Khẽ thở dài một hơi, Trần Phàm thân hình thoắt cái đã quay ngược trở lại phía rìa ngoài sơn mạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương