Vũ Trụ Huyền Kỳ
-
Chương 111: Vân nham thạch giáp ngưu
"E hèm..."
Ngay khi Trần Phàm và Đỗ Mậu đang mải mê ngắm cảnh nơi đây, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng đằng hắng nghiêm nghị, Trần Phàm thì đã biết trước nên không có gì bất ngờ lắm, còn Đỗ Mậu lại không khỏi giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau họ là một nam tử trung niên khuôn mặt dài ngoẵng, thoạt nhìn trông như mặt ngựa, hai tay chắp sau lưng, hắn ánh mắt lạnh lùng đưa qua đưa lại nhìn Trần Phàm và Đỗ Mậu một lúc rồi cất tiếng, hỏi:
"Hai ngươi mới tới đây lần đầu sao?".
"Vâng, chúng ta là đệ tử ký danh, xin hỏi tiền bối là..."
Đỗ Mậu lễ phép gật đầu đáp, ánh mắt còn mang theo chút dè chừng.
"Ta là người phụ trách nơi đây, các ngươi hẳn là tới để làm nhiệm vụ tông môn, mau xuất linh bài ra cho ta kiểm tra".
Nam tử trung niên như thể đã biết trước, thực ra chỉ cần nhìn trang phục trên người đối phương là đoán ra được ngay, ký danh đệ tử tới Linh Uyển Phong không phải để làm nhiệm vụ chẳng lẽ đến thăm quan thắng cảnh sao.
Trần Phàm và Đỗ Mậu nhanh chóng lấy ra linh bài thân phận của mình đưa cho người quản lý, đây là thủ tục hết sức bình thường, quản lý trung niên dùng ý lực thẩm thấu vào linh bài một lát, lông mày hơi nhíu lại, sau đó nhìn về phía hai người, nói:
"Một cái là đưa khẩu phần ăn cho Bạch Ngọc Trư, còn cái này, không nghĩ tới hôm nay vẫn còn có đệ tử tới đây dọn chuồng cho linh thú".
Quản lý trung niên ánh mắt hiếu kỳ lại nhìn Trần Phàm nhiều thêm lần nữa, trong nội tâm không khỏi thoáng giật mình, hắn vậy mà nhìn không thấu tu vi của tiểu tử trước mặt, phải biết gã quản lý tu vi đã là ngưng dịch cảnh, một là tiểu tử này có dùng bí pháp che giấu khí tức, hai là...ha ha...không thể nào, một tên đệ tử ký danh mà thôi, làm sao có thể có ý lực cao hơn hắn được.
Gã quản lý lập tức gạt bỏ ngay ý nghĩ buồn cười này, mà nghe ý tứ của hắn thì hiển nhiên trước Trần Phàm cũng đã có đệ tử tới đây làm nhiệm vụ giống như vậy, dù sao cái công việc này cũng quá là vất vả, lại thêm phần nguy hiểm, không có thực lực nhất định e là khó có thể hoàn thành được.
"Ngươi, đi ra chỗ kia, nơi đó chính là chuồng của Bạch Ngọc Trư, đã biết mình phải gì rồi chứ? Xong việc ra đây ta sẽ chấm công cho ngươi".
Gã quản lý ném lại linh bài về phía Đỗ Mậu rồi chỉ tay nói.
"Vâng, đệ tử đã biết".
Đỗ Mậu gật gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với lão đại thân hình của hắn cũng nhanh chóng đi khuất, lúc này chỉ còn lại gã quản lý và Trần Phàm đứng đối diện với nhau, gã quản lý đột nhiên hỏi, giọng điệu hờ hững:
"Ngươi tên Trần Phàm hả?".
"Chính là đệ tử, không biết nhiệm vụ của ta phải đi đâu để tiến hành?".
Trần Phàm sắc mặt thản nhiên, không khúm núm cũng chẳng kiêu ngạo đáp.
"Ngươi chờ ta một lát".
Gã quản lý chậm rãi lấy ra từ trong người một cuốn sổ cỡ vừa, dày khoảng hai đốt ngón tay, hắn cứ thế lật lật từng trang xem xét, nét mặt trầm ngâm, được một lúc gã quản lý mới ngẩng đầu lên, giọng điệu nhàn nhạt, nói:
"Hiện tại có chuồng của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, vị trí phía tây bắc, ngươi mau đến đó dọn dẹp đi, nhớ kỹ, sau ba ngày nếu ta không thấy ngươi ở đây, nhiệm vụ coi như thất bại".
Trần Phàm vừa nghe tới danh tự kia, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại một cái, Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, người khác có thể không hay nhưng với một kẻ đã từng đọc qua Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú như hắn lại rất là minh bạch, đối phương đây rõ ràng là đang muốn làm khó mình, hay nói đúng hơn là đẩy hắn vào chỗ cực kỳ nguy hiểm.
Tuy Trần Phàm không nắm được cụ thể Vân Nham Thạch Giáp Ngưu kia hiện tại có tình trạng ra sao, nhưng vốn dĩ loài linh thú này bản tính đã vô cùng hung dữ, giống như một con bò tót máu điên, chỉ cần một chút khó chịu trong người chúng cũng sẽ không ngừng lồng lộn phá phách, đệ tử nào bị phân tới chuồng của linh thú này dọn dẹp coi như thảm.
Trần Phàm ngẫm nghĩ cũng lạ, mình mới là lần đầu tiên gặp gã quản lý này, càng không nói đến chưa từng đắc tội với hắn, tại sao ngay nhiệm vụ đầu tiên đã gây khó dễ như vậy, đây không thể nào là ngẫu nhiên được, không lẽ muốn mình phải hối lộ gì đó hay sao?
"Làm sao, ngươi có ý kiến gì, đã nghe rõ lời ta nói hay chưa?".
Gã quản lý thấy Trần Phàm vẫn còn im lặng, trong nội tâm liền cảm thấy không vui, cái mặt ngựa dài như cái bơm liền không khỏi trầm xuống, cất giọng nói như quát.
"Ta biết rồi, hướng tây bắc phải không, cảm ơn nha quản lý".
Trần Phàm thấy thế chỉ cười nhạt một cái, khóe miệng dương lên, sau đó quay lưng bình thản cất bước, gã này muốn nhắm vào mình, nhưng đáng tiếc người gây nhầm người rồi.
Nhìn bóng lưng của Trần Phàm đi khuất, gã quản lý sắc mặt có phần cổ quái, nhưng ngay sau đó cũng cười khẩy lắc đầu, hắn lẩm bẩm nói một câu mà nếu Trần Phàm ở đây nghe được nhất định sẽ đoán ra lý do vì sao hắn làm như thế:
"Hừ! Mới vào tông môn đã đắc tội với đệ tử chân truyền, ta xem những ngày tháng tiếp ngươi làm sao mà sống?".
Nói xong gã quản lý cũng chẳng hề lưu tâm gì nữa, phất tay áo xoay người rời đi, thân ảnh nhoáng cái đã biến mất sau một cách rừng rậm bên cạnh, đối với hắn Trần Phàm chỉ là một tên đệ tử tầm thường mà thôi, chẳng qua khi nãy nhiều ra chút hiếu kỳ, nhưng lại dám cả gan đắc tội với hoàng thân của Thiên Uy đế quốc, vậy thì số phận chắc chắn thảm rồi.
Trần Phàm bước chân gần như không chạm đất, rất nhanh đã đến khu vực được chỉ định, trước mặt hắn lúc này là một vùng sơn cốc khá là rộng lớn, hai bên có núi lửa phun trào.
Trần Phàm thở nhẹ ra một hơi, đem linh bài giơ ra phía trước mặt, cấm chế như cảm ứng được hợp lệ, không gian đột nhiên hơi rung nhẹ một cái, Trần Phàm biết lúc này mình đã có thể bước vào.
Vừa vào tới bên trong, một luồng khí nóng như thiêu đã lập tức phả vào mặt hắn, nhìn qua nhìn lại một lúc, Trần Phàm liền không khỏi sinh ra cảm giác, nơi đây sao mà giống với Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký quá vậy, chắc không phải Vân Nham Thạch Giáp Ngưu kia là Ngưu Ma Vương chuyển thế đấy chứ?
"Con trâu đó chắc chắn ở trong này".
Trần Phàm vừa di vừa lẩm bẩm, nhiệm vụ của hắn vào đây chính là để thu dọn "bãi chiến trường" của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, toàn bộ phải được dọn dẹp sạch sẽ, không được để sót...cục nào.
Linh thú cũng giống như nhân loại, khi chưa tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì chúng chẳng khác những dã thú bình thường là mấy, ăn no rồi thì cũng sẽ phải thải ra ngoài, chỉ có điều thường ngày cái mà linh thú ăn toàn là linh thực linh dược cao quý, cho nên chất thải của chúng xuất ra cũng được gọi với cái tên khá là mĩ cảm - linh phấn! (phấn: phân)
Đây tuy là chất thải của linh thú nhưng lại không phải là một thứ bỏ đi, phải biết rằng bên trong đó có chứa rất nhiều các loại linh dược, có loại vô cùng trân quý, dù chỉ là cặn bã, nhưng cái này lại có thể dùng làm phân bón cực tốt cho nhiều loại linh thực linh thảo, đây giống như một vòng tuần hoàn, linh thú ăn linh dược thải ra ngoài thành linh phấn, linh phấn lại dùng làm chất dinh dưỡng cho linh dược, linh dược sau khi trưởng thành lại trở thành thức ăn cho linh thú, cứ thế lặp lại...
Ùm bò!
Đang đi trong sơn cốc, đột nhiên có một đạo thanh âm trầm bổng vang lên, Trần Phàm vừa nghe liền biết đây là Vân Nham Thạch Giáp Ngưu đã biết có người xâm nhập vào lãnh địa của nó.
Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trước mặt lúc này đang có một thân hình đồ sộ đang nhìn chăm chăm vào hắn, so với nó Trần Phàm chẳng khác nào con kiến đứng trước một con voi, với ánh mắt đỏ ngầu, hai bên đầu với hai cặp sừng nhọn cong lên hình chữ S, tựa như hai thanh thép được nung đỏ, cái mũi phì phò thở phun ra hỏa diễm, quanh thân được bao bọc bởi một lớp nham thạch cứng rắn với từng đường vân tựa như khe rãnh nứt ra ngoằn ngoèo, đây chính là Vân Nham Thạch Giáp Ngưu.
Con trâu khổng lồ này đang ném cho Trần Phàm một ánh mắt không hề thiện cảm, hiển nhiên là đang có khó chịu trong người, chân trước của nó đã bắt đầu cọ cọ trên mặt đất, cái đầu hơi cúi chỉa ra cặp sừng vô cùng kinh khủng.
"Ngưng dịch sơ kỳ, đùng là có chút ghê gớm a".
Trần Phàm nhoẻn miệng cười, khuôn mặt không có lấy một chút nào e ngại, ngẫm lại mới thấy gã quản lý kia thật nham hiểm độc ác, lại phân cho một đệ tử ký danh như hắn đến nơi này, với tu vi của con linh thú trước mặt kia sợ là đệ tử ngoại môn cũng phải bỏ chạy mất dép.
Đáng tiếc, gã quản lý kia đã hoàn toàn tính sai rồi, ta không biết ngươi là một thứ tham quan hay được chỉ thị từ ai, dám tính toán lên đầu ta vậy cứ chờ lấy một kết cục thê thảm đi.
Trần Phàm từ trong người lấy ra một gốc linh dược, đây chính là loại thức ăn mà Vân Nham Thạch Giáp Ngưu khá là ưa thích, may mà trong nhẫn trữ vật của hắn có, Trần Phàm nhanh tay ném gốc linh dược sang một bên, con trâu lớn lập tức bị thu hút sự chú ý, không khỏi liếc mắt nhìn sang, chỉ chờ có vậy, thân hình Trần Phàm tựa như một tia chớp vọt tới, chỉ trong tích tắc đã đến ngay bên cạnh của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, bất quá đây dù sao cũng là linh thú ngưng dịch cảnh, thân thể dù to lớn nhưng phản ứng lại nhanh tới dọa người, biết đối phương muốn công kích nó, cái đầu con trâu lập tức quay ngoắt lại, miệng rộng rống lên vang trời, từ trong miệng của nó đang chuẩn bị phun ra một đoàn hỏa diễm...
Thế nhưng dị biến đột ngột nổi lên, ngọn lửa từ trong miệng Vân Nham Thạch Giáp Ngưu giống như ngọn nến bị người ta thổi tắt, phụt một cái bỗng dưng tắt ngấm.
Chỉ thấy ánh mắt của nó mới vừa nãy còn hung hăng dữ tợn, giờ phút này lại không khỏi trở nên mơ mơ màng màng, giống như một con trâu đang rất là buồn ngủ, toàn thân vô lực, nhìn kỹ lại có mấy phần dễ thương, mà bàn tay của Trần Phàm chẳng biết tự bao giờ đã luồn ngay dưới nách của con trâu này.
Nhờ có đọc qua Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú, Trần Phàm có thể biết được Vân Nham Thạch Giáp Ngưu có một điểm yếu ở chân trước bên phải, cụ thể đây là một huyệt vị vô cùng nhạy cảm nằm sâu dưới nách, nếu không phải có nghiên cứu cực sâu về linh thú tuyệt đối không thể biết được, mà có lẽ đến thời đại bây giờ cũng gần như chẳng còn có ai, bình thường huyệt vị này đã nằm ở một vị trí gần như không thể phát hiện, lại thêm quá mức nhỏ bé, cho nên chỉ có nắm chắc thời cơ, giống như Trần Phàm đột ngột xông tới, công thêm thân hình của hắn so với Vân Nham Thạch Giáp Ngưu lại quá là bé nhỏ, từ lúc bắt đầu đi tới sơn cốc này là hắn đã tính toán thật kỹ, nắm được chính xác vị trí của yếu huyệt kia nằm ở đâu, cuối cùng ra tay một kích đắc thủ.
Ngay khi Trần Phàm và Đỗ Mậu đang mải mê ngắm cảnh nơi đây, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng đằng hắng nghiêm nghị, Trần Phàm thì đã biết trước nên không có gì bất ngờ lắm, còn Đỗ Mậu lại không khỏi giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau họ là một nam tử trung niên khuôn mặt dài ngoẵng, thoạt nhìn trông như mặt ngựa, hai tay chắp sau lưng, hắn ánh mắt lạnh lùng đưa qua đưa lại nhìn Trần Phàm và Đỗ Mậu một lúc rồi cất tiếng, hỏi:
"Hai ngươi mới tới đây lần đầu sao?".
"Vâng, chúng ta là đệ tử ký danh, xin hỏi tiền bối là..."
Đỗ Mậu lễ phép gật đầu đáp, ánh mắt còn mang theo chút dè chừng.
"Ta là người phụ trách nơi đây, các ngươi hẳn là tới để làm nhiệm vụ tông môn, mau xuất linh bài ra cho ta kiểm tra".
Nam tử trung niên như thể đã biết trước, thực ra chỉ cần nhìn trang phục trên người đối phương là đoán ra được ngay, ký danh đệ tử tới Linh Uyển Phong không phải để làm nhiệm vụ chẳng lẽ đến thăm quan thắng cảnh sao.
Trần Phàm và Đỗ Mậu nhanh chóng lấy ra linh bài thân phận của mình đưa cho người quản lý, đây là thủ tục hết sức bình thường, quản lý trung niên dùng ý lực thẩm thấu vào linh bài một lát, lông mày hơi nhíu lại, sau đó nhìn về phía hai người, nói:
"Một cái là đưa khẩu phần ăn cho Bạch Ngọc Trư, còn cái này, không nghĩ tới hôm nay vẫn còn có đệ tử tới đây dọn chuồng cho linh thú".
Quản lý trung niên ánh mắt hiếu kỳ lại nhìn Trần Phàm nhiều thêm lần nữa, trong nội tâm không khỏi thoáng giật mình, hắn vậy mà nhìn không thấu tu vi của tiểu tử trước mặt, phải biết gã quản lý tu vi đã là ngưng dịch cảnh, một là tiểu tử này có dùng bí pháp che giấu khí tức, hai là...ha ha...không thể nào, một tên đệ tử ký danh mà thôi, làm sao có thể có ý lực cao hơn hắn được.
Gã quản lý lập tức gạt bỏ ngay ý nghĩ buồn cười này, mà nghe ý tứ của hắn thì hiển nhiên trước Trần Phàm cũng đã có đệ tử tới đây làm nhiệm vụ giống như vậy, dù sao cái công việc này cũng quá là vất vả, lại thêm phần nguy hiểm, không có thực lực nhất định e là khó có thể hoàn thành được.
"Ngươi, đi ra chỗ kia, nơi đó chính là chuồng của Bạch Ngọc Trư, đã biết mình phải gì rồi chứ? Xong việc ra đây ta sẽ chấm công cho ngươi".
Gã quản lý ném lại linh bài về phía Đỗ Mậu rồi chỉ tay nói.
"Vâng, đệ tử đã biết".
Đỗ Mậu gật gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với lão đại thân hình của hắn cũng nhanh chóng đi khuất, lúc này chỉ còn lại gã quản lý và Trần Phàm đứng đối diện với nhau, gã quản lý đột nhiên hỏi, giọng điệu hờ hững:
"Ngươi tên Trần Phàm hả?".
"Chính là đệ tử, không biết nhiệm vụ của ta phải đi đâu để tiến hành?".
Trần Phàm sắc mặt thản nhiên, không khúm núm cũng chẳng kiêu ngạo đáp.
"Ngươi chờ ta một lát".
Gã quản lý chậm rãi lấy ra từ trong người một cuốn sổ cỡ vừa, dày khoảng hai đốt ngón tay, hắn cứ thế lật lật từng trang xem xét, nét mặt trầm ngâm, được một lúc gã quản lý mới ngẩng đầu lên, giọng điệu nhàn nhạt, nói:
"Hiện tại có chuồng của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, vị trí phía tây bắc, ngươi mau đến đó dọn dẹp đi, nhớ kỹ, sau ba ngày nếu ta không thấy ngươi ở đây, nhiệm vụ coi như thất bại".
Trần Phàm vừa nghe tới danh tự kia, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại một cái, Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, người khác có thể không hay nhưng với một kẻ đã từng đọc qua Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú như hắn lại rất là minh bạch, đối phương đây rõ ràng là đang muốn làm khó mình, hay nói đúng hơn là đẩy hắn vào chỗ cực kỳ nguy hiểm.
Tuy Trần Phàm không nắm được cụ thể Vân Nham Thạch Giáp Ngưu kia hiện tại có tình trạng ra sao, nhưng vốn dĩ loài linh thú này bản tính đã vô cùng hung dữ, giống như một con bò tót máu điên, chỉ cần một chút khó chịu trong người chúng cũng sẽ không ngừng lồng lộn phá phách, đệ tử nào bị phân tới chuồng của linh thú này dọn dẹp coi như thảm.
Trần Phàm ngẫm nghĩ cũng lạ, mình mới là lần đầu tiên gặp gã quản lý này, càng không nói đến chưa từng đắc tội với hắn, tại sao ngay nhiệm vụ đầu tiên đã gây khó dễ như vậy, đây không thể nào là ngẫu nhiên được, không lẽ muốn mình phải hối lộ gì đó hay sao?
"Làm sao, ngươi có ý kiến gì, đã nghe rõ lời ta nói hay chưa?".
Gã quản lý thấy Trần Phàm vẫn còn im lặng, trong nội tâm liền cảm thấy không vui, cái mặt ngựa dài như cái bơm liền không khỏi trầm xuống, cất giọng nói như quát.
"Ta biết rồi, hướng tây bắc phải không, cảm ơn nha quản lý".
Trần Phàm thấy thế chỉ cười nhạt một cái, khóe miệng dương lên, sau đó quay lưng bình thản cất bước, gã này muốn nhắm vào mình, nhưng đáng tiếc người gây nhầm người rồi.
Nhìn bóng lưng của Trần Phàm đi khuất, gã quản lý sắc mặt có phần cổ quái, nhưng ngay sau đó cũng cười khẩy lắc đầu, hắn lẩm bẩm nói một câu mà nếu Trần Phàm ở đây nghe được nhất định sẽ đoán ra lý do vì sao hắn làm như thế:
"Hừ! Mới vào tông môn đã đắc tội với đệ tử chân truyền, ta xem những ngày tháng tiếp ngươi làm sao mà sống?".
Nói xong gã quản lý cũng chẳng hề lưu tâm gì nữa, phất tay áo xoay người rời đi, thân ảnh nhoáng cái đã biến mất sau một cách rừng rậm bên cạnh, đối với hắn Trần Phàm chỉ là một tên đệ tử tầm thường mà thôi, chẳng qua khi nãy nhiều ra chút hiếu kỳ, nhưng lại dám cả gan đắc tội với hoàng thân của Thiên Uy đế quốc, vậy thì số phận chắc chắn thảm rồi.
Trần Phàm bước chân gần như không chạm đất, rất nhanh đã đến khu vực được chỉ định, trước mặt hắn lúc này là một vùng sơn cốc khá là rộng lớn, hai bên có núi lửa phun trào.
Trần Phàm thở nhẹ ra một hơi, đem linh bài giơ ra phía trước mặt, cấm chế như cảm ứng được hợp lệ, không gian đột nhiên hơi rung nhẹ một cái, Trần Phàm biết lúc này mình đã có thể bước vào.
Vừa vào tới bên trong, một luồng khí nóng như thiêu đã lập tức phả vào mặt hắn, nhìn qua nhìn lại một lúc, Trần Phàm liền không khỏi sinh ra cảm giác, nơi đây sao mà giống với Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký quá vậy, chắc không phải Vân Nham Thạch Giáp Ngưu kia là Ngưu Ma Vương chuyển thế đấy chứ?
"Con trâu đó chắc chắn ở trong này".
Trần Phàm vừa di vừa lẩm bẩm, nhiệm vụ của hắn vào đây chính là để thu dọn "bãi chiến trường" của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, toàn bộ phải được dọn dẹp sạch sẽ, không được để sót...cục nào.
Linh thú cũng giống như nhân loại, khi chưa tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì chúng chẳng khác những dã thú bình thường là mấy, ăn no rồi thì cũng sẽ phải thải ra ngoài, chỉ có điều thường ngày cái mà linh thú ăn toàn là linh thực linh dược cao quý, cho nên chất thải của chúng xuất ra cũng được gọi với cái tên khá là mĩ cảm - linh phấn! (phấn: phân)
Đây tuy là chất thải của linh thú nhưng lại không phải là một thứ bỏ đi, phải biết rằng bên trong đó có chứa rất nhiều các loại linh dược, có loại vô cùng trân quý, dù chỉ là cặn bã, nhưng cái này lại có thể dùng làm phân bón cực tốt cho nhiều loại linh thực linh thảo, đây giống như một vòng tuần hoàn, linh thú ăn linh dược thải ra ngoài thành linh phấn, linh phấn lại dùng làm chất dinh dưỡng cho linh dược, linh dược sau khi trưởng thành lại trở thành thức ăn cho linh thú, cứ thế lặp lại...
Ùm bò!
Đang đi trong sơn cốc, đột nhiên có một đạo thanh âm trầm bổng vang lên, Trần Phàm vừa nghe liền biết đây là Vân Nham Thạch Giáp Ngưu đã biết có người xâm nhập vào lãnh địa của nó.
Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trước mặt lúc này đang có một thân hình đồ sộ đang nhìn chăm chăm vào hắn, so với nó Trần Phàm chẳng khác nào con kiến đứng trước một con voi, với ánh mắt đỏ ngầu, hai bên đầu với hai cặp sừng nhọn cong lên hình chữ S, tựa như hai thanh thép được nung đỏ, cái mũi phì phò thở phun ra hỏa diễm, quanh thân được bao bọc bởi một lớp nham thạch cứng rắn với từng đường vân tựa như khe rãnh nứt ra ngoằn ngoèo, đây chính là Vân Nham Thạch Giáp Ngưu.
Con trâu khổng lồ này đang ném cho Trần Phàm một ánh mắt không hề thiện cảm, hiển nhiên là đang có khó chịu trong người, chân trước của nó đã bắt đầu cọ cọ trên mặt đất, cái đầu hơi cúi chỉa ra cặp sừng vô cùng kinh khủng.
"Ngưng dịch sơ kỳ, đùng là có chút ghê gớm a".
Trần Phàm nhoẻn miệng cười, khuôn mặt không có lấy một chút nào e ngại, ngẫm lại mới thấy gã quản lý kia thật nham hiểm độc ác, lại phân cho một đệ tử ký danh như hắn đến nơi này, với tu vi của con linh thú trước mặt kia sợ là đệ tử ngoại môn cũng phải bỏ chạy mất dép.
Đáng tiếc, gã quản lý kia đã hoàn toàn tính sai rồi, ta không biết ngươi là một thứ tham quan hay được chỉ thị từ ai, dám tính toán lên đầu ta vậy cứ chờ lấy một kết cục thê thảm đi.
Trần Phàm từ trong người lấy ra một gốc linh dược, đây chính là loại thức ăn mà Vân Nham Thạch Giáp Ngưu khá là ưa thích, may mà trong nhẫn trữ vật của hắn có, Trần Phàm nhanh tay ném gốc linh dược sang một bên, con trâu lớn lập tức bị thu hút sự chú ý, không khỏi liếc mắt nhìn sang, chỉ chờ có vậy, thân hình Trần Phàm tựa như một tia chớp vọt tới, chỉ trong tích tắc đã đến ngay bên cạnh của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, bất quá đây dù sao cũng là linh thú ngưng dịch cảnh, thân thể dù to lớn nhưng phản ứng lại nhanh tới dọa người, biết đối phương muốn công kích nó, cái đầu con trâu lập tức quay ngoắt lại, miệng rộng rống lên vang trời, từ trong miệng của nó đang chuẩn bị phun ra một đoàn hỏa diễm...
Thế nhưng dị biến đột ngột nổi lên, ngọn lửa từ trong miệng Vân Nham Thạch Giáp Ngưu giống như ngọn nến bị người ta thổi tắt, phụt một cái bỗng dưng tắt ngấm.
Chỉ thấy ánh mắt của nó mới vừa nãy còn hung hăng dữ tợn, giờ phút này lại không khỏi trở nên mơ mơ màng màng, giống như một con trâu đang rất là buồn ngủ, toàn thân vô lực, nhìn kỹ lại có mấy phần dễ thương, mà bàn tay của Trần Phàm chẳng biết tự bao giờ đã luồn ngay dưới nách của con trâu này.
Nhờ có đọc qua Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú, Trần Phàm có thể biết được Vân Nham Thạch Giáp Ngưu có một điểm yếu ở chân trước bên phải, cụ thể đây là một huyệt vị vô cùng nhạy cảm nằm sâu dưới nách, nếu không phải có nghiên cứu cực sâu về linh thú tuyệt đối không thể biết được, mà có lẽ đến thời đại bây giờ cũng gần như chẳng còn có ai, bình thường huyệt vị này đã nằm ở một vị trí gần như không thể phát hiện, lại thêm quá mức nhỏ bé, cho nên chỉ có nắm chắc thời cơ, giống như Trần Phàm đột ngột xông tới, công thêm thân hình của hắn so với Vân Nham Thạch Giáp Ngưu lại quá là bé nhỏ, từ lúc bắt đầu đi tới sơn cốc này là hắn đã tính toán thật kỹ, nắm được chính xác vị trí của yếu huyệt kia nằm ở đâu, cuối cùng ra tay một kích đắc thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook