Vũ Trụ Đại Phản Phái
Chương 59: Tật Phong Chi Dực

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



– Đậu xanh rau má, giá tiền này cũng quá khoa trương đi!

Vương Hạo nhìn giá cả của bốn loại đá thuộc tính trước mắt, có loại xung động muốn chửi cmn.

Đá sức mạnh cấp 2: tu vi sử dụng Võ Sư, sau khi sử dụng có thể tăng cường sức mạnh cơ sở, sử dụng tối đa mười viên, điểm trao đổi: 500.000 điểm.

Đá tốc độ cấp 2:… Sau khi sử dụng có thể làm cho tốc độ tăng lên,… mười viên, điểm trao đổi: 500.000 điểm.

Đá tinh thần cấp 2:… Sau khi sử dụng có thể làm cho tinh thần lực trở nên mạnh mẽ,… mười viên, điểm trao đổi: 500.000 điểm.

Đá thể lực cấp 2:… Sau khi sử dụng có thể tăng cường thời gian chịu đựng lâu hơn,… mười viên, điểm trao đổi: 500.000 điểm.

– Ta nhớ vốn là 1000 điểm một viên, tại sao bây giờ đã biến thành 500.000 điểm một viên rồi.

Vương Hạo trợn mắt há mồm, nếu mua hết chỗ này sẽ phải dùng 20 triệu điểm. Lấy số điểm hiện có trên người hắn, chỉ có thể mua hai loại đá thuộc tính.

– Thứ lúc trước ký chủ mua là đá thuộc tính cấp một, đây là cấp hai, hiệu quả không giống nhau.

– Điều này cũng không thể làm giá chênh lệch tới 500 lần chứ!

Vương Hạo kêu lên.

– Nếu như ký chủ ngại đắt có thể mua đá thuộc tính cấp một, cái đó thì rẻ hơn.

– Ta cmn…

Vương Hạo trợn trắng mắt, đá thuộc tính cấp một là cho Võ Đồ dùng, hơn nữa giới hạn cũng chỉ là mười viên, hắn mua cái rắm ấy!

– Được rồi, cho ta đổi đá sức mạnh cấp hai, đá tinh thần cấp hai.

Vương Hạo thở dài, còn đá tốc độ và đá thể lực chỉ có thể tiếp tục cố gắng rồi.

– Đinh, chúc mừng ký chủ tiêu phí 10 triệu điểm, mua mười viên đá sức mạnh cấp hai, mười viên đá tinh thần cấp hai.

Chỉ trong chốc lát, khi Vương Hạo dùng hết đá sức mạnh và đá tinh thần, sức mạnh lập tức trở nên mạnh mẽ gấp năm sáu lần, cả người cũng có tinh thần hơn, toàn thân thoải mái dễ chịu, nếu bây giờ đi điều khiển cơ giáp cự lang, nhất định rất dễ dàng.

– Bây giờ chỉ còn lại 3.100.000 điểm, lại nghèo.

Vương Hạo vừa đau lòng, vừa suy tính tới đây phải làm chút chuyện xấu gì đó để kiếm điểm về.

– Đinh…

Ngay tại lúc này, vòng tay trí năng của Vương Hạo vang lên, mở ra nhìn thì là hiệu trưởng Chung Ly thông báo hắn ngày mai tới trường THPT số 11, sau đó đi phi thuyền vũ trụ tới sân cuộc so tài tuyển chọn.

– Phi hành vũ trụ sao!

Vương Hạo có chút mong đợi, cũng không biết phi hành trong vũ trụ sẽ có cảm giác gì.

– Được rồi, vẫn nên đi ngủ trước đã!

Vương Hạo nhìn thấy bên ngoài trời đã tối thì bò lên giường, ngả đầu là ngủ, phải bồi dưỡng tinh thần, mới ứng phó tốt với cuộc so tài tuyển chọn.

Trong lúc Vương Hạo ngủ, đứa trẻ bạo lực – Hạ Vi Vi lại lái cơ giáp cự lang phá hoại khắp nơi.

Một hồi lên trời, một hồi xuống biển, lúc sau thấy núi phía trước khó chịu, thì bắn một pháo, lại còn lái cơ giáp cự lang xuất hiện trên đường phố phồn hoa, huýt sáo đùa bỡn lưu manh với người đẹp…

Tin tức liên quan tới việc Hạ Vi Vi lái cơ giáp cự lang, nhanh chóng truyền khắp các thế lực lớn lớn trên Trái Đất.

Đương nhiên, cũng đã truyền tới tai người nhà Hạ Vi Vi.



Hạ gia, một gia tộc vô cùng cổ xưa.

Lịch sử của nó có thể kể ra trước cả khi Liên Bang Tinh Tế được thành lập.

Tục truyền, năm đó Hạ gia vô cùng mạnh mẽ, vẻ vang, cường giả Võ Đế có hơn ba người.

Nhưng cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì, khiến cho Hạ gia đột nhiên rời khỏi Đế tinh, trở lại mẫu tinh – Trái Đất này, trải qua cuộc sống không tranh với đời.

Lúc này, trong đại sảnh của Hạ gia, gia chủ Hạ gia – Hạ Đông Thăng đang nghe hạ nhân báo cáo.

– Gia chủ, dựa vào tin tức có được, cơ giáp cự lang mà tiểu thư đang lái là của Trác Vũ tặng cho Vương Hạo.

Hạ nhân báo cáo.

Hạ Đông Thăng vẫy vẫy tay, tỏ ý cho hạ nhân đi xuống.

Sau khi người đi khuất, Hạ Đông Thăng nhìn con trai ngồi phía dưới, cũng chính là cha của Hạ Vi Vi – Hạ Danh Dương, nhẹ giọng nói:

– Danh Dương, tới thời điểm Hạ gia chúng ta xuất thế rồi.

– Xuất thế?

Hạ Danh Dương kêu lên một tiếng, sững sờ nhìn Hạ Đông Thăng.

Hạ Đông Thăng gật đầu một cái nói:

– Hiện giờ, tên yêu nghiệt Vương Hạo xuất hiện, Lý Vân Dương lại tu luyện Thiên Địa Thăng Long quyết, còn các tin tức từ các tinh cầu lớn truyền tới, đều có một vài thiếu niên thiên tài lần lượt xuất thế. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, thời đại thiên tài lớp lớp đã tới rồi. Thử hỏi trong thời đại như thế này, sao có thể thiếu Hạ gia ta?

– Nhưng… Vi Vi năm nay mới mười sáu tuổi, còn vị thành niên…

Hạ Danh Dương muốn nói lại thôi.

– Vị thành niên thì đã làm sao?

Hạ Đông Thăng hừ lạnh một tiếng,

– Năm đó tổ tiên mới mười tuổi đã có thể gánh vác trọng trách, nó hiện giờ đã mười sáu tuổi rồi, có cái gì không thể gánh chứ? Chẳng lẽ phải trưởng thành mới có thể gánh hay sao?

Hạ Danh Dương thở dài,

– Vậy để con đi gọi Vi Vi về, tranh thủ trước khi lên đường ngày mai thì xong.

Hạ Đông Thăng khoát tay một cái, Hạ Danh Dương cung kính lui xuống.



Cửa hàng trang bị Viễn Quang.

Vân Sơ Dao khiêng ra một cái rương lớn màu bạc, đưa cho Nhạc Huyên,

– Đây là đồ ba con để lại cho con, bây giờ con đã trưởng thành, mẹ giao lại nó cho con.

Nhạc Huyên nhẹ nhàng mở nắp rương, chỉ thấy bên trong có rất nhiều máy tính xách tay, ghi chép đủ loại tâm đắc khi tu luyện, còn có rất nhiều kiến thức liên quan tới phương diện súng ống.

Hơn nữa bìa của mỗi bộ sách đều vẽ một đôi cánh, nếu có người nhìn thấy ký hiệu này, lập tức sẽ khiếp sợ kêu thành tiếng, đây là ký hiệu của tay súng thần đệ nhất Liên Bang Tinh Tế, Tật Phong Chi Dực – Nhạc Viễn Quang.

Mười mấy năm trước, Liên Bang Tinh Tế bị cường địch xâm nhập, đại quân các hướng vội vàng tới tiền tuyến chiến đấu với quân địch, nhưng đối phương quả thực rất mạnh.

Thời điểm tuyến phòng ngự của Liên Bang Tinh Tế sắp bị công phá, thì Trấn Uy Nguyên Soái – Vương Thiên Dật làm một quyết định kinh người, liên thủ với hiệp khách độc hành – Nhạc Viễn Quang trảm tướng đối phương.

Lúc đó, tất cả mọi người đều cho là Vương Thiên Dật điên rồi, chỉ dựa vào hai người, làm sao có thể chém chết thủ lĩnh đối phương ở trong thiên quân vạn mã?

Phải biết, nơi đây không phải cổ đại, mặc quần áo phe địch là có thể tiến vào nội bộ bên địch. Đây là chiến tranh vũ trụ, các loại công nghệ cao nhiều vô số kể, sao có thể bị người khác tùy tiện chạy tới trảm tướng?

Nhưng tại thời điểm mọi người cho là hai người điên đó không trở về được, thì bọn họ lại thật sự trở về, biến điều không thực tế thành sự thật.

Từ đó về sau, mọi người thân thiết gọi Nhạc Viễn Quang là Tật Phong Chi Dực, gọi Vương Thiên Dật là Thiểm Điện Chi Vương, dùng biệt hiệu đó để ca tụng sự tích lui tới tự nhiên trong thiên quân vạn mã của hai người.

– Đều tại cha của tiểu khốn khiếp Vương Hạo kia, nếu không, Viễn Quang sao có thể biến mất không rõ tung tích.

Vân Sơ Dao bực bội vỗ mạnh xuống bàn.

– Vương Hạo?

Nhạc Huyên nghi hoặc nhìn mẹ mình, mắt hạnh đột nhiên trợn to, cảm giác hình như mình đã biết cha của Vương Hạo là ai.

Năm đó, cha nàng nhận được lời mời của Vương Thiên Dật, nói muốn cùng đi thực hiện nhiệm vụ gì đó, kết quả lại cùng nhau biến mất, bảy năm qua vẫn luôn không rõ tung tích.

Bây giờ mẹ nàng lại nói, đều tại cha của Vương Hạo, liên tưởng với chuyện xảy ra ban ngày hôm nay, cha Vương Hạo là cao thủ cấp Võ Đế, có thể có được một trong mười vũ khí hợp kim cấp 6, hơn nữa còn là họ Vương. Toàn bộ chuyện này không phải nói cha Vương Hạo chính là Trấn Uy Nguyên Soái – Vương Thiên Dật sao?

– Haiz… Bây giờ nói những thứ này cũng vô ích.

Vân Sơ Dao thở dài, sau đó ôn nhu nói:

– Con gái ngoan, mẹ đã bàn bạc xong với Tô Mộc tiền bối rồi, sẽ dời cửa hàng trang bị Viễn Quang vào trong đại học Thiên Bắc, như vậy chúng ta cũng không phải tách ra.

Khóe miệng Nhạc Huyên có chút co giật, Võ Đế quả nhiên đủ tự do phóng khoáng nhỉ. Nào có ai lại mở tiệm vũ khí trong đại học bao giờ chứ? Còn nữa, nàng đã không còn là đứa trẻ nữa rồi mà…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương