Vũ Trụ Đại Phản Phái
-
Chương 30: Trợ giúp
Sáng sớm hôm sau.
Vương Hạo ngồi xếp bằng trên chiếc giường lộn xộn, thân thể chấn động, một dòng khí lưu đáng sợ từ trong cơ thể phun ra, bên trong gian phòng tràn ngập một luồng gió vô hình.
- Vũ Đồ cấp tám, lực lượng đã trở nên mạnh hơn nhiều rồi.
Vương Hạo mở mắt, xiết chặt nắm đấm, lực lượng mạnh hơn Vũ Đồ cấp bảy gấp bội.
- Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Hạo sửng sờ, không ngờ nhà của hắn cũng có người đến, thật sự là kỳ tích à!
Lúc Vương Hạo mở cửa, chỉ nhìn thấy Kha Dũng đang đứng ở cửa cúi đầu khom lưng:
- Xin chào Vương thiếu, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Vương Hạo híp mắt quan sát Kha Dũng, lần trước hắn lớn lối như vậy hiện giờ lại là dáng vẻ này? TM cái này tuyệt đối có vấn đề!
- Vương thiếu, lần trước do người đông vì vậy không co cách nào để cho Vương thiếu cầm súng tự động cấp ba đi được, Vương thiếu xem sau khi xong chuyện ta đã lập tức đến giao đến cho Vương thiếu, còn đặc biệt kèm thêm năm băng đạn, tổng cộng có thể bắn ra được năm mươi phát.
Vẻ mặt Kha Dũng vô cùng đau lòng lấy từ trong hộp khẩu súng ra đưa cho Vương Hạo, năm mươi viên đạn này quả thật đã tốn của hắn hơn năm triệu đấy.
Vương Hạo mở hộp ra, trên thân khẩu súng tự động màu bạc có khắc hai chữ Ngân Lang, năm băng đạn được chứa đầy đạn, tất cả được xếp ngay ngắn trong hộp.
- Vũ khí quân hỏa tổn thương cấp ba, súng tự động Ngân Lang.
Vương Hạo sờ khẩu súng tự động Ngân Lang, chẳng những tốc độ của nó nhanh, mà ngay cả uy lực bạo phát của nó cũng vô cùng cường đại, cho dù là đối phó với cường giả Vũ Tông như hiệu trưởng Chung Ly cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là có thể nắm chặt khẩu súng đừng bị sức giật của súng đập bay đi mất.
- Vương thiếu, ngài xem có thể nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt tổng giám đốc Cao hay không?
Kha Dũng nhìn thấy Vương Hạo nhận lấy khẩu súng, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hạo híp mắt cười, thì ra tối qua vị cục trưởng này cũng nhận được lời mời.
- Được rồi nể tình thành ý của ngươi, lần sau gặp được chú Cao ta sẽ nói giúp ngươi.
- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ nhận hối lộ thành công, đạt được ba ngàn điểm phản diện.
Vương Hạo liếc mắt, loại chuyện này cũng có thể nhận được điểm phản diện, quả thật quá…sướng rồi.
- Cảm ơn Vương thiếu nâng đỡ, sau này có chuyện gì xin cứ nói.
Kha Dũng cảm ơn liên tục.
- Ta không chậm trễ thời gian Vương thiếu đi thi đấu nữa, ta đi trước đây.
- Thi đấu!
Vương Hạo kinh ngạc kêu lên. Lúc này hắn mới vội vàng xông vào phòng, tắm rửa một hồi, sau đó ngồi lên phi thuyền Giao Long bay thẳng lên trời, hy vọng cuộc thi Trăm Trường Tranh Bá vẫn chưa bắt đầu.
…
Trường THPT số 11.
Sắc mặt của hiệu trưởng Chung Ly đen xì, không ngờ trong ngày Trăm Trường Tranh Bá tên tiểu tử Vương Hạo này lại đến trễ, TM thật sự đáng giận.
Những học sinh của trường THPT số 11 xung quanh rõ ràng đã không chờ được nữa.
- Tên nam tử đê tiện Vương Hạo này rốt cuộc đang làm gì thế hả?
- Ai biết được, nhưng khẳng định không phải làm chuyện tốt gì rồi.
- Nếu không kịp xuất phát, đợi chút nữa trường THPT số 11 của chúng ta sẽ đến trễ mất.
- Tên tiểu tử Vương Hạo này thật không ra gì, bản thân mình đến trễ thì thôi, còn liện lụy đến nữ thần Vi Vi, nữ thần Nhạc Huyên của ta nữa.
- Còn nữ thần gì nữa, hiện giờ đã biến thành nữ nhân rồi đi!
- Nói nhăng nói cuội gì thế, Vương Hạo là mồi nhử được hiệu trưởng phái đi, nữ thần của ta vẫn còn thuần khiết đấy.
- Thiếu niên, TM lời như vậy ngươi cũng tin sao? Vương Hạo là loại người nào, trong lòng ngươi không biết tính toán à?
- Bạn học, đừng lừa mình dối người nữa, ba nữ thần của trường THPT số 11 đã không còn thuần khiết nữa rồi.
- Ta không tin, nữ thần của ta vẫn thuần khiết.
- Bỏ đi, tiểu tử này đã tẩu hỏa nhập ma rồi, hy vọng hắn có thể mãi mãi sống trong giấc mộng như vậy.
- …
- Ong ong...
Đột nhiên có tiếng động cơ cực lớn vang lên, đám học sinh ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy chiếc Giao Long hạ xuống vuông góc.
- Đây là phi thuyền hiệu Giao long!?
Bọn học sinh kinh ngạc thốt lên. Phi thuyền hiệu Giao long là phi thuyền vũ trụ tư nhân, cái này tuyệt đối chỉ có người có tiền mới chơi được.
Lúc Vương Hạo từ trong phi thuyền Giao Long bước ra, tất cả học sinh đều dụi mắt, một kẻ nghèo như Vương Hạo làm sao có thể lái được phi thuyền vũ trụ tư nhân chứ?
- Tiểu tử thối mau đến đây, sắp trễ rồi.
Hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt râu mép rung tuang, hắn xách Vương Hạo lên, ném vào trong một chiếc máy bay cỡ nhỏ.
- Này, lão già ta đi rồi, chiếc Giao Long của ta phải làm sao?
Vương Hạo kêu lên.
Hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt liếc Vương Hạo
- Có lão phu ở đây ai dám động đến nó, nhớ kỹ phải biểu hiện thật tốt cho lão phu.
Nghe thấy lời của hiệu trưởng Chung Ly, Vương Hạo chỉ có thể thành thật bước vào chiếc máy bay cỡ nhỏ, ngồi bên cạnh Nhạc Huyên. Hạ Vi Vi trợn mắt nhìn Vương Hạo, không nhịn được hứ một tiếng, rõ ràng vẫn còn nhớ kỹ chuyện Vương Hạo hôn nàng tối hôm qua.
Không qua lâu, chiếc máy bay khởi động biến mất ở phía chân trời.
Đám học sinh của trường THPT số 11 hoan hô, từ giờ phút này bọn họ đã tốt nghiệp rồi, hiện tại chỉ cần trở về nhà xem cuộc chiến Trăm Trường Tranh Bá bắt đầu là được.
Vì cuộc chiến Trăm Trường Tranh Bá lần này, mười mấy vệ tinh sẽ bất chấp thời tiết khí hậu tiến hành phát sóng trực tiếp tất cả các trận đấu.
…
Trên máy bay.
Nhạc Huyên không nhìn Vương Hạo, nàng lấy va ly xách tay màu đen ra, sau khi mở ra lấy một khẩu súng lục cấp hai bên trong, lắp mấy trăm viên đạn, lưỡi lê cấp hai cùng với các loại hỏa địa lôi và một số lựu đạn.
Hạ Vi Vi cũng không có tâm tư để ý đến Vương Hạo, nàng cũng mở va li màu đen ra, lấy ra một thanh kiếm lớn còn cao thanh kiếm nàng đeo ở sau nàng, đeo thanh kiếm ở bên thắt lưng, đây là Kích Kiếm Quang một trong những vũ khí khoa học kỹ thuật và một số địa lôi, lựu đạn quân hỏa.
Khóe miệng của Vương Hạo giật giật. Những nữ nhân này mang theo nhiều quân hỏa như vậy để làm gì? Lẽ nào muốn cho sân thi đấu nổ tung sao?
- Vương Hạo, vũ khí của ngươi là gì?
Nhạc Huyên hỏi.
- Khụ khụ khụ.
Vương Hạo ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, trang bị của hắn so sánh với hai nữ nhân này chính là khoảng cách một trời một vực.
Áo tàng hình cấp một, trước mắt Vũ Sư căn bản không có tác dụng gì.
Dao găm cấp một, tổn thương đối với Vũ Sư cũng rất có hạn.
Chiếc nhẫn Điện Từ thứ phẩm cấp hai, đối với Vũ Sư nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng tê tê mà thôi, muốn đánh cho tổn thương, vậy căn bản không có cửa đâu.
Thứ duy nhất có thể lấy ra chính là súng tự động cấp ba Ngân Lang, nhưng với tu vi trước mắt của hắn căn bản không đủ để nắm giữ, cho dù có thể nổ súng, nhưng một Vũ Đồ cấp tám như hắn cũng không chịu nổi sức giật của khẩu súng này.
- Đây chính là những thứ ngươi chuẩn bị sao!
Hạ Vi Vi nhìn những thứ Vương Hạo lấy ra, nàng không nhịn được xoa trán.
Nếu như là chiến đấu trên lôi đài, những thứ trang bị này quả thật là đủ rồi. Nhưng hiện tại, hắn là đi tham gia đại hỗn chiến, hơn nữa còn là hỗn chiến không có quy tắc giới hạn, những loại sử dụng một lần như địa lôi, lựu đạn, những vũ khí sát thương lớn không cấm sử dụng nhất định sẽ xuất hiện.
Thậm chí ngay cả cơ giáp cũng có người lái, cứ dựa vào trang bị hiện giờ của Vương Hạo, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
- Thật ra Vương Hạo chuẩn bị vũ khí cũng không tệ.
Nhạc Huyên cầm khẩu súng tự động, nhè nhàng lau, giống như nhìn thấy người yêu của mình vậy.
- Nhưng sau khi bắn ra một phát, sức giật này tuyệt đối sẽ gãy tay, đây chính là kiểu công kích tự sát.
Hạ Vi Vi lắc đầu.
Nhạc Huyên bỏ khẩu súng Ngân Lang xuống, lại lấy ra mấy quả địa lôi và lựu đạn đưa cho Vương Hạo.
- Ngươi để những thứ này bên mình dùng để phòng thân, chờ khi bắt đầu thi đấu ta và Vi Vi sẽ là tấn công chính, ngươi ở bên cạnh tìm đúng thời cơ lại ra tay.
Vương Hạo hơi sững sờ, cẩn thận quan sát Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi. Hắn phát hiện tu vi của hai nữ tử này đã đạt đến Vũ Sư cấp một, thảo nào xem thường hắn như vậy, để cho hắn làm kẻ trợ giúp…
Vương Hạo ngồi xếp bằng trên chiếc giường lộn xộn, thân thể chấn động, một dòng khí lưu đáng sợ từ trong cơ thể phun ra, bên trong gian phòng tràn ngập một luồng gió vô hình.
- Vũ Đồ cấp tám, lực lượng đã trở nên mạnh hơn nhiều rồi.
Vương Hạo mở mắt, xiết chặt nắm đấm, lực lượng mạnh hơn Vũ Đồ cấp bảy gấp bội.
- Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Hạo sửng sờ, không ngờ nhà của hắn cũng có người đến, thật sự là kỳ tích à!
Lúc Vương Hạo mở cửa, chỉ nhìn thấy Kha Dũng đang đứng ở cửa cúi đầu khom lưng:
- Xin chào Vương thiếu, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Vương Hạo híp mắt quan sát Kha Dũng, lần trước hắn lớn lối như vậy hiện giờ lại là dáng vẻ này? TM cái này tuyệt đối có vấn đề!
- Vương thiếu, lần trước do người đông vì vậy không co cách nào để cho Vương thiếu cầm súng tự động cấp ba đi được, Vương thiếu xem sau khi xong chuyện ta đã lập tức đến giao đến cho Vương thiếu, còn đặc biệt kèm thêm năm băng đạn, tổng cộng có thể bắn ra được năm mươi phát.
Vẻ mặt Kha Dũng vô cùng đau lòng lấy từ trong hộp khẩu súng ra đưa cho Vương Hạo, năm mươi viên đạn này quả thật đã tốn của hắn hơn năm triệu đấy.
Vương Hạo mở hộp ra, trên thân khẩu súng tự động màu bạc có khắc hai chữ Ngân Lang, năm băng đạn được chứa đầy đạn, tất cả được xếp ngay ngắn trong hộp.
- Vũ khí quân hỏa tổn thương cấp ba, súng tự động Ngân Lang.
Vương Hạo sờ khẩu súng tự động Ngân Lang, chẳng những tốc độ của nó nhanh, mà ngay cả uy lực bạo phát của nó cũng vô cùng cường đại, cho dù là đối phó với cường giả Vũ Tông như hiệu trưởng Chung Ly cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là có thể nắm chặt khẩu súng đừng bị sức giật của súng đập bay đi mất.
- Vương thiếu, ngài xem có thể nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt tổng giám đốc Cao hay không?
Kha Dũng nhìn thấy Vương Hạo nhận lấy khẩu súng, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hạo híp mắt cười, thì ra tối qua vị cục trưởng này cũng nhận được lời mời.
- Được rồi nể tình thành ý của ngươi, lần sau gặp được chú Cao ta sẽ nói giúp ngươi.
- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ nhận hối lộ thành công, đạt được ba ngàn điểm phản diện.
Vương Hạo liếc mắt, loại chuyện này cũng có thể nhận được điểm phản diện, quả thật quá…sướng rồi.
- Cảm ơn Vương thiếu nâng đỡ, sau này có chuyện gì xin cứ nói.
Kha Dũng cảm ơn liên tục.
- Ta không chậm trễ thời gian Vương thiếu đi thi đấu nữa, ta đi trước đây.
- Thi đấu!
Vương Hạo kinh ngạc kêu lên. Lúc này hắn mới vội vàng xông vào phòng, tắm rửa một hồi, sau đó ngồi lên phi thuyền Giao Long bay thẳng lên trời, hy vọng cuộc thi Trăm Trường Tranh Bá vẫn chưa bắt đầu.
…
Trường THPT số 11.
Sắc mặt của hiệu trưởng Chung Ly đen xì, không ngờ trong ngày Trăm Trường Tranh Bá tên tiểu tử Vương Hạo này lại đến trễ, TM thật sự đáng giận.
Những học sinh của trường THPT số 11 xung quanh rõ ràng đã không chờ được nữa.
- Tên nam tử đê tiện Vương Hạo này rốt cuộc đang làm gì thế hả?
- Ai biết được, nhưng khẳng định không phải làm chuyện tốt gì rồi.
- Nếu không kịp xuất phát, đợi chút nữa trường THPT số 11 của chúng ta sẽ đến trễ mất.
- Tên tiểu tử Vương Hạo này thật không ra gì, bản thân mình đến trễ thì thôi, còn liện lụy đến nữ thần Vi Vi, nữ thần Nhạc Huyên của ta nữa.
- Còn nữ thần gì nữa, hiện giờ đã biến thành nữ nhân rồi đi!
- Nói nhăng nói cuội gì thế, Vương Hạo là mồi nhử được hiệu trưởng phái đi, nữ thần của ta vẫn còn thuần khiết đấy.
- Thiếu niên, TM lời như vậy ngươi cũng tin sao? Vương Hạo là loại người nào, trong lòng ngươi không biết tính toán à?
- Bạn học, đừng lừa mình dối người nữa, ba nữ thần của trường THPT số 11 đã không còn thuần khiết nữa rồi.
- Ta không tin, nữ thần của ta vẫn thuần khiết.
- Bỏ đi, tiểu tử này đã tẩu hỏa nhập ma rồi, hy vọng hắn có thể mãi mãi sống trong giấc mộng như vậy.
- …
- Ong ong...
Đột nhiên có tiếng động cơ cực lớn vang lên, đám học sinh ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy chiếc Giao Long hạ xuống vuông góc.
- Đây là phi thuyền hiệu Giao long!?
Bọn học sinh kinh ngạc thốt lên. Phi thuyền hiệu Giao long là phi thuyền vũ trụ tư nhân, cái này tuyệt đối chỉ có người có tiền mới chơi được.
Lúc Vương Hạo từ trong phi thuyền Giao Long bước ra, tất cả học sinh đều dụi mắt, một kẻ nghèo như Vương Hạo làm sao có thể lái được phi thuyền vũ trụ tư nhân chứ?
- Tiểu tử thối mau đến đây, sắp trễ rồi.
Hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt râu mép rung tuang, hắn xách Vương Hạo lên, ném vào trong một chiếc máy bay cỡ nhỏ.
- Này, lão già ta đi rồi, chiếc Giao Long của ta phải làm sao?
Vương Hạo kêu lên.
Hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt liếc Vương Hạo
- Có lão phu ở đây ai dám động đến nó, nhớ kỹ phải biểu hiện thật tốt cho lão phu.
Nghe thấy lời của hiệu trưởng Chung Ly, Vương Hạo chỉ có thể thành thật bước vào chiếc máy bay cỡ nhỏ, ngồi bên cạnh Nhạc Huyên. Hạ Vi Vi trợn mắt nhìn Vương Hạo, không nhịn được hứ một tiếng, rõ ràng vẫn còn nhớ kỹ chuyện Vương Hạo hôn nàng tối hôm qua.
Không qua lâu, chiếc máy bay khởi động biến mất ở phía chân trời.
Đám học sinh của trường THPT số 11 hoan hô, từ giờ phút này bọn họ đã tốt nghiệp rồi, hiện tại chỉ cần trở về nhà xem cuộc chiến Trăm Trường Tranh Bá bắt đầu là được.
Vì cuộc chiến Trăm Trường Tranh Bá lần này, mười mấy vệ tinh sẽ bất chấp thời tiết khí hậu tiến hành phát sóng trực tiếp tất cả các trận đấu.
…
Trên máy bay.
Nhạc Huyên không nhìn Vương Hạo, nàng lấy va ly xách tay màu đen ra, sau khi mở ra lấy một khẩu súng lục cấp hai bên trong, lắp mấy trăm viên đạn, lưỡi lê cấp hai cùng với các loại hỏa địa lôi và một số lựu đạn.
Hạ Vi Vi cũng không có tâm tư để ý đến Vương Hạo, nàng cũng mở va li màu đen ra, lấy ra một thanh kiếm lớn còn cao thanh kiếm nàng đeo ở sau nàng, đeo thanh kiếm ở bên thắt lưng, đây là Kích Kiếm Quang một trong những vũ khí khoa học kỹ thuật và một số địa lôi, lựu đạn quân hỏa.
Khóe miệng của Vương Hạo giật giật. Những nữ nhân này mang theo nhiều quân hỏa như vậy để làm gì? Lẽ nào muốn cho sân thi đấu nổ tung sao?
- Vương Hạo, vũ khí của ngươi là gì?
Nhạc Huyên hỏi.
- Khụ khụ khụ.
Vương Hạo ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, trang bị của hắn so sánh với hai nữ nhân này chính là khoảng cách một trời một vực.
Áo tàng hình cấp một, trước mắt Vũ Sư căn bản không có tác dụng gì.
Dao găm cấp một, tổn thương đối với Vũ Sư cũng rất có hạn.
Chiếc nhẫn Điện Từ thứ phẩm cấp hai, đối với Vũ Sư nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng tê tê mà thôi, muốn đánh cho tổn thương, vậy căn bản không có cửa đâu.
Thứ duy nhất có thể lấy ra chính là súng tự động cấp ba Ngân Lang, nhưng với tu vi trước mắt của hắn căn bản không đủ để nắm giữ, cho dù có thể nổ súng, nhưng một Vũ Đồ cấp tám như hắn cũng không chịu nổi sức giật của khẩu súng này.
- Đây chính là những thứ ngươi chuẩn bị sao!
Hạ Vi Vi nhìn những thứ Vương Hạo lấy ra, nàng không nhịn được xoa trán.
Nếu như là chiến đấu trên lôi đài, những thứ trang bị này quả thật là đủ rồi. Nhưng hiện tại, hắn là đi tham gia đại hỗn chiến, hơn nữa còn là hỗn chiến không có quy tắc giới hạn, những loại sử dụng một lần như địa lôi, lựu đạn, những vũ khí sát thương lớn không cấm sử dụng nhất định sẽ xuất hiện.
Thậm chí ngay cả cơ giáp cũng có người lái, cứ dựa vào trang bị hiện giờ của Vương Hạo, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
- Thật ra Vương Hạo chuẩn bị vũ khí cũng không tệ.
Nhạc Huyên cầm khẩu súng tự động, nhè nhàng lau, giống như nhìn thấy người yêu của mình vậy.
- Nhưng sau khi bắn ra một phát, sức giật này tuyệt đối sẽ gãy tay, đây chính là kiểu công kích tự sát.
Hạ Vi Vi lắc đầu.
Nhạc Huyên bỏ khẩu súng Ngân Lang xuống, lại lấy ra mấy quả địa lôi và lựu đạn đưa cho Vương Hạo.
- Ngươi để những thứ này bên mình dùng để phòng thân, chờ khi bắt đầu thi đấu ta và Vi Vi sẽ là tấn công chính, ngươi ở bên cạnh tìm đúng thời cơ lại ra tay.
Vương Hạo hơi sững sờ, cẩn thận quan sát Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi. Hắn phát hiện tu vi của hai nữ tử này đã đạt đến Vũ Sư cấp một, thảo nào xem thường hắn như vậy, để cho hắn làm kẻ trợ giúp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook