Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 7: Hứa Cảnh Minh Và Lê Miểu Miểu (2)

“Vậy ngươi về thành phố Minh Nguyệt rồi chuẩn bị làm gì?” Phương Tinh Long truy vấn.

“Mở võ quán làm gia sư cao cấp cũng có thể ăn no.” Hứa Cảnh Minh nói: “Dù gì ta cũng là Thương Ma, dựa vào kỹ thuật ăn cơm, ở đâu cũng có thể ăn no.”

Phương Tinh Long khẽ lắc đầu: “Với một thành thị tuyến hai như thành phố Minh Nguyệt, sau một năm làm việc cực khổ ngươi có thể kiếm được một triệu đã là không tệ rồi.”

“Ta đã kiếm nhiều năm như vậy, lấy được rất nhiều tiền lãi và cổ phiếu thưởng.” Hứa Cảnh Minh nói: “Sư huynh, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

Hứa Cảnh Minh vạch mặt với Trình Tử Hào nên đã chuẩn bị kỹ càng.

Hắn chịu ảnh hưởng của ba mình từ nhỏ, trở thành đệ tử của hai đại môn phái võ thuật truyền thống ‘Bát Cực Môn’ và ‘Trốc Cước Môn’ của thành phố Minh Nguyệt. Từ khi giải thi đấu Võ đạo thế giới trở thành cuộc thi đối kháng đứng đầu thế giới, trường phái võ thuật truyền thống trong nước một lần nữa tỏa sáng, các loại vũ khí kỹ xảo đối kháng đều được khai quật.

Xã hội hiện đại cũng không thèm để ý đệ tử bái bao nhiêu môn phái.

Hồi còn trẻ, ba của Hứa Cảnh Minh là blogger võ thuật, hành tẩu khắp nơi trên toàn thế giới, tìm tòi các trường phái đối kháng toàn cầu. Ở trong nước hắn từng gia nhập vào hơn mười môn phái võ thuật, càng là đạt được chân truyền của Bát Cực nhất mạch, sau khi định cư ở thành phố Minh Nguyệt còn sáng lập Bát Cực Môn ở thành phố Minh Nguyệt. Xã hội hiện đại, trường phái võ thuật ở các nơi trên toàn quốc cũng rất nhiều, Bát Cực Môn truyền thừa có thứ tự có khoảng trăm nhà trên cả nước.

Hứa Cảnh Minh là người thừa kế Bát Cực Môn thành phố Minh Nguyệt, cũng là đệ tử của môn chủ Trốc Cước Môn thành phố Minh Nguyệt! Mở võ quán thu đồ đệ hay làm gia sư cao cấp đều có thể ăn no.

“Có lẽ về quê chuyên tâm luyện thương pháp càng thích hợp với ta hơn. Nếu có thể đạt được cảnh giới cao hơn thì tái nhậm chức xông tới vô địch thế giới.” Hứa Cảnh Minh nghĩ.

Cho tới giờ hắn vẫn không từ bỏ giấc mơ vô địch thế giới, sư phụ Liễu Hải hơn bốn mươi tuổi mà cũng liên tục giết tiến vào năm giải thi đấu Võ đạo thế giới, cuối cùng vẫn cứ giành được vô địch thế giới.

Năm nay mình mới hai mươi chín, sao có thể buông tha?

Nếu có thể giành được vô địch thế giới, tiền thưởng giành cho quán quân là cả năm trăm triệu, còn được cả toàn cầu chú ý. Truyền thông phía chính phủ đều sẽ tuyên truyền phô thiên cái địa, không phải một Trình Tử Hào có thể đè ép được.

Về phần hiện tại? Mình là tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ, không có thành tích đủ cao, bị phong sát cũng chẳng có cách nào.

“Sư huynh, Trình Tử Hào tìm ngươi nói gì?” Hứa Cảnh Minh nhìn Phương Tinh Long.



“Trình Tử Hào kêu người đi truyền lời cho ta, bảo ta sa thải ngươi.” Phương Tinh Long xấu hổ nói: “Cảnh Minh, ngươi biết đấy, ta là người bán rượu, con đường của bộ phận tiêu thụ chính là nền tảng livestream, nền tảng thương mại điện tử của tập đoàn Hổ Sa, hơn nữa có rất nhiều quảng cáo cũng phải thông qua tập đoàn Hổ Sa, tuy ta rất nghẹn khuất nhưng ta không thể chọc Trình Tử Hào, dù sao công ty không chỉ của mỗi mình ta.”

“Sư huynh, ta biết nỗi khổ của ngươi.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.

Mình dựa vào kỹ thuật ăn cơm, dựa vào thương pháp top 10 toàn cầu gần ba mươi năm, mình không sợ không có cơm ăn. Chỉ là ăn nhiều chút hay thiếu chút thôi.

Nhưng sư huynh Phương Tinh Long là thương nhân, công ty tửu nghiệp là vốn liếng sự nghiệp của sư huynh, trước mặt tập đoàn Hổ Sa ngược lại càng bó tay bó chân.

“Lần tập huấn đội tuyển tỉnh này kết thúc, ta sẽ rời đi.” Hứa Cảnh Minh nói.

Phương Tinh Long hơi uể oải: “Có thể nói cho sư huynh, giữa ngươi và Trình Tử Hào rốt cuộc có mâu thuẫn gì không?”

“Ta không muốn nói.” Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Chỉ có thể nói, hắn ta là một kẻ điên!”

“Kẻ điên?”

Phương Tinh Long như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu: “Được, ta cũng không nói nhiều, lần này là sư huynh có lỗi với ngươi.”

“Không liên quan tới sư huynh, ngược lại là ta làm sư huynh chịu liên lụy.” Hứa Cảnh Minh hiểu rất rõ tính tình của Phương Tinh Long, hào sảng, chân thành, nhân phẩm không cần nghi ngờ. Bằng không mình cũng sẽ không nhận lời mời của hắn tới làm chủ quán của quán đối kháng này.

“Sư huynh, ta còn phải đi ăn với Lưu dẫn đội nên đi trước đây, có việc thì gọi nhau sau.” Hứa Cảnh Minh cười nói một câu rồi rời đi.

Phương Tinh Long đứng nguyên tại chỗ, nhìn Hứa Cảnh Minh rời đi.

“Trình Tử Hào.”

Phương Tinh Long nhẹ giọng nói nhỏ, hắn lang bạt giới kinh doanh lúc mới bốn mươi tuổi đã có khối tài sản hàng tỷ, trong xương cũng rất kiêu ngạo. Hắn đam mê võ đạo vũ khí đối kháng, vì yêu thích mà vung tiền như rác xây quán đối kháng Tinh Không. Lần này lại bị Trình Tử Hào truyền lời một tiếng, đành phải ngoan ngoãn sa thải sư đệ, sao hắn có thể không ngột ngạt được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương