Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 5: Hướng Dẫn Chiến Đấu (3)

“Ầm” “Ầm” “Ầm” “Ầm” “Ầm” “Ầm”...

Một cây lại một cây, trường thương liên tục bị văng ra!

Các đội viên đội tập huấn tỉnh đều trợn mắt há mồm.

Bao gồm hai tuyển thủ cũ đã tham gia đội tập huấn quốc gia Hoàng Phong, Chương Kỳ, ở trước mặt Hứa Cảnh Minh cũng không có chút sức đánh trả nào.

Trong đó chỉ có Chương Kỳ khiến Hứa Cảnh Minh đánh hai thương! Thương đầu tiên đẩy trường thương trong tay Chương Kỳ ra, Chương Kỳ có cố sức cầm trường thương, không bị văng ra, nhưng trung môn mở rộng, thương thứ hai của Hứa Cảnh Minh thuận thế đâm vào ngực của Chương Kỳ, lực đánh vào khiến giáp y sáng lên đèn đỏ, Chương Kỳ thua!

Những đội viên khác Hứa Cảnh Minh cũng chỉ đánh ra một thương! Lại còn là một thương phòng ngự đón đỡ, trường thương của những đội viên khác kia đều bị văng ra ngoài, căn bản không cầm được.

“Đây chính là Thương Ma?”

“Đến nay giải thi đấu Võ đạo thế giới đã tổ chức được gần ba mươi năm, luận thương pháp, Hứa Cảnh Minh được công nhận là nằm trong top 10 trong tất cả cao thủ võ đạo chuyên nghiệp trong lịch sử.

“Thương Ma Hứa Cảnh Minh, tuyệt chiêu nổi danh nhất là ‘Không Ảnh Thứ’, nhưng khi đối mặt với chúng ta căn bản không cần thi triển ra tuyệt chiêu như vậy.”

“Nếu có thể được nửa thương pháp của hắn là đủ để đi vào giải thi đấu Võ đạo thế giới rồi.”



Hai mắt những đội viên này vừa kích động vừa cuồng nhiệt.

Tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được, thương pháp top 10 trong lịch sử là kinh khủng cỡ nào. Thậm chí bọn họ cảm thấy, hẳn là Thương Ma Hứa Cảnh Minh vẫn duy trì thực lực lúc đỉnh phong, thậm chí nói còn mạnh hơn lúc đỉnh phong cũng được!

Sau hai giờ.

“Huấn luyện sơ bộ của hôm nay, tin tưởng tất cả mọi người đều đã rõ ràng điểm yếu của bản thân.” Hứa Cảnh Minh nhìn đội viên đội tập huấn tỉnh, các đội viên ai nấy đều hưng phấn cuồng nhiệt, cảm thấy lần huấn luyện này thực sự quá đáng giá.

“Chín ngày sau đó, mỗi ngày sẽ chú trọng tiến hành một hạng huấn luyện cơ sở, sau khi tập huấn kết thúc, các ngươi trở về cũng phải tập luyện mỗi ngày. Thương pháp cần phải tập luyện ngày ngày, lực đạo của toàn thân tự nhiên đi vào mỗi một thương, cần ngộ tính, cũng cần khổ luyện.” Hứa Cảnh Minh nói.

“Vâng, huấn luyện viên.” Mười một đội viên đồng thanh đáp, hiển nhiên mỗi người đều tâm phục khẩu phục và sùng bái Hứa Cảnh Minh.

“Tốt, giải tán.” Hứa Cảnh Minh gật đầu nói.

“Các ngươi ngồi xe về khách sạn trước.” Lưu Xung Viễn dẫn đội ở một bên dặn dò.

“Được rồi.” Những đội viên này đều buông vũ khí, tụm năm tụm ba cùng nhau ròi đi.”

“A Thần, mang huấn luyện viên Lưu đi ngồi một lát.” Hứa Cảnh Minh nói: “Đại Hùng, cả người ta toàn mùi mồ hôi, đi tắm đổi bộ đồ trước đã, chờ lát nữa tập hợp dưới lầu, nhà hàng thịt quay bên cạnh quán đối kháng của bọn ta là nhà hàng ta thích nhất ở thành phố Tân Hải.”



“Ồ? Vậy lát nữa ta phải nếm thử mới được.” Lưu Xung Viễn hình thể như gấu lớn cũng thấy hơi chờ mong. Những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ huấn luyện nhiều, ăn cũng nhiều, ai nấy đều thích ăn thịt.

Hứa Cảnh Minh thì đi tắm nhanh. Huấn luyện hai tiếng, mặc dù là huấn luyện viên nhưng cả người Hứa Cảnh Minh đã ướt đẫm. Có điều hắn cũng quen rồi, huấn luyện võ đạo, quần áo ướt đẫm vắt khô, lại ướt đẫm lại vắt khô đều là chuyện thường ngày.



Hứa Cảnh Minh tắm xong, lại đổi áo phông quần đùi đi tới, nhìn người đàn ông trung niên đứng hút thuốc lá bên ngoài.

“Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?” Hứa Cảnh Minh kinh ngạc cười nói, người trước mặt tên là Phương Tinh Long, là ông chủ của quán đối kháng Tinh Không! Quán này là quán đối kháng hàng đầu của thành phố Tân Hải, diện tích tòa nhà hơn 11000 mét vuông, tuyển thủ chuyên nghiệp như Hứa Cảnh Minh cũng không có số tiền lớn như vậy, hắn chỉ được mời tới làm chủ quán.

Nghề chính của Phương Tinh Long là bán rượu, là ông chủ có mấy tỉ trong túi, đam mê đối kháng vũ khí võ đạo, chịu chi tiền, trong vòng võ đạo cũng coi như khá nổi tiếng, cũng bái dưới danh nghĩa “Hung Hổ” Liễu Hải.

Giải thi đấu Võ đạo thế giới đã thành lập được ba mươi năm, Liễu Hải giữ chức huấn luyện viên trưởng đội quốc gia khoảng hai mươi năm, đa số các đội viên đội tuyển quốc gia cũng phải gọi hắn một tiếng thầy.

Giải thi đấu Võ đạo thế giới năm đầu tiên, Liễu Hải cũng đã 45 tuổi, là danh gia võ đạo thế hệ trước, hắn mừng như điên khi phát hiện ra giải thi đấu cỡ này. Hắn liên tục giết vào năm giới Giải thi đấu Võ đạo thế giới, đối chiến với những cao thủ đến từ khắp nên trên thế giới! Lúc đầu bởi vì quy tắc bảo vệ không đủ hoàn thiện, nguy hiểm hơn so với thi đấu hiện tại, Liễu Hải từng lấy hai lần hạng ba, hai lần hạng hai, cùng với một lần hạng nhất thế giới! Sau khi lấy được hạng nhất thế giới, hắn mới tuyên bố giải nghệ, năm 50 tuổi giữ chức huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia, lúc 70 tuổi mới tuyên bố về hưu.

Năm đó Hứa Cảnh Minh là chủ lực của đội tuyển quốc gia, cũng là học trò cưng của Liễu Hải. Phương Tinh Long là tuyển thủ nghiệp dư, nhưng yêu thích đối kháng vô cùng, cũng tìm bái môn hạ của Liễu Hải.

“Cảnh Minh.” Phương Tinh Long hút thuốc, liếc nhìn anh em tốt của mình, “Có phải ngươi đắc tội với ai không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương