Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 2: Hứa Cảnh Minh (2)

Tuyển thủ đối kháng nghe thì hay lắm, nhưng trên thực tế cũng chỉ kiếm được chút ‘lệ phí ra sân’ khi ở đỉnh phong mà thôi, chuyên nghiệp mà cả đời thu được hơn trăm triệu, toàn thế giới đều ít ỏi, đa số tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chỉ đủ ấm no.

Còn sau khi giải nghệ rồi, kiếm tiền lại càng khó hơn. Tuy Hứa Cảnh Minh cũng là cao thủ võ đạo cấp thế giới, nhưng trong giải thi đấu Võ đạo thế giới, hắn cao nhất cũng chỉ nằm trong top 8 mà thôi. Thu nhập của giới đối kháng là có hình kim tự tháp, đỉnh tháp chính là số rất ít! Thu nhập của người đứng thứ nhất cao đến khoa trương, người thứ hai thứ ba thứ ta… sẽ trượt xuống thẳng tắp.

******

Hứa Cảnh Minh đứng chờ ở cửa quán đối kháng Tinh Không, bên người còn có vài nhân viên công tác cũng đứng đấy, xa xa nhìn thấy có một chiếc xe buýt điện lớn chạy tới.

Đợi đến khi xe buýt điện dừng lại, cửa xe mở ra, hơn mười người đội tập huấn tỉnh Giang Nam liên tục xuống xe.

“Đại Hùng.” Hứa Cảnh Minh nhìn tên mập khôi ngô xuống xe đầu tiên, là anh em tốt của mình Lưu Xung Viễn.

“Lão Hứa.” Lưu Xung Viễn đi tới hưng phấn ôm Hứa Cảnh Minh, bàn tay vỗ thụp thụp thụp lên lưng Hứa Cảnh Minh. Vẻ mặt Hứa Cảnh Minh đau khổ, cũng chỉ có thể coi là xoa bóp.

Lưu Xung Viễn, chiều cao hai mét ba, cân nặng hơn 180kg, giống như một con gấu lớn đứng thẳng. Năm đó cũng là cao thủ võ đạo cấp chuyên nghiệp, một tay khiên một tay búa, thời điểm thứ tự tích phân Liên minh võ đạo thế giới cao nhất đã từng giết đến vị thứ 39, cho nên có thể ngồi vị trí ở cục thể dục tỉnh.

“Vị này chính là huấn luyện viên Hứa.” Lưu Xung Viễn nhếch miệng nói: “Huấn luyện viên Hứa các ngươi thương nhớ đã lâu!”

“Hứa Cảnh Minh!”

“Thương Ma Hứa Cảnh Minh!”

“Nhìn thấy người thật rồi!” Các đội viên đội tuyển tỉnh đều hơi hưng phấn, là người trong ngành, đương nhiên sùng bái vị tiền bối này.



Hứa Cảnh Minh nhìn những đội viên này, tựa như thấy được bản thân năm đó.

Tuổi trẻ, tinh thần rất phấn chấn!

Đâu như mình, lang bạt trong trận đấu võ đạo, mang theo một thân chấn thương chỉ có thể giải nghệ.

Hứa Cảnh Minh cười: “A Thần, dẫn bọn họ đi chọn vũ khí.”

“Vâng, Hứa ca.” Nhân viên công tác trẻ tuổi đáp.

“Đại Hùng, chúng ta đi lầu ba chọn họ trước.” Hai anh em tốt Hứa Cảnh Minh và Lưu Xung Viễn vui vẻ đi lầu ba.



Phòng vũ khí của quán đối kháng Tinh Không khoảng chừng 500 mét vuông, các loại vũ khí lạnh như đao, súng, thương, côn, khiên, rìu, búa, liên gia có số lượng kinh người. Đây đều là dụng cụ thi đấu võ đạo, ví dụ như đao kiếm, chẳng những không khai phong, bên ngoài còn được bao một tầng tài liệu giảm xóc, tăng độ an toàn lên thật cao. Giống như trường thương, trên cán thương được dùng trong thi đấu đều có số liệu: Chiều dài, đường kính to nhỏ dưới, trọng lượng, trường thương có tận mấy trăm cái, được xếp thành một hàng dựa vào tường trưng bày.

“Không hổ là quán đối kháng Tinh Không, quán đối kháng hàng đầu thành phố Tân Hải, vũ khí đủ cả.” Mười một đội viên đội tập huấn tỉnh đều dùng trường thương, cho nên mới tham gia huấn luyện của Hứa Cảnh Minh.

Nói riêng về thương pháp, tất cả cao thủ võ đạo chuyên nghiệp trong lịch sử, Hứa Cảnh Minh được công nhận là nằm trong top 10.

Trường thương thi đấu có số liệu rõ ràng, mười một đội viên nhanh chóng chọn được vũ khí mình thường dùng.



“Lần đầu gặp Hứa Cảnh Minh trong hiện thực, thoạt nhìn rất bình thường nhỉ, không có sức uy hiếp nhưng trong video.” Một nam tử cao lớn thử trường thương, đồng thời nói.

“Cảm giác gầy hơn video nhiều.” Một thiếu niên non nớt khác nói.

“Đúng là gầy.” Một nam tử to con gật đầu nói: “Lúc hắn chưa giải ngũ, ta đến hiện trường xem hắn thi đấu mấy lần, Liên minh võ đạo công khai hồ sơ của hắn, chiều cao 1m78, cân nặng 93 kg. Bây giờ gầy đi không ít, đoán nhiều nhất là 85 kg.”

Những đội viên đội tập huấn tỉnh này thảo luận.

Bọn họ đều rất rõ ràng, chiều cao 1m78, cân nặng hơn 80kg đối với người bình thường có thể là hơi mập.

Nhưng đối với cao thủ võ đạo chuyên nghiệp, gân cốt nặng, cơ bắp tỉ lệ cao, như vậy lại hơi gầy.

“Cân nặng giảm xuống, sức mạnh chắc chắn cũng giảm xuống.”

“Không biết thực lực còn được bao nhiêu.”

“Có một số tuyển thủ chuyên nghiệp, sau khi giải nghệ từ bỏ huấn luyện, thân thể đều biến dạng, thực lực cũng chênh lệch đi nhiều.”

Những đội viên này nghị luận.

“Ta còn muốn xem chênh lệch giữa mình và tuyển thủ giải thi đấu Võ đạo thế giới, ai ngờ cân nặng của hắn lại sụt đi một đoạn, thực lực không biết còn được mấy phần,” Nam tử to con có hơi không cam lòng, năm ngoài hắn cũng từng trúng tuyển đội tập huấn quốc gia, mục tiêu là cuộc thi cao nhất giới đối kháng -- giải thi đấu Võ đạo thế giới, vốn còn ôm lòng chờ mong đối với Hứa Cảnh Minh từng hai lần giết vào giải thi đấu Võ đạo thế giới, nhưng bây giờ lại hơi thất vọng rồi.

Cân nặng sụt đi, thực lực của Hứa Cảnh Minh còn lại bao nhiêu? Còn bá đạo cường thế như ‘Thương Ma’ năm đó sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương