Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 16: Dương Thanh Thước (3)

“Ta hiểu, với cùng một áp lực, bề mặt tiếp xúc nhỏ đương nhiên có áp suất lớn hơn.” Có nữ hội viên nói: “Mà so với toàn bộ lòng bàn chân, khi đâm đầu ngón chân áp suất có thể sẽ lớn hơn gấp mười.”

“Đúng thế, áp suất mạnh hơn nhiều.” Dương Thanh Thước cười nói: “Một chiêu này có điều ảo diệu của Trốc cước truyền thống, tuy bàn chân các ngươi không cứng như của tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng bình thường tất cả mọi người đều mang giày, đế giày còn cứng hơn tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều! Chí ít là lực đạo một trăm một trăm rưỡi kg, dùng đầu ngón chân đâm ra một cước, đủ để đâm… chính là đâm vào bắp đùi của đối phương, đối phương đều sẽ đau gần chết.”

“Nếu đá hạ bộ của đàn ông…” Có nữ hội viên hai mắt tỏa sáng.

Dương Thanh Thước bèn nói: “Chỉ khi đối mặt với nguy hiểm chân chính, phòng vệ bản thân mới được làm như vậy. Đây cũng không phải Liêu Âm cước, cho dù không đá vào nơi hiểm mà chỉ đá vào phần bụng của đối phương, phái nam bình thường cũng không chịu được.”

Thực ra đây là Trốc cước ‘bản đơn giản’!

“Hai chân người hằng ngày đều đi lại, người thường đều có thể tản bộ mấy giờ, nhưng cả thế giới không có ai trồng cây chuối hai tay tản bộ mấy giờ.” Dương Thanh Thước nói: “Sức mạnh của chân con người trời sinh mạnh hơn sức mạnh cánh tay nhiều, mặc dù là phái nữ, sức mạnh ở chân cũng có thể theo kịp sức mạnh cánh tay của đại lực sĩ.”

“Theo kịp sức mạnh cánh tay của đại lực sĩ? Mấy đại lực sĩ đó, cánh tay còn to hơn cả chân ta nữa.” Có nữ hội viên nói.

“Ngươi đứng một chân có thể đứng được mấy phút, thậm chí còn có thể nhảy về phía trước.” Dương Thanh Thước nói: “Khiến mấy lực sĩ đó nâng hơn 50kg bằng một tay, duy trì liên tục trong mấy phút, có mấy ai có thể làm được?”

“Đừng coi thường sức mạnh đôi chân của các ngươi, cánh tay đại lực sĩ thô, nhưng luận về hiệu suất cơ bắp lại không bằng cơ bắp bắp đùi của phái nữ các ngươi.” Dương Thanh Thước tự tin nói.

Hắn là tuyển thủ võ đạo chuyên nghiệp, rất rõ ràng tiềm lực của sức mạnh cơ bắp ở chân, con người là động vật đứng thẳng, trời sinh chân mạnh hơn cánh tay rất nhiều.

Sức mạnh ở chân do phái nữ phát ra cũng có thể dễ dàng đối phó phái nam không hiểu đối kháng.

“Huấn luyện viên Dương, có khách họ Hứa tìm.” Có nhân viên của hội sở kiện thân tới gọi.

Dương Thanh Thước lập tức hiểu được, là Hứa Cảnh Minh đến rồi.

Khu vực tiếp khách, Hứa Cảnh Minh ngồi ở đó uống nước, quan sát hội sở kiện thân này, nhìn từ thiết bị được lắp đặt và diện tích, coi như không tệ.



“Anh Hứa.” Một giọng nói quen thuộc.

Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn sang, thấy Dương Thanh Thước cười đi tới. Đều nói Hứa Cảnh Minh tuổi còn trẻ đã trở thành chủ lực của đội tuyển quốc gia, trên thực tế Dương Thanh Thước còn nhỏ hơn hắn một tuổi, lúc trước hắn là người nhỏ tuổi nhất đội một đội tuyển quốc gia.

Thiếu niên thanh tú hồi đó, bây giờ lại mập ra, thậm chí trên đầu cũng có một số tóc bạc, hai mắt cũng hơi uể oải.

“A Thước.” Hứa Cảnh Minh đứng dậy.

“Đi, chúng ta vào trong ngồi.” Dương Thanh Thước dẫn Hứa Cảnh Minh đi vào trong một phòng tiếp khách nhỏ có vách ngăn, Dương Thanh Thước còn mang chút đồ ăn vặt và trái cây ở một bên tới, cũng rót thêm hai ly nước.

“Anh Hứa, lần này may mà có ngươi hỗ trợ.” Dương Thanh Thước ngồi xuống nói.

Hứa Cảnh Minh lại chú ý tới tay phải Dương Thanh Thước vẫn còn mang bao tay, nghi hoặc hỏi: “Tay này của ngươi bị sao vậy?” Giữa trời hè nóng nực, tay phải lại vẫn mang bao tay.

Vẻ mặt Dương Thanh Thước đọng lại, ngay sau đó không để bụng cười, cởi bao tay phải ra, đó là một cái chi giả, mặc dù là tay phải bắt chước giống y như da thật, nhưng hơi quan sát chút vẫn có thể nhận ra được.

“Tay của ngươi?” Hứa Cảnh Minh không thể tin được.

“Tay giả.” Dương Thanh Thước cười mang bao tay lại, “Chuyện năm ngoái rồi, một tòa ốc có lắp đặt giá sắt trên cao bị lỏng ra, có một đứa bé ở dưới lầu. Ngươi biết đấy, ta là tuyển thủ võ đạo chuyên nghiệp, thần kinh phản ứng đều được chuyên môn luyện qua, ta lập tức tiến lên túm đứa bé đấy, cứu nó. Tay phải ta đỡ lấy, bị giá sắt đập nát, chỉ có thể cắt.”

“Tại sao có thể như vậy?” Hứa Cảnh Minh có chút không rõ.

“Ta mạng lớn đấy, suýt chút nữa thì không phải một cánh tay này, mà là đầu của ta.” Dương Thanh Thước lắc đầu nói, “Giá sắt nện xuống từ không trung cao mấy chục mét, nếu nện vào đầu chắc chắn mất mạng. Hiện tại chỉ là một cánh tay mà thôi, bù lại đứa trẻ đó có thể sống sót, rất đáng giá! Hơn nữa kỹ thuật chi giả hiện tại rất tốt, một số việc đơn giản như rửa chén đĩa rót nước, chi giả bình thường đều làm được.”

Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Cho nên ngươi rời khỏi Cục thể dục?”

“Đây là dám làm việc nghĩa.” Dương Thanh Thước nói: “Cục thể dục còn tiến hành khen thưởng, hướng ta học tập đấy. Có điều ta không có tay phải, chung quy không thích hợp làm huấn luyện viên chuyên nghiệp nữa, cho nên bị chuyển vào phòng làm việc, làm một số việc hành chính. Công việc hành chính lương thấp chút, một tháng vạn khối, dù gì xếp hạng võ đạo thế giới cao nhất của ta cũng là thứ mười chín, tìm một phần công tác tiền lương mấy vạn cũng không khó, cho nên đi ra ngoài làm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương