Ta mới vừa đi tới cửa thì đã nhìn thấy cửa phòng mở từ trong ra. Ta nghĩ rằng đó là đại tướng quân, đang vui mừng định xông lên thì lại phát hiện người đi ra lại là người mà lúc này ta không muốn nhìn thấy nhất.
"A, biểu muội phu, thật là trùng hợp a?" Phong quân sư cười tủm tỉm mở chiếc quạt trên tay ra, một đôi mắt ti hí không ngừng bắn phá trên người ta.
Bây giờ ta không có tâm tình đấu với nàng, ta trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của nàng, lúc muốn đi vào lại bị Phong quân sư chặn ngay cửa, ta đi thế nào thì nàng cản thế nấy. Ta đành phải trừng mắt nhìn nàng, rướn cổ nhìn về phía sau nàng, muốn nhìn xem đại tướng quân có ở đó hay không.
Không đợi ta nhìn kỹ thì Phong quân sư cũng đã kiễng mũi chân ngăn trở tầm mắt ta.
"Phong quân sư!" Ta giận, cắn răng số chết trừng nàng, lúc này không biết ta hy vọng ánh mắt cũng có thể giết người biết bao nhiêu.
"Hắc ~" Phong quân sư cười âm hiểm một tiếng rồi mới tiêu sái thu hồi cây quạt trên tay, dời bước sang một bên.
Lúc lướt vai mà qua, Phong quân sư nghiêng người đến gần tai ta nhỏ giọng nói:"Biểu muội phu, đêm nay cần phải biểu hiện cho tốt nha ~ Bản quân sư xem trọng ngươi ~" Nói xong còn vỗ nhẹ vai ta vài cái, sau đó cười gian mở quạt ra, không thèm quay đầu lại mà tiêu sái rời đi.
Ta trừng mắt bực mình nhìn bóng dáng Phong quân sư, có chút không rõ rốt cuộc bây giờ nàng có ý gì, lúc ban ngày thì ngăn cản không cho ta tìm đại tướng quân, thậm chí còn bày ra vẻ mặt sát khí cho người xuống tay sau lưng ta, không chút lưu tình đập ta ngất xỉu.
"Chi ~" Tiếng cửa gỗ chuyển động vang lên.
Nghe được động tĩnh, hoàn hồn, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của đại tướng quân ở cửa, ta kích động hô:"Phu nhân ~"
Đại tướng quân đứng trước cửa, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn thấy ta, cặp mắt sáng ngời mà thâm thúy khẽ chớp động, nhưng nàng chỉ bình tĩnh nhìn ta như vậy, vẫn trầm mặc như cũ.
"Phu nhân, ta......" Thấy đại tướng quân bất động không lên tiếng, ta khẩn trương cất bước tiến lên, không biết làm sao mà nhìn nàng.
"Khá hơn chút nào không?" Khóe miệng đại tướng quân khẽ nhếch, đưa tay sờ trán ta, nhưng trước khi chạm đến trán ta lại dừng lại, cuối cùng buông tay xuống.
"Phu nhân......" Nhìn động tác buông tay của đại tướng quân, trái tim co rút.
"Ân?" Đại tướng quân hơi nhếch lên khóe miệng, nàng cười nhưng sắc mặt lại tái nhợt càng khiến cho người ta đau lòng.
"Phu nhân, ta nhớ nàng!" Mũi ta cay cay, hốc mắt nóng lên nhìn đại tướng quân.
Đại tướng quân nghe được lời ta thì cơ thể khẽ run, lông mi hơi rung động, cánh môi tái nhợt hơi giật giật, một hồi lâu mới nói:"Thật xin lỗi!"
Nhìn bộ dáng yếu ớt của đại tướng quân, trái tim tưởng như bị người dùng sức bóp chặt trong lòng bàn tay, đau đến nỗi không thể hít thở. Đưa tay nắm lấy tay nàng, siết chặt trong lòng bàn tay, vờ như không phát hiện bộ dáng cứng nhắc và như trốn tránh của nàng, ta dùng sức siết chặt tay nàng rồi nói:"Phu nhân, ta rất nhớ nàng rất nhớ rất nhớ ~" Chỉ là thanh âm như đã có chút nghẹn ngào.
"Thật xin lỗi ~" Giọng đại tướng quân như có chút tắc nghẽn, ngữ điệu khẽ run, đáy mắt bốc lên hơi nước và sự yếu ớt.
"Không ~" Ta sợ hãi dùng sức lắc đầu.
"Tay của ta rất bẩn ~" Đại tướng quân nói xong liền cúi đầu, đôi tay đang giảy ra cũng mạnh thêm vài phần, độ ấm trên tay cũng giảm đi vài phần.
Trái tim kích động, ta dùng sức cầm lấy tay nàng, không cho nàng giảy ra, sau đó nắm tay nàng đặt lên môi, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta khẽ hôn đôi tay lạnh như băng của nàng, chăm chú nhìn nàng nói:"Rất sạch sẽ, rất được!"
"Ta ~" Đáy mắt đại tướng quân khẽ chớp động.
"Ta rất thích ~" Ta chưa bao giờ biết thì ra đại tướng quân lại để ý bản thân như vậy, thì ra nàng cũng sẽ lo lắng và không tự tin về bản thân.
"Vu Thị không sợ sao?" Đại tướng quân nhìn ta hỏi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, hốc mắt nóng lên, dùng sức lắc đầu, đưa tay kéo nàng lại gần, dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng gầy guộc của nàng.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người nàng, dùng sức chớp mắt, một hồi lâu mới loại bỏ được chất lỏng đang đong đầy tròng mắt kia, cánh môi bò lên vành tai nàng thì thầm:"Khuynh Thần!" Giờ phút này ta nghĩ không ra biện pháp nào để trấn an nàng đồng thời nói lên tâm tình của ta lúc này cho nàng biết, ta chỉ có thể dùng sức ôm lấy nàng.
Thân thể cứng ngắc của đại tướng quân chậm rãi thả lỏng, nàng nâng tay ôm lấy thắt lưng ta, không muốn xa rời vùi mặt vào hõm vai ta, thân thể hơi rung động.
"Phu nhân......" Ta đau lòng nắm thật chặt hai tay nàng, nhẹ nhàng cọ lên hai má nàng.
Hai người đứng ở cửa lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi người đại tướng quân không còn run nữa, hơi thở cũng trở nên vững vàng ta mới nhẹ giọng bên tai nàng hỏi:"Phu nhân, chúng ta trở về, được không!" Nói xong, buông ra cánh tay đang ôm lấy nàng, cầm lấy bàn tay vẫn đang đặt trên lưng ta ra,các ngón tay đang xen, nắm tay nàng kéo vào phòng.
Một tay đóng cửa lại sau, nắm trầm mặc đại tướng quân đi đến trước bàn, theo tướng khấu cùng một chỗ thủ, đem đại tướng quân lạp ngồi ở của ta trong lòng, thủ sẵn của nàng thắt lưng, tựa đầu tựa vào nàng trên vai, khinh cọ trước nàng có điểm lạnh như băng hai má.
Lẳng lặng ôm lấy đại tướng quân, hít vào luồng không khí ẩn ẩn mùi hương nhàn nhạt chỉ có trên người nàng, trái tim vẫn đang bị bóp chặt trong đau đớn nay dần thả lỏng, chậm rãi bình yên như ban đầu.
Hồi lâu, đại tướng quân xoay người, đưa tay nâng mặt ta lên, nhìn vào đôi mắt ta, ôn nhu hỏi:" Vu Thị sợ hãi sao?"
Nhìn đại tướng quân, nhìn nàng che dấu sự yếu ớt dưới vẻ mặt bình tĩnh, ta đau lòng nhẹ nhàng gật đầu đáp:"Ân, rất sợ!"
Thân thể đại tướng quân cứng đờ, đáy mắt hiện lên chút đau xót.
Vào lúc đại tướng quân chuẩn bị rút tay về, ta liền đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, ấn chặt trên má ta, nhìn trực tiếp vào mắt của nàng tiếp tục nói:"Phu nhân, ta rất sợ, sợ nàng sẽ bỏ ta lại, không cần ta nữa." Nghĩ đến hôm nay, sau khi đại tướng quân buông cung, ta thật vất vả mới bình tĩnh lại thì lại vì một ít chất lỏng mang theo mùi máu không biết từ đâu ra dính lên mặt khiến ta nôn mửa liên hồi, lúc đó nàng đột nhiên cũng không quay đầu lại mà cứ như vậy rời đi, trái tim ta lúc đó như bị bóp nghẹn.
Đáy mắt đại tướng quân hiện lên chút cảm động và đau lòng, ngơ ngác nhìn ta.
"Phu nhân, nơi này rất đau!" Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt lên ngực.
Chân mày đại tướng quân hơi hơi rung động.
"Phu nhân, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng phải để ta bên cạnh nàng, có thể chứ? Cho dù chỉ có thể đứng sau lưng nàng, cũng không được bỏ lại ta, được không?" Ta nhếch môi nhìn chân mày có chút run rẩy của đại tướng quân.
"Thật xin lỗi ~" Một loại chất lỏng nóng bỏng tràn ra từ hốc mắt đại tướng quân, chảy qua mặt xuống cằm, sau đó từng giọt rơi xuống tay ta.
"Khuynh Thần ~" Vừa thấy nước mắt của đại tướng quân, ta lập tức rối hết tay chân, khẩn trương nhìn nàng.
Nghiêng đầu tới gần nàng, hôn lên đôi mắt nàng, cau mày lại giả vờ buồn rầu nhìn nàng nói:"Ngô, sao lại đắng như vậy ~"
Đáy mắt đại tướng quân ánh lệ, khó hiểu nhìn ta.
"Phu nhân, trước kia có một danh nhân từng nói, nước mắt của tình nhân rất ngọt, nhưng mà......" Ta nhăn mặt, ủy khuất nói:"Hắn gạt người, rõ ràng so với hoàng liên còn đắng hơn......"
Có ánh sáng lưu chuyển nơi đáy mắt đại tướng quân, nàng ôn nhu nhìn ta, hốc mắt vẫn còn chút ẩm ướt.
"Phu nhân...... Hiện tại miệng đắng không nói, nơi này lại còn đau......" Nói xong ta nhích lại gần nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ngấn nước của nàng, hàng mi khẽ run rẩy.
Từ hàng mi đến khóe mắt, lướt qua hai gò má, cuối cùng dừng lại trên đôi môi nàng, trán chạm trán, ta thì thầm:"Phu nhân, nàng sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Ân?" Đại tướng quân khó hiểu.
"Phu nhân, nàng xem, ta văn không thể văn, võ không thể võ, không biết trồng trọt cũng không biết chăn nuôi ~ lại ngăn không được sắc lang, phút chốc cũng đuổi được tình địch......" Càng nói càng tan vỡ, ta bắt đầu chậm rãi phát hiện dường như bản thân không hề có tí giá trị sử dụng nào, vì sao trước kia lại không cảm thấy mình vô dụng như vậy, hiện giờ vừa nói ra, bản thân tựu thành một kẻ vô dụng trong lũ vô dụng mà?
Chờ ta mồm mép liên hồi thao thao bất tuyệt đập vỡ hình tượng của mình một hồi, nước mắt của đại tướng quân rốt cuộc cũng ngừng chảy, nước mắt trên mặt cũng bị ta lau khô, cuối cùng khóe môi còn hơi gợi lên, nhẹ nhàng lên tiếng:"Ân ~"
"Phu nhân......" Thấy đại tướng quân đã ngừng khóc, đáy lòng khẽ buông lỏng, chỉ là khi nhìn đến động tác gật đầu của nàng thì ta có chút bị đả kích, sao nàng có thể cứ thế mà gật đầu.
"Ân?" Đại tướng quân đáp.
"Phu nhân......" Ta rối rắm nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt đại tướng quân, nụ cười khiến ta buồn vui lẫn lộn cảm xúc đan xen,ta thương tâm hỏi:"Phu nhân, ta như vậy không phải là quá vô dụng sao......"
"Ân ~" Nụ cười nơi đáy mắt đại tướng quân lại càng sâu, nàng gật đầu rồi nói:"Hình như là vậy!"
"Phu nhân......" Không cần đả kích người ta như vậy đâu.
"Ân......" Đại tướng quân cười nhìn ta, dưới ánh mắt chờ mong của ta nàng cố tình kéo dài giọng, một hồi lâu mới ôn nhu nói:"Bất quá, Vu Thị như vậy cũng rất tốt!"
"Thật sao?" Vui sướng, lòng tham tiếp tục hỏi:"Tốt chỗ nào?"
"Như vậy rất phù hợp với thân phận của phu quân bây giờ, không phải sao?" Giọng điệu đại tướng quân cực kì bình thản.
"Ân?" Thân phận?
"Tế tử ở rể phủ nguyên soái, không phải chỉ cần ngồi chơi xơi nước sao?" Ngữ điệu đại tướng quân rất là bình tĩnh, vẻ mặt cũng ra vẻ đang rất nghiêm túc.
"Ngạch?" Này ~ Ban đầu quả thật là ta cũng có tư tưởng tuân thủ hình tượng vĩ đại của một kẻ ăn không ngồi rồi, vì mục tiêu tế tử ở rể ngồi chơi xơi nước hưởng thụ cuộc sống mà phấn đấu, nhưng hiện tại ta đã thay đổi a, ta cũng muốn nỗ lức phấn đấu làm cho dân giàu nước mạnh a...
Đại tướng quân đang nói lại đổi ý:"Bất quá, phu quân nấu cháo và làm vằn thắn cũng không tệ."
"Ân......" Ta vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, chờ mong nhìn đại tướng quân, hy vọng nàng có thể khen ta thêm vài câu.
Nhưng đại tướng quân chỉ mỉm cười bình tĩnh nhìn ta, không hề có ý định mở miệng khen ngợi biểu hiện của ta thêm một chút.
"Phu nhân, hết rồi sao?" Chẳng lẽ trong mắt đại tướng quân thì ưu điểm của ta chỉ có nhiêu đó?
"Ân ~" Nụ cười nơi đáy mắt đại tướng quân lại sâu thêm vài phần, nàng ra vẻ tự hỏi một hồi rồi mới nói:"Hết rồi!"
"A?" Đôi mắt tổn thương nhìn nàng, ta bị đả kích chôn đầu vô hõm vai nàng rồi bi thương nói:" Phu nhân, thì ra ta kém cỏi vậy sao......"
Đại tướng quân cười cười rồi nói:"Ân ~ Cũng không đến nỗi ~"
"Thật sao?" Không quá tin tưởng nhìn đại tướng quân.
"Ân!" Đại tướng quân còn thật sự gật đầu.
"Ân, phu nhân, kỳ thật, cái kia, ân ~ khi nào thì nàng bắt đầu thích ta?" Hỏi tới khúc cuối, thanh âm nhỏ đến nỗi dường như chỉ có mình ta nghe thấy, đơn giản là vì ánh mắt của đại tướng quân khiến ta cảm thấy cực kì chột dạ, da mặt nóng hết cả lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương