Vu Thanh - Hoa Quyển
-
C48: Chương 48
Lục Vân Đình đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chẳng hạn như Giang Vu Thanh chạy trốn vì sợ, ỷ được cha mẹ hắn thương nên tránh mặt hắn...... Lục Vân Đình nghĩ kỹ rồi, một khi Giang Vu Thanh dám chạy thì hắn sẽ khiến y biết thân biết phận, biết văn tự bán mình vẫn còn nằm trong tay Lục gia. Nào ngờ Giang Vu Thanh thốt ra một câu như vậy khiến Lục Vân Đình kinh ngạc không thôi, thậm chí còn hơi bối rối.
Giang Vu Thanh xoa xoa gò má bị bóp đau, Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật tra tấn lấy mạng người cũng không làm y chấn động lắm, chỉ là quá đột ngột khiến y trở tay không kịp.
Từ khi bị bán vào Lục gia y đã thấy đủ thứ chuyện nên biết trên đời này không hề công bằng, có người sinh ra đã cao quý như trăng trên trời, có người hèn mọn như bùn trước mắt. Với xuất thân của Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật, làm chuyện này thật sự chẳng có gì lạ —— Dù sao lúc ở thư viện Giang Vu Thanh đã từng thấy Sở Ngôn vì một chén trà quá nóng mà giội cả bình trà lên người nô bộc.
Năm nay Sở Ngôn chỉ mới chín tuổi.
Giang Vu Thanh cũng không tán thành chuyện họ làm, nhưng y tự nhận mình thấp cổ bé họng nên không thể thay đổi cách xử sự của họ. Giang Vu Thanh chưa từng quên mình là ai, y chỉ là một đứa nhà quê ăn bữa nay lo bữa mai ở thôn Giang Gia, là vợ nuôi từ bé Lục gia mua về xung hỉ cho Lục Vân Đình.
Huống chi Triệu Tử Dật nói người này từng muốn giết Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình và một kẻ độc ác không quen biết, bên nào nhẹ bên nào nặng Giang Vu Thanh hoàn toàn không cần suy nghĩ. Lục gia có ơn với y lớn như thế, sao y lại đứng về phe một kẻ giết người được?
Giang Vu Thanh cũng chưa từng hoài nghi lời Triệu Tử Dật nói.
Triệu Tử Dật không cần lừa gạt y.
Đúng là Giang Vu Thanh rất sợ, y không ngờ Triệu Tử Dật cả ngày cười đùa tí tửng sẽ hung ác như thế, cũng quên mất Lục Vân Đình hỉ nộ vô thường, lạnh lùng tàn nhẫn. Người hầu Lục gia đều rất sợ Lục Vân Đình, lúc y mới tới Lục gia, Lưu Nguyệt từng nhắc y mọi chuyện phải chiều ý Lục Vân Đình, đừng chọc giận hắn, cứ như Lục Vân Đình là hồng thủy mãnh thú vậy.
Dù sao giết người cũng là chuyện lớn, Giang Vu Thanh vừa sợ lại vừa lo lắng.
Lục Vân Đình muốn giết Quỷ Thất, nhưng theo lời Triệu Tử Dật nói thì kẻ liều mạng này từng giết mười mấy người, tại sao hắn lại hao tâm tổn trí ra tay với Lục Vân Đình? Chưa biết chừng sau lưng còn có kẻ giật dây.
Kẻ dám làm hại Lục Vân Đình chắc cũng chẳng tốt lành gì.
Lục Vân Đình bị rơi xuống nước đã là chuyện nửa năm trước, giờ lật lại chuyện cũ chứng tỏ người này chỉ mới bị bắt về. Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật muốn giết hắn, lỡ bị phát hiện —— Ở Đại Chu giết người là tội nặng, liên quan đến mưu sát, lên công đường chưa hỏi thân phận đã phạt trước hai mươi gậy. Tri châu Giang Châu lại có tiếng thanh liêm, thiết diện vô tư, Lục Vân Đình ốm yếu như thế, chưa biết có thoát tội hay không nhưng chỉ hai mươi gậy kia đã đủ lấy nửa cái mạng của hắn.
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh với vẻ mặt khó đoán.
Hồi lâu sau, hắn nói: "Chúng ta muốn giết người."
Giang Vu Thanh: "...... Hả?" Y nơm nớp lo sợ nghĩ chẳng lẽ muốn ta đào mộ chôn xác giùm các ngươi à?
Chôn chỗ nào bây giờ? Phải chọn một nơi vắng vẻ, còn phải là đêm khuya để không ai thấy, nhất quyết không thể ra tay ngay trong sân nhà mình như Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật được.
Tim Giang Vu Thanh đập thình thịch, tay chân bủn rủn.
Lục Vân Đình nhìn y chằm chằm: "Ngươi đã nhìn thấy."
Giang Vu Thanh: "!"
Đây là muốn ta làm đồng phạm sao!
Giang Vu Thanh rầu rĩ hỏi: "Không đưa tới quan phủ thật à?"
Y cố thuyết phục Lục Vân Đình, "Triệu thiếu gia nói hắn đã giết nhiều người, cộng lại cũng đủ phán hắn rất nhiều tội, hắn còn bị thương nặng, lên công đường chịu hai mươi gậy, cái gì cũng không khai ra được, không ai biết các ngươi tra tấn hắn đâu."
"Hắn là kẻ liều mạng, trên người có vết thương......" Giang Vu Thanh nghĩ trăm phương ngàn kế tự bào chữa, "Là lẽ thường tình, thiếu gia cần gì phải ra tay chứ?"
Lục Vân Đình nghe y líu lo cũng không cáu mà hết sức vui vẻ, nỗi lo lắng trong mắt tan đi như gió xuân, hắn ung dung nói: "Không được, thiếu gia ta có thù tất báo, thù riêng sao có thể để quan phủ nhúng tay vào."
Giang Vu Thanh lại buồn rầu thở dài.
Cả người Lục Vân Đình nhẹ nhõm khoan khoái, mặc áo lông chồn ngắn tay, tóc dài như mực, đắc ý nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Thế nào, y còn có thể thế nào nữa? Giang Vu Thanh nhìn hắn, bị vẻ đẹp tuyệt mỹ của Lục Vân Đình làm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy người trước mặt da trắng môi đỏ, chẳng khác nào diễm quỷ mê hoặc lòng người.
Lục Vân Đình lại nhịn không được thử lòng y, hoặc là tham lam muốn được Giang Vu Thanh thiên vị nhiều hơn, hắn thản nhiên nói: "Giang Vu Thanh, chuyện này trái với đạo lý nhân nghĩa ngươi học ở thư viện đấy."
Giang Vu Thanh sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thiếu gia, ta là người Lục gia mà."
"Người kia vốn độc ác, lại muốn lấy mạng ngươi," Giang Vu Thanh nói, "Kẻ giết người phải bị giết."
Lục Vân Đình nói: "Không khuyên ta giao hắn cho quan phủ nữa à?"
Giang Vu Thanh hỏi ngược lại: "Thế ngài có giao không?"
Lục Vân Đình không nói gì.
Giang Vu Thanh nói: "Nếu ngài giao hắn cho quan phủ xử lý thì quá tốt rồi. Phu tử nói không có quy củ sao thành vuông tròn, nếu ai cũng chà đạp lên luật lệ đất nước, tự trả thù cho hả giận thì Đại Chu lấy gì trị dân, dân chúng làm sao yên ổn được?"
"Nếu ngài không muốn thì ta cũng không thể thay đổi quyết định của ngài," Giang Vu Thanh mím môi, chân thành nói, "Ta là người Lục gia, tất nhiên phải lấy thiếu gia làm trọng rồi."
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh chằm chằm rồi nở nụ cười.
Sự thẳng thắn này khiến Lục Vân Đình cực kỳ hài lòng, toàn thân như được tắm nắng xuân, ấm áp dễ chịu khiến người ta híp mắt.
Lục Vân Đình nghĩ đây chính là thiên vị.
Giang Vu Thanh thiên vị hắn, chứng tỏ đã yêu hắn.
Nhìn như đầu gỗ ngốc nghếch mà khi nói lời tình tứ lại chẳng xấu hổ chút nào!
Không hề ngại ngùng!
Còn nói là người Lục gia, vậy có khác nào nói y là người của hắn đâu?
Lục Vân Đình không kìm được khóe miệng nhếch lên, lại hơi oán trách Giang Vu Thanh hại mình lo lắng vô ích một phen, hắn nghiến răng nắm bả vai Giang Vu Thanh rồi cúi đầu cắn môi y một cái.
Giang Vu Thanh: "......?"
Y kêu ầm lên rồi che miệng nhảy ra xa, "Thiếu gia!"
"Sao ngài lại cắn miệng ta!" Giang Vu Thanh càu nhàu, "Dù ta nói không đúng thì ngài cũng đâu thể cắn ta được, còn cắn miệng nữa......"
Lục Vân Đình vẫn chưa tỉnh táo lại từ xúc cảm mềm mại kỳ diệu của y, nghe vậy thì nói ngay: "Cái gì không đúng? Nói đúng lắm!"
Thấy Giang Vu Thanh che môi mình, Lục Vân Đình vui phơi phới nhưng miệng lại ra lệnh: "Tới đây."
Giang Vu Thanh cảnh giác đứng im.
"Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình híp mắt cười lạnh, "Xem mình là người Lục gia mà không nghe lời ta à?"
Giang Vu Thanh do dự một lát rồi lề mề đi tới, vừa đứng vững thì bị Lục Vân Đình đè vào cột đình sơn đỏ, cọ xát bờ môi mềm mại ấm áp của thiếu niên.
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, lông mi khẽ run, có chút ngượng ngùng không nói rõ được cũng không tả rõ được, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, thuyết giáo hắn, "Sao ngài lại cắn miệng chứ."
Lục Vân Đình nổi cáu: "Ngươi là người Lục gia của ta, ta muốn cắn thì cắn."
"Dù ta có ăn thịt ngươi," yết hầu Lục Vân Đình nhấp nhô, thấp giọng nói, "Cũng là lẽ đương nhiên."
Vành tai Giang Vu Thanh chợt nóng ran, làu bàu nói: "Không giết người thì ăn người, sao ngài lại thế chứ, đừng để phu nhân nghe thấy, phu nhân không nghe được mấy lời như vậy đâu......"
Giang Vu Thanh xoa xoa gò má bị bóp đau, Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật tra tấn lấy mạng người cũng không làm y chấn động lắm, chỉ là quá đột ngột khiến y trở tay không kịp.
Từ khi bị bán vào Lục gia y đã thấy đủ thứ chuyện nên biết trên đời này không hề công bằng, có người sinh ra đã cao quý như trăng trên trời, có người hèn mọn như bùn trước mắt. Với xuất thân của Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật, làm chuyện này thật sự chẳng có gì lạ —— Dù sao lúc ở thư viện Giang Vu Thanh đã từng thấy Sở Ngôn vì một chén trà quá nóng mà giội cả bình trà lên người nô bộc.
Năm nay Sở Ngôn chỉ mới chín tuổi.
Giang Vu Thanh cũng không tán thành chuyện họ làm, nhưng y tự nhận mình thấp cổ bé họng nên không thể thay đổi cách xử sự của họ. Giang Vu Thanh chưa từng quên mình là ai, y chỉ là một đứa nhà quê ăn bữa nay lo bữa mai ở thôn Giang Gia, là vợ nuôi từ bé Lục gia mua về xung hỉ cho Lục Vân Đình.
Huống chi Triệu Tử Dật nói người này từng muốn giết Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình và một kẻ độc ác không quen biết, bên nào nhẹ bên nào nặng Giang Vu Thanh hoàn toàn không cần suy nghĩ. Lục gia có ơn với y lớn như thế, sao y lại đứng về phe một kẻ giết người được?
Giang Vu Thanh cũng chưa từng hoài nghi lời Triệu Tử Dật nói.
Triệu Tử Dật không cần lừa gạt y.
Đúng là Giang Vu Thanh rất sợ, y không ngờ Triệu Tử Dật cả ngày cười đùa tí tửng sẽ hung ác như thế, cũng quên mất Lục Vân Đình hỉ nộ vô thường, lạnh lùng tàn nhẫn. Người hầu Lục gia đều rất sợ Lục Vân Đình, lúc y mới tới Lục gia, Lưu Nguyệt từng nhắc y mọi chuyện phải chiều ý Lục Vân Đình, đừng chọc giận hắn, cứ như Lục Vân Đình là hồng thủy mãnh thú vậy.
Dù sao giết người cũng là chuyện lớn, Giang Vu Thanh vừa sợ lại vừa lo lắng.
Lục Vân Đình muốn giết Quỷ Thất, nhưng theo lời Triệu Tử Dật nói thì kẻ liều mạng này từng giết mười mấy người, tại sao hắn lại hao tâm tổn trí ra tay với Lục Vân Đình? Chưa biết chừng sau lưng còn có kẻ giật dây.
Kẻ dám làm hại Lục Vân Đình chắc cũng chẳng tốt lành gì.
Lục Vân Đình bị rơi xuống nước đã là chuyện nửa năm trước, giờ lật lại chuyện cũ chứng tỏ người này chỉ mới bị bắt về. Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật muốn giết hắn, lỡ bị phát hiện —— Ở Đại Chu giết người là tội nặng, liên quan đến mưu sát, lên công đường chưa hỏi thân phận đã phạt trước hai mươi gậy. Tri châu Giang Châu lại có tiếng thanh liêm, thiết diện vô tư, Lục Vân Đình ốm yếu như thế, chưa biết có thoát tội hay không nhưng chỉ hai mươi gậy kia đã đủ lấy nửa cái mạng của hắn.
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh với vẻ mặt khó đoán.
Hồi lâu sau, hắn nói: "Chúng ta muốn giết người."
Giang Vu Thanh: "...... Hả?" Y nơm nớp lo sợ nghĩ chẳng lẽ muốn ta đào mộ chôn xác giùm các ngươi à?
Chôn chỗ nào bây giờ? Phải chọn một nơi vắng vẻ, còn phải là đêm khuya để không ai thấy, nhất quyết không thể ra tay ngay trong sân nhà mình như Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật được.
Tim Giang Vu Thanh đập thình thịch, tay chân bủn rủn.
Lục Vân Đình nhìn y chằm chằm: "Ngươi đã nhìn thấy."
Giang Vu Thanh: "!"
Đây là muốn ta làm đồng phạm sao!
Giang Vu Thanh rầu rĩ hỏi: "Không đưa tới quan phủ thật à?"
Y cố thuyết phục Lục Vân Đình, "Triệu thiếu gia nói hắn đã giết nhiều người, cộng lại cũng đủ phán hắn rất nhiều tội, hắn còn bị thương nặng, lên công đường chịu hai mươi gậy, cái gì cũng không khai ra được, không ai biết các ngươi tra tấn hắn đâu."
"Hắn là kẻ liều mạng, trên người có vết thương......" Giang Vu Thanh nghĩ trăm phương ngàn kế tự bào chữa, "Là lẽ thường tình, thiếu gia cần gì phải ra tay chứ?"
Lục Vân Đình nghe y líu lo cũng không cáu mà hết sức vui vẻ, nỗi lo lắng trong mắt tan đi như gió xuân, hắn ung dung nói: "Không được, thiếu gia ta có thù tất báo, thù riêng sao có thể để quan phủ nhúng tay vào."
Giang Vu Thanh lại buồn rầu thở dài.
Cả người Lục Vân Đình nhẹ nhõm khoan khoái, mặc áo lông chồn ngắn tay, tóc dài như mực, đắc ý nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Thế nào, y còn có thể thế nào nữa? Giang Vu Thanh nhìn hắn, bị vẻ đẹp tuyệt mỹ của Lục Vân Đình làm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy người trước mặt da trắng môi đỏ, chẳng khác nào diễm quỷ mê hoặc lòng người.
Lục Vân Đình lại nhịn không được thử lòng y, hoặc là tham lam muốn được Giang Vu Thanh thiên vị nhiều hơn, hắn thản nhiên nói: "Giang Vu Thanh, chuyện này trái với đạo lý nhân nghĩa ngươi học ở thư viện đấy."
Giang Vu Thanh sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thiếu gia, ta là người Lục gia mà."
"Người kia vốn độc ác, lại muốn lấy mạng ngươi," Giang Vu Thanh nói, "Kẻ giết người phải bị giết."
Lục Vân Đình nói: "Không khuyên ta giao hắn cho quan phủ nữa à?"
Giang Vu Thanh hỏi ngược lại: "Thế ngài có giao không?"
Lục Vân Đình không nói gì.
Giang Vu Thanh nói: "Nếu ngài giao hắn cho quan phủ xử lý thì quá tốt rồi. Phu tử nói không có quy củ sao thành vuông tròn, nếu ai cũng chà đạp lên luật lệ đất nước, tự trả thù cho hả giận thì Đại Chu lấy gì trị dân, dân chúng làm sao yên ổn được?"
"Nếu ngài không muốn thì ta cũng không thể thay đổi quyết định của ngài," Giang Vu Thanh mím môi, chân thành nói, "Ta là người Lục gia, tất nhiên phải lấy thiếu gia làm trọng rồi."
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh chằm chằm rồi nở nụ cười.
Sự thẳng thắn này khiến Lục Vân Đình cực kỳ hài lòng, toàn thân như được tắm nắng xuân, ấm áp dễ chịu khiến người ta híp mắt.
Lục Vân Đình nghĩ đây chính là thiên vị.
Giang Vu Thanh thiên vị hắn, chứng tỏ đã yêu hắn.
Nhìn như đầu gỗ ngốc nghếch mà khi nói lời tình tứ lại chẳng xấu hổ chút nào!
Không hề ngại ngùng!
Còn nói là người Lục gia, vậy có khác nào nói y là người của hắn đâu?
Lục Vân Đình không kìm được khóe miệng nhếch lên, lại hơi oán trách Giang Vu Thanh hại mình lo lắng vô ích một phen, hắn nghiến răng nắm bả vai Giang Vu Thanh rồi cúi đầu cắn môi y một cái.
Giang Vu Thanh: "......?"
Y kêu ầm lên rồi che miệng nhảy ra xa, "Thiếu gia!"
"Sao ngài lại cắn miệng ta!" Giang Vu Thanh càu nhàu, "Dù ta nói không đúng thì ngài cũng đâu thể cắn ta được, còn cắn miệng nữa......"
Lục Vân Đình vẫn chưa tỉnh táo lại từ xúc cảm mềm mại kỳ diệu của y, nghe vậy thì nói ngay: "Cái gì không đúng? Nói đúng lắm!"
Thấy Giang Vu Thanh che môi mình, Lục Vân Đình vui phơi phới nhưng miệng lại ra lệnh: "Tới đây."
Giang Vu Thanh cảnh giác đứng im.
"Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình híp mắt cười lạnh, "Xem mình là người Lục gia mà không nghe lời ta à?"
Giang Vu Thanh do dự một lát rồi lề mề đi tới, vừa đứng vững thì bị Lục Vân Đình đè vào cột đình sơn đỏ, cọ xát bờ môi mềm mại ấm áp của thiếu niên.
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, lông mi khẽ run, có chút ngượng ngùng không nói rõ được cũng không tả rõ được, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, thuyết giáo hắn, "Sao ngài lại cắn miệng chứ."
Lục Vân Đình nổi cáu: "Ngươi là người Lục gia của ta, ta muốn cắn thì cắn."
"Dù ta có ăn thịt ngươi," yết hầu Lục Vân Đình nhấp nhô, thấp giọng nói, "Cũng là lẽ đương nhiên."
Vành tai Giang Vu Thanh chợt nóng ran, làu bàu nói: "Không giết người thì ăn người, sao ngài lại thế chứ, đừng để phu nhân nghe thấy, phu nhân không nghe được mấy lời như vậy đâu......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook