Vũ Thần
Chương 30: Thực thoại thực thuyết

Đón nhận ánh mắt của mọi người, Hạ Nhất Minh cười khổ trong lòng, đưa tay lên gãi đầu, thần tình vô tội nói:
- Không liên can đến cháu a. Là gia gia và Tam thúc bảo cháu cứ tận lực rat ay.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cũng thầm bồi thêm một câu, "May mắn ta xem xét tình huống, không có tận lực thi triển ra, nếu không lấy bát tầng nội kình thi triển ra như yêu cầu, như vậy Tam thúc khẳng định không chỉ bị đánh bay ra đơn giản như vậy."
Ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc nhìn về chỗ Đại bá đang đứng, đột nhiên nghĩ, "Một khi thi triển ra chiến kỹ này lại có thể cùng với cao giai chiến đấu, vậy thực lực của mình chẳng nhẽ có thể so sánh với Đại bá, thậm chí còn cao hơn? Chẳng lẽ mình bất chi bất giác đã trở thành cao thủ thứ hai trong gia trang???"
Chẳng qua ý niệm này cũng chỉ thoáng lóe lên trong đầu mà thôi, Hạ Nhất Minh cũng không có hứng thú hướng tới Đại bá khiêu chiến.
Mọi người đều thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đều nổi lên một tia dở khóc dở cười.
Hạ Vũ Đức đưa tay ra, trợ giúp Hạ Thuyên Nghĩa đã thông một ít kinh mạch bị bế tắc.
Sau nửa ngày, Hạ Thuyên Nghĩa ho khan ra vài tiếng, khoát tay áo, nói:
- Phụ thân. Con không sao. Nội phủ hơi bị chấn động một chút thôi, nghỉ ngơi ba đến năm ngày là khỏi hẳn.
Hạ Vũ Đức thở dài một hơi, nói:
- Thực không thể tưởng tượng được chiến kỹ này lại có uy lực to lớn như thế. Nếu toàn lực công kích, chỉ sợ trong lúc bất ngờ ngay cả Thuyên Tín cũng phải chịu nhiều đau khổ.
Hạ Thuyên Tín gật đầu một cá, đối với điều này không một chút phản đối. Nếu Hạ Nhất Minh ở trước mặt hắn đột nhiên đem một chiêu này tập kích, tuyệt đối có thể làm hắn trở tai không kịp. Chỉ có điều, thực lực của Thuyên Tín cao hơn lão Tam nhiều, cho nên tuyệt đối cũng không chật vật như vậy.
Nội kình tu vi càng cao, tấn chức càng khó khăn, nhưng cũng đồng nghĩa tu vi nội kình càng cao, chênh lệch giữa mỗi tầng cũng càng lớn ra.
Một chiêu này của Nhất Minh có thể đem bát tầng nội kình Hạ Thuyên Nghĩa đánh bay, nhưng nếu đổi lại là Hạ Thuyên Tín thì đẩy lui được vài bước cũng là sự tình khó có thể xảy ra. Còn gặp Hạ Vũ Đức, chỉ sợ ngay cả đẩy lui cũng không được, ngược lại sẽ cường đại nội kình đem toàn bộ uy lực phản ngược lại.
Hạ Vũ Đức ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức.
"Đứa tôn nhi này không chỉ có tu vi nội kình vượt qua dự đoán của mình, hơn nữa trong việc tu luyện chiến kỹ, cũng đạt được thành quả không thể hình dung nổi."
Chỉ là lão cũng hiểu được, một chiêu này của Hạ Nhất Minh có thể phát huy ra uy lực như thế, cũng là vì bản tiên thiên chiến kỹ kia, nếu không chỉ bằng vào chiến kỹ trong Tàng Thư Các của Hạ gia trang thì đừng mong có thể đạt kết quả được như vậy.
Ở thời khắc này, trong sâu thẳm tâm hồn Hạ Vũ Đức có chút hâm mộ Nhất Minh. Bởi vì trong cả Hạ gia trang, cũng chỉ có Hạ Nhất Minh tu luyện Kim hệ công pháp, còn lại tất cả mọi người bao gồm cả lão chủ tu công pháp cũng không phải là Kim hệ.
Thở dài một tiếng, Hạ Vũ Đức nói:
- Nhất Minh. Cháu làm tốt lắm.
Hạ Nhất Minh vội vàng cúi đầu, nói:
- Gia gia. Tôn nhi cũng không phải là cố ý đánh bị thương Tam thúc đâu.
Hạ Vũ Đức cười khanh khách, nói:
- Điều này ta biêt. Chuyện này cũng không có trách cháu.
Tinh thần Hạ Nhất Minh lúc này mới được thả lỏng, nhìn về phía Hạ Thuyên Nghĩa, nói:
- Tam thúc. Để chất nhi đưa thúc trở về tĩnh dưỡng được không?
Hạ Thuyên Nghĩa tức giận, trừng mắt, nói:
- Nhất Minh. Tam thúc cháu không đến nỗi yếu ớt như vậy đâu. Không phải là chỉ là một chút nội thương sao? Không có chuyện gì đâu.
Nhìn mồ hôi tuôn chảy trên gương mặt Hạ Thuyên Nghĩa, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng muốn đổ mồ hôi theo, nghĩ: "Thế này còn kêu là không có việc gì sao?"
Hạ Thuyên Danh tiến lên, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên ngực Hạ Thuyên Nghĩa, một cỗ nội kình hùng hậu tiến vào trong người hắn, chậm rãi lưu động trong kinh mạch.
Hạ Thuyên Nghĩa đứng thẳng người dậy, hô hấp cũng có chút dần dần ổn định trở lại.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng quan sát động tác của hai người, trong lòng cũng hiểu ra vấn đề.
Cha hắn Thuyên Danh chủ tu công pháp Mộc hệ, theo ngũ hành mà nói, Mộc có thể tạo ra Hỏa, hơn nữa trong ngũ hành công pháp, Mộc hệ có hiệu quả trị thương cao nhất, hiệu quả so với Thủy hệ công pháp còn cao hơn vài lần.
Cho nên sau khi Thuyên Danh chữa thương cho Thuyên Nghĩa xong, nhất thời hiệu quả làm cho nội thương giảm đi phân nửa.
Còn, Hạ Vũ Đức và Hạ Thuyên Tín tuy rằng tu vi nội kình hơn xa phụ thân, nhưng hai người họ chủ tu công pháp không phải là Mộc hệ, cũng chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn mà không có biện pháp.
Tiếp qua một lúc, Hạ Thuyên Danh lui lại phía sau, trên mặt Hạ Thuyên Nghĩa cũng nổi lên một chút huyết sắc, không còn bộ dáng thảm hại như vừa rồi nữa.
Thân hình Hạ Thuyên Nghĩa đứng thẳng, tự đáy lòng nói:
- Nhất Minh. Một thức này của cháu quả thật rất cao thâm. Thúc đã đem toàn lực ra để ngăn đỡ, nhưng cũng không đỡ được, tiên thiên chiến kỹ lại có thế lợi hại như vậy.
Hạ Vũ Đức than nhẹ, nói:
- Tiên thiên chiến kỹ này, nếu là do cường giả chính thức tu luyện chiến kỹ, uy lực phát ra không thể so sánh với bình thường được. Đáng tiếc, trong số chúng ta ở đây chỉ có Nhất Minh là tu luyện Kim hệ công pháp, nếu không những người khác cũng nên tu luyện một chút.
Mọi người nghe xong đều có chút rung động, đặc biệt là Hạ Nhất Thiên, sau khi nhìn thấy Lục đệ phát huy uy lực như thế, trong lòng hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tiếp đó lại nghe được lão gia tử đánh giá, lại sinh ra ý nghĩ muốn vứt bỏ công pháp chủ tu trước mắt, mà chuyển qua tu luyện Kim hệ công pháp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh khẽ chuyển, trong lòng đột nhiên nghĩ, "Nếu hôm nay trong tân niên giác kỹ, mình có thể đem Thủy hệ nội kình Ba Văn Công kết hợp với Kim hệ chiến kỹ Cổn Thạch Quyền thành công, tuy rằng lúc đó linh cơ vừa thoáng qua, nhưng kết quả thi triển ra cũng không làm mình thất vọng a."
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Gia gia. Nhất định phải là Kim hệ chủ tu công pháp mới có thể tu luyện Khai Sơn Tam Thập Lục Thức sao? Những công pháp khác cũng có thể thử qua một chút.
Ánh mắt mấy người Hạ Thuyên Tín nhất thời sáng lên, tuy rằng trong lòng bọn họ đều nói với chính mình là điều này không thể, nhưng nhìn thấy uy lực của bộ chiến kỹ này, có ai là không động tâm đâu.
Mấy đạo ánh mắt hướng nhìn về phía lão gia tử, hy vọng trong miệng lão có thể nghe được một tin tức tốt.
Hạ Vũ Đức cười khổ một tiếng, nói:
- Các ngươi không nên suy nghĩ lung tung, đây chính là tiên thiên chiến kỹ đó. Đừng nói là tu luyện giả tu luyện chủ tu công pháp bất đồng không có khả năng nắm giữ sự kỳ diệu trong đó, cho dù là chủ tu công pháp tu luyện loại chiến kỹ này, hơn nữa có thể lĩnh ngộ được một chút, thì trăm người cũng không giống một người a.
Mọi người nghe xong, nhất thời giảm đi hưng phấn, bọn họ cũng đều biết, lão gia tử sẽ không lừa gạt bọn họ trên phương diện này.
Hạ Vũ Đức vỗ bả vai Nhất Minh, nói:
- Tiên thiên chiến kỹ tu luyện khó khăn rất lớn, không thể so sánh với công pháp bình thường được, cháu có thể dưới tình huống không xảy ra chuyện gì tu luyện được tới bước này, đã là tuyệt đối thiên phú dị bẩm.
Hạ Nhất Minh xấu hổ cười, đối với lời đánh giá này, hắn trong lòng đúng là vạn phần xấu hổ.
Hạ Vũ Đức tựa hồ nhớ ra được điều gì, thần tình đang cười dần dần thu liễm, ngược lại trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Nhất Minh. Cháu tu luyện bộ chiến kỹ công pháp này có gặp vấn đề nan giải gì không?
Hạ Nhất Minh nhìn ánh mắt nghiêm nghị của lão gia tử, trong lòng không khỏi có chút không yên, hắn tự hỏi lòng một lúc thật lâu, rốt cục kiên định lắc đầu, nói:
- Gia gia. Tôn nhi cũng không gặp phải vấn đề nan giải gì.
Hạ Vũ Đức hồ nghi, lo lắng một chút, hỏi:
- Như vậy cháu tu luyện bộ chiến kỹ này, có cảm giác gì không?
Lúc này đây, Hạ Nhất Minh sảng khoái gật đầu, nói:
- Có ạ.
- Là cái gì?
Hạ Vũ Đức khẩn cấp hỏi, ngay cả mấy người Hạ Thuyên Tín cũng chăm chút nghe, muốn từ lời nói của Nhất Minh hiểu được một chút kinh nghiệm trong đó.
Hạ Nhất Minh thẳng thắn ưỡn ngực, trước ánh mắt của mọi người cất cao giọng nói:
- Bộ chiến kỹ này bắt chước rất dễ dàng ạ. Làm một cái là được ngay.
Hạ Vũ Đức theo bản năng hé miệng ra một chút, ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín hít một hơi khí lạnh, còn Hạ Nhất Thiên thì xấu hổ cúi đầu.
Biểu tình trên khuôn mặt của mọi người giờ phút này đọng lại, mấy người đưa ánh mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một vẻ chua xót.
Nỗi khổ của tu luyện chiến kỹ là rất mệt, rất khó khăn tuyệt đối không kém hơn việc tu luyện nội kình.
Đấy mới chỉ là chiến kỹ bình thường mà thôi, còn tiên thiên chiến kỹ thì độ khó khăn trong đó càng lớn hơn gấp mấy lần, thậm chí còn cao hơn gấp mấy chục lần.
Nếu không như vậy, Hạ gia trang cũng không có đặt ra quy định trước khi bước vào lục tầng nội kình, không được phép tu luyện chiến kỹ. Mà đại đa số tu luyện giả, trừ những người có thể xác định được mình không thể phát triển tiền đồ trên con đường tu luyện nội kình, thì cũng sẽ không chuyển qua tu luyện chiến kỹ.
Mấy người Hạ Vũ Đức trên người tu luyện qua không ít hơn năm loại, bất quá thời gian bọn họ bỏ ra để tu luyện chiến kỹ cũng không kém hơn với việc tu luyện nội kình.
Có thể nói, bọn họ có thể đạt được cảnh giới như bây giờ, đều nếm qua không ít đau khổ trong việc tu luyện chiến kỹ.
Vậy mà Hạ Nhất Minh lại bất đồng, hắn tuy phải nhấm nháp sự đau khổ khi không thể tiến bộ trong việc tu luyện nội kình, thế nhưng trên con đường tu luyện chiến kỹ, hắn tuyệt đối thuận buồm xuôi gió, không gặp một chút cản trở nào. Đối với việc này Hạ Nhất Minh tuyệt đối không thể cảm nhận được những cảm giác mà người thân phải trải qua.
Những lời nói của Hạ Nhất Minh tuy rằng được phát ra từ nội tâm, nhưng đối với mọi người nó như một cú đánh mạnh vào tâm thần, không khỏi khiến người ta đau lòng.
Sau một lát, Hạ Vũ Đức thở dài một tiếng, nói:
- Nhất Thiên, Nhất Minh, các cháu lui về trước đi.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh sóng vai nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng của hai người, Hạ Vũ Đức nói:
- Thuyên Tín, từ nay về sau các con không cần xen vào việc tu luyện của Nhất Minh nữa. Cho dù nó bế quan một năm, hay rời khỏi gia trang đi vui chơi, các con cũng không được nhúng tay vào, hết thảy mọi tứ để nó tự nhiên làm.
Hạ Thuyên Tín do dự một chút, nói:
- Phụ thân. Nhất Minh mới chỉ mười bốn tuổi, nếu mặc kệ nó, con sợ nó sẽ lầm đường lạc lối.
Hạ Vũ Đức khẽ mở miệng, nói:
- Không. Ta tin tưởng Nhất Minh. Nó là một thiên tài, một thiên tài chúng ta không thể tưởng tượng được. Đối với thiên tài này, hết thảy những kinh nghiệm chúng ta trải qua đều là trói buộc đối với nó. Mà nó, không nên bị bó buộc, nó phải giống như loài chim bay tự do trên bầu trời. Chỉ có như thế, nó mới có khả năng tăng tiến mạnh hơn, mà không đi sau chúng ta, đi lên con đường chúng ta đã đi.
Ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín nhìn nhau, nhớ tới câu nói kia của Nhất Minh, đều yên lặng gật đầu.
Hạ Vũ Đức bước vài bước về phòng mình, ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói:
- Từ giờ tới lúc Nhất Minh ba mươi tuổi còn mười sáu năm nữa, không biết trong mười sáu năm này, nó có thể đột phá tầng thứ mười, tiến vào tiên thiên không….
Ở phía sau lão, ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn họ cũng tràn ngập sự mong chờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương