Vũ Thần Thiên Hạ
-
Chương 8: Tu luyện võ kỹ
Thân thể linh lung của thiếu nữ kia ở dưới quần áo bao vây, có đường cong mê người hiện lên, làm cho vài thiếu niên ở chung quanh ngượng ngùng, lại nhịn không được vụng trộm ngó qua.
- Hắn thật là người của Đỗ gia chúng ta, tên là Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe được thiếu nữ nói, Đỗ Hạo cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ hung hăng nói, bằng không thật đúng là sẽ vắng vẻ giai nhân bên người, một ngốc tử mà thôi, dù hiện tại không ngốc, đến lúc đó lại hảo hảo thu thập cũng không muộn, chỉ cần ở Đỗ gia, thu thập một ngốc tử cơ hội nhiều lắm, nhìn thiếu nữ bên người, sau đó cố ý bỏ thêm một câu:
- Cha hắn là một tửu quỷ vô dụng, hắn cũng chỉ là một ngốc tử.
Ánh mắt nhìn bóng dáng cao ngất kia biến mất, trong lòng thiếu nữ nghi hoặc:
- Nguyên lai hắn chính là Đỗ Thiếu Phủ, thật là ngốc tử sao...
- Diệp tiểu thư, ta tiếp tục mang ngươi đi nhìn một chút.
Đỗ Hạo nhìn thiếu nữ cố nặn ra vẻ tươi cười, ánh mắt xa xa nhìn thân ảnh tử bào kia, vẻ tàn khốc ở trong mắt lặng yên lóe qua.
..........
Chạng vạng tối, Đỗ Thiếu Phủ mới về tới tiểu viện, cũng cũng không có nhìn thấy phụ thân trở về.
Mấy năm nay Đỗ Thiếu Phủ cũng đã quen, phỏng chừng phụ thân lại ở đâu đó uống nhiều đang ngủ, tuy trong lòng vướng bận, nhưng bất đắc dĩ.
Trở lại phòng, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra hai cuốn sách cùng một khối thú cốt kỳ lạ.
Hai cuốn sách đều có bí văn bao trùm, lộ ra khí tức sắc bén, đúng là ở tầng thứ ba cùng tầng thứ hai của Tàng Võ Lâu tìm một bộ võ kỹ.
Bộ võ kỹ thứ nhất tên là Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, là Đỗ Thiếu Phủ tầng thứ ba của Tàng Võ Lâu tìm được Tiên Thiên võ kỹ, một bộ khác tên Ba Động Quyền, là ở tầng thứ hai của Tàng Võ Lâu tìm được Tiên Thiên võ kỹ.
Tuy hai bộ võ kỹ này đều là võ kỹ Tiên Thiên cảnh, bất quá rõ ràng là cấp độ của Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng càng cao hơn, bằng không Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng cũng sẽ không thể đặt ở tầng thứ ba, mà Ba Động Quyền đặt ở tầng thứ hai.
Dưới Tiên Thiên võ kỹ, còn có Hậu Thiên võ kỹ. Chẳng qua võ kỹ Hậu Thiên cảnh, Đỗ Thiếu Phủ còn không có hứng thú tu luyện.
Ở lúc trước trên lôi đài, nhìn thấy đám đường đệ đường muội Đỗ Tuyết cùng Đỗ Vũ tu luyện Hậu Thiên võ kỹ đều sơ hở chồng chất, lỗ hổng không ít, loại võ kỹ này Đỗ Thiếu Phủ cho rằng, sợ là tu luyện cũng không có tác dụng quá lớn.
Ở Tàng Võ Lâu lấy được Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, Đỗ Thiếu Phủ biết Tiên Thiên võ kỹ rất khó tu luyện, trong lòng có chút lo lắng khó có thể thuận lợi tu luyện thành, cho nên mới lại đi tầng thứ hai tìm Ba Động Quyền thoạt nhìn thấp hơn một ít.
Bên cạnh Hai cuốn võ kỹ, là một thú cốt kỳ lạ, lớn cỡ bàn tay, vô cùng cứng rắn, phía trên lộ ra không ít dấu vết mạch lạc, như xâm nhập trong thú cốt.
Thú cốt là Đỗ Thiếu Phủ ở tầng thứ ba của Tàng Võ Lâu thu hoạch, được đặt ở địa phương không bắt mắt, bình thường phỏng chừng căn bản không có người nhìn thấy.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy thú cốt, tự dưng cảm giác được trong lòng có chút dao động khác thường, loại dao động này, như đến từ phế Võ mạch trên người mới chữa trị một hai phần mười kia, bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ thuận tay lấy đi thú cốt, mang về hảo hảo nghiên cứu một phen.
- Tìm một chỗ tu luyện Ba Động Quyền trước.
Cân nhắc tình huống của mình một chút, Đỗ Thiếu Phủ quyết định trước nếm thử tu luyện Ba Động Quyền, dù sao có huyền khí trong người, tuy không có tu luyện công pháp, nhưng này không ảnh hưởng tu luyện võ kỹ, trừ khi là hoàn toàn không có huyền khí trong người, mới không thể tu luyện võ kỹ.
Trong phòng tự nhiên không thích hợp tu luyện võ kỹ, Đỗ Thiếu Phủ không thể không tìm một địa phương yên lặng tu luyện.
Trong màn đêm, sao trời điểm điểm.
Phía sau núi, chỗ sâu trong rừng rậm, nguyệt hoa theo khe hở lá cây rậm rạp bắn xuống, ở trong núi rừng hôn ám để lại vô số vết lốm đốm, trong sơn mạch phương xa, ngẫu nhiên còn có thể truyền đến tiếng hô của dã thú.
Trên một vách núi, Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân mà ngồi, hai tay kết xuất thủ ấn, huyền khí bắt đầu khởi động, trong lòng bàn tay có huyền khí dâng lên, cuối cùng dừng ở trên cuốn sách phía trước.
Theo huyền khí dừng ở trên cuốn sách, toàn bộ cuốn sách bắt đầu nở rộ ra nhiều điểm quang huy, bí văn lóe lên, từ từ tự động triển khai, có chút thần kỳ, cuối cùng bí văn như muốn toát ra.
Một đám bí văn hội tụ cuối cùng hợp thành quang triều, như một quang ảnh hình người tu luyện một bộ quyền pháp, sau đó bí văn này lại dần dần bay tới mi tâm của Đỗ Thiếu Phủ.
Bí văn tiến vào mi tâm, thân hình của Đỗ Thiếu Phủ cũng run lên, sáng rọi bao phủ, trên khuông mặt cương nghị lóe ra sáng bóng trong suốt, cuối cùng hết thảy bắt đầu bình tĩnh, quang hoa trên cuốn sách kia cũng đã biến mất.
- Hô!
Ước chừng nửa canh giờ sau, trong miệng Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, lông mi hơi động, mắt mở ra, có ánh sao chớp động.
- Ba Động Quyền, võ kỹ Tiên Thiên hạ phẩm, kình khí dao động, tu luyện đại thành, dao động chín tầng, tầng tầng chồng chất, uy lực gấp bội, đủ để đánh nát cốt cách của đối thủ.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, đây là tin tức mà Ba Động Quyền miêu tả.
- Bắt đầu tu luyện.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ đứng lên, hồi tưởng phương pháp tu luyện Ba Động Quyền, từng đạo thủ ấn ngưng kết ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu tu luyện, nắm tay chém ra, trong không khí ẩn ẩn rung chuyển dao động...
Màn đêm che đậy thương khung, ánh trăng sáng rực, sao trời điểm điểm.
Trong một lầu các phong cách cổ xưa, một thiếu nữ lẳng lặng mà đứng, bộ dáng cực kì xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài trút xuống, váy dài che thân, xinh đẹp thanh nhã, nói không hết đôi mắt sáng nhìn thương khung, làm trong thanh nhã nhiều ra một chút khí chất mát lạnh.
- Tử Câm.
Thanh âm sang sảng truyền ra, một trung niên từ từ đi ra, khoảng bốn mươi tuổi, khí chất bất phàm nói:
- Ở Đỗ gia thế nào, có thu hoạch đặc biệt gì không?
- Cha.
Thiếu nữ quay đầu, mỉm cười, chu môi khẽ mở nói:
- Đỗ gia đồng lứa đều xem như không kém, trình độ chỉnh thể hẳn cao hơn mấy nhà khác một ít, bất quá ta phỏng chừng ba nhà kia cũng có che dấu, Đỗ gia không có gì đặc biệt, bất quá....
- Bất quá cái gì?
Trung niên có chút hứng thú nhẹ nhàng hỏi.
- Đỗ gia giống như có một ngốc tử thiếu gia, lúc này đây trong lúc vô tình gặp qua, bất quá so với ngoại giới truyền ngôn, tựa hồ có chút không giống.
Thiếu nữ mỉm cười, nàng còn nhớ rõ cử chỉ ngôn hành của thiếu niên áo tím kia, ánh mắt trong sáng, tuyệt đối không là ngốc tử trong đồn đãi, còn có thực lực, ngay cả nàng cũng không nhìn thấu...
- Ngươi nói hẳn là Đỗ Thiếu Phủ a, con của Đỗ lão tam, Đỗ lão tam này có chút thần bí, lúc trước ly khai Thạch Thành, nghe nói ở bên ngoài thanh danh rất lớn, mười sáu năm trước đột phá trở lại Thạch Thành, lại mang về một đứa con trai.
Trung niên nói nhỏ, sau đó ánh mắt nổi lên một chút dao động, nhìn bầu trời nói:
- Thạch Thành đã bình tĩnh mười mấy năm, cũng nên náo nhiệt một phen, những năm gần đây, mỗi một nhà đều không có thả lỏng, trong khoảng thời gian này ngươi cũng nỗ lực tu luyện một phen, tranh thủ lại tiến thêm một bước, còn có gần đây trong Man Thú sơn mạch tựa hồ cũng không quá bình tĩnh, gần đây ngươi không nên đi vào, miễn cho gặp phải nguy hiểm.
- Ân, ta đã biết.
Thiếu nữ nhìn trung niên nhân gật đầu, xoay người tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng, gió đêm nhè nhẹ, tóc đen nhẹ nhàng phiêu động...
- Hắn thật là người của Đỗ gia chúng ta, tên là Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe được thiếu nữ nói, Đỗ Hạo cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ hung hăng nói, bằng không thật đúng là sẽ vắng vẻ giai nhân bên người, một ngốc tử mà thôi, dù hiện tại không ngốc, đến lúc đó lại hảo hảo thu thập cũng không muộn, chỉ cần ở Đỗ gia, thu thập một ngốc tử cơ hội nhiều lắm, nhìn thiếu nữ bên người, sau đó cố ý bỏ thêm một câu:
- Cha hắn là một tửu quỷ vô dụng, hắn cũng chỉ là một ngốc tử.
Ánh mắt nhìn bóng dáng cao ngất kia biến mất, trong lòng thiếu nữ nghi hoặc:
- Nguyên lai hắn chính là Đỗ Thiếu Phủ, thật là ngốc tử sao...
- Diệp tiểu thư, ta tiếp tục mang ngươi đi nhìn một chút.
Đỗ Hạo nhìn thiếu nữ cố nặn ra vẻ tươi cười, ánh mắt xa xa nhìn thân ảnh tử bào kia, vẻ tàn khốc ở trong mắt lặng yên lóe qua.
..........
Chạng vạng tối, Đỗ Thiếu Phủ mới về tới tiểu viện, cũng cũng không có nhìn thấy phụ thân trở về.
Mấy năm nay Đỗ Thiếu Phủ cũng đã quen, phỏng chừng phụ thân lại ở đâu đó uống nhiều đang ngủ, tuy trong lòng vướng bận, nhưng bất đắc dĩ.
Trở lại phòng, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra hai cuốn sách cùng một khối thú cốt kỳ lạ.
Hai cuốn sách đều có bí văn bao trùm, lộ ra khí tức sắc bén, đúng là ở tầng thứ ba cùng tầng thứ hai của Tàng Võ Lâu tìm một bộ võ kỹ.
Bộ võ kỹ thứ nhất tên là Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, là Đỗ Thiếu Phủ tầng thứ ba của Tàng Võ Lâu tìm được Tiên Thiên võ kỹ, một bộ khác tên Ba Động Quyền, là ở tầng thứ hai của Tàng Võ Lâu tìm được Tiên Thiên võ kỹ.
Tuy hai bộ võ kỹ này đều là võ kỹ Tiên Thiên cảnh, bất quá rõ ràng là cấp độ của Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng càng cao hơn, bằng không Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng cũng sẽ không thể đặt ở tầng thứ ba, mà Ba Động Quyền đặt ở tầng thứ hai.
Dưới Tiên Thiên võ kỹ, còn có Hậu Thiên võ kỹ. Chẳng qua võ kỹ Hậu Thiên cảnh, Đỗ Thiếu Phủ còn không có hứng thú tu luyện.
Ở lúc trước trên lôi đài, nhìn thấy đám đường đệ đường muội Đỗ Tuyết cùng Đỗ Vũ tu luyện Hậu Thiên võ kỹ đều sơ hở chồng chất, lỗ hổng không ít, loại võ kỹ này Đỗ Thiếu Phủ cho rằng, sợ là tu luyện cũng không có tác dụng quá lớn.
Ở Tàng Võ Lâu lấy được Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, Đỗ Thiếu Phủ biết Tiên Thiên võ kỹ rất khó tu luyện, trong lòng có chút lo lắng khó có thể thuận lợi tu luyện thành, cho nên mới lại đi tầng thứ hai tìm Ba Động Quyền thoạt nhìn thấp hơn một ít.
Bên cạnh Hai cuốn võ kỹ, là một thú cốt kỳ lạ, lớn cỡ bàn tay, vô cùng cứng rắn, phía trên lộ ra không ít dấu vết mạch lạc, như xâm nhập trong thú cốt.
Thú cốt là Đỗ Thiếu Phủ ở tầng thứ ba của Tàng Võ Lâu thu hoạch, được đặt ở địa phương không bắt mắt, bình thường phỏng chừng căn bản không có người nhìn thấy.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy thú cốt, tự dưng cảm giác được trong lòng có chút dao động khác thường, loại dao động này, như đến từ phế Võ mạch trên người mới chữa trị một hai phần mười kia, bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ thuận tay lấy đi thú cốt, mang về hảo hảo nghiên cứu một phen.
- Tìm một chỗ tu luyện Ba Động Quyền trước.
Cân nhắc tình huống của mình một chút, Đỗ Thiếu Phủ quyết định trước nếm thử tu luyện Ba Động Quyền, dù sao có huyền khí trong người, tuy không có tu luyện công pháp, nhưng này không ảnh hưởng tu luyện võ kỹ, trừ khi là hoàn toàn không có huyền khí trong người, mới không thể tu luyện võ kỹ.
Trong phòng tự nhiên không thích hợp tu luyện võ kỹ, Đỗ Thiếu Phủ không thể không tìm một địa phương yên lặng tu luyện.
Trong màn đêm, sao trời điểm điểm.
Phía sau núi, chỗ sâu trong rừng rậm, nguyệt hoa theo khe hở lá cây rậm rạp bắn xuống, ở trong núi rừng hôn ám để lại vô số vết lốm đốm, trong sơn mạch phương xa, ngẫu nhiên còn có thể truyền đến tiếng hô của dã thú.
Trên một vách núi, Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân mà ngồi, hai tay kết xuất thủ ấn, huyền khí bắt đầu khởi động, trong lòng bàn tay có huyền khí dâng lên, cuối cùng dừng ở trên cuốn sách phía trước.
Theo huyền khí dừng ở trên cuốn sách, toàn bộ cuốn sách bắt đầu nở rộ ra nhiều điểm quang huy, bí văn lóe lên, từ từ tự động triển khai, có chút thần kỳ, cuối cùng bí văn như muốn toát ra.
Một đám bí văn hội tụ cuối cùng hợp thành quang triều, như một quang ảnh hình người tu luyện một bộ quyền pháp, sau đó bí văn này lại dần dần bay tới mi tâm của Đỗ Thiếu Phủ.
Bí văn tiến vào mi tâm, thân hình của Đỗ Thiếu Phủ cũng run lên, sáng rọi bao phủ, trên khuông mặt cương nghị lóe ra sáng bóng trong suốt, cuối cùng hết thảy bắt đầu bình tĩnh, quang hoa trên cuốn sách kia cũng đã biến mất.
- Hô!
Ước chừng nửa canh giờ sau, trong miệng Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, lông mi hơi động, mắt mở ra, có ánh sao chớp động.
- Ba Động Quyền, võ kỹ Tiên Thiên hạ phẩm, kình khí dao động, tu luyện đại thành, dao động chín tầng, tầng tầng chồng chất, uy lực gấp bội, đủ để đánh nát cốt cách của đối thủ.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, đây là tin tức mà Ba Động Quyền miêu tả.
- Bắt đầu tu luyện.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ đứng lên, hồi tưởng phương pháp tu luyện Ba Động Quyền, từng đạo thủ ấn ngưng kết ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu tu luyện, nắm tay chém ra, trong không khí ẩn ẩn rung chuyển dao động...
Màn đêm che đậy thương khung, ánh trăng sáng rực, sao trời điểm điểm.
Trong một lầu các phong cách cổ xưa, một thiếu nữ lẳng lặng mà đứng, bộ dáng cực kì xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài trút xuống, váy dài che thân, xinh đẹp thanh nhã, nói không hết đôi mắt sáng nhìn thương khung, làm trong thanh nhã nhiều ra một chút khí chất mát lạnh.
- Tử Câm.
Thanh âm sang sảng truyền ra, một trung niên từ từ đi ra, khoảng bốn mươi tuổi, khí chất bất phàm nói:
- Ở Đỗ gia thế nào, có thu hoạch đặc biệt gì không?
- Cha.
Thiếu nữ quay đầu, mỉm cười, chu môi khẽ mở nói:
- Đỗ gia đồng lứa đều xem như không kém, trình độ chỉnh thể hẳn cao hơn mấy nhà khác một ít, bất quá ta phỏng chừng ba nhà kia cũng có che dấu, Đỗ gia không có gì đặc biệt, bất quá....
- Bất quá cái gì?
Trung niên có chút hứng thú nhẹ nhàng hỏi.
- Đỗ gia giống như có một ngốc tử thiếu gia, lúc này đây trong lúc vô tình gặp qua, bất quá so với ngoại giới truyền ngôn, tựa hồ có chút không giống.
Thiếu nữ mỉm cười, nàng còn nhớ rõ cử chỉ ngôn hành của thiếu niên áo tím kia, ánh mắt trong sáng, tuyệt đối không là ngốc tử trong đồn đãi, còn có thực lực, ngay cả nàng cũng không nhìn thấu...
- Ngươi nói hẳn là Đỗ Thiếu Phủ a, con của Đỗ lão tam, Đỗ lão tam này có chút thần bí, lúc trước ly khai Thạch Thành, nghe nói ở bên ngoài thanh danh rất lớn, mười sáu năm trước đột phá trở lại Thạch Thành, lại mang về một đứa con trai.
Trung niên nói nhỏ, sau đó ánh mắt nổi lên một chút dao động, nhìn bầu trời nói:
- Thạch Thành đã bình tĩnh mười mấy năm, cũng nên náo nhiệt một phen, những năm gần đây, mỗi một nhà đều không có thả lỏng, trong khoảng thời gian này ngươi cũng nỗ lực tu luyện một phen, tranh thủ lại tiến thêm một bước, còn có gần đây trong Man Thú sơn mạch tựa hồ cũng không quá bình tĩnh, gần đây ngươi không nên đi vào, miễn cho gặp phải nguy hiểm.
- Ân, ta đã biết.
Thiếu nữ nhìn trung niên nhân gật đầu, xoay người tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng, gió đêm nhè nhẹ, tóc đen nhẹ nhàng phiêu động...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook