Vu Thần Kỷ
Chương 40: Phóng thích

‘Dát ~~~’!

Nha Công từ không trung hạ xuống, cả người máu tươi loang lổ, giang hai cánh lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, Nha Công nhìn ba cái thi thể tộc nhân Hỏa Nha bộ còn đang run rẩy chảy máu dưới đất, con ngươi vốn màu đỏ tươi rất giống bị máu tươi ngâm, không ngừng phát ra tiếng kêu to thê lương.

Năm ngón tay của tay trái Cơ Hạo bấu chặt yết hầu thanh niên ba mắt, dao găm ở tay phải không ngừng rạch lung tung ở trên ngực, cánh tay hắn.

Từng cái vết máu không ngừng xuất hiện, thanh niên ba mắt đau đến mức không ngừng giãy dụa, mắng loạn, con mắt dựng thẳng ở mi tâm càng không ngừng khép mở, thậm chí có tiếng cuồng phong xé gió ‘Vù vù’ từ mi tâm hắn phát ra. Nhưng mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, hắn từ đầu tới cuối không thể thoát khỏi Cơ Hạo khống chế.

“Thằng nhãi ba mắt, cựa quậy nữa, thì đem con mắt này của ngươi cũng móc ra!” Cơ Hạo gào một tiếng, chuôi dao găm hung hăng đập một cú vào con mắt dựng thẳng ở mi tâm thanh niên ba mắt. Thanh niên ba mắt kêu đau một tiếng, ba cái hốc mắt đồng thời chảy ra huyết lệ, nhất thời ngoan ngoãn không dám nhúc nhích nữa.

“Tiểu tử, ngươi là đang gây tai hoạ cho Hỏa Nha bộ các ngươi!” Thác Phách cũng siết chặt cổ Cơ Ưng, khàn giọng rít gào: “Đế La là đội trưởng của chúng ta... Hắn còn là em trai ruột của đại thủ lĩnh Huyết Nha đoàn chúng ta! Huyết Nha đoàn chúng ta chính là...”

Không để Thác Phách nói hết lời, Cơ Hạo vung dao găm xuống, thanh niên ba mắt Đế La rú thảm một tiếng, ba ngón tay của tay phải hắn đồng thời bị chém rụng tận gốc.

“Đế La? Cái tên này không xấu, rất uy phong!” Trong đôi mắt Cơ Hạo chín cái pháp ấn chân ngôn cấp tốc lóe lên, bên người có ám kình vô hình lên xuống, tuôn trào, mái tóc dài giống như cuồng xà loạn vũ, quanh thân lộ ra một áp lực kỳ dị làm người ta không rét mà run.

“Huyết Nha đoàn các ngươi là cái gì, không quan hệ với ta. Tiểu tử này là đệ đệ của ai, hoặc là con ai, có cái gì quan hệ với ta?” Tùy tay ở trên khuôn mặt tuấn mỹ như bức tượng của Đế La rạch một đường, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Thả người, hoặc là đao tiếp theo ta sẽ thiến hắn!”

“Khốn... kiếp!” Đế La khàn giọng thét chói tai, thân thể một lần nữa kịch liệt giãy dụa lên.

Cánh phải của Nha Công hung hăng vạch một cái, một cái lông đen thiêu đốt đảo qua thân thể Đế La, trường bào tơ lụa hoa lệ ‘Vù’ một phen cháy thành tro tàn, ngay sau đó là quần áo của hắn tất cả đều cháy thành một làn khói, lộ ra thân thể sạch sẽ cân xứng giống như thiếu nữ tuyệt sắc trắng trẻo nhẵn nhụi của hắn.

“Dát!” Nha Công kêu một tiếng bén nhọn.

Sớm chiều ở chung đã nhiều năm với Nha Công, Cơ Hạo nhất thời cười phá lên nhưng không có chút ý cười: “Nha Công, ngươi là nói cắt nửa đoạn trước? Quả nhiên ý kiến hay! Ừm, là cắt ngang nửa đoạn, hay là cắt thẳng nửa bên?”

Dao găm không có ý tốt khua khua ở bên eo Đế La, khuôn mặt nhỏ của Đế La nhất thời biến thành một mảng đen sì.

“Thác Phách... Thác Ngạo!” Con mắt dựng thẳng ở mi tâm Đế La chợt khép lại, chỉ còn lại có một con mắt khẩn trương ‘Cô lỗ lỗ’ xoay loạn. Thân thể hắn kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh toàn thân như dòng suối nhỏ không ngừng chảy xuống: “Thả, thả người!”

“Không thể thả!” Thác Ngạo lớn tiếng thét chói tai: “Đế La, nghe chúng ta! Phải đồng thời thả người, nếu không... giết thêm mười đứa!”

Thác Phách khàn cả giọng kêu lên: “Giết thêm mười đứa! Hoặc là thả Đế La, nếu không các ngươi cho dù thiến hắn, chung quy sẽ có loại dược tề có thể trọng sinh tứ chi... Giết thêm mười đứa, giết thêm mười đứa! Thả Đế La, nếu không ngươi cứ nhìn tộc nhân của ngươi lần lượt bị chúng ta giết chết!”

Một đội chiến sĩ Huyết Nha đoàn kia phía sau Cơ Hạo hét lớn một tiếng, mười tên tráng hán đồng thời giơ lên đao kiếm trong tay, muốn hướng chiến sĩ Hỏa Nha bộ, Thanh Di bộ mình bắt được chém xuống.

‘Rống!’ Tiếng gầm lên giận dữ xa xa truyền đến, như hổ gầm núi rừng bách thú khiếp sợ, trên một đỉnh núi ngoài vài dặm, mấy ngàn cái cây to ở trong một tiếng rống lớn này đồng thời nổ thành vụn gỗ đầy trời, ngọn núi ầm ầm sụp xuống nửa đoạn, ngay sau đó ngọn núi sụp xuống bị một lực lượng khổng lồ đáng sợ đánh lên giữa không trung, ở không trung nổ thành vô số mảnh vỡ.

Thác Phách, Thác Ngạo kinh hãi, con ngươi trong tám con mắt của bọn hắn co thành kích cỡ đầu mũi kim, trên làn da màu đồng xanh phân biệt có u quang màu vàng, màu bạc cấp tốc lóe ra, trên gò má cũng có mấy cái phù văn vặn vẹo sáng lên.

Ngọn núi sụp đổ tạo thành mảng tro bụi to lớn nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán, tiếng rống to khủng bố trong thời gian ngắn đã truyền tới, giống như một cơn lốc quét ngang Lãnh Khê cốc, các quặng nô trong khe suối đứng không vững, từng người kêu lên quái dị bị tiếng rống to tạo thành làn sóng cuốn lên, giống như lá rụng trong gió lớn bay ra thật xa.

Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, từng bóng mũi tên mắt thường căn bản không thể bắt giữ bắn nhanh đến, các chiến sĩ Huyết Nha đoàn một người tiếp nối một người kêu rên ngã xuống. Bọn hắn hoặc yết hầu, hoặc mi tâm, hoặc hốc mắt ùn ùn trúng tên, mũi tên cực mạnh xuyên thấu thân thể bọn hắn, mang theo cả mảng máu chui thật sâu vào mặt đất.

Tiếng xé gió đáng sợ truyền đến, một bóng người khôi ngô trên ngọn núi vừa mới sụp đổ phóng lên trời, vẽ ra một đường cong thật lớn, rơi nặng trịch trong Lãnh Khê cốc. Mặt đất kịch liệt dao động một cái, Cơ Hạ quấn chặt bên hông một mảnh da thú đáp xuống trước mặt Cơ Hạo, mặt đất xung quanh ầm ầm vỡ ra, trong vết nứt ‘Bốp bốp’ liên tục vang bật ra mấy chục khối mỹ ngọc, tinh kim to bằng nắm tay.

Con ngươi Thác Phách, Thác Ngạo một lần nữa co lại, tham lam hướng tinh kim, mỹ ngọc trên đất nhìn một cái, sau đó vạn phần khẩn trương hướng Cơ Hạ nhìn tới.

“Chúng ta trao đổi con tin!” Cơ Hạ ôn hoà hiền hậu nói: “Thả Cơ Ưng, Cơ Lang, thằng nhãi con ba mắt này, ta có thể giao trả lại cho các ngươi.”

Từng tiếng xé gió không ngừng truyền đến, Cơ Báo mang theo mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ tinh nhuệ từ trên vách núi ngoài vài dặm ùn ùn nhảy lên, giống như bọ chó không ngừng nhảy vào Lãnh Khê cốc. Trên sườn núi chỗ xa hơn, Thanh Ảnh dẫn đầu chiến sĩ Thanh Di bộ nấp ở ngọn cây, từng mũi tên dài đã tập trung chỗ yếu hại của thân thể Thác Phách, Thác Ngạo.

Năm ngón tay Thác Phách bóp chặt yết hầu Cơ Ưng, lạnh lùng nói: “Ngươi có thế để chúng ta an toàn rời khỏi?”

Cơ Hạ lấy tay vỗ vỗ ngực, ôn hòa nói: “Dùng tổ linh Hỏa Nha bộ chúng ta thề, các ngươi không thương tổn Cơ Ưng, Cơ Lang, ta sẽ cho các ngươi mang theo thằng nhãi ba mắt này an toàn rời khỏi. Nhưng lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ chặt đầu các ngươi, hiến cho tổ linh làm tế phẩm!”

“Ta tin tưởng các ngươi đám mọi rợ này hứa hẹn!” Thác Phách, Thác Ngạo đồng thời buông lỏng tay, đem Cơ Ưng, Cơ Lang bị thương nặng dùng sức đẩy về phía Cơ Hạ. Bọn hắn lạnh lùng nhìn Cơ Hạ nói: “Lần sau chúng ta còn sẽ tới. Thằng nhãi con này móc của Đế La một con mắt, Huyết Nha đoàn chúng ta nhất định sẽ tới báo thù!”

Cơ Hạo buông tay, một cước đem Đế La đạp bay lên, va thật mạnh ở trên người Thác Phách: “Ta chờ các ngươi trả thù... Ừm, lúc trước gã tên Đế La này nói, các ngươi đã chờ hơn một tháng ở ngoài Lãnh Khê cốc? Là đang chờ chúng ta đến sao?”

Thác Ngạo đem Đế La sắc mặt thảm đạm cắp ngang ở trong tay, lạnh giọng nói: “Không sai, chúng ta hơn một tháng trước đã chờ ở nơi này, chính là vì tập kích các ngươi. Chỉ là chúng ta đánh giá sai thực lực các ngươi, lần sau chúng ta sẽ mang càng nhiều người hơn tới đây!”

Hừ lạnh vài tiếng, Thác Phách, Thác Ngạo bảo vệ Đế La, ở dưới mấy chục chiến sĩ Huyết Nha đoàn còn sót lại vây quanh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào rừng rậm.

Cơ Hạo nhanh chóng nhổ xuống một cây lông chim phụ cận đuôi Nha Công, ngón tay nhoáng lên một cái, một con quạ đen vu thuật bỗng sinh ra, nhanh chóng đuổi theo đoàn người Thác Phách chui vào trong rừng rậm.

“Ồ? Chiêu vu thuật này thật sự khá!” Cơ Hạ bắt đầu tán thưởng từ đáy lòng: “Tựa như Cơ Khuê a công, cũng không biết một chiêu này nhỉ?”

Cơ Hạo mỉm cười, không lên tiếng, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm ở trong một con quạ đen vu thuật kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương