Vụ Thảm Sát Ở Cửa Hàng Hoa Quả
-
C4: Chương 4
20
Tôi đợi một mình trong phòng thẩm vấn rất lâu.
Trong lòng có chút nôn nao, nhưng vẫn trấn an tin thần chờ đợi kết cục sau cùng.
Đã nửa ngày trôi qua, hẳn là trời đã tối, tôi nghe từ hành lang phòng thẩm vấn truyền đến tiếng bước chân.
Đội trưởng Lý đã trở lại.
Hắn tức giận đẩy cửa phòng thẩm vấn, sắc mặt tái xanh.
Thấy hắn như vậy, tôi ngược lại rất tỉnh táo, không nói gì, lặng lẽ chờ hắn mở miệng.
"Chu An, đã tìm được Trần Nhã!"
Tôi ngừng thở, chờ hắn nói tiếp.
"Cô ấy bị treo ngược lên ở góc khuất hồ nhân tạo, nếu như chúng tôi đến trễ vài tiếng đồng hồ nữa, nước sẽ dâng lên ngập mũi miệng cô ấy."
"Sau khi cấp cứu khẩn cấp, cô ấy đã tỉnh lại ở bệnh viện."
"Cô ấy coi như duy nhất người sống sót, xác nhận cậu là hung thủ."
Thật may, cuối cùng mọi kế hoạch đều diễn ra đúng như dự kiến.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh lùng: "Là tôi giết chết 4 mạng nhà họ Chương, sau đó lôi Trần Nhã lên xe, từ đường mòn chở đến hồ nhân tạo, rồi treo cô ấy lên góc khuất ven hồ nhân tạo, em gái tôi chết khổ, cô ta cũng phải nếm thử”.
"Tôi nhận tội."
21
Đội trưởng Lý.
Ngày thứ hai hoàn thành hồ sơ án, đội tưởng Lý chải chuốc lại tấm bảng đen, hàng mày nhíu lại.
"Đội trưởng, vụ án này xem như đã xong, Chu An bị tuyên án tử hình, cuối cùng chúng ta có thể thảnh thơi chút."
Đội trưởng Lý cầm đống hình hiện trường vụ án, bày tới bày lui, không nói gì.
Cảnh sát Tiểu Trần không hiểu: “Đội trưởng, hình như anh không hài lòng với kết quả này”
Không đúng.
Thảm sát cả nhà họ Chương, có thể nói là một trong án được phá nhanh nhất, danh tiếng đội cảnh sát cũng được lên tầm cao mới.
Chỉ tốn một ngày, tất cả chứng cớ cùng thời gian xảy ra vụ án cũng trùng khớp, kẻ tình nghi phạm tội cũng đã nhận tội.
Nhưng, lông mi đội trưởng Lý vẫn giật giật không ngừng.
Ngay từ đầu, ông đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ được.
Đội trưởng Lý tự nhiên hỏi: “Miệng vết cắt của bốn thi thể rất chằng chịt, điều này nói lên điều gì?”
Cảnh sát Tiểu Trần sờ đầu một hồi: “Nói lên điều gì? Vết dao rất loạn. Đội trưởng, không phải chúng ta đã xem qua điểm khả nghi này rất nhiều lần sao?”
“Hơn nữa, Chu An tự mình khai hết, là hắn muốn hành hạ nạn nhân đến cùng nên cố ý dùng dao cùn giết người, những người có nghiệp vụ như chúng ta suy đoán, hắn không nói láo, rất phù hợp với động cơ giết người.”
Trong tấm hình, lưỡi dao cong còn sót lại máu tươi, như muốn nói lên điều gì.
Một dao mài sắc, cắt đứt không ngừng, mới là đau nhất. truyện tiên hiệp hay
Đội trưởng Lý cố chấp lắc đầu: “Không đúng, nếu chúng ta chuyển hướng suy nghĩ một chút?”
Đổi lại là một lá gan lớn, càng không thể tưởng tượng nổi.
Giả thiết này ban đầu lãnh đạo cũng đã đề cập tới nhưng lãnh đạo chỉ muốn làm vụ án thảm sát này lắng xuống, thậm chí còn khuyên hắn mau kết án.
“Hoặc có lẽ còn một khả năng có thể, hung thủ phanh thây không có sức lực.”
“Hay nói cách khác, hung thủ giết người phân xác, là đàn bà.”
“Chu An từ đầu đến cuối chính là vì bảo vệ cô ta.”
Chỉ có như vậy, những điểm khả nghi mới có thể hóa giải.
22
Gặp Trần Nhã (Ngôi kể tôi)
Lúc Lý đội trường cùng cảnh sát Trần tìm tới, tôi đang cùng ba mẹ thu dọn hành lý.
“Ba mẹ, hai người mang hành lý đi trước đi, một lúc nữa con sẽ đến tìm hai người”. Tôi dặn dò ba mẹ.
Cho đến khi trong nhà chỉ còn lại hai cảnh sát, tôi mới ngượng ngùng rót nước mời họ, giỉ thích:
“Cha mẹ cũng đã giã lần này tôi thiếu chút nữa mất mạng, chợi nhận ra giữ được sinh mạng không dễ, nhân dịp bọn họ đi đứng còn nhanh nhẹn, muốn đưa bọn họ đi nước ngoài giải khuây một chút”.
Cảnh sát Tiểu Trần hỏi vặn lại: "Không phải cô đang ở trong nước học đại học năm hai sao?"
Tôi cười gượng: "Tôi xin đi du học."
Cảnh sát Trần gật đầu: "Cũng tốt, trải qua sống chết, đi cho thảnh thơi một chút cũng tốt."
Hôm ấy, tôi bị treo ngược trong bụi cây cạnh hồ nhân tạo, mực nước đã lên cao, tràn tới tận đầu tôi.
Nếu như cảnh sát đến trễ, nước đã ngập đến mũi miệng tôi.
Nhớ lại cảnh ngộ nguy hiểm khi ấy, tôi và cảnh sát Trần đều thở phào nhẹ nhõm.
Duy chỉ có vị cảnh sát trưởng lâu năm kia, từ đầu tới cuối không nói câu gì.
Ánh mặt trầm lặng, nhìn bốn phía trong căn nhà trống rỗng của tôi, như muốn nhìn thấu những đồ vật quanh tôi.
Lòng tôi như có một nốt trầm, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Nhân cơ hội cảnh sát Trần đi rửa tay, đội trưởng Lý bỗng nhiên hỏi tôi vài câu:
"Trần nhã, tôi có vài vấn đề, cô có thể giải đáp giúp tôi được không?”
Giờ phút này tôi đã đoán được, hắn muốn hỏi gì?
Đúng như dự đoán, đội trưởng Lý tiếp tục nói: "Tại sao Chu An là quyền vương, ở trong kho hàng đối phó với bốn người nhà họ Chương mà hết lần này đến lần khác phải dùng gậy gỗ với dao phay? Chính hắn ban đầu cũng thú nhận rằng, rõ ràng hắn có thể dùng một cú đấm đánh ngất bất kỳ người nào."
Tôi tỉnh bơ nhấp một ly nước: "Hung thủ đã quy án. Vì sao ông còn phải tới đây hỏi tôi?"
23
Nhưng đội trưởng Lý lại không trả lời dứt khoát với tôi, chỉ hỏi bâng quơ tôi, lại bâng quơ lầm bầm:
"Chu An thân là hung thủ, cảm xúc mãnh liệt, giết người phanh thây, thế nào mà thời gian địa điểm đều nhớ rõ ràng đến vậy? Thậm chí chính xác đến từng phần."
Tôi ngả lưng trên ghé sa lông ngồi xuống, sắc mặt không đổi: "Một tay quyền anh thường xuyên lên võ đài tranh tài, rất nhạy cảm với thời gian, chuyện này không có gì làm lạ."
Thời gian trôi qua mãi một lúc lâu, đội trưởng Lý đột nhiên bật cười: "Đúng, chuyện này không có gì làm lạ. Chu An luôn miệng nói cô vứt bỏ Chu Nhạc Nhạc chạy đi trước, cô cũng nên chết, có thể đối mặt với kẻ thù như cô, Chu An lại không giết cô như giết người nhà họ Chương, mà đem treo cô lên ở ven hồ, vừa hay đúng thời điểm cảnh sát chúng tôi chạy đến, thật kỳ lạ."
Chuyện cho đến nước này, tôi hiểu rõ ý của vị cảnh sát có thâm niên này.
Tôi chỉ lắc đầu một cái, trấn an lại tinh thần, thờ ơ mở miệng: "Cảnh sát, chứng cứ đâu?"
Không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán.
Cũng giống như ban đầu, tôi nghi ngờ nhà họ Chương giết chết Nhạc Nhạc, tôi cũng không có chứng cứ.
Chưa từng có chứng cứ.
Đang lúc đối chọi gay gắt, cảnh sát Trần từ phòng vệ sinh đi ra, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:
"Trần Nhã, cô vừa mới đốt gì ở phòng vệ sinh sao? Ngửi thấy mùi kỳ lạ."
Trong lòng căng thẳng, tôi nhếch khóe miệng:
"À, một vài tài liệu, dù sao cũng không mang đi được, nên phải xử lý."
Nói xong lời này, tôi vò nửa tấm hình trọng túi áo.
Đang đốt, nhưng mới đốt được nửa, tôi lại không đành, đành nhặt lên.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là ba mẹ tôi giục nhanh lên không trễ giờ lên máy bay.
Tôi ngượng gạo nói xin lỗi, tỏ ý muốn tiễn khách.
Đội trưởng Lý nhìn chăm chú tôi một cái, cuối cùng mới cùng cảnh sát Trần rời đi.
24
Là tôi và Chu An
Nụ cười yêu kiều, tình ý sâu nặng.
Giờ phút này, tôi như thấy chúng tôi trước kia.
....
Hiếm người biết, Chu Nhạc Nhạc một mực gọi tôi là "chị dâu".
Hiếm người biết, tôi không chỉ là chị em tốt của Nhạc Nhạc mà còn là bạn gái Chu An.
Cũng hiếm người biết, đêm đầu năm ở cửa hàng trái cây hôm đó, thật ra là Nhạc Nhạc giúp tôi cản tất cả bọn họ, cô ấy muốn tôi chạy trước đi báo cảnh sát.
Tai nạn xe là thật, hôn mê là thật, tôi lỡ mất việc báo cảnh sát, dẫn đến sự việc Nhạc Nhạc bị người ta hại chết là có thật.
Mọi người đều nói trên thế giới này không có sự trùng hợp đến vậy, thế mà hết lần này đến lần khác đều có chuyện xảy ra.
Từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, tất cả mọi người đều nói với tôi rằng, Nhạc Nhạc nhảy hồ tự sát.
Tôi không tin.
Tôi luẩn quẩn với tội ác trong mình, thâm tâm luôn nghĩ mình là người hại chết Nhạc Nhạc, áy náy khắc cốt ghi tâm ấy hành hạ tôi mỗi đêm.
Tôi không dám nói cho Chu An nghe những chuyện này, tôi sợ mất đi anh ấy.
Vì vậy, tôi bắt đầu âm thầm điều tra chuyện đêm hôm ấy ở cửa hàng trái cây.
Cuối cùng, tôi phát hiện ra Chương Tuyết có gì đó không đúng.
Sau khi tra rõ chân tướng, tôi quyết định báo thù cho Nhạc Nhạc, lại bị Chu An phát hiện ra tôi có gì đó không đúng.
Anh tra hỏi tôi tường tận, biết được chuyện tôi muốn chính tay mình đâm chết bốn mạng người nhà họ Chương báo thù cho Nhạc Nhạc, anh đã đi cùng tôi đến kho hàng nhà họ Chương.
Anh nói, thù em gái phải do anh báo.
Anh nói tất cả mọi chuyện không phải lỗi của tôi, tôi cũng là người bị hại.
Hắn nói nếu như giết người có thể khiến tôi thoát khỏi sự cắn rứt lương tâm, anh nguyện ý giúp tôi.
Tất cả kế hoạch là do tôi, cầm gậy gỗ đánh người là tôi, một dao chém vào người kẻ đáng chết kia cũng là tôi.
Tất cả tội lỗi trong lòng của mình với Nhạc Nhạc tôi đều trút hết vào bốn mạng người nhà họ Chương.
Thảm án nhà họ Chương là chính đáng.
Vì xóa dấu vết của tôi, Chu An mới tận lực lưu lại tất cả dấu vân tay của mình, còn đập nát những thi thể kia thành bùn, còn treo tôi lên ven hồ, đợi cảnh sát đến.
Đêm đó, tôi mù quáng giết người, thi thể khắp nơi trong kho hàng.
Chu An giúp tôi lau đi vết máu trên tay, cẩn thận dùng bao tay mò mẫn khắp khuôn mặt tôi, an bài cho tôi đường lui.
Động tác hôn tôi thật êm ái, còn khuyên giải an ủi tôi:"
"Nghe anh nói, thù của em gái nhất định phải báo”.
“Em còn trẻ, không thể trở thành đồng bọn của anh, em chỉ có thể làm người bị hại”.
“Yên tâm, Tiểu Nhã, người của chợ đen sẽ cứu anh”.
Tôi tin, cũng vì như vậy, tôi mới có thể ngồi ở đây.
Ánh mắt hướng nhìn ra ngoài qua khoang buồng lái máy bay, tôi như thấy được đường chân trời xa xôi, một chiếc xe trang bị đầy đủ đang chuẩn bị cướp tù nhân.
Tôi sờ nửa tấm hình còn lại, nỉ non lên tiếng:
“Chu An, em đợi anh.”
Hết
Tôi đợi một mình trong phòng thẩm vấn rất lâu.
Trong lòng có chút nôn nao, nhưng vẫn trấn an tin thần chờ đợi kết cục sau cùng.
Đã nửa ngày trôi qua, hẳn là trời đã tối, tôi nghe từ hành lang phòng thẩm vấn truyền đến tiếng bước chân.
Đội trưởng Lý đã trở lại.
Hắn tức giận đẩy cửa phòng thẩm vấn, sắc mặt tái xanh.
Thấy hắn như vậy, tôi ngược lại rất tỉnh táo, không nói gì, lặng lẽ chờ hắn mở miệng.
"Chu An, đã tìm được Trần Nhã!"
Tôi ngừng thở, chờ hắn nói tiếp.
"Cô ấy bị treo ngược lên ở góc khuất hồ nhân tạo, nếu như chúng tôi đến trễ vài tiếng đồng hồ nữa, nước sẽ dâng lên ngập mũi miệng cô ấy."
"Sau khi cấp cứu khẩn cấp, cô ấy đã tỉnh lại ở bệnh viện."
"Cô ấy coi như duy nhất người sống sót, xác nhận cậu là hung thủ."
Thật may, cuối cùng mọi kế hoạch đều diễn ra đúng như dự kiến.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh lùng: "Là tôi giết chết 4 mạng nhà họ Chương, sau đó lôi Trần Nhã lên xe, từ đường mòn chở đến hồ nhân tạo, rồi treo cô ấy lên góc khuất ven hồ nhân tạo, em gái tôi chết khổ, cô ta cũng phải nếm thử”.
"Tôi nhận tội."
21
Đội trưởng Lý.
Ngày thứ hai hoàn thành hồ sơ án, đội tưởng Lý chải chuốc lại tấm bảng đen, hàng mày nhíu lại.
"Đội trưởng, vụ án này xem như đã xong, Chu An bị tuyên án tử hình, cuối cùng chúng ta có thể thảnh thơi chút."
Đội trưởng Lý cầm đống hình hiện trường vụ án, bày tới bày lui, không nói gì.
Cảnh sát Tiểu Trần không hiểu: “Đội trưởng, hình như anh không hài lòng với kết quả này”
Không đúng.
Thảm sát cả nhà họ Chương, có thể nói là một trong án được phá nhanh nhất, danh tiếng đội cảnh sát cũng được lên tầm cao mới.
Chỉ tốn một ngày, tất cả chứng cớ cùng thời gian xảy ra vụ án cũng trùng khớp, kẻ tình nghi phạm tội cũng đã nhận tội.
Nhưng, lông mi đội trưởng Lý vẫn giật giật không ngừng.
Ngay từ đầu, ông đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ được.
Đội trưởng Lý tự nhiên hỏi: “Miệng vết cắt của bốn thi thể rất chằng chịt, điều này nói lên điều gì?”
Cảnh sát Tiểu Trần sờ đầu một hồi: “Nói lên điều gì? Vết dao rất loạn. Đội trưởng, không phải chúng ta đã xem qua điểm khả nghi này rất nhiều lần sao?”
“Hơn nữa, Chu An tự mình khai hết, là hắn muốn hành hạ nạn nhân đến cùng nên cố ý dùng dao cùn giết người, những người có nghiệp vụ như chúng ta suy đoán, hắn không nói láo, rất phù hợp với động cơ giết người.”
Trong tấm hình, lưỡi dao cong còn sót lại máu tươi, như muốn nói lên điều gì.
Một dao mài sắc, cắt đứt không ngừng, mới là đau nhất. truyện tiên hiệp hay
Đội trưởng Lý cố chấp lắc đầu: “Không đúng, nếu chúng ta chuyển hướng suy nghĩ một chút?”
Đổi lại là một lá gan lớn, càng không thể tưởng tượng nổi.
Giả thiết này ban đầu lãnh đạo cũng đã đề cập tới nhưng lãnh đạo chỉ muốn làm vụ án thảm sát này lắng xuống, thậm chí còn khuyên hắn mau kết án.
“Hoặc có lẽ còn một khả năng có thể, hung thủ phanh thây không có sức lực.”
“Hay nói cách khác, hung thủ giết người phân xác, là đàn bà.”
“Chu An từ đầu đến cuối chính là vì bảo vệ cô ta.”
Chỉ có như vậy, những điểm khả nghi mới có thể hóa giải.
22
Gặp Trần Nhã (Ngôi kể tôi)
Lúc Lý đội trường cùng cảnh sát Trần tìm tới, tôi đang cùng ba mẹ thu dọn hành lý.
“Ba mẹ, hai người mang hành lý đi trước đi, một lúc nữa con sẽ đến tìm hai người”. Tôi dặn dò ba mẹ.
Cho đến khi trong nhà chỉ còn lại hai cảnh sát, tôi mới ngượng ngùng rót nước mời họ, giỉ thích:
“Cha mẹ cũng đã giã lần này tôi thiếu chút nữa mất mạng, chợi nhận ra giữ được sinh mạng không dễ, nhân dịp bọn họ đi đứng còn nhanh nhẹn, muốn đưa bọn họ đi nước ngoài giải khuây một chút”.
Cảnh sát Tiểu Trần hỏi vặn lại: "Không phải cô đang ở trong nước học đại học năm hai sao?"
Tôi cười gượng: "Tôi xin đi du học."
Cảnh sát Trần gật đầu: "Cũng tốt, trải qua sống chết, đi cho thảnh thơi một chút cũng tốt."
Hôm ấy, tôi bị treo ngược trong bụi cây cạnh hồ nhân tạo, mực nước đã lên cao, tràn tới tận đầu tôi.
Nếu như cảnh sát đến trễ, nước đã ngập đến mũi miệng tôi.
Nhớ lại cảnh ngộ nguy hiểm khi ấy, tôi và cảnh sát Trần đều thở phào nhẹ nhõm.
Duy chỉ có vị cảnh sát trưởng lâu năm kia, từ đầu tới cuối không nói câu gì.
Ánh mặt trầm lặng, nhìn bốn phía trong căn nhà trống rỗng của tôi, như muốn nhìn thấu những đồ vật quanh tôi.
Lòng tôi như có một nốt trầm, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Nhân cơ hội cảnh sát Trần đi rửa tay, đội trưởng Lý bỗng nhiên hỏi tôi vài câu:
"Trần nhã, tôi có vài vấn đề, cô có thể giải đáp giúp tôi được không?”
Giờ phút này tôi đã đoán được, hắn muốn hỏi gì?
Đúng như dự đoán, đội trưởng Lý tiếp tục nói: "Tại sao Chu An là quyền vương, ở trong kho hàng đối phó với bốn người nhà họ Chương mà hết lần này đến lần khác phải dùng gậy gỗ với dao phay? Chính hắn ban đầu cũng thú nhận rằng, rõ ràng hắn có thể dùng một cú đấm đánh ngất bất kỳ người nào."
Tôi tỉnh bơ nhấp một ly nước: "Hung thủ đã quy án. Vì sao ông còn phải tới đây hỏi tôi?"
23
Nhưng đội trưởng Lý lại không trả lời dứt khoát với tôi, chỉ hỏi bâng quơ tôi, lại bâng quơ lầm bầm:
"Chu An thân là hung thủ, cảm xúc mãnh liệt, giết người phanh thây, thế nào mà thời gian địa điểm đều nhớ rõ ràng đến vậy? Thậm chí chính xác đến từng phần."
Tôi ngả lưng trên ghé sa lông ngồi xuống, sắc mặt không đổi: "Một tay quyền anh thường xuyên lên võ đài tranh tài, rất nhạy cảm với thời gian, chuyện này không có gì làm lạ."
Thời gian trôi qua mãi một lúc lâu, đội trưởng Lý đột nhiên bật cười: "Đúng, chuyện này không có gì làm lạ. Chu An luôn miệng nói cô vứt bỏ Chu Nhạc Nhạc chạy đi trước, cô cũng nên chết, có thể đối mặt với kẻ thù như cô, Chu An lại không giết cô như giết người nhà họ Chương, mà đem treo cô lên ở ven hồ, vừa hay đúng thời điểm cảnh sát chúng tôi chạy đến, thật kỳ lạ."
Chuyện cho đến nước này, tôi hiểu rõ ý của vị cảnh sát có thâm niên này.
Tôi chỉ lắc đầu một cái, trấn an lại tinh thần, thờ ơ mở miệng: "Cảnh sát, chứng cứ đâu?"
Không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán.
Cũng giống như ban đầu, tôi nghi ngờ nhà họ Chương giết chết Nhạc Nhạc, tôi cũng không có chứng cứ.
Chưa từng có chứng cứ.
Đang lúc đối chọi gay gắt, cảnh sát Trần từ phòng vệ sinh đi ra, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:
"Trần Nhã, cô vừa mới đốt gì ở phòng vệ sinh sao? Ngửi thấy mùi kỳ lạ."
Trong lòng căng thẳng, tôi nhếch khóe miệng:
"À, một vài tài liệu, dù sao cũng không mang đi được, nên phải xử lý."
Nói xong lời này, tôi vò nửa tấm hình trọng túi áo.
Đang đốt, nhưng mới đốt được nửa, tôi lại không đành, đành nhặt lên.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là ba mẹ tôi giục nhanh lên không trễ giờ lên máy bay.
Tôi ngượng gạo nói xin lỗi, tỏ ý muốn tiễn khách.
Đội trưởng Lý nhìn chăm chú tôi một cái, cuối cùng mới cùng cảnh sát Trần rời đi.
24
Là tôi và Chu An
Nụ cười yêu kiều, tình ý sâu nặng.
Giờ phút này, tôi như thấy chúng tôi trước kia.
....
Hiếm người biết, Chu Nhạc Nhạc một mực gọi tôi là "chị dâu".
Hiếm người biết, tôi không chỉ là chị em tốt của Nhạc Nhạc mà còn là bạn gái Chu An.
Cũng hiếm người biết, đêm đầu năm ở cửa hàng trái cây hôm đó, thật ra là Nhạc Nhạc giúp tôi cản tất cả bọn họ, cô ấy muốn tôi chạy trước đi báo cảnh sát.
Tai nạn xe là thật, hôn mê là thật, tôi lỡ mất việc báo cảnh sát, dẫn đến sự việc Nhạc Nhạc bị người ta hại chết là có thật.
Mọi người đều nói trên thế giới này không có sự trùng hợp đến vậy, thế mà hết lần này đến lần khác đều có chuyện xảy ra.
Từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, tất cả mọi người đều nói với tôi rằng, Nhạc Nhạc nhảy hồ tự sát.
Tôi không tin.
Tôi luẩn quẩn với tội ác trong mình, thâm tâm luôn nghĩ mình là người hại chết Nhạc Nhạc, áy náy khắc cốt ghi tâm ấy hành hạ tôi mỗi đêm.
Tôi không dám nói cho Chu An nghe những chuyện này, tôi sợ mất đi anh ấy.
Vì vậy, tôi bắt đầu âm thầm điều tra chuyện đêm hôm ấy ở cửa hàng trái cây.
Cuối cùng, tôi phát hiện ra Chương Tuyết có gì đó không đúng.
Sau khi tra rõ chân tướng, tôi quyết định báo thù cho Nhạc Nhạc, lại bị Chu An phát hiện ra tôi có gì đó không đúng.
Anh tra hỏi tôi tường tận, biết được chuyện tôi muốn chính tay mình đâm chết bốn mạng người nhà họ Chương báo thù cho Nhạc Nhạc, anh đã đi cùng tôi đến kho hàng nhà họ Chương.
Anh nói, thù em gái phải do anh báo.
Anh nói tất cả mọi chuyện không phải lỗi của tôi, tôi cũng là người bị hại.
Hắn nói nếu như giết người có thể khiến tôi thoát khỏi sự cắn rứt lương tâm, anh nguyện ý giúp tôi.
Tất cả kế hoạch là do tôi, cầm gậy gỗ đánh người là tôi, một dao chém vào người kẻ đáng chết kia cũng là tôi.
Tất cả tội lỗi trong lòng của mình với Nhạc Nhạc tôi đều trút hết vào bốn mạng người nhà họ Chương.
Thảm án nhà họ Chương là chính đáng.
Vì xóa dấu vết của tôi, Chu An mới tận lực lưu lại tất cả dấu vân tay của mình, còn đập nát những thi thể kia thành bùn, còn treo tôi lên ven hồ, đợi cảnh sát đến.
Đêm đó, tôi mù quáng giết người, thi thể khắp nơi trong kho hàng.
Chu An giúp tôi lau đi vết máu trên tay, cẩn thận dùng bao tay mò mẫn khắp khuôn mặt tôi, an bài cho tôi đường lui.
Động tác hôn tôi thật êm ái, còn khuyên giải an ủi tôi:"
"Nghe anh nói, thù của em gái nhất định phải báo”.
“Em còn trẻ, không thể trở thành đồng bọn của anh, em chỉ có thể làm người bị hại”.
“Yên tâm, Tiểu Nhã, người của chợ đen sẽ cứu anh”.
Tôi tin, cũng vì như vậy, tôi mới có thể ngồi ở đây.
Ánh mắt hướng nhìn ra ngoài qua khoang buồng lái máy bay, tôi như thấy được đường chân trời xa xôi, một chiếc xe trang bị đầy đủ đang chuẩn bị cướp tù nhân.
Tôi sờ nửa tấm hình còn lại, nỉ non lên tiếng:
“Chu An, em đợi anh.”
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook