Vụ Thảm Sát Ở Cửa Hàng Hoa Quả
-
C1: Chương 1
1.
Sáng sớm, cửa hàng trái cây mở toang, 26 giỏ quà được trưng bày nổi bật ngay trước cửa.
Bên trên còn có dòng chữ: [Nội tạng heo, chó, 0 đồng một giỏ.]
Bên trong cái giỏ đựng trái cây đẹp đẽ là một bọc nilon màu đen chứa gì đó bên trong
Nó cồm cộm lên, nhìn hơi đáng sợ.
Máu không ngừng rỉ ra khỏi giỏ trái cây, mùi máu tanh xộc lên ngập cả con đường.
Hàng xóm với những người buôn bán xung quanh xôn xao ầm ĩ cả lên, đổ xô đi tìm chủ cửa hàng trái cây.
"Bà chủ, bà làm cái quái gì thế này! Hai ngày không mở cửa buôn bán thì thôi đi, mở cửa phát định đổi nghề lên làm đồ tể sao? Bà có biết như thế này sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn buôn bán của người khác không?"
Có người tò mò mở cái túi nilon đen ra, vừa nhìn qua đã ngay lập tức sợ hãi lùi lại ba bước, che miệng nôn mửa dữ dội.
Rất nhanh sau đó, có người đã báo cảnh sát, cảnh sát hớt hải chạy đến nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
26 túi nilon mở ra, bên trong đều là những mảnh thi thể người.
Không biết là hung thủ cố ý hành hạ nạn nhân hay là do lưỡi dao không bén.
Lưỡi dao không sắc, vết cắt rất cùn, đống da thịt như bị búa đập nát thành bùn.
Nếu như không phải do đầu người cứng nên còn nguyên vẹn, thì có khi sẽ chẳng nhận dạng được là ai.
Theo điều tra, thi thể bên trong giỏ trái cây chính là bốn mạng người nhà chủ cửa hàng trái cây.
Bọn họ gặp họa thảm sát, còn bị tàn nhẫn phân xác, thịt còn bị đập nát, thật khiến người và thần đều phẫn nộ.
Thấy cảnh này, tôi đứng ở trên ban công, buông ống nhòm trên tay xuống.
Bước tới phòng khách, nhìn lên bức ảnh cô gái có nụ cười rực rỡ, rơi vào trầm tư.
Nghĩ ngợi một lúc, từ trong ví tiền tôi móc ra một bức hình chụp chung, dùng bật lửa đốt.
Hình vừa cháy hết, cửa nhà bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Lại tới nhanh đến vậy.
Tôi nhíu mày, đứng lên đi ra mở cửa.
Mấy tên cảnh sát nghiêm nghị chặn ở cửa, bày trận đợi sẵn, có vẻ như sợ tôi sẽ xổng mất.
"Chu An, anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án hình sự, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."
2.
Trong phòng thẩm vấn.
Tôi ngồi một mình rất lâu, cũng không có ai để ý đến tôi.
Đây chính là chiến thuật tâm lý điển hình.
Xuyên qua một lớp kính thủy tinh, bên ngoài có không biết bao nhiêu cảnh sát đang quan sát tôi.
Tôi vòng hai tay trước ngực, phong thái nhàn nhã, khóe miệng hơi nhếch lên.
Có lẽ là sau nụ cười kích thích người bên ngoài, rất nhanh, một già một trẻ, hai nam cảnh sát đi vào.
Mở đồ nghề tra hỏi ra, một cảnh sát cau mày nhìn tôi: "Chu An, biết tại sao chúng tôi gọi anh tới đây không?"
Tôi nhíu mày, lắc đầu vô tội.
Thấy vậy, tên cảnh sát đưa mấy tấm hình qua cho tôi: "Biết mấy người này không?"
Tôi nhìn lướt qua, quả nhiên là cả nhà chủ cửa hàng trái cây, nhưng tôi vẫn im lặng.
"Sáng sớm hôm nay, vào lúc 7h08, chúng tôi nhận được điện thoại của người dân báo cảnh sát, một nhà bốn người ở cửa hàng thím Chương tại khu phố buôn bán Phương Hoa bị giết hại."
"Bước đầu, nhân viên khám nghiệm tử thi phán đoán thời gian tử vong khoảng 21h đến 23h khuya ngày hôm trước."
"Khoảng thời gian này, anh ở đâu và làm gì?"
Tôi cười cợt nhìn tên cảnh sát lòng đầy căm phẫn.
"Anh cảnh sát, gọi lãnh đạo của anh tới đây, tôi muốn hỏi lãnh đạo các anh vài vấn đề."
Tên cảnh sát rất bực bội, vừa định nói gì, lại bị tên cảnh sát già hơn giơ tay ra cản: “Tiểu Trần!”
Tên cảnh sát già dặn hơn ánh mắt như chim ưng nhìn về phía tôi, như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi:
"Tôi là lão Lý, đôi trường đội cảnh sát, có chuyện gì, anh có thể nói với tôi".
Tôi hơi nhếch nhếch khóe miệng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
"Đội trưởng Lý, các anh là cảnh sát nhận tiền xong mới làm việc à?"
"Tại sao lại bênh vực kẻ ác như Chương Đại Huy còn nạn nhân thực sự thì lại đối xử lạnh lùng?"
3
Đội trưởng Lý im lặng nhìn tôi, nhạy cảm nắm bắt được dòng suy nghĩ nào đó trong ánh mắt tôi.
Ông ta rất nhanh trả lời vấn đề tôi hỏi, trong giọng nói đầy thành khẩn:
"Chúng tôi đối xử bình đẳng với mọi công dân, cũng sẽ tìm ra sự thật và trả lại công lý cho người bị hại."
Sau đó, ông ta đổi giọng, nói: "Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ không để tội phạm lọt lướt, 2h rạng sáng ngày 8 tháng 5, camera giám sát ghi lại hình ảnh hai bóng người ngoài cửa hàng trái cây, cả hai đều đi vào cửa hàng, mặc dù cả hai người đều đội mũ che kín mặt, nhưng chúng tôi đã sử dụng công nghệ để khôi phục lại, xác nhận người đàn ông trong số đó chính là anh, anh đang bắt giữ một người phụ nữ. Trong cửa hàng trái cây lẫn kho hàng nhà họ Chương, đều có dấu vân tay của anh, tất cả vật chứng đều hướng về anh, Chu An, anh mau khai báo rõ ràng sự thật đi".
Tôi hơi ngạc nhiên trước tốc độ phá án lần này của cảnh sát.
Nhưng cũng tốt, đây chính là kết quả tôi mong muốn.
Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại: "Các người muốn biết chuyện gì?
Ánh mắt đội trưởng Lý trầm xuống, giọng nói có chút gấp rút:
"Người phụ nữ đi cùng anh tới cửa hàng trái cây hiện giờ đang ở đâu?"
Tôi cười ha ha: "Các người sợ cô ấy bị giết sao?"
Sau khi hiểu rõ suy nghĩ của cảnh sát, tôi cực kỳ hài lòng.
Tôi giơ tay lên, ý muốn uống nước.
Sau khi cảnh sát Tiểu Trần rót cho tôi một tách trà với vẻ mặt nghiêm túc, lúc này tôi mới ôn tồn trò chuyện như đang nói với một người bạn cũ.
"Hay là các người nghe câu chuyện về nạn nhân thực sự trước đi".
"Nhân vật chính của câu chuyện này, là em gái tôi".
4
Đầu năm ngoái, hơn 11h tối, em gái tôi cùng bạn thân đi dạo phố về nhà.
Lúc đi ngang qua cửa hàng trái cây, em gái tôi kéo tay bạn thân vào, nói muốn mua một chút trái cây.
Em gái tôi thấy trong tiệm đang bán giá ưu đãi, 10 đồng/nửa cân
Vì thế, con bé chọn một vài loại quả, nói với chủ tiệm: "Xin chào, tôi muốn mua nửa cân"
Nhưng ai ngờ thím Chương của tiệm trái cây trực tiếp chọn hết toàn bộ trái cây trên bàn.
Chính là những loại trái cây trong ngày khách chọn còn dư ra, không bán được.
thím Chương cười hì hì: “Ai nha, em gái, những quả này đều là trái cây ngon nhất, vừa đủ hai cân rưỡi!”
Nói là hai cân rưỡi, nhưng nhìn kỹ cũng chỉ bằng một cái hộp nhỏ.
Vừa đặt lên cân đã đòi ngay 50 đồng.
Em gái tôi cảm thấy rõ ràng mình bị lừa, hơn nữa ban nãy nói rõ ràng là mình chỉ cần mua nửa cân.
Lúc này, thím Chương không những cân thiếu, mà còn mạnh mồm ép mua.
Em gái tôi nói không cần, kéo bạn thân định rời đi.
Thím Chương mập mạp nhất thời không vui, gọi hai người đàn ông từ trong cửa hàng ra, chính là chồng bà ta và bố chồng.
Bọn họ chặn em gái tôi lại, thím Chương đứng ở bên cạnh giơ điện thoại lên quay video, mở miệng là toàn những từ tực tĩu:
"Con đĩ này, muốn ăn giựt bữa này đúng không? Bà đây cũng không phải là cái loại dễ động vào nhé!"
"Ta nghe con gái nhắc đến mày từ lâu rồi, mày tên là Chu Nhạc Nhạc đúng không?"
Kỹ năng kể chuyện của tôi có thể nói là xuất sắc tuyệt đỉnh, bắt chước y đúc giọng mắng chửi của thím Chương.
Tới đoạn mắng chửi, cảnh sát Tiểu Trần bỗng nhiên cắt ngang lời tôi:
“Chờ một chút, con gái thím Chương và em gái anh biết nhau sao?”
Tôi nhếch mép: "Cảnh sát, đến quan hệ xã hội của người bị hại anh vẫn chưa điều tra chi tiết sao?"
Đội trưởng Lý lẫn cảnh sát Trần không để ý tới lời nói của tôi, khiến tôi cảm thấy sượng trân.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mới qua buổi trưa, phải khám nghiệm tử thi, xác định danh tính người bị hại, xác nhận hiện trường, lấy dấu vân tay.
Đoán chừng là chưa đến giai đoạn điều tra về sự kiện em gái tôi.
Nhưng không sao, tôi là người tốt, tôi có thể kể hết cho bọn họ nghe.
Tiếp đó, tôi kể đến tranh chấp ngoài cửa hàng trái cây, kể tới đoạn em gái tôi bị thím Chương chửi rủa:
"Chu Nhạc Nhạc, mày mới bao tuổi thế mà lại đi quyến rũ đàn ông?"
"Đã thế còn sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ ở phố Phương Hoa! Chắc chắn là được đàn ông bao nuôi."
"Làm tình nhân cho người ta lắm tiền thế mà ngay cả 50 đồng tiền trái cây cũng không mua nổi!"
"Mày đúng là cái loại có cha mẹ sinh ra mà không có cha mẹ giáo dục! Hạ đẳng, đĩ điếm! Tao khinh!"
5
Mặc dù bị vây hãm chửi rủa, nhưng em gái tôi vẫn cố gắng bình tĩnh và giải thích:
"Tôi không phải là người thứ ba! Căn hộ ở khu phố này là nhà tôi, là nhà anh trai tôi mua! Bà không được nói bậy!"
"Tôi cũng không ăn giựt ai bữa ăn nào! Là bà ép mua ép bán! Ban đầu tôi nói tôi chỉ mua nửa cân, là bà cố tình bán cho tôi nhiều như vậy!"
"Hơn nữa, cái hộp hoa quả kia cũng không đủ 2 cân rưỡi! Không đáng giá 50 đồng! Không tin chúng ta cùng mang sang tiệm khác cân lại lần nữa!"
Trong hoàn cảnh này, em gái tôi vẫn tỉnh táo trong suy nghĩ, cũng không có nạt nộ ai.
Thím Chương càng tức tối hơn, dùng ngón tay mập ú túm lấy vai áo em gái tôi.
"Tao muốn xem xem, con đĩ mồm mép này có cái gì mà dám cãi láo với tao!"
Bà ta xé toạc chiếc áo phông của em gái tôi ra, lộ ra một bên bả vai.
Thấy dây áo ngực của thiếu nữ, mặt thím Chương mập mạp lộ ra vẻ phấn khích, như thể nắm được bằng chứng phạm tội nào đó.
"Còn nhỏ đã mặc loại đồ lót gợi cảm như này! Ai dạy mày? Có tiền mua đồ lót không có tiền mua trái cây à?"
Em gái tôi suy sụp, tóc tai xộc xệch, quần áo tả tơi, nhưng lại không thể thoát khỏi những người này.
Trong đám người, em gái tôi bị đấy hết chỗ này đến chỗ kia.
Cho đến khi một bàn tay dâm đãng chạm phải đùi con bé, rồi thêm một bàn tay khác chạm vào ngực em tôi.
Con bé nghiêng đầu nhìn, đối diện với con bé là ánh mắt ranh mãnh của chồng thím Chương, còn cả nét mặt thô bỉ của ông bố chồng già nua của thím Chương nữa.
6
Nghe xong đoạn kể chuyện này, trong phòng thẩm vấn bỗng im lặng.
Đội trưởng Lý kề mặt vào lỗ tai cảnh sát Tiểu Trần, thì thầm mấy câu.
Chỉ thấy cảnh sát Trần đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, chưa đầy một phút sau, hắn quay lại.
Tôi nheo mắt, nếu như tôi đoán không sai, chắc là phái người đi xác minh chuyện ở cửa hàng trái cây này là thật hay giả.
Đáng tiếc là, đã muộn.
"Vậy nên, cũng bởi vì một lần cãi vã giữa em gái anh và thím Chương ở cửa hàng trái cây vào năm ngoái mà anh có ý định giết người?"
Cảnh sát trẻ Tiểu Trần khí thế đầy mình hỏi tôi. như thể đang bất mãn với những lời khai vừa rồi.
Cũng đúng, trong thảm án này, tôi chính là đối tượng tình nghi số một.
"Cảnh sát Trần, sao lại chỉ là cãi vã thôi chứ? Nếu như đây là con gái hay vợ của anh, mẹ anh hoặc là em gái anh thì sao? Bọn họ bị vây quanh và nhục mạ như vậy, thậm chí còn bị sàm sỡ trong lúc hỗn loạn, anh vẫn sẽ cười và bỏ qua cho họ rồi nói đây chỉ là cuộc cãi vã thôi sao?”
Càng nghĩ tới những chuyện này, tôi càng không thể kìm nén được uất hận trong lòng.
Chỉ vì 50 đồng, em gái tôi bị cả nhà bọn họ vây quanh làm nhục.
Bọn họ chết cũng không hết tội.
Ánh mắt đội trưởng Lý chăm chú nhìn tôi, quan sát từng thay đổi trên nét mặt tôi:
"Chu An, căn cứ vào những gì điều tra vào sáng nay, bốn người nhà họ Chương đều có danh tiếng rất tốt."
Một người là thím Chương, mặc dù là người đanh đá nóng nảy, nhưng có quan hệ không tệ với các cửa tiệm xung quanh, chịu trách nhiệm chính trong việc kinh doanh ở cửa hàng trái cây.
Một người là chồng thím Chương, là người hào sảng rộng rãi, thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện, sở hữu một vài công ty, hiếm khi lui tới cửa tiệm.
Một người là bố chồng thím Chương, về hưu non, ông ta chỉ làm vườn nuôi cá, khi rảnh rang mới đến cửa hàng phụ giúp.
Một người là con gái thím Chương...một sinh viên sắp sang năm hai đại học, thành tích xuất sắc, người người khen ngợi
Sáng sớm, cửa hàng trái cây mở toang, 26 giỏ quà được trưng bày nổi bật ngay trước cửa.
Bên trên còn có dòng chữ: [Nội tạng heo, chó, 0 đồng một giỏ.]
Bên trong cái giỏ đựng trái cây đẹp đẽ là một bọc nilon màu đen chứa gì đó bên trong
Nó cồm cộm lên, nhìn hơi đáng sợ.
Máu không ngừng rỉ ra khỏi giỏ trái cây, mùi máu tanh xộc lên ngập cả con đường.
Hàng xóm với những người buôn bán xung quanh xôn xao ầm ĩ cả lên, đổ xô đi tìm chủ cửa hàng trái cây.
"Bà chủ, bà làm cái quái gì thế này! Hai ngày không mở cửa buôn bán thì thôi đi, mở cửa phát định đổi nghề lên làm đồ tể sao? Bà có biết như thế này sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn buôn bán của người khác không?"
Có người tò mò mở cái túi nilon đen ra, vừa nhìn qua đã ngay lập tức sợ hãi lùi lại ba bước, che miệng nôn mửa dữ dội.
Rất nhanh sau đó, có người đã báo cảnh sát, cảnh sát hớt hải chạy đến nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
26 túi nilon mở ra, bên trong đều là những mảnh thi thể người.
Không biết là hung thủ cố ý hành hạ nạn nhân hay là do lưỡi dao không bén.
Lưỡi dao không sắc, vết cắt rất cùn, đống da thịt như bị búa đập nát thành bùn.
Nếu như không phải do đầu người cứng nên còn nguyên vẹn, thì có khi sẽ chẳng nhận dạng được là ai.
Theo điều tra, thi thể bên trong giỏ trái cây chính là bốn mạng người nhà chủ cửa hàng trái cây.
Bọn họ gặp họa thảm sát, còn bị tàn nhẫn phân xác, thịt còn bị đập nát, thật khiến người và thần đều phẫn nộ.
Thấy cảnh này, tôi đứng ở trên ban công, buông ống nhòm trên tay xuống.
Bước tới phòng khách, nhìn lên bức ảnh cô gái có nụ cười rực rỡ, rơi vào trầm tư.
Nghĩ ngợi một lúc, từ trong ví tiền tôi móc ra một bức hình chụp chung, dùng bật lửa đốt.
Hình vừa cháy hết, cửa nhà bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Lại tới nhanh đến vậy.
Tôi nhíu mày, đứng lên đi ra mở cửa.
Mấy tên cảnh sát nghiêm nghị chặn ở cửa, bày trận đợi sẵn, có vẻ như sợ tôi sẽ xổng mất.
"Chu An, anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án hình sự, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."
2.
Trong phòng thẩm vấn.
Tôi ngồi một mình rất lâu, cũng không có ai để ý đến tôi.
Đây chính là chiến thuật tâm lý điển hình.
Xuyên qua một lớp kính thủy tinh, bên ngoài có không biết bao nhiêu cảnh sát đang quan sát tôi.
Tôi vòng hai tay trước ngực, phong thái nhàn nhã, khóe miệng hơi nhếch lên.
Có lẽ là sau nụ cười kích thích người bên ngoài, rất nhanh, một già một trẻ, hai nam cảnh sát đi vào.
Mở đồ nghề tra hỏi ra, một cảnh sát cau mày nhìn tôi: "Chu An, biết tại sao chúng tôi gọi anh tới đây không?"
Tôi nhíu mày, lắc đầu vô tội.
Thấy vậy, tên cảnh sát đưa mấy tấm hình qua cho tôi: "Biết mấy người này không?"
Tôi nhìn lướt qua, quả nhiên là cả nhà chủ cửa hàng trái cây, nhưng tôi vẫn im lặng.
"Sáng sớm hôm nay, vào lúc 7h08, chúng tôi nhận được điện thoại của người dân báo cảnh sát, một nhà bốn người ở cửa hàng thím Chương tại khu phố buôn bán Phương Hoa bị giết hại."
"Bước đầu, nhân viên khám nghiệm tử thi phán đoán thời gian tử vong khoảng 21h đến 23h khuya ngày hôm trước."
"Khoảng thời gian này, anh ở đâu và làm gì?"
Tôi cười cợt nhìn tên cảnh sát lòng đầy căm phẫn.
"Anh cảnh sát, gọi lãnh đạo của anh tới đây, tôi muốn hỏi lãnh đạo các anh vài vấn đề."
Tên cảnh sát rất bực bội, vừa định nói gì, lại bị tên cảnh sát già hơn giơ tay ra cản: “Tiểu Trần!”
Tên cảnh sát già dặn hơn ánh mắt như chim ưng nhìn về phía tôi, như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi:
"Tôi là lão Lý, đôi trường đội cảnh sát, có chuyện gì, anh có thể nói với tôi".
Tôi hơi nhếch nhếch khóe miệng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
"Đội trưởng Lý, các anh là cảnh sát nhận tiền xong mới làm việc à?"
"Tại sao lại bênh vực kẻ ác như Chương Đại Huy còn nạn nhân thực sự thì lại đối xử lạnh lùng?"
3
Đội trưởng Lý im lặng nhìn tôi, nhạy cảm nắm bắt được dòng suy nghĩ nào đó trong ánh mắt tôi.
Ông ta rất nhanh trả lời vấn đề tôi hỏi, trong giọng nói đầy thành khẩn:
"Chúng tôi đối xử bình đẳng với mọi công dân, cũng sẽ tìm ra sự thật và trả lại công lý cho người bị hại."
Sau đó, ông ta đổi giọng, nói: "Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ không để tội phạm lọt lướt, 2h rạng sáng ngày 8 tháng 5, camera giám sát ghi lại hình ảnh hai bóng người ngoài cửa hàng trái cây, cả hai đều đi vào cửa hàng, mặc dù cả hai người đều đội mũ che kín mặt, nhưng chúng tôi đã sử dụng công nghệ để khôi phục lại, xác nhận người đàn ông trong số đó chính là anh, anh đang bắt giữ một người phụ nữ. Trong cửa hàng trái cây lẫn kho hàng nhà họ Chương, đều có dấu vân tay của anh, tất cả vật chứng đều hướng về anh, Chu An, anh mau khai báo rõ ràng sự thật đi".
Tôi hơi ngạc nhiên trước tốc độ phá án lần này của cảnh sát.
Nhưng cũng tốt, đây chính là kết quả tôi mong muốn.
Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại: "Các người muốn biết chuyện gì?
Ánh mắt đội trưởng Lý trầm xuống, giọng nói có chút gấp rút:
"Người phụ nữ đi cùng anh tới cửa hàng trái cây hiện giờ đang ở đâu?"
Tôi cười ha ha: "Các người sợ cô ấy bị giết sao?"
Sau khi hiểu rõ suy nghĩ của cảnh sát, tôi cực kỳ hài lòng.
Tôi giơ tay lên, ý muốn uống nước.
Sau khi cảnh sát Tiểu Trần rót cho tôi một tách trà với vẻ mặt nghiêm túc, lúc này tôi mới ôn tồn trò chuyện như đang nói với một người bạn cũ.
"Hay là các người nghe câu chuyện về nạn nhân thực sự trước đi".
"Nhân vật chính của câu chuyện này, là em gái tôi".
4
Đầu năm ngoái, hơn 11h tối, em gái tôi cùng bạn thân đi dạo phố về nhà.
Lúc đi ngang qua cửa hàng trái cây, em gái tôi kéo tay bạn thân vào, nói muốn mua một chút trái cây.
Em gái tôi thấy trong tiệm đang bán giá ưu đãi, 10 đồng/nửa cân
Vì thế, con bé chọn một vài loại quả, nói với chủ tiệm: "Xin chào, tôi muốn mua nửa cân"
Nhưng ai ngờ thím Chương của tiệm trái cây trực tiếp chọn hết toàn bộ trái cây trên bàn.
Chính là những loại trái cây trong ngày khách chọn còn dư ra, không bán được.
thím Chương cười hì hì: “Ai nha, em gái, những quả này đều là trái cây ngon nhất, vừa đủ hai cân rưỡi!”
Nói là hai cân rưỡi, nhưng nhìn kỹ cũng chỉ bằng một cái hộp nhỏ.
Vừa đặt lên cân đã đòi ngay 50 đồng.
Em gái tôi cảm thấy rõ ràng mình bị lừa, hơn nữa ban nãy nói rõ ràng là mình chỉ cần mua nửa cân.
Lúc này, thím Chương không những cân thiếu, mà còn mạnh mồm ép mua.
Em gái tôi nói không cần, kéo bạn thân định rời đi.
Thím Chương mập mạp nhất thời không vui, gọi hai người đàn ông từ trong cửa hàng ra, chính là chồng bà ta và bố chồng.
Bọn họ chặn em gái tôi lại, thím Chương đứng ở bên cạnh giơ điện thoại lên quay video, mở miệng là toàn những từ tực tĩu:
"Con đĩ này, muốn ăn giựt bữa này đúng không? Bà đây cũng không phải là cái loại dễ động vào nhé!"
"Ta nghe con gái nhắc đến mày từ lâu rồi, mày tên là Chu Nhạc Nhạc đúng không?"
Kỹ năng kể chuyện của tôi có thể nói là xuất sắc tuyệt đỉnh, bắt chước y đúc giọng mắng chửi của thím Chương.
Tới đoạn mắng chửi, cảnh sát Tiểu Trần bỗng nhiên cắt ngang lời tôi:
“Chờ một chút, con gái thím Chương và em gái anh biết nhau sao?”
Tôi nhếch mép: "Cảnh sát, đến quan hệ xã hội của người bị hại anh vẫn chưa điều tra chi tiết sao?"
Đội trưởng Lý lẫn cảnh sát Trần không để ý tới lời nói của tôi, khiến tôi cảm thấy sượng trân.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mới qua buổi trưa, phải khám nghiệm tử thi, xác định danh tính người bị hại, xác nhận hiện trường, lấy dấu vân tay.
Đoán chừng là chưa đến giai đoạn điều tra về sự kiện em gái tôi.
Nhưng không sao, tôi là người tốt, tôi có thể kể hết cho bọn họ nghe.
Tiếp đó, tôi kể đến tranh chấp ngoài cửa hàng trái cây, kể tới đoạn em gái tôi bị thím Chương chửi rủa:
"Chu Nhạc Nhạc, mày mới bao tuổi thế mà lại đi quyến rũ đàn ông?"
"Đã thế còn sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ ở phố Phương Hoa! Chắc chắn là được đàn ông bao nuôi."
"Làm tình nhân cho người ta lắm tiền thế mà ngay cả 50 đồng tiền trái cây cũng không mua nổi!"
"Mày đúng là cái loại có cha mẹ sinh ra mà không có cha mẹ giáo dục! Hạ đẳng, đĩ điếm! Tao khinh!"
5
Mặc dù bị vây hãm chửi rủa, nhưng em gái tôi vẫn cố gắng bình tĩnh và giải thích:
"Tôi không phải là người thứ ba! Căn hộ ở khu phố này là nhà tôi, là nhà anh trai tôi mua! Bà không được nói bậy!"
"Tôi cũng không ăn giựt ai bữa ăn nào! Là bà ép mua ép bán! Ban đầu tôi nói tôi chỉ mua nửa cân, là bà cố tình bán cho tôi nhiều như vậy!"
"Hơn nữa, cái hộp hoa quả kia cũng không đủ 2 cân rưỡi! Không đáng giá 50 đồng! Không tin chúng ta cùng mang sang tiệm khác cân lại lần nữa!"
Trong hoàn cảnh này, em gái tôi vẫn tỉnh táo trong suy nghĩ, cũng không có nạt nộ ai.
Thím Chương càng tức tối hơn, dùng ngón tay mập ú túm lấy vai áo em gái tôi.
"Tao muốn xem xem, con đĩ mồm mép này có cái gì mà dám cãi láo với tao!"
Bà ta xé toạc chiếc áo phông của em gái tôi ra, lộ ra một bên bả vai.
Thấy dây áo ngực của thiếu nữ, mặt thím Chương mập mạp lộ ra vẻ phấn khích, như thể nắm được bằng chứng phạm tội nào đó.
"Còn nhỏ đã mặc loại đồ lót gợi cảm như này! Ai dạy mày? Có tiền mua đồ lót không có tiền mua trái cây à?"
Em gái tôi suy sụp, tóc tai xộc xệch, quần áo tả tơi, nhưng lại không thể thoát khỏi những người này.
Trong đám người, em gái tôi bị đấy hết chỗ này đến chỗ kia.
Cho đến khi một bàn tay dâm đãng chạm phải đùi con bé, rồi thêm một bàn tay khác chạm vào ngực em tôi.
Con bé nghiêng đầu nhìn, đối diện với con bé là ánh mắt ranh mãnh của chồng thím Chương, còn cả nét mặt thô bỉ của ông bố chồng già nua của thím Chương nữa.
6
Nghe xong đoạn kể chuyện này, trong phòng thẩm vấn bỗng im lặng.
Đội trưởng Lý kề mặt vào lỗ tai cảnh sát Tiểu Trần, thì thầm mấy câu.
Chỉ thấy cảnh sát Trần đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, chưa đầy một phút sau, hắn quay lại.
Tôi nheo mắt, nếu như tôi đoán không sai, chắc là phái người đi xác minh chuyện ở cửa hàng trái cây này là thật hay giả.
Đáng tiếc là, đã muộn.
"Vậy nên, cũng bởi vì một lần cãi vã giữa em gái anh và thím Chương ở cửa hàng trái cây vào năm ngoái mà anh có ý định giết người?"
Cảnh sát trẻ Tiểu Trần khí thế đầy mình hỏi tôi. như thể đang bất mãn với những lời khai vừa rồi.
Cũng đúng, trong thảm án này, tôi chính là đối tượng tình nghi số một.
"Cảnh sát Trần, sao lại chỉ là cãi vã thôi chứ? Nếu như đây là con gái hay vợ của anh, mẹ anh hoặc là em gái anh thì sao? Bọn họ bị vây quanh và nhục mạ như vậy, thậm chí còn bị sàm sỡ trong lúc hỗn loạn, anh vẫn sẽ cười và bỏ qua cho họ rồi nói đây chỉ là cuộc cãi vã thôi sao?”
Càng nghĩ tới những chuyện này, tôi càng không thể kìm nén được uất hận trong lòng.
Chỉ vì 50 đồng, em gái tôi bị cả nhà bọn họ vây quanh làm nhục.
Bọn họ chết cũng không hết tội.
Ánh mắt đội trưởng Lý chăm chú nhìn tôi, quan sát từng thay đổi trên nét mặt tôi:
"Chu An, căn cứ vào những gì điều tra vào sáng nay, bốn người nhà họ Chương đều có danh tiếng rất tốt."
Một người là thím Chương, mặc dù là người đanh đá nóng nảy, nhưng có quan hệ không tệ với các cửa tiệm xung quanh, chịu trách nhiệm chính trong việc kinh doanh ở cửa hàng trái cây.
Một người là chồng thím Chương, là người hào sảng rộng rãi, thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện, sở hữu một vài công ty, hiếm khi lui tới cửa tiệm.
Một người là bố chồng thím Chương, về hưu non, ông ta chỉ làm vườn nuôi cá, khi rảnh rang mới đến cửa hàng phụ giúp.
Một người là con gái thím Chương...một sinh viên sắp sang năm hai đại học, thành tích xuất sắc, người người khen ngợi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook