Vu sư
-
Chương 45
Sau khi chịu đựng câu nguyền rủa đi chết đi suốt một đêm thì sáng sớm hôm sau Quý Lãng ngay cả điểm tâm cũng chưa làm cho Vu Miểu Miểu ăn tại nhà, đã đút một cái túi vào tay cô, sau đó kéo cô cùng búp bê nguyền rủa và quỷ đồng tử cùng nhau rời khỏi nhà.
Anh tự mình lái xe, mang theo bọn họ đến một tòa biệt thự cách đó 10 km.
Căn biệt thự rộng khoảng 200 mét vuông, bên ngoài có một khoảng sân không lớn cũng không nhỏ, tổng cộng có hai tầng, đồ trang trí bên trong đều rất tinh xảo, nhưng lại không có chút dấu vết của con người, nhìn thoáng qua có vẻ là do thương nhân dùng tiền mời người đến làm bản mẫu.
"Chỗ này rộng quá, buổi tối Oa Oa có thể chạy nhảy tùy thích." Vu Miểu Miểu nói với búp bê trong lòng mình.
"Đau khổ không? Tuyệt vọng không? A há há há..." Búp bê nguyền rủa vẫn còn đang chìm đắm trong lời thoại mới không thoát ra được.
Vu Miểu Miểu cũng quen dần rồi, phải biết rằng tối hôm qua trong giọng nói "Đi chết đi đi chết đi" kia, cô vẫn ngủ ngon lành như thường. Buổi sáng khi Quý Lãng đến gọi cô thức dậy, lúc anh nhìn thấy cô ngủ rất say và mặt không có chút nhăn nhó nào thì mặt anh ngay lập tức đen lại.
"Bên này." Quý Lãng đứng ngay cửa cầu thang gọi họ.
"Đến đây." Vu Miểu Miểu vội vàng ôm búp bê nguyền rủa chạy tới.
Quý Lãng nhìn cô chạy đến gần rồi mới đưa tay ấn lên tường một cái, đèn ở dưới tầng hầm sáng lên, sau đó đi xuống cầu thang,
Tầng hầm rất rộng, tổng cộng chia làm 2 căn phòng, một phòng chất đầy một đống máy móc tập thể hình, phòng còn lại được trang trí thành rạp chiếu phim gia đình.
Vu Miểu Miểu vừa bước tới đã yêu căn phòng điện ảnh kia, có một màn hình tinh thể lỏng to bằng nửa bức tường, vừa nhìn lên đã thấy một dàn âm thanh cực lớn, thêm một cái ghế sô pha sẫm màu và thảm dê lông xù, còn có cả một tủ lạnh nhỏ đựng đầy đồ uống và bia vươn tay là có thể lấy được.
Hai mắt Vu Miểu Miểu nhất thời tỏa sáng, ôm Oa Oa đi lên, cô tiện chân đá giày đi, để chân trần đi qua đi lại trên mặt thảm.
"Oa Oa, nơi này tốt thật, thảm mềm quá đi mất." Vu Miểu Miểu vui vẻ hô lên.
"Đi chết đi, đi chết đi ~~" Oa Oa cũng rất vui vẻ.
"Vậy cô cũng ở đây luôn đi." Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu thích nơi này đến vậy, nên lên tiếng đề nghị.
"Tướng công cũng ở cùng sao?" Vu Miểu Miểu ngẩng đầu hỏi.
"Tôi không thể." Quý Lãng lắc đầu.
"Vậy em cũng không thể." Vu Miểu Miểu ngay lập tức bỏ ý muốn này ra khỏi đầu, dù là ổ vàng ổ bạc thì sao có thể sánh ngang bằng hang cỏ của tướng công chứ.
Quý Lãng nhíu mày, giống như muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến tính cách của Vu Miểu Miểu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Vu Miểu Miểu đặt búp bê nguyền rủa trên ghế sô pha, sau đó lấy búp bê Hạng Ninh từ trong cái túi mang theo bên người ra, để cùng một chỗ với búp bê nguyền rủa.
"Nửa tháng này hai em cứ ở đây chờ nha, đợi qua nửa tháng nữa chị sẽ đến đón các em." Vu Miểu Miểu nói.
"Đau khổ đi, tuyệt vọng đi, á há há há..."
Búp bê nguyền rủa nói ra lời thoại rất phù hợp với hoàn cảnh, hiện tại Hạng Ninh đã vô cùng tuyệt vọng: "Tôi không muốn ở chung với Oa Oa, hiện tại Oa Oa dọa người quá."
"Nhóc là quỷ, dọa người thì có liên quan gì đến nhóc." Quý Lãng liếc nhìn cậu một cái.
Hạng Ninh oán giận không phản bác lại, cũng không dám chọc đến Quý Lãng, chỉ có thể tủi thân cúi đầu, xem như đã chấp nhận sự an bài của vận mệnh.
"Muốn chết phải không? A há há há..." Búp bê nguyền rủa lại nói ra lời thoại vô cùng phù hợp với tình hình hiện tại.
Hạng Ninh thật sự rất muốn nhổ nước bọt, tôi đã chết rồi, mà cậu còn chưa chịu buông tha tôi sao?
Quý Lãng thấy Hạng Ninh ngoan ngoãn lại liền lấy một cái điện thoại hơi cũ từ trong túi ra, đặt trên tay vịn của ghế sô pha: "Tầng hầm này đã được xử lý cách âm, hai người muốn hét bao nhiêu cũng được, không có chuyện gì thì không được đi lên. Cái điện thoại này để lại cho hai người, có việc gì thì cứ gọi điện thoại."
Búp bê nguyền rủa có biết sử dụng điện thoại không thì anh không biết, nhưng Hạng Ninh chắc chắn biết.
"Ừm." Hạng Ninh ỉu xìu gật đầu.
"Đi thôi." Quý Lãng xoay người, sau đó đi lên lầu.
Vu Miểu Miểu sờ đầu Oa Oa, trong một đống tiếng há há há đi chết đi cũng rời theo.
Sau khi bọn họ rời đi, Hạng NInh tiếp tục âm trầm hai phút, cậu vẫn đang cố chấp nhận vận mệnh bi thảm trong nửa tháng tới của mình. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, thấy rõ cách bố trí trong tầng hầm, cả người cậu nhất thời cứng đờ, rồi mới kêu a a a.
"A a a, màn hình TV lớn quá, cuối cùng tôi cũng được coi phim hoạt hình mình thích rồi."
"Đi chết đi đi chết đi đi chết đi ~~~~" Búp bê không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
"A a a, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ uống." Hạng Ninh ghé vào tủ lạnh trước tiên.
"Đau khổ đi ~~~~" Búp bê đi theo phía sau Hạng Ninh.
"A a a, một cái giá sách siêu to."
"Tuyệt vọng đi ~~~~"
"Búp bê, tôi thích nơi này quá."
"Muốn chết phải không ~~~~"
=
11 giờ trưa, Quý Lãng đang sửa kịch bản thì chợt nghe thấy âm thanh thông báo vang lên từ điện thoại, anh tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện là tin nhắn chi tiêu từ thẻ ngân hàng. Anh hơi ngẩn ra, sau đó cầm điện thoại đọc kỹ tin nhắn.
"Đồ ăn ngoài?" Quý Lãng nhíu mày, suy nghĩ một chút thì hiểu ra, là Hạng Ninh gọi đồ ăn.
Điện thoại anh để lại cho Hạng Ninh lúc sáng là điện thoại trước kia của anh, các APP bên trong đều đã được liên kết đăng ký, Hạng Ninh có thể lên mạng gọi thức ăn ngoài cũng không có gì lạ. Nhưng cậu ta là quỷ, gọi thức ăn ngoài làm gì.
Cùng lúc đó, anh trai giao đồ ăn đang cách căn biệt thự khoảng 3 cây số bỗng nhận được một đơn hàng ship đồ ăn, mới vừa được bỏ vào giỏ hàng. Hiện tại anh trai giao đồ ăn không dám chậm trễ, leo lên chiếc xe điện chạy về phía nhà ăn được dẫn đường, tay nhanh nhẹn bấm vào đơn hàng.
Chỉ thấy ở hàng trên cùng, trong mục ghi chú có một dòng chữ được in đậm:【Tới thì xin hãy gọi điện thoại.】
Anh trai giao đồ ăn cũng không để ý, cầm lấy tờ hóa đơn rồi nhanh chóng đi tới, đi được mười phút đã tới nhà cần giao, là một căn biệt thự hai tầng vô cùng đẹp.
Anh trai giao đồ ăn vẫn nhớ rõ chuyện khách hàng yêu cầu liên hệ bằng điện thoại, nên anh rút điện thoại ra ngay lập tức, dứt khoát gọi đi, rất nhanh sau đường dây điện thoại đã được nối.
“A lô, là người ship đồ ăn đúng không ạ?” Giọng nói vô cùng vội vã của một đứa bé truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
“Ừ là anh đây, anh đến trước cửa rồi, phiền em tới cửa nhận đồ. Hay em mở cửa, để anh mang vào cho em cũng được.” Anh trai giao đồ ăn trả lời.
“Anh nhét qua hàng rào là được rồi ạ.”
“Hả?” Anh trai đã ship đồ ăn nhiều năm, cũng không lạ gì với mấy cái yêu cầu như này, sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi cũng tự bắt đầu tìm chỗ đặt đồ ăn phù hợp: “Anh nhét đồ ở bên phải cho em nha, bên chỗ có giàn nho ấy.”
"Chờ chút, anh ship đồ ăn ơi, em có thể xin anh giúp một chuyện được không?" Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên lên tiếng.
Anh ship đồ ăn nhìn thoáng qua giờ giấc, có chút khó khăn nói: "Anh không có nhiều thời gian lắm, nếu chuyện phiền phức quá thì không được." Anh còn một đơn hàng khác cần phải giao.
"Không phiền đâu, chỉ tốn mười giây của anh thôi. Anh giúp em một chút, lát nữa em đánh giá 5 sao tốt anh."
"Vậy được, em nói đi." Anh ship đồ ăn nói.
"Trước khi anh nhét đồ ăn vào thì có thể nói một câu thật thành tâm là thức ăn này dành cho Hạng Ninh trong nhà được không ạ." Cậu bé nói ra yêu cầu.
Khóe miệng của anh ship đồ ăn co quắp một trận, yêu cầu lung tung gì vậy trời, hay đồ ăn này vốn dĩ không phải do cậu đặt? Yêu cầu này còn không bằng em gái lần trước nhờ anh mua giấy vệ sinh trong siêu thị nữa, ít nhất cô ấy còn có mục đích rõ ràng, còn cậu bạn này vẽ vời thêm chuyện là có mục đích gì đây?
"Anh trai ơi, lúc anh nói nhất định phải thành tâm nha, không thì em không thể đánh giá 5 sao tốt được đâu." Đầu bên kia điện thoại lại lên tiếng.
Giỏi phết nhỉ, còn dám lấy năm sao ra để uy hiếp mình.
"Anh trai, bây giờ anh nói luôn đi, nói xong rồi hẵng cúp điện thoại." Đầu kia điện thoại lại nói tiếp.
"..." Anh trai giao đồ ăn cảm giác mình như đang bị bức ép cùng cực, anh chỉ là một người giao đồ ăn thôi mà, tại sao phải tặng kèm thêm mấy phục vụ đặc biệt như này, cũng đâu có được trả thêm tiền. Nhưng vì năm sao tốt kia, anh trai giao đồ ăn đành hổ thẹn mà thỏa hiệp.
Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại nâng hộp thức ăn lên, sau đó hét lớn một câu với điện thoại: "Thức ăn này dành cho Hạng Ninh ở trong nhà."
"Được chưa?" Anh trai giao đồ ăn hỏi.
"Anh có thành tâm không ạ?" Người bên kia điện thoại không yên lòng trả lời.
"..." Anh trai giao đồ ăn không nhịn được nữa, quá khinh người rồi. Anh quyết đoán cúp điện thoại, nhét thức ăn vào bên trong, sau đó thở phì phò rời đi.
Đánh giá kém thì cứ đánh giá kém đi, ông đây không hầu nhóc nữa.
Anh trai giao đồ ăn vừa rời đi khoảng 2 phút thì cửa biệt thự bị đẩy ra một khe hở nhỏ, một con rối hình người to bằng bàn tay từ bên trong chạy ra, vật nhỏ đó bỗng nhiên nhảy qua mặt cỏ, chạy tới bên cạnh hàng rào, cậu nhìn thấy đồ ăn mình đặt ở đó, là một phần gà quay ngon miệng thơm phức.
Hạng Ninh phiên bản búp bê cũng không vội kéo đồ ăn vào bên trong, mà trước tiên mở túi đóng gói ra, nhìn thấy gà quay thơm ngào ngạt bên trong, cậu nếm thử một miếng.
Vị cay tan ra, nhất thời một vị ngon khó tả nổ tung trên đầu lưỡi.
Hạng Ninh phiên bản búp bê cao hứng khua tay múa chân, sau khi cao hứng xong cậu một lần nữa buộc túi đồ ăn lại, sau đó hai tay kéo lấy túi thức ăn lôi vào trong biệt thự, tiếp tục kéo xuống tầng hầm.
Sau khi bò lên ghế sô pha, Hạng Ninh mới bấm nút trên remote, để phim hoạt hình bị tạm ngừng tiếp tục chiếu, sau đó cậu mới thoải mái ngồi phịch trong ghế sô pha, vừa cắn một miếng gà vừa xem TV.
Quả thật sướng như tiên.
"Đi chết đi đi chết đi ~~" Oa Oa tò mò chạy qua.
"Oa Oa, cậu ăn được đồ ăn không? Nếu ăn được thì tôi cũng đặt cho cậu một phần nha." Phần gà quay này đã cúng tế cho cậu rồi, nên Oa Oa không ăn được, nếu Oa Oa muốn ăn thì chỉ có thể gọi thêm một phần nữa.
"Muốn chết phải không? Á há há há..." Búp bê cười lớn lắc đầu.
"Vậy tôi ăn một mình đó nha." Hạng Ninh vô cùng hài lòng, ăn gà quay một lát thì có chút khát nước, cậu lấy đồ uống giao cùng với gà quay, muốn mở ra nhưng ống hút của đồ uống này còn dài hơn thân thể cậu, cậu không thể làm gì khác được.
"Oa Oa, giúp tôi đâm vào với." Hạng Ninh nhờ búp bê giúp đỡ.
Oa Oa là một con búp bê luôn sẵn lòng giúp người, nó nhận lấy ống hút Hạng Ninh đua tới, thuần thục đâm xuống, bụp một cái đã đâm vào được.
"Cảm ơn." Hạng Ninh nói lời cảm tạ.
"Đi chết đi đi chết đi ~~" Búp bê vui vẻ nhảy nhót rời đi.
Ăn uống no say, Hạng Ninh mới nhớ ra lời hứa hẹn của mình với anh trai giao đồ ăn, sau đó lấy điện thoại ra, mở ra đơn hàng mới nhất của mình, vô cùng chân thành viết khoảng 200 chữ khen ngợi cùng đánh giá 5 sao tốt.
Sau đó...
Trong vòng nửa tháng tới, anh trai giao đồ ăn gần khu biệt thư biết có một vị khách hàng kỳ lạ tên là Hạng Ninh. Cậu ta vẫn còn là một đứa bé, ở trong một căn biệt thự sang trọng, một ngày phải đặt tới tám món ăn mang đi.
Chuyện đó cũng không có gì kỳ lạ, nhưng chỗ kỳ lạ đó là, khi anh trai giao đồ ăn mang đồ đến thì cậu yêu cầu phải thành tâm nói một câu với hộp đồ ăn là "Thức ăn này là dành cho Hạng Ninh ở trong nhà". Nói xong sẽ được đánh giá 5 sao tốt cộng thêm 200 chữ bình luận, còn không nói thì sẽ bị đánh giá kém.
Điều thần kỳ nhất là, còn phải nói thành tâm mới được. Có một lần, cậu bạn thân của anh thuận miệng thuật lại câu nói đó rồi rời đi, kết quả hai phút sau, cậu ta đã nhận được điện thoại từ cậu bé tên Hạng Ninh kia.
"Câu anh vừa nói không đủ thành tâm, quay về nói lại đi, không thì sẽ bị đánh giá kém đó."
Cậu bạn thân phải quay lại nói thêm lần nữa.
Đúng là quá tà đạo mà.
Anh tự mình lái xe, mang theo bọn họ đến một tòa biệt thự cách đó 10 km.
Căn biệt thự rộng khoảng 200 mét vuông, bên ngoài có một khoảng sân không lớn cũng không nhỏ, tổng cộng có hai tầng, đồ trang trí bên trong đều rất tinh xảo, nhưng lại không có chút dấu vết của con người, nhìn thoáng qua có vẻ là do thương nhân dùng tiền mời người đến làm bản mẫu.
"Chỗ này rộng quá, buổi tối Oa Oa có thể chạy nhảy tùy thích." Vu Miểu Miểu nói với búp bê trong lòng mình.
"Đau khổ không? Tuyệt vọng không? A há há há..." Búp bê nguyền rủa vẫn còn đang chìm đắm trong lời thoại mới không thoát ra được.
Vu Miểu Miểu cũng quen dần rồi, phải biết rằng tối hôm qua trong giọng nói "Đi chết đi đi chết đi" kia, cô vẫn ngủ ngon lành như thường. Buổi sáng khi Quý Lãng đến gọi cô thức dậy, lúc anh nhìn thấy cô ngủ rất say và mặt không có chút nhăn nhó nào thì mặt anh ngay lập tức đen lại.
"Bên này." Quý Lãng đứng ngay cửa cầu thang gọi họ.
"Đến đây." Vu Miểu Miểu vội vàng ôm búp bê nguyền rủa chạy tới.
Quý Lãng nhìn cô chạy đến gần rồi mới đưa tay ấn lên tường một cái, đèn ở dưới tầng hầm sáng lên, sau đó đi xuống cầu thang,
Tầng hầm rất rộng, tổng cộng chia làm 2 căn phòng, một phòng chất đầy một đống máy móc tập thể hình, phòng còn lại được trang trí thành rạp chiếu phim gia đình.
Vu Miểu Miểu vừa bước tới đã yêu căn phòng điện ảnh kia, có một màn hình tinh thể lỏng to bằng nửa bức tường, vừa nhìn lên đã thấy một dàn âm thanh cực lớn, thêm một cái ghế sô pha sẫm màu và thảm dê lông xù, còn có cả một tủ lạnh nhỏ đựng đầy đồ uống và bia vươn tay là có thể lấy được.
Hai mắt Vu Miểu Miểu nhất thời tỏa sáng, ôm Oa Oa đi lên, cô tiện chân đá giày đi, để chân trần đi qua đi lại trên mặt thảm.
"Oa Oa, nơi này tốt thật, thảm mềm quá đi mất." Vu Miểu Miểu vui vẻ hô lên.
"Đi chết đi, đi chết đi ~~" Oa Oa cũng rất vui vẻ.
"Vậy cô cũng ở đây luôn đi." Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu thích nơi này đến vậy, nên lên tiếng đề nghị.
"Tướng công cũng ở cùng sao?" Vu Miểu Miểu ngẩng đầu hỏi.
"Tôi không thể." Quý Lãng lắc đầu.
"Vậy em cũng không thể." Vu Miểu Miểu ngay lập tức bỏ ý muốn này ra khỏi đầu, dù là ổ vàng ổ bạc thì sao có thể sánh ngang bằng hang cỏ của tướng công chứ.
Quý Lãng nhíu mày, giống như muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến tính cách của Vu Miểu Miểu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Vu Miểu Miểu đặt búp bê nguyền rủa trên ghế sô pha, sau đó lấy búp bê Hạng Ninh từ trong cái túi mang theo bên người ra, để cùng một chỗ với búp bê nguyền rủa.
"Nửa tháng này hai em cứ ở đây chờ nha, đợi qua nửa tháng nữa chị sẽ đến đón các em." Vu Miểu Miểu nói.
"Đau khổ đi, tuyệt vọng đi, á há há há..."
Búp bê nguyền rủa nói ra lời thoại rất phù hợp với hoàn cảnh, hiện tại Hạng Ninh đã vô cùng tuyệt vọng: "Tôi không muốn ở chung với Oa Oa, hiện tại Oa Oa dọa người quá."
"Nhóc là quỷ, dọa người thì có liên quan gì đến nhóc." Quý Lãng liếc nhìn cậu một cái.
Hạng Ninh oán giận không phản bác lại, cũng không dám chọc đến Quý Lãng, chỉ có thể tủi thân cúi đầu, xem như đã chấp nhận sự an bài của vận mệnh.
"Muốn chết phải không? A há há há..." Búp bê nguyền rủa lại nói ra lời thoại vô cùng phù hợp với tình hình hiện tại.
Hạng Ninh thật sự rất muốn nhổ nước bọt, tôi đã chết rồi, mà cậu còn chưa chịu buông tha tôi sao?
Quý Lãng thấy Hạng Ninh ngoan ngoãn lại liền lấy một cái điện thoại hơi cũ từ trong túi ra, đặt trên tay vịn của ghế sô pha: "Tầng hầm này đã được xử lý cách âm, hai người muốn hét bao nhiêu cũng được, không có chuyện gì thì không được đi lên. Cái điện thoại này để lại cho hai người, có việc gì thì cứ gọi điện thoại."
Búp bê nguyền rủa có biết sử dụng điện thoại không thì anh không biết, nhưng Hạng Ninh chắc chắn biết.
"Ừm." Hạng Ninh ỉu xìu gật đầu.
"Đi thôi." Quý Lãng xoay người, sau đó đi lên lầu.
Vu Miểu Miểu sờ đầu Oa Oa, trong một đống tiếng há há há đi chết đi cũng rời theo.
Sau khi bọn họ rời đi, Hạng NInh tiếp tục âm trầm hai phút, cậu vẫn đang cố chấp nhận vận mệnh bi thảm trong nửa tháng tới của mình. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, thấy rõ cách bố trí trong tầng hầm, cả người cậu nhất thời cứng đờ, rồi mới kêu a a a.
"A a a, màn hình TV lớn quá, cuối cùng tôi cũng được coi phim hoạt hình mình thích rồi."
"Đi chết đi đi chết đi đi chết đi ~~~~" Búp bê không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
"A a a, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ uống." Hạng Ninh ghé vào tủ lạnh trước tiên.
"Đau khổ đi ~~~~" Búp bê đi theo phía sau Hạng Ninh.
"A a a, một cái giá sách siêu to."
"Tuyệt vọng đi ~~~~"
"Búp bê, tôi thích nơi này quá."
"Muốn chết phải không ~~~~"
=
11 giờ trưa, Quý Lãng đang sửa kịch bản thì chợt nghe thấy âm thanh thông báo vang lên từ điện thoại, anh tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện là tin nhắn chi tiêu từ thẻ ngân hàng. Anh hơi ngẩn ra, sau đó cầm điện thoại đọc kỹ tin nhắn.
"Đồ ăn ngoài?" Quý Lãng nhíu mày, suy nghĩ một chút thì hiểu ra, là Hạng Ninh gọi đồ ăn.
Điện thoại anh để lại cho Hạng Ninh lúc sáng là điện thoại trước kia của anh, các APP bên trong đều đã được liên kết đăng ký, Hạng Ninh có thể lên mạng gọi thức ăn ngoài cũng không có gì lạ. Nhưng cậu ta là quỷ, gọi thức ăn ngoài làm gì.
Cùng lúc đó, anh trai giao đồ ăn đang cách căn biệt thự khoảng 3 cây số bỗng nhận được một đơn hàng ship đồ ăn, mới vừa được bỏ vào giỏ hàng. Hiện tại anh trai giao đồ ăn không dám chậm trễ, leo lên chiếc xe điện chạy về phía nhà ăn được dẫn đường, tay nhanh nhẹn bấm vào đơn hàng.
Chỉ thấy ở hàng trên cùng, trong mục ghi chú có một dòng chữ được in đậm:【Tới thì xin hãy gọi điện thoại.】
Anh trai giao đồ ăn cũng không để ý, cầm lấy tờ hóa đơn rồi nhanh chóng đi tới, đi được mười phút đã tới nhà cần giao, là một căn biệt thự hai tầng vô cùng đẹp.
Anh trai giao đồ ăn vẫn nhớ rõ chuyện khách hàng yêu cầu liên hệ bằng điện thoại, nên anh rút điện thoại ra ngay lập tức, dứt khoát gọi đi, rất nhanh sau đường dây điện thoại đã được nối.
“A lô, là người ship đồ ăn đúng không ạ?” Giọng nói vô cùng vội vã của một đứa bé truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
“Ừ là anh đây, anh đến trước cửa rồi, phiền em tới cửa nhận đồ. Hay em mở cửa, để anh mang vào cho em cũng được.” Anh trai giao đồ ăn trả lời.
“Anh nhét qua hàng rào là được rồi ạ.”
“Hả?” Anh trai đã ship đồ ăn nhiều năm, cũng không lạ gì với mấy cái yêu cầu như này, sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi cũng tự bắt đầu tìm chỗ đặt đồ ăn phù hợp: “Anh nhét đồ ở bên phải cho em nha, bên chỗ có giàn nho ấy.”
"Chờ chút, anh ship đồ ăn ơi, em có thể xin anh giúp một chuyện được không?" Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên lên tiếng.
Anh ship đồ ăn nhìn thoáng qua giờ giấc, có chút khó khăn nói: "Anh không có nhiều thời gian lắm, nếu chuyện phiền phức quá thì không được." Anh còn một đơn hàng khác cần phải giao.
"Không phiền đâu, chỉ tốn mười giây của anh thôi. Anh giúp em một chút, lát nữa em đánh giá 5 sao tốt anh."
"Vậy được, em nói đi." Anh ship đồ ăn nói.
"Trước khi anh nhét đồ ăn vào thì có thể nói một câu thật thành tâm là thức ăn này dành cho Hạng Ninh trong nhà được không ạ." Cậu bé nói ra yêu cầu.
Khóe miệng của anh ship đồ ăn co quắp một trận, yêu cầu lung tung gì vậy trời, hay đồ ăn này vốn dĩ không phải do cậu đặt? Yêu cầu này còn không bằng em gái lần trước nhờ anh mua giấy vệ sinh trong siêu thị nữa, ít nhất cô ấy còn có mục đích rõ ràng, còn cậu bạn này vẽ vời thêm chuyện là có mục đích gì đây?
"Anh trai ơi, lúc anh nói nhất định phải thành tâm nha, không thì em không thể đánh giá 5 sao tốt được đâu." Đầu bên kia điện thoại lại lên tiếng.
Giỏi phết nhỉ, còn dám lấy năm sao ra để uy hiếp mình.
"Anh trai, bây giờ anh nói luôn đi, nói xong rồi hẵng cúp điện thoại." Đầu kia điện thoại lại nói tiếp.
"..." Anh trai giao đồ ăn cảm giác mình như đang bị bức ép cùng cực, anh chỉ là một người giao đồ ăn thôi mà, tại sao phải tặng kèm thêm mấy phục vụ đặc biệt như này, cũng đâu có được trả thêm tiền. Nhưng vì năm sao tốt kia, anh trai giao đồ ăn đành hổ thẹn mà thỏa hiệp.
Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại nâng hộp thức ăn lên, sau đó hét lớn một câu với điện thoại: "Thức ăn này dành cho Hạng Ninh ở trong nhà."
"Được chưa?" Anh trai giao đồ ăn hỏi.
"Anh có thành tâm không ạ?" Người bên kia điện thoại không yên lòng trả lời.
"..." Anh trai giao đồ ăn không nhịn được nữa, quá khinh người rồi. Anh quyết đoán cúp điện thoại, nhét thức ăn vào bên trong, sau đó thở phì phò rời đi.
Đánh giá kém thì cứ đánh giá kém đi, ông đây không hầu nhóc nữa.
Anh trai giao đồ ăn vừa rời đi khoảng 2 phút thì cửa biệt thự bị đẩy ra một khe hở nhỏ, một con rối hình người to bằng bàn tay từ bên trong chạy ra, vật nhỏ đó bỗng nhiên nhảy qua mặt cỏ, chạy tới bên cạnh hàng rào, cậu nhìn thấy đồ ăn mình đặt ở đó, là một phần gà quay ngon miệng thơm phức.
Hạng Ninh phiên bản búp bê cũng không vội kéo đồ ăn vào bên trong, mà trước tiên mở túi đóng gói ra, nhìn thấy gà quay thơm ngào ngạt bên trong, cậu nếm thử một miếng.
Vị cay tan ra, nhất thời một vị ngon khó tả nổ tung trên đầu lưỡi.
Hạng Ninh phiên bản búp bê cao hứng khua tay múa chân, sau khi cao hứng xong cậu một lần nữa buộc túi đồ ăn lại, sau đó hai tay kéo lấy túi thức ăn lôi vào trong biệt thự, tiếp tục kéo xuống tầng hầm.
Sau khi bò lên ghế sô pha, Hạng Ninh mới bấm nút trên remote, để phim hoạt hình bị tạm ngừng tiếp tục chiếu, sau đó cậu mới thoải mái ngồi phịch trong ghế sô pha, vừa cắn một miếng gà vừa xem TV.
Quả thật sướng như tiên.
"Đi chết đi đi chết đi ~~" Oa Oa tò mò chạy qua.
"Oa Oa, cậu ăn được đồ ăn không? Nếu ăn được thì tôi cũng đặt cho cậu một phần nha." Phần gà quay này đã cúng tế cho cậu rồi, nên Oa Oa không ăn được, nếu Oa Oa muốn ăn thì chỉ có thể gọi thêm một phần nữa.
"Muốn chết phải không? Á há há há..." Búp bê cười lớn lắc đầu.
"Vậy tôi ăn một mình đó nha." Hạng Ninh vô cùng hài lòng, ăn gà quay một lát thì có chút khát nước, cậu lấy đồ uống giao cùng với gà quay, muốn mở ra nhưng ống hút của đồ uống này còn dài hơn thân thể cậu, cậu không thể làm gì khác được.
"Oa Oa, giúp tôi đâm vào với." Hạng Ninh nhờ búp bê giúp đỡ.
Oa Oa là một con búp bê luôn sẵn lòng giúp người, nó nhận lấy ống hút Hạng Ninh đua tới, thuần thục đâm xuống, bụp một cái đã đâm vào được.
"Cảm ơn." Hạng Ninh nói lời cảm tạ.
"Đi chết đi đi chết đi ~~" Búp bê vui vẻ nhảy nhót rời đi.
Ăn uống no say, Hạng Ninh mới nhớ ra lời hứa hẹn của mình với anh trai giao đồ ăn, sau đó lấy điện thoại ra, mở ra đơn hàng mới nhất của mình, vô cùng chân thành viết khoảng 200 chữ khen ngợi cùng đánh giá 5 sao tốt.
Sau đó...
Trong vòng nửa tháng tới, anh trai giao đồ ăn gần khu biệt thư biết có một vị khách hàng kỳ lạ tên là Hạng Ninh. Cậu ta vẫn còn là một đứa bé, ở trong một căn biệt thự sang trọng, một ngày phải đặt tới tám món ăn mang đi.
Chuyện đó cũng không có gì kỳ lạ, nhưng chỗ kỳ lạ đó là, khi anh trai giao đồ ăn mang đồ đến thì cậu yêu cầu phải thành tâm nói một câu với hộp đồ ăn là "Thức ăn này là dành cho Hạng Ninh ở trong nhà". Nói xong sẽ được đánh giá 5 sao tốt cộng thêm 200 chữ bình luận, còn không nói thì sẽ bị đánh giá kém.
Điều thần kỳ nhất là, còn phải nói thành tâm mới được. Có một lần, cậu bạn thân của anh thuận miệng thuật lại câu nói đó rồi rời đi, kết quả hai phút sau, cậu ta đã nhận được điện thoại từ cậu bé tên Hạng Ninh kia.
"Câu anh vừa nói không đủ thành tâm, quay về nói lại đi, không thì sẽ bị đánh giá kém đó."
Cậu bạn thân phải quay lại nói thêm lần nữa.
Đúng là quá tà đạo mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook