Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 207: Sào huyệt tối tăm
------------
Bóng đen rơi xuống đất, đó không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả là con người, tạm thời cứ xưng là con người bởi vì hắn có một gương mặt xấp xỉ của con người, nhưng hàm dưới của hắn lại nhô ra, răng nanh lộ ra ngoài, gương mặt thô ráp ở trong bóng tối khiến các chi tiết trên mặt trở nên mơ hồ, lưng còng, thoạt nhìn giống như một cái bướu lạc đà.
Cùng với một tiếng kêu không giống người, người nọ xông vào bọn họ, móng tay sắc bén phản quang dưới ánh trăng, sợ tiếng súng sẽ gây ra rắc rối cho nên Ka Zhaye rút ra thanh mã tấu, nhảy người lên để nghênh đón, hắn hoàn toàn không hề khiếp đảm, quân nhân được huấn luyện sẽ không bận tâm kẻ địch ở trước mặt là cái gì.
“Đây, đây là cái quái quỷ gì vậy?” Amy Lee quên cả việc bỏ trốn, hắn nhìn đến mức ngây người.
Ka Zhaye vung thanh mã tấu lên, quái vật sau khi bị chém trúng thì càng điên cuồng, tơ máu trong mắt rõ ràng đến mức có thể thấy rõ, mùi máu tươi kích thích thú tính, Vu Duy Thiển bỗng nhiên nghe thấy tiếng ù ù trong cổ họng của Lê Khải Liệt, tựa như đang phát ra cảnh cáo.
Giống như có thể cảm nhận được sự uy hiếp tỏa ra từ trên người của Lê Khải Liệt, người nọ tiếp tục cất lên những tiếng rít gào giống như dã thú, bỗng nhiên tăng tốc, hắn vứt bỏ Ka Zhaye mà trực tiếp tấn công về phía Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển đứng ngay bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, móng vuốt sắc bén xẹt qua, cái miệng hôi thối được há to đang muốn cắn vào người hắn, nhưng hắn không tránh cũng không né, trước khi hắn kịp ra tay thì chính giữa trán của con quái vật kia bị trúng một đòn cực mạnh mà bay ngược ra sau, Lê Khải Liệt thu nắm đấm.
Ka Zhaye đang đợi ngay phía sau, thanh mã tấu được vung lên khi thứ kia bị đánh bật ra sau, máu tươi cùng tiếng gào thét thảm thiết vang lên, mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Vì sao ngươi không né!” Một cú đấm hạ gục con quái vật kia, Lê Khải Liệt xoay người cau mày.
Vu Duy Thiển phủi nhẹ ống tay áo, phía trên có bám vài miếng miểng chai, “Ngươi đã ngăn hắn lại thì ta cần gì phả né.”
Hắn chắc chắn Lê Khải Liệt sẽ ngăn thứ kia lại, rốt cục đây là lớn mật hay là tin tưởng Lê Khải Liệt? Hoặc cả hai đều đúng, Lê Khải Liệt bị một câu này của hắn ngăn chận, mặc kệ như thế nào thì Vu Duy Thiển đã đoán đúng.
Nhưng Lê Khải Liệt cũng lo lắng đây là một cách tỏ vẻ bất mãn của Vu Duy Thiển, “Mấy ngày trước còn bảo không cần bảo vệ, hiện tại rốt cục là ngươi muốn ta ra tay hay là không cần ta ra tay?” Lê Khải Liệt oán trách.
“Hiện tại ta phát hiện cảm giác được người ta bảo vệ cũng không tệ.” Chỉ cần Lê Khải Liệt không lo lắng thái quá thì hắn sẽ không bận tâm, kéo lấy bàn tay vừa tung nắm đấm, hắn hôn lên mu bàn tay của Lê Khải Liệt.
“Ngươi không nên nói những lời này ở đây, nếu không phải chỗ này không thích hợp–” Lê Khải Liệt nói đến đây thì dừng lại, nhưng ánh mắt của hắn, tiếng nói của hắn, vẻ mặt của hắn, tất cả đều biểu lộ hàm nghĩa của những gì hắn chưa nói xong.
“Cuối cùng ngươi cũng biết chỗ này không thích hợp?” Trong mắt hiện lên ý cười, Vu Duy Thiển nắm tay Lê Khải Liệt đi vào.
Sự khát máu trong lòng bị một loại cảm xúc sôi trào khác thay thế, Lê Khải Liệt giật giật ngón tay, không thể xác định có phải Vu Duy Thiển cố ý muốn trấn an cảm xúc của hắn hay không.
Ka Zhaye đang lau thanh mã tấu của hắn, thứ nằm dưới đất hoặc có thể nói là người nọ vẫn còn đang giãy dụa trong vũng máu, đã bị trọng thương, không còn sức để đứng lên.
Mặc kệ là ai, nhìn thấy thứ như vậy thì đều có thể xác định tòa nhà cổ xưa này chính là nơi mà bọn họ muốn tìm.
Amy Lee nhìn thấy hết thảy, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức hắn không kịp mở miệng, ba người kia đã đi vào trong, hắn vốn có thể rời đi nhưng không biết hắn suy nghĩ cái gì mà vẫn đi theo bọn họ. Giống như tiến vào sào huyệt âm u, tro bụi và mạng nhện giăng đầy góc tường, bên trong không có đèn, Ka Zhaye quay ra ngoài xe để lấy vài cái đèn pin. Nơi này vốn là một phòng khám lớn có rất nhiều phòng bệnh, trong phòng khám còn sót lại những chiếc giường bệnh và xe lăn mà bình thường mọi người vẫn thường thấy.
“Từ trước đến nay vẫn chưa từng đi khám ở bệnh viện, hóa ra đây là bộ dáng của phòng khám.” Bọn họ đều đang cẩn thận chú ý xung quanh, trong bầu không khí trầm mặc bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Vu Duy Thiển, Amy Lee không hiểu lời của hắn, nhưng Lê Khải Liệt thì hiểu rất rõ, “Ngươi sẽ không cần.” Giọng điệu của Lê Khải Liệt rất khó chịu.
“Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ cần, chúng ta đều biết chuyện đó.” Thản nhiên trả lời, Vu Duy Thiển cầm tay vịn của một xe lăn, “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của con người, là cái chết làm cho hết thảy tình cảm và những trải nghiệm trở nên quý giá, có thể sợ hãi nhưng không thể không chấp nhận.” Sống và chết ở trong mắt hắn đều rất có giá trị.
“Cho nên con người cần phải sinh sôi nảy nở, con cháu của bọn họ sẽ kế thừa hết thảy từ bọn họ, nói cách khác như vậy cũng có thể xem như một cách kéo dài sự sống.” Amy Lee bỗng nhiên xen mồm vào, hắn nói một cách nghiêm túc.
“Chó má nó, cái gì mà một cách khác để kéo dài sự sống!” Xe lăn bị đá văng ra ngoài, đèn pin trong tay Lê Khải Liệt đảo quanh một vòng, tiếng rống giận tràn đầy áp lực, “Đừng ở đây mà thảo luận mấy thứ chết tiệt đó!”
Hiện tại hắn không muốn nghe thấy bất cứ cái gì về già cả và chết chóc.
Vu Duy Thiển giương mắt, vốn định trả lời nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lê Khải Liệt thì hắn chỉ dùng ánh mắt thấu hiểu để nhìn chăm chú đối phương trong chốc lát, “Đi ra ngoài đi, phòng này không có gì khả nghi.”
Nếu hỏi có ai có thể khống chế cảm xúc của Lê Khải Liệt thì chỉ có một người, nếu người này nói những lời như vậy thì người khác đương nhiên chỉ có thể gật đầu, Lê Khải Liệt cũng không nói một câu nào mà chỉ đi ra ngoài trước, theo bóng dáng cứng đờ của hắn thì có thể nhìn ra cảm xúc hiện tại của hắn.
Chiếc xe lăn bị hắn đá ra ngoài đang trượt dài trên hành lang mà vẫn chưa dừng lại, giữa một nơi âm u trống trải chỉ có chiếc xe lăn chậm rãi lướt đi, bánh xe vang lên tiếng lách cách xèo xèo, giống như bị cái gì đó dẫn dắt, nó vẫn không chịu dừng lại mà còn rẽ sang một hướng khác.
Nơi đó thông với lầu hai, tựa như một cánh cửa âm u khác đang mời chào.
“Sàn nhà nơi này có độ dốc.” Ka Zhaye chỉ liếc mắt một cái liền nói ra phán đoán của mình, Amy Lee vẫn còn đang suy nghĩ đến thứ vừa rồi, hắn thấp giọng hỏi, “Người kia…..rốt cục là cái gì vậy?”
Là người thì sẽ không gọi là cái gì, cái gì đều là những thứ không có sinh mệnh, lời này rất mâu thuẫn, đó là một câu hỏi mà đặt ở bất cứ phương diện nào cũng không thích hợp, nhưng lại thích hợp với tình trạng hiện tại.
Lê Khải Liệt không có tâm tình trả lời nghi vấn của Amy Lee, hắn đi đến cuối hành lang, nơi đó có vài ngã rẽ, vừa rẽ vào một hướng thì hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt của vài người ở phía sau.
Ka Zhaye và Amy Lee đều phát hiện người đàn ông từ đầu đến cuối không thay đổi biểu cảm bỗng nhiên bước nhanh hơn, “Đó là người, là người nhân tạo bị dùng thuốc và ma thuật.” Tâm trạng nặng nề và vô cùng lo lắng là hết thảy những gì chất chứa trong giọng điệu của Vu Duy Thiển.
Thủ đoạn của gia tộc Claudy, kể từ khi nhìn thấy thứ kia thì Lê Khải Liệt đã biết chuyện này và người ở nơi đây không thoát khỏi liên hệ với gia tộc Claudy.
Tưởng rằng đã bị tiêu diệt, thù hận đã được kết thúc, nhưng lại một lần nữa chiếm cứ suy nghĩ của hắn, hắn cảm giác trong máu có cái gì đó đang thiêu đốt, nếu Vu Duy Thiển không nói ra những lời đó, không hôn hắn, không thể hiện sự quan tâm thân thiết với hắn thì hắn đã sớm bùng nổ.
Nhưng có một loại khát vọng nào đó đang quấn lấy hắn, hắn phải biết chân tướng, hắn phải lôi ra kẻ đang trốn trong bóng tối, xem kỹ đối phương là ai!
Ánh trăng len qua cửa sổ nhưng bầu không khí âm u vẫn không bị xua tan, Lê Khải Liệt đứng trước cửa sổ bị phá nát, từ chỗ này nhìn xuống chính là nơi mà thứ kia bị phơi thây, ánh đèn ở những tòa nhà phía xa đang chớp tắt, trong khi nơi này lại không có một chút ánh sáng, hắn cứ đứng đó rồi tắt đèn pin, ngay cả một tia sáng duy nhất cũng bị tắt ngóm.
Một màn đêm tối tăm.
“Ra đây đi, mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi là cái gì.” Giống như đang ngâm xướng, mỗi một âm tiết từ đầu lưỡi tuôn ra lại mang theo hơi thở tràn đầy thú tính, đôi mắt mở ra trong bóng đêm, lóe lên màu vàng óng ánh.
Lặng yên không một tiếng động, bên dưới màn đêm chỉ có không khí di chuyển, có thể cảm giác được những luồng gió mát lạnh đang mơn trớn, trong bóng đêm tựa hồ không có bất cứ thứ gì, nhưng Lê Khải Liệt lại không cảm thấy như vậy.
Người bình thường sẽ không nhận thấy nguy cơ tiềm tàng giữa nơi trống trải yên tĩnh như vậy, nhưng từng một mình hành tẩu khắp nơi trên thế giới, khiêu chiến và trải qua đủ loại nguy hiểm khiến trực giác của Lê Khải Liệt mạnh hơn người thường gấp mấy chục lần, huống chi với thể chất hiện tại của hắn thì mấy chục lần lại hóa thành mấy trăm lần, ngay cả lỗ chân lông động đậy cũng làm cho hắn dựa theo bản năng mà chỉ trong khoảnh khắc liền có phản ứng.
Ngón tay mở ra rồi bóp lấy cổ họng của một thứ gì đó, thứ kia nhanh như tia chớp, trong bóng đêm hắn có thể rõ ràng nhìn thấy trước mặt là một người, nhưng ánh mắt hoàn toàn thuộc về thú vật, không hề do dự, hắn nắm lấy cần cổ rồi đè lại đỉnh đầu của kẻ nọ, răng rắc, hắn buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc kệ là sinh vật gì thì toàn bộ xương sống đều bị gãy đôi, kết quả chỉ có một.
Hắn bước qua thi thể, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với bộ dáng của thứ này, lập tức có nhiều thứ như vậy nhào đến, tiếng gào thét đáng sợ đồng thời đánh úp lại—
Khi Vu Duy Thiển và hai người kia đuổi đến thì nơi này đã tràn ngập mùi máu tanh hôi thối, có tiếng thở dốc còn có tiếng gào thét của dã thú, tiếng đánh nhau vẫn tiếp tục vang lên nhưng nghe như thể là đang giết chóc, tiếng xương thịt bị xé rách làm cho người ta giật mình.
Đèn pin trên tay không rọi đến, chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ rất nóng nảy, “Đừng lại đây!”
Nơi đó đang nôn nóng, Vu Duy Thiển còn có thể nghe ra một chút lo lắng, sự lo lắng kia tựa như lúc Lê Khải Liệt bị nhốt trong tầng hầm của gia tộc Claudy, bị nhốt trong lồng sắt, Lê Khải Liệt lúc ấy không muốn làm cho hắn nhìn thấy bản chất thú tính của mình.
Mất đi lý trí, bản năng dã thú và dục vọng khác máu chi phối Lê Khải Liệt, dã tính hoàn toàn bị kích thích, tàn nhẫn, lỗ mãng, thô bạo, khát máu, vô cùng hung ác, hắn không hy vọng Vu Duy Thiển nhìn thấy mình như vậy, cho dù Vu Duy Thiển không hề bận tâm.
Đôi mắt màu vàng lấp lánh, cùng với hết thảy những thứ ở xung quanh, ngay cả Ka Zhaye cũng nhịn không được mà siết chặt thanh mã tấu, toàn thân cảnh giác.
“Ngươi còn muốn đùa đến khi nào? Ta không có kiên nhẫn.” Vu Duy Thiển tắt hết tất cả đèn pin, mặc kệ trước mắt có thể là cái gì thì giọng điệu của hắn vẫn bình thản như thường, thật thà, lạnh lùng, Lê Khải Liệt bỗng nhiên trở nên an tâm.
“Chỉ một chút nữa thôi là ổn, ta sẽ không để ngươi chờ quá lâu.” Quả thật giống như đang tâm tình, hành lang ở phía bên kia truyền đến câu trả lời hoàn toàn khác với cảm xúc mới vừa rồi. Lê Khải Liệt thu hồi tầm mắt trong bóng đêm, đôi mắt vàng óng chuyển về phía khác.
Bạn đang �
Ka Zhaye âm thầm thở phào một tiếng, Amy Lee dường như sợ đến mức không dám động đậy, hắn im lặng đứng yên tại chỗ.
Không có ánh sáng sẽ rất bất lợi đối với bọn họ, nếu đối phương là quái vật, bọn họ một người cầm lấy một cái đèn pin thì làm sao có thể chống lại mấy thứ kia? Chỉ có Lê Khải Liệt có năng lực này, hắn thậm chí không cần ánh sáng.
Hắn là người gần nhất với đám quái vật bên trong bóng tối kia, sự nhận thức như vậy khiến Vu Duy Thiển cảm thấy rất mất hứng.
Kế tiếp vẫn là tiếng ẩu đả, đám người ở hành lang bên này không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng đều có thể nghe được tiếng kêu gào thê lương rất đáng sợ kia, một đôi mắt lóe lên ở một góc gần đó làm cho người ta không dám tính toán rốt cục còn bao nhiêu.
Đây quả thật là một sào huyệt.
Chẳng lẽ hắn cứ đứng ở đây như vậy, để mặc cho Lê Khải Liệt một mình ứng phó với mấy thứ kia? Không biết số lượng, không biết tình hình đối thủ, thậm chí Lê Khải Liệt có bị thương hay không, có ứng phó nổi hay không thì hắn cũng không biết.
Hắn chờ ở chỗ này vì đây là ý muốn của Lê Khải Liệt chứ không phải để cho Lê Khải Liệt tự mình đối mặt với kẻ địch.
“Đủ rồi!” Lạnh giọng cất lên một tiếng, Vu Duy Thiển không bật đèn, hắn kiềm chế không cho chính mình tiến lên, “Ta tin tưởng ngươi không phải vì chuyện này! Nếu ngươi dám để cho mình bị thương thì ngươi cứ chờ đó!”
Áp chế lửa giận, vô cùng uy nghiêm, nhưng không thể che giấu sự quan tâm và lo lắng, Lê Khải Liệt nghe xong thì tựa hồ vết thương trên người cũng mất đi cảm giác đau đớn, “Ta chờ, chờ ngươi xức thuốc cho ta, hiện tại ngươi đừng đến đây, ta sắp xong rồi.”
Tiếng gào thét và những tiếng vang trầm thấp kỳ quái từ một góc nào đó truyền đến, Lê Khải Liệt nghe thấy, nhưng Vu Duy Thiển, Ka Zhaye và Amy Lee đều không có cảm giác, bọn họ chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều bóng dáng ở trên hành lang, nghe thấy những cái bóng đó phát ra những tiếng thảm thiết, bỗng nhiên tản ra khắp bốn phía.
Đèn pin đươc bật lên, thấy được ánh sáng, Lê Khải Liệt đứng một mình ở nơi đó, trên tay của hắn đẫm máu, áo khoác da màu nâu cơ hồ hóa thành màu đỏ sậm, máu dính đầy mặt và đầu cổ, Vu Duy Thiển tiến lên rồi rút ra khăn tay.
Hắn không nói một câu nào, dùng chiếc khăn tay có thêu một chữ cái W để lau khô vết máu trên mặt của Lê Khải Liệt, sau đó mới nhìn người này, “Ngươi đang phạm sai lầm, ngươi mất khống chế nhưng ta đã mất đi năng lực ngăn cản ngươi, điều này làm cho ta hối hận đối với những gì mà ta đã mất.”
Nếu hắn vẫn bị lời nguyền bất tử thì có thể tùy ý thao túng oan hồn của người thân trở thành oán linh, tình huống hiện tại sẽ không phải là như vậy.
Hắn sẽ không đứng một chỗ để chờ đợi, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi, bởi vì nếu hắn tùy tiện đi lên thì không chừng sẽ trở thành gánh nặng cho Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển chưa bao giờ nói hối hận, Lê Khải Liệt nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn liền hiểu rõ ý tứ của hắn, trong nháy mắt Lê Khải Liệt nghẹn họng, đồng tử màu vàng óng mãnh liệt co rút dưới ánh đèn pin, bàn tay dính đầy máu tươi hung hăng siết chặt.
Là hắn làm cho Vu Duy Thiển nói rằng không hối hận, cũng là hắn làm cho Vu Duy Thiển nói là hối hận, nhưng rốt cục đây là lỗi của ai?
“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội hối hận!” Hung tợn nói ra một câu, ngay sau đó Vu Duy Thiển bị áp chế bằng một nụ hôn mang theo mùi máu tươi, trong giây lát liền tràn ngập khoang miệng của hắn, trên răng nanh sắc bén có mùi vị rỉ sắt, giống như đã từng cắn xé con mồi.
Vu Duy Thiển tựa như đang hôn một con sói hoang từng ăn thịt đồng loại.
Trong khoảnh khắc Vu Duy Thiển liền ý thức được mới vừa rồi Lê Khải Liệt đã chiến đấu như thế nào, lực lượng của người này phát ra từ nơi nào, vì sao không cho hắn bật đèn pin!
Bộp bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay từ xa đến gần, “Thật sự phấn khích, không hổ là Leo, đám bé cưng đáng thương của ta lại chết trong tay của ngươi nhiều như vậy.”
Trong bóng đêm có một người xuất hiện, tựa như Amy Lee đã nói, người đàn ông mặc áo choàng bước ra từ một phòng bệnh, hắn đeo mặt nạ, nói cho chính xác thì một nửa khuôn mặt bị giấu dưới mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đã từng rất quen thuộc nhưng lại khó có thể phân biệt.
Dưới những luồng sáng của đèn pin, giống như bóng ma trong rạp hát, hắn phất vạt áo, áo choàng được mở rộng, phía sau là một sân khấu, hắn cầm một cái lọ thủy tinh có kích thước bằng ngón cái rồi mỉm cười, “Xin hỏi, các ngươi là vì thứ này mà đến đây hay sao?”
………..
Bóng đen rơi xuống đất, đó không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả là con người, tạm thời cứ xưng là con người bởi vì hắn có một gương mặt xấp xỉ của con người, nhưng hàm dưới của hắn lại nhô ra, răng nanh lộ ra ngoài, gương mặt thô ráp ở trong bóng tối khiến các chi tiết trên mặt trở nên mơ hồ, lưng còng, thoạt nhìn giống như một cái bướu lạc đà.
Cùng với một tiếng kêu không giống người, người nọ xông vào bọn họ, móng tay sắc bén phản quang dưới ánh trăng, sợ tiếng súng sẽ gây ra rắc rối cho nên Ka Zhaye rút ra thanh mã tấu, nhảy người lên để nghênh đón, hắn hoàn toàn không hề khiếp đảm, quân nhân được huấn luyện sẽ không bận tâm kẻ địch ở trước mặt là cái gì.
“Đây, đây là cái quái quỷ gì vậy?” Amy Lee quên cả việc bỏ trốn, hắn nhìn đến mức ngây người.
Ka Zhaye vung thanh mã tấu lên, quái vật sau khi bị chém trúng thì càng điên cuồng, tơ máu trong mắt rõ ràng đến mức có thể thấy rõ, mùi máu tươi kích thích thú tính, Vu Duy Thiển bỗng nhiên nghe thấy tiếng ù ù trong cổ họng của Lê Khải Liệt, tựa như đang phát ra cảnh cáo.
Giống như có thể cảm nhận được sự uy hiếp tỏa ra từ trên người của Lê Khải Liệt, người nọ tiếp tục cất lên những tiếng rít gào giống như dã thú, bỗng nhiên tăng tốc, hắn vứt bỏ Ka Zhaye mà trực tiếp tấn công về phía Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển đứng ngay bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, móng vuốt sắc bén xẹt qua, cái miệng hôi thối được há to đang muốn cắn vào người hắn, nhưng hắn không tránh cũng không né, trước khi hắn kịp ra tay thì chính giữa trán của con quái vật kia bị trúng một đòn cực mạnh mà bay ngược ra sau, Lê Khải Liệt thu nắm đấm.
Ka Zhaye đang đợi ngay phía sau, thanh mã tấu được vung lên khi thứ kia bị đánh bật ra sau, máu tươi cùng tiếng gào thét thảm thiết vang lên, mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Vì sao ngươi không né!” Một cú đấm hạ gục con quái vật kia, Lê Khải Liệt xoay người cau mày.
Vu Duy Thiển phủi nhẹ ống tay áo, phía trên có bám vài miếng miểng chai, “Ngươi đã ngăn hắn lại thì ta cần gì phả né.”
Hắn chắc chắn Lê Khải Liệt sẽ ngăn thứ kia lại, rốt cục đây là lớn mật hay là tin tưởng Lê Khải Liệt? Hoặc cả hai đều đúng, Lê Khải Liệt bị một câu này của hắn ngăn chận, mặc kệ như thế nào thì Vu Duy Thiển đã đoán đúng.
Nhưng Lê Khải Liệt cũng lo lắng đây là một cách tỏ vẻ bất mãn của Vu Duy Thiển, “Mấy ngày trước còn bảo không cần bảo vệ, hiện tại rốt cục là ngươi muốn ta ra tay hay là không cần ta ra tay?” Lê Khải Liệt oán trách.
“Hiện tại ta phát hiện cảm giác được người ta bảo vệ cũng không tệ.” Chỉ cần Lê Khải Liệt không lo lắng thái quá thì hắn sẽ không bận tâm, kéo lấy bàn tay vừa tung nắm đấm, hắn hôn lên mu bàn tay của Lê Khải Liệt.
“Ngươi không nên nói những lời này ở đây, nếu không phải chỗ này không thích hợp–” Lê Khải Liệt nói đến đây thì dừng lại, nhưng ánh mắt của hắn, tiếng nói của hắn, vẻ mặt của hắn, tất cả đều biểu lộ hàm nghĩa của những gì hắn chưa nói xong.
“Cuối cùng ngươi cũng biết chỗ này không thích hợp?” Trong mắt hiện lên ý cười, Vu Duy Thiển nắm tay Lê Khải Liệt đi vào.
Sự khát máu trong lòng bị một loại cảm xúc sôi trào khác thay thế, Lê Khải Liệt giật giật ngón tay, không thể xác định có phải Vu Duy Thiển cố ý muốn trấn an cảm xúc của hắn hay không.
Ka Zhaye đang lau thanh mã tấu của hắn, thứ nằm dưới đất hoặc có thể nói là người nọ vẫn còn đang giãy dụa trong vũng máu, đã bị trọng thương, không còn sức để đứng lên.
Mặc kệ là ai, nhìn thấy thứ như vậy thì đều có thể xác định tòa nhà cổ xưa này chính là nơi mà bọn họ muốn tìm.
Amy Lee nhìn thấy hết thảy, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức hắn không kịp mở miệng, ba người kia đã đi vào trong, hắn vốn có thể rời đi nhưng không biết hắn suy nghĩ cái gì mà vẫn đi theo bọn họ. Giống như tiến vào sào huyệt âm u, tro bụi và mạng nhện giăng đầy góc tường, bên trong không có đèn, Ka Zhaye quay ra ngoài xe để lấy vài cái đèn pin. Nơi này vốn là một phòng khám lớn có rất nhiều phòng bệnh, trong phòng khám còn sót lại những chiếc giường bệnh và xe lăn mà bình thường mọi người vẫn thường thấy.
“Từ trước đến nay vẫn chưa từng đi khám ở bệnh viện, hóa ra đây là bộ dáng của phòng khám.” Bọn họ đều đang cẩn thận chú ý xung quanh, trong bầu không khí trầm mặc bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Vu Duy Thiển, Amy Lee không hiểu lời của hắn, nhưng Lê Khải Liệt thì hiểu rất rõ, “Ngươi sẽ không cần.” Giọng điệu của Lê Khải Liệt rất khó chịu.
“Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ cần, chúng ta đều biết chuyện đó.” Thản nhiên trả lời, Vu Duy Thiển cầm tay vịn của một xe lăn, “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của con người, là cái chết làm cho hết thảy tình cảm và những trải nghiệm trở nên quý giá, có thể sợ hãi nhưng không thể không chấp nhận.” Sống và chết ở trong mắt hắn đều rất có giá trị.
“Cho nên con người cần phải sinh sôi nảy nở, con cháu của bọn họ sẽ kế thừa hết thảy từ bọn họ, nói cách khác như vậy cũng có thể xem như một cách kéo dài sự sống.” Amy Lee bỗng nhiên xen mồm vào, hắn nói một cách nghiêm túc.
“Chó má nó, cái gì mà một cách khác để kéo dài sự sống!” Xe lăn bị đá văng ra ngoài, đèn pin trong tay Lê Khải Liệt đảo quanh một vòng, tiếng rống giận tràn đầy áp lực, “Đừng ở đây mà thảo luận mấy thứ chết tiệt đó!”
Hiện tại hắn không muốn nghe thấy bất cứ cái gì về già cả và chết chóc.
Vu Duy Thiển giương mắt, vốn định trả lời nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lê Khải Liệt thì hắn chỉ dùng ánh mắt thấu hiểu để nhìn chăm chú đối phương trong chốc lát, “Đi ra ngoài đi, phòng này không có gì khả nghi.”
Nếu hỏi có ai có thể khống chế cảm xúc của Lê Khải Liệt thì chỉ có một người, nếu người này nói những lời như vậy thì người khác đương nhiên chỉ có thể gật đầu, Lê Khải Liệt cũng không nói một câu nào mà chỉ đi ra ngoài trước, theo bóng dáng cứng đờ của hắn thì có thể nhìn ra cảm xúc hiện tại của hắn.
Chiếc xe lăn bị hắn đá ra ngoài đang trượt dài trên hành lang mà vẫn chưa dừng lại, giữa một nơi âm u trống trải chỉ có chiếc xe lăn chậm rãi lướt đi, bánh xe vang lên tiếng lách cách xèo xèo, giống như bị cái gì đó dẫn dắt, nó vẫn không chịu dừng lại mà còn rẽ sang một hướng khác.
Nơi đó thông với lầu hai, tựa như một cánh cửa âm u khác đang mời chào.
“Sàn nhà nơi này có độ dốc.” Ka Zhaye chỉ liếc mắt một cái liền nói ra phán đoán của mình, Amy Lee vẫn còn đang suy nghĩ đến thứ vừa rồi, hắn thấp giọng hỏi, “Người kia…..rốt cục là cái gì vậy?”
Là người thì sẽ không gọi là cái gì, cái gì đều là những thứ không có sinh mệnh, lời này rất mâu thuẫn, đó là một câu hỏi mà đặt ở bất cứ phương diện nào cũng không thích hợp, nhưng lại thích hợp với tình trạng hiện tại.
Lê Khải Liệt không có tâm tình trả lời nghi vấn của Amy Lee, hắn đi đến cuối hành lang, nơi đó có vài ngã rẽ, vừa rẽ vào một hướng thì hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt của vài người ở phía sau.
Ka Zhaye và Amy Lee đều phát hiện người đàn ông từ đầu đến cuối không thay đổi biểu cảm bỗng nhiên bước nhanh hơn, “Đó là người, là người nhân tạo bị dùng thuốc và ma thuật.” Tâm trạng nặng nề và vô cùng lo lắng là hết thảy những gì chất chứa trong giọng điệu của Vu Duy Thiển.
Thủ đoạn của gia tộc Claudy, kể từ khi nhìn thấy thứ kia thì Lê Khải Liệt đã biết chuyện này và người ở nơi đây không thoát khỏi liên hệ với gia tộc Claudy.
Tưởng rằng đã bị tiêu diệt, thù hận đã được kết thúc, nhưng lại một lần nữa chiếm cứ suy nghĩ của hắn, hắn cảm giác trong máu có cái gì đó đang thiêu đốt, nếu Vu Duy Thiển không nói ra những lời đó, không hôn hắn, không thể hiện sự quan tâm thân thiết với hắn thì hắn đã sớm bùng nổ.
Nhưng có một loại khát vọng nào đó đang quấn lấy hắn, hắn phải biết chân tướng, hắn phải lôi ra kẻ đang trốn trong bóng tối, xem kỹ đối phương là ai!
Ánh trăng len qua cửa sổ nhưng bầu không khí âm u vẫn không bị xua tan, Lê Khải Liệt đứng trước cửa sổ bị phá nát, từ chỗ này nhìn xuống chính là nơi mà thứ kia bị phơi thây, ánh đèn ở những tòa nhà phía xa đang chớp tắt, trong khi nơi này lại không có một chút ánh sáng, hắn cứ đứng đó rồi tắt đèn pin, ngay cả một tia sáng duy nhất cũng bị tắt ngóm.
Một màn đêm tối tăm.
“Ra đây đi, mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi là cái gì.” Giống như đang ngâm xướng, mỗi một âm tiết từ đầu lưỡi tuôn ra lại mang theo hơi thở tràn đầy thú tính, đôi mắt mở ra trong bóng đêm, lóe lên màu vàng óng ánh.
Lặng yên không một tiếng động, bên dưới màn đêm chỉ có không khí di chuyển, có thể cảm giác được những luồng gió mát lạnh đang mơn trớn, trong bóng đêm tựa hồ không có bất cứ thứ gì, nhưng Lê Khải Liệt lại không cảm thấy như vậy.
Người bình thường sẽ không nhận thấy nguy cơ tiềm tàng giữa nơi trống trải yên tĩnh như vậy, nhưng từng một mình hành tẩu khắp nơi trên thế giới, khiêu chiến và trải qua đủ loại nguy hiểm khiến trực giác của Lê Khải Liệt mạnh hơn người thường gấp mấy chục lần, huống chi với thể chất hiện tại của hắn thì mấy chục lần lại hóa thành mấy trăm lần, ngay cả lỗ chân lông động đậy cũng làm cho hắn dựa theo bản năng mà chỉ trong khoảnh khắc liền có phản ứng.
Ngón tay mở ra rồi bóp lấy cổ họng của một thứ gì đó, thứ kia nhanh như tia chớp, trong bóng đêm hắn có thể rõ ràng nhìn thấy trước mặt là một người, nhưng ánh mắt hoàn toàn thuộc về thú vật, không hề do dự, hắn nắm lấy cần cổ rồi đè lại đỉnh đầu của kẻ nọ, răng rắc, hắn buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc kệ là sinh vật gì thì toàn bộ xương sống đều bị gãy đôi, kết quả chỉ có một.
Hắn bước qua thi thể, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với bộ dáng của thứ này, lập tức có nhiều thứ như vậy nhào đến, tiếng gào thét đáng sợ đồng thời đánh úp lại—
Khi Vu Duy Thiển và hai người kia đuổi đến thì nơi này đã tràn ngập mùi máu tanh hôi thối, có tiếng thở dốc còn có tiếng gào thét của dã thú, tiếng đánh nhau vẫn tiếp tục vang lên nhưng nghe như thể là đang giết chóc, tiếng xương thịt bị xé rách làm cho người ta giật mình.
Đèn pin trên tay không rọi đến, chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ rất nóng nảy, “Đừng lại đây!”
Nơi đó đang nôn nóng, Vu Duy Thiển còn có thể nghe ra một chút lo lắng, sự lo lắng kia tựa như lúc Lê Khải Liệt bị nhốt trong tầng hầm của gia tộc Claudy, bị nhốt trong lồng sắt, Lê Khải Liệt lúc ấy không muốn làm cho hắn nhìn thấy bản chất thú tính của mình.
Mất đi lý trí, bản năng dã thú và dục vọng khác máu chi phối Lê Khải Liệt, dã tính hoàn toàn bị kích thích, tàn nhẫn, lỗ mãng, thô bạo, khát máu, vô cùng hung ác, hắn không hy vọng Vu Duy Thiển nhìn thấy mình như vậy, cho dù Vu Duy Thiển không hề bận tâm.
Đôi mắt màu vàng lấp lánh, cùng với hết thảy những thứ ở xung quanh, ngay cả Ka Zhaye cũng nhịn không được mà siết chặt thanh mã tấu, toàn thân cảnh giác.
“Ngươi còn muốn đùa đến khi nào? Ta không có kiên nhẫn.” Vu Duy Thiển tắt hết tất cả đèn pin, mặc kệ trước mắt có thể là cái gì thì giọng điệu của hắn vẫn bình thản như thường, thật thà, lạnh lùng, Lê Khải Liệt bỗng nhiên trở nên an tâm.
“Chỉ một chút nữa thôi là ổn, ta sẽ không để ngươi chờ quá lâu.” Quả thật giống như đang tâm tình, hành lang ở phía bên kia truyền đến câu trả lời hoàn toàn khác với cảm xúc mới vừa rồi. Lê Khải Liệt thu hồi tầm mắt trong bóng đêm, đôi mắt vàng óng chuyển về phía khác.
Bạn đang �
Ka Zhaye âm thầm thở phào một tiếng, Amy Lee dường như sợ đến mức không dám động đậy, hắn im lặng đứng yên tại chỗ.
Không có ánh sáng sẽ rất bất lợi đối với bọn họ, nếu đối phương là quái vật, bọn họ một người cầm lấy một cái đèn pin thì làm sao có thể chống lại mấy thứ kia? Chỉ có Lê Khải Liệt có năng lực này, hắn thậm chí không cần ánh sáng.
Hắn là người gần nhất với đám quái vật bên trong bóng tối kia, sự nhận thức như vậy khiến Vu Duy Thiển cảm thấy rất mất hứng.
Kế tiếp vẫn là tiếng ẩu đả, đám người ở hành lang bên này không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng đều có thể nghe được tiếng kêu gào thê lương rất đáng sợ kia, một đôi mắt lóe lên ở một góc gần đó làm cho người ta không dám tính toán rốt cục còn bao nhiêu.
Đây quả thật là một sào huyệt.
Chẳng lẽ hắn cứ đứng ở đây như vậy, để mặc cho Lê Khải Liệt một mình ứng phó với mấy thứ kia? Không biết số lượng, không biết tình hình đối thủ, thậm chí Lê Khải Liệt có bị thương hay không, có ứng phó nổi hay không thì hắn cũng không biết.
Hắn chờ ở chỗ này vì đây là ý muốn của Lê Khải Liệt chứ không phải để cho Lê Khải Liệt tự mình đối mặt với kẻ địch.
“Đủ rồi!” Lạnh giọng cất lên một tiếng, Vu Duy Thiển không bật đèn, hắn kiềm chế không cho chính mình tiến lên, “Ta tin tưởng ngươi không phải vì chuyện này! Nếu ngươi dám để cho mình bị thương thì ngươi cứ chờ đó!”
Áp chế lửa giận, vô cùng uy nghiêm, nhưng không thể che giấu sự quan tâm và lo lắng, Lê Khải Liệt nghe xong thì tựa hồ vết thương trên người cũng mất đi cảm giác đau đớn, “Ta chờ, chờ ngươi xức thuốc cho ta, hiện tại ngươi đừng đến đây, ta sắp xong rồi.”
Tiếng gào thét và những tiếng vang trầm thấp kỳ quái từ một góc nào đó truyền đến, Lê Khải Liệt nghe thấy, nhưng Vu Duy Thiển, Ka Zhaye và Amy Lee đều không có cảm giác, bọn họ chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều bóng dáng ở trên hành lang, nghe thấy những cái bóng đó phát ra những tiếng thảm thiết, bỗng nhiên tản ra khắp bốn phía.
Đèn pin đươc bật lên, thấy được ánh sáng, Lê Khải Liệt đứng một mình ở nơi đó, trên tay của hắn đẫm máu, áo khoác da màu nâu cơ hồ hóa thành màu đỏ sậm, máu dính đầy mặt và đầu cổ, Vu Duy Thiển tiến lên rồi rút ra khăn tay.
Hắn không nói một câu nào, dùng chiếc khăn tay có thêu một chữ cái W để lau khô vết máu trên mặt của Lê Khải Liệt, sau đó mới nhìn người này, “Ngươi đang phạm sai lầm, ngươi mất khống chế nhưng ta đã mất đi năng lực ngăn cản ngươi, điều này làm cho ta hối hận đối với những gì mà ta đã mất.”
Nếu hắn vẫn bị lời nguyền bất tử thì có thể tùy ý thao túng oan hồn của người thân trở thành oán linh, tình huống hiện tại sẽ không phải là như vậy.
Hắn sẽ không đứng một chỗ để chờ đợi, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi, bởi vì nếu hắn tùy tiện đi lên thì không chừng sẽ trở thành gánh nặng cho Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển chưa bao giờ nói hối hận, Lê Khải Liệt nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn liền hiểu rõ ý tứ của hắn, trong nháy mắt Lê Khải Liệt nghẹn họng, đồng tử màu vàng óng mãnh liệt co rút dưới ánh đèn pin, bàn tay dính đầy máu tươi hung hăng siết chặt.
Là hắn làm cho Vu Duy Thiển nói rằng không hối hận, cũng là hắn làm cho Vu Duy Thiển nói là hối hận, nhưng rốt cục đây là lỗi của ai?
“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội hối hận!” Hung tợn nói ra một câu, ngay sau đó Vu Duy Thiển bị áp chế bằng một nụ hôn mang theo mùi máu tươi, trong giây lát liền tràn ngập khoang miệng của hắn, trên răng nanh sắc bén có mùi vị rỉ sắt, giống như đã từng cắn xé con mồi.
Vu Duy Thiển tựa như đang hôn một con sói hoang từng ăn thịt đồng loại.
Trong khoảnh khắc Vu Duy Thiển liền ý thức được mới vừa rồi Lê Khải Liệt đã chiến đấu như thế nào, lực lượng của người này phát ra từ nơi nào, vì sao không cho hắn bật đèn pin!
Bộp bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay từ xa đến gần, “Thật sự phấn khích, không hổ là Leo, đám bé cưng đáng thương của ta lại chết trong tay của ngươi nhiều như vậy.”
Trong bóng đêm có một người xuất hiện, tựa như Amy Lee đã nói, người đàn ông mặc áo choàng bước ra từ một phòng bệnh, hắn đeo mặt nạ, nói cho chính xác thì một nửa khuôn mặt bị giấu dưới mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đã từng rất quen thuộc nhưng lại khó có thể phân biệt.
Dưới những luồng sáng của đèn pin, giống như bóng ma trong rạp hát, hắn phất vạt áo, áo choàng được mở rộng, phía sau là một sân khấu, hắn cầm một cái lọ thủy tinh có kích thước bằng ngón cái rồi mỉm cười, “Xin hỏi, các ngươi là vì thứ này mà đến đây hay sao?”
………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook