Vu Quân Ly Tuyết
-
Chương 7
Ta vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng sức ta không đọ lại sức hắn.
Sau một hồi vùng vẫy thì cửa tẩm cung của ta một lần nữa bật mở, lần này là Dương thị vệ thân cận bên hắn xông vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt, tên đó đứng ngẩn ra một lúc lâu, cho tới khi Tư Đế đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi hắng giọng hỏi hắn
“ Có chuyện gì?”
Dương thị vệ lập tức cúi người, cung kính bẩm báo: “ Điện hạ, Dưỡng Tâm Điện có thích khách”
Đầu ta lập tức nhảy số, căng thẳng nhìn Nghiêm Tư Đế, hắn lúc này trở nên gấp gáp: “ Đã điều người hộ giá Hoàng Thượng chưa?”
“ Đã có thị vệ ở Dưỡng Tâm Điện hộ giá Hoàng thượng, nhưng chưa bắt được thích khách”
Ta nghe đến đây lại càng cảm thấy căng thẳng, hắn quay đầu nhìn ta: “ Nàng ở yên đây, đừng đi đâu hết, ta sẽ đi xem tình hình.
Dương Cảnh, ngươi mau điều cấm vệ quân tới Dưỡng Tâm Điện tiếp giá”
Hắn nói xong liền như cơn gió mà biến mất khỏi tầm mắt ta, ta lo lắng ngó ra bên ngoài nhìn, khung cảnh vẫn bình yên như không có chuyện gì xảy ra, chỉ duy có ánh đèn leo loét ở xa trông vội vàng hơn cả
Ngự lâm quân hắn nắm giữ huấn luyện được điều đi hơn một nửa, trong tẩm cung của ta chỉ còn vài vị công công và An thị vệ với các cung nữ.
Ta lo lắng ở trong tẩm cung hết đứng lại ngồi, tới mức cung nữ bên cạnh ta cũng bắt đầu thấy chóng mặt
“ Thái Tử Phi, nô tì biết người lo lắng nhưng người có thể đừng đi lại nữa, người ngồi một chỗ lo lắng có được không? Nô tì đi lấy thảo dược xoa bóp cho người nhé?”
Ta phẩy phẩy tay bảo nàng ta mau đi, khi cung nữ bên cạnh ta đang muốn rời đi thì ta bỗng nhiên có một ý tưởng mới: “ Khoan đã Trúc Y, ngươi mau lại đây”
“ Chủ tử dặn dò gì sao?”
Nàng ta vừa tiến tới gần, ta lập tức đứng dậy đưa tay lên đầu mình so chiều cao với nàng ấy, vừa hay chiều cao khá tương thích, ta liền ấn nàng ta ngồi xuống giường, nở một nụ cười: “ Ngươi cởi y phục ra đưa cho ta, rồi mặc y phục của ta vào”
“ Thái tử phi, không được, chuyện này tuyệt đối không thể được đâu”
“ Sao mà không được chứ, ngươi đừng cãi lời bổn cung, mau đổi y phục cho ta mau lên.”
Ta mặc y phục của Trúc Y, lén lén lút lút lẻn ra bên ngoài chạy tới gần Dưỡng Tâm Điện, ta đứng nép ở một góc tường nhìn ra, những tiếng bước chân dồn dập gấp gáp truy đuổi cùng bỏ chạy.
Khi này ta nhìn thấy Nghiêm Tư Đế, tay hắn cầm theo một thanh đao truy đuổi một tên thích khách mặc y phục màu đen
Ta còn chưa kịp cảm thán khi chứng kiến màn đuổi bắt vừa rồi thì nghe thấy tiếng của Nhan phi cùng Thập Tam hoàng tử, cũng chẳng nghe rõ nội dung mà bọn họ thương lượng, ta chỉ thoáng thấy Nghiêm Minh Hạo nở một nụ cười đắc ý, sau đó từ đoàn thị vệ của hắn xuất hiện ra hai kẻ thích khách cũng mặc y phục màu đen giống như tên vừa nãy, chúng chạy gấp gáp hướng về phía Đông Cung của ta, còn đoàn thị vệ theo hắn và Nhan phi tới Dưỡng Tâm Điện
Ta cảm thấy không ổn, vội vàng theo đường tắt quay về Đông Cung.
Ta từ đường cửa phía sau chạy đến tẩm cung, thấy một tên mặc đồ đen đang từ từ tháo bỏ y phục trên người Trúc Y.
Một mùi hương xộc lên mũi ta, khứu giác nhạy bén liền khiến ta giật mình theo phản xạ đưa tay lên bịt chặt mũi.
Ta nhận ra mùi hương này chính là mê hồn hương!!!
Ta định lao vào trong, lại nghe thấy tiếng An thị vệ ở ngoài cửa trước không ngừng gọi người hộ giá, ta liền nhận ra ở bên trong tẩm cung có thích khách, xem ra hai tên kia đã tới đây trước, ta nhìn xung quanh, một cái bình hoa lọt vào tầm mắt của ta.
Ta nhẹ nhàng nhấc nó lên rồi chầm chậm đi ra từ cửa phía sau, không một tiếng động tiến tới sau lưng tên thích khách
“ Tên cẩu tử nhà ngươi dám giở trò ở tẩm cung của lão nương”
Ta nhìn tên thích khách bất tỉnh ở dưới sàn, mau chóng đổi lại y phục của mình, ta còn chưa kịp lay Trúc Y dậy thì một tên nữa đã từ đâu lao xuống phía ta, hắn vốn muốn dùng con dao găm kề vào cổ lại bị ta nhẹ nhàng tránh đi
Nhìn thấy thanh đao đang cài chặt trên then cửa, ta liền nhanh tay rút ra, lúc này bên ngoài tuyệt nhiên lại chẳng có ai, ta hét lớn tên của An thị vệ cùng mấy vị công công và cung nữ nhưng lại không thấy động tĩnh.
Có lẽ đám cung nhân ở đây đều đã trúng mê hương
Mắt thấy tên thích khách rút kiếm tiến lại phía mình, ta hoảng sợ, trong đầu óc ta lúc này chỉ tồn tại duy nhất một cái tên.
“ Nghiêm Tư Đế, nếu chàng còn không về thì đời này đừng lấy thêm ai làm thê”
Giọng nói của ta không to không nhỏ, giống như một lời trăn trối trước khi chết, tay ta cầm chắc thanh đao.
Không biết có phải do lời nói của ta linh nghiệm rồi không mà ngay khoảnh khắc con dao găm trên tay tên thích khách bay tới phía ta, một lực lớn kéo ta lại
Sau đó còn chưa đợi ta kịp hoàn hồn, tên thích khách kia đã nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Lúc này ta mới nhìn kĩ lại người đang ở trước mặt ta
“ Thái tử điện hạ”
Tiêu công công xuất hiện, rồi lại vội vàng quỳ xuống: “ Nô tì sơ xuất, không bảo vệ tốt Thái tử phi”.
Ta nhìn Trúc Y bất tỉnh, rồi nhìn sang Tiêu công công, chắc hẳn mê hương ở ngoài không nhiều nên Tiêu công công mới tỉnh lại nhanh như vậy
Ta thở dài một hơi, như trút bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, tim ta treo trên đầu sợi dây nãy giờ, sợ rằng nếu Tư Đế tới muốn một chút, ta không phải vì con dao kia làm bị thương mà là đứng tim mà chết
“ Ngươi đi xem các cung nhân khác trúng mê hồn hương có nặng hay không, rồi kêu họ dậy”
Ta vừa dứt lời thì cũng cảm thấy choáng váng, nghĩ đến việc vừa nãy đã hít phải không ít mê hồn hương.
Giây phút trước khi bóng tối vây lấy ta, ta cảm thấy bản thân dần mất hết sức lực, nhìn thấy thân ảnh của Tư Đế vội vàng lao đến đỡ lấy ta
Không biết bản thân ta đã hôn mê bao lâu, cho tới khi ta tỉnh lại thì nắng đã tắt, mùi hương từ Ngự thiện phòng truyền tới khiến ta cảm thấy có chút đói bụng, nhưng kì lạ là ta chẳng thấy bóng dáng Tư Đế đâu, mãi cho tới đêm khuya thì ta mới thấy hắn cùng Dương thị vệ xuất hiện ở tẩm cung của ta:
“ Nàng tỉnh rồi, đã ăn gì chưa?”
“ Ta ăn rồi, chàng không ở lại thư phòng sao”
Tư Đế lắc đầu, ta liếc thấy trên cánh tay hắn có một mảnh vải trắng quấn xung quanh đã thấm màu đỏ.
Ta liền kéo hắn vào trong rồi muốn thay miếng vải đã dính máu kia cho hắn
Cung nữ bên cạnh ta liền tỏ ý muốn ra ngoài: “ Nô tì đi lấy thêm mấy miếng vải băng, rồi tới Thái Y viện lấy thuốc”.
Dương thị vệ cười cười rồi cùng nàng ta bước ra ngoài: “ Trúc Y, để ta đi với cô”
Ta tháo mảnh vải trắng trên tay hắn, rồi lại dùng thuốc đắp lên vết thương, trong khi ta chăm chú cẩn thận, cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn phả vào bên tai ta, khiến vành tai ta nóng ran
“ Còn đau không?”
Hắn lắc đầu, thấy thế ta mạnh tay siết chặt mảnh vải khiến Tư Đế mặt mày nhăn nhó.
Hắn liền đưa tay giữ lấy tay ta: “ Chuyện hôm trước ta chưa tính xong với nàng”
“ Chuyện gì cơ? Sao ta không nhớ gì hết nhỉ?”
Ta liền giả bộ ngơ ngác nhìn hắn, thái độ của ta khiến hắn bật cười, sau cùng hắn đứng dậy dường như muốn rời đi.
Ta giữ tay hắn lại: “ Đêm hôm ấy, làm sao chàng đến kịp?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook