Vu Quân Ly Tuyết
Chương 21


Mấy ngày hôm sau, ta ở trong cung buồn chán tới mức phát bực, tâm trạng vô cùng không được tốt, lại thêm không có người ở bên cạnh trò chuyện khiến ta từ một nàng Thái Tử phi dịu dàng biến thành người tính tình cáu gắt
“ Thái Tử phi, có Thập Tam hoàng tử tới thăm người”
“ Thăm cái gì chứ, hắn là muốn tới đây gây sự với ta.

Đi đi, đi đuổi hắn về Đô Lương cung của hắn cho ta”
Ta vừa mới dứt câu, Nghiêm Minh Hạo đã tiến vào, tay còn phe phẩy chiếc quạt trông vô cùng nhàn nhã.

Có lẽ hắn cũng đã nghe được câu nói kia của ta, Nghiêm Minh Hạo bật cười
“ Ta còn nghĩ trong Đông cung không có người nói chuyện ắt hẳn Thái tử phi sẽ rất nhàm chán nên mới có ý tốt tới đây thăm, ai ngờ tẩu lại muốn đuổi ta nhanh như vậy”
“ Vậy ngươi còn không mau đi?”
Ta lườm hắn, nhưng suy cho cùng có người nói chuyện vẫn sẽ tốt hơn.

Ít nhất ta cũng không cảm thấy nhàm chán bao nhiêu.

Mắt thấy Nghiêm Minh Hạo sắp sửa rời đi thật thì ta mới thở dài
“ Khoan đã, ngồi xuống đi”
Hắn quay người lại, nghiêng đầu nhìn ta mỉm cười sau đó ngồi xuống đối diện với ta.

Ta liền ra hiệu cho Trúc Y đi pha trà, rồi mới thả lỏng gương mặt nói chuyện với hắn
“ Ngươi tới đây chỉ để thăm ta?”

“ Vẫn là Thái Tử phi hiểu ý ta, đương nhiên ta không tới đây chỉ để thăm người không, ta tới đây để thông báo cho tẩu một vài tin”
Nhìn bộ dạng của hắn ta cũng không thể đoán ra được điều hắn sắp nói là tốt hay xấu, chỉ đành gật đầu để hắn nói tiếp.

Nghiêm Minh Hạo xếp cây quạt, lại từ tốn để xuống bàn rồi chậm rãi nhả ra vài chữ
“ một tuần nữa hỉ sự của Nhị Hoàng tử và đích tiểu thư Thuần phủ sẽ diễn ra, khi đó chắc có lẽ Hoàng thượng sẽ để người ra khỏi Đông cung”
Ta nghe như vậy cuối cùng tâm trạng cũng khá lên một chút, dù sao cũng được ra ngoài là tốt rồi.

Nghiêm Minh Hạo nhìn ra sự vui mừng trên gương mặt của ta, hắn đem một hộp gỗ đẩy đến trước mặt ta
“ Cái này là cho hoàng tự bên trong bụng người”
Ta nhìn chiếc hộp, mấy ngày trước Tư Đế gửi mật thư tới, nói ta vẫn phải để phòng Thập Tam hoàng tử bởi vì hắn vẫn còn ý định tạo phản.

Ta dè chừng từng chút một rồi cầm lấy chiếc hộp, từ từ mở ra
Bên trong là một cây trâm nạm ngọc hình hoa sen tuyết, ta cầm lấy cây trâm ngắm nghía một hồi, bất chợt Nghiêm Minh Hạo lên tiếng
“ Chiếc trâm này là xưởng chế tác Ngân Dư của Trương Cao gia làm ra, ta thấy nó rất đẹp nên đã thuận tay giữ lại”
Nghe tới Trương Cao gia, ta bất chợt ngạc nhiên tới mức suýt nữa thì làm rơi cây trâm xuống.

Ta đưa mắt nhìn Nghiêm Minh Hạo, còn hắn lại rất thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “ Nhan mẫu phi của ta vốn không coi trọng xưởng chế tác đó, nhưng xưởng chế tác đó có những món trang sức rất đẹp”
Ta cất lại cây trâm vào trong chiếc hộp: “ Ngươi làm như vậy là sợ Nhan phi không đủ hận Đông cung hay sao?”
“ Người có tham vọng rất lớn, tới mức sẵn sàng hi sinh chính hoàng nhi mà người nuôi nấng.

Mấy ngày trước người đã qua đời ở trong Lãnh cung rồi”
Ta đột nhiên nghĩ tới ngày ta hồi cung, lại nhớ tới chiếc kim quan kia, vậy ra người mà hôm đó ta nhìn thấy chính là Nhan phi.

Ta lắc đầu đầy tiếc nuối, cả một đời thanh cao như vậy cuối cùng lại ra đi trong lạnh lẽo ở Lãnh cung, một nghi lễ cũng không có
“ Vậy bây giờ ngươi đang chịu quản giáo của Hoàng hậu nương nương sao?”
Nghiêm Minh Hạo gật đầu, rồi cầm cây quạt xếp đứng lên: “ Thái Tử phi, ta không hề có ý định hại hoàng tự, người không cần dè chừng ta đến như vậy.

Bây giờ cũng không còn sớm, ta hồi cung trước.

Khi khác sẽ tới thăm người sau”
Tình cờ lúc này Lưu thị vệ từ đâu xuất hiện, hắn cúi đầu cực kì cung kính với ta: “ Thái Tử phi, có thư của Thái Tử gia gửi tới”.

Ta nhìn hắn, lại thấy Thập Tam Hoàng tử khẽ quay đầu trở lại.
Ta liền đứng lên, sau đó mỉm cười: “ Để ta tiễn Thập Tam hoàng tử một đoạn”.

Nghiêm Minh Hạo gật đầu, ta liền vội vàng đứng lên tiễn hắn ra khỏi cửa Đông cung.

Khi ta quay lại, nhìn thấy Lưu Vãn Khiêm vẫn còn ở đó nói chuyện với cung nữ Minh Uyển thì thở dài.

Minh Uyển thấy ta quay lại thì vội vàng chạy tới đỡ lấy ta: “ Thái Tử phi, người đang mang một hài tử trong bụng đó”
“ Ta biết ta biết rồi, không phải Khâm thái y nói đi lại nhiều sẽ dễ sinh hơn hay sao.

Ta đi lại một chút cũng đâu có sao”
Tối đó ta ở trong tẩm cung nhẹ nhàng mở bức thư của Tư Đế ra đọc, ngay câu đầu tiên hắn đã lộ rõ sự phấn khích: “ Nàng có hỉ rồi!? Vậy là ta sắp làm phụ thân rồi sao.

Vu tướng quân biết tin vui này rồi, người còn nói trận này nhất định phải chiến thắng, lấy đó làm quà tặng cho hài tử bên trong bụng nàng…”
Cái món quà mà phụ thân ta nói tới khiến ta phải bật cười, chiến thắng này rất lớn, hài tử trong bụng ta chắc chắn rất thích, tuy bây giờ bụng ta chưa lớn, lại càng chưa cảm nhận rõ được đứa nhóc bên trong bụng mình ra sao.
Có lẽ việc nhận được thư của Tư Đế là một bát thuốc bổ giúp tinh thần ta thoải mái hơn một chút…
Một tuần sau đó, cuối cùng cũng tới ngày hôn lễ của Nhị hoàng tử diễn ra.

Ta vui mừng như một đứa trẻ, cuối cùng cũng có thể ra ngoài được rồi, hơn một tuần nay ta nhàm chán tới bức bối cả người.
Sáng sớm ngày hỉ lễ diễn ra, ta dậy còn sớm hơn cả đám cung nhân trong cung.

Ta sửa soạn qua, bởi cơ thể tăng cân cũng không ít nên mấy thứ y phục kia cũng sắp không mặc nổi nữa.

Trúc Y ở một bên vấn tóc cho ta, một bên lại dặn dò Minh Uyển chọn y phục
“ Chủ tử không mặc vừa bộ y phục màu vàng đó đâu, Minh Uyển à tốt nhất cô nên lựa mấy bộ rộng rãi hơn đi”
“ Từ nãy tới giờ cô đã chê gần chục bộ y phục rồi đó Trúc Y.

Cô tự mình chọn đi, để đó ta sẽ vấn tóc cho chủ tử”
Vất vả cả nửa buổi trời, cuối cùng ta cũng có thể đi được.


Đại điện đông nghịt người, từng bàn từng bàn một bày biện rất nhiều đồ ăn, rất nhiều các tiểu thư thiếu gia cũng được vời đến tham dự khiến không khí trong cung trở nên vô cùng rộn ràng
Ta tiến tới hành lễ với Hoàng hậu và Hoàng thượng trước, sau đó mới ngồi xuống chỗ của mình, quả nhiên là thoải mái hơn ở Đông cung.

Mỹ nhân trong cung không kém tuyệt sắc, ai ai cũng đều rất xinh đẹp.
Mà Hoàng hậu có lẽ là lần đầu thấy có người mũm mĩm như ta, nhìn tới mức không chớp mắt.

Hoàng đế ở bên cạnh lại bật cười sau đó mới kéo hoàng hậu lại gần:
“ Nàng nhìn Thái Tử phi như vậy làm gì, không phải chỉ là mang thai thôi hay sao, cơ thể có mũm mĩm một chút cũng là điều đương nhiên”
Tứ công chúa lúc này cũng mới tới, nàng ta cũng nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, ta liền thở dài một hơi
“ Được rồi muội đừng nhìn ta như vậy, khiến ta sợ đó”
“ Không có, muội không có chê tẩu mũm mĩm đâu, tẩu vẫn là một mỹ nhân rất đẫy đà đó nha”
Ta khẽ che miệng cười, có vài vị công tử thiếu gia tới đây chào hỏi Tứ công chúa, sau cùng mới nhận ra ta là Thái tử phi liền hành lễ.

Lúc này Trưởng tôn công chúa cũng bước tới chỗ ta, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta:
“ Ta cũng lâu rồi không có thấy Thái tử phi, công nhận muội thay đổi rất nhiều so với lúc trước, lúc biết tin muội có hỉ ta vẫn còn chưa kịp tới thăm, mới chỉ gửi qua Đông cung vài món quà”
“ Muội phải đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm muội như vậy mới đúng”
Qua một hồi trò chuyện thì cũng tới giờ lành để cử hành hỉ lễ.

Một đoàn võng lọng cờ hoa đỏ rực tiến từ ngoài cửa vào, Nghiêm Triết Duẫn mặc y phục tân lang cưỡi ngựa trắng từ từ tiến vào theo phía sau là chiếc kiệu hoa lộng lẫy của tân nương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương