Vú Nuôi Của Rồng
-
Chương 158: Cổng vào Tử Vong cốc
A Khờ đang còn loay hoay truy tìm chúng nữ bị mất tích, hắn cũng không biết mình như vậy mà đặt một chân vào mối quan hệ với ngũ công chúa của Đại Việt Đế quốc. Chuyện này nếu như truyền đến tai hắn không biết là hắn nên vui hay nên buồn nữa đây.
Trong một tòa biệt viện ở bên trong Sở quốc, nơi có có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chim muông vui mừng hót ca. Có một nữ nhân mặc áo lụa màu đen, trên thêu một đôi loan phượng bằng kim tằm, một tay nàng ngồi chống cằm nhìn về phía bầu trời phương đông xa xa, một tay sờ lên cái bụng đã nhô cao của mình mà phàn nàn:
- Tiểu hài tử, ngươi làm sao còn chưa chịu chui ra? Đã một năm lẻ một tháng mười ngày rồi, ngươi không phải giống như cha ngươi, hành hạ ta mà không chịu chui ra đó chứ?
Đứa nhỏ tròn bụng như cảm ứng được tâm trạng của nàng, nó ngo ngoeo quẩy lên liên hồi. Nàng vẻ mặt lúc này mới cười rộ lên:
- Tiểu hài tử, ngươi là muốn gặp cha ngươi hay sao? Nhưng mà cha ngươi tính tình rất không tốt nha, hắn chỉ biết ăn hiếp ta, đã lâu như vậy rồi mà hắn còn không có đến tìm ta. Có phải là hắn đã quên luôn hai mẹ con chúng ta rồi hay không?
Nàng như vậy nói chuyện, đứa nhỏ trong bụng cũng đạp lên mấy lần như nghe hiểu được lời nói của nàng vậy. Lúc này bên ngoài biệt viện, có một nam tử mặt mày lo lắng bước đi vào. Hắn đứng trước mặt nàng thế nhưng không dám ngước đầu lên nhìn:
- Phu nhân, bên ngoài có người truyền đến tin tức của chủ nhân! Không biết là phu nhân có muốn nghe hay không?
Nàng vừa nghe nhắc đến hai chữ "chủ nhân" sắc mặt ngay lập tức rạng rỡ lạ thường:
- Nói đi, có tin tức gì của hắn?
Nam tử lúc này mới dám ngước đầu lên nhìn, lấy ra một cái truyền tin phù giao cho nàng. Nam tử này hóa ra lại là tên công tử Sở Kỳ từng đi theo hầu A Khờ, không nghĩ đến mạng hắn lại lớn đến như vậy, mấy lần nguy cơ đều còn mạng mà trở về. Nữ nhân mặc áo lụa màu đen thêu đôi loan phượng còn không phải Hạ Hầu Khuynh Thành thì là ai. Không nghĩ đến, nàng như vậy mà mang cốt nhục của A Khờ ở trong bụng. Vả lại, cái giống cốt nhục này cũng quá ư là kỳ lạ, mang thai đến hơn một năm lại còn chưa chịu sinh ra. Chuyện này xem như ứng trên người của tên A Khờ cũng không có gì kỳ lạ cho lắm.
Hạ Hầu Khuynh Thành thần niệm đảo qua truyền tin phù, liền đưa ánh mắt lên nhìn Sở Kỳ. Sở Kỳ thế nhưng bị nàng nhìn đến trong lòng rét run mà vội cúi gập đầu xuống:
- Người đó đang ở đâu? Mau cho mời nàng vào gặp ta!
- Dạ, thuộc hạ xin phép đi mời ngay!
Sở Kỳ vừa rời đi, tâm tình liền nhẹ nhõm hơn hẳn. Hắn vừa vỗ vỗ ngực, vừa thở ra một hơi:
- Ài, nữ nhân này thật là đáng sợ! Ta thà đi theo chủ nhân, bị chủ nhân trách phạt vài câu còn hơn là ở đây hầu hạ nàng! Thật là khổ cho cái thân này của ta! Ài, chỉ có Xuân Đào là tốt với ta, đêm nay ta phải đi gặp nàng vui vẻ một phen mớ được!
Sở Kỷ vừa nghĩ đến thân thể nóng bỏng của ả Xuân Đào, hai mắt liền như muốn sáng lên. Đột nhiên cả thân hình hắn cứng đơ, một đôi mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn hắn. Hắn biết người này không thích nói nhiều, nên vội vàng lên tiếng nói ra:
- Đại cô nương, ta đã chuyển giao tin tức đến cho nàng rồi, nàng nói muốn mời cô nương vào gặp mặt. Lời ta đã chuyển giao xong, ta xin phép được cáo từ!
Hắn so với thỏ còn muốn nhát gan hơn gấp trăm lần, vừa tìm được cơ hội là chạy trối chết như vừa thấy quỷ. Hồng Ảnh ánh mắt lạnh lùng hướng về phía hoa viên mà bay tới. Hai nữ nhân này vừa nhìn thấy nhau như vậy mà sát khí đã tỏa ra ngập trời. Hồng Ảnh không nói nửa lời, tay hóa thành trảo lao tới, nhắm ngay bụng dưới của Hạ Hầu Khuynh Thành mà đâm xuống. Hạ Hầu Khuynh Thành cũng không có đơn giản, nàng cả người như sao băng, xẹt qua liền biến mất, một tay vỗ về phía sau lưng của Hồng Ảnh. Hồng Ảnh tuy là yếu thế, vẫn không chút nao núng xoay ngược người lại vung chưởng đối kháng. Cả hai vừa chạm vào nhau liền nhảy tách đi ra. Hồng Ảnh ánh mắt lạnh băng nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành:
- Nói đi, đứa nhỏ này là con của ai? Đây có phải là con của chủ nhân hay không?
- Hừ, ngươi có quyền gì chấp vấn ta? Nếu như ngươi không tin thì cứ dùng linh hồn ấn ký mà cảm nhận đi, xem nó có phải là con của tên khốn kiếp đó hay không?
Hồng Ảnh ban đầu đã thử kiểm tra qua, nhưng nàng vì đề phòng bất trắc nên mới truy vấn như vậy. Khi đã xác định hoàn toàn chính xác thân phận của đứa trẻ trong bụng Hạ Hầu Khuynh Thành, Hồng Ảnh lúc này mới thu hồi lại ánh mắt:
- Ta vừa nhận được tin tức của chủ nhân, chủ nhân muốn ngươi truy tìm tung tích của một người. Người này tên là Tà Quân, thực lực đã đạt đến bán tôn cấp. Chủ nhân có dặn dò, chỉ cần tìm ra tung tích của Tà Quân liền thông tri cho người. Còn chuyện về đứa nhỏ trong bụng của ngươi, chủ nhân cũng chưa có biết đến. Ngươi có muốn ta đem chuyện này báo cho chủ nhân biết hay không?
- Không cần, chuyện này để ta tự nói với hắn! Ngươi không cần phải xen vào.
- Vậy thì tùy ngươi, chủ nhân còn có dặn qua, ngài muốn gửi lời hỏi thăm đến ngươi.
- Hừ, hắn cũng quan tâm đến ta, vậy tại sao lại không đến đây thăm ta?
- Chuyện này ta không biết, còn nữa, chủ nhân nói ngươi chú ý đến tin tức của Hắc Ám giáo hội. Ngài nói bên đó có người ngươi có thể liên lạc được. Chủ nhân còn muốn trong thời gian này ngươi hãy tăng cường lực lượng của ngươi lên, tìm cho ngài một số luyện đan sư và luyện khí sư cao cấp. Ngài nói là cần bọn họ để có việc dùng riêng.
- Được rồi, ngươi về nói lại với hắn là ta sẽ chú tâm đến những việc này. Hãy bảo hắn là cứ yên tâm đệ tin tức tốt của ta!
Hồng Ảnh gật đầu rồi vội lùi đi. Nhưng đi được một đoạn nàng đột nhiên quay lại nhìn. Hạ Hầu Khuynh Thành mày không khỏi nhướn lên:
- Còn có việc gì nữa sao?
Hồng Ảnh như vậy mà hơi có chút lúng túng nói ra:
- Phu nhân, người có thể cho ta chạm vào thiếu chủ nhân một chút được không?
Hạ Hầu Khuynh Thành liếc xéo nhìn nàng, lại nghĩ đến chuyện vừa nãy mới gặp mặt Hồng Ảnh đã muốn hủy đứa con trong bụng mình, nàng có chút chần chờ không muốn. Thế nhưng cảm nhận bên trong ánh mắt Hồng Ảnh đang chờ đợi, nàng vẫn là chấp thuận cho nàng sờ một chút. Hồng Ảnh lần này vậy mà rất cẩn thận, cảm nhận được nhịp đập của đứa nhỏ bên trong bụng của Hạ Hầu Khuynh Thành, khóe miệng có chút tươi cười hiếm thấy:
- Đứa nhỏ này thật là hiếu động! Nó là thiếu công tử vẫn là thiếu tiểu thư?
Nàng cách xưng hô có chút lộn xộn, Hạ Hầu Khuynh Thành chỉ cười trừ nói ra:
- Là con trai hay con gái thì có vấn đề gì? Ta chỉ hy vọng là nó sớm ngày chui ra ngoài. Chứ đứa nhỏ này đã hơn một năm rồi còn chưa có chịu đi ra. Ta còn không biết là nó có phải giống như cha nó, thích đi hành hạ ta như vậy hay không!
Hồng Ảnh ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành. Hạ Hầu Khuynh Thành trong đầu lại nghĩ đến những hình ảnh lúc ở cùng với A Khờ, mặt không khỏi đỏ lên, rồi cười cười nói ra:
- Ngươi không phải còn chưa nếm thử mùi vị của hắn. Muốn biết thế nào thì cứ đi tìm hắn mà hỏi, đừng có nhìn ta như vậy làm gì!
Hồng Ảnh không biết suy nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng xoay đầu lại liền biến mất. Hạ Hầu Khuynh Thành vừa thấy bóng lưng của nàng rời đi, khóe môi nhếch lên mà cười, tay thì xoa lên bụng thì thầm:
- Hãy đợi đi, không bao lâu nữa cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ, cha của con sẽ không bỏ quên mẹ con chúng ta nữa đâu!
Mẫu tính trong lòng người mẹ đại phát, một nữ nhân quyền khuynh đế quốc như nàng lúc này lại như từ mẫu, ôn nhu dịu dàng. Nhưng chỉ đảo mắt một cái, nàng lại trở nên băng lãnh mà tàn khốc.
- Truyền lệnh của ta xuống, toàn bộ sát thủ của nghiệp đoàn xuất động, truy cho ta tung tích của Tà Quân, thăm dò bí mật của Hắc Ám giáo hội!
- Vâng!
Một cái bóng người từ bên dưới mặt nước đột nhiên nhô lên, rồi cứ như thế biến mất khỏi hoa viên. Chuyện này qua đi, trên dưới Sở quốc đều không ai hay biết. A Khờ cũng là một bên buồn bực đi vào bên trong cổng kết giới thông đến Tử Vong cốc.
- Khí linh, ngươi có thể xác định được chính xác hay là không? Làm sao cái cổng không gian đó lại chuyển dời đi được? Chuyện này không thể đùa được đâu?
- Chủ nhân, ngươi cũng không thể nào trách ta được a! Có thể nào chủ nhân người nhớ sai hay là không? Nếu không phải vậy thì làm sao ta có thể tìm không thấy được chứ?
- Chuyện này, ta có thể khẳng định là đúng chỗ này rồi a! Lần đó ta nhớ rất rõ đã mơ thấy như vậy, ngươi thử kiểm tra lại xem đi!
A Khờ nhưng là khí thế đã yếu đi hẳn. Hắn mấy lần đều có thể coi là từ trong giấc mơ ra đến bên ngoài sẽ sai lệch không ít.
- Hồng Ảnh, ài, ta nói nàng làm sao lại đi lâu đến như vậy? Ta ở chỗ này tìm qua một tháng rồi đây!
Hắn cứ nghĩ đến hình ảnh nhóm người Nhược Lan bị Tà Quân bắt đi, bỏ vào bên trong một cái kết giới như là cái kén tằm, lòng bất đắc dĩ thở ra một hơi. Trong lúc A Khờ còn đang rầu rĩ, thì Tiêu Lăng ở bên kia hô lên:
- Phu quân, ngươi xem chỗ này có một cái khe hở không gian, liệu có phải là nơi thông qua kết giới hay không?
A Khờ rất nhanh liền phi thân đi qua, ánh mắt sáng bừng hô lên:
- Đúng là nó rồi! Ha ha ha, thì ra cái khe hở không gian này là thay đổi theo thời gian. Thật may quá, cuối cùng nàng cũng giúp ta tìm thấy nó rồi!
Hắn vui mừng đem nàng ôm chặt rồi hôn lên mặt tới tấp. Tiêu Lăng thế nhưng là trong lòng có mùi vị rất khó chịu, nàng hung hăng đem thịt eo của hắn ngắt xuống, làm hắn đau quá mà buông ra cười hì hì:
- Đi thôi, chúng ta cùng nhau vào bên trong Tử Vong cốc thôi!
Trong một tòa biệt viện ở bên trong Sở quốc, nơi có có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chim muông vui mừng hót ca. Có một nữ nhân mặc áo lụa màu đen, trên thêu một đôi loan phượng bằng kim tằm, một tay nàng ngồi chống cằm nhìn về phía bầu trời phương đông xa xa, một tay sờ lên cái bụng đã nhô cao của mình mà phàn nàn:
- Tiểu hài tử, ngươi làm sao còn chưa chịu chui ra? Đã một năm lẻ một tháng mười ngày rồi, ngươi không phải giống như cha ngươi, hành hạ ta mà không chịu chui ra đó chứ?
Đứa nhỏ tròn bụng như cảm ứng được tâm trạng của nàng, nó ngo ngoeo quẩy lên liên hồi. Nàng vẻ mặt lúc này mới cười rộ lên:
- Tiểu hài tử, ngươi là muốn gặp cha ngươi hay sao? Nhưng mà cha ngươi tính tình rất không tốt nha, hắn chỉ biết ăn hiếp ta, đã lâu như vậy rồi mà hắn còn không có đến tìm ta. Có phải là hắn đã quên luôn hai mẹ con chúng ta rồi hay không?
Nàng như vậy nói chuyện, đứa nhỏ trong bụng cũng đạp lên mấy lần như nghe hiểu được lời nói của nàng vậy. Lúc này bên ngoài biệt viện, có một nam tử mặt mày lo lắng bước đi vào. Hắn đứng trước mặt nàng thế nhưng không dám ngước đầu lên nhìn:
- Phu nhân, bên ngoài có người truyền đến tin tức của chủ nhân! Không biết là phu nhân có muốn nghe hay không?
Nàng vừa nghe nhắc đến hai chữ "chủ nhân" sắc mặt ngay lập tức rạng rỡ lạ thường:
- Nói đi, có tin tức gì của hắn?
Nam tử lúc này mới dám ngước đầu lên nhìn, lấy ra một cái truyền tin phù giao cho nàng. Nam tử này hóa ra lại là tên công tử Sở Kỳ từng đi theo hầu A Khờ, không nghĩ đến mạng hắn lại lớn đến như vậy, mấy lần nguy cơ đều còn mạng mà trở về. Nữ nhân mặc áo lụa màu đen thêu đôi loan phượng còn không phải Hạ Hầu Khuynh Thành thì là ai. Không nghĩ đến, nàng như vậy mà mang cốt nhục của A Khờ ở trong bụng. Vả lại, cái giống cốt nhục này cũng quá ư là kỳ lạ, mang thai đến hơn một năm lại còn chưa chịu sinh ra. Chuyện này xem như ứng trên người của tên A Khờ cũng không có gì kỳ lạ cho lắm.
Hạ Hầu Khuynh Thành thần niệm đảo qua truyền tin phù, liền đưa ánh mắt lên nhìn Sở Kỳ. Sở Kỳ thế nhưng bị nàng nhìn đến trong lòng rét run mà vội cúi gập đầu xuống:
- Người đó đang ở đâu? Mau cho mời nàng vào gặp ta!
- Dạ, thuộc hạ xin phép đi mời ngay!
Sở Kỳ vừa rời đi, tâm tình liền nhẹ nhõm hơn hẳn. Hắn vừa vỗ vỗ ngực, vừa thở ra một hơi:
- Ài, nữ nhân này thật là đáng sợ! Ta thà đi theo chủ nhân, bị chủ nhân trách phạt vài câu còn hơn là ở đây hầu hạ nàng! Thật là khổ cho cái thân này của ta! Ài, chỉ có Xuân Đào là tốt với ta, đêm nay ta phải đi gặp nàng vui vẻ một phen mớ được!
Sở Kỷ vừa nghĩ đến thân thể nóng bỏng của ả Xuân Đào, hai mắt liền như muốn sáng lên. Đột nhiên cả thân hình hắn cứng đơ, một đôi mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn hắn. Hắn biết người này không thích nói nhiều, nên vội vàng lên tiếng nói ra:
- Đại cô nương, ta đã chuyển giao tin tức đến cho nàng rồi, nàng nói muốn mời cô nương vào gặp mặt. Lời ta đã chuyển giao xong, ta xin phép được cáo từ!
Hắn so với thỏ còn muốn nhát gan hơn gấp trăm lần, vừa tìm được cơ hội là chạy trối chết như vừa thấy quỷ. Hồng Ảnh ánh mắt lạnh lùng hướng về phía hoa viên mà bay tới. Hai nữ nhân này vừa nhìn thấy nhau như vậy mà sát khí đã tỏa ra ngập trời. Hồng Ảnh không nói nửa lời, tay hóa thành trảo lao tới, nhắm ngay bụng dưới của Hạ Hầu Khuynh Thành mà đâm xuống. Hạ Hầu Khuynh Thành cũng không có đơn giản, nàng cả người như sao băng, xẹt qua liền biến mất, một tay vỗ về phía sau lưng của Hồng Ảnh. Hồng Ảnh tuy là yếu thế, vẫn không chút nao núng xoay ngược người lại vung chưởng đối kháng. Cả hai vừa chạm vào nhau liền nhảy tách đi ra. Hồng Ảnh ánh mắt lạnh băng nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành:
- Nói đi, đứa nhỏ này là con của ai? Đây có phải là con của chủ nhân hay không?
- Hừ, ngươi có quyền gì chấp vấn ta? Nếu như ngươi không tin thì cứ dùng linh hồn ấn ký mà cảm nhận đi, xem nó có phải là con của tên khốn kiếp đó hay không?
Hồng Ảnh ban đầu đã thử kiểm tra qua, nhưng nàng vì đề phòng bất trắc nên mới truy vấn như vậy. Khi đã xác định hoàn toàn chính xác thân phận của đứa trẻ trong bụng Hạ Hầu Khuynh Thành, Hồng Ảnh lúc này mới thu hồi lại ánh mắt:
- Ta vừa nhận được tin tức của chủ nhân, chủ nhân muốn ngươi truy tìm tung tích của một người. Người này tên là Tà Quân, thực lực đã đạt đến bán tôn cấp. Chủ nhân có dặn dò, chỉ cần tìm ra tung tích của Tà Quân liền thông tri cho người. Còn chuyện về đứa nhỏ trong bụng của ngươi, chủ nhân cũng chưa có biết đến. Ngươi có muốn ta đem chuyện này báo cho chủ nhân biết hay không?
- Không cần, chuyện này để ta tự nói với hắn! Ngươi không cần phải xen vào.
- Vậy thì tùy ngươi, chủ nhân còn có dặn qua, ngài muốn gửi lời hỏi thăm đến ngươi.
- Hừ, hắn cũng quan tâm đến ta, vậy tại sao lại không đến đây thăm ta?
- Chuyện này ta không biết, còn nữa, chủ nhân nói ngươi chú ý đến tin tức của Hắc Ám giáo hội. Ngài nói bên đó có người ngươi có thể liên lạc được. Chủ nhân còn muốn trong thời gian này ngươi hãy tăng cường lực lượng của ngươi lên, tìm cho ngài một số luyện đan sư và luyện khí sư cao cấp. Ngài nói là cần bọn họ để có việc dùng riêng.
- Được rồi, ngươi về nói lại với hắn là ta sẽ chú tâm đến những việc này. Hãy bảo hắn là cứ yên tâm đệ tin tức tốt của ta!
Hồng Ảnh gật đầu rồi vội lùi đi. Nhưng đi được một đoạn nàng đột nhiên quay lại nhìn. Hạ Hầu Khuynh Thành mày không khỏi nhướn lên:
- Còn có việc gì nữa sao?
Hồng Ảnh như vậy mà hơi có chút lúng túng nói ra:
- Phu nhân, người có thể cho ta chạm vào thiếu chủ nhân một chút được không?
Hạ Hầu Khuynh Thành liếc xéo nhìn nàng, lại nghĩ đến chuyện vừa nãy mới gặp mặt Hồng Ảnh đã muốn hủy đứa con trong bụng mình, nàng có chút chần chờ không muốn. Thế nhưng cảm nhận bên trong ánh mắt Hồng Ảnh đang chờ đợi, nàng vẫn là chấp thuận cho nàng sờ một chút. Hồng Ảnh lần này vậy mà rất cẩn thận, cảm nhận được nhịp đập của đứa nhỏ bên trong bụng của Hạ Hầu Khuynh Thành, khóe miệng có chút tươi cười hiếm thấy:
- Đứa nhỏ này thật là hiếu động! Nó là thiếu công tử vẫn là thiếu tiểu thư?
Nàng cách xưng hô có chút lộn xộn, Hạ Hầu Khuynh Thành chỉ cười trừ nói ra:
- Là con trai hay con gái thì có vấn đề gì? Ta chỉ hy vọng là nó sớm ngày chui ra ngoài. Chứ đứa nhỏ này đã hơn một năm rồi còn chưa có chịu đi ra. Ta còn không biết là nó có phải giống như cha nó, thích đi hành hạ ta như vậy hay không!
Hồng Ảnh ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành. Hạ Hầu Khuynh Thành trong đầu lại nghĩ đến những hình ảnh lúc ở cùng với A Khờ, mặt không khỏi đỏ lên, rồi cười cười nói ra:
- Ngươi không phải còn chưa nếm thử mùi vị của hắn. Muốn biết thế nào thì cứ đi tìm hắn mà hỏi, đừng có nhìn ta như vậy làm gì!
Hồng Ảnh không biết suy nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng xoay đầu lại liền biến mất. Hạ Hầu Khuynh Thành vừa thấy bóng lưng của nàng rời đi, khóe môi nhếch lên mà cười, tay thì xoa lên bụng thì thầm:
- Hãy đợi đi, không bao lâu nữa cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ, cha của con sẽ không bỏ quên mẹ con chúng ta nữa đâu!
Mẫu tính trong lòng người mẹ đại phát, một nữ nhân quyền khuynh đế quốc như nàng lúc này lại như từ mẫu, ôn nhu dịu dàng. Nhưng chỉ đảo mắt một cái, nàng lại trở nên băng lãnh mà tàn khốc.
- Truyền lệnh của ta xuống, toàn bộ sát thủ của nghiệp đoàn xuất động, truy cho ta tung tích của Tà Quân, thăm dò bí mật của Hắc Ám giáo hội!
- Vâng!
Một cái bóng người từ bên dưới mặt nước đột nhiên nhô lên, rồi cứ như thế biến mất khỏi hoa viên. Chuyện này qua đi, trên dưới Sở quốc đều không ai hay biết. A Khờ cũng là một bên buồn bực đi vào bên trong cổng kết giới thông đến Tử Vong cốc.
- Khí linh, ngươi có thể xác định được chính xác hay là không? Làm sao cái cổng không gian đó lại chuyển dời đi được? Chuyện này không thể đùa được đâu?
- Chủ nhân, ngươi cũng không thể nào trách ta được a! Có thể nào chủ nhân người nhớ sai hay là không? Nếu không phải vậy thì làm sao ta có thể tìm không thấy được chứ?
- Chuyện này, ta có thể khẳng định là đúng chỗ này rồi a! Lần đó ta nhớ rất rõ đã mơ thấy như vậy, ngươi thử kiểm tra lại xem đi!
A Khờ nhưng là khí thế đã yếu đi hẳn. Hắn mấy lần đều có thể coi là từ trong giấc mơ ra đến bên ngoài sẽ sai lệch không ít.
- Hồng Ảnh, ài, ta nói nàng làm sao lại đi lâu đến như vậy? Ta ở chỗ này tìm qua một tháng rồi đây!
Hắn cứ nghĩ đến hình ảnh nhóm người Nhược Lan bị Tà Quân bắt đi, bỏ vào bên trong một cái kết giới như là cái kén tằm, lòng bất đắc dĩ thở ra một hơi. Trong lúc A Khờ còn đang rầu rĩ, thì Tiêu Lăng ở bên kia hô lên:
- Phu quân, ngươi xem chỗ này có một cái khe hở không gian, liệu có phải là nơi thông qua kết giới hay không?
A Khờ rất nhanh liền phi thân đi qua, ánh mắt sáng bừng hô lên:
- Đúng là nó rồi! Ha ha ha, thì ra cái khe hở không gian này là thay đổi theo thời gian. Thật may quá, cuối cùng nàng cũng giúp ta tìm thấy nó rồi!
Hắn vui mừng đem nàng ôm chặt rồi hôn lên mặt tới tấp. Tiêu Lăng thế nhưng là trong lòng có mùi vị rất khó chịu, nàng hung hăng đem thịt eo của hắn ngắt xuống, làm hắn đau quá mà buông ra cười hì hì:
- Đi thôi, chúng ta cùng nhau vào bên trong Tử Vong cốc thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook