Vú Nuôi Của Rồng
-
Chương 151: Tà Quân xuất thế
Thanh Dực hoàng tử cả người chìm ngập bên trong ánh sáng màu trắng, linh hồn của hắn kêu lên một tiếng rít gào dài đến thê lương. Thời gian lúc này dường như đang bắt đầu ngừng lại. Ánh mắt Thanh Dực mở ra mang theo một màu huyết quang tràn ngập sát tính, hai chiếc răng nanh nhọn hoắc càng tô thêm vẻ tà ác bên trong.
- Tà Quân ta trở về rồi!
Âm thanh lạnh nhạt không mang theo bất kỳ một tia cảm xúc nào phát ra từ trong miệng hắn khiến cho không khí xung quanh càng thêm u lãnh đến đáng sợ.
Grao... Grao...
Con Dực Long ngửa đầu lên cao rít gào. Bầy tử vong tà vật cũng theo đó mà kêu rống tạo thành một cái khí thế kinh thiên động địa. A Khờ lúc này thân hình như là chết lặng rồi. Bởi vì bên trong cột sáng hình thành một cái quả cầu thất sắc, mà bên trong quả cầu thất sắc lại tồn tại những cái kén hình người. Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, những cái kén ấy là nhóm người của Nhược Lan, Long Tinh Nguyệt, Bạch Tố Tố, Lục Thanh Y, Linh Diễm Vương, Xà Linh U Lan cùng bốn tì nữ của nàng. Kể cả con khỉ đá Mỹ Hầu Vương và Ngưu Ma Vương đều bị nhốt ở bên trong. Nhưng tuyệt nhiên lại không có nhìn thấy phân thân Mị Nguyệt cung chủ, Tiêu Lăng đâu cả. A Khờ nghi hoặc, tâm càng sinh thêm lửa nóng.
Tà Quân ánh mắt đột nhiên mở ra trừng về phía bão nữ Ba Đặc Lạp khiến nàng tâm hồn run rẩy, miệng phun máu tươi mà ngã xuống. Chỉ nghe một tiếng báo gầm đầy hoảng sợ làm cho toàn bộ dũng sĩ đều thất sắc nhìn nhau. A Khờ giận dữ, tên Tà Quân này cứ nhiên không nhắm vào hắn lại nhắm vào những người thân bên cạnh hắn. Khắc Lâu Nạp Lan thân hình lảo đảo, hướng ánh mắt về phía hắn mà kêu lên một tiếng:
- Phu quân, cứu ta!
Nhìn thấy nàng đôi mắt vô thần ngã gục về phía mình, tay hắn chỉ kịp vươn ra nhưng không thể nào nâng đỡ nàng được. Hắn đau đớn đến tận tim cang. Chưa bao giờ hắn thấy mình trở nên đầy bất lực đến như vậy. A Đặc Mễ toàn thân đều là máu tươi, nàng vừa chạy về phía hắn vừa kêu to:
- Chủ nhân, mau chạy đi!
Hắn biết các nàng chưa chết, nhưng khí tức lại vô cùng suy yếu, linh hồn càng là tổn thương nghiêm trọng.
- Tà Quân, vì sao?
Tà Quân phớt lờ tiếng kêu gọi của hắn, chỉ nhàn nhạt rống lên một tiếng. Toàn bộ chiến trường tĩnh lặng. Xung quanh A Khờ lúc này ngoại trừ Tần Quảng Vương khí tức hônc loạn đứng ở bên cạnh, tất cả tộc nhân của báo tộc đều đã bị Tà Quân một tiếng rống to mà chấn nát linh hồn. Kẻ thì chết, kẻ thì điên dại nằm lăn lộn dưới đất. Số người sống sót ít ỏi đều là một trận kinh hãi đến không phát ra nổi một chút âm thanh nào. Mà quỷ hồn do Tần Quảng Vương gọi ra đa phần đều đã bị chấn kinh mà hồi lại bên trong bảo tháp, không phải vài tháng, một năm e là khó có thể tiếp tục triều hồi ra được nữa. Quỷ Vô Ảnh bộ dạng thất tha thất thểu đem theo Khắc Lâu Nạp Lan cõng lên vai, chạy về phía trước mặt hắn:
- Chủ nhân, thuộc hạ vô dụng, đã không bảo vể được nữ nhân của ngài!
A Khờ lúc này tinh thần đã bị đã kích vô cùng trầm trọng. Tà Quân thực lực bất quá chỉ là tôn giả cấp bậc không sai không kém gì so với Tần Quảng Vương, làm sao hắn lại khủng bố đến như vậy? Ngay chính cả lão Tần cũng là đầu óc u mê. Dù cho lão có suy tính thế nào cũng tính không ra, bì sao cùng là tôn giả một sao, hai bên thực lực lại hoàn toàn không một chút tương đồng. Thậm chỉ là một hồn tu như lão, còn thu kém thuật pháp xông kích linh hồn của Tà Quân xa đến không hợp thói thường.
- Chủ nhân, ngươi đừng có bi quan! Tên Tà Quân này thật sự không có lợi hại như vậy đâu. Thật ra bên dưới đầm lầy có một món bảo vật, mà cái bảo vật này mới chính là cội nguồn sức mạnh của hắn. Chỉ cần lấy được vật đó, còn lo gì không trừ được tên Tà Quân này.
Lời khí linh vừa nói ra không khỏi nhen nhóm lên một tia cơ hội trong mắt A Khờ. Chỉ có điều hắn ngay lập tức liền lắc đầu bỏ qua:
- Phía dưới dù là có bảo vật, nhưng hắn đứng trấn ở đó, bọn ta làm sao có thể qua đó mà lấy?
Lời này của hắn cũng chính là điểm mấu chốt của vấn đề. Cả khí linh và Tần Quảng Vương đều nhìn nhau lắc đầu thở dài. A Khờ biết lúc này mình đã không có đường lui. Thứ nhất, hắn là đang bị đám sinh vật tử vong quay ở xung quanh. Ngoại trừ Tiểu Long, Tần Quảng Vương và Quỷ Vô Ảnh là mấy cái trợ thủ hắn thật sự quá sức đơn bạc. Trong khi đó đám người Nhược Lan, Long Tinh Nguyệt, Tố Tố, Thanh Y, Bạch Linh U Lan còn đang bị bắt giữ bên trong quả cầu ánh sáng. Sự sống chết của bọn họ hắn còn không thể xác định được. Hai vấn đề này cộng lại, không có thể trực tiếp giải quyết triệt để, hắn đừng hòng mà bỏ đi.
Tà Quân sau khi đã giải quyết hết đám râu ria xung quanh, hắn mới cười tà nhìn A Khờ:
- Thế nào, chiến trường đã được ta dọn dẹp sạch sẽ rồi, ngươi có thấy hài lòng hay không?
- Hừ, nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy đến đây mà đánh! Đừng có lén lén lút lút giở trò phía sau lưng ta!
- Ha ha ha, hỏa thần, ngươi vẫn tưởng mình còn là một vị chủ thần cao cao tại thượng năm xưa hay sao? Hừ, nếu như năm đó ta không bị thương, ngươi cũng đánh không thắng được ta. Huống hồn bây giờ chỉ là một cái chuyển thế đầu thai giống như là ngươi vậy, xa xa còn không xứng làm đối thủ của ta!
A Khờ cũng cười nhạt đáp lại:
- Ta không biết trước đây ta có oai phong đến cỡ nào, nhưng ta biết chắc chắn một điều rằng. Ngươi năm xưa còn không đáng để ta nhìn đến bằng một con mắt!
- Ngươi...
Đây là A Khờ đã chọc đúng chỗ đau của Tà Quân. Hắn quả thật năm xưa chỉ có thể kính ngưỡng ngước lên mà nhìn hỏa thần, một trong thập đại chủ thần cường hãn nhất thần điện. Cho dù là Ma Vương Chúa Tể của hắn cũng phải vô cùng khách khí mà đối đãi với vị hỏa thần này.
- Hùm, nữ nhân đó có nói với ta, chỉ cần không làm hại đến tính mạng của hắn, giết hết những tình nhân và thuộc hạ đi theo bên cạnh hắn, như vậy thì nàng sẽ có trọng thưởng. Vả lại, nàng cũng nói là hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn lấy lại ký ức, thực lực bất quả đủ đối phó với đế cấp lục giai, thất giai là cùng. Hùm, bảo vật của nàng có thể giúp ta thật sự hồi sinh thêm một lần nữa, dù hắn có khôi phục lại ký ức thì như thế nào. Ta cũng muốn được dẫm đạp lên hắn một lần!
Suy nghĩ rất nhanh xoay chuyển trong đầu, Tà Quân ánh mắt như điện chớp phóng ra tinh quang bay thẳng về hướng của Tiểu Long. A Khờ kinh hãi mà hét lên:
- Tiểu Long, cẩn thận!
Đứa nhỏ này với hắn tuy không có tình thân cốt nhục, nhưng so với tình thân cốt nhục còn không thua kém bao nhiêu. Mặc dù thường ngày hắn quản giáo nó rất nghiêm, lại hay la mắng nó. Thật tâm thì hắn còn thương yêu hắn hơn là con đẻ của mình. Tà Quân cũng không ngờ rằng hắn vậy mà phóng lên phía trước đỡ một đòn công kích trự diện lên người con kim long còn chưa trưởng thành kia.
- Á...
A Khờ đau đớn kêu lên một tiếng, rồi cả người mau chóng trở nên mê mang mà ngã xuống. Tiểu Long lúc này lập tức hả ra miệng lớn, khạc một ngọn lửa dài mấy trăm trượng thiêu rui cả không gian xung quanh. Một số tà vật xui xẻo bị nó lửa của nó đốt cho hồn tan phách lạc. Nó biết là mình không đánh lại được Tà Quân, nên vừa xả giận xong liền hóa thành hình người nhảy vào lòng A Khờ vừa lay vừa khóc:
- Ba ba, ba ba!!!
Tà Quân nhìn một màng vừa rồi ánh mắt liền muốn dại ra:
- Chết tiệt, hắn làm sao lại đi ra đỡ đòn dùm cho con rồng nhỏ đó làm gì? Không xong rồi, nữ nhân đó mà biết được ta đả thương đến hắn, còn không đến lột da của ta ra hay là sao? Chạy, ta tốt nhất là chạy cho nhanh mới được!
Tà Quân vừa lẩm bẩm vừa co người chui xuống đầm lầy, chỉ thấy những bọt bong bóng to lớn nổi lên, rồi cột ánh sáng theo đó mà tan biến đi. Mặt nước trong đầm bắt đầu trở nên tĩnh lặng lại, giống như chưa hề có bất kỳ một thứ không bình thường gì mới diễn ra. Khí linh cùng với Tần Quảng Vương và Quỷ Vô Ảnh sáu mắt nhìn nhau. Bọn họ không biết rốt cuộc là tên Tà Quân đó lại giở trờ gì, vì sao vừa đánh hôn mê chủ nhân của bọn họ xong liền chạy. Giống như là hắn gặp phải quỷ đồng dạng. Bầy tử vong tà vật mất đi cội nguồn sức sống từ bên trong cột ánh sáng đi ra như mất đi hẳn sức mạnh vốn có của chúng, vội vàng theo các đường hướng mà chạy tản đi. Mọi việc xoay chuyển quá mức bất ngờ, ai cũng nhìn ai đầy vẻ hoài nghi.
Tiểu Long thì vẫn kêu rống khóc gào, nó sợ nhất chính là người ba ba này không thể cùng nhau nói chuyện với nó được nữa. Thấy nó thương tâm như vậy, Tần Quảng Vương mới đem nó đi an ủi:
- Tiểu chủ nhân, ngươi đừng khóc nữa! Chủ nhân chỉ là bị hôn mê thôi. Ta nghĩ là vài hôm nữa chủ nhân sẽ tỉnh lại.
Lời lão nói ra chỉ là để an ủi đứa nhỏ Tiểu Long mà thôi, chứ lão cũng không biết chắc là A Khờ có gặp vấn đề gì không. Vì dù sao đây cũng là linh hồn công kích, lão làm sao mà kiểm tra được thương thể của hắn. Chỉ có thể thông qua một tia liê hệ ấn ký chủ tớ để nhận định được hắn vẫn còn chưa chết mà thôi.
- Không xong rồi!
Đột nhiên lúc này khí linh lại kêu lên, làm cho tất thảy mọi người đều ngước mắt lên nhìn hắn. Hắn mới chỉ tay về phía đầm lầy mà nói:
- Các người quên là phía bên trong cột sáng có mấy cái kén người sao? Bọn họ chính là người thân của chủ nhân a!
- Vậy thì phải làm sao?
Đầm lầy bây giờ lặng ngắt như tờ, đâu còn thứ gì tồn tại bên trong. Bọn họ có muốn đi tìm cũng không biết tìm nơi nào. Với lại A Khờ còn đang hôn mê, bọn bọ đâu thể nào để mặc cho hắn nằm đây một mình.
Rột... roẹt...
- Ai?
Những tiếng bước chân từ bốn phía đi ra, làm cho khí linh cảnh giác mà hét lên. Tiểu Long lúc này cũng đứng dậy vẻ mặt rất hung dữ. Ba ba nó đang bị thương, nó cần phải bảo vệ cho ba ba của nó.
- Tà Quân ta trở về rồi!
Âm thanh lạnh nhạt không mang theo bất kỳ một tia cảm xúc nào phát ra từ trong miệng hắn khiến cho không khí xung quanh càng thêm u lãnh đến đáng sợ.
Grao... Grao...
Con Dực Long ngửa đầu lên cao rít gào. Bầy tử vong tà vật cũng theo đó mà kêu rống tạo thành một cái khí thế kinh thiên động địa. A Khờ lúc này thân hình như là chết lặng rồi. Bởi vì bên trong cột sáng hình thành một cái quả cầu thất sắc, mà bên trong quả cầu thất sắc lại tồn tại những cái kén hình người. Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, những cái kén ấy là nhóm người của Nhược Lan, Long Tinh Nguyệt, Bạch Tố Tố, Lục Thanh Y, Linh Diễm Vương, Xà Linh U Lan cùng bốn tì nữ của nàng. Kể cả con khỉ đá Mỹ Hầu Vương và Ngưu Ma Vương đều bị nhốt ở bên trong. Nhưng tuyệt nhiên lại không có nhìn thấy phân thân Mị Nguyệt cung chủ, Tiêu Lăng đâu cả. A Khờ nghi hoặc, tâm càng sinh thêm lửa nóng.
Tà Quân ánh mắt đột nhiên mở ra trừng về phía bão nữ Ba Đặc Lạp khiến nàng tâm hồn run rẩy, miệng phun máu tươi mà ngã xuống. Chỉ nghe một tiếng báo gầm đầy hoảng sợ làm cho toàn bộ dũng sĩ đều thất sắc nhìn nhau. A Khờ giận dữ, tên Tà Quân này cứ nhiên không nhắm vào hắn lại nhắm vào những người thân bên cạnh hắn. Khắc Lâu Nạp Lan thân hình lảo đảo, hướng ánh mắt về phía hắn mà kêu lên một tiếng:
- Phu quân, cứu ta!
Nhìn thấy nàng đôi mắt vô thần ngã gục về phía mình, tay hắn chỉ kịp vươn ra nhưng không thể nào nâng đỡ nàng được. Hắn đau đớn đến tận tim cang. Chưa bao giờ hắn thấy mình trở nên đầy bất lực đến như vậy. A Đặc Mễ toàn thân đều là máu tươi, nàng vừa chạy về phía hắn vừa kêu to:
- Chủ nhân, mau chạy đi!
Hắn biết các nàng chưa chết, nhưng khí tức lại vô cùng suy yếu, linh hồn càng là tổn thương nghiêm trọng.
- Tà Quân, vì sao?
Tà Quân phớt lờ tiếng kêu gọi của hắn, chỉ nhàn nhạt rống lên một tiếng. Toàn bộ chiến trường tĩnh lặng. Xung quanh A Khờ lúc này ngoại trừ Tần Quảng Vương khí tức hônc loạn đứng ở bên cạnh, tất cả tộc nhân của báo tộc đều đã bị Tà Quân một tiếng rống to mà chấn nát linh hồn. Kẻ thì chết, kẻ thì điên dại nằm lăn lộn dưới đất. Số người sống sót ít ỏi đều là một trận kinh hãi đến không phát ra nổi một chút âm thanh nào. Mà quỷ hồn do Tần Quảng Vương gọi ra đa phần đều đã bị chấn kinh mà hồi lại bên trong bảo tháp, không phải vài tháng, một năm e là khó có thể tiếp tục triều hồi ra được nữa. Quỷ Vô Ảnh bộ dạng thất tha thất thểu đem theo Khắc Lâu Nạp Lan cõng lên vai, chạy về phía trước mặt hắn:
- Chủ nhân, thuộc hạ vô dụng, đã không bảo vể được nữ nhân của ngài!
A Khờ lúc này tinh thần đã bị đã kích vô cùng trầm trọng. Tà Quân thực lực bất quá chỉ là tôn giả cấp bậc không sai không kém gì so với Tần Quảng Vương, làm sao hắn lại khủng bố đến như vậy? Ngay chính cả lão Tần cũng là đầu óc u mê. Dù cho lão có suy tính thế nào cũng tính không ra, bì sao cùng là tôn giả một sao, hai bên thực lực lại hoàn toàn không một chút tương đồng. Thậm chỉ là một hồn tu như lão, còn thu kém thuật pháp xông kích linh hồn của Tà Quân xa đến không hợp thói thường.
- Chủ nhân, ngươi đừng có bi quan! Tên Tà Quân này thật sự không có lợi hại như vậy đâu. Thật ra bên dưới đầm lầy có một món bảo vật, mà cái bảo vật này mới chính là cội nguồn sức mạnh của hắn. Chỉ cần lấy được vật đó, còn lo gì không trừ được tên Tà Quân này.
Lời khí linh vừa nói ra không khỏi nhen nhóm lên một tia cơ hội trong mắt A Khờ. Chỉ có điều hắn ngay lập tức liền lắc đầu bỏ qua:
- Phía dưới dù là có bảo vật, nhưng hắn đứng trấn ở đó, bọn ta làm sao có thể qua đó mà lấy?
Lời này của hắn cũng chính là điểm mấu chốt của vấn đề. Cả khí linh và Tần Quảng Vương đều nhìn nhau lắc đầu thở dài. A Khờ biết lúc này mình đã không có đường lui. Thứ nhất, hắn là đang bị đám sinh vật tử vong quay ở xung quanh. Ngoại trừ Tiểu Long, Tần Quảng Vương và Quỷ Vô Ảnh là mấy cái trợ thủ hắn thật sự quá sức đơn bạc. Trong khi đó đám người Nhược Lan, Long Tinh Nguyệt, Tố Tố, Thanh Y, Bạch Linh U Lan còn đang bị bắt giữ bên trong quả cầu ánh sáng. Sự sống chết của bọn họ hắn còn không thể xác định được. Hai vấn đề này cộng lại, không có thể trực tiếp giải quyết triệt để, hắn đừng hòng mà bỏ đi.
Tà Quân sau khi đã giải quyết hết đám râu ria xung quanh, hắn mới cười tà nhìn A Khờ:
- Thế nào, chiến trường đã được ta dọn dẹp sạch sẽ rồi, ngươi có thấy hài lòng hay không?
- Hừ, nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy đến đây mà đánh! Đừng có lén lén lút lút giở trò phía sau lưng ta!
- Ha ha ha, hỏa thần, ngươi vẫn tưởng mình còn là một vị chủ thần cao cao tại thượng năm xưa hay sao? Hừ, nếu như năm đó ta không bị thương, ngươi cũng đánh không thắng được ta. Huống hồn bây giờ chỉ là một cái chuyển thế đầu thai giống như là ngươi vậy, xa xa còn không xứng làm đối thủ của ta!
A Khờ cũng cười nhạt đáp lại:
- Ta không biết trước đây ta có oai phong đến cỡ nào, nhưng ta biết chắc chắn một điều rằng. Ngươi năm xưa còn không đáng để ta nhìn đến bằng một con mắt!
- Ngươi...
Đây là A Khờ đã chọc đúng chỗ đau của Tà Quân. Hắn quả thật năm xưa chỉ có thể kính ngưỡng ngước lên mà nhìn hỏa thần, một trong thập đại chủ thần cường hãn nhất thần điện. Cho dù là Ma Vương Chúa Tể của hắn cũng phải vô cùng khách khí mà đối đãi với vị hỏa thần này.
- Hùm, nữ nhân đó có nói với ta, chỉ cần không làm hại đến tính mạng của hắn, giết hết những tình nhân và thuộc hạ đi theo bên cạnh hắn, như vậy thì nàng sẽ có trọng thưởng. Vả lại, nàng cũng nói là hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn lấy lại ký ức, thực lực bất quả đủ đối phó với đế cấp lục giai, thất giai là cùng. Hùm, bảo vật của nàng có thể giúp ta thật sự hồi sinh thêm một lần nữa, dù hắn có khôi phục lại ký ức thì như thế nào. Ta cũng muốn được dẫm đạp lên hắn một lần!
Suy nghĩ rất nhanh xoay chuyển trong đầu, Tà Quân ánh mắt như điện chớp phóng ra tinh quang bay thẳng về hướng của Tiểu Long. A Khờ kinh hãi mà hét lên:
- Tiểu Long, cẩn thận!
Đứa nhỏ này với hắn tuy không có tình thân cốt nhục, nhưng so với tình thân cốt nhục còn không thua kém bao nhiêu. Mặc dù thường ngày hắn quản giáo nó rất nghiêm, lại hay la mắng nó. Thật tâm thì hắn còn thương yêu hắn hơn là con đẻ của mình. Tà Quân cũng không ngờ rằng hắn vậy mà phóng lên phía trước đỡ một đòn công kích trự diện lên người con kim long còn chưa trưởng thành kia.
- Á...
A Khờ đau đớn kêu lên một tiếng, rồi cả người mau chóng trở nên mê mang mà ngã xuống. Tiểu Long lúc này lập tức hả ra miệng lớn, khạc một ngọn lửa dài mấy trăm trượng thiêu rui cả không gian xung quanh. Một số tà vật xui xẻo bị nó lửa của nó đốt cho hồn tan phách lạc. Nó biết là mình không đánh lại được Tà Quân, nên vừa xả giận xong liền hóa thành hình người nhảy vào lòng A Khờ vừa lay vừa khóc:
- Ba ba, ba ba!!!
Tà Quân nhìn một màng vừa rồi ánh mắt liền muốn dại ra:
- Chết tiệt, hắn làm sao lại đi ra đỡ đòn dùm cho con rồng nhỏ đó làm gì? Không xong rồi, nữ nhân đó mà biết được ta đả thương đến hắn, còn không đến lột da của ta ra hay là sao? Chạy, ta tốt nhất là chạy cho nhanh mới được!
Tà Quân vừa lẩm bẩm vừa co người chui xuống đầm lầy, chỉ thấy những bọt bong bóng to lớn nổi lên, rồi cột ánh sáng theo đó mà tan biến đi. Mặt nước trong đầm bắt đầu trở nên tĩnh lặng lại, giống như chưa hề có bất kỳ một thứ không bình thường gì mới diễn ra. Khí linh cùng với Tần Quảng Vương và Quỷ Vô Ảnh sáu mắt nhìn nhau. Bọn họ không biết rốt cuộc là tên Tà Quân đó lại giở trờ gì, vì sao vừa đánh hôn mê chủ nhân của bọn họ xong liền chạy. Giống như là hắn gặp phải quỷ đồng dạng. Bầy tử vong tà vật mất đi cội nguồn sức sống từ bên trong cột ánh sáng đi ra như mất đi hẳn sức mạnh vốn có của chúng, vội vàng theo các đường hướng mà chạy tản đi. Mọi việc xoay chuyển quá mức bất ngờ, ai cũng nhìn ai đầy vẻ hoài nghi.
Tiểu Long thì vẫn kêu rống khóc gào, nó sợ nhất chính là người ba ba này không thể cùng nhau nói chuyện với nó được nữa. Thấy nó thương tâm như vậy, Tần Quảng Vương mới đem nó đi an ủi:
- Tiểu chủ nhân, ngươi đừng khóc nữa! Chủ nhân chỉ là bị hôn mê thôi. Ta nghĩ là vài hôm nữa chủ nhân sẽ tỉnh lại.
Lời lão nói ra chỉ là để an ủi đứa nhỏ Tiểu Long mà thôi, chứ lão cũng không biết chắc là A Khờ có gặp vấn đề gì không. Vì dù sao đây cũng là linh hồn công kích, lão làm sao mà kiểm tra được thương thể của hắn. Chỉ có thể thông qua một tia liê hệ ấn ký chủ tớ để nhận định được hắn vẫn còn chưa chết mà thôi.
- Không xong rồi!
Đột nhiên lúc này khí linh lại kêu lên, làm cho tất thảy mọi người đều ngước mắt lên nhìn hắn. Hắn mới chỉ tay về phía đầm lầy mà nói:
- Các người quên là phía bên trong cột sáng có mấy cái kén người sao? Bọn họ chính là người thân của chủ nhân a!
- Vậy thì phải làm sao?
Đầm lầy bây giờ lặng ngắt như tờ, đâu còn thứ gì tồn tại bên trong. Bọn họ có muốn đi tìm cũng không biết tìm nơi nào. Với lại A Khờ còn đang hôn mê, bọn bọ đâu thể nào để mặc cho hắn nằm đây một mình.
Rột... roẹt...
- Ai?
Những tiếng bước chân từ bốn phía đi ra, làm cho khí linh cảnh giác mà hét lên. Tiểu Long lúc này cũng đứng dậy vẻ mặt rất hung dữ. Ba ba nó đang bị thương, nó cần phải bảo vệ cho ba ba của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook