Vú Nuôi Của Rồng
Chương 143: Thị uy

Sau một hồi thu dọn lại phòng ở, A Khờ cả người tinh thần sảng khoái hô to một tiếng rồi tiêu sái bước ra ngoài. Mà hai nàng Tiêu Lăng, Tiêu Mỵ cũng ở phòng bên vừa ngó đi ra nhìn hắn. Tiêu Mỵ vẻ mặt hớn hở chạy tới ôm hắn, nhưng vừa tới gần nàng đã khó chịu mà lùi lại:

- Trên người của ca có mùi nữ nhân!

Hắn kinh hãi vội đem quần áo lên ngửi, nhưng rõ ràng hắn đã dùng thuật pháp tẩy rửa sạch sẽ, quần áo cũng là một bộ mới toanh. Cái mũi của nàng không phải là quá mức lợi hại như vậy chứ? Hắn đang lo lắng không biết giải thích thế nào, thì Tiêu Lăng đã mở miệng lên tiếng giải vây cho hắn:

- Tam muội, không phải vừa nãy muội nói là muốn đi ra ngoài dạo phố một vòng hay sao? Thế nào bây giờ lại không muốn đi nữa nha!

- Đâu có, đâu có! Là muội chờ Khờ ca dẫn đi đây, nhưng người huynh ấy bây giờ hôi chết đi được!

Hắn lúc này cũng không tiện nói cái gì chỉ có thể là hô lên:

- A, đứa nhỏ của ta đâu rồi? Nó không phải ở cùng với các nàng hay sao?

Tiêu Lăng rất nhanh liền đáp:

- Sáng sớm ra Tiểu Long đã kêu đói bụng, nên là đại ca với tiền bối thuộc hạ của huynh đã dẫn nó đi xuống lầu gọi thức ăn rồi!

Hắn nghe thế mới giả vờ vỗ lên ngực vài cái, rồi nói:

- Không được, ta phải xuống dưới xem bọn họ thế nào mới được!

Tiêu Mỵ lúc này nhìn theo bóng lưng của hắn khóe môi cong lên:

- Hùm, huynh ấy vậy mà dám lén lút chúng ta qua lại với nữ nhân khác! Tỷ, tỷ nên quản huynh ấy một chút mới tốt, nếu không có ngày huynh ấy sẽ quên có chị em chúng ta tồn tại ở trên đời này đấy!

Tiêu Lăng trợn mắt lên mà nhìn em gái của mình:

- Muội thích thì muội đi quản, ta với huynh ấy thì có liên quan gì?

- Hừ, còn không phải có người hồi tối cái gì mà Khờ ca rất tốt, Khờ ca là anh hùng. Vậy mà sáng ra đã làm bộ không quen biết như vậy?

Tiêu Lăng bị nàng chọc, mặt mày đỏ hết cả lên vội chạy tới bịt miệng của nàng lại:

- Chớ có nói bậy, cẩn thận ta xé cái miệng nhỏ của em ra đấy!

Tiêu Mỵ rất nhanh tránh thoát được tay nàng, làm mặt quỷ mà cười:

- Lêu lêu, muội sẽ đi xuống lầu nói với huynh ấy!

- Muội... muội mau đứng lại đó!

Tiêu Lăng có chút gấp mà cuống lên, nhưng Tiêu Mỵ lại rất nhanh chân chạy đi. A Khờ chân vừa bước xuống lầu, nhìn thấy một cái bàn lớn bày giữa đại sảnh, mà trong bàn ăn chỉ có ba cái thân hình. Một là đứa nhỏ tay cầm đùi lớn, miệng bưng canh sâm uống rột rọt cười lên thích ý. Một là cái tên trung niên dáng người nhỏ thó, tai có phần lớn hơn gần gấp đôi người thường, vừa cầm đùi Tuyết Lan điểu, vừa bưng bầu rượu tu lên ừng ực. Chỉ có thanh niên nam tử còn lại là khí thế trầm ổn, vừa ăn vừa uống rượu rất chi điềm đạm. Mà còn quá đáng hơn là hai nàng Quỳnh Giao, Quỳnh Nga còn đứng hai bên cạnh của đứa nhỏ đó, vừa xé thức ăn cho nó, vừa lau miệng vô cùng chu đáo. Đừng nói là đám thực khách kinh ngạc mồm miệng há to, dù cho A Khờ thường ngày nhìn quen mắt cũng nhịn không được mà kêu lên:

- Này, các ngươi đây là muốn làm hư con trai của ta hay sao? Các ngươi không nhìn nó đã béo tròn đến độ sắp lăn đi được luôn rồi ư?

Tiểu Long vừa nghe thấy giọng nói của hắn liền như rất sợ mà vội giấu đi cái đùi thiên ưng ở sau lưng. Chỉ có điều thân hình của nó thì nhỏ, mà cái đùi thiên ưng lại rất lớn.

- Ba ba!

Nó kêu lên một tiếng rồi cũng không dám nhìn thẳng mặt hắn. Hứa Thời Thiên thì làm như không biết chuyện gì, còn vỗ đùi đánh cái đét khen lên:

- Chủ nhân, người không biết nha! Thiếu chủ nhân quả nhiên là rất lợi hại đó, vừa rồi thiếu chủ nhân không những đã ăn hết cả nửa con thiên ưng, còn uống liền ba mươi bát canh sâm thượng hạng. Chủ nhân, lão thử ta xưa nay ăn uống chưa bao giờ thua ai. Vậy mà lần này vẫn ăn không lại thiếu chủ nhân nha!

Tiểu Long nghe hắn hết lời khen ngợi mình như vậy liền rất đắc ý ngửa mặt nhìn lên. Nhưng vừa gặp ánh mắt A Khờ liếc đến nó liền cúi rụp đầu xuống lại. Hứa Thời Thiên lúc này cũng cảm giác có chút không đúng, tiếng cười liền im bặt đi. Mà A Khờ chỉ đi qua nhìn hắn một chút, ánh mắt liền dời đến trên người Tiêu Hùng:

- Đại ca, thứ hôm qua ta đưa cho huynh huynh đã nắm giữ được mấy phần rồi?

Tiêu Hùng nghe hắn hỏi đến chuyện này liền đứng dậy lắc đầu cười khổ, nói ra:

- Huynh đệ ngươi đừng có chê cười ta, thứ đó ta chỉ có thể nắm được một phần, còn lại chín phần cũng chỉ hiểu được bốn phần, năm phần cuối cùng thì ta dù thế nào cũng không thể hiểu được.

A Khờ không những không thất vọng, mà còn vui vẻ nói:

- Đại ca không cần gấp, với thực lực tông sư hiện tại của huynh mà đã nắm giữ được một phần như vậy cũng xem như là không tầm thường rồi. Sau này huynh chỉ cần cố gắng nhiều thêm một chút chắc chắn sẽ thành đại sự!

- Đa tạ!

Nghe lời động viên của A Khờ Tiêu Hùng rất là cảm kích nói lời cảm ơn. Tiêu Mỵ từ trên lầu đang đi xuống liền nhìn một bàn thức ăn khổng lồ trước mặt mà kêu lên:

- Qua, Khờ ca ca, huynh hôm nay có mời khách hay sao?

Nhìn thấy một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp mặc áo lông thú choàng lên trên đầu, để lộ ra một chút đỉnh nhọn của hai cái tai thỏ. Ánh mắt rất nhiều thực khách bên trong khách sạn đều nhìn nàng mà trầm trồ khen ngợi. Vốn dĩ nàng bình thường đã là xinh đẹp động lòng người, nhưng hôm nay nàng trang điểm lên, còn ăn mặc chỉnh chu hơn trước rất nhiều, nên vẻ đẹp càng thêm tinh thuần, đáng yêu lay động lòng người. Đám thực khách bên trong khách sạn còn chưa kịp hết bàng hoàng, Tiêu Lăng từ trên lầu bước đi xuống. Nàng bình thường cũng không thích son phấn trang điểm, hôm nay cũng vậy. Chỉ có điều là nàng ăn mặc có chút khác mọi ngày một chút. Trên người nàng cũng là một cái áo lông thú ấm áp choàng phía bên ngoài, bên trong là một cái váy đỏ tô lên vẻ đẹp làn da trắng mịn của nàng. Ánh sáng từ trên người nàng dường như chiếm lấy hết mọi sự chú ý của thực khách trong khách sạn. A Khờ vốn dĩ nhìn các nàng quen mắt nên không có gì đặc biệt chú ý đển. Chỉ khi có nhiều ánh mắt như thế nhìn các nàng, trong lòng của hắn có chút buồn bực khó hiểu:

- Này, các nàng hôm nay ăn mặc đẹp như vậy là muốn đi đâu? Ta nha, ta đang rất bận đó nha!

Tiêu Mỵ mặc dù bị hào quang của tỷ tỷ che bớt mấy phần nhưng nàng chỉ có vui vẻ tự hào, cũng không bất mãn ghen tỵ. Có điều nghe A Khờ nói chuyện có mùi vị chua chua, nàng liền chu môi lên đáp lại:

- Hừ, ca không đi thì hai chị em em tự đi một mình! Ca lúc đó đừng có làm cái đuôi theo ở phía sau lưng người ta là được!

- Nàng còn nói, trong thành này nhiều người xa lạ, hai nàng muốn đi cũng phải có ta mới được phép đi lại. Nếu không bị người ta bắt lấy thì đừng có kêu ta tới cứu đấy!

- Xì, ca là sợ tỷ tỷ xinh đẹp bị người ta nhìn đến nên là không muốn cho ra ngoài một mình thì đúng hơn. Với lại tỷ tỷ mà có chuyện gì thì nha, có người sẽ rất lo lắng cho tỷ ấy nha!

Nghe miệng lưỡi của nàng trơn tru như vậy, A Khờ có chút muốn đem cái mông nhỏ của nàng kéo xuống đánh cho một trận:

- Muội đó, học chuyện gì không học, càng lúc ta càng thấy muội nói còn muốn nhiều hơn ta!

- Hì hì, là muội học theo ca mà! Ca không thích thì người ta không thèm nói nữa!

Nàng lúc này trở chứng làm mặt giận với hắn, hắn thật hết cách nói nổi. Đang lúc không khí bên trong khách sạn vì sự xuất hiện của hai chị em Tiêu Lăng, Tiêu Mỵ làm cho náo nhiệt hẳn lên. Thì bên ngoài đột nhiên có một tiếng hét lớn, rồi rầm một cái, cánh cửa khách sạn bị đá bay. Một gã thanh niên thân hùm mặt sói, người đầy tà khí bước nhanh đi vào, miệng thì chửi đổng lên:

- Con bà nó, ta cất công từ bên ngoài mấy chục vạn dặm đến đây là để tiến hành đại lễ chiêu thân. Thánh nữ con mẹ gì chứ, ả là cái thá gì mà một tiếng nói hủy liền hủy. Ả xem bọn ta là cái giống gì, lẽ nào ả dám xem thường Hắc Tam Lang ta sao? Mẹ nó, lão tử đang nói chuyện các ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ta móc mắt của các ngươi ra hay là không?

Bình thường người khác lớn lối cũng không có gì ghê gớm, nhưng tên Hắc Tam Lang này mở miệng ra là liền mắng đến thánh nữ. Mà thánh nữ là tượng trưng cho đức tin của toàn bộ lang tộc, những tín đồ của lang tộc làm sao mà không căm hận nhìn hắn. Nhưng tên Hắc Tam Lang này lại rất phách lối, hắn trực tiếp kéo cổ áo một tên lang nhân ở gần cửa ra vào, đem ném vào trong vách tường. Cũng may tên lang nhân này không phải tầm thường, nếu không e rằng đã bị vỡ hết xương cốt mà chết rồi. Tên lang nhân ho khù khụ rồi bước lui ra, hắn cũng biết người có tên gọi là Hắc Tam Lang này không dễ chọc, nên chỉ có thể ấm ức mà bỏ đi. Hắc Tam Lang thấy thế thì cười đắc ý, rồi vỗ mạnh lên bàn một cái, làm cho cái bàn làm từ gỗ sồi bốn ngàn năm gãy đôi ra. Giọng hắn mỉa mai mà gọi lớn:

- Con mẹ nó, cái nơi ch* ch* này làm sao đụng đến thứ gì cũng rách nát như vậy? Lão bản đâu, mau bước ra đây cho ta!

Lão bản ánh mắt tỏ ra sợ hãi, mà run rẩy từ bên trong nhà chạy vội đi ra:

- Tam công tử, ngài đến! Tiểu nhân có chút chậm trễ nên xin người bỏ qua cho!

- Bỏ qua, con mẹ nó, ngươi là cái thá gì mà ta phải bỏ qua? Cút, mau đem đồ ăn ngon nhất lên đây cho ta!

Hắc Tam Lang hung hăng đạp lên người lão bản một cái, rồi mới vung chân đá lão lăn lông lốc dưới đất. Hai nàng Quỳnh Giao, Quỳnh Nga thấy cha mình bị như vậy thì vội hô lên mà chạy đến:

- Cha, cha có sao không?

Hắc Tam Lang ánh mắt vừa mới đảo qua nhìn hai nàng, ngay lập tức sang lên. Hắn xoa hai tay vào nhau mà cười khà khà:

- Chết tiệt, một cái khách sạn nhỏ như vậy mà cũng có hai nữ nhân xinh đẹp như vậy sao? Mẹ nó, ngươi cái lão già này, nếu ngươi mà nói sớm thì có phải đã đỡ phải bị đòn rồi không? Bay đâu, đem hai nàng bắt qua đây cho ta!

Mấy tên lang nhân đen đúa phía sau người nào người nấy như hung thần ác sát mà xông lên đem hai nàng bắt lại. Đột nhiên có một giọng nói đầy giận dữ quát to:

- Mau, cút!

Toàn bộ những người bên trong khách sạn lúc này đã tản đi gần hết, Hắc Tam Lang ánh mắt như điện xẹt nhìn qua một gã thanh niên nhân tộc chừng hai mươi mấy tuổi, tướng mạo cũng có mấy phần tuấn tú mà đề phòng:

- Ngươi là ai?

- Ta là ông nội của ngươi!

A Khờ lúc này không có nhịn được mà bay tới đập cho mấy tên lang nhân đen đúa kia bay thẳng ra ngoài khách sạn. Ánh mắt như băng lãnh nhìn thẳng Hắc Tam Lang:

- Đến cả nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám động?

Nhìn thực lực thần cấp một sao của A Khờ tản ra, toàn bộ những tên hắc lang nhân hộ vệ đi theo Hắc Tam Lang đều run rẩy mà bước lùi lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương