Vú Nuôi Của Rồng
-
Chương 130: Âm dương hỏa
Từ bên trong ma thú xa, A Khờ thân hình thoáng cái đã lao ra bên ngoài. Trên tay cầm một cái trận bàn, rồi nhìn con cự hổ khổng lổ đang đứng ở trên ngọn núi gần đó. Miệng hắn khẽ cười, rồi niệm lên pháp quyết. Trận bàn trong tay liền lóe lên một luồng ánh sáng màu trắng, đem phạm vi hơn mấy mươi vạn trượng xung quanh bao phủ vào bên trong. Con cự hổ thấy A Khờ lấy ra trận bàn liền gầm lên một tiếng đầy vẻ khinh miệt. Nó cho rằng A Khờ chỉ là một trận pháp sư thần phẩm bình thường, nên trong lòng không chút nào kiêng kị, vẫy cái đuổi của mình đập mạnh lên người đối phương. A Khờ liếc mắt nhìn rồi tan biến ngay trước mặt nó. Nếu như bình thường đối chiến trực diện A Khờ còn phải sợ uy lực khủng bố của con cự hổ này mấy phần. Nhưng bên trong trận pháp do Cửu Cung Bát Quái trận đồ này bày ra, dưới đế cấp đều là dung dế, dưới tôn cấp chỉ có thể tạo thành một chút nguy cơ. Chỉ cần trong tay A Khờ cực phẩm linh thạch không tiêu hao hết, thì bằng vào uy lực của Cửu Cung Bát Quái trận đồ tuyệt đối dưới tôn giả không ai có thể giết được hắn. Huống hồ trên người hắn còn có bảo tháp, có thể triệu tập ra quỷ hồn, gọi ra hồn hỏa.
Từ khi gặp được Thạch Uyển Như âm dương hỏa bị phong ấn bên trong ấn ký màu đỏ trên cánh ta phải của A Khờ đã thức tỉnh, cũng nhờ đó mà hắn có thể triệu hồi ra được hồn hỏa để chiến đấu. Bên trong bảo tháp thứ không thiếu nhất chính là hồn hỏa và quỷ hồn. Hiện tại với thực lực của hắn, từ tòa tháp thứ chín trở xuống hắn có thể triệu hồi ra bất cứ thứ gì hắn muốn. Chỉ đáng tiếc, đế hỏa lần trước lấy ra dùng, đã bị hao tổn quá lớn, hiện tại uy lực của nó không thể nào uy hiếp được đế cấp năm sao trở lên. Nếu không lần trước gặp phải Trương Nhật Lâm đâu phải chật vật như vậy.
Một đòn công kích không trúng, con cự hổ liền lao thẳng đến vòng sáng của trận pháp mà đánh phá. A Khờ làm sao không nhìn ra ý đồ của cự hổ, hai tay hắn liền bấm niệm pháp quyết, biến đổi tâm trận qua một vị trí khác. Bàn tay cự hổ như một ngọn núi nhỏ đập thẳng lên vòng sáng trận pháp, nhưng chỉ có thể làm cho nó lung lay một tí xíu liền phẳng lặng trở lại như bình thường. Không tin vào mắt mình, cự hổ liên tiếp dùng tay xé vòng sáng kết giới ra thêm vài lần nữa, kết quả hoàn toàn không khác biệt mấy lần trước, làm cự hổ vô cùng tức giận. Tuy là vậy nhưng hành động này của cự hổ suýt chút nữa là làm A Khờ tức chết. Ba mươi sáu viên cực phẩm linh thạch vì mấy đòn công kích liên tiếp của cự hổ mà tiêu hao hết ba phần. Hắn cũng không nghĩ đến cái con cự hổ do tam hoàng tử của hổ tộc biến thành, thực lực chỉ đạt đến thần cấp đại viên mãn, cũng làm hắn hư hao, tổn phí như thế.
- Con bà nó, chỉ là ta muốn thị uy một chút, chứ không phải vì cái con hổ to xác này mà tiêu hao linh thạch. Hừ, dám làm hao mòn linh thạch của ta sao? Lát nữa nếu mà ta mà không lột một lớp da của ngươi xuống để đền bù, thì ta làm sao xứng với cái tên của mình.
- Quỷ Vô Ảnh, ngươi đi ra trấn áp hắn cho ta. Chỉ cần chế trụ hắn lại mấy hơi thời gian là được rồi, nhưng nhớ là đừng có hiện thân, ta sẽ có cách trị cái con hổ bệnh này.
Quỷ Vô Ảnh nhận lệnh liền đi ra ngoài bảo tháp. Với bản lĩnh của Quỷ Vô Ảnh cự hổ hoàn toàn không phát giác được một chút dao động nào, đã bị định trụ ở giữa không trung. Cự hổ kinh hãi mà gầm lên một tiếng. A Khờ nhếch mép cười khấy nhảy đi ra. Trên tay hắn lúc này cầm một cái hỏa cầu hai màu đen trắng giao thoa với nhau. Cái hỏa cầu này nhìn rất kỳ quái, cự hổ cảm nhận linh hồn của nó bị một thứ gì đó đốt lên vô cùng khó chịu.
- Hừ, lửa này của ta là chuyện dùng để trị hồn, con cự hổ nhà ngươi dám làm hư hao linh thạch của ta, ta phải cho ngươi nếm thử một chút uy lực của lửa này mới được.
Linh hồn cự hổ lúc này dường như là đang nhìn theo một đóa lửa hai màu đen trắng mà run rẩy từng nhịp. Giọng nói vừa sợ vừa đe dọa của cự hổ nói ra:
- Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là tam hoàng tử của Hoàng Kim Cự Hổ tộc đàn, ngươi mà dám giết ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu?
- Giết ngươi? Ai nói là ta sẽ giết ngươi? Ta chỉ muốn đem linh hồn của ngươi tra tấn một chút, nhiều nhất là đốt cháy vài cái hồn phách của ngươi. Lưu lại cho ngươi một ít di chứng, để tu vi sau này của ngươi cũng khỏi cần phải đột phá nữa. Như vậy thì chắc là mấy huynh đệ trong tộc của ngươi sẽ rất vui mừng, ta là đang giúp mấy tộc huynh của ngươi nhổ bớt một cái gai nhọn mà thôi, có khi bọn họ còn vỗ tay khen ngợi ta có ơn với bọn họ cũng nên!
- Ngươi...
Cự hổ không ngờ tên nhân loại này còn biết cả những bí mật như thế. Hắn là tam hoàng tử của Hoàng Kim Cự Hổ, mà tộc Hoàng Kim Cự Hổ xưa nay đều dựa vào thực lực mà nói chuyện. Tuy trong gia tộc vẫn phân vai vế, ngôi thứ nghiêm ngặt, nhưng hắn so ra với đại ca nhị ca còn kém thì không nói gì. Thế nhưng đứa em tứ đệ của hắn lại kế thừa huyết mạch tinh thuần hơn hắn, tu vi vì thế cũng cao hơn hắn. Thậm chí ngay cả đại ca và nhị ca của hắn còn cảm thấy ghen tỵ, huống hồ là hắn. Vì thế hắn lần này mới tiến đến lang tộc, để nhằm mượn nhờ thế lực của lang tộc chống đỡ, mà địa vị trong tộc không bị huynh đệ của mình áp chế xuống. Nếu không, không đợi đến khi cha hắn truyền lại ngôi vị, chỉ là vài chục năm tới hắn sẽ bị những người huynh đệ kia ép cho đến chết. Miễn là không có tự tay giết hắn, ai sẽ đứng ra truy cứu bọn họ đây? A Khờ cũng không ngờ đến mình nói bậy nói bạ lại trúng nỗi đau trong lòng của cự hổ. Cự hổ lại gầm lên một tiếng:
- Hừ, ta liều mạng với các ngươi!
- Chủ nhân, nguy rồi! Con cự hổ này hình như đang dùng thuật pháp gì đó để tăng lên thực lực. Thuộc hạ sắp không chế trụ được nó rồi!
A Khờ cũng biết tình hình không ổn, liền đem âm dương hỏa trên tay ném ra. Cự hổ đang lúc thi triển thuật pháp để vùng vẫy sự trói buộc của Quỷ Vô Ảnh, nên không cách nào tránh đi được. Chỉ thấy ấm dương hỏa đập lên người cự hổ, rồi phát ra mấy tiếng xèo xèo, rồi như mất hết năng lượng mà tiêu thất đi mất. Hắn hai mắt mở to, đây là lần đầu tiên hắn thi triển ra âm dương hỏa để công kích, không ngờ thứ này lại vô dụng như vậy. Miệng hắn không khỏi mắng ra thành tiếng:
- Mẹ kiếp, làm sao thứ này lại không có hiệu quả? Chết tiệt, chạy, ta nhất định phải chạy nhanh mới được!
- Ha ha ha, thật cười chết ta! Hỏa của ngươi thật sự lợi hại a, đốt tay cháy hết mấy cọng lông rồi nha!
Cự hổ vừa mới tránh thoát khỏi trói buộc thuật pháp của Quỷ Vô Ảnh, cả thân hình khổng lồ của nó liền nhảy bổ tới mà cười to. A Khờ hốt hoảng vội vàng mượn nhờ trận pháp biến ảo mà chạy trốn đi. Lúc này A Khờ có thể nói là vô cùng chật vật, hắn bị cự hổ hết lần này đến lần khác bám theo sát đít. Mà hắn thì vẫn chưa muốn để lộ qua nhiều thực lực của mình, chỉ có thể nín nhịn bị cự hổ rượt cho chạy lòng vòng.
- Con bà nó, cái con hổ to xác này làm sao có nhiều sức lực như vậy, nó đã đuổi theo ta hết nửa canh giờ rồi mà không thấy mệt hay sao? Không được, linh thạch ở trên trận bàn đã bị tiêu hao quá nửa rồi. Nếu tiếp tục như vậy thì không sớm thì muộn trận pháp sẽ bị phá hủy. Ta lần này xem như là lỗ lớn rồi!
A Khờ kêu khổ trong lòng, mà cự hổ lúc này cũng oán than không dứt:
- Mẹ nó, cái tên tu sĩ kia làm sao có cái trận bàn lợi hại như vậy, ta mấy lần suýt chụp trúng hắn, vậy mà vẫn bị trận pháp kịp thời giải vây. Không được, sau khi đánh chết tên này, ta nhất định phải cướp lấy trận bàn của hắn. Mặt dù không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh thần lực để duy trì trận pháp như vậy. Nhưng nếu nó ở trong tay của ta, ta tin chắc là mình có thể phát huy được hết toàn bộ sức mạnh của trận bàn. Đến lúc đó, lão đại với lão nhị ta cần gì mà phải sợ. Còn lão tứ sao, hừ hắn chẳng qua là nhờ ngoại công của hắn lợi hại, nếu không làm sao thực lực lại có thể vượt qua ta được.
Hai kẻ một đuổi một chạy, trong đầu đều tự cho mình một cái tính toán riêng biệt. Thế nhưng bọn họ đều không biết bên ngoài đang có rất nhiều ánh mắt nhìn đến. Trong đó có một thanh niên bề ngoài còn rất trẻ, trên mặt có hai vết sọc màu hoàng kim, biểu hiện thân phận của Hoàng Kim Cự Hổ tộc đàn. Đứng bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi này là một nữ nhân toàn thân che lên áo khoác màu đen, ngoài ánh mắt đen thẳm lộ ra ngoài, không ai có thể nhìn thấy được dung mạo thật sự của nàng:
- Tiền bối, người nói cái người thanh niên tu sĩ nhân tộc kia sẽ thắng được tam ca của ta sao?
- Vậy ngươi nói xem, trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng sau cùng?
Một thứ âm thanh ồm ồm vô cùng khó nghe, nó hoàn toàn không giống như âm thanh của con người nói ra. Không biết âm thanh này là do nàng cố ý hay đó chính là âm thanh thật sự của nàng. Mà người thanh niên trẻ tuổi của cự hổ tộc lại dường như rất bình tĩnh lắng nghe, rồi lắc đầu trả lời nàng:
- Thưa tiền bối, vãn bối thật sự cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình. Nhưng vãn bối có thể thấy, người này còn chưa triển lộ ra toàn bộ thực lực thật sự. Lúc nãy tam ca đột nhiên bị hắn chế trụ giữa không trung, có lẽ người bên ngoài đều cho rằng là do uy lực của trận pháp làm ra. Nhưng theo vãn bối thấy, người kia có bí mật nào đó không muốn mọi người nhìn thấy, nên cố ý dùng trận pháp để che giấu nó. Nếu vãn bối đoán không nhầm thì tam ca lần này hoàn toàn không có cơ hội để thủ thắng.
Không nghe thấy là nàng tán thành hay phản đối sự suy đoán của hắn, chỉ nghe nàng hỏi ra:
- Vậy, nếu là ngươi, ngươi có nắm chắc mấy phần có thể thắng được người đó?
- Bảy thành!
Thanh niên trẻ tuổi dường như rất tự tin với thực lực của chính mình, nên không chút do dự mà dứt khoác nói ra. Nhưng nữ nhân mặc áo đen lại lắc đầu:
- Nếu so về tu vi, ngươi hoàn toàn mười phần nắm chắc thắng được hắn. Nhưng nếu là thật sự sinh tử chiến, thì ngươi chỉ có nửa thành cơ hội để thắng hắn.
Thanh niên trẻ tuổi ánh mắt liền không phục nói ra:
- Tuyệt đối là không thể nào!
- Vậy thì ngươi cứ nhìn xem đi!
Rất nhanh chóng, vẻ tự tin trên mặt của thanh niên trẻ tuổi bị dội cho một gáo nước lạnh. Mà nữ nhân hắc y đứng bên cạnh lại cười nhạt hỏi:
- Thế nào, bây giờ thì ngươi có thể nắm chắc được mấy thành?
- Là, năm thành!
- Hừ, hiện tại đến nửa thành cơ hội ngươi cũng không có!
Nghe tiếng hừ lạnh khinh thường của nữ nhân áo đen, thanh niên trẻ tuổi dường như có một cỗ ngạo khí nào đó bất khuất không phục, hai tay nắm chặt vào nhau:
- Nửa thành, dù chỉ là nửa thành ta cũng nhất định sẽ giết chết hắn!
Nữ nhân áo đen lúc này ánh mắt lười biếng nhìn hắn một chút, rồi lại xoay đầu mà chăm chú nhìn bóng dáng A Khờ lẫm nhiên đứng bên trong trận pháp cười đắc ý.
- Cuối cùng, ta cũng tìm ra được ngươi rồi, hỏa thần!
Từ khi gặp được Thạch Uyển Như âm dương hỏa bị phong ấn bên trong ấn ký màu đỏ trên cánh ta phải của A Khờ đã thức tỉnh, cũng nhờ đó mà hắn có thể triệu hồi ra được hồn hỏa để chiến đấu. Bên trong bảo tháp thứ không thiếu nhất chính là hồn hỏa và quỷ hồn. Hiện tại với thực lực của hắn, từ tòa tháp thứ chín trở xuống hắn có thể triệu hồi ra bất cứ thứ gì hắn muốn. Chỉ đáng tiếc, đế hỏa lần trước lấy ra dùng, đã bị hao tổn quá lớn, hiện tại uy lực của nó không thể nào uy hiếp được đế cấp năm sao trở lên. Nếu không lần trước gặp phải Trương Nhật Lâm đâu phải chật vật như vậy.
Một đòn công kích không trúng, con cự hổ liền lao thẳng đến vòng sáng của trận pháp mà đánh phá. A Khờ làm sao không nhìn ra ý đồ của cự hổ, hai tay hắn liền bấm niệm pháp quyết, biến đổi tâm trận qua một vị trí khác. Bàn tay cự hổ như một ngọn núi nhỏ đập thẳng lên vòng sáng trận pháp, nhưng chỉ có thể làm cho nó lung lay một tí xíu liền phẳng lặng trở lại như bình thường. Không tin vào mắt mình, cự hổ liên tiếp dùng tay xé vòng sáng kết giới ra thêm vài lần nữa, kết quả hoàn toàn không khác biệt mấy lần trước, làm cự hổ vô cùng tức giận. Tuy là vậy nhưng hành động này của cự hổ suýt chút nữa là làm A Khờ tức chết. Ba mươi sáu viên cực phẩm linh thạch vì mấy đòn công kích liên tiếp của cự hổ mà tiêu hao hết ba phần. Hắn cũng không nghĩ đến cái con cự hổ do tam hoàng tử của hổ tộc biến thành, thực lực chỉ đạt đến thần cấp đại viên mãn, cũng làm hắn hư hao, tổn phí như thế.
- Con bà nó, chỉ là ta muốn thị uy một chút, chứ không phải vì cái con hổ to xác này mà tiêu hao linh thạch. Hừ, dám làm hao mòn linh thạch của ta sao? Lát nữa nếu mà ta mà không lột một lớp da của ngươi xuống để đền bù, thì ta làm sao xứng với cái tên của mình.
- Quỷ Vô Ảnh, ngươi đi ra trấn áp hắn cho ta. Chỉ cần chế trụ hắn lại mấy hơi thời gian là được rồi, nhưng nhớ là đừng có hiện thân, ta sẽ có cách trị cái con hổ bệnh này.
Quỷ Vô Ảnh nhận lệnh liền đi ra ngoài bảo tháp. Với bản lĩnh của Quỷ Vô Ảnh cự hổ hoàn toàn không phát giác được một chút dao động nào, đã bị định trụ ở giữa không trung. Cự hổ kinh hãi mà gầm lên một tiếng. A Khờ nhếch mép cười khấy nhảy đi ra. Trên tay hắn lúc này cầm một cái hỏa cầu hai màu đen trắng giao thoa với nhau. Cái hỏa cầu này nhìn rất kỳ quái, cự hổ cảm nhận linh hồn của nó bị một thứ gì đó đốt lên vô cùng khó chịu.
- Hừ, lửa này của ta là chuyện dùng để trị hồn, con cự hổ nhà ngươi dám làm hư hao linh thạch của ta, ta phải cho ngươi nếm thử một chút uy lực của lửa này mới được.
Linh hồn cự hổ lúc này dường như là đang nhìn theo một đóa lửa hai màu đen trắng mà run rẩy từng nhịp. Giọng nói vừa sợ vừa đe dọa của cự hổ nói ra:
- Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là tam hoàng tử của Hoàng Kim Cự Hổ tộc đàn, ngươi mà dám giết ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu?
- Giết ngươi? Ai nói là ta sẽ giết ngươi? Ta chỉ muốn đem linh hồn của ngươi tra tấn một chút, nhiều nhất là đốt cháy vài cái hồn phách của ngươi. Lưu lại cho ngươi một ít di chứng, để tu vi sau này của ngươi cũng khỏi cần phải đột phá nữa. Như vậy thì chắc là mấy huynh đệ trong tộc của ngươi sẽ rất vui mừng, ta là đang giúp mấy tộc huynh của ngươi nhổ bớt một cái gai nhọn mà thôi, có khi bọn họ còn vỗ tay khen ngợi ta có ơn với bọn họ cũng nên!
- Ngươi...
Cự hổ không ngờ tên nhân loại này còn biết cả những bí mật như thế. Hắn là tam hoàng tử của Hoàng Kim Cự Hổ, mà tộc Hoàng Kim Cự Hổ xưa nay đều dựa vào thực lực mà nói chuyện. Tuy trong gia tộc vẫn phân vai vế, ngôi thứ nghiêm ngặt, nhưng hắn so ra với đại ca nhị ca còn kém thì không nói gì. Thế nhưng đứa em tứ đệ của hắn lại kế thừa huyết mạch tinh thuần hơn hắn, tu vi vì thế cũng cao hơn hắn. Thậm chí ngay cả đại ca và nhị ca của hắn còn cảm thấy ghen tỵ, huống hồ là hắn. Vì thế hắn lần này mới tiến đến lang tộc, để nhằm mượn nhờ thế lực của lang tộc chống đỡ, mà địa vị trong tộc không bị huynh đệ của mình áp chế xuống. Nếu không, không đợi đến khi cha hắn truyền lại ngôi vị, chỉ là vài chục năm tới hắn sẽ bị những người huynh đệ kia ép cho đến chết. Miễn là không có tự tay giết hắn, ai sẽ đứng ra truy cứu bọn họ đây? A Khờ cũng không ngờ đến mình nói bậy nói bạ lại trúng nỗi đau trong lòng của cự hổ. Cự hổ lại gầm lên một tiếng:
- Hừ, ta liều mạng với các ngươi!
- Chủ nhân, nguy rồi! Con cự hổ này hình như đang dùng thuật pháp gì đó để tăng lên thực lực. Thuộc hạ sắp không chế trụ được nó rồi!
A Khờ cũng biết tình hình không ổn, liền đem âm dương hỏa trên tay ném ra. Cự hổ đang lúc thi triển thuật pháp để vùng vẫy sự trói buộc của Quỷ Vô Ảnh, nên không cách nào tránh đi được. Chỉ thấy ấm dương hỏa đập lên người cự hổ, rồi phát ra mấy tiếng xèo xèo, rồi như mất hết năng lượng mà tiêu thất đi mất. Hắn hai mắt mở to, đây là lần đầu tiên hắn thi triển ra âm dương hỏa để công kích, không ngờ thứ này lại vô dụng như vậy. Miệng hắn không khỏi mắng ra thành tiếng:
- Mẹ kiếp, làm sao thứ này lại không có hiệu quả? Chết tiệt, chạy, ta nhất định phải chạy nhanh mới được!
- Ha ha ha, thật cười chết ta! Hỏa của ngươi thật sự lợi hại a, đốt tay cháy hết mấy cọng lông rồi nha!
Cự hổ vừa mới tránh thoát khỏi trói buộc thuật pháp của Quỷ Vô Ảnh, cả thân hình khổng lồ của nó liền nhảy bổ tới mà cười to. A Khờ hốt hoảng vội vàng mượn nhờ trận pháp biến ảo mà chạy trốn đi. Lúc này A Khờ có thể nói là vô cùng chật vật, hắn bị cự hổ hết lần này đến lần khác bám theo sát đít. Mà hắn thì vẫn chưa muốn để lộ qua nhiều thực lực của mình, chỉ có thể nín nhịn bị cự hổ rượt cho chạy lòng vòng.
- Con bà nó, cái con hổ to xác này làm sao có nhiều sức lực như vậy, nó đã đuổi theo ta hết nửa canh giờ rồi mà không thấy mệt hay sao? Không được, linh thạch ở trên trận bàn đã bị tiêu hao quá nửa rồi. Nếu tiếp tục như vậy thì không sớm thì muộn trận pháp sẽ bị phá hủy. Ta lần này xem như là lỗ lớn rồi!
A Khờ kêu khổ trong lòng, mà cự hổ lúc này cũng oán than không dứt:
- Mẹ nó, cái tên tu sĩ kia làm sao có cái trận bàn lợi hại như vậy, ta mấy lần suýt chụp trúng hắn, vậy mà vẫn bị trận pháp kịp thời giải vây. Không được, sau khi đánh chết tên này, ta nhất định phải cướp lấy trận bàn của hắn. Mặt dù không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh thần lực để duy trì trận pháp như vậy. Nhưng nếu nó ở trong tay của ta, ta tin chắc là mình có thể phát huy được hết toàn bộ sức mạnh của trận bàn. Đến lúc đó, lão đại với lão nhị ta cần gì mà phải sợ. Còn lão tứ sao, hừ hắn chẳng qua là nhờ ngoại công của hắn lợi hại, nếu không làm sao thực lực lại có thể vượt qua ta được.
Hai kẻ một đuổi một chạy, trong đầu đều tự cho mình một cái tính toán riêng biệt. Thế nhưng bọn họ đều không biết bên ngoài đang có rất nhiều ánh mắt nhìn đến. Trong đó có một thanh niên bề ngoài còn rất trẻ, trên mặt có hai vết sọc màu hoàng kim, biểu hiện thân phận của Hoàng Kim Cự Hổ tộc đàn. Đứng bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi này là một nữ nhân toàn thân che lên áo khoác màu đen, ngoài ánh mắt đen thẳm lộ ra ngoài, không ai có thể nhìn thấy được dung mạo thật sự của nàng:
- Tiền bối, người nói cái người thanh niên tu sĩ nhân tộc kia sẽ thắng được tam ca của ta sao?
- Vậy ngươi nói xem, trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng sau cùng?
Một thứ âm thanh ồm ồm vô cùng khó nghe, nó hoàn toàn không giống như âm thanh của con người nói ra. Không biết âm thanh này là do nàng cố ý hay đó chính là âm thanh thật sự của nàng. Mà người thanh niên trẻ tuổi của cự hổ tộc lại dường như rất bình tĩnh lắng nghe, rồi lắc đầu trả lời nàng:
- Thưa tiền bối, vãn bối thật sự cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình. Nhưng vãn bối có thể thấy, người này còn chưa triển lộ ra toàn bộ thực lực thật sự. Lúc nãy tam ca đột nhiên bị hắn chế trụ giữa không trung, có lẽ người bên ngoài đều cho rằng là do uy lực của trận pháp làm ra. Nhưng theo vãn bối thấy, người kia có bí mật nào đó không muốn mọi người nhìn thấy, nên cố ý dùng trận pháp để che giấu nó. Nếu vãn bối đoán không nhầm thì tam ca lần này hoàn toàn không có cơ hội để thủ thắng.
Không nghe thấy là nàng tán thành hay phản đối sự suy đoán của hắn, chỉ nghe nàng hỏi ra:
- Vậy, nếu là ngươi, ngươi có nắm chắc mấy phần có thể thắng được người đó?
- Bảy thành!
Thanh niên trẻ tuổi dường như rất tự tin với thực lực của chính mình, nên không chút do dự mà dứt khoác nói ra. Nhưng nữ nhân mặc áo đen lại lắc đầu:
- Nếu so về tu vi, ngươi hoàn toàn mười phần nắm chắc thắng được hắn. Nhưng nếu là thật sự sinh tử chiến, thì ngươi chỉ có nửa thành cơ hội để thắng hắn.
Thanh niên trẻ tuổi ánh mắt liền không phục nói ra:
- Tuyệt đối là không thể nào!
- Vậy thì ngươi cứ nhìn xem đi!
Rất nhanh chóng, vẻ tự tin trên mặt của thanh niên trẻ tuổi bị dội cho một gáo nước lạnh. Mà nữ nhân hắc y đứng bên cạnh lại cười nhạt hỏi:
- Thế nào, bây giờ thì ngươi có thể nắm chắc được mấy thành?
- Là, năm thành!
- Hừ, hiện tại đến nửa thành cơ hội ngươi cũng không có!
Nghe tiếng hừ lạnh khinh thường của nữ nhân áo đen, thanh niên trẻ tuổi dường như có một cỗ ngạo khí nào đó bất khuất không phục, hai tay nắm chặt vào nhau:
- Nửa thành, dù chỉ là nửa thành ta cũng nhất định sẽ giết chết hắn!
Nữ nhân áo đen lúc này ánh mắt lười biếng nhìn hắn một chút, rồi lại xoay đầu mà chăm chú nhìn bóng dáng A Khờ lẫm nhiên đứng bên trong trận pháp cười đắc ý.
- Cuối cùng, ta cũng tìm ra được ngươi rồi, hỏa thần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook