Vú Nuôi Của Rồng
Chương 106: Chém giết không ngừng (2)

A Khờ lúc này mới phát hiện đến, một tia dao động không gian ngay trước mặt mình. Khí linh lần này đã bị qua mặt, nên rất tức giận nói ra:

- Chủ nhân, tên trộm này còn chưa đi xa, khí tức của hắn đã bị thuộc hạ lưu lại. Hắn tuyệt đối không có chạy thoát được!

Đám người tam đại đế quốc, ba đại gia tộc đến đây là vì quả trứng rồng, đột nhiên lại không thấy quả trứng rồng đâu nữa, ánh mắt tên nào tên nấy đều như muốn dại ra. Mà Long Tinh Nguyệt thì sắp nhịn không được rồi, vì nàng biết được A Khờ còn chưa có đem quả trứng rồng thu vào trong tay, nó làm sao lại biến mất như vậy chứ:

- Ai, rốt cuộc là ai? Mau chui ra đây cho ta!

Nàng tức giận âm thanh cũng chấn động toàn bộ tu sĩ bên trong dãy núi. Mặc nàng la hét thế nào thì không khí xung quanh vẫn rất trầm tĩnh, không có một người nào trả lời câu hỏi cho nàng. Mà Thanh Dực hoàng tử lúc này lại cười ré lên một tiếng, giọng nói vô cùng đắc ý:

- Ha ha ha, trứng rồng đã mất, vậy thì bản hoàng tử không thèm chơi đùa với các ngươi nữa! Ta đi đây!

Mặc dù hắn còn chưa thu được hai nàng Nhược Tử và Long Tinh Nguyệt, nhưng đại thế lúc này không còn, hắn cũng không dám làm liều một mình địch lại toàn bộ tu sĩ ở đây. Thấy Thanh Dực hoàng tử muốn chạy, Lưu Hoằng Thao hai mắt đỏ như máu, quát lên:

- Không lưu lại hoàng hậu, còn muốn chạy!

Hoằng Thao tay cầm một thanh đại kiếm rất lớn, đường kiếm như muốn phá rách không gian mà đánh tới. Thanh Dực hoàng tử cũng không phải là tay vừa, hắn vừa nghiêng người né tránh vừa tung một cước xuyên thẳng qua hư không đá bay Hoằng Thao lui lại hơn mấy chục bước, dưới chân đã là nhưng vế hõm sâu đến cả trượng. Thanh Dực hoàng tử khinh thường nhìn Hoằng Thao:

- Hừ, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ngăn trở ta!

Hắn nói xong liền đưa mắt nhìn sang chúng nhân bên cạnh, ai nấy đều có cảm giác như gặp phải quỷ. Mà Long Tinh Nguyệt thì đột nhiên hô lớn lên:

- Mau ngăn hắn lại, hắn chắc chắn là có liên quan đến quả trứng bị mất cắp! Chứ không, hắn làm sao lại vội vội vàng vàng mà chạy đi như vậy!

Một lời của nàng dường như đánh động toàn bộ mọi người ở đây. Ánh mắt Thanh Dực hoàng tử vô cùng tàn nhẫn nhìn về phía nàng:

- Tiện nhân, hôm nay bản hoàng tử còn không thu thập được ngươi thì không phải là hoàng tử của tộc người dơi nữa!

- Thật sao?

Mỹ Hầu Vương lúc này cầm theo Kim Cô Bổng từ bên trong không gian pháp bảo đeo trên người của Nhược Tử mà nhảy ra. Quỷ hồn Phán Quan đến, Hắc Bạch Vô Thường cũng xuất trận. Trận chiến này, bên phía tam đại thế lực đã có tới ba người thực lực tương đương đế cấp, năm người là thần cấp đại viên mãn, phía dưới còn có hơn mấy chục tu sĩ thần cấp năm sáu sao trở lên. Thanh Dực mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng cảm giác miệng lưỡi đắng chát:

- Chết tiệt, bọn họ lấy đâu ra nhiều thêm mấy cái người lợi hại như vậy?

Hắn mở miệng nói ra lại xoay người nhìn ba người Phượng Y Tiên, Hỏa Liên, Diệp Lan bị mười hai nữ hắc y người dơi khống chế. Rồi ném qua Hạ Hầu Khuynh Thành đang hôn mê cho mười hai nữ hắc y giữ lấy:

- Các ngươi đem ba người họ và nữ nhân này lui đi! Bản hoàng tử sẽ ở lại cầm chân bọn chúng một lúc, sau sẽ trở về hôin họp với căc ngươi.

Lưu Hoằng Tháo thấy hoàng hậu của mình bị mười hai nữ nhân người dơi mặc hắc y chuẩn bị đem đi, liền lao đến mà kinh hô:

- Mau trả hoàng hậu lại cho ta!

- Hừ, có bản hoàng tử ở đây, ngươi còn muốn xông lên hay sao?

Thanh Dực hoàng tử làm sao có thể để cho Hoằng Thao cứu ra Hạ Hầu Khuynh Thành đơn giản như vậy. Thấy hai người đã động thủ, nhóm người của Nhược Tử cũng muốn xông lên. Một mình Thanh Dực hoàng tử có thể đối phó ba bốn tu sĩ đế cấp dưới ba sao, nhưng mấy trăm người hợp lại, còn có thuật pháp hợp thể công kích. Dù hắn tốc độ có nhanh hơn, thuật pháp có quỷ dị thế nào, đánh tới đánh lui cũng đều rơi xuống hạ phong. Mà A Khờ lúc này đã đi vào trong một cái khe núi. Một gã đàn ông trung niên, ăn mặc tương đối đơn giản, dáng vẻ nhỏ thó hèn mọn, trên miệng có vài cọng ria mép nhảy lên nhảy xuống. Trên người của gã vác theo một cái túi vải, bên trong tui vải tồn tại một tia sinh mệnh đang dao động mỗi ngày một rõ. Hai con mắt ti hí trên khuôn mặt hèn mọn của gã đem túi vải lật ra, rồi cười đầy đắc ý nhìn viên đá màu đen như là quả trứng trước mặt.

- Khà khà khà, thứ này là đồ tốt a! Có quả trứng này, ta còn lo gì không kiếm một chút vốn liếng từ mấy lão quái kia. Một con rồng nhỏ ta không dám đem làm vật cưỡi, chứ mấy lão kia sợ gì mà không đem chúng làm đồ riêng trong nhà. Giá cả của nó chắc hẳn sẽ rất tốt! Ta quả nhiên là thiên tài a, bọn họ có đánh đến đâu rơi máu chảy, cũng không biết được bổn đế là ngườ trộm trứng đi ra! Ha ha ha, Kim Thiền Thử chúng ta vốn dĩ trời sinh đã rất thích hợp với nghề trộm cắp. Năm đó ta nhặt được quyển thuật pháp kia đúng là trời sinh một cặp a! Còn ai có thể lợi hại được như ta vậy chứ! Ha ha ha!

Gã này biệt danh là đệ nhất trộm sư, Hứa Thời Thiên. Vốn dĩ là do một con chuột lông vàng tu luyện tám ngàn năm mà thành hình, tu vi đạt đến đế cấp một sao. Nhưng không biết là do thiên tư của con chuột này không đủ, hay căn bản là vì hạn chế huyết mạch mà suốt gần ngàn năm nay tu vi của nó không có tiến thêm một bước nào nữa. Mà thọ nguyên của nó cũng vì thế mà trôi đi rất nhanh. Chính vì lẽ đó cho nên nó rất thích đi ăn trộm đồ của thiên hạ, hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái, tha hồ lấy ra đan dược bù đắp lại cho thọ nguyên trôi đi mỗi ngày. Nó đang lúc đắc ý cười to, đột nhiên tính cảnh giác chợt tăng cao, vội vội vàng vàng đem quả trứng rồng bỏ lại vào trong túi vải, ánh mắt cẩn thận dò xét xung quanh. Khi đã kiểm tra kỹ không có ai ở bên cạnh, nó mới cẩn thận đi đến phía trước vài bước. Nhưng ánh mắt như điện chớp, lui nhanh lại cảnh giác tiếp tục nhìn quanh. Vẫn không có chút động tĩnh nào. Nó hơi thở ra, lại vỗ lên ngực mà thì thầm:

- Ài, có lẽ ta đã quá cẩn thận rồi! Với tài nghệ của ta thì làm sao có kẻ nào phát hiện ra được!

Nó lại ngón nghiêng một lúc, sau đó thì tiếp tục hướng đến chỗ khác mà đi. A Khờ đuổi theo nó tính ra cũng đã hơn một canh giờ, cái tính cẩn thận của nó hắn cũng thừa biết. Nên không có vì thế mà lỗ mãng ra tay. Quả nhiên, vừa đi ngang qua khúc rẽ, con chuột tinh này chạy nhanh đi, sau đó thì bất chợt quay lại nhìn chằm chằm không gian phía trước. A Khờ lúc này đang dùng vô ảnh thuật của Quỷ Vô Ảnh, con chuột tinh này muốn phát hiện ra hắn rất khó. Với lại A Khờ còn muốn cẩn thận hơn con chuột này rất nhiều. Nhìn thấy vẫn không có bất kỳ một tia dao động nào diễn ra, nó mới hài lòng gật đầu mà rời đi. Lần này nó cũng quay lại dò xét mấy lần, nhưng đếu không có phát hiện ra chuyện gì khả nghi. Cuối cùng nó chui vào bên trong một cái hang đá, cái hang này là nó đào xuống lòng đất, rồi đi xuyên qua một dãy núi mới đến được nơi. Đây là một tòa động phủ bí mật của nó, bên trong cất chứa rất nhiều bảo vật. A Khờ bị một đống lớn đồ vật bày ra trước mặt mà miệng muốn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cho đến lúc này con chuột tinh vẫn rất cẩn thận, nó đột nhiên quát lên một tiếng:

- Là ai, mau chui ra đây cho ta!

A Khờ còn tưởng một cái động tác nuốt nước bọt của mình bị nó phát hiện ra, nên suýt chút nữa là hiện hình. Nhưng may là hắn không coa làm thế, vì con chuột này hô lên như vậy chính là một cái thói quen của nó. Nó hô lên đến lần thứ ba thì mới hài lòng đem cửa động phủ hoàn toàn phong bế lại. A Khờ lúc này đã cười muốn rụng răng:

- Ha ha ha, con chuột này thật đủ cẩn thận a! Nhưng mà ngươi không gặp may rồi!

A Khờ nói ra lời này liền hiện nguyên hình đi ra. Mà con chuột tinh thì kinh hãi kêu lên:

- Ngươi... ngươi là ai?

A Khờ một tay cầm trận bàn, một tay bấm niệm pháp quyết mà đánh ra. Toàn bộ không gian động phủ của Hứa Thời Thiên bị trận pháp của nó bao phủ lên, không gian trước mặt cũng biến đổi thành một mặt hồ rộng lớn mênh mông. Không có thổ thuộc tính, không có hỏa nguyên tố, nơi này chính là một cai lòng giam dành cho nó. Hứa Thời Thiên tuy tu vi là đế cảnh một sao, nhưng tuyệt kỹ của nó là Thâu Thần Thuật, kỹ năng chiến đấu của nó là chạy trốn. Nói đến đánh nhau, nó chính là một tên tu sĩ thánh cấp cũng đánh không lại, huống chi là tên biến thái A Khờ, lại còn có một Quỷ Vô Ảnh lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Hứa Thời Thiên biết lần này mình ăn trộm bị bắt quả tang, mà cái tên nhân loại này thoạt nhìn chỉ có thánh cấp ba sao, lại như không phải dễ dàng đối phó.

- Tiểu tử, bổn đế xưa nay không thích ức hiếp tiểu bối, ngươi còn không chịu thu hồi trận pháp, cẩn thận bản đế sẽ cho ngươi sống không bằng chết!

Hứa Thời Thiên nhe nanh ra lời đe dọa, nhưng A Khờ nào có để nó ở vào trong mắt.

- Đế cấp sao? Đế cấp ta không phải là chưa từng đánh qua, nhưng một tên đế cấp "cùi bắp" như ngươi đây cũng là lần đầu tiên ta thấy. Ngươi cũng không cần dọa ta làm gì! Trận pháp này dưới tôn cấp chưa từng có ai phá được, nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn quy phục, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ thật sự!

Hứa Thời Thiên tuy rằng nhát gan, nhưng bị một tu sĩ thánh cấp xem thường như vậy nó cũng có chút tức giận mà lao lên:

- Tiểu tử miệng còn hôi sửa mà cũng dám đem bản đế ra dọa hay sao? Hôm nay bản đế không đem ngươi ra lột da thì không xứng danh là đế cấp tu vi.

Thấy nó khí thế bạo tăng, A Khờ cũng không gấp gáp, mà miệng chỉ nhếch lên cườ khẽ:

- Ai nói với ngươi ta là thánh cấp tu sĩ? Bản đế vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa với ngươi một chút, vậy mà ngươi thật không biết thức thời!

A Khờ đem khí thế trên người của mình bạo tăng thành tu sĩ đế cấp đại viên mãn, dọa cho Hứa Thời Thiên kinh hãi run lên lập cập.

- Bán tôn, bán tôn cấp!

A Khờ vẻ mặt hời hợt nói ra:

- Thế nào, ngươi còn muốn chống cự nữa hay là không?

Con chuột tinh này bản tính nhát gan nào dám nửa cứng rắn, vội dập đầu mà kêu lớn:

- Thuộc hạ xin ra mắt đại nhân!

A Khờ nhưng mà nhìn ra được khóe mắt của con chuột này khẽ lóe lên một tia sáng giảo hoạt, trong lòng cũng cười cười mà không nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương