Vũ Nghịch Càn Khôn
-
Chương 12: Kinh hỉ
- Kim loại?
Trong lòng Sở Nam tràn ngập nghi vấn.
- Trong bụng Huyết Mãng, còn kim loại gì có thể tồn tại chứ? Rốt cuộc là kim loại này bằng vật liệu gì, không ngờ có thể chống lại sự hòa tan của chất lỏng màu xanh biếc này.
Vừa nghĩ đến đây, Sở Nam đã vung tay lên, cầm mũi tên đâm xuống, sau vài tiếng đinh đinh đang đang thì Sở Nam mới lẩm bẩm:
- Là một cái hộp dài, không biết bên trong là cái gì, không biết có phải là bảo bối hay không.
Cầm lấy cái hộp, Sở Nam cạy cả nửa ngày, dùng mũi tên cạy cho đến lúc chỉ còn một mảnh vẫn không thể mở ra được.
Thấy tình huống như vậy, Sở Nam liền đặt qua một bên, lại nói:
- Được rồi, trước hết cứ lấp đầy bụng đã, sau đó rời khỏi bụng Huyết Mãng này rồi tính tiếp.
Từng khối thịt lớn bị Sở Nam nhét vào trong miệng, ngửi thấy mùi tanh này, Sở Nam không khỏi cảm khái nói:
- Nếu như đem thịt rắn này về để mẫu thân chế biến một chút nhất định sẽ trở thành mỹ vị, lâu như vậy vẫn chưa về, mẫu thân ở nhà chắc chắn cũng đang sốt ruột lắm….
- Ừ, đợi ăn no rồi sẽ ra ngoài, sau đó lập tức về nhà rồi bảo phụ thân xử lý con Huyết Mãng này, trên sách cũng có nói, Cự Mãng như vậy toàn thân đều là bảo vật. Da rắn có thể làm áo giáp, đao thương bất nhập, còn răng của nó thì có thể rèn thành vũ khí pháp bảo vô cùng sắc bén….
Sở Nam nghĩ, cảm thấy trong người có một cổ nhiệt lưu xao động, chỉ có điều hắn không hề để ý, hắn tưởng rằng là bởi vì ăn thịt Huyết Mãng cho nên mới vậy.
Sau gần nửa canh giờ điên cuồng ăn, Sở Nam rốt cuộc đã cảm thấy no bụng, sau đó cầm mũi thiết tiễn, mang theo chiếc hộp dài bằng kim loại dọc theo bụng rắn bò ra ngoài, Sở Nam bò ít nhất phải ba canh thì mới đến chỗ miệng rắng, thế nhưng miệng con rắn thì lại đóng chặt, chỉ thấy hai hàng răng trắng lóe lên ánh sáng.
- Làm sao bây giờ? Miệng con Huyết Mãng này đóng chặt như vậy, dùng thiết tiễn chỉ e cũng không không thể nạy ra được, thiết tiễn này lại càng đâm không xuyên, ta sẽ không bị vây khốn trong bụng rắn này mà chết chứ? Cứ như vậy mà chết thì thật đúng là nghẹn khuất.
Sở Nam mặc dù cau mày, nhưng bởi vì rơi vào bụng rắn không chết nên vẫn cảm thấy vui mừng, khiến tâm tình của hắn cũng không đến nỗi nào. Chợt nghĩ đến cái hộp dài bằng kim loại, nếu đã không bị ăn mòn thì nhất định là rất cứng rắng, Sở Nam nghĩ vậy liền đem cái hộp kim loại nhét vào trong hàm răng nó, chuẩn bị cạy để khe hở lớn một chút để trèo ra.
Hộp kim loại vô danh quả nhiên có chút lai lịch, vừa cắm vào hai hàng trong hàm răng thì tia sáng mặt trời chói mắt bên ngoài cũng chiếu vào, Sở Nam vui mừng nhắm hai mắt lại, thoáng thích ứng với ánh sáng xong liền chuẩn bị từ trong kẽ răng Huyết Mãng trèo ra.
Mặc kệ trong hộp này có bảo bối gì, chỉ riêng cái hộp này thôi cũng đã là một bảo bối rồi, về nhà phải để phụ thân nhìn xem rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì mà có thể không thua kém gì so với long nha, phụ thân nếu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất vui….
Sở Nam vẫn chưa nói xong thì bên tai truyền đến từng tiếng răng rắc, Sở Nam biến sắc, vừa nhìn lại đã thấy chiếc hộp làm từ kim loại vô danh đã không chịu nổi sự sắc bén của long nha, sắp chuẩn bị cắt đứt.
Dưới sự kinh hãi, Sở Nam tranh thủ thời gian bò ra ngoài, nhanh chóng bò ra khỏi miệng Huyết Mãng trước khi chiếc hộp kim loại vô danh bị hủy.
Thế nhưng thân hình Sở Nam chỉ vừa mới leo ra khỏi một nửa thì chiếc hộp đã bị hủy, long nha sắc bén cứ như vậy đâm thẳng về phía Sở Nam.
Nhất thời, tình huống trở nên nguy cấp vạn phần.
- Không xong rồi….
Sở Nam thầm nói một câu, dưới tình thế cấp bách, Sở Nam cắn răng, theo bản năng đưa tay dốc toàn lực chống đỡ hàm răng của con rắn.
Vừa chống đỡ, cảnh tượng bị cắn đứt thành hai nửa, máu tươi bắn khắp nơi, sau đó chết đi xẹt qua trong đầu Sở Nam cũng không xuất hiện, ngược lại miệng của con rắn lại dừng lại, không hạ xuống nữa, long nha sắc bén chỉ còn cách hắn một ngón tay.
- Ồ?
Hai hàng lông mày của Sở Nam nhíu chặt, thần sắc nghi hoặc, không dám chậm trễ, nắm lấy cái hộp kim loại đã bị hủy trèo ra khỏi cái miệng khổng lồ.
Đợi sau khi bò ra, miệng rắn đột nhiên khép lại, Sở Nam lúc này mới thầm nói:
- Dường như lực lượng của ta đã tăng mạnh hơn không ít!
Nhìn thấy đại thụ có bán kính khoảng hai mươi phân bên cạnh, Sở Nam đến trước mặt, nắm quyền đột nhiên vung ra, nện lên thân cây, đạu thụ cứ như vậy mà bị gãy đổ oặt về sau.
Sở Nam ngơ ngác nhìn nắm quyền của hắn, miệng lẩm bẩm:
- Uy lực không ngờ lại lớn như vậy?
Sở Nam liền cảm thấy hứng thú, vung mấy quyền đánh về phía những cây ở bên cạnh, thân của mỗi cây đều không nhỏ, nhưng toàn bộ đều bị Sở Nam đánh gãy, Sở Nam càng lúc càng mừng, càng đánh càng hưng phấn, bởi vì hắn cảm thấy lực lượng tồn tại, có lực lượng như vậy thì hắn không còn là phế vật nữa, cho dù không thể tu luyện võ quyết, không thể cất giữ nguyên lực đi nữa….
Sau khi đánh gãy gần năm sáu mươi cây, Sở Nam mới dừng lại, nhìn chăm chú vào nắm quyền.
- Đây hẳn là do công lao của nội đan Huyết Mãng, xem ra ta đã thật sự thoát thai hoán cốt rồi! Ta đã có được sức mạnh rồi!
Sở Nam dần kích động, cao hứng nhảy nhót, mà lần nhảy này lại khiến Sở Nam cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bởi vì Sở Nam vừa nhảy một cái mà đã hơn ba trượng…..
Ngay lúc Sở Nam giật mình tỉnh lại thì hắn đã từ trên không trung rơi xuống, vừa đáp xuông đất đã tạo thành một cái hố nhỏ, bụi đất tràn ngập.
Thế nhưng Sở Nam lại không cảm thấy chút đau nhức gì, hắn đứng lên, dùng hết toàn lực nhảy một cái.
Lần này, đã nhảy lên cao hơn năm trượng.
- Chẳng lẽ ta biết bay rồi sao?
Sở Nam càng lúc càng mừng rỡ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn bước ra khoảng không bên cạnh một bước….
Thế nhưng, vừa bước thì Sở Nam lại từ trên không trung rớt xuống, tạo thành một cái hố.
Sở Nam không hề từ bỏ, lại nhảy nhiều lần, nhưng mỗi lần nhảy lên không trung thì kết quả đều là rơi xuống đất tạo thành một cái hố.
Cứ liên tục như vậy mấy chục lần thì Sở Nam mới hết hi vọng.
- Thì ra là chỉ nhảy được cao mà thôi, nghe nói võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định thì có thể đạp không mà đi, không biết lúc nào ta mới có thể phi hành trên không trung.
- Ta đã không có kinh mạch, không thể tu luyện được nguyên lực, vậy con được có võ giả thì sao?
Nghĩ đến bản thân giống như một con quái vật, Sở Nam lại cảm thấy phiền muộn.
- Không có kinh mạch, lại vẫn sống, không có nguyên lực, mà lực lượng lại tăng mạnh, đúng là quái lạ!
- Bất luận như thế nào, chỉ cần ta còn sống thì phải liều mạng sống thật tốt.
Sở Nam khí phách hiên ngang nói, cầm cái hộp đã bị hủy hoại lên, lẩm bẩm:
- Không biết bên trong này có bảo bối gì không?
Vừa mở ra hộp kim loại thì Sở Nam liền thấy một khối vải màu trắng, chất liệu không giống bình thường, ở mặt trên còn có chữ, chỉ có điều chữ lại lóe lên màu đỏ chói mắt, còn tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt….
Cẩn thận nhìn kỹ thì liền phát hiện nó là dùng máu tươi mà viết….
Trong lòng Sở Nam tràn ngập nghi vấn.
- Trong bụng Huyết Mãng, còn kim loại gì có thể tồn tại chứ? Rốt cuộc là kim loại này bằng vật liệu gì, không ngờ có thể chống lại sự hòa tan của chất lỏng màu xanh biếc này.
Vừa nghĩ đến đây, Sở Nam đã vung tay lên, cầm mũi tên đâm xuống, sau vài tiếng đinh đinh đang đang thì Sở Nam mới lẩm bẩm:
- Là một cái hộp dài, không biết bên trong là cái gì, không biết có phải là bảo bối hay không.
Cầm lấy cái hộp, Sở Nam cạy cả nửa ngày, dùng mũi tên cạy cho đến lúc chỉ còn một mảnh vẫn không thể mở ra được.
Thấy tình huống như vậy, Sở Nam liền đặt qua một bên, lại nói:
- Được rồi, trước hết cứ lấp đầy bụng đã, sau đó rời khỏi bụng Huyết Mãng này rồi tính tiếp.
Từng khối thịt lớn bị Sở Nam nhét vào trong miệng, ngửi thấy mùi tanh này, Sở Nam không khỏi cảm khái nói:
- Nếu như đem thịt rắn này về để mẫu thân chế biến một chút nhất định sẽ trở thành mỹ vị, lâu như vậy vẫn chưa về, mẫu thân ở nhà chắc chắn cũng đang sốt ruột lắm….
- Ừ, đợi ăn no rồi sẽ ra ngoài, sau đó lập tức về nhà rồi bảo phụ thân xử lý con Huyết Mãng này, trên sách cũng có nói, Cự Mãng như vậy toàn thân đều là bảo vật. Da rắn có thể làm áo giáp, đao thương bất nhập, còn răng của nó thì có thể rèn thành vũ khí pháp bảo vô cùng sắc bén….
Sở Nam nghĩ, cảm thấy trong người có một cổ nhiệt lưu xao động, chỉ có điều hắn không hề để ý, hắn tưởng rằng là bởi vì ăn thịt Huyết Mãng cho nên mới vậy.
Sau gần nửa canh giờ điên cuồng ăn, Sở Nam rốt cuộc đã cảm thấy no bụng, sau đó cầm mũi thiết tiễn, mang theo chiếc hộp dài bằng kim loại dọc theo bụng rắn bò ra ngoài, Sở Nam bò ít nhất phải ba canh thì mới đến chỗ miệng rắng, thế nhưng miệng con rắn thì lại đóng chặt, chỉ thấy hai hàng răng trắng lóe lên ánh sáng.
- Làm sao bây giờ? Miệng con Huyết Mãng này đóng chặt như vậy, dùng thiết tiễn chỉ e cũng không không thể nạy ra được, thiết tiễn này lại càng đâm không xuyên, ta sẽ không bị vây khốn trong bụng rắn này mà chết chứ? Cứ như vậy mà chết thì thật đúng là nghẹn khuất.
Sở Nam mặc dù cau mày, nhưng bởi vì rơi vào bụng rắn không chết nên vẫn cảm thấy vui mừng, khiến tâm tình của hắn cũng không đến nỗi nào. Chợt nghĩ đến cái hộp dài bằng kim loại, nếu đã không bị ăn mòn thì nhất định là rất cứng rắng, Sở Nam nghĩ vậy liền đem cái hộp kim loại nhét vào trong hàm răng nó, chuẩn bị cạy để khe hở lớn một chút để trèo ra.
Hộp kim loại vô danh quả nhiên có chút lai lịch, vừa cắm vào hai hàng trong hàm răng thì tia sáng mặt trời chói mắt bên ngoài cũng chiếu vào, Sở Nam vui mừng nhắm hai mắt lại, thoáng thích ứng với ánh sáng xong liền chuẩn bị từ trong kẽ răng Huyết Mãng trèo ra.
Mặc kệ trong hộp này có bảo bối gì, chỉ riêng cái hộp này thôi cũng đã là một bảo bối rồi, về nhà phải để phụ thân nhìn xem rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì mà có thể không thua kém gì so với long nha, phụ thân nếu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất vui….
Sở Nam vẫn chưa nói xong thì bên tai truyền đến từng tiếng răng rắc, Sở Nam biến sắc, vừa nhìn lại đã thấy chiếc hộp làm từ kim loại vô danh đã không chịu nổi sự sắc bén của long nha, sắp chuẩn bị cắt đứt.
Dưới sự kinh hãi, Sở Nam tranh thủ thời gian bò ra ngoài, nhanh chóng bò ra khỏi miệng Huyết Mãng trước khi chiếc hộp kim loại vô danh bị hủy.
Thế nhưng thân hình Sở Nam chỉ vừa mới leo ra khỏi một nửa thì chiếc hộp đã bị hủy, long nha sắc bén cứ như vậy đâm thẳng về phía Sở Nam.
Nhất thời, tình huống trở nên nguy cấp vạn phần.
- Không xong rồi….
Sở Nam thầm nói một câu, dưới tình thế cấp bách, Sở Nam cắn răng, theo bản năng đưa tay dốc toàn lực chống đỡ hàm răng của con rắn.
Vừa chống đỡ, cảnh tượng bị cắn đứt thành hai nửa, máu tươi bắn khắp nơi, sau đó chết đi xẹt qua trong đầu Sở Nam cũng không xuất hiện, ngược lại miệng của con rắn lại dừng lại, không hạ xuống nữa, long nha sắc bén chỉ còn cách hắn một ngón tay.
- Ồ?
Hai hàng lông mày của Sở Nam nhíu chặt, thần sắc nghi hoặc, không dám chậm trễ, nắm lấy cái hộp kim loại đã bị hủy trèo ra khỏi cái miệng khổng lồ.
Đợi sau khi bò ra, miệng rắn đột nhiên khép lại, Sở Nam lúc này mới thầm nói:
- Dường như lực lượng của ta đã tăng mạnh hơn không ít!
Nhìn thấy đại thụ có bán kính khoảng hai mươi phân bên cạnh, Sở Nam đến trước mặt, nắm quyền đột nhiên vung ra, nện lên thân cây, đạu thụ cứ như vậy mà bị gãy đổ oặt về sau.
Sở Nam ngơ ngác nhìn nắm quyền của hắn, miệng lẩm bẩm:
- Uy lực không ngờ lại lớn như vậy?
Sở Nam liền cảm thấy hứng thú, vung mấy quyền đánh về phía những cây ở bên cạnh, thân của mỗi cây đều không nhỏ, nhưng toàn bộ đều bị Sở Nam đánh gãy, Sở Nam càng lúc càng mừng, càng đánh càng hưng phấn, bởi vì hắn cảm thấy lực lượng tồn tại, có lực lượng như vậy thì hắn không còn là phế vật nữa, cho dù không thể tu luyện võ quyết, không thể cất giữ nguyên lực đi nữa….
Sau khi đánh gãy gần năm sáu mươi cây, Sở Nam mới dừng lại, nhìn chăm chú vào nắm quyền.
- Đây hẳn là do công lao của nội đan Huyết Mãng, xem ra ta đã thật sự thoát thai hoán cốt rồi! Ta đã có được sức mạnh rồi!
Sở Nam dần kích động, cao hứng nhảy nhót, mà lần nhảy này lại khiến Sở Nam cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bởi vì Sở Nam vừa nhảy một cái mà đã hơn ba trượng…..
Ngay lúc Sở Nam giật mình tỉnh lại thì hắn đã từ trên không trung rơi xuống, vừa đáp xuông đất đã tạo thành một cái hố nhỏ, bụi đất tràn ngập.
Thế nhưng Sở Nam lại không cảm thấy chút đau nhức gì, hắn đứng lên, dùng hết toàn lực nhảy một cái.
Lần này, đã nhảy lên cao hơn năm trượng.
- Chẳng lẽ ta biết bay rồi sao?
Sở Nam càng lúc càng mừng rỡ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn bước ra khoảng không bên cạnh một bước….
Thế nhưng, vừa bước thì Sở Nam lại từ trên không trung rớt xuống, tạo thành một cái hố.
Sở Nam không hề từ bỏ, lại nhảy nhiều lần, nhưng mỗi lần nhảy lên không trung thì kết quả đều là rơi xuống đất tạo thành một cái hố.
Cứ liên tục như vậy mấy chục lần thì Sở Nam mới hết hi vọng.
- Thì ra là chỉ nhảy được cao mà thôi, nghe nói võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định thì có thể đạp không mà đi, không biết lúc nào ta mới có thể phi hành trên không trung.
- Ta đã không có kinh mạch, không thể tu luyện được nguyên lực, vậy con được có võ giả thì sao?
Nghĩ đến bản thân giống như một con quái vật, Sở Nam lại cảm thấy phiền muộn.
- Không có kinh mạch, lại vẫn sống, không có nguyên lực, mà lực lượng lại tăng mạnh, đúng là quái lạ!
- Bất luận như thế nào, chỉ cần ta còn sống thì phải liều mạng sống thật tốt.
Sở Nam khí phách hiên ngang nói, cầm cái hộp đã bị hủy hoại lên, lẩm bẩm:
- Không biết bên trong này có bảo bối gì không?
Vừa mở ra hộp kim loại thì Sở Nam liền thấy một khối vải màu trắng, chất liệu không giống bình thường, ở mặt trên còn có chữ, chỉ có điều chữ lại lóe lên màu đỏ chói mắt, còn tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt….
Cẩn thận nhìn kỹ thì liền phát hiện nó là dùng máu tươi mà viết….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook