Vũ Nam
-
Chương 8-10
Hắn nhớ lại cảnh lần đầu nhìn thấy bóng dáng kia, như thể mới là ngày hôm qua, rõ ràng trước mắt, miệng không kiềm chế được mà hiện lên một nụ cười.
Tony đi vào, Thiên Vũ hỏi anh ta: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
Tony cười: “Tôi không nhớ được, đương nhiên người quan tâm cậu thì nhớ rõ.”
Anh ta chỉ chỉ bên ngoài rực sáng đang phản chiếu trong mắt Thiên Vũ: “Người nhớ cậu còn nhiều mà.”
Thiên Vũ nhấp một ngụm rượu, không để ý gì, Tony đứng dậy vỗ tay một cái, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, ánh đèn cũng tắt, có người cầm micro nói.
“Thưa các vị, hôm nay là sinh nhật một vị khách quý của Destiny chúng tôi, anh ấy là người trong mộng của rất nhiều người ở đây, thế nhưng thật đáng tiếc, đêm nay sân khấu đặc biệt dành cho anh ấy đã có người bao hết rồi!”
Tiếng hò hét điếc tai vang lên khắp nơi, Thiên Vũ nhìn Tony.
“Cái gì thế?”
Tony cười.
“Đương nhiên là người theo đuổi cậu.”
“Đừng giày vò tôi nữa, tôi không hứng thú.”
Vẻ mặt Tony thần bí.
“Giờ chào tạm biệt còn sớm quá, nhìn thì biết ngay.”
Đột nhiên tất cả tối đen như bị mất điện hết, đám đông hơi xôn xao. Thiên Vũ cũng không để ý bên ngoài đang có chuyện gì, chỉ cúi đầu uống rượu.
Một chùm sáng đột nhiên bừng lên, tụ ở chính giữa sân khấu. Ở đó xuất hiện bóng dáng một vũ công nam.
Ánh sáng ngược chiều làm cả mặt lẫn thân thể gã đều chìm trong bóng tối. Trang phục gã không giống một người nhảy múa mà giống người mẫu trong ảnh, áo da ngắn màu đen, bộ vét áo sơ mi cà vạt rất vừa người. Quần tây màu đen bao lấy đôi chân rất dài của gã khiến dáng người đẹp trai cao ráo mạnh mẽ, gã đứng trên sân khấu, cúi đầu, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ trên xuống, rơi xuống giữa người hắn, không nhìn thấy mặt gã, cũng không có tiếng động gì.
Sự im lặng càng khiến đám đông mất kiên nhẫn đến cực điểm, rồi đột nhiên một nhịp trống mạnh mẽ như đập thẳng xuống, giống như ngọn lửa đột nhiên bùng lên, hình dáng như được điêu khắc ngẩng đầu, đột nhiên chuyển động.
Giây phút gã chuyển động, cả Destiny phát ra tiếng hò hét điếc tai, Thiên Vũ không chịu nổi mớ âm thanh hỗn độn kia, mắt nâng lên, liếc về phía sân khấu đằng kia.
Ly rượu dừng ngay bên miệng hắn.
Trong nháy mắt kia, hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thời gian quay lại, hắn quay về ngày nào đó, liếc mắt một cái.
Người trên sân khấu đang nhảy một mình.
Đó là một thân thể tràn ngập sức mạnh lẫn dã tính, mỗi đốt xương đều nhảy như có sinh mệnh của riêng mình, chính xác theo từng tiết tấu, đầy kích động. Không ai nhìn ra được chỗ nào trên người gã bắt đầu nhảy múa, cũng không thấy chỗ nào ngừng hẳn, chỉ nhìn thấy tay chân làm hoa cả mắt, nhảy múa như nước chảy mây trôi. Gã chuyển động ngón tay thôi mà thay đổi đến ba bốn kiểu, gã chuyển ngón tay trước ngực một cách kiêu ngạo ngang ngược, cơ bắp như muốn xé rách quần áo mà vươn ra khiến đám đông kêu gào ầm ầm! Thân thể kia chính là ma lực, là trung tâm của bão táp, cả sân khấu đều trở thành vòng xoáy không khí, hắn ở giữa vòng xoáy ấy, xoay như chong chóng khiến đám đông điên đảo, khiến người khác chưa kịp thở đã bị gã chặn yết hầu, tước mất hơi thở!
Ánh mắt kiêu ngạo phóng túng đảo qua đám đông đang trợn mắt há mồm ở phía dưới, gã đột nhiên cười lên khiến đám đông hò hét điếc tai, ánh mắt gã lướt mạnh đến một hướng, trong khoảnh khắc nhìn về nơi ấy ngay cả vẻ mặt gã cũng trở nên dịu dàng.
Khi mọi người còn đang thở hổn hển thì bóng dáng đang nhảy múa đột nhiên dừng lại. Trong khoảnh khắc động chuyển sang tĩnh, sự mạnh mẽ lúc trước như thể chưa tồn tại, gã nghiêng người đứng lại, thân thể thoát ra từ những động tác phức tạp mà đẹp mắt, xòe ra một cách phóng khoáng, để tay phải kề sát miệng. Bàn tay đột nhiên mở ra, trống rung một cái, lông vũ màu trắng bay ngợp trời từ lòng bàn tay đang xòe ra của hắn, nhẹ nhàng uyển chuyển hệt như mưa hoa khắp trời, bồng bềnh rơi xuống.
Mưa lông vũ đổ xuống, vắt ngang qua những gương mặt đang hồn bay phách lạc, vắt ngang qua biểu cảm ngạo nghễ của gã. Gã được bao trùm trong một thế giới ánh sáng và lông vũ, cao cao tại thượng.
Gã liếc nhìn đám đông, giống như nhà vua đang thị sát dân chúng.
Miệng hắn cong lên thành một nụ cười, nụ cười của một vị vua.
Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích.
Tay cầm ly siết chặt một cái, hắn không nghe thấy âm thanh gì.
Bóng dáng trước mặt trùng khít với vô số lần trong trí nhớ, hắn như xuyên qua thời gian trở về quá khứ. Hắn được đưa về buổi tối hôm ấy, ngồi ở vị trí này, cứ nhìn gã như vậy, biểu cảm giống như thế, thấy gã mỉm cười như thế.
Bóng dáng áo chẽn màu vàng, vũ công nam mà lần đầu tiên nhìn thấy đã chiếm mất ánh mắt lẫn hơi thở của hắn. Không có tất cả những chuyện xảy ra sau này, không có dò xét, hiểu lầm, không có thương tổn hắn đã gây ra cho gã, cũng không có vết sẹo kia. Hắn sẽ không ra giá mua gã, hắn muốn bọn họ quen biết theo một khởi đầu hoàn toàn mới. Lúc ấy hắn sẽ không lãng phí thời gian nữa, hắn sẽ chờ đợi gã một cách tử tế, quý trọng gã, nói với gã rằng mình không phải là chiếc ô tô nhỏ trong cửa hàng, hắn muốn gã, hắn có sự chân thành …
Đám đông bùng nổ, trần nhà của Destiny cũng bị tiếng gào thét làm rung lên, người trên khán đài lại hình như chẳng nghe thấy gì.
Hắn chăm chú nhìn một phía, mở miệng.
“Ở sân khấu này, ngay tại chỗ này, tôi cũng từng nhảy điệu nhảy này. Một ngày nọ, tôi quen một người.”
“Trước kia, điệu nhảy này tôi nhảy cho mọi người xem. Nhưng hôm nay, tôi nhảy chỉ vì anh ấy,”
Đám đông huýt sáo lẫn hoan hô, hò hét, đầy hưng phấn và vô cùng hâm mộ.
Thiên Vũ nhìn thẳng lên sân khấu, ánh mắt hắn chạm vào đường nhìn của A Hạo, đã có người theo ánh mắt của A Hạo mà nhìn qua, ào ào quay đầu lại, ánh mắt hướng đến phòng VIP của Thiên Vũ.
“Có biết hôm nay tôi nhảy vì ai không?”
Ở trên sân khấu A Hạo đột nhiên hét to!
Đám đông sôi nổi hét to đáp lại.
“Lý Thiên Vũ! Lên sân khấu lên sân khấu!”
A Hạo hướng về phòng Thiên Vũ, hét ầm lên!
Tiếng hò reo và huýt sáo bùng lên tứ phía, đinh tai nhức óc. Đám đông đều quay lại nhìn về phía phòng Thiên Vũ, trong ánh mắt có hâm mộ, ghen tị, cảm thán, cũng có cảm động và chúc phúc.
Thiên Vũ nhìn thấy A Hạo đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn thẳng hắn không hề che giấu. Tony ở bên cạnh cười to đẩy hắn.
“Còn không mau lên đi?”
Nhìn điệu cười của Tony thì chắc chắn là biết từ sớm rồi.
“Mấy người thông đồng với nhau đúng không?”
“Hỏi gì nữa, người ta đang chờ cậu trên sân khấu kìa!”
Tony kéo Thiên Vũ dậy. Khoảng khắc Thiên Vũ đứng lên, đám đông lại bùng nổ tiếng hò hét vui mừng và vỗ tay, Thiên Vũ lại không nghe thấy gì, hắn đi ra khỏi phòng VIP, nhìn thấy Hạo nhảy xuống từ sân khấu đi thẳng về phía hắn.
Đám đông tự nhiên tách ra để dành một lối đi cho bọn họ, Thiên Vũ hơi ngẩn ngơ nhìn A Hạo đi đến trước mặt mình, A Hạo nhìn hắn đầy tình cảm, vươn tay, dùng ngón tay giữ lấy thắt lưng Thiên Vũ, vừa ngang ngược lại mê hoặc kéo hắn lại, ôm Thiên Vũ từng bước từng bước đi về phía sân khấu.
Động tác này quá sức khiêu khích gợi cảm, người xung quanh đều hò hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo lại vang lên, tiếng hò hét cả đầy cả không gian mà hình như Thiên Vũ vẫn chưa tỉnh táo. Trong mắt hắn chỉ có người trước mặt, hắn bị gã ôm lấy, kéo đi, trong mắt hắn chỉ có đôi mắt đầy tình cảm, miệng mỉm cười. Mỗi bước chân của hắn đều như dẫm lên mây, chìm trong mê hoặc, tâm trí mơ hồ, đến khi nhận ra thì bản thân đã theo A Hạo lên sân khấu, đến giữa ánh đèn. Nhạc bắt đầu nổi lên, ánh đèn nhẹ đi, một giai điệu vang lên, một giọng ca nữ vừa trầm vừa quyến rũ bao phủ cả Destiny:
“I’m lonely lonely lonely,I’m lonely lonely in my life......”
(Tôi cô đơn cô đơn cô đơn, tôi lẻ loi lẻ loi lẻ loi trong cuộc đời này …)
Giọng hát say đắm lòng người, mọi người bắt đầu say mê nhảy múa.
Đôi mắt A Hạo chăm chú nhìn Thiên Vũ, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi Thiên Vũ. Gã cười nhẹ, cười thật dịu dàng, tình cảm sâu nặng. Gã kề sát Thiên Vũ, cúi đầu, mắt mờ ám, tha thiết lại quyến rũ đảo qua đôi mắt, chóp mũi, môi Thiên Vũ, đảo qua cổ và xương quai xanh của hắn, tựa sát vào như thể muốn hôn rồi lại lùi ra, để lại khoảng cách khiến người ta muốn phát điên. Miệng hắn cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ, bình thường Thiên Vũ không nhìn thấy nụ cười kia của A Hạo, nụ cười gợi cảm một cách bất trị và … khiêu khích. Gã đung đưa sát ngay người Thiên Vũ, nhẹ nhàng dán vào eo hắn, mỉm cười, hai tay vòng thành vòng tròn, từ từ lượn từ trên xuống, buộc đến eo hắn thì cánh tay thu lại kéo Thiên Vũ về phía mình. Thân thể hai người dính vào nhau, eo hông kề sát nhau, hơi thở nóng bỏng phả vào nhau, nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Trán A Hạo kề sát trán Thiên Vũ, chóp mũi chạm vào chóp mũi, mặt kề mặt mà đong đưa, hơi ấm im lặng hòa vào nhau, trong tiếng nhạc say mê thân thể Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng lắc lư …
“...... lonely lonely lonely, I’m lonely lonely in my life......”
(… cô đơn cô đơn cô đơn, tôi lẻ loi lẻ loi lẻ loi trong cuộc đời này …)
Thiên Vũ nghe từ lonely lặp lại, tiếng nhạc say mê cuốn hút đám đông, cuốn hút buổi tối này, cuốn hút cả thế giới của hắn.
“I’m lonely lonely lonely, God help me to survive!”
(Tôi cô đơn cô đơn cô đơn, Chúa giúp tôi sống sót!”)
Hắn từng cô đơn như vậy, nghĩ trên đời này chỉ có mình mình. Hắn từng quyết tâm tiến lên, tự nói với bản thân mình có được tất cả, khi xung quanh mờ mịt thì phát hiện mình cô độc, hai bàn tay trắng.
Hắn dối lừa chính mình, nói với mình rằng hắn không cần, khi hắn dừng bước, quay đầu lại mới biết mình vẫn lẻ loi.
“That’s why I’m lonely lonely lonely,I’m so lonely lonely lonely......”
(Vì thế mà tôi cô đơn cô đơn cô đơn, tôi thật lẻ loi lẻ loi lẻ loi …”)
Thiên Vũ vươn tay vòng qua lưng A Hạo, kề sát ngực hắn mà say sưa lắc lư. Hai mắt hắn dừng ngay phía trước, nơi ấy chỉ phản chiếu bóng dáng hắn, thấy chính mình trong đôi đồng tử đầy tình cảm. Bản thân mình trong đôi mắt ấy trông thật xa lạ, hắn không biết nữa, bản thân mình lại có thể có khuôn mặt đẹp đẽ, có thể cười thuần khiết như thế, chân thật, thỏa mãn.
Hai người đong đưa bên nhau, hơi thở quện vào nhau, ánh mắt không rời giây nào phút nào.
Ánh đèn mờ ảo đổ xuống hai thân hình trẻ tuổi đang ôm nhau, vành tai tóc mai chạm nhau, lưu luyến triền miên …
Thế giới cũng biến mất trong giây phút này, mọi thứ mọi chuyện không liên quan đến bọn họ.
Thiên Vũ biết mình sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Trên sân khấu rơi đầy giấy vàng bay qua vai hai người, trong mưa hoa như trong cõi mộng A Hạo cúi đầu, nâng hai má Thiên Vũ lên.
Gã nhìn sâu vào mắt hắn, nói nhỏ.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tiếng nói phát ra, A Hạo từ từ nghiêng người hôn lên môi Thiên Vũ.
Tiếng hò hét vang vọng Destiny, vô số ánh mắt yêu thích lẫn ngưỡng mộ bao phủ bọn họ.
Dưới ánh đèn như ban trưa, dưới vô số ánh mắt đang theo dõi họ, hai người say mê hôn nhau. Thời gian lúc này đọng lại, thế giới cũng ngừng chuyển động, tất cả đều đã quên mất, đọng lại trong khoảnh khắc này …
Tony đi vào, Thiên Vũ hỏi anh ta: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
Tony cười: “Tôi không nhớ được, đương nhiên người quan tâm cậu thì nhớ rõ.”
Anh ta chỉ chỉ bên ngoài rực sáng đang phản chiếu trong mắt Thiên Vũ: “Người nhớ cậu còn nhiều mà.”
Thiên Vũ nhấp một ngụm rượu, không để ý gì, Tony đứng dậy vỗ tay một cái, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, ánh đèn cũng tắt, có người cầm micro nói.
“Thưa các vị, hôm nay là sinh nhật một vị khách quý của Destiny chúng tôi, anh ấy là người trong mộng của rất nhiều người ở đây, thế nhưng thật đáng tiếc, đêm nay sân khấu đặc biệt dành cho anh ấy đã có người bao hết rồi!”
Tiếng hò hét điếc tai vang lên khắp nơi, Thiên Vũ nhìn Tony.
“Cái gì thế?”
Tony cười.
“Đương nhiên là người theo đuổi cậu.”
“Đừng giày vò tôi nữa, tôi không hứng thú.”
Vẻ mặt Tony thần bí.
“Giờ chào tạm biệt còn sớm quá, nhìn thì biết ngay.”
Đột nhiên tất cả tối đen như bị mất điện hết, đám đông hơi xôn xao. Thiên Vũ cũng không để ý bên ngoài đang có chuyện gì, chỉ cúi đầu uống rượu.
Một chùm sáng đột nhiên bừng lên, tụ ở chính giữa sân khấu. Ở đó xuất hiện bóng dáng một vũ công nam.
Ánh sáng ngược chiều làm cả mặt lẫn thân thể gã đều chìm trong bóng tối. Trang phục gã không giống một người nhảy múa mà giống người mẫu trong ảnh, áo da ngắn màu đen, bộ vét áo sơ mi cà vạt rất vừa người. Quần tây màu đen bao lấy đôi chân rất dài của gã khiến dáng người đẹp trai cao ráo mạnh mẽ, gã đứng trên sân khấu, cúi đầu, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ trên xuống, rơi xuống giữa người hắn, không nhìn thấy mặt gã, cũng không có tiếng động gì.
Sự im lặng càng khiến đám đông mất kiên nhẫn đến cực điểm, rồi đột nhiên một nhịp trống mạnh mẽ như đập thẳng xuống, giống như ngọn lửa đột nhiên bùng lên, hình dáng như được điêu khắc ngẩng đầu, đột nhiên chuyển động.
Giây phút gã chuyển động, cả Destiny phát ra tiếng hò hét điếc tai, Thiên Vũ không chịu nổi mớ âm thanh hỗn độn kia, mắt nâng lên, liếc về phía sân khấu đằng kia.
Ly rượu dừng ngay bên miệng hắn.
Trong nháy mắt kia, hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thời gian quay lại, hắn quay về ngày nào đó, liếc mắt một cái.
Người trên sân khấu đang nhảy một mình.
Đó là một thân thể tràn ngập sức mạnh lẫn dã tính, mỗi đốt xương đều nhảy như có sinh mệnh của riêng mình, chính xác theo từng tiết tấu, đầy kích động. Không ai nhìn ra được chỗ nào trên người gã bắt đầu nhảy múa, cũng không thấy chỗ nào ngừng hẳn, chỉ nhìn thấy tay chân làm hoa cả mắt, nhảy múa như nước chảy mây trôi. Gã chuyển động ngón tay thôi mà thay đổi đến ba bốn kiểu, gã chuyển ngón tay trước ngực một cách kiêu ngạo ngang ngược, cơ bắp như muốn xé rách quần áo mà vươn ra khiến đám đông kêu gào ầm ầm! Thân thể kia chính là ma lực, là trung tâm của bão táp, cả sân khấu đều trở thành vòng xoáy không khí, hắn ở giữa vòng xoáy ấy, xoay như chong chóng khiến đám đông điên đảo, khiến người khác chưa kịp thở đã bị gã chặn yết hầu, tước mất hơi thở!
Ánh mắt kiêu ngạo phóng túng đảo qua đám đông đang trợn mắt há mồm ở phía dưới, gã đột nhiên cười lên khiến đám đông hò hét điếc tai, ánh mắt gã lướt mạnh đến một hướng, trong khoảnh khắc nhìn về nơi ấy ngay cả vẻ mặt gã cũng trở nên dịu dàng.
Khi mọi người còn đang thở hổn hển thì bóng dáng đang nhảy múa đột nhiên dừng lại. Trong khoảnh khắc động chuyển sang tĩnh, sự mạnh mẽ lúc trước như thể chưa tồn tại, gã nghiêng người đứng lại, thân thể thoát ra từ những động tác phức tạp mà đẹp mắt, xòe ra một cách phóng khoáng, để tay phải kề sát miệng. Bàn tay đột nhiên mở ra, trống rung một cái, lông vũ màu trắng bay ngợp trời từ lòng bàn tay đang xòe ra của hắn, nhẹ nhàng uyển chuyển hệt như mưa hoa khắp trời, bồng bềnh rơi xuống.
Mưa lông vũ đổ xuống, vắt ngang qua những gương mặt đang hồn bay phách lạc, vắt ngang qua biểu cảm ngạo nghễ của gã. Gã được bao trùm trong một thế giới ánh sáng và lông vũ, cao cao tại thượng.
Gã liếc nhìn đám đông, giống như nhà vua đang thị sát dân chúng.
Miệng hắn cong lên thành một nụ cười, nụ cười của một vị vua.
Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích.
Tay cầm ly siết chặt một cái, hắn không nghe thấy âm thanh gì.
Bóng dáng trước mặt trùng khít với vô số lần trong trí nhớ, hắn như xuyên qua thời gian trở về quá khứ. Hắn được đưa về buổi tối hôm ấy, ngồi ở vị trí này, cứ nhìn gã như vậy, biểu cảm giống như thế, thấy gã mỉm cười như thế.
Bóng dáng áo chẽn màu vàng, vũ công nam mà lần đầu tiên nhìn thấy đã chiếm mất ánh mắt lẫn hơi thở của hắn. Không có tất cả những chuyện xảy ra sau này, không có dò xét, hiểu lầm, không có thương tổn hắn đã gây ra cho gã, cũng không có vết sẹo kia. Hắn sẽ không ra giá mua gã, hắn muốn bọn họ quen biết theo một khởi đầu hoàn toàn mới. Lúc ấy hắn sẽ không lãng phí thời gian nữa, hắn sẽ chờ đợi gã một cách tử tế, quý trọng gã, nói với gã rằng mình không phải là chiếc ô tô nhỏ trong cửa hàng, hắn muốn gã, hắn có sự chân thành …
Đám đông bùng nổ, trần nhà của Destiny cũng bị tiếng gào thét làm rung lên, người trên khán đài lại hình như chẳng nghe thấy gì.
Hắn chăm chú nhìn một phía, mở miệng.
“Ở sân khấu này, ngay tại chỗ này, tôi cũng từng nhảy điệu nhảy này. Một ngày nọ, tôi quen một người.”
“Trước kia, điệu nhảy này tôi nhảy cho mọi người xem. Nhưng hôm nay, tôi nhảy chỉ vì anh ấy,”
Đám đông huýt sáo lẫn hoan hô, hò hét, đầy hưng phấn và vô cùng hâm mộ.
Thiên Vũ nhìn thẳng lên sân khấu, ánh mắt hắn chạm vào đường nhìn của A Hạo, đã có người theo ánh mắt của A Hạo mà nhìn qua, ào ào quay đầu lại, ánh mắt hướng đến phòng VIP của Thiên Vũ.
“Có biết hôm nay tôi nhảy vì ai không?”
Ở trên sân khấu A Hạo đột nhiên hét to!
Đám đông sôi nổi hét to đáp lại.
“Lý Thiên Vũ! Lên sân khấu lên sân khấu!”
A Hạo hướng về phòng Thiên Vũ, hét ầm lên!
Tiếng hò reo và huýt sáo bùng lên tứ phía, đinh tai nhức óc. Đám đông đều quay lại nhìn về phía phòng Thiên Vũ, trong ánh mắt có hâm mộ, ghen tị, cảm thán, cũng có cảm động và chúc phúc.
Thiên Vũ nhìn thấy A Hạo đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn thẳng hắn không hề che giấu. Tony ở bên cạnh cười to đẩy hắn.
“Còn không mau lên đi?”
Nhìn điệu cười của Tony thì chắc chắn là biết từ sớm rồi.
“Mấy người thông đồng với nhau đúng không?”
“Hỏi gì nữa, người ta đang chờ cậu trên sân khấu kìa!”
Tony kéo Thiên Vũ dậy. Khoảng khắc Thiên Vũ đứng lên, đám đông lại bùng nổ tiếng hò hét vui mừng và vỗ tay, Thiên Vũ lại không nghe thấy gì, hắn đi ra khỏi phòng VIP, nhìn thấy Hạo nhảy xuống từ sân khấu đi thẳng về phía hắn.
Đám đông tự nhiên tách ra để dành một lối đi cho bọn họ, Thiên Vũ hơi ngẩn ngơ nhìn A Hạo đi đến trước mặt mình, A Hạo nhìn hắn đầy tình cảm, vươn tay, dùng ngón tay giữ lấy thắt lưng Thiên Vũ, vừa ngang ngược lại mê hoặc kéo hắn lại, ôm Thiên Vũ từng bước từng bước đi về phía sân khấu.
Động tác này quá sức khiêu khích gợi cảm, người xung quanh đều hò hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo lại vang lên, tiếng hò hét cả đầy cả không gian mà hình như Thiên Vũ vẫn chưa tỉnh táo. Trong mắt hắn chỉ có người trước mặt, hắn bị gã ôm lấy, kéo đi, trong mắt hắn chỉ có đôi mắt đầy tình cảm, miệng mỉm cười. Mỗi bước chân của hắn đều như dẫm lên mây, chìm trong mê hoặc, tâm trí mơ hồ, đến khi nhận ra thì bản thân đã theo A Hạo lên sân khấu, đến giữa ánh đèn. Nhạc bắt đầu nổi lên, ánh đèn nhẹ đi, một giai điệu vang lên, một giọng ca nữ vừa trầm vừa quyến rũ bao phủ cả Destiny:
“I’m lonely lonely lonely,I’m lonely lonely in my life......”
(Tôi cô đơn cô đơn cô đơn, tôi lẻ loi lẻ loi lẻ loi trong cuộc đời này …)
Giọng hát say đắm lòng người, mọi người bắt đầu say mê nhảy múa.
Đôi mắt A Hạo chăm chú nhìn Thiên Vũ, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi Thiên Vũ. Gã cười nhẹ, cười thật dịu dàng, tình cảm sâu nặng. Gã kề sát Thiên Vũ, cúi đầu, mắt mờ ám, tha thiết lại quyến rũ đảo qua đôi mắt, chóp mũi, môi Thiên Vũ, đảo qua cổ và xương quai xanh của hắn, tựa sát vào như thể muốn hôn rồi lại lùi ra, để lại khoảng cách khiến người ta muốn phát điên. Miệng hắn cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ, bình thường Thiên Vũ không nhìn thấy nụ cười kia của A Hạo, nụ cười gợi cảm một cách bất trị và … khiêu khích. Gã đung đưa sát ngay người Thiên Vũ, nhẹ nhàng dán vào eo hắn, mỉm cười, hai tay vòng thành vòng tròn, từ từ lượn từ trên xuống, buộc đến eo hắn thì cánh tay thu lại kéo Thiên Vũ về phía mình. Thân thể hai người dính vào nhau, eo hông kề sát nhau, hơi thở nóng bỏng phả vào nhau, nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Trán A Hạo kề sát trán Thiên Vũ, chóp mũi chạm vào chóp mũi, mặt kề mặt mà đong đưa, hơi ấm im lặng hòa vào nhau, trong tiếng nhạc say mê thân thể Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng lắc lư …
“...... lonely lonely lonely, I’m lonely lonely in my life......”
(… cô đơn cô đơn cô đơn, tôi lẻ loi lẻ loi lẻ loi trong cuộc đời này …)
Thiên Vũ nghe từ lonely lặp lại, tiếng nhạc say mê cuốn hút đám đông, cuốn hút buổi tối này, cuốn hút cả thế giới của hắn.
“I’m lonely lonely lonely, God help me to survive!”
(Tôi cô đơn cô đơn cô đơn, Chúa giúp tôi sống sót!”)
Hắn từng cô đơn như vậy, nghĩ trên đời này chỉ có mình mình. Hắn từng quyết tâm tiến lên, tự nói với bản thân mình có được tất cả, khi xung quanh mờ mịt thì phát hiện mình cô độc, hai bàn tay trắng.
Hắn dối lừa chính mình, nói với mình rằng hắn không cần, khi hắn dừng bước, quay đầu lại mới biết mình vẫn lẻ loi.
“That’s why I’m lonely lonely lonely,I’m so lonely lonely lonely......”
(Vì thế mà tôi cô đơn cô đơn cô đơn, tôi thật lẻ loi lẻ loi lẻ loi …”)
Thiên Vũ vươn tay vòng qua lưng A Hạo, kề sát ngực hắn mà say sưa lắc lư. Hai mắt hắn dừng ngay phía trước, nơi ấy chỉ phản chiếu bóng dáng hắn, thấy chính mình trong đôi đồng tử đầy tình cảm. Bản thân mình trong đôi mắt ấy trông thật xa lạ, hắn không biết nữa, bản thân mình lại có thể có khuôn mặt đẹp đẽ, có thể cười thuần khiết như thế, chân thật, thỏa mãn.
Hai người đong đưa bên nhau, hơi thở quện vào nhau, ánh mắt không rời giây nào phút nào.
Ánh đèn mờ ảo đổ xuống hai thân hình trẻ tuổi đang ôm nhau, vành tai tóc mai chạm nhau, lưu luyến triền miên …
Thế giới cũng biến mất trong giây phút này, mọi thứ mọi chuyện không liên quan đến bọn họ.
Thiên Vũ biết mình sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Trên sân khấu rơi đầy giấy vàng bay qua vai hai người, trong mưa hoa như trong cõi mộng A Hạo cúi đầu, nâng hai má Thiên Vũ lên.
Gã nhìn sâu vào mắt hắn, nói nhỏ.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tiếng nói phát ra, A Hạo từ từ nghiêng người hôn lên môi Thiên Vũ.
Tiếng hò hét vang vọng Destiny, vô số ánh mắt yêu thích lẫn ngưỡng mộ bao phủ bọn họ.
Dưới ánh đèn như ban trưa, dưới vô số ánh mắt đang theo dõi họ, hai người say mê hôn nhau. Thời gian lúc này đọng lại, thế giới cũng ngừng chuyển động, tất cả đều đã quên mất, đọng lại trong khoảnh khắc này …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook