Vũ Lộng Bách Liên Đình
-
Chương 5
Những tia nắng nhạt dần phủ xuống Bách Liên Đình. Hơi lạnh buổi sáng vẫn còn phảng phất chưa tan. Vệ Thu Nhàn tỉnh dậy, cảm thấy một bên vai mình tê buốt . Đưa mắt nhìn qua thì thấy một mái tóc đen dài phủ lên người hắn. Gương mặt Kỳ Y vùi sâu vào cổ hắn, buông ra từng hơi thở ấm nóng cùng hương thơm thanh nhạt.
Thu Nhàn cười yêu thương rồi nghiêng qua hôn lên tóc y, đưa tay chạm nhẹ vào rèm mi cong vút.
Cảm thấy động, y chớp mi thức dậy. Phát hiện một khuôn mặt anh tuấn kề sát môi mình, y hốt hoảng kêu khẽ: “A…ta, ta…”
“ Xin lỗi, ta làm ngươi thức giấc rồi…”
Nhận ra cả người mình đang nằm gọn trong vòng tay ôm ấp của người kia, Kỳ Y không khỏi ngại ngùng mà nhớ lại tình cảnh đêm qua. Y đã tựa vào lòng hắn rất lâu và ngủ thiếp đi khi nào không biết. Vậy là cả đêm hai người ôm lấy nhau mà ngủ. Diệp Kỳ Y vội vội vàng vàng ngồi dậy thoát khỏi vòng tay hắn.
Ngay lúc đó, có một vật màu trắng, lao nhanh vào trong và đáp ngay lên ngực Vệ Thu Nhàn. Đó là một con chim anh vũ màu trắng rất xinh đẹp. Đôi mắt nó ánh lên nét thông minh lanh lợi.
Hắn vui vẻ reo lên: “ Vất vả cho ngươi quá, Tiểu Anh Tử”
Thu Nhàn ngồi thẳng dậy, lấy ra từ trong cái ống trúc nhỏ xíu gắng nơi chân chim anh vũ một mảnh giấy. Đọc lướt qua rồi nhanh tay cho vào chậu than. Liền tức khắc mảnh thư kia đã biến thành những bụi tro tàn. Sắc mặt nghiêm lại.
Rồi hắn trở lại vui vẻ, vỗ nhẹ lên đầu con chim: “ Ngươi cũng giỏi lắm. Có thể tìm thấy ta ở nơi này” Tiểu Anh tử dường như hiểu được ý chủ nhân khen ngợi mình nên gật gật đầu tán thưởng.
Thấy Kỳ Y không nói gì, chỉ nhìn chim anh vũ với ánh mắt say mê. Hắn cười: “Y Y! Ngươi không sao chứ?”
“A”, Kỳ Y giật mình “ Chim anh vũ của ngươi đẹp quá, lại rất thông minh nữa”
Thu Nhàn cười to: “Ha ha ha…” Rồi tiến sát lại bên y, hắn ôm lấy y lộ rõ tà tâm: “ Ngươi thích Tiểu Anh Tử như vậy thì ta tặng nó cho ngươi đó”. Bàn ta đặt nơi eo Kỳ Y bắt đầu sờ loạn.
“ Thật không,… nhưng đó là chim đưa thư của ngươi, tặng cho ta vậy có được không” Lúc này Kỳ Y như đứa trẻ mê mẩn với món đồ chơi mới của mình, chẵng biết người kia đang nơi thân mình loạn động.
“ Không hề gì!” Thu Nhàn vuốt lên lưng chim anh vũ bảo nó: “Người này là chủ nhân mới của ngươi, sau này theo y, làm y vui vẻ đó, biết không?”
Con chim nhìn Vệ Thu Nhàn một hồi rồi gật gật đầu, bay lên đậu trên vai Kỳ Y. Nó còn cọ đầu vào má y tỏ vẽ nũng nịu. Nhìn cảnh ấy hắn không khỏi bật cười. “ Xem ra, nó thích ngươi còn hơn ta nữa đấy”
________
“ Vệ Tam… ngươi phải di sao?”
“ Phải, ta có việc vô cùng hệ trọng. Nhưng ngươi yên tâm đi. Ta giải quyết xong việc sẽ lại đến gặp ngươi”
Diệp Kỳ Y biều tình cực kỳ lưu luyến: “ Nhưng nội thương của ngươi chưa hoàn toàn hồi phục..”
Thu Nhàn ôn nhu cười với y: “ Ngươi đừng lo, nội thương tuy chưa khỏi hẳn nhưng lần này đi không nguy hiểm nữa.”
Cúi xuống hôn khẽ lên môi y hắn quay lưng tay cằm trường kiếm phi thân lên bờ hồ rồi dần dần mất dạng sau rặng trúc xanh xanh.
Kỳ Y đứng lặng nhìn theo rất lâu rồi cúi nhìn xuống hồ. Ngạc nhiên khi thấy quanh tiểu cư, những lá sen xanh đã vươn lên tự bao giờ. Không lâu sau nơi này sẽ ngập tràn những đóa bạch liên.
Định quay người vào trong đột nhiên y thấy đất trời chao đảo… không lâu sau, y ngất đi…
Thu Nhàn cười yêu thương rồi nghiêng qua hôn lên tóc y, đưa tay chạm nhẹ vào rèm mi cong vút.
Cảm thấy động, y chớp mi thức dậy. Phát hiện một khuôn mặt anh tuấn kề sát môi mình, y hốt hoảng kêu khẽ: “A…ta, ta…”
“ Xin lỗi, ta làm ngươi thức giấc rồi…”
Nhận ra cả người mình đang nằm gọn trong vòng tay ôm ấp của người kia, Kỳ Y không khỏi ngại ngùng mà nhớ lại tình cảnh đêm qua. Y đã tựa vào lòng hắn rất lâu và ngủ thiếp đi khi nào không biết. Vậy là cả đêm hai người ôm lấy nhau mà ngủ. Diệp Kỳ Y vội vội vàng vàng ngồi dậy thoát khỏi vòng tay hắn.
Ngay lúc đó, có một vật màu trắng, lao nhanh vào trong và đáp ngay lên ngực Vệ Thu Nhàn. Đó là một con chim anh vũ màu trắng rất xinh đẹp. Đôi mắt nó ánh lên nét thông minh lanh lợi.
Hắn vui vẻ reo lên: “ Vất vả cho ngươi quá, Tiểu Anh Tử”
Thu Nhàn ngồi thẳng dậy, lấy ra từ trong cái ống trúc nhỏ xíu gắng nơi chân chim anh vũ một mảnh giấy. Đọc lướt qua rồi nhanh tay cho vào chậu than. Liền tức khắc mảnh thư kia đã biến thành những bụi tro tàn. Sắc mặt nghiêm lại.
Rồi hắn trở lại vui vẻ, vỗ nhẹ lên đầu con chim: “ Ngươi cũng giỏi lắm. Có thể tìm thấy ta ở nơi này” Tiểu Anh tử dường như hiểu được ý chủ nhân khen ngợi mình nên gật gật đầu tán thưởng.
Thấy Kỳ Y không nói gì, chỉ nhìn chim anh vũ với ánh mắt say mê. Hắn cười: “Y Y! Ngươi không sao chứ?”
“A”, Kỳ Y giật mình “ Chim anh vũ của ngươi đẹp quá, lại rất thông minh nữa”
Thu Nhàn cười to: “Ha ha ha…” Rồi tiến sát lại bên y, hắn ôm lấy y lộ rõ tà tâm: “ Ngươi thích Tiểu Anh Tử như vậy thì ta tặng nó cho ngươi đó”. Bàn ta đặt nơi eo Kỳ Y bắt đầu sờ loạn.
“ Thật không,… nhưng đó là chim đưa thư của ngươi, tặng cho ta vậy có được không” Lúc này Kỳ Y như đứa trẻ mê mẩn với món đồ chơi mới của mình, chẵng biết người kia đang nơi thân mình loạn động.
“ Không hề gì!” Thu Nhàn vuốt lên lưng chim anh vũ bảo nó: “Người này là chủ nhân mới của ngươi, sau này theo y, làm y vui vẻ đó, biết không?”
Con chim nhìn Vệ Thu Nhàn một hồi rồi gật gật đầu, bay lên đậu trên vai Kỳ Y. Nó còn cọ đầu vào má y tỏ vẽ nũng nịu. Nhìn cảnh ấy hắn không khỏi bật cười. “ Xem ra, nó thích ngươi còn hơn ta nữa đấy”
________
“ Vệ Tam… ngươi phải di sao?”
“ Phải, ta có việc vô cùng hệ trọng. Nhưng ngươi yên tâm đi. Ta giải quyết xong việc sẽ lại đến gặp ngươi”
Diệp Kỳ Y biều tình cực kỳ lưu luyến: “ Nhưng nội thương của ngươi chưa hoàn toàn hồi phục..”
Thu Nhàn ôn nhu cười với y: “ Ngươi đừng lo, nội thương tuy chưa khỏi hẳn nhưng lần này đi không nguy hiểm nữa.”
Cúi xuống hôn khẽ lên môi y hắn quay lưng tay cằm trường kiếm phi thân lên bờ hồ rồi dần dần mất dạng sau rặng trúc xanh xanh.
Kỳ Y đứng lặng nhìn theo rất lâu rồi cúi nhìn xuống hồ. Ngạc nhiên khi thấy quanh tiểu cư, những lá sen xanh đã vươn lên tự bao giờ. Không lâu sau nơi này sẽ ngập tràn những đóa bạch liên.
Định quay người vào trong đột nhiên y thấy đất trời chao đảo… không lâu sau, y ngất đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook