Từ Linh Phủ gặp một phen kinh ngạc trước tình cảnh vừa chứng kiến, trong lòng thầm cảm thán rằng lần này mạo hiểm quả thực đáng giá.

Hoá ra vị huyện lệnh này quả thực không giống người thường.

Thấy vợ chồng nhà họ Lưu như vậy, Khuất Nguyên Đình cũng không muốn ép buộc. Hắn đưa tay tháo ngọc bội bên hông, đưa tới trước mặt Lưu Nhị:

“Ta đã đến đây, tất nhiên sẽ giải quyết vấn đề giá lương thực cho các người. Ngọc bội này, ngươi cầm lấy, đổi lấy chút đồ ăn. Ít thì ba ngày, nhiều không quá năm ngày, giá lương thực trong thành nhất định sẽ giảm. Nhưng có một điều kiện, tuyệt đối không được bán con gái.”

Người này dựa vào đâu mà nói hắn có thể giải quyết vấn đề giá lương thực? Lại còn tặng cả ngọc bội cho mình?

Lưu Nhị ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào ngọc bội, muốn nhận nhưng không dám nhận.

Khuất Nguyên Đình thấy thế, bèn đưa ngọc bội cho cậu bé đứng bên cạnh, nói:

“Tiểu hữu, ngươi là một nam tử hán có trách nhiệm. Cầm lấy ngọc bội này, đổi chút đồ ăn, nghĩ cách vượt qua những ngày khó khăn này, chăm sóc tốt cho mẹ và muội muội của ngươi.”

Cậu bé nhìn Khuất Nguyên Đình thật sâu, sau đó “phịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái trước hắn rồi ngẩng lên, nói:

“Xin hỏi ân nhân cao danh quý tính, sau này A Niên nhất định sẽ báo đáp ân tình này!”

Khuất Nguyên Đình nhét ngọc bội vào tay cậu bé, khẽ mỉm cười:

“Không cần, mau đứng lên. Nhớ lời ta, ba ngày sau bảo người nhà ngươi đến cửa hàng gạo trong thành xem thử.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại một nhà kia phía sau không ngừng dập đầu cảm tạ.

Từ Linh Phủ âm thầm nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cảm thấy thật may mắn vì lần mạo hiểm này không phải vô ích.

Vị Khuất huyện lệnh này, cho đến hiện tại, vẫn là một người đáng tin cậy. Khi nàng quyết định nương tựa hắn, cũng đã nghĩ đến trường hợp trái tim người này không được như gương mặt tuấn tú kia, liệu nàng sẽ phải làm thế nào.

Giờ thì, nàng dường như có thể yên tâm hơn đôi chút.

Một người giống nàng, cũng không xu dính túi (tất cả tiền bạc nàng đã dùng để mời đại phu và cảm tạ gia đình ngư dân), vậy mà lại vì cứu giúp dân chúng, không ngại đưa cả ngọc bội tùy thân. Hắn cũng không muốn để lộ thân phận, lại không có ai khác làm chứng, đủ thấy hắn không phải loại người làm việc vì danh tiếng.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Khuất Nguyên Đình bất ngờ hỏi, khiến Từ Linh Phủ giật mình vội đáp:

“Ngài là bậc nhân đức, thương dân như con, thuộc hạ thực sự cảm động!”

Vị huyện lệnh trẻ tuổi này, nhìn qua cũng chỉ hơn đôi mươi, nhưng lại có vẻ nghiêm nghị, chính trực. Từ Linh Phủ vẫn chưa biết nên giao tiếp thế nào với hắn.

Nhưng ngàn chiêu vạn chiêu, lời nịnh nọt thì không bao giờ sai. Trước mặt lãnh đạo, tăng thêm chút “tỷ lệ nịnh bợ” trong lời nói, chắc hẳn là đúng đắn, phải không?

Huống chi nàng thực sự cảm thấy hành động vừa rồi của hắn rất đáng khâm phục.



Khuất Nguyên Đình: “…”

Cô nương này, ngươi có biết biểu cảm của mình chẳng có chút thành ý nào không?

“Từ tiểu nương tử, nơi này không phải huyện nha, ngươi cũng không phải thuộc hạ thực sự. Đừng một câu lại một câu ‘đại nhân’. Ta họ Khuất, tên Hành, tự Nguyên Đình. Ngươi cứ gọi tên ta là được.”

Từ Linh Phủ ngẫm thấy cũng hợp lý. Khuất Nguyên Đình hiện giờ đi một mình, lại mặc thường phục, nàng với hắn cũng không phải quan hệ chủ tớ thật sự, tất nhiên không nên gọi là “chủ công” hay tương tự. Vì vậy, nàng thuận miệng gật đầu:


“Vâng, Nguyên Đình huynh.”

Trên đoạn đường tiếp theo, Khuất Nguyên Đình trở nên trầm mặc hơn.

Những cảnh tượng dọc đường đi khiến lòng hắn nặng trĩu.

Hắn vốn là người trẻ tuổi tài cao, mới hai mươi lăm tuổi đã đỗ tiến sĩ. Thánh thượng thấy hắn là nhân tài hiếm có, từng muốn giữ lại kinh thành sắp xếp chức vị, mở rộng con đường thăng tiến trong tương lai.

Nhưng tám năm binh biến, hơn nửa giang sơn Đại Tuyên triều đều gặp họa chiến tranh, đặc biệt là hai đạo Hà Đông, Hà Nam chịu ảnh hưởng nghiêm trọng hơn cả. Lý tưởng cứu đời từ thuở niên thiếu khiến hắn chủ động thỉnh cầu được đến nơi dân chúng chịu nhiều khổ nạn nhất để làm việc.

Trước khi xuất phát, hắn từng đến chỗ quan viên để tìm hiểu kỹ tình hình huyện Sở Ấp, mong rằng có sự chuẩn bị trong lòng. Nhưng đến nơi tận mắt chứng kiến, hắn mới phát hiện vấn đề còn phức tạp và nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

Huyện thành Sở Ấp đã hiện ra trước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn đảm nhiệm chức huyện lệnh, còn chưa tới địa phương, toàn bộ tùy tùng đi cùng đều bị sát hại. Làm sao hắn không kinh hoàng cho được?

Nhìn ba chữ “Sở Ấp Huyện” nơi cổng thành đã bạc màu vì gió mưa, Khuất Nguyên Đình không tự chủ được mà đưa tay chạm vào vết thương trên vai.

Hôm đó bên bờ sông, nhóm cướp hung hãn bao vây chín người bọn họ, mục tiêu không phải là tiền tài, mà chính là mạng sống của hắn. Điều này thật sự kỳ lạ.

Huống hồ nơi bị tập kích cách huyện thành không tới mười dặm. Theo lý, công văn của Lại Bộ lẽ ra đã sớm đến Sở Ấp, và theo lệ thường, phải có nha dịch mang xe ngựa ra ngoài thành nghênh đón. Thế nhưng, chẳng những không có ai ra đón, hắn suýt nữa còn mất mạng!

Chuyện này khiến hắn không thể không trở nên cẩn trọng hơn.

Khuất Nguyên Đình cùng Từ Linh Phủ tiến vào cổng thành, đi thêm mấy chục bước, đột nhiên phía trước truyền đến một trận ồn ào.

Một nhóm nha dịch mặc áo vàng đang thô bạo áp giải vài người, vừa đi vừa hò hét om sòm. Những kẻ bị áp giải trên người đầy vết bẩn, quần áo rách nát, có người mặt còn vấy máu, rõ ràng vừa trải qua một trận giằng co.

Người đàn ông bị áp giải đi đầu mặc kệ m.á.u nhỏ xuống từ trên mặt, cất tiếng kêu oan với đám dân chúng đứng xem:


“Ta bị oan! Chúng ta đều là dân thường nơi đây, không phải cường đạo. Số gạo kia là chúng ta khó khăn lắm mới góp tiền mua được, sao nha môn lại không cho chúng ta sống chứ?”

Những người khác cũng đồng loạt kêu oan, đám dân vây quanh chỉ trỏ bàn tán.

Tên nha dịch cầm đầu cầm gậy đập mạnh vào lưng người đàn ông, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

Tên nha dịch giận dữ quát:



“Bọn ngươi còn dám cãi? Hai ngày nay toàn huyện không một tiệm gạo nào mở cửa, bọn ngươi mua gạo ở đâu ra? Còn cứng miệng nữa thì ăn thêm vài gậy của ta!”

Người đàn ông nằm dưới đất nhổ ra một ngụm máu, đôi mắt tràn đầy oán hận:

“Các ngươi, lũ tham quan ô lại, thao túng thị trường gạo, khiến chúng ta không thể mua nổi lương thực, không có cái ăn. Chẳng lẽ các ngươi không sợ báo ứng sao?”

Tên nha dịch vừa đánh vừa chửi mắng:

“Cho ngươi ăn nói bừa bãi, ông đây đánh c.h.ế.t ngươi bây giờ!”

Lại là chuyện gạo!

Việc thiếu hụt lương thực như thanh đao treo lơ lửng trên đầu mỗi người dân Sở Ấp, và Từ Linh Phủ cũng là một trong những nạn nhân dưới lưỡi đao này.

Nếu không phải gia cảnh quá túng quẫn, mẫu thân nàng – Cù thị – cũng sẽ chẳng đành lòng bán đi những sách cổ do phụ thân nàng để lại để đổi lấy tiền. Càng không bị người nhà Từ Đại bá lấy cớ trả nợ để ép nàng phải đến làm khách.

Chính vì thế, khi nhìn thấy những dân chúng bị áp bức ngay giữa phố, lòng nàng trào dâng bi phẫn, không nhịn được muốn bước tới, nhưng đột nhiên một bàn tay giữ nàng lại.

Nàng quay đầu nhìn, thấy Khuất Nguyên Đình bước lên vài bước, lớn tiếng quát với đám nha dịch:

“Dừng tay!”

Đám nha dịch đang đánh hăng say, nghe tiếng quát liền ngẩng đầu lên. Thấy một nam tử trẻ tuổi, dáng vẻ thư sinh, bọn chúng không để vào mắt.

Tên nha dịch cầm đầu đưa ánh mắt khinh khỉnh, từ trên nhìn xuống:

“Đâu ra thằng nhãi rỗi việc, dám xen vào chuyện của gia gia ngươi?”

Khuất Nguyên Đình nghiêm mặt quát lớn:

“Các ngươi là gia gia của ai? Dựa vào việc làm nha dịch mà dám càn rỡ giữa phố, ra tay tàn ác với dân chúng, ai cho các ngươi cái quyền đó?”

Khuất Nguyên Đình vốn là người ôn hòa, nhã nhặn, nhưng khi cần thiết lại toát ra uy thế không cần giận mà vẫn khiến người khác run sợ.

Từ Linh Phủ đứng phía sau cũng yên lòng hơn. Có vị đại nhân ra mặt, mấy dân chúng kia chắc sẽ không bị bắt nạt vô cớ nữa. Nàng giờ càng muốn xem đám nha dịch cáo mượn oai hùm này làm sao để thoát thân.

Quả nhiên, tên nha dịch cầm đầu lau mép, ánh mắt lộ vẻ độc ác, ra hiệu bằng cái hất cằm với mấy đồng bọn:

“Các huynh đệ, sáng nay lý chính vừa báo, ngoài đồng bên bờ sông phát hiện mười mấy cái xác. Ta thấy thằng nhãi này mặt mũi lạ hoắc, biết đâu lại là đồng bọn của bọn cướp. Bắt hắn lại, mang về thẩm vấn kỹ càng!”

Mấy tên nha dịch liền xông tới Khuất Nguyên Đình!

Trong đám đông có người không đành lòng, lớn tiếng nhắc nhở:

“Chàng trai trẻ, mau chạy đi, đừng để bọn chúng bắt được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương