Vũ Lâm Lâm
-
Chương 8
Đứng ở trong cửa tiệm may lớn nhất trong kinh thành, Nhạc Cẩn Ngôn tò mò nhìn đông lại nhìn tây, các xiêm y rực rỡ muốn màu làm y hoa cả mắt. Ngô Chinh ở kinh thành có danh tiếng lớn, chưởng quầy tự mình đón tiếp, thấy Nhạc Cẩn Ngôn tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa liền có hảo cảm, tự mình chọn cho y vào món để thử.
Nhạc Cẩn Ngôn xem mấy bộ đó đều là tơ lụa tốt nhất, lắc đầu nói: “Ta hay bắt mạch cho bệnh nhân, tơ lụa này mài trên bàn sẽ nhanh hỏng, thỉnh chưởng quầy chọn cho ta chút vải dệt rắn chắc.”
Chưởng quầy kia đánh giá Nhạc Cẩn Ngôn một phen, ha ha cười nói: “Hiếm có vị tiểu ca này không thích đồ xinh đẹp.” liền chọn vài bộ xiêm y bằng bông ra, từ áo trong đến áo khoác, Nhạc Cẩn Ngôn vui mừng thử, quả nhiên vừa vặn đẹp người, Ngô Chinh lại mua thêm hai bộ miên bào. Ra khỏi cửa hàng may đã làm thời gian ăn trưa, Ngô Chinh liền đem Nhạc Cẩn Ngôn đến tửu lâu lớn nhất kinh thành ăn cơm.
Đứng trước “Khẩu phúc cư”, Nhạc Cẩn Ngôn liên tục cảm thán: “Oa, tửu lâu này thật lớn nha.”
Ngô Chinh vỗ vỗ đầu Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu quê mùa, mau vào thôi.” Kéo Nhạc Cẩn Ngôn vào tửu lâu, liền có tiểu nhị ân cần đón tiếp: “Khách quan có mấy người?”
Ngô Chinh nói: “Hai người, ta muốn chỗ ngồi tốt trên lầu.” rồi nhét cho tiểu nhị một khối bạc vụn. Tiểu nhị kia cười híp cả mắt, mang hai người lên lầu, tìm vị trí nhìn ra cửa sổ cho hai người. Ngô Chinh gọi đồ ăn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ghé vào cửa sổ tập trung nhìn xuống cảnh vật phía dưới, bất giác nở nụ cười, cũng không quản y mà bưng trà uống.
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường thấy vô cùng thú vị, chợt thấy hai người cưỡi ngựa từ đầu đường lại đây, ngựa kia vừa nhìn đã biết là ngựa tốt ngàn dặm, người trên ngựa dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng y phục đẹp đẽ quý giá, khí độ tôn quý không tầm thường, bất giác nhìn thêm một chút.
Hai người kia dừng lại trước cửa Khẩu phúc cư, một người ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn gặp tầm mắt của Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn thấy người nọ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ có thể so với Thụy vương, tuổi lớn hơn Thụy vương một chút, lại càng thêm thành thục phong độ, trong lòng liền có hảo cảm với người nọ, thấy người ấy nhìn qua, liền thân thiện hướng hắn cười một cái.
Người nọ thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì đã ngẩn ngơ, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cười lại càng ngẩn ngơ, người bên cạnh không hiểu liền nhìn theo, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cũng là sửng sốt. Ngô Chinh thấy tiểu nhị bưng đồ ăn lên liền bảo Nhạc Cẩn Ngôn ăn cơm, Nhạc Cẩn Ngôn lùi đầu về, nhìn một bàn đầy đồ ăn không khỏi mừng rỡ, bắt đầu cầm đũa ăn.
Nhạc Cẩn Ngôn vừa mới vui vẻ ăn mấy miếng chợt thấy Ngô Chinh buông đũa đứng lên, kinh ngạc nói: “Ngô đại ca sao lại không ăn vậy?”
Ngô Chinh hướng người đứng bên cạnh bàn thi lễ nói: “Vương gia.” Nhạc Cẩn Ngôn vừa nghe thấy hai chữ vương gia liền đau đầu, ngẩng lên thì thấy hai người mình vừa nhìn thấy, người Ngô Chinh thi lễ cũng là người vừa rồi cùng y đối diện, vội vàng cũng buông đũa đứng lên, vừa định nâng tay thì vương gia kia giữ lấy tay áo y nói: “Tiểu huynh đệ không cần đa lễ, ngồi xuống đi.” Kéo tay y, xốc áo choàng ngồi xuống.
Nhạc Cẩn Ngôn bị kéo cũng đành ngồi xuống, Ngô Chinh cùng người còn lại cũng ngồi. vương gia kia nói: “Ngô Chinh, vị tiểu huynh đệ này là ai a, ngươi giới thiệu cho bổn vương đi.”
Ngô Chinh vội nói: “Đây là bằng hữu đồng hương của tiểu nhân, tên Nhạc Cẩn Ngôn, đến kinh thành thăm tiểu nhân.”
Vương gia kia nói: “Nhạc Cẩn Ngôn?” Hắn hỏi người còn lại: “Đó không phải là đại phu mới tới phủ của lão lục sao? Quả nhiên bộ dán giống Quang Hoa như đúc a.”
Người nọ cười cười: “Bộ dáng giống nhau nhưng khí chất bất đồng, vị Nhạc công tử này ôn hòa, còn Quang Hoa công tử là trong trẻo nhưng lạnh lùng.”
Vương gia kia gật đầu: “Nói không sai, ánh mắt Trọng Tuyên quả nhiên độc đáo.”
Trọng Tuyên mỉm cười: “Đa tạ vương gia khen.” Hắn quay đầu nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đang chằm chằm nhìn vào bàn nói: “Nhạc công tử, vị này chính là Khánh vương, tứ ca của Thụy vương. Tai hạ Vương Trọng Tuyên.”
Nhạc Cẩn Ngôn đang nhìn chằm chằm bàn thức ăn mà chảy nước miếng, nghe vậy vội ngẩng đầu lên, cung kính kêu một tiếng: “Khánh vương gia. Vương công tử.”
Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn bộ dáng giống Tề Hạo Cẩm như đúc nhưng lại ôn hòa đáng yêu, không giống Tề Hạo Cẩm cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khỏi âm thầm thích. Khánh vương trong mấy vị vương gia nối tiếng thích kết giao bằng hữu, cùng Ngô Chinh với mấy người trong võ lâm quan hệ khá quen thuộc, tính cách cũng không câu nệ tiểu tiết, hơi có chút hào khí giang hồ. Hắn nhìn ra Nhạc Cẩn Ngôn đang một lòng muốn ăn, không khỏi cười, nói: “Ta cũng đói bụng, không bằng cùng các ngươi ăn, thế nào?”
Ngô Chinh liền đồng ý, hắn cùng Khánh vương vốn quen biết, lập tức gọi tiểu nhị mang thêm bát đũa, quay đầu thấy Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu có chút ủ rũ, nở nụ cười nói: “Tiểu Ngôn, Khánh vương gia thái độ làm người hào sảng, ngươi cứ thoải mái ăn uống.”
Khánh vương nghe Ngô Chinh gọi Nhạc Cẩn Ngôn thân thiết, bất giác nhìn Ngô Chinh, thấy vẻ mặt hắn ôn nhu cưng chiều nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, không khỏi cười thầm: “Hóa ra Liệt diễm đao uy danh hiển hách cũng có thời điểm nhu tình như nước a.” thấy Nhạc Cẩn Ngôn một bên đang chờ ăn nhưng còn ngại mình nên không dám nhúc nhích đũa, cười nói: “Nào nào, ăn thôi.”
Nhạc Cẩn Ngôn phát hiện Khánh vương gia này quả nhiên thái độ hào sảng, không chút làm cao nên cũng thả lỏng ra. Y vốn có tính tình sáng sủa thẳng thắn, lại hợp tính với Khánh vương, hai người tán gẫu đến hợp, lại có Vương Trọng Tuyên và Ngô Chinh nói cùng, Nhạc Cẩn Ngôn liền cảm thấy bữa cơm này vô cùng mỹ mãn, vui vẻ ra mặt.
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ cũng vui mừng, mắt thấy cơm nước xong, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Nhạc huynh đệ, hay là sau khi ăn xong bổn vương mang ngươi đi chung quanh một chút thế nào?” Hắn rất thích Nhạc Cẩn Ngôn, có chút mong bữa cơm không kết thúc nhanh như vậy.
Nhạc Cẩn Ngôn hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói “Hảo.” Khánh vương cười ha ha, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn xuống lầu. Ngô Chinh liền nói lời từ biệt với ba người ở cửa tửu lâu, Nhạc Cẩn Ngôn ngạc nhiên nói: “Ngô đại ca không đi cùng ta sao?” Có chút mất hứng.
Ngô Chinh xoa nắn mặt y nói: “Ta còn có chút việc, xong rồi vương gia sẽ đưa ngươi trở về. Hai ngày nữa ta đến Thụy vương phủ xem ngươi.” Hắn trong lòng nhớ đến bóng người nơi góc tường, biết Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên võ công rất tốt, Nhạc Cẩn Ngôn đi theo bọn họ sẽ không gặp vấn đề gì, liền vội trở về điều tra việc này. Nhạc Cẩn Ngôn nghe hắn nói như vậy cũng không đòi nữa, cười hì hì ôm hắn một chút rồi để hắn đi.
Khánh vương phát hiện Nhạc Cẩn Ngôn ở trước mặt người khác đều là cử chỉ hữu độ, lão luyện thành thục, chỉ ở trước mặt Ngô Chinh mới biểu hiện ra tâm tính thiếu niên, mới nhìn ra được y chẳng qua chỉ là hài tử chưa đến hai mươi, trong lòng biết quan hệ của y vào Ngô Chinh không tầm thường nhưng cũng không hỏi nhiều. Vương Trọng Tuyên mang ngựa lại đây, Khánh vương bế Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa của mình, xoay người ngồi lên phía sau Nhạc Cẩn Ngôn, giục ngựa chạy ra phố, ra khỏi cửa thành liền chạy như bay.
Nhạc Cẩn Ngôn chưa bao giờ cưỡi ngựa, ngựa kia là thiên lý mã tốt nhất, hai người chạy quá nhanh, Nhạc Cẩn Ngôn chỉ thấy cảnh vật lùi nhanh về phía sau, gió gào thét bên tai, trong lòng có chút sợ hãi, nhắm mắt, hai tay nắm chặt bờm ngựa sợ bị rơi xuống. Chợt nghe một tiếng cười khẽ bên tai, Khánh vương ôn nhu hỏi: “Sợ sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, Khánh vương dùng tay trái ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực nói: “Đạp Vân của ta rất ngoan, không sao đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn bị ôm chặt, cảm thấy an tâm một chút, mở mắt ra xem thì đã là vùng ngoại ôm, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, hơn nữa ngồi trên ngựa chạy ngắm cảnh lại có một kiểu thú vị, không khỏi vui vẻ nở nụ cười.
Khánh vương nghe được Nhạc Cẩn Ngôn cười ha ha, tâm tình cũng thư sướng, nói: “Ta mang ngươi đi đến chỗ này.” Giục ngựa chạy đến một dốc thoải, trước mắt mở rộng trong sáng, tới một bãi cỏ rộng rãi, xa xa còn có một rừng cây cùng một cái hồ nhỏ. Giờ đang là cuối thu, cây cỏ đã lụi tàn, giống như một cái thảm ở trên mặt được, hồ nước phản chiếu ánh mặt trời lóe sáng, có mấy con vịt trời đang bơi. Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ mở to mắt tán thưởng: “Thật đẹp.”
Vương Trọng Tuyên cũng đã theo đến, nghe vậy cười nói: “Chỗ này là vương gia phát hiện ra vào lần săn thú mùa đông năm ngoái, chưa bao giờ dẫn ai tới.”
Khánh vương mỉm cười nói: “Trọng Tuyên, hôm nay chúng ta liền đánh hai con vịt làm cơm ở đây đi.”
Vương Trọng Tuyên đáp ứng, hai người giục ngựa đến bên hồ. Khánh vương xoay người xuống ngựa, lại duỗi tay bế Nhạc Cẩn Ngôn xuống. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Vương Trọng Tuyên vào rừng chặt nhánh cây, trong lòng biết hắn muốn làm cái giá nướng liền tiến lên hỗ trợ. Y từ nhỏ thường cùng Lục Thận Hành đi ra ngoài nướng này nọ, vì thế mà bị sư phụ trách phạt không biết bao nhiêu lần, làm xong cái giá rất nhanh khiến Vương Trọng Tuyên có chút ngoài ý muốn.
Vương Trọng Tuyên thấy một mình Nhạc Cẩn Ngôn có thể làm được cái giá nên cùng Khánh vương đi săn vịt. Khi hai người trở về thấy Nhạc Cẩn Ngôn tay trái cầm cái một cọng cỏ ở trong nước, ta phải tập trung, mắt nhìn chằm chằm mặt nước, không khỏi thấy kỳ lạ.
Khánh vương hỏi: “Tiểu Nhạc huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu cười: “Ta đang bắt cá.”
Đang nói chuyện thì mắt Nhạc Cẩn Ngôn chợt lóe: “Đến đây.” Ra tay như chớp, đã bắt được một con cá to lên. Nhạc Cẩn Ngôn cao hứng cười to, Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên thì lắp bắp kinh hãi, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ra tay nhanh chóng chính xác có thể so với đương kim đệ nhất danh bài phóng ám khí Vô ảnh thủ Nghiêm Anh.
Nhạc Cẩn Ngôn cầm cá chạy tới, cười hì hì nói: “Tối nay ta nướng cá cho các ngươi ăn. Ta nướng cá ăn ngon lắm.” Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên liếc nhau, Khánh vương cười nói: “Hảo, xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn.”
Nhạc Cẩn Ngôn nướng quả nhiên ăn ngon, Vương Trọng Tuyên chỉ mang theo chút muối, Nhạc Cẩn Ngôn tìm trong rừng vài loại cỏ gia vị, cùng muối, nhét vào trong bụng vịt, cá. Nhạc Cẩn Ngôn trước nướng con vịt để Khánh vương và Vương Trọng Tuyên ăn, quả nhiên hương vị cực kỳ ngon đến nỗi Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên thi nhau khen ngợi.
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Khánh vương và Vương Trọng Tuyên thích thì trong lòng cũng vui vẻ, lại nướng tiếp cá. Lúc này trời đã tối, cảm giác mát mẻ nhưng Nhạc Cẩn Ngôn nướng cá gần bếp lửa cũng là đầu đầy mồ hôi, trên mặt dính nhọ nồi, ánh lửa bập bùng chiếu trên mặt y, bộ dáng rất buồn cười.
Khánh vương ăn mấy miếng, nhìn bộ dáng Nhạc Cẩn Ngôn, cầm lấy nhánh cây xiên cá nói: “Ngươi ăn vịt đi, ta nướng cá cho.”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Cá nướng phải chú ý độ lửa, cứ để ta nướng đi. Ta không đói, các ngươi cứ ăn trước.” chuyên tâm xoay cành cây trong tay làm cho cá chín đền, nướng một hồi mang ra nhìn, cười nói: “Xong.”
Cầm con cá kia lên, một cỗ mùi thơm bay vào mũi, Khánh vương cắn một miếng, thật sự là ngon không tả nổi, cười nói với Vương Trọng Tuyên: “Trọng Tuyên, mau nếm thử.”
Vương Trọng Tuyên ăn một miếng, khen: “Ta chưa bao giờ ăn cá ngon hơn thế này, vừa tươi lại có mùi thơm cây cỏ, hay lắm.”
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng nướng con vịt thứ hai thì thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này đúng là biết chăm sóc người khác.” Tìm khối cá nhiều thịt đưa đến bên miệng Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn đang nhìn chằm chằm vào vịt trên lửa, há mồm ngậm miếng thịt vào, thuận tiện liếm một chút đầu ngón tay Khánh vương, Khánh vương cảm giác đầu lưỡi mềm mại của Nhạc Cẩn Ngôn liếm vào tay mình, trong lòng chấn động nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lui tay về, lại lấy thêm thịt bón cho Nhạc Cẩn Ngôn. Vương Trọng Tuyên ở một bên nhìn rõ ràng, mỉm cười, vùi đầu ăn tiếp.
Ăn xong các thứ, tắt lửa, Vương Trọng Tuyên nhìn mặt trăng đã lên cao, nói: “Không còn sớm nữa, vương gia, chúng ta về thôi.”
Khánh vương hỏi Nhạc Cẩn Ngôn: “Hay là hôm nay ngươi đến quý phủ của ta ở một đêm đi? Sáng mai ta đưa ngươi về Thụy vương phủ.”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Ta đồng ý với Thụy vương là đêm nay phải về, vẫn là thỉnh nhờ vương gia đưa ta về.”
Khánh vương cũng không nói thêm nữa, ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, ba người liền chạy vào thành.
Nhạc Cẩn Ngôn xem mấy bộ đó đều là tơ lụa tốt nhất, lắc đầu nói: “Ta hay bắt mạch cho bệnh nhân, tơ lụa này mài trên bàn sẽ nhanh hỏng, thỉnh chưởng quầy chọn cho ta chút vải dệt rắn chắc.”
Chưởng quầy kia đánh giá Nhạc Cẩn Ngôn một phen, ha ha cười nói: “Hiếm có vị tiểu ca này không thích đồ xinh đẹp.” liền chọn vài bộ xiêm y bằng bông ra, từ áo trong đến áo khoác, Nhạc Cẩn Ngôn vui mừng thử, quả nhiên vừa vặn đẹp người, Ngô Chinh lại mua thêm hai bộ miên bào. Ra khỏi cửa hàng may đã làm thời gian ăn trưa, Ngô Chinh liền đem Nhạc Cẩn Ngôn đến tửu lâu lớn nhất kinh thành ăn cơm.
Đứng trước “Khẩu phúc cư”, Nhạc Cẩn Ngôn liên tục cảm thán: “Oa, tửu lâu này thật lớn nha.”
Ngô Chinh vỗ vỗ đầu Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu quê mùa, mau vào thôi.” Kéo Nhạc Cẩn Ngôn vào tửu lâu, liền có tiểu nhị ân cần đón tiếp: “Khách quan có mấy người?”
Ngô Chinh nói: “Hai người, ta muốn chỗ ngồi tốt trên lầu.” rồi nhét cho tiểu nhị một khối bạc vụn. Tiểu nhị kia cười híp cả mắt, mang hai người lên lầu, tìm vị trí nhìn ra cửa sổ cho hai người. Ngô Chinh gọi đồ ăn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ghé vào cửa sổ tập trung nhìn xuống cảnh vật phía dưới, bất giác nở nụ cười, cũng không quản y mà bưng trà uống.
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường thấy vô cùng thú vị, chợt thấy hai người cưỡi ngựa từ đầu đường lại đây, ngựa kia vừa nhìn đã biết là ngựa tốt ngàn dặm, người trên ngựa dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng y phục đẹp đẽ quý giá, khí độ tôn quý không tầm thường, bất giác nhìn thêm một chút.
Hai người kia dừng lại trước cửa Khẩu phúc cư, một người ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn gặp tầm mắt của Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn thấy người nọ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ có thể so với Thụy vương, tuổi lớn hơn Thụy vương một chút, lại càng thêm thành thục phong độ, trong lòng liền có hảo cảm với người nọ, thấy người ấy nhìn qua, liền thân thiện hướng hắn cười một cái.
Người nọ thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì đã ngẩn ngơ, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cười lại càng ngẩn ngơ, người bên cạnh không hiểu liền nhìn theo, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cũng là sửng sốt. Ngô Chinh thấy tiểu nhị bưng đồ ăn lên liền bảo Nhạc Cẩn Ngôn ăn cơm, Nhạc Cẩn Ngôn lùi đầu về, nhìn một bàn đầy đồ ăn không khỏi mừng rỡ, bắt đầu cầm đũa ăn.
Nhạc Cẩn Ngôn vừa mới vui vẻ ăn mấy miếng chợt thấy Ngô Chinh buông đũa đứng lên, kinh ngạc nói: “Ngô đại ca sao lại không ăn vậy?”
Ngô Chinh hướng người đứng bên cạnh bàn thi lễ nói: “Vương gia.” Nhạc Cẩn Ngôn vừa nghe thấy hai chữ vương gia liền đau đầu, ngẩng lên thì thấy hai người mình vừa nhìn thấy, người Ngô Chinh thi lễ cũng là người vừa rồi cùng y đối diện, vội vàng cũng buông đũa đứng lên, vừa định nâng tay thì vương gia kia giữ lấy tay áo y nói: “Tiểu huynh đệ không cần đa lễ, ngồi xuống đi.” Kéo tay y, xốc áo choàng ngồi xuống.
Nhạc Cẩn Ngôn bị kéo cũng đành ngồi xuống, Ngô Chinh cùng người còn lại cũng ngồi. vương gia kia nói: “Ngô Chinh, vị tiểu huynh đệ này là ai a, ngươi giới thiệu cho bổn vương đi.”
Ngô Chinh vội nói: “Đây là bằng hữu đồng hương của tiểu nhân, tên Nhạc Cẩn Ngôn, đến kinh thành thăm tiểu nhân.”
Vương gia kia nói: “Nhạc Cẩn Ngôn?” Hắn hỏi người còn lại: “Đó không phải là đại phu mới tới phủ của lão lục sao? Quả nhiên bộ dán giống Quang Hoa như đúc a.”
Người nọ cười cười: “Bộ dáng giống nhau nhưng khí chất bất đồng, vị Nhạc công tử này ôn hòa, còn Quang Hoa công tử là trong trẻo nhưng lạnh lùng.”
Vương gia kia gật đầu: “Nói không sai, ánh mắt Trọng Tuyên quả nhiên độc đáo.”
Trọng Tuyên mỉm cười: “Đa tạ vương gia khen.” Hắn quay đầu nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đang chằm chằm nhìn vào bàn nói: “Nhạc công tử, vị này chính là Khánh vương, tứ ca của Thụy vương. Tai hạ Vương Trọng Tuyên.”
Nhạc Cẩn Ngôn đang nhìn chằm chằm bàn thức ăn mà chảy nước miếng, nghe vậy vội ngẩng đầu lên, cung kính kêu một tiếng: “Khánh vương gia. Vương công tử.”
Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn bộ dáng giống Tề Hạo Cẩm như đúc nhưng lại ôn hòa đáng yêu, không giống Tề Hạo Cẩm cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khỏi âm thầm thích. Khánh vương trong mấy vị vương gia nối tiếng thích kết giao bằng hữu, cùng Ngô Chinh với mấy người trong võ lâm quan hệ khá quen thuộc, tính cách cũng không câu nệ tiểu tiết, hơi có chút hào khí giang hồ. Hắn nhìn ra Nhạc Cẩn Ngôn đang một lòng muốn ăn, không khỏi cười, nói: “Ta cũng đói bụng, không bằng cùng các ngươi ăn, thế nào?”
Ngô Chinh liền đồng ý, hắn cùng Khánh vương vốn quen biết, lập tức gọi tiểu nhị mang thêm bát đũa, quay đầu thấy Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu có chút ủ rũ, nở nụ cười nói: “Tiểu Ngôn, Khánh vương gia thái độ làm người hào sảng, ngươi cứ thoải mái ăn uống.”
Khánh vương nghe Ngô Chinh gọi Nhạc Cẩn Ngôn thân thiết, bất giác nhìn Ngô Chinh, thấy vẻ mặt hắn ôn nhu cưng chiều nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, không khỏi cười thầm: “Hóa ra Liệt diễm đao uy danh hiển hách cũng có thời điểm nhu tình như nước a.” thấy Nhạc Cẩn Ngôn một bên đang chờ ăn nhưng còn ngại mình nên không dám nhúc nhích đũa, cười nói: “Nào nào, ăn thôi.”
Nhạc Cẩn Ngôn phát hiện Khánh vương gia này quả nhiên thái độ hào sảng, không chút làm cao nên cũng thả lỏng ra. Y vốn có tính tình sáng sủa thẳng thắn, lại hợp tính với Khánh vương, hai người tán gẫu đến hợp, lại có Vương Trọng Tuyên và Ngô Chinh nói cùng, Nhạc Cẩn Ngôn liền cảm thấy bữa cơm này vô cùng mỹ mãn, vui vẻ ra mặt.
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ cũng vui mừng, mắt thấy cơm nước xong, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Nhạc huynh đệ, hay là sau khi ăn xong bổn vương mang ngươi đi chung quanh một chút thế nào?” Hắn rất thích Nhạc Cẩn Ngôn, có chút mong bữa cơm không kết thúc nhanh như vậy.
Nhạc Cẩn Ngôn hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói “Hảo.” Khánh vương cười ha ha, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn xuống lầu. Ngô Chinh liền nói lời từ biệt với ba người ở cửa tửu lâu, Nhạc Cẩn Ngôn ngạc nhiên nói: “Ngô đại ca không đi cùng ta sao?” Có chút mất hứng.
Ngô Chinh xoa nắn mặt y nói: “Ta còn có chút việc, xong rồi vương gia sẽ đưa ngươi trở về. Hai ngày nữa ta đến Thụy vương phủ xem ngươi.” Hắn trong lòng nhớ đến bóng người nơi góc tường, biết Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên võ công rất tốt, Nhạc Cẩn Ngôn đi theo bọn họ sẽ không gặp vấn đề gì, liền vội trở về điều tra việc này. Nhạc Cẩn Ngôn nghe hắn nói như vậy cũng không đòi nữa, cười hì hì ôm hắn một chút rồi để hắn đi.
Khánh vương phát hiện Nhạc Cẩn Ngôn ở trước mặt người khác đều là cử chỉ hữu độ, lão luyện thành thục, chỉ ở trước mặt Ngô Chinh mới biểu hiện ra tâm tính thiếu niên, mới nhìn ra được y chẳng qua chỉ là hài tử chưa đến hai mươi, trong lòng biết quan hệ của y vào Ngô Chinh không tầm thường nhưng cũng không hỏi nhiều. Vương Trọng Tuyên mang ngựa lại đây, Khánh vương bế Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa của mình, xoay người ngồi lên phía sau Nhạc Cẩn Ngôn, giục ngựa chạy ra phố, ra khỏi cửa thành liền chạy như bay.
Nhạc Cẩn Ngôn chưa bao giờ cưỡi ngựa, ngựa kia là thiên lý mã tốt nhất, hai người chạy quá nhanh, Nhạc Cẩn Ngôn chỉ thấy cảnh vật lùi nhanh về phía sau, gió gào thét bên tai, trong lòng có chút sợ hãi, nhắm mắt, hai tay nắm chặt bờm ngựa sợ bị rơi xuống. Chợt nghe một tiếng cười khẽ bên tai, Khánh vương ôn nhu hỏi: “Sợ sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, Khánh vương dùng tay trái ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực nói: “Đạp Vân của ta rất ngoan, không sao đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn bị ôm chặt, cảm thấy an tâm một chút, mở mắt ra xem thì đã là vùng ngoại ôm, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, hơn nữa ngồi trên ngựa chạy ngắm cảnh lại có một kiểu thú vị, không khỏi vui vẻ nở nụ cười.
Khánh vương nghe được Nhạc Cẩn Ngôn cười ha ha, tâm tình cũng thư sướng, nói: “Ta mang ngươi đi đến chỗ này.” Giục ngựa chạy đến một dốc thoải, trước mắt mở rộng trong sáng, tới một bãi cỏ rộng rãi, xa xa còn có một rừng cây cùng một cái hồ nhỏ. Giờ đang là cuối thu, cây cỏ đã lụi tàn, giống như một cái thảm ở trên mặt được, hồ nước phản chiếu ánh mặt trời lóe sáng, có mấy con vịt trời đang bơi. Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ mở to mắt tán thưởng: “Thật đẹp.”
Vương Trọng Tuyên cũng đã theo đến, nghe vậy cười nói: “Chỗ này là vương gia phát hiện ra vào lần săn thú mùa đông năm ngoái, chưa bao giờ dẫn ai tới.”
Khánh vương mỉm cười nói: “Trọng Tuyên, hôm nay chúng ta liền đánh hai con vịt làm cơm ở đây đi.”
Vương Trọng Tuyên đáp ứng, hai người giục ngựa đến bên hồ. Khánh vương xoay người xuống ngựa, lại duỗi tay bế Nhạc Cẩn Ngôn xuống. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Vương Trọng Tuyên vào rừng chặt nhánh cây, trong lòng biết hắn muốn làm cái giá nướng liền tiến lên hỗ trợ. Y từ nhỏ thường cùng Lục Thận Hành đi ra ngoài nướng này nọ, vì thế mà bị sư phụ trách phạt không biết bao nhiêu lần, làm xong cái giá rất nhanh khiến Vương Trọng Tuyên có chút ngoài ý muốn.
Vương Trọng Tuyên thấy một mình Nhạc Cẩn Ngôn có thể làm được cái giá nên cùng Khánh vương đi săn vịt. Khi hai người trở về thấy Nhạc Cẩn Ngôn tay trái cầm cái một cọng cỏ ở trong nước, ta phải tập trung, mắt nhìn chằm chằm mặt nước, không khỏi thấy kỳ lạ.
Khánh vương hỏi: “Tiểu Nhạc huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu cười: “Ta đang bắt cá.”
Đang nói chuyện thì mắt Nhạc Cẩn Ngôn chợt lóe: “Đến đây.” Ra tay như chớp, đã bắt được một con cá to lên. Nhạc Cẩn Ngôn cao hứng cười to, Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên thì lắp bắp kinh hãi, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ra tay nhanh chóng chính xác có thể so với đương kim đệ nhất danh bài phóng ám khí Vô ảnh thủ Nghiêm Anh.
Nhạc Cẩn Ngôn cầm cá chạy tới, cười hì hì nói: “Tối nay ta nướng cá cho các ngươi ăn. Ta nướng cá ăn ngon lắm.” Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên liếc nhau, Khánh vương cười nói: “Hảo, xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn.”
Nhạc Cẩn Ngôn nướng quả nhiên ăn ngon, Vương Trọng Tuyên chỉ mang theo chút muối, Nhạc Cẩn Ngôn tìm trong rừng vài loại cỏ gia vị, cùng muối, nhét vào trong bụng vịt, cá. Nhạc Cẩn Ngôn trước nướng con vịt để Khánh vương và Vương Trọng Tuyên ăn, quả nhiên hương vị cực kỳ ngon đến nỗi Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên thi nhau khen ngợi.
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Khánh vương và Vương Trọng Tuyên thích thì trong lòng cũng vui vẻ, lại nướng tiếp cá. Lúc này trời đã tối, cảm giác mát mẻ nhưng Nhạc Cẩn Ngôn nướng cá gần bếp lửa cũng là đầu đầy mồ hôi, trên mặt dính nhọ nồi, ánh lửa bập bùng chiếu trên mặt y, bộ dáng rất buồn cười.
Khánh vương ăn mấy miếng, nhìn bộ dáng Nhạc Cẩn Ngôn, cầm lấy nhánh cây xiên cá nói: “Ngươi ăn vịt đi, ta nướng cá cho.”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Cá nướng phải chú ý độ lửa, cứ để ta nướng đi. Ta không đói, các ngươi cứ ăn trước.” chuyên tâm xoay cành cây trong tay làm cho cá chín đền, nướng một hồi mang ra nhìn, cười nói: “Xong.”
Cầm con cá kia lên, một cỗ mùi thơm bay vào mũi, Khánh vương cắn một miếng, thật sự là ngon không tả nổi, cười nói với Vương Trọng Tuyên: “Trọng Tuyên, mau nếm thử.”
Vương Trọng Tuyên ăn một miếng, khen: “Ta chưa bao giờ ăn cá ngon hơn thế này, vừa tươi lại có mùi thơm cây cỏ, hay lắm.”
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng nướng con vịt thứ hai thì thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này đúng là biết chăm sóc người khác.” Tìm khối cá nhiều thịt đưa đến bên miệng Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn đang nhìn chằm chằm vào vịt trên lửa, há mồm ngậm miếng thịt vào, thuận tiện liếm một chút đầu ngón tay Khánh vương, Khánh vương cảm giác đầu lưỡi mềm mại của Nhạc Cẩn Ngôn liếm vào tay mình, trong lòng chấn động nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lui tay về, lại lấy thêm thịt bón cho Nhạc Cẩn Ngôn. Vương Trọng Tuyên ở một bên nhìn rõ ràng, mỉm cười, vùi đầu ăn tiếp.
Ăn xong các thứ, tắt lửa, Vương Trọng Tuyên nhìn mặt trăng đã lên cao, nói: “Không còn sớm nữa, vương gia, chúng ta về thôi.”
Khánh vương hỏi Nhạc Cẩn Ngôn: “Hay là hôm nay ngươi đến quý phủ của ta ở một đêm đi? Sáng mai ta đưa ngươi về Thụy vương phủ.”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Ta đồng ý với Thụy vương là đêm nay phải về, vẫn là thỉnh nhờ vương gia đưa ta về.”
Khánh vương cũng không nói thêm nữa, ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, ba người liền chạy vào thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook