Vũ Lâm Lâm
-
Chương 13
Đêm đó trận tuyết đầu mùa đông đã rơi xuống, tuyết năm nay rơi muộn, trận đầu này thật lớn, bông tuyết bay một đêm, sang hôm sau lúc ngừng trên mặt đất đã có một lớp tuyết sâu hàng thước, ngoài phòng một mảnh trắng xóa.
Nhạc Cẩn Ngôn chưa bao giờ gặp tuyết lớn như vậy, khi ở nhà hàng năm cũng sẽ có vài lần tuyết rơi nhưng không nhiều, tuyết kia rơi xuống đất liền biến thành nước, lầy lội, vừa ướt vừa trơn, Lục Thận Hành mỗi lần ra ngoài sẽ bị ngã, biến thành một thân bùn đất, mông nở hoa, Nhạc Cẩn Ngôn mỗi lần đều giúp hắn giặt y phục, nhóm bếp cho hắn sưởi. Hiện giờ tuyết trắng này thật chói mắt, lại mềm, ngã lên cũng không sao.
Nhạc Cẩn Ngôn đứng bên cửa sổ, thấy vài cành hồng mai trong tuyết trắng, trông rất đẹp mắt, bất giác ngây người. Nha hoàn bưng mâm vào, cười hì hì nói: “Tiểu Nhạc đại phu, hôm nay Vương gia vào triều sớm, ngài ăn sáng một mình đi.” Nhạc Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần, lại đây ngồi, ăn sáng, cất mấy phong bạc kia vào ngực rồi ra cửa lớn.
Vừa đến trung đình, Lưu bả thở hổn hển đuổi theo sau: “Tiểu Nhạc đại phu, ngươi chờ đã, Vương gia phân phó dùng kiệu đưa ngươi đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ muốn từ chối, Lưu bá một phen giữ chặt, túm tới cửa, quả nhiên kiệu đã chờ ở đó. Lưu bá không chờ phân trần nhét Nhạc Cẩn Ngôn vào trong kiệu, phân phó kiệu phu khởi kiệu. Những kiệu phu này đã quen với thời tiết, ở trong tuyết vẫn đi nhanh, qua một lúc đã đến cửa Long Uy tiêu cục. Nhạc Cẩn Ngôn xuống kiệu, cảm tạ mấy kiệu phu kia, lúc này mới nhờ người trông cửa thông báo.
Ngô Chinh ngay lập tức đi ra, lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Ta biết ngay trong vòng mấy ngày này ngươi sẽ lại đây mà, áp tải hai chuyến tiêu quả nhiên ngươi đã tới rồi.” Hắn quan sát Nhạc Cẩn Ngôn một chút, nhíu mí, sờ sờ mặt Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Sao gầy đi nhiều vậy?” Nhạc Cẩn Ngôn thản nhiên cười nói: “Nhiều ngày qua chữa chân cho Vương gia, mệt một chút.” Ngô Chinh không tin, nhưng hắn biết tính Nhạc Cẩn Ngôn, tuy là ôn hòa nhưng cũng vô cùng quật cường, lập tức không hỏi lại, kéo Nhạc Cẩn Ngôn vào sân.
Mấy tiêu sư thấy Nhạc Cẩn Ngôn lại tới nữa liền tiến lên đón tiếp. Một tiêu sư trẻ tuổi mày rậm mắt to cười nói: “Tiểu Nhạc đại phu chắc chưa nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy nhỉ, ngươi bảo Ngô đại ca đưa ngươi đi Yến sơn xem cảnh tuyết đi. Ở đó nhiều hoa mai nhất, vừa thơm vừa đẹp.” Nhạc Cẩn Ngôn có chút tâm động, giương mắt nhìn Ngô Chinh. Ngô Chinh biết trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn có tâm sự, nghĩ rằng mang Nhạc Cẩn Ngôn đi giải sầu cũng tốt, liền gọi người dắt ngựa đến, mang theo chút lương khô cùng bầu rượu, hai người đến Yến sơn.
Ngựa kia là ngựa tốt nhất trong tiêu cục, mặc dù kém Đạp Vân của Khánh vương, nhưng cước trình cũng không chậm, đi hai canh giờ trên tuyết liền đến Yến sơn. Yến sơn có nhiều hoa mai, mỗi khi trời đổ tuyết, thường xuyên có vương tôn quý tộc đến thưởng mai, người bình thường không vào được, lão đại Long Uy tiêu cục cùng phương trượng là hảo bằng hữu, thường xuyên dẫn theo Ngô Chinh lên núi tìm phương trượng, bởi vậy chúng tăng cũng biết mối quan hệ của Ngô Chinh với phương trượng. Hai người đến Sùng Quang Tự, tiểu hòa thượng trông cửa thấy là Ngô Chinh, cười hì hì nói: “Ngô tiêu đầu, đến ngắm hoa sao?”
Ngô Chinh chỉ vào Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đúng, ta mang tiểu huynh đệ này lên ngắm hoa mai.” Tiểu hòa thượng nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, lại nhìn Ngô Chinh nói: “Bên trong vừa có một đám người, hình như chức rất cao, các ngươi tránh xa họ một chút nhé.” Ngô Chinh đồng ý, tiểu hòa thượng mở cửa, dắt ngựa vào chuồng. Ngô Chinh kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói: “Hoa mai ở Sùng Quang Tự này là nổi danh ở kinh thành, chúng ta có thể chậm rãi ngắm, nếu muộn thì có thể ở lại chùa.” Nhạc Cẩn Ngôn ngửi thấy mùi thơm ngát, khẩn cấp đi vào trong, khi nhìn thấy rừng hoa trước mắt không khỏi sợ hãi than ra tiếng.
Hoa mai ở Sùng Quang Tự chỉ có một loại hồng mai, nửa triền núi trồng hồng mai đỏ như son, ánh vào tuyết trắng, thật sự là vô cùng xinh đẹp. Nhạc Cẩn Ngôn trợn mắt há mồm, lôi kéo Ngô Chinh đi vào rừng mai, chỉ biết ngây ngô cười, Ngô Chinh thấy Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ thì cũng vui theo, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Sườn núi này có đình xem hoa rất tốt, chúng ta đến đó đi.” Hai người chậm rãi đến sườn núi, đi một lúc thì nghe được tiếng cười nói, Ngô Chinh ngẩng đầu nhìn theo, nói: “Hóa ra là Khánh vương gia.”
Hôm nay Khánh vương thấy tuyết rơi, nhớ tới hoa mai ở Sùng Quang Tự, nhất thời hứng khởi liền dẫn theo vài vị cơ thiếp đến thưởng mai. Khánh vương ngồi ở đình trên cao, Ngô Chinh nhìn rõ ràng, thấy hoàng y nữ tử đứng đằng sau đang đấm lưng cho Khánh vương; trong lòng ôm một lục y nữ tử, từng miếng bón trái cây cho hắn; đối diện là hồng y nữ tử, thỉnh thoảng nâng chén rượu đến bên miệng hắn. Hoàng y nữ tử kia không biết nói gì đó, Khánh vương cười to một trận, cúi đầu hôn lên môi lục y nữ tử, hai người ôm thành một đoàn, hoàng y nữ tử cùng hồng y nữ tử ở một bên che miệng cười, ba nữ tử đó đều là tuyệt sắc giai nhân, phong tư trác tuyệt.
Ngô Chinh cười nói: “Khánh vương đúng là trái ôm phải ấp, diễm phúc a.” quay đầu lại muốn gọi Nhạc Cẩn Ngôn lên, đã thấy Nhạc Cẩn Ngôn sắc mặt tái nhợt, kéo tay áo mình, run giọng nói: “Ngô đại ca, chúng ta trở về đi.”
Ngô Chinh sửng sốt một chút, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu, lông mi không ngừng rung động, gần như sắp khóc, trong lòng vừa động, nghĩ đến việc Nhạc Cẩn Ngôn gầy yếu, không khỏi thở dài, ôm vai Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Khánh vương đang cùng cơ thiếp chơi đùa, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy bóng người trong rừng mai, đẩy mạnh Xuân Ý trong ngực ra, muốn đứng dậy lao ra bên ngoài, rồi lại đứng chết lặng. Lăng Tiêu cũng thấy thân ảnh Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Khánh vương vẻ mặt buồn bã, âm thầm thở dài, cầm bầu rượu cười nói: “Vương gia đẩy Xuân Ý muội muội ra, có phải là muốn đổi Doanh Hương tỷ tỷ?” rồi đưa mắt với Xuân Ý và Doanh Hương. Hai người Xuân Ý và Doanh Hương vốn hiểu ý người, tiến lên vây quanh Khánh vương, một trận hỗn nháo, Khánh vương đành phải ngồi xuống lại chẳng còn hứng thú gì nữa, lung tung uống vài chén rượu rồi vội vàng xuống núi.
Nhạc Cẩn Ngôn ở trên đường không nói lời nào, lui vào ngực Ngô Chinh. Ngô Chinh nắm lấy vai Nhạc Cẩn Ngôn, cảm thấy xương cốt đều nhô ra, bất giác ảm đảm. Vào thành Ngô Chinh nói: “Tiểu Ngôn, hôm nay trời lạnh, chúng ta gọi vài sư phó đến rồi về nhà xâu thịt dê nướng được không?” Nhạc Cẩn Ngôn nâng mắt, cười cười nói: “Hảo.”
Nhóm tiêu sư nghe nói có thịt dê ăn đều tấm tắc, trừ những người đã có vợ thì có đến bảy tám tiêu sư chen chúc trong phòng nhỏ của Ngô Chinh, khí thế ngất trời mà ăn thịt dê. Những người này đều là những hán tử hào phóng, ăn khối thịt to, lớn tiếng chơi đoán số, uống chén rượu lớn, huyên náo đến mức bay cả nóc nhà.
Nhạc Cẩn Ngôn hồi phục tinh thần, hi hi ha ha theo chân bọn họ cưới thịt, chơi đoán số uống rượu. Quyền nghệ của y quá kém, luôn thua, thua liền cười hì hì nâng cốc uống, mày cũng không nhăn một chút, khiến nhóm tiêu sư trầm trồ khen ngợi. Tửu lượng của Nhạc Cẩn Ngôn kỳ thật rất kém, sau khi thua vài lần thì uống đến đỏ bừng cả mặt. Ngô Chinh ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào buồng trong, cởi hài, đắp chăn rồi mới ra ngoài uống rượu tiếp. Cơm no rượu say, cười đùa đủ rồi, nhóm tiêu sư lúc này mới cáo từ mà đi.
Ngô Chinh đóng cửa, quay về xem Nhạc Cẩn Ngôn thì thấy Nhạc Cẩn Ngôn mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, trong lòng khố sở, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Tiểu Ngôn, trong lòng khó chịu thì nói cho đại ca đi.” Nhạc Cẩn Ngôn quay đầu nhìn Ngô Chinh, bỗng nhiên cười hì hì nói: “Ngươi là Ngô đại ca.” Ngô Chinh gật đầu: “Ừ, ta là Ngô đại ca.”
Nhạc Cẩn Ngôn lẩm bẩm: “Là Ngô đại ca hiểu rõ Tiểu Ngôn nhất.” lấy tay che miệng, Ngô Chinh biết y uống nhiều muốn ói, vội bế y cúi xuống bên giường, quả nhiên Nhạc Cẩn Ngôn ói một ngụm, Ngô Chinh nhẹ nhàng vỗ lưng cho Nhạc Cẩn Ngôn, đợi y ói xong thì cầm nước cho y súc miệng, lại vào bếp lấy tro rắc lên chỗ ói rồi quét ra ngoài, trở về thấy Nhạc Cẩn Ngôn nhắm mắt ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt và mồ hôi. Thở dài, lấy khăn mặt lau mặt cho Nhạc Cẩn Ngôn, đắp chăn, lại nghe Nhạc Cẩn Ngôn than thở nói mớ.
Ngô Chinh thấy Nhạc Cẩn Ngôn còn đang nhắm nghiền hai mắt, biết là y đang nói say, liền ôm y vào trong ngực vỗ nhẹ. Nhạc Cẩn Ngôn nói mơ hồ, Ngô Chinh nghe xong một lúc mới hiểu là y nói cái gì, không khỏi vừa khổ sở vừa đau lòng. Nhạc Cẩn Ngôn nói xong thì khóc lên, Ngô Chinh càng không ngừng lau nước mắt cho y, cho đến tận bình minh, Nhạc Cẩn Ngôn mới nặng nề ngủ. Ngô Chinh nhìn mặt Nhạc Cẩn Ngôn còn mang theo nước mắt, nhíu mày, giống như đang ngủ cũng không yên ổn, tròng lòng đau đớn.
Ngô Chinh lần đầu tiên gặp Nhạc Cẩn Ngôn là năm tám tuổi, khi đó Nhạc Cẩn Ngôn mới chỉ ba, bốn tháng tuổi, được quấn trong tã lót thêu hoa hồng bạch đế, khuôn mặt nhỏ bằng nắm tay đông lạnh đến phát xanh, hơi thở yếu gần như không thấy. Ngô Chinh ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn từ một mảnh huyết quang, sư phụ đi tới nói: “Từ nay về sau ngươi làm đại ca đứa nhỏ này, chăm sóc nó thật tốt nhé.” Sư phụ của Ngô Chinh là Nhạc Thanh Viễn đem họ của mình cho Nhạc Cẩn Ngôn, lại lấy tên, mang theo Ngô Chinh cùng Nhạc Cẩn Ngôn đến ẩn cư ở Tương Tây.
Nhạc Thanh Viễn mất bảy ngày truyền chân khí mới cứu được cái mạng nhỏ của Nhạc Cẩn Ngôn, chăm sóc Nhạc Cẩn Ngôn lại là một vấn đề lớn. Nhạc Thanh Viễn võ công cao cường nhưng việc vặt trong cuộc sống thì lại rối tinh rối mù, đành giao cho đứa nhỏ Ngô Chinh vừa làm đại ca vừa làm mẫu thân.
Khi đó Nhạc Cẩn Ngôn chưa biết ăn đồ gì, lại tìm không thấy bà vú, Nhạc Cẩn Ngôn nho nhỏ đói đến khóc nháo, chỉ biết quơ quơ cánh tay gầy nhỏ. Ngô Chinh tìm được một con dê đang có sữa trong thôn, lấy sữa dê đút cho Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn còn chưa biết uống, uống đến miếng thứ hai liền khóc khàn cả giọng, mặt phát tím. Ngô Chinh đành chấm sữa dê đưa vào miệng Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn ngậm ngón tay Ngô Chinh hút, giống như trẻ con hút sữa từ vú mẹ, đó là một cảm giác hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại, Ngô Chinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Cẩn Ngôn, âm thầm thề phải cố gắng chăm sóc Nhạc Cẩn Ngôn cả đời.
Nhạc Cẩn Ngôn nho nhỏ chính là cái đuôi của Ngô Chinh, từ khi biết đi tập tễnh liền không rời Ngô Chinh, buổi tối nào cũng phải Ngô Chinh ôm mới ngủ được. Nhạc Cẩn Ngôn thể nhược nhiều bệnh, Nhạc Thanh Viễn nói y thụ hàn quá nặng, bị thương tạng phủ, không thể luyện võ, chỉ soạn một bộ quyền dưỡng thân cho y luyện. Nhạc Cẩn Ngôn lên sáu tuổi thì một người bằng hữu của Nhạc Thanh Viễn, năm đó là thánh y vang danh thiên hạ Trần An tìm được chỗ bọn họ ẩn cư, Nhạc Thanh Viễn liền cho Nhạc Cẩn Ngôn theo Trần An học y.
Sau khi Trần An thu Nhạc Cẩn Ngôn làm đồ đệ không cho y cùng Ngô Chinh ngủ nữa. Nhạc Cẩn Ngôn từ nhỏ liền đặc biệt nghe lời, sư phụ nói thế nào liền nghe thế ấy, không dám đi tìm Ngô Chinh, chỉ một mình lui vào trong góc giường sợ hãi khóc cả đêm. Ngô Chinh nửa đêm vụng trộm vào phòng Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn lui thành một đoàn trong góc giường, khóc đến mệt rồi ngủ, trên mặt đều là nước mũi nước mắt. Ngô Chinh mười bốn tuổi cùng Trần An cãi nhau một trận, bị sư phụ phạt ba ngày không được ăn cơm, Nhạc Cẩn Ngôn khóc không ăn cơm cùng Ngô Chinh, hai sư phụ thấy vậy đành phải theo hai đứa nhỏ.
Nhạc Cẩn Ngôn là do Ngô Chinh từ nhỏ coi như trân bảo mà nuôi lớn, hiện nay thấy Nhạc Cẩn Ngôn thương tâm, tất nhiên là đau lòng vô cùng, ôm Nhạc Cẩn Ngôn ngồi suốt một đêm.
Nhạc Cẩn Ngôn chưa bao giờ gặp tuyết lớn như vậy, khi ở nhà hàng năm cũng sẽ có vài lần tuyết rơi nhưng không nhiều, tuyết kia rơi xuống đất liền biến thành nước, lầy lội, vừa ướt vừa trơn, Lục Thận Hành mỗi lần ra ngoài sẽ bị ngã, biến thành một thân bùn đất, mông nở hoa, Nhạc Cẩn Ngôn mỗi lần đều giúp hắn giặt y phục, nhóm bếp cho hắn sưởi. Hiện giờ tuyết trắng này thật chói mắt, lại mềm, ngã lên cũng không sao.
Nhạc Cẩn Ngôn đứng bên cửa sổ, thấy vài cành hồng mai trong tuyết trắng, trông rất đẹp mắt, bất giác ngây người. Nha hoàn bưng mâm vào, cười hì hì nói: “Tiểu Nhạc đại phu, hôm nay Vương gia vào triều sớm, ngài ăn sáng một mình đi.” Nhạc Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần, lại đây ngồi, ăn sáng, cất mấy phong bạc kia vào ngực rồi ra cửa lớn.
Vừa đến trung đình, Lưu bả thở hổn hển đuổi theo sau: “Tiểu Nhạc đại phu, ngươi chờ đã, Vương gia phân phó dùng kiệu đưa ngươi đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ muốn từ chối, Lưu bá một phen giữ chặt, túm tới cửa, quả nhiên kiệu đã chờ ở đó. Lưu bá không chờ phân trần nhét Nhạc Cẩn Ngôn vào trong kiệu, phân phó kiệu phu khởi kiệu. Những kiệu phu này đã quen với thời tiết, ở trong tuyết vẫn đi nhanh, qua một lúc đã đến cửa Long Uy tiêu cục. Nhạc Cẩn Ngôn xuống kiệu, cảm tạ mấy kiệu phu kia, lúc này mới nhờ người trông cửa thông báo.
Ngô Chinh ngay lập tức đi ra, lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Ta biết ngay trong vòng mấy ngày này ngươi sẽ lại đây mà, áp tải hai chuyến tiêu quả nhiên ngươi đã tới rồi.” Hắn quan sát Nhạc Cẩn Ngôn một chút, nhíu mí, sờ sờ mặt Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Sao gầy đi nhiều vậy?” Nhạc Cẩn Ngôn thản nhiên cười nói: “Nhiều ngày qua chữa chân cho Vương gia, mệt một chút.” Ngô Chinh không tin, nhưng hắn biết tính Nhạc Cẩn Ngôn, tuy là ôn hòa nhưng cũng vô cùng quật cường, lập tức không hỏi lại, kéo Nhạc Cẩn Ngôn vào sân.
Mấy tiêu sư thấy Nhạc Cẩn Ngôn lại tới nữa liền tiến lên đón tiếp. Một tiêu sư trẻ tuổi mày rậm mắt to cười nói: “Tiểu Nhạc đại phu chắc chưa nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy nhỉ, ngươi bảo Ngô đại ca đưa ngươi đi Yến sơn xem cảnh tuyết đi. Ở đó nhiều hoa mai nhất, vừa thơm vừa đẹp.” Nhạc Cẩn Ngôn có chút tâm động, giương mắt nhìn Ngô Chinh. Ngô Chinh biết trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn có tâm sự, nghĩ rằng mang Nhạc Cẩn Ngôn đi giải sầu cũng tốt, liền gọi người dắt ngựa đến, mang theo chút lương khô cùng bầu rượu, hai người đến Yến sơn.
Ngựa kia là ngựa tốt nhất trong tiêu cục, mặc dù kém Đạp Vân của Khánh vương, nhưng cước trình cũng không chậm, đi hai canh giờ trên tuyết liền đến Yến sơn. Yến sơn có nhiều hoa mai, mỗi khi trời đổ tuyết, thường xuyên có vương tôn quý tộc đến thưởng mai, người bình thường không vào được, lão đại Long Uy tiêu cục cùng phương trượng là hảo bằng hữu, thường xuyên dẫn theo Ngô Chinh lên núi tìm phương trượng, bởi vậy chúng tăng cũng biết mối quan hệ của Ngô Chinh với phương trượng. Hai người đến Sùng Quang Tự, tiểu hòa thượng trông cửa thấy là Ngô Chinh, cười hì hì nói: “Ngô tiêu đầu, đến ngắm hoa sao?”
Ngô Chinh chỉ vào Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đúng, ta mang tiểu huynh đệ này lên ngắm hoa mai.” Tiểu hòa thượng nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, lại nhìn Ngô Chinh nói: “Bên trong vừa có một đám người, hình như chức rất cao, các ngươi tránh xa họ một chút nhé.” Ngô Chinh đồng ý, tiểu hòa thượng mở cửa, dắt ngựa vào chuồng. Ngô Chinh kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói: “Hoa mai ở Sùng Quang Tự này là nổi danh ở kinh thành, chúng ta có thể chậm rãi ngắm, nếu muộn thì có thể ở lại chùa.” Nhạc Cẩn Ngôn ngửi thấy mùi thơm ngát, khẩn cấp đi vào trong, khi nhìn thấy rừng hoa trước mắt không khỏi sợ hãi than ra tiếng.
Hoa mai ở Sùng Quang Tự chỉ có một loại hồng mai, nửa triền núi trồng hồng mai đỏ như son, ánh vào tuyết trắng, thật sự là vô cùng xinh đẹp. Nhạc Cẩn Ngôn trợn mắt há mồm, lôi kéo Ngô Chinh đi vào rừng mai, chỉ biết ngây ngô cười, Ngô Chinh thấy Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ thì cũng vui theo, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Sườn núi này có đình xem hoa rất tốt, chúng ta đến đó đi.” Hai người chậm rãi đến sườn núi, đi một lúc thì nghe được tiếng cười nói, Ngô Chinh ngẩng đầu nhìn theo, nói: “Hóa ra là Khánh vương gia.”
Hôm nay Khánh vương thấy tuyết rơi, nhớ tới hoa mai ở Sùng Quang Tự, nhất thời hứng khởi liền dẫn theo vài vị cơ thiếp đến thưởng mai. Khánh vương ngồi ở đình trên cao, Ngô Chinh nhìn rõ ràng, thấy hoàng y nữ tử đứng đằng sau đang đấm lưng cho Khánh vương; trong lòng ôm một lục y nữ tử, từng miếng bón trái cây cho hắn; đối diện là hồng y nữ tử, thỉnh thoảng nâng chén rượu đến bên miệng hắn. Hoàng y nữ tử kia không biết nói gì đó, Khánh vương cười to một trận, cúi đầu hôn lên môi lục y nữ tử, hai người ôm thành một đoàn, hoàng y nữ tử cùng hồng y nữ tử ở một bên che miệng cười, ba nữ tử đó đều là tuyệt sắc giai nhân, phong tư trác tuyệt.
Ngô Chinh cười nói: “Khánh vương đúng là trái ôm phải ấp, diễm phúc a.” quay đầu lại muốn gọi Nhạc Cẩn Ngôn lên, đã thấy Nhạc Cẩn Ngôn sắc mặt tái nhợt, kéo tay áo mình, run giọng nói: “Ngô đại ca, chúng ta trở về đi.”
Ngô Chinh sửng sốt một chút, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu, lông mi không ngừng rung động, gần như sắp khóc, trong lòng vừa động, nghĩ đến việc Nhạc Cẩn Ngôn gầy yếu, không khỏi thở dài, ôm vai Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Khánh vương đang cùng cơ thiếp chơi đùa, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy bóng người trong rừng mai, đẩy mạnh Xuân Ý trong ngực ra, muốn đứng dậy lao ra bên ngoài, rồi lại đứng chết lặng. Lăng Tiêu cũng thấy thân ảnh Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Khánh vương vẻ mặt buồn bã, âm thầm thở dài, cầm bầu rượu cười nói: “Vương gia đẩy Xuân Ý muội muội ra, có phải là muốn đổi Doanh Hương tỷ tỷ?” rồi đưa mắt với Xuân Ý và Doanh Hương. Hai người Xuân Ý và Doanh Hương vốn hiểu ý người, tiến lên vây quanh Khánh vương, một trận hỗn nháo, Khánh vương đành phải ngồi xuống lại chẳng còn hứng thú gì nữa, lung tung uống vài chén rượu rồi vội vàng xuống núi.
Nhạc Cẩn Ngôn ở trên đường không nói lời nào, lui vào ngực Ngô Chinh. Ngô Chinh nắm lấy vai Nhạc Cẩn Ngôn, cảm thấy xương cốt đều nhô ra, bất giác ảm đảm. Vào thành Ngô Chinh nói: “Tiểu Ngôn, hôm nay trời lạnh, chúng ta gọi vài sư phó đến rồi về nhà xâu thịt dê nướng được không?” Nhạc Cẩn Ngôn nâng mắt, cười cười nói: “Hảo.”
Nhóm tiêu sư nghe nói có thịt dê ăn đều tấm tắc, trừ những người đã có vợ thì có đến bảy tám tiêu sư chen chúc trong phòng nhỏ của Ngô Chinh, khí thế ngất trời mà ăn thịt dê. Những người này đều là những hán tử hào phóng, ăn khối thịt to, lớn tiếng chơi đoán số, uống chén rượu lớn, huyên náo đến mức bay cả nóc nhà.
Nhạc Cẩn Ngôn hồi phục tinh thần, hi hi ha ha theo chân bọn họ cưới thịt, chơi đoán số uống rượu. Quyền nghệ của y quá kém, luôn thua, thua liền cười hì hì nâng cốc uống, mày cũng không nhăn một chút, khiến nhóm tiêu sư trầm trồ khen ngợi. Tửu lượng của Nhạc Cẩn Ngôn kỳ thật rất kém, sau khi thua vài lần thì uống đến đỏ bừng cả mặt. Ngô Chinh ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào buồng trong, cởi hài, đắp chăn rồi mới ra ngoài uống rượu tiếp. Cơm no rượu say, cười đùa đủ rồi, nhóm tiêu sư lúc này mới cáo từ mà đi.
Ngô Chinh đóng cửa, quay về xem Nhạc Cẩn Ngôn thì thấy Nhạc Cẩn Ngôn mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, trong lòng khố sở, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Tiểu Ngôn, trong lòng khó chịu thì nói cho đại ca đi.” Nhạc Cẩn Ngôn quay đầu nhìn Ngô Chinh, bỗng nhiên cười hì hì nói: “Ngươi là Ngô đại ca.” Ngô Chinh gật đầu: “Ừ, ta là Ngô đại ca.”
Nhạc Cẩn Ngôn lẩm bẩm: “Là Ngô đại ca hiểu rõ Tiểu Ngôn nhất.” lấy tay che miệng, Ngô Chinh biết y uống nhiều muốn ói, vội bế y cúi xuống bên giường, quả nhiên Nhạc Cẩn Ngôn ói một ngụm, Ngô Chinh nhẹ nhàng vỗ lưng cho Nhạc Cẩn Ngôn, đợi y ói xong thì cầm nước cho y súc miệng, lại vào bếp lấy tro rắc lên chỗ ói rồi quét ra ngoài, trở về thấy Nhạc Cẩn Ngôn nhắm mắt ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt và mồ hôi. Thở dài, lấy khăn mặt lau mặt cho Nhạc Cẩn Ngôn, đắp chăn, lại nghe Nhạc Cẩn Ngôn than thở nói mớ.
Ngô Chinh thấy Nhạc Cẩn Ngôn còn đang nhắm nghiền hai mắt, biết là y đang nói say, liền ôm y vào trong ngực vỗ nhẹ. Nhạc Cẩn Ngôn nói mơ hồ, Ngô Chinh nghe xong một lúc mới hiểu là y nói cái gì, không khỏi vừa khổ sở vừa đau lòng. Nhạc Cẩn Ngôn nói xong thì khóc lên, Ngô Chinh càng không ngừng lau nước mắt cho y, cho đến tận bình minh, Nhạc Cẩn Ngôn mới nặng nề ngủ. Ngô Chinh nhìn mặt Nhạc Cẩn Ngôn còn mang theo nước mắt, nhíu mày, giống như đang ngủ cũng không yên ổn, tròng lòng đau đớn.
Ngô Chinh lần đầu tiên gặp Nhạc Cẩn Ngôn là năm tám tuổi, khi đó Nhạc Cẩn Ngôn mới chỉ ba, bốn tháng tuổi, được quấn trong tã lót thêu hoa hồng bạch đế, khuôn mặt nhỏ bằng nắm tay đông lạnh đến phát xanh, hơi thở yếu gần như không thấy. Ngô Chinh ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn từ một mảnh huyết quang, sư phụ đi tới nói: “Từ nay về sau ngươi làm đại ca đứa nhỏ này, chăm sóc nó thật tốt nhé.” Sư phụ của Ngô Chinh là Nhạc Thanh Viễn đem họ của mình cho Nhạc Cẩn Ngôn, lại lấy tên, mang theo Ngô Chinh cùng Nhạc Cẩn Ngôn đến ẩn cư ở Tương Tây.
Nhạc Thanh Viễn mất bảy ngày truyền chân khí mới cứu được cái mạng nhỏ của Nhạc Cẩn Ngôn, chăm sóc Nhạc Cẩn Ngôn lại là một vấn đề lớn. Nhạc Thanh Viễn võ công cao cường nhưng việc vặt trong cuộc sống thì lại rối tinh rối mù, đành giao cho đứa nhỏ Ngô Chinh vừa làm đại ca vừa làm mẫu thân.
Khi đó Nhạc Cẩn Ngôn chưa biết ăn đồ gì, lại tìm không thấy bà vú, Nhạc Cẩn Ngôn nho nhỏ đói đến khóc nháo, chỉ biết quơ quơ cánh tay gầy nhỏ. Ngô Chinh tìm được một con dê đang có sữa trong thôn, lấy sữa dê đút cho Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn còn chưa biết uống, uống đến miếng thứ hai liền khóc khàn cả giọng, mặt phát tím. Ngô Chinh đành chấm sữa dê đưa vào miệng Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn ngậm ngón tay Ngô Chinh hút, giống như trẻ con hút sữa từ vú mẹ, đó là một cảm giác hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại, Ngô Chinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Cẩn Ngôn, âm thầm thề phải cố gắng chăm sóc Nhạc Cẩn Ngôn cả đời.
Nhạc Cẩn Ngôn nho nhỏ chính là cái đuôi của Ngô Chinh, từ khi biết đi tập tễnh liền không rời Ngô Chinh, buổi tối nào cũng phải Ngô Chinh ôm mới ngủ được. Nhạc Cẩn Ngôn thể nhược nhiều bệnh, Nhạc Thanh Viễn nói y thụ hàn quá nặng, bị thương tạng phủ, không thể luyện võ, chỉ soạn một bộ quyền dưỡng thân cho y luyện. Nhạc Cẩn Ngôn lên sáu tuổi thì một người bằng hữu của Nhạc Thanh Viễn, năm đó là thánh y vang danh thiên hạ Trần An tìm được chỗ bọn họ ẩn cư, Nhạc Thanh Viễn liền cho Nhạc Cẩn Ngôn theo Trần An học y.
Sau khi Trần An thu Nhạc Cẩn Ngôn làm đồ đệ không cho y cùng Ngô Chinh ngủ nữa. Nhạc Cẩn Ngôn từ nhỏ liền đặc biệt nghe lời, sư phụ nói thế nào liền nghe thế ấy, không dám đi tìm Ngô Chinh, chỉ một mình lui vào trong góc giường sợ hãi khóc cả đêm. Ngô Chinh nửa đêm vụng trộm vào phòng Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn lui thành một đoàn trong góc giường, khóc đến mệt rồi ngủ, trên mặt đều là nước mũi nước mắt. Ngô Chinh mười bốn tuổi cùng Trần An cãi nhau một trận, bị sư phụ phạt ba ngày không được ăn cơm, Nhạc Cẩn Ngôn khóc không ăn cơm cùng Ngô Chinh, hai sư phụ thấy vậy đành phải theo hai đứa nhỏ.
Nhạc Cẩn Ngôn là do Ngô Chinh từ nhỏ coi như trân bảo mà nuôi lớn, hiện nay thấy Nhạc Cẩn Ngôn thương tâm, tất nhiên là đau lòng vô cùng, ôm Nhạc Cẩn Ngôn ngồi suốt một đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook