Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê
-
Chương 15: Đổ vỡ
Luke giành hầu hết cả đêm để quan sát mặt trăng di chuyển phía trên trần nhà trong suốt của Sảnh Hiệp Định như một đồng xu bạc lăn trên bề mặt láng bóng của bàn thủy tinh. Lúc mặt trăng gần tròn, như lúc này, chú cảm thấy được thị giác và khứu giác sắc bén hơn, kể cả khi ở dạng người. Ví dụ, như giờ đây, chú có thể ngửi thấy mùi nghi ngờ và sợ hãi sắc nét rõ rệt trong căn phòng này. Chú cảm thấy được sự bồn chồn không yên của cả đàn người sói bên ngoài rừng Brocelind khi họ đi đi lại lại trong bóng tối dưới những rặng cây và đợi tin từ chú.
“Lucian.” Giọng Amatis vang kên bên tai chú rất nhỏ nhưng rõ. “Lucian!”
Rời khỏi sự suy tưởng, Luke cố tập trung đôi mắt mệt mỏi vào quang cảnh trước mặt. Đó là một nhóm lố nhố người, những người đồng ý lắng nghe kế hoạch của chú. Ít hơn số chú đã mong đợi. Rất nhiều người chú biết từ hồi sống ờ Idris – vợ chồng Penhallow, Lightwood, Ravenscar – và rất nhiều người mới gặp như vợ chồng Monteverle điều hành Học Viện Lisbon, biết nói cả tiếng Anh lẫn tiếng Bồ Đào Nha, hay Nasreen Chaudhury, viện trưởng nghiêm khắc của Học Viện Mumbai. Chiếc sari màu xanh sậm họa tiết chữ rune bằng bạc sáng tới mức chú Luke, theo bản năng, tránh ra mỗi khi cô ta tới gần.
“Thật sao, Lucian,” Maryse Lightwood nói. Gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn hằn rõ sự kiệt sức và đau buồn. Luke không ngờ cô ta hay người chồng sẽ tới, nhưng họ gần như đồng ý ngay khi chú vừa mở lời. Chú đoán chú nên biết hơn họ, kể cả khi sự đau buồn có vẻ làm cho Maryse dễ nổi nóng hơn thường lệ. “Cậu là người muốn chúng tôi ở đây; ít nhất cậu phải chú tâm chứ.”
“Anh ấy có mà,” Amatis ngồi co chân như một cô gái trẻ, nhưng gương mặt rất cương trực. “Không phải lỗi của Lucian khi chúng ta đi luẩn quẩn suốt cả giờ qua.”
‘Và chúng ta còn luẩn quẩn dài dài cho tới khi tìm ra giải pháp,” Patrick Penhallow nói, hơi bực bội.
“Với tất cả sự kính trọng, Patrick,” Nasreen nói, sặc giọng địa phương, “không có giải pháp nào cho vấn đề này. Điều tốt nhất chúng ta có thể hy vọng là một kế hoạch.”
“Một kế hoạch không liên quan tới chiếm hữu nô lệ hoặc-” Jia, vợ Patrick nói rồi ngừng lại, cắn môi. Trông cô ta khá xinh đẹp, mảnh mai và rất giống cô con gái Aline. Luke nhớ khi Patrick tới Học Viện Bắc Kinh và kết hôn với cô ấy. Đó có phần giống một vụ scandal, vì đáng ra anh ta phải kết hôn với một cô gái mà bố mẹ đã chọn cho ở Idris. Nhưng Patrick chẳng bao giờ thích làm theo những gì được bảo, một phẩm chất mà lúc này đây, Luke đánh giá rất cao.
“Hoặc tự kết đồng minh với những cư dân Thế Giới Ngầm?” chú Luke nói. “tôi sợ là không có cách khác đâu.”
“Đó không phải là vấn đề, và anh biết mà,” Maryse nói. “Toàn bộ vấn đề là vị trí trong Hội Đồng. Clave sẽ không bao giờ đồng ý. Anh cũng thừa biết. Bốn chỗ-”
“Không phải bốn,” chú Luke nói, “mà là một vị trí cho Tiên tộc, một cho Đứa con của Mặt trăng, và một cho Đứa con của Lilith.”
“Pháp sư, thần tiên và người sói,” Senhor Monteverd ôn tồn cất tiếng, lông mày nhướn tít. “Thế còn về ma cà rồng?”
“Họ không hứa hẹn gì,” chú Luke thừa nhận. “Và tôi cũng chẳng thề thốt gì với họ hết. Có thể họ không hứng tham dự vào Hội Đồng; họ chẳng ưa gì loài tôi và cũng chẳng hứng thú với họp hành và luật lệ. Nhưng cánh cửa mở rộng cho họ nếu họ đổi ý.”
“Malachi và những đồng nghiệp sẽ không bao giờ đồng ý, và chúng ta không đủ số phiếu bầu Hội Đồng nếu như không có họ,” Patrick lầm bầm. “Hơn nữa, không có ma cà rồng, chúng ta lấy đâu cơ hội thắng đây?”
“Câu hỏi rất hay,” Amatis nạt, cô có vẻ tin vào kế hoạch của Luke hơn bản thân chú. “Có rất nhiều cư dân Thế Giới Ngầm sẽ chiến đấu cùng chúng ta, và họ đã rất mạnh rồi. Chỉ các pháp sư thôi-”
Với một cái lắc đầu, Senhora Monteverde quay sang chồng. “Kế hoạch này điên quá. Nó không thể thành công nổi. Chúng ta không thể tin các cư dân Thế Giới Ngầm.”
“Nó đã thành công trong vụ Nổi Dậy,” chú Luke nói.
Người phụ nữ Bồ Đào Nha trề môi. “Chỉ vì hồi đó, Valentine dùng lũ ngốc làm đội quân tay sai,” cô ta nói. “Chứ không phải quỷ. Và sao chúng ta biết những cựu thành viên Circle không trở về bên hắn khi hắn ra lời hiệu triệu chứ?”
“Cẩn thận với những điều cô nói đấy, Senhore,” Robert Lightwood quát. Đây là lần đầu tiên anh ta lên tiếng trong suốt hơn một giờ qua; gần như toàn buổi tối Robert đứng bất động, chẳng nói chẳng rằng vì sự đau buồn chiếm trọn lấy trái tim. Luke có thể thề rằng mặt anh ta có thêm nhiều nếp nhăn hơn chỉ sau có ba ngày. Sự đau khổ hằn lên đôi vai buông xuôi và hai nắm tay siết chặt; Luke không trách. Chú chưa bao giờ thích Robert, nhưng có gì đó khi thấy một người đàn ông to lớn bất lực trước nỗi buồn mất con khiến chú đau lòng tới mức không dám nhìn. “Nếu cô nghĩ tôi sẽ về phe Valentine sau cái chết của Max – hắn đã giết hại con trai tôi-”
“Robert,” Maryse thì thầm. Cô nắm lấy tay chồng.
“Nếu chúng ta không về phe hắn,” Senhor Monteverde nói, “tất cả những đứa con của chúng ta sẽ chết.”
“Nếu cô nghĩ vậy thì sao cô còn ở đây?” Amatis đứng dậy. “Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý-”
Anh cũng vậy. Đầu chú ong ong. Chú nghĩ, mọi chuyện với họ bao giờ cũng theo chiều hướng này, tiến hai bước rồi lùi một bước. Họ hệt như những cư dân Thế Giới Ngầm thường xuyên khắc khẩu, chỉ có điều họ không nhận thấy mà thôi. Có lẽ tất cả sẽ tốt hơn nếu giải quyết rắc rối bằng nắm đấm, cái cách mà người sói trong một đàn thường làm-
Một chuyển động nhoáng qua trước cửa Sảnh. Chỉ thoáng qua và nếu giờ không phải gần tới lúc trăng tròn, chú sẽ không nhìn thấy, hay nhận thấy người vừa vụt qua cửa. Chú tự hỏi liệu chú có tưởng tượng ra không. Đôi lúc, khi vô cùng mệt mỏi, chú nghĩ mình thấy Jocelyn – thấp thoáng trong bóng tối, trong chút sáng chiếu lên tường. Nhưng đây không phải Jocelyn. Luke đứng dậy. “Tôi sẽ ra ngoài năm phút để hít thở. Tôi sẽ trở lại.” Chú thấy họ đang quan sát khi chú đi ra cửa trước – tất cả, thậm chí Amatis. Senhor Monteverde thì thầm gì đó với vợ bằng tiếng Bồ Đào Nha; chú Luke nghe được “lobo”, nghĩa là “sói” trong tràng xì xồ. Chắc họ nghĩ mình ra ngoài chạy vòng tròn và cắn mặt trăng đây mà.
Không khí bên ngoài mát mẻ và lành lạnh, bầu trời mang màu xám thép. Bình minh nhuộm đỏ bầu trời phương đông và tạo nên rang hồng chiếu tới những bậc thang đá cẩm thạch trắng muốt dẫn lên cửa Sảnh. Jace đang đứng đợi chú, ở giữa cầu thang. Bộ đồ tang cậu mặc như tát vào mặt chú Luke, khiến chú nhớ tới tất cả những cái chết họ đã chứng kiến tại nơi này, và sẽ còn tiếp tục phải nhìn thấy.
Chú Luke dừng lại trước Jace vài bước. “Jonathan, cháu làm gì ở đây?”
Jace không nói gì, và chú Luke tự nguyền rủa sự vô tâm của mình – Jace không thích bị gọi là Jonathan và thường cực lực phản đối bị gọi bằng cái tên đó. Nhưng lần này, hình như cậu bé không quan tâm. Gương mặt ngẩng lên nhìn chú Luke nghiêm nghị hệt như bất cứ người lớn nào trong Sảnh. Dù theo Luật, còn một năm nữa Jace mới trưởng thành, cậu đã nhìn thấy nhiều sự việc tồi tệ hơn bất cứ người lớn nào từng thấy.
“Cháu tìm bố mẹ hả?”
“Chú muốn nói bố mẹ Lightwood?” Jace lắc đầu. “Không. Cháu không muốn nói chuyện với họ. Cháu tìm chú.”
“Chuyện về Clary à?” Chú Luke bước xuống vài bước tới khi chí đứng ngay trên Jace. “Con bé ổn chứ?”
“Vâng.” Nhắc tới Clary dường như làm Jace toàn thân căng thẳng, và điều đó làm cho các dây thần kinh của chú Luke giần giật – nhưng Jace sẽ không bảo Clary ổn nếu thực sự không phải vậy.
“Vậy thì gì nào?”
Jace nhìn qua chú, về phía cánh cửa của Sảnh. “Trong đó thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
“Không hẳn,” Luke thừa nhận. “Dù không muốn đầu hàng Valentine nhưng họ cũng chẳng hứng cho các cư dân Thế Giới Ngầm gia nhập Hội Đồng. Và nếu không hứa cho họ chỗ trong Hội Đồng, những người bên bọn chú sẽ không tham chiến.”
Ánh mắt Jace lấp lánh. “Clave sẽ ghét ý tưởng đó.”
“Họ không cần phải thích. Họ chỉ cần thích nó hơn ý kiến tự tử tập thể thôi.”
“Họ sẽ trì hoãn,” Jace khuyên nhủ. “Nếu cháu là chú, cháu sẽ cho họ hạn. Clave sẽ làm việc hiệu quả hơn khi có hạn chót.”
Chú Luke không thể không mỉm cười. “Tất cả những cư dân Thế Giới Ngầm chú có thể gọi sẽ tới Cổng Bắc vào chạng vạng. Nếu Clave đồng ý sát cánh cùng họ, họ sẽ vào thành phố. Nếu không, họ sẽ quay về. Chú không thể trì hoãn lâu hơn – nếu không chúng ta sẽ không có đủ thì giờ để tới Brocelind vào nửa đêm.”
Jace huýt sáo. “Thật là kịch tính làm sao. Không biết nhìn thấy tất cả cư dân Thế Giới Ngầm sẽ làm Clave hứng khởi hay sợ nhỉ?”
“Có lẽ là mỗi thứ một tý. Rất nhiều thành viên Clave có quan hệ với Học Viện, giống như cháu; họ quen thấy các cư dân Thế Giới Ngầm hơn. Chú lo là lo những dân Idris chính cống. Khi thấy cư dân Thế Giới Ngầm xuất hiện ở cổng, họ sẽ hoảng loạn. Mặt khác, họ không thể nào không tổn thương khi nhận ra họ yếu đuối thế nào.”
Như nhận được ám hiệu, Jace thoáng liếc tàn tích của Gard, một vết sẹo đen ngòm ở sườn đồi bên kia thành phố. “Cháu không chắc có ai cần được nhắc nhở thêm.” Cậu quay lại nhìn chú Luke, đôi mắt trong sáng vô cùng nghiêm túc. “Cháu muốn nói với chú điều này, và cháu mong chú giữ bí mật.”
Luke không thể giấu sự ngạc nhiên. “Sao lại nói với chú? Không phải với cô chú Lightwood?”
“Vì chú là người phụ trách ở đây, thật đấy. Chú biết mà.”
Luke chần chừ. Có gì đó ở gương mặt trắng toát và mệt mỏi của Jace khiến chú dù kiệt sức nhưng vẫn cảm thấy thông cảm – thông cảm và muốn chỉ cho cậu con trai này, cậu bé đã bị lừa dối và bị lợi dụng bởi người lớn rằng không phải tất cả người lớn đều như vậy, rằng có một vài người thằng bé có thể tin tưởng được. “Được rồi.”
“Và,” Jace nói, “vì cháu tin chú biết cách giải thích cho Clary.”
“Giải thích cái gì cho Clary?”
“Vì sao cháu phải làm thế này.” Mắt Jace trông to hơn dưới ánh mặt trời đang mọc; trông thằng bé nhỏ hơn vài tuổi. “Cháu sẽ đi tìm Sebastian. Cháu biết cách tìm hắn, và cháu sẽ đi theo hắn tới khi hắn dẫn cháu tới chỗ Valentine.”
Luke thở hắt ra trong ngạc nhiên. “Cháu biết cách tìm nó?”
“Magnus chỉ cho cháu cách dùng thần chú theo dấu vết khi cháu ở cùng anh ta ở Brooklyn. Chúng cháu thử dùng nhẫn của bố cháu để tìm ông ta. Nó không thành công, nhưng-”
“Cháu không phải pháp sư. Cháu không thể làm phép theo dấu được.”
“Bọn cháu dùng chữ rune. Giống cách Điều Tra Viên theo dõi cháu khi cháu lên tàu gặp Valentine. Tất cả những gì cháu cần là một món đồ của Sebastian.”
“Nhưng chúng ta đã lật tung cả nhà Penhallow rồi. Hắn chẳng để lại gì. Phòng nó hoàn toàn sạch bóng, có lẽ chính vì sợ điều kia.”
“Cháu đã tìm ra một thứ,” Jace nói. “Một sợi chỉ dính máu. Không nhiều, nhưng thế là đủ. Cháu đã thử và thành công.”
“Cháu không thể một mình đi rình Valentine được. Chú không đồng ý.”
“Chú không ngăn được cháu. Không hẳn. Trừ khi chú đánh nhau với cháu ngay trên những bậc tam cấp này. Mà chú cũng chẳng thắng đâu. Chú thừa hiểu mà.” Có gì đó kỳ lạ trong giọng nói của Jace, một sự hòa trộn giữa khẳng định và căm ghét bản thân.
“Nghe này, dù cháu quyết tâm làm anh hùng đến đâu-”
“Cháu không phải người hùng,” Jace nói. Giọng cậu trong sáng và chẳng rõ sắc thái, như thể đang nói một sự thật hiển nhiên nhất.
“Nghĩ xem nhà Lightwood sẽ phản ừng thế nào, kể cả không có chuyện gì với cháu. Nghĩ xem Clary-”
“Chú nghĩ cháu chưa nghĩ tới Clary sao? Chú tưởng cháu không nghĩ tới gia đình sao? Chú nghĩ vì sao cháu làm điều này?”
“Cháu có nghĩ chú không nhớ lúc mười bảy tuổi như thế nào à?” chú Luke trả lời. “Nghĩ cháu có sức mạnh cứu thế giới – không chỉ có sức mạnh mà còn là trách nhiệm nữa-”
“Nhìn cháu này,” Jace nói. “Nhìn cháu và nói cháu là một cậu nhóc mười bảy tuổi bình thường đi.”
Chú Luke thở dài. “Chẳng có gì bình thường ở cháu hết.”
“Giờ nói với cháu rằng không thể xem. Nói với cháu rằng điều cháu muốn làm sẽ không thành công đi.”
Khi Luke không nói gì, Jace nói tiếp, “Chú, kế hoạch của chú tới giờ vẫn ổn. Đưa cư dân Thế Giới Ngầm tới, chống lại Valentine suốt chặng đường từ cổng Alicante. Điều đó tốt hơn là chỉ nằm và kệ hắn dẫm đạp lên chú. Nhưng ông ta đã đoán tới khả năng này rồi. Chú không có lợi thế bất ngờ được. Cháu – cháu có thể làm ông ta bất ngờ. Có thể ông ta không biết Sebastian bị theo đuôi. Đây ít ra cũng là một cơ hội, và chúng ta phải nắm lấy mọi cơ hội chúng ta có.”
“Có thể,” Luke nói. “Nhưng dựa vào một người như thế là quá nguy hiểm. Thậm chí khi người đó là cháu.”
“Nhưng chú không thấy sao – chỉ cháu mới có thể thôi,” Jace nói, sự tuyệt vọng thấm đượm trong giọng nói. “Dù cho Valentine cảm thấy cháu đang theo đuôi hắn, hắn cũng sẽ để cháu tới gần để-”
“Tới gần để làm gì?”
“Để giết ông ta,” Jace nói. “Còn để làm gì nữa?”
Luke nhìn cậu bé đứng dưới. Chú ước có thể nhìn thấy hình ảnh Jocelyn trong con trai cô, theo cách chú đã thấy ở Clary, nhưng Jace luôn chỉ là Jace thôi – kiểm soát tốt, cô độc và xa cách. “Cháu làm được sao?” chú Luke nói. “Cháu có thể giết bố đẻ của cháu sao?”
“Vâng,” Jace nói, giọng xa xăm như một tiếng vọng. “Giờ là lúc chú nói cháu không thể giống ông ta vì sau cùng, ông ta là bố cháu, và giết bố là một tội ác trời đất không dung thứ?”
“Không. Đây là lúc chú nói cháu phải chắc chắn cháu có thể làm,” Luke nói và nhận ra, khiến chính chú cũng ngạc nhiên, rằng một phần trong chú đã chấp nhận Jace sắp làm điều cậu vừa nói và chú đồng ý. “Cháu không thể đi khỏi đây và tự mình săn lùng Valentine, chỉ để chuốc lấy thất bại.”
“Ồ,” Jace nói. “Cháu có thể làm.” Cậu nhìn đi nơi khác, xuống những bậc thang dẫn xuống quảng trường mà tới sáng hôm qua vẫn chất đấy xác người chết. “Bố cháu tạo ra cháu như hiện giờ. Và cháu ghét ông ta vì điều đó. Cháu có thể giết ông ta. Ông ta đã biết trước rồi.”
Luke lắc đầu. “Dù cháu được nuôi dạy thế nào, Jace, cháu có thể chống lại được. Hắn không phá hoại tâm hồn cháu-”
“Không,” Jace nói. “Ông ấy không cần.” Cậu bé liếc nhìn bầu trời sọc xanh sọc xám; từ những hàng cây bao quanh quảng trường, những chú chim bắt đầu cất lên bài ca du dương chào đón bình minh đang tới. “Cháu nên đi thôi.”
“Cháu có muốn chú nói gì với gia đình Lightwood không?”
“Không. Không, đừng nói gì với họ hết. Họ sẽ trách chú nếu biết chú biết mà không ngăn cản cháu đi. Cháu đã để giấy lại rồi,” cậu bổ sung. “Họ sẽ biết thôi.”
“Vậy sao-”
“Sao cháu nói tất cả với chú ư? Vì cháu muốn chú biết. Cháu muốn chú nhớ khi chú lên kế hoạch. Rằng cháu đang ở ngoài đó, tìm kiếm Valentine. Nếu cháu tìm ra, cháu sẽ gửi tin cho chú.” Cậu cười thoáng qua. “Nghĩ tới cháu như kế hoạch dự phòng.”
Chú Luke vươn tay và nắm lấy tay cậu con trai. “Nếu bố cháu không phải là Valentine,” chú nói, “ông ấy sẽ tự hào về cháu.”
Jace có vẻ ngạc nhiên trong thoáng chốc, và rồi đỏ bừng mặt và rụt tay lại. “Nếu chú biết-” cậu dợm nói, và cắn môi. “Thôi. Chúc chú may mắn, Lucian Graymark. Ave ateque vale[5].”
[5] Tiếng La tinh; Xin chào và tạm biệt.
“Hy vọng đây không phải lời tạm biệt cuối cùng,” Luke đáp. Mặt trời đang mọc rất nhanh, và khi Jace ngẩng đâu, nhíu mày trước lượng ánh sáng lớn đột ngột, có gì đó trên gương mặt cậu khiến chú Luke choáng váng – cái gì đó pha trộn giữa sự tổn thương và sự tự hào cứng cỏi. “Cháu làm chú nhớ tới một người,” chú buột miệng. “Một người chú biết nhiều năm về trước.”
“Cháu biết,” Jace nói và miệng hơi mím tỏ vẻ cay đắng. “Cháu làm chú nhớ tới Valentine.”
“Không,” chú Luke phân vân nói, nhưng khi Jace quay đi, sự giống nhau đó biến mất, và những kí ức của thời quá khứ trôi đi. “Không – chú không hề nghĩ tới Valentine.”
Ngay khi Clary mở mắt, cô biết Jace đã đi. Tay cô, vẫn duỗi ra trên giường, chẳng chạm vào gì; không còn những ngón tay vươn ra để đáp lại cô. Cô từ từ ngồi dậy, ngực quặn thắt.
Hẳn anh đã kéo rèm trước khi đi, vì những ô cửa sổ mở rộng và những tia sáng rực rỡ xiên thẳng vào giường. Clary tự hỏi vì sao ánh nắng không đánh thức cô dậy. Theo vị trí mặt trời, giờ phải là chiều rồi. Đầu cô nặng trịch và mù mẫm, mắt lờ đờ. Chắc là vì tối qua cô không gặp ác mộng, một đêm ngủ ngon sau một thời gian dài, và cơ thể nhân cơ hội mà nghỉ ngơi.
Chỉ khi đứng dậy cô mới nhận ra một mẩu giấy gấp gọn đặt trên tủ đầu giường. Cô cầm lên với một nụ cười vương vất trên môi – vậy là Jace đã viết thư lại – và có gì đó nằng nặt trượt khỏi tờ giấy và rơi xuống dưới chân cô, cô qua ngạc nhiên nên nhảy lùi lại, vì nghĩ đó là vật sống.
Nó nằm dưới chân cô, tỏa ánh kim loại lấp lánh.Cô biết nó là gì trước khi cầm lên. Đó là cái vòng và chiếc nhẫn Jace đeo quanh cổ. Chiếc nhẫn gia truyền. Cô ít khi thấy anh không đeo nó. Đột nhiên cô thấy sợ.
Cô mở tờ giấy và đọc lướt qua vài dòng đầu: Dù mọi chuyện xảy ra, anh không thể chịu nổi chuyện chiếc nhẫn này biến mất vĩnh viễn, cũng như anh không muốn mất em mãi mãi. Và dù anh không thể lựa chọn vế đầu tiên, ít nhất anh có thể chọn vế sau.
Phần còn lại của bức thư dường như chẳng có nghĩa lý gì hết; cô phải đọc nhiều lần mới hiểu nổi. Khi hiểu ra chuyện, cô đứng nhìn xuống, quan sát tờ giấy đang rung bần bật trong tay. Giờ cô hiểu vì sao Jace lại nói cho cô nghe mọi điều, và vì sao anh bảo một đêm chẳng có vấn đề gì hết. Bạn có thể nói mọi điều với người mà bạn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Sau đó, cô chẳng nhớ mình đã làm gì hay mặc gì, nhưng không hiểu thế nào mà cô xuống nhà, mặc đồ đi săn của Thợ Săn Bóng Tối, một tay viết thư một tay vội vàng choàng sợi dây chuyền đeo nhẫn vào cổ.
Căn phòng khách vắng bóng người, củi cháy thành than, nhưng những tiếng ồn và ánh sáng bắt nguồn từ bếp: những tiếng cười nói và mùi thức ăn. Bánh tráng ư? Clary đột nhiên nghĩ. Cô không nghĩ cô Amatis biết làm bánh.
Và Clary đã đúng. Bước vào bếp, mắt Clary mở lớn – Isabelle, mái tóc đen óng ả búi sau đầu, đứng trước bếp, đeo tạp dề và cầm cây muôi kim loại trên tay. Simon đang ngồi cạnh bàn đằng sau, chân gác lên ghế, còn cô Amatis, chẳng buồn bảo cậu bỏ chân xuống, đang dựa người lên bàn bếp, cực kỳ vui vẻ.
Isabelle vẫy cái muôi chào Clary. “Chào buổi sáng,” cô nàng nói. “Cậu ăn sáng nhé? Nhưng mình nghĩ giờ là bữa trưa thì đúng hơn.”
Không nói lời nào, Clary nhìn cô Amatis, người vừa nhún vai. “Hai người nó vừa xuất hiện và đòi làm bữa sáng,” cô nói, “và cô phải thừa nhận, cô không phải đầu bếp giỏi.”
Clary nghĩ tới món súp kinh khủng của Isabelle tại Học Viện và nén cảm giác muốn nhún vai. “Chú Luke đâu ạ?”
“Ở Brocelind, với đàn sói,” Amatis nói. “Mọi chuyện đều ổn chứ, Clary? Cháu có vẻ hơi-”
“To mắt,” Simon nói hộ. “Mọi chuyện đều ổn chứ?”
Trong một lúc, Clary không tài nào nghĩ ra câu trả lời. Hai đứa nó vừa xuất hiện, cô Amatis đã nói vậy. Vậy nghĩa là Simon dành trọn đêm bên Isabelle. Cô nhìn bạn. Trông cậu chẳng khác gì cả.
“Mình ổn,” cô nói. Giờ chẳng phải lúc để lo cho chuyện tình yêu tình báo của Simon. “Mình muốn nói chuyện với Isabelle.”
“Vậy thì nói đi,” Isabelle nói, chọc cái thứ có hình dạng kì quái ở đáy chảo, mà Clary sợ, chính là cái bánh tráng. “Mình đang nghe đây.”
“Riêng,” Clary nói.
Isabelle nhíu mày. “Không đợi được sao? Mình sắp xong rồi-”
“Không,” Clary nói, và có gì đó trong cách cô nói khiến Simon phải ngồi thẳng dậy. “Không được.”
Simon bỏ chân khỏi bàn. “Được rồi. Cô cháu mình sẽ cho các cậu một chút riêng tư,” cậu nói. Cậu quay sang cô Amatis. “Hay cô cho cháu xem vài tấm hình của chú Luke hồi bé mà cô nói đi.”
Cô Amatis lo lắng nhìn Clary nhưng vẫn theo Simon ra khỏi phòng. “Chắc là được-”
Isabelle lắc đầu khi cửa khép lại đằng sau họ. Có gì đó sáng lấp lánh đằng sau cổ cô gái kia: một lưỡi dao sáng, mảnh cắm xuyên qua búi tóc, có tác dụng như cái trâm cài vậy. Dù đang là một bà nội trợ nhưng sau cùng, Isabelle vẫn là Thợ Săn Bóng Tối. “Nghe này,” cô gái nói. “nếu là về Simon-”
“Không phải. Về Jace cơ.” Cô chìa tờ giấy cho Isabelle. “Đọc đi.”
Thở dài, Isabelle tắt bếp, cầm tờ giấy và ngồi đọc. Clary cầm quả táo trên khay lên và ngồi đối diện, lặng yên lướt nhìn tờ giấy. Clary im lặng gọt – cô thực ra không định ăn táo hay ăn bất cứ thứ gì nữa.
Isabelle ngước mắt, lông mày cong lên. “Lá thư này có vẻ - riêng tư quá. Cậu chắc là mình nên đọc chứ?”
Có lẽ là không. Clary giờ chẳng nhớ nổi lời nào trong thư nữa; trong những trường hợp khác, cô sẽ không đời nào đưa nó cho Isabelle, nhưng sự hoảng loạn về Jace đã đánh bay mọi mối lo khác. “Cứ đọc hết đi.”
Isabelle lật mặt sau. Khi đọc xong, cô nàng đặt nó xuống bàn. “Mình nghĩ anh ấy sẽ làm điều này.”
“Cậu hiểu điều mình muốn nói,” Clary nói, từ ngữ ríu cả vào nhau, “nhưng anh ấy bỏ lại chưa lâu, và cũng chưa thể đi xa. Bọn mình phải đuổi theo và-” Cô ngừng lại, cuối cùng cũng tiêu hóa được điều Isabelle đã nói và ngậm miệng. “Mà cậu định nói gì mà lại nghĩ anh ấy sẽ làm điều này?”
“Mình nói thế thôi.” Isabelle vén lọn tóc xòa xuống sau tai. “Kể từ khi Sebastian biến mất, mọi người đều nói về chuyện tìm hắn. Mình lục tung phòng hắn tại nhà Penhallow để tìm bất cứ thứ gì giúp bọn mình theo dấu hắn – nhưng chẳng có gì. Đáng nhẽ mình phải biết rằng nếu Jace tìm ra thứ gì đó có thể giúp anh tìm ra Sebastian, anh sẽ lao đi như một viên đạn chứ.” Cô nàng cắn môi. “Mình chỉ hi vọng rằng anh ấy sẽ đưa Alec đi cùng. Alec sẽ không vui đâu.”
“Vậy cậu có nghĩ Alec sẽ đuổi theo không?” Clary hỏi, với sự hi vọng hoàn toàn mới.
“Clary.” Isabelle hơi bực. “Sao chúng ta có thể đuổi theo anh ấy chứ? Chúng ta đâu biết anh ấy sẽ đi đâu?”
“Phải có cách-”
“Chúng ta có thể tự tìm. Nhưng Jace rất ranh mãnh. Anh ấy sẽ tìm ra cách chặn đường chúng ta, giống như Sebastian vậy.”
Một cơn giận lạnh lẽo bùng lên trong ngực Clary. “Vậy cậu có muốn tìm anh ấy không? Cậu có biết anh ấy đang lao đầu vào vụ cảm tử không? Anh ấy không thể tự mình hạ gục Valentine được.”
“Có lẽ là không,” Isabelle nói. “Nhưng mình tin Jace có lý do để-”
“Để làm sao? Để muốn chết à?”
“Clary.” Mắt Isabelle lóe lên với ánh sáng đột ngột của giận dữ. “Cậu nghĩ những người còn lại trong chúng ta sẽ an toàn sao? Chúng ta đang đợi chết hoặc sống kiếp nô lệ. Cậu thực sự muốn thấy Jace làm điều kia, hay ngồi đợi điều kinh khủng xảy ra? Cậu thực sự thấy-”
“Tất cả những gì mình thấy là Jace là anh em với cậu cũng như Max vậy,” Clary nói, “Và cậu đã từng quan tâm tới cậu bé.”
Ngay khi nói ra cô đã thấy hối hận; gương mặt Isabelle trắng bệch, như thể lời nói của Clary đã xóa sạch mọi màu sắc trên làn da cô gái kia. “Max,” Isabelle nói với một chút xíu sự giận dữ đã được kiểm soát, “là một cậu bé, không phải một chiến binh. Nếu chúng ta chiến đấu với Valentine, cậu nghĩ Alec sẽ không ra trận sao? Cậu nghĩ không phải lúc nào tất cả bọn tớ cũng chuẩn bị sẵn sàng chết, nếu như cần thiết sao? Valentine là bố đẻ của Jace; Jace có lẽ là cơ hội tốt nhất của chúng ta, vì anh ấy có thể tiếp cận với Valentine và làm điều cần thiết-”
“Valentine sẽ giết Jace nếu cần,” Clary nói. “Ông ta sẽ không tha mạng cho Jace.”
“Mình biết.”
“Nhưng vấn đề liệu anh ấy có chiến thắng trở về không? Cậu sẽ không nhớ anh ấy sao?”
“Mình sẽ nhớ anh ấy mỗi ngày,”Isabelle đáp, “trong suốt cuộc đời, vì chúng ta hãy nói thẳng nhé, nếu Jace thất bại, có lẽ mình chỉ sống được một tuần là nhiều.” Cô nàng lắc đầu. “Cậu không hiểu rồi, Clary. Cậu không hiểu luôn sống trong cảnh chém giết, phải lớn lên cùng những trận chiến và hy sinh là thế nào đâu. Mình nghĩ đó không phải lỗi của cậu. Chỉ là cậu được nuôi nấng-”
Clary giơ tay. “Mình hiểu chứ. Mình biết cậu không thích mình, Isabelle. Vì với cậu, mình là người thường.”
“Cậu nghĩ đó là lý do-” Isabelle ngừng nói, đôi mắt sáng lên; không chỉ vì giận, Clary ngạc nhiên nhận ra, mà vì nước mắt nữa. “Chúa ơi, cậu không hiểu gì sao? Cậu biết Jace bao lâu nhỉ, một tháng chăng? Mình biết anh ấy bảy năm. Và trong suốt thời gian đó, mình chưa từng thấy anh ấy yêu, hay thích một ai. Tất nhiên anh ấy có hẹn hò với vài cô gái. Con gái luôn say anh ấy như điếu đổ, nhưng anh ấy chẳng quan tâm. Mình nghĩ đó là lý do Alec cho rằng-” Isabelle dừng một lúc, để giữ bình tĩnh. Cô nàng đang cố không khóc, Clary vẩn vơ nghĩ – Isabelle, người dường như chưa bao giờ khóc. “Điều đó luôn làm mình, mẹ mình lo lắng – mình muốn nói gì, làm gì có cậu thiếu niên nào lại chẳng có cảm tình với một ai? Cứ như kiểu anh ấy luôn nửa tỉnh nửa mơ khi người khác lo lắng vậy. Mình nghĩ có thể chuyện của bố anh ấy đã làm anh ấy tổn thương, và rằng anh ấy chẳng bao giờ yêu nổi ai nữa. Giá mà mình biết chuyện gì thực sự xảy ra cho bố của Jace – nhưng lúc đó có thể mình nghĩ vậy thật, đúng không? Ý mình là, ai lại không bị tổn thương sau một sự việc hãi hùng như thế chứ?
“Rồi sau đó bọn mình gặp cậu, và như thể anh ấy đã tỉnh táo hẳn. Cậu không nhận ra, vì cậu không biết một Jace khác. Nhưng mình thì thấy. Bác Hodge thấy. Alec thấy – cậu nghĩ vì sao Alec lại ghét cậu thế chứ? Cứ như kiểu ngay từ giây phút đầu tiên bọn mình gặp cậu. Cậu nghĩ việc cậu nhìn thấy bọn mình là điều kì diệu, và đúng thế thật, nhưng điều kì diệu với mình đó là Jace cũng có thể thấy cậu. Anh ấy cứ nói về cậu suốt trên đường về Học Viện; anh ấy bắt bác Hodge cho ra ngoài đón cậu; và khi đưa cậu về, anh ấy đều nhìn ngắm cậu – Jace thậm chí còn ghen với Simon nữa chứ. Mình không chắc là anh ấy nhận ra, nhưng những gì mình nói là thật. Mình biết. Ghen với một người thường. Và sau chuyện với Simon trong bữa tiệc, anh ấy vui lòng cùng cậu tới Dumort, phá vỡ luật lệ của Clave, chỉ để cứu một người thường mà anh ấy chẳng ưa. Anh ấy làm vì cậu. Vì nếu có chuyện xảy tới với Simon, cậu sẽ bị tổn thương. Cậu là người đầu tiên, ngoài những người thân trong gia đình, mà Jace quan tâm tới hạnh phúc của người đó. Vì anh ấy yêu cậu.”
Clary ậm ừ trong họng. “Nhưng đó là trước khi-”
“Trước khi anh ấy biết cậu là em gái anh ấy. Mình biết. Và mình không trách cậu. Cậu cũng đâu biết. Và mình đoán cậu không thể nào không tiếp tục sống và hẹn hò với Simon, sau đó như cậu chẳng buồn quan tâm. Mình từng nghĩ khi Jace biết hai cậu là anh em, anh ấy sẽ từ bỏ và thôi không yêu cậu nữa, nhưng không, anh ấy không thể. Mình không biết Valentine đã làm gì anh ấy khi còn bé, không biết có phải đó là lý do giờ anh ấy ra thế này, hay đó là bản tính của anh ấy, nhưng anh ấy không thể quên nổi cậu. Clary ạ. Không thể. Mình bắt đầu ghét cậu. Vì Jace mà mình ghét phải thấy cậu. Nó giống như một vết thương do quỷ độc vậy – cậu đừng động vào nó và nó sẽ lành. Mỗi khi cậu tháo gạc, cậu lại làm toạc vết thương. Mỗi lần anh ấy thấy cậu cũng giống như một lần xé gạc ra vậy.”
“Mình biết,” Clary thì thào. “Sao cậu nghĩ đó là vì mình?”
“Mình không biết. Mình không biết cậu cảm thấy ra sao. Cậu không phải chị em của mình. Mình không ghét cậu, Clary. Mình còn thích cậu là đằng khác. Nếu có thể, mình chẳng mong ai ngoài cậu ở bên Jace. Nhưng mình có thể hi vọng khi cậu hiểu khi mình nói những điều này nếu có một phép màu giúp tất cả chúng ta sống tốt, mình hy vọng gia đình mình sẽ đi đâu đó thật xa và không bao giờ gặp cậu nữa.”
Mắt Clary cay cay. Thật kì lạ, khi cô và Isabelle ngồi đây, khóc lóc về Jace vì những lý do vừa kỳ lạ vừa khác nhau. “Sao giờ cậu lại nói tất cả với mình?”
“Vì cậu buộc tội mình không muốn bảo vệ Jace. Nhưng mình có muốn chứ. Vì sao cậu nghĩ mình thất vọng khi cậu đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà Penhallow? Cậu hành động như thể cậu không thuộc về nơi này, về thế giới này; cậu đứng bên lề, nhưng cậu có thuộc về nới đây đấy. Cậu là trung tâm của nó. Nhưng Clary ạ, cậu không thể giả vờ là một diễn viên phụ mãi được khi cậu là con gái của Valentine. Không phải khi Jace đang làm cái chuyện mà một phần vì cậu.”
“Vì mình?”
“Thế cậu nghĩ vì sao anh ấy dám làm liều nào? Vì sao anh ấy không thèm quan tâm tới sống chết?”
Lời nói của Isabelle lọt vào lỗ tai Clary như những mũi kim sắc nhọn. Mình hiểu vì sao, cô nghĩ, Là vì Jace nghĩ anh ấy là quỷ, nghĩ anh ấy không phải người – nhưng mình không thể nói với cậu được, không thể nói nổi một điều để khiến cậu hiểu.
“Anh ấy luôn nghĩ có gì đó không ổn với anh ấy, và giờ, vì cậu, anh ấy nghĩ mình bị nguyền rủa vĩnh viễn. Mình nghe anh ấy nói vậy với Alec. Sao không liều mạng khi cậu chẳng muốn sống nữa? Sao không liều mạng khi cậu chẳng bao giờ hạnh phúc cho dù làm bất cứ điều gì?”
“Isabelle, đủ rồi.” Cánh cửa mở ra, gần như không tiếng động, và Simon đứng ngay ngưỡng cửa. Clary gần như quên mất thính giác của cậu tốt tới mức nào. “Đó không phải lỗi của Clary.”
Gương mặt Isabelle bắt đầu đỏ. “Đừng xen vào, Simon. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra đâu.”
Simon bước vào bếp, đóng cửa lại. “Mình nghe thấy hầu hết cuộc hội thoại,” cậu bình thản nói. “Kể cả qua bức tường. Cậu nói cậu không biết Clary cảm thấy ra sao vì cậu không biết bạn ấy lâu. Nhưng mình thì có. Nếu cậu nghĩ Jace là người duy nhất sống khổ sống sở, cậu sai rồi.”
Im lặng; sự dữ dội trong biểu cảm của Isabelle đã phai nhạt đi chút xíu. Từ xa xa, Clary nghĩ cô nghe thấy tiếng gõ cửa trước: có thể là chú Luke, hoặc Maia mang thêm máu cho Simon.
“Không phải vì mình mà anh ấy bỏ đi,” Clary nói, và trống ngực bắt đầu đập dữ dội. Mình có thể nói cho họ biết bí mật của Jace, khi anh ấy đi rồi không? Mình có thể nói lý do thực sự cho sự ra đi, lý do thực sự khiến anh chẳng quan tâm tới sống chết? Những từ ngữ bắt đầu ào khỏi miệng cô, gần như chống lại ý muốn. “Khi Jace và mình tới nhà Wayland – khi bọn mình đi tìm Sách Trắng-”
Cô ngừng lại khi cửa bếp mở toang. Amatis đứng đó, thái độ của cô vô cùng kỳ quặc. Trong tích tắc, Clary nghĩ cô ấy sợ và trái tim đập lỡ nhịp. Nhưng cô Amatis không sợ, không hẳn. Cô trông hệt như khi Clary và chú luke đột ngột xuất hiện trên thềm nhà. Cô như thể vừa gặp ma. “Clary,” cô chậm rãi nói. “Có người muốn gặp cháu.”
Trước khi cô kịp nói hết câu, có người đã lách qua để vào bếp. Cô Amatis lùi lại, và Clary đã thấy người bước vào – một người phụ nữ thanh mảnh, mặc đồ đen. Lúc đầu tất cả những gì Clary thấy là bộ đồ đi săn Thợ Săn Bóng Tối và gần như không nhận ra, tới khi cô nhìn thấy gương mặt người phụ nữ và cảm thấy dạ dày như tuột khỏi cơ thể như lúc Jace lao xe máy rời khỏi mái khách sạn Dumort, rơi xuống từ tầng mười.
Đó là mẹ cô.
Phần 3: Đường lên thiên đường
Ôi đúng, tôi biết đường lên thiên đường rất dễ
Đôi ta thấy phương quốc hạnh phúc nhỏ xinh
Ban phát cho những con người đi trên con đường tình nhân
Chúng ta đang hưởng hạnh phúc bí mật và nguyên sơ;
Các vị thần và ác quỷ đang la hét vì chúng ta
- Siegfried Sason, “Người tình không hoàn hảo”
“Lucian.” Giọng Amatis vang kên bên tai chú rất nhỏ nhưng rõ. “Lucian!”
Rời khỏi sự suy tưởng, Luke cố tập trung đôi mắt mệt mỏi vào quang cảnh trước mặt. Đó là một nhóm lố nhố người, những người đồng ý lắng nghe kế hoạch của chú. Ít hơn số chú đã mong đợi. Rất nhiều người chú biết từ hồi sống ờ Idris – vợ chồng Penhallow, Lightwood, Ravenscar – và rất nhiều người mới gặp như vợ chồng Monteverle điều hành Học Viện Lisbon, biết nói cả tiếng Anh lẫn tiếng Bồ Đào Nha, hay Nasreen Chaudhury, viện trưởng nghiêm khắc của Học Viện Mumbai. Chiếc sari màu xanh sậm họa tiết chữ rune bằng bạc sáng tới mức chú Luke, theo bản năng, tránh ra mỗi khi cô ta tới gần.
“Thật sao, Lucian,” Maryse Lightwood nói. Gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn hằn rõ sự kiệt sức và đau buồn. Luke không ngờ cô ta hay người chồng sẽ tới, nhưng họ gần như đồng ý ngay khi chú vừa mở lời. Chú đoán chú nên biết hơn họ, kể cả khi sự đau buồn có vẻ làm cho Maryse dễ nổi nóng hơn thường lệ. “Cậu là người muốn chúng tôi ở đây; ít nhất cậu phải chú tâm chứ.”
“Anh ấy có mà,” Amatis ngồi co chân như một cô gái trẻ, nhưng gương mặt rất cương trực. “Không phải lỗi của Lucian khi chúng ta đi luẩn quẩn suốt cả giờ qua.”
‘Và chúng ta còn luẩn quẩn dài dài cho tới khi tìm ra giải pháp,” Patrick Penhallow nói, hơi bực bội.
“Với tất cả sự kính trọng, Patrick,” Nasreen nói, sặc giọng địa phương, “không có giải pháp nào cho vấn đề này. Điều tốt nhất chúng ta có thể hy vọng là một kế hoạch.”
“Một kế hoạch không liên quan tới chiếm hữu nô lệ hoặc-” Jia, vợ Patrick nói rồi ngừng lại, cắn môi. Trông cô ta khá xinh đẹp, mảnh mai và rất giống cô con gái Aline. Luke nhớ khi Patrick tới Học Viện Bắc Kinh và kết hôn với cô ấy. Đó có phần giống một vụ scandal, vì đáng ra anh ta phải kết hôn với một cô gái mà bố mẹ đã chọn cho ở Idris. Nhưng Patrick chẳng bao giờ thích làm theo những gì được bảo, một phẩm chất mà lúc này đây, Luke đánh giá rất cao.
“Hoặc tự kết đồng minh với những cư dân Thế Giới Ngầm?” chú Luke nói. “tôi sợ là không có cách khác đâu.”
“Đó không phải là vấn đề, và anh biết mà,” Maryse nói. “Toàn bộ vấn đề là vị trí trong Hội Đồng. Clave sẽ không bao giờ đồng ý. Anh cũng thừa biết. Bốn chỗ-”
“Không phải bốn,” chú Luke nói, “mà là một vị trí cho Tiên tộc, một cho Đứa con của Mặt trăng, và một cho Đứa con của Lilith.”
“Pháp sư, thần tiên và người sói,” Senhor Monteverd ôn tồn cất tiếng, lông mày nhướn tít. “Thế còn về ma cà rồng?”
“Họ không hứa hẹn gì,” chú Luke thừa nhận. “Và tôi cũng chẳng thề thốt gì với họ hết. Có thể họ không hứng tham dự vào Hội Đồng; họ chẳng ưa gì loài tôi và cũng chẳng hứng thú với họp hành và luật lệ. Nhưng cánh cửa mở rộng cho họ nếu họ đổi ý.”
“Malachi và những đồng nghiệp sẽ không bao giờ đồng ý, và chúng ta không đủ số phiếu bầu Hội Đồng nếu như không có họ,” Patrick lầm bầm. “Hơn nữa, không có ma cà rồng, chúng ta lấy đâu cơ hội thắng đây?”
“Câu hỏi rất hay,” Amatis nạt, cô có vẻ tin vào kế hoạch của Luke hơn bản thân chú. “Có rất nhiều cư dân Thế Giới Ngầm sẽ chiến đấu cùng chúng ta, và họ đã rất mạnh rồi. Chỉ các pháp sư thôi-”
Với một cái lắc đầu, Senhora Monteverde quay sang chồng. “Kế hoạch này điên quá. Nó không thể thành công nổi. Chúng ta không thể tin các cư dân Thế Giới Ngầm.”
“Nó đã thành công trong vụ Nổi Dậy,” chú Luke nói.
Người phụ nữ Bồ Đào Nha trề môi. “Chỉ vì hồi đó, Valentine dùng lũ ngốc làm đội quân tay sai,” cô ta nói. “Chứ không phải quỷ. Và sao chúng ta biết những cựu thành viên Circle không trở về bên hắn khi hắn ra lời hiệu triệu chứ?”
“Cẩn thận với những điều cô nói đấy, Senhore,” Robert Lightwood quát. Đây là lần đầu tiên anh ta lên tiếng trong suốt hơn một giờ qua; gần như toàn buổi tối Robert đứng bất động, chẳng nói chẳng rằng vì sự đau buồn chiếm trọn lấy trái tim. Luke có thể thề rằng mặt anh ta có thêm nhiều nếp nhăn hơn chỉ sau có ba ngày. Sự đau khổ hằn lên đôi vai buông xuôi và hai nắm tay siết chặt; Luke không trách. Chú chưa bao giờ thích Robert, nhưng có gì đó khi thấy một người đàn ông to lớn bất lực trước nỗi buồn mất con khiến chú đau lòng tới mức không dám nhìn. “Nếu cô nghĩ tôi sẽ về phe Valentine sau cái chết của Max – hắn đã giết hại con trai tôi-”
“Robert,” Maryse thì thầm. Cô nắm lấy tay chồng.
“Nếu chúng ta không về phe hắn,” Senhor Monteverde nói, “tất cả những đứa con của chúng ta sẽ chết.”
“Nếu cô nghĩ vậy thì sao cô còn ở đây?” Amatis đứng dậy. “Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý-”
Anh cũng vậy. Đầu chú ong ong. Chú nghĩ, mọi chuyện với họ bao giờ cũng theo chiều hướng này, tiến hai bước rồi lùi một bước. Họ hệt như những cư dân Thế Giới Ngầm thường xuyên khắc khẩu, chỉ có điều họ không nhận thấy mà thôi. Có lẽ tất cả sẽ tốt hơn nếu giải quyết rắc rối bằng nắm đấm, cái cách mà người sói trong một đàn thường làm-
Một chuyển động nhoáng qua trước cửa Sảnh. Chỉ thoáng qua và nếu giờ không phải gần tới lúc trăng tròn, chú sẽ không nhìn thấy, hay nhận thấy người vừa vụt qua cửa. Chú tự hỏi liệu chú có tưởng tượng ra không. Đôi lúc, khi vô cùng mệt mỏi, chú nghĩ mình thấy Jocelyn – thấp thoáng trong bóng tối, trong chút sáng chiếu lên tường. Nhưng đây không phải Jocelyn. Luke đứng dậy. “Tôi sẽ ra ngoài năm phút để hít thở. Tôi sẽ trở lại.” Chú thấy họ đang quan sát khi chú đi ra cửa trước – tất cả, thậm chí Amatis. Senhor Monteverde thì thầm gì đó với vợ bằng tiếng Bồ Đào Nha; chú Luke nghe được “lobo”, nghĩa là “sói” trong tràng xì xồ. Chắc họ nghĩ mình ra ngoài chạy vòng tròn và cắn mặt trăng đây mà.
Không khí bên ngoài mát mẻ và lành lạnh, bầu trời mang màu xám thép. Bình minh nhuộm đỏ bầu trời phương đông và tạo nên rang hồng chiếu tới những bậc thang đá cẩm thạch trắng muốt dẫn lên cửa Sảnh. Jace đang đứng đợi chú, ở giữa cầu thang. Bộ đồ tang cậu mặc như tát vào mặt chú Luke, khiến chú nhớ tới tất cả những cái chết họ đã chứng kiến tại nơi này, và sẽ còn tiếp tục phải nhìn thấy.
Chú Luke dừng lại trước Jace vài bước. “Jonathan, cháu làm gì ở đây?”
Jace không nói gì, và chú Luke tự nguyền rủa sự vô tâm của mình – Jace không thích bị gọi là Jonathan và thường cực lực phản đối bị gọi bằng cái tên đó. Nhưng lần này, hình như cậu bé không quan tâm. Gương mặt ngẩng lên nhìn chú Luke nghiêm nghị hệt như bất cứ người lớn nào trong Sảnh. Dù theo Luật, còn một năm nữa Jace mới trưởng thành, cậu đã nhìn thấy nhiều sự việc tồi tệ hơn bất cứ người lớn nào từng thấy.
“Cháu tìm bố mẹ hả?”
“Chú muốn nói bố mẹ Lightwood?” Jace lắc đầu. “Không. Cháu không muốn nói chuyện với họ. Cháu tìm chú.”
“Chuyện về Clary à?” Chú Luke bước xuống vài bước tới khi chí đứng ngay trên Jace. “Con bé ổn chứ?”
“Vâng.” Nhắc tới Clary dường như làm Jace toàn thân căng thẳng, và điều đó làm cho các dây thần kinh của chú Luke giần giật – nhưng Jace sẽ không bảo Clary ổn nếu thực sự không phải vậy.
“Vậy thì gì nào?”
Jace nhìn qua chú, về phía cánh cửa của Sảnh. “Trong đó thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
“Không hẳn,” Luke thừa nhận. “Dù không muốn đầu hàng Valentine nhưng họ cũng chẳng hứng cho các cư dân Thế Giới Ngầm gia nhập Hội Đồng. Và nếu không hứa cho họ chỗ trong Hội Đồng, những người bên bọn chú sẽ không tham chiến.”
Ánh mắt Jace lấp lánh. “Clave sẽ ghét ý tưởng đó.”
“Họ không cần phải thích. Họ chỉ cần thích nó hơn ý kiến tự tử tập thể thôi.”
“Họ sẽ trì hoãn,” Jace khuyên nhủ. “Nếu cháu là chú, cháu sẽ cho họ hạn. Clave sẽ làm việc hiệu quả hơn khi có hạn chót.”
Chú Luke không thể không mỉm cười. “Tất cả những cư dân Thế Giới Ngầm chú có thể gọi sẽ tới Cổng Bắc vào chạng vạng. Nếu Clave đồng ý sát cánh cùng họ, họ sẽ vào thành phố. Nếu không, họ sẽ quay về. Chú không thể trì hoãn lâu hơn – nếu không chúng ta sẽ không có đủ thì giờ để tới Brocelind vào nửa đêm.”
Jace huýt sáo. “Thật là kịch tính làm sao. Không biết nhìn thấy tất cả cư dân Thế Giới Ngầm sẽ làm Clave hứng khởi hay sợ nhỉ?”
“Có lẽ là mỗi thứ một tý. Rất nhiều thành viên Clave có quan hệ với Học Viện, giống như cháu; họ quen thấy các cư dân Thế Giới Ngầm hơn. Chú lo là lo những dân Idris chính cống. Khi thấy cư dân Thế Giới Ngầm xuất hiện ở cổng, họ sẽ hoảng loạn. Mặt khác, họ không thể nào không tổn thương khi nhận ra họ yếu đuối thế nào.”
Như nhận được ám hiệu, Jace thoáng liếc tàn tích của Gard, một vết sẹo đen ngòm ở sườn đồi bên kia thành phố. “Cháu không chắc có ai cần được nhắc nhở thêm.” Cậu quay lại nhìn chú Luke, đôi mắt trong sáng vô cùng nghiêm túc. “Cháu muốn nói với chú điều này, và cháu mong chú giữ bí mật.”
Luke không thể giấu sự ngạc nhiên. “Sao lại nói với chú? Không phải với cô chú Lightwood?”
“Vì chú là người phụ trách ở đây, thật đấy. Chú biết mà.”
Luke chần chừ. Có gì đó ở gương mặt trắng toát và mệt mỏi của Jace khiến chú dù kiệt sức nhưng vẫn cảm thấy thông cảm – thông cảm và muốn chỉ cho cậu con trai này, cậu bé đã bị lừa dối và bị lợi dụng bởi người lớn rằng không phải tất cả người lớn đều như vậy, rằng có một vài người thằng bé có thể tin tưởng được. “Được rồi.”
“Và,” Jace nói, “vì cháu tin chú biết cách giải thích cho Clary.”
“Giải thích cái gì cho Clary?”
“Vì sao cháu phải làm thế này.” Mắt Jace trông to hơn dưới ánh mặt trời đang mọc; trông thằng bé nhỏ hơn vài tuổi. “Cháu sẽ đi tìm Sebastian. Cháu biết cách tìm hắn, và cháu sẽ đi theo hắn tới khi hắn dẫn cháu tới chỗ Valentine.”
Luke thở hắt ra trong ngạc nhiên. “Cháu biết cách tìm nó?”
“Magnus chỉ cho cháu cách dùng thần chú theo dấu vết khi cháu ở cùng anh ta ở Brooklyn. Chúng cháu thử dùng nhẫn của bố cháu để tìm ông ta. Nó không thành công, nhưng-”
“Cháu không phải pháp sư. Cháu không thể làm phép theo dấu được.”
“Bọn cháu dùng chữ rune. Giống cách Điều Tra Viên theo dõi cháu khi cháu lên tàu gặp Valentine. Tất cả những gì cháu cần là một món đồ của Sebastian.”
“Nhưng chúng ta đã lật tung cả nhà Penhallow rồi. Hắn chẳng để lại gì. Phòng nó hoàn toàn sạch bóng, có lẽ chính vì sợ điều kia.”
“Cháu đã tìm ra một thứ,” Jace nói. “Một sợi chỉ dính máu. Không nhiều, nhưng thế là đủ. Cháu đã thử và thành công.”
“Cháu không thể một mình đi rình Valentine được. Chú không đồng ý.”
“Chú không ngăn được cháu. Không hẳn. Trừ khi chú đánh nhau với cháu ngay trên những bậc tam cấp này. Mà chú cũng chẳng thắng đâu. Chú thừa hiểu mà.” Có gì đó kỳ lạ trong giọng nói của Jace, một sự hòa trộn giữa khẳng định và căm ghét bản thân.
“Nghe này, dù cháu quyết tâm làm anh hùng đến đâu-”
“Cháu không phải người hùng,” Jace nói. Giọng cậu trong sáng và chẳng rõ sắc thái, như thể đang nói một sự thật hiển nhiên nhất.
“Nghĩ xem nhà Lightwood sẽ phản ừng thế nào, kể cả không có chuyện gì với cháu. Nghĩ xem Clary-”
“Chú nghĩ cháu chưa nghĩ tới Clary sao? Chú tưởng cháu không nghĩ tới gia đình sao? Chú nghĩ vì sao cháu làm điều này?”
“Cháu có nghĩ chú không nhớ lúc mười bảy tuổi như thế nào à?” chú Luke trả lời. “Nghĩ cháu có sức mạnh cứu thế giới – không chỉ có sức mạnh mà còn là trách nhiệm nữa-”
“Nhìn cháu này,” Jace nói. “Nhìn cháu và nói cháu là một cậu nhóc mười bảy tuổi bình thường đi.”
Chú Luke thở dài. “Chẳng có gì bình thường ở cháu hết.”
“Giờ nói với cháu rằng không thể xem. Nói với cháu rằng điều cháu muốn làm sẽ không thành công đi.”
Khi Luke không nói gì, Jace nói tiếp, “Chú, kế hoạch của chú tới giờ vẫn ổn. Đưa cư dân Thế Giới Ngầm tới, chống lại Valentine suốt chặng đường từ cổng Alicante. Điều đó tốt hơn là chỉ nằm và kệ hắn dẫm đạp lên chú. Nhưng ông ta đã đoán tới khả năng này rồi. Chú không có lợi thế bất ngờ được. Cháu – cháu có thể làm ông ta bất ngờ. Có thể ông ta không biết Sebastian bị theo đuôi. Đây ít ra cũng là một cơ hội, và chúng ta phải nắm lấy mọi cơ hội chúng ta có.”
“Có thể,” Luke nói. “Nhưng dựa vào một người như thế là quá nguy hiểm. Thậm chí khi người đó là cháu.”
“Nhưng chú không thấy sao – chỉ cháu mới có thể thôi,” Jace nói, sự tuyệt vọng thấm đượm trong giọng nói. “Dù cho Valentine cảm thấy cháu đang theo đuôi hắn, hắn cũng sẽ để cháu tới gần để-”
“Tới gần để làm gì?”
“Để giết ông ta,” Jace nói. “Còn để làm gì nữa?”
Luke nhìn cậu bé đứng dưới. Chú ước có thể nhìn thấy hình ảnh Jocelyn trong con trai cô, theo cách chú đã thấy ở Clary, nhưng Jace luôn chỉ là Jace thôi – kiểm soát tốt, cô độc và xa cách. “Cháu làm được sao?” chú Luke nói. “Cháu có thể giết bố đẻ của cháu sao?”
“Vâng,” Jace nói, giọng xa xăm như một tiếng vọng. “Giờ là lúc chú nói cháu không thể giống ông ta vì sau cùng, ông ta là bố cháu, và giết bố là một tội ác trời đất không dung thứ?”
“Không. Đây là lúc chú nói cháu phải chắc chắn cháu có thể làm,” Luke nói và nhận ra, khiến chính chú cũng ngạc nhiên, rằng một phần trong chú đã chấp nhận Jace sắp làm điều cậu vừa nói và chú đồng ý. “Cháu không thể đi khỏi đây và tự mình săn lùng Valentine, chỉ để chuốc lấy thất bại.”
“Ồ,” Jace nói. “Cháu có thể làm.” Cậu nhìn đi nơi khác, xuống những bậc thang dẫn xuống quảng trường mà tới sáng hôm qua vẫn chất đấy xác người chết. “Bố cháu tạo ra cháu như hiện giờ. Và cháu ghét ông ta vì điều đó. Cháu có thể giết ông ta. Ông ta đã biết trước rồi.”
Luke lắc đầu. “Dù cháu được nuôi dạy thế nào, Jace, cháu có thể chống lại được. Hắn không phá hoại tâm hồn cháu-”
“Không,” Jace nói. “Ông ấy không cần.” Cậu bé liếc nhìn bầu trời sọc xanh sọc xám; từ những hàng cây bao quanh quảng trường, những chú chim bắt đầu cất lên bài ca du dương chào đón bình minh đang tới. “Cháu nên đi thôi.”
“Cháu có muốn chú nói gì với gia đình Lightwood không?”
“Không. Không, đừng nói gì với họ hết. Họ sẽ trách chú nếu biết chú biết mà không ngăn cản cháu đi. Cháu đã để giấy lại rồi,” cậu bổ sung. “Họ sẽ biết thôi.”
“Vậy sao-”
“Sao cháu nói tất cả với chú ư? Vì cháu muốn chú biết. Cháu muốn chú nhớ khi chú lên kế hoạch. Rằng cháu đang ở ngoài đó, tìm kiếm Valentine. Nếu cháu tìm ra, cháu sẽ gửi tin cho chú.” Cậu cười thoáng qua. “Nghĩ tới cháu như kế hoạch dự phòng.”
Chú Luke vươn tay và nắm lấy tay cậu con trai. “Nếu bố cháu không phải là Valentine,” chú nói, “ông ấy sẽ tự hào về cháu.”
Jace có vẻ ngạc nhiên trong thoáng chốc, và rồi đỏ bừng mặt và rụt tay lại. “Nếu chú biết-” cậu dợm nói, và cắn môi. “Thôi. Chúc chú may mắn, Lucian Graymark. Ave ateque vale[5].”
[5] Tiếng La tinh; Xin chào và tạm biệt.
“Hy vọng đây không phải lời tạm biệt cuối cùng,” Luke đáp. Mặt trời đang mọc rất nhanh, và khi Jace ngẩng đâu, nhíu mày trước lượng ánh sáng lớn đột ngột, có gì đó trên gương mặt cậu khiến chú Luke choáng váng – cái gì đó pha trộn giữa sự tổn thương và sự tự hào cứng cỏi. “Cháu làm chú nhớ tới một người,” chú buột miệng. “Một người chú biết nhiều năm về trước.”
“Cháu biết,” Jace nói và miệng hơi mím tỏ vẻ cay đắng. “Cháu làm chú nhớ tới Valentine.”
“Không,” chú Luke phân vân nói, nhưng khi Jace quay đi, sự giống nhau đó biến mất, và những kí ức của thời quá khứ trôi đi. “Không – chú không hề nghĩ tới Valentine.”
Ngay khi Clary mở mắt, cô biết Jace đã đi. Tay cô, vẫn duỗi ra trên giường, chẳng chạm vào gì; không còn những ngón tay vươn ra để đáp lại cô. Cô từ từ ngồi dậy, ngực quặn thắt.
Hẳn anh đã kéo rèm trước khi đi, vì những ô cửa sổ mở rộng và những tia sáng rực rỡ xiên thẳng vào giường. Clary tự hỏi vì sao ánh nắng không đánh thức cô dậy. Theo vị trí mặt trời, giờ phải là chiều rồi. Đầu cô nặng trịch và mù mẫm, mắt lờ đờ. Chắc là vì tối qua cô không gặp ác mộng, một đêm ngủ ngon sau một thời gian dài, và cơ thể nhân cơ hội mà nghỉ ngơi.
Chỉ khi đứng dậy cô mới nhận ra một mẩu giấy gấp gọn đặt trên tủ đầu giường. Cô cầm lên với một nụ cười vương vất trên môi – vậy là Jace đã viết thư lại – và có gì đó nằng nặt trượt khỏi tờ giấy và rơi xuống dưới chân cô, cô qua ngạc nhiên nên nhảy lùi lại, vì nghĩ đó là vật sống.
Nó nằm dưới chân cô, tỏa ánh kim loại lấp lánh.Cô biết nó là gì trước khi cầm lên. Đó là cái vòng và chiếc nhẫn Jace đeo quanh cổ. Chiếc nhẫn gia truyền. Cô ít khi thấy anh không đeo nó. Đột nhiên cô thấy sợ.
Cô mở tờ giấy và đọc lướt qua vài dòng đầu: Dù mọi chuyện xảy ra, anh không thể chịu nổi chuyện chiếc nhẫn này biến mất vĩnh viễn, cũng như anh không muốn mất em mãi mãi. Và dù anh không thể lựa chọn vế đầu tiên, ít nhất anh có thể chọn vế sau.
Phần còn lại của bức thư dường như chẳng có nghĩa lý gì hết; cô phải đọc nhiều lần mới hiểu nổi. Khi hiểu ra chuyện, cô đứng nhìn xuống, quan sát tờ giấy đang rung bần bật trong tay. Giờ cô hiểu vì sao Jace lại nói cho cô nghe mọi điều, và vì sao anh bảo một đêm chẳng có vấn đề gì hết. Bạn có thể nói mọi điều với người mà bạn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Sau đó, cô chẳng nhớ mình đã làm gì hay mặc gì, nhưng không hiểu thế nào mà cô xuống nhà, mặc đồ đi săn của Thợ Săn Bóng Tối, một tay viết thư một tay vội vàng choàng sợi dây chuyền đeo nhẫn vào cổ.
Căn phòng khách vắng bóng người, củi cháy thành than, nhưng những tiếng ồn và ánh sáng bắt nguồn từ bếp: những tiếng cười nói và mùi thức ăn. Bánh tráng ư? Clary đột nhiên nghĩ. Cô không nghĩ cô Amatis biết làm bánh.
Và Clary đã đúng. Bước vào bếp, mắt Clary mở lớn – Isabelle, mái tóc đen óng ả búi sau đầu, đứng trước bếp, đeo tạp dề và cầm cây muôi kim loại trên tay. Simon đang ngồi cạnh bàn đằng sau, chân gác lên ghế, còn cô Amatis, chẳng buồn bảo cậu bỏ chân xuống, đang dựa người lên bàn bếp, cực kỳ vui vẻ.
Isabelle vẫy cái muôi chào Clary. “Chào buổi sáng,” cô nàng nói. “Cậu ăn sáng nhé? Nhưng mình nghĩ giờ là bữa trưa thì đúng hơn.”
Không nói lời nào, Clary nhìn cô Amatis, người vừa nhún vai. “Hai người nó vừa xuất hiện và đòi làm bữa sáng,” cô nói, “và cô phải thừa nhận, cô không phải đầu bếp giỏi.”
Clary nghĩ tới món súp kinh khủng của Isabelle tại Học Viện và nén cảm giác muốn nhún vai. “Chú Luke đâu ạ?”
“Ở Brocelind, với đàn sói,” Amatis nói. “Mọi chuyện đều ổn chứ, Clary? Cháu có vẻ hơi-”
“To mắt,” Simon nói hộ. “Mọi chuyện đều ổn chứ?”
Trong một lúc, Clary không tài nào nghĩ ra câu trả lời. Hai đứa nó vừa xuất hiện, cô Amatis đã nói vậy. Vậy nghĩa là Simon dành trọn đêm bên Isabelle. Cô nhìn bạn. Trông cậu chẳng khác gì cả.
“Mình ổn,” cô nói. Giờ chẳng phải lúc để lo cho chuyện tình yêu tình báo của Simon. “Mình muốn nói chuyện với Isabelle.”
“Vậy thì nói đi,” Isabelle nói, chọc cái thứ có hình dạng kì quái ở đáy chảo, mà Clary sợ, chính là cái bánh tráng. “Mình đang nghe đây.”
“Riêng,” Clary nói.
Isabelle nhíu mày. “Không đợi được sao? Mình sắp xong rồi-”
“Không,” Clary nói, và có gì đó trong cách cô nói khiến Simon phải ngồi thẳng dậy. “Không được.”
Simon bỏ chân khỏi bàn. “Được rồi. Cô cháu mình sẽ cho các cậu một chút riêng tư,” cậu nói. Cậu quay sang cô Amatis. “Hay cô cho cháu xem vài tấm hình của chú Luke hồi bé mà cô nói đi.”
Cô Amatis lo lắng nhìn Clary nhưng vẫn theo Simon ra khỏi phòng. “Chắc là được-”
Isabelle lắc đầu khi cửa khép lại đằng sau họ. Có gì đó sáng lấp lánh đằng sau cổ cô gái kia: một lưỡi dao sáng, mảnh cắm xuyên qua búi tóc, có tác dụng như cái trâm cài vậy. Dù đang là một bà nội trợ nhưng sau cùng, Isabelle vẫn là Thợ Săn Bóng Tối. “Nghe này,” cô gái nói. “nếu là về Simon-”
“Không phải. Về Jace cơ.” Cô chìa tờ giấy cho Isabelle. “Đọc đi.”
Thở dài, Isabelle tắt bếp, cầm tờ giấy và ngồi đọc. Clary cầm quả táo trên khay lên và ngồi đối diện, lặng yên lướt nhìn tờ giấy. Clary im lặng gọt – cô thực ra không định ăn táo hay ăn bất cứ thứ gì nữa.
Isabelle ngước mắt, lông mày cong lên. “Lá thư này có vẻ - riêng tư quá. Cậu chắc là mình nên đọc chứ?”
Có lẽ là không. Clary giờ chẳng nhớ nổi lời nào trong thư nữa; trong những trường hợp khác, cô sẽ không đời nào đưa nó cho Isabelle, nhưng sự hoảng loạn về Jace đã đánh bay mọi mối lo khác. “Cứ đọc hết đi.”
Isabelle lật mặt sau. Khi đọc xong, cô nàng đặt nó xuống bàn. “Mình nghĩ anh ấy sẽ làm điều này.”
“Cậu hiểu điều mình muốn nói,” Clary nói, từ ngữ ríu cả vào nhau, “nhưng anh ấy bỏ lại chưa lâu, và cũng chưa thể đi xa. Bọn mình phải đuổi theo và-” Cô ngừng lại, cuối cùng cũng tiêu hóa được điều Isabelle đã nói và ngậm miệng. “Mà cậu định nói gì mà lại nghĩ anh ấy sẽ làm điều này?”
“Mình nói thế thôi.” Isabelle vén lọn tóc xòa xuống sau tai. “Kể từ khi Sebastian biến mất, mọi người đều nói về chuyện tìm hắn. Mình lục tung phòng hắn tại nhà Penhallow để tìm bất cứ thứ gì giúp bọn mình theo dấu hắn – nhưng chẳng có gì. Đáng nhẽ mình phải biết rằng nếu Jace tìm ra thứ gì đó có thể giúp anh tìm ra Sebastian, anh sẽ lao đi như một viên đạn chứ.” Cô nàng cắn môi. “Mình chỉ hi vọng rằng anh ấy sẽ đưa Alec đi cùng. Alec sẽ không vui đâu.”
“Vậy cậu có nghĩ Alec sẽ đuổi theo không?” Clary hỏi, với sự hi vọng hoàn toàn mới.
“Clary.” Isabelle hơi bực. “Sao chúng ta có thể đuổi theo anh ấy chứ? Chúng ta đâu biết anh ấy sẽ đi đâu?”
“Phải có cách-”
“Chúng ta có thể tự tìm. Nhưng Jace rất ranh mãnh. Anh ấy sẽ tìm ra cách chặn đường chúng ta, giống như Sebastian vậy.”
Một cơn giận lạnh lẽo bùng lên trong ngực Clary. “Vậy cậu có muốn tìm anh ấy không? Cậu có biết anh ấy đang lao đầu vào vụ cảm tử không? Anh ấy không thể tự mình hạ gục Valentine được.”
“Có lẽ là không,” Isabelle nói. “Nhưng mình tin Jace có lý do để-”
“Để làm sao? Để muốn chết à?”
“Clary.” Mắt Isabelle lóe lên với ánh sáng đột ngột của giận dữ. “Cậu nghĩ những người còn lại trong chúng ta sẽ an toàn sao? Chúng ta đang đợi chết hoặc sống kiếp nô lệ. Cậu thực sự muốn thấy Jace làm điều kia, hay ngồi đợi điều kinh khủng xảy ra? Cậu thực sự thấy-”
“Tất cả những gì mình thấy là Jace là anh em với cậu cũng như Max vậy,” Clary nói, “Và cậu đã từng quan tâm tới cậu bé.”
Ngay khi nói ra cô đã thấy hối hận; gương mặt Isabelle trắng bệch, như thể lời nói của Clary đã xóa sạch mọi màu sắc trên làn da cô gái kia. “Max,” Isabelle nói với một chút xíu sự giận dữ đã được kiểm soát, “là một cậu bé, không phải một chiến binh. Nếu chúng ta chiến đấu với Valentine, cậu nghĩ Alec sẽ không ra trận sao? Cậu nghĩ không phải lúc nào tất cả bọn tớ cũng chuẩn bị sẵn sàng chết, nếu như cần thiết sao? Valentine là bố đẻ của Jace; Jace có lẽ là cơ hội tốt nhất của chúng ta, vì anh ấy có thể tiếp cận với Valentine và làm điều cần thiết-”
“Valentine sẽ giết Jace nếu cần,” Clary nói. “Ông ta sẽ không tha mạng cho Jace.”
“Mình biết.”
“Nhưng vấn đề liệu anh ấy có chiến thắng trở về không? Cậu sẽ không nhớ anh ấy sao?”
“Mình sẽ nhớ anh ấy mỗi ngày,”Isabelle đáp, “trong suốt cuộc đời, vì chúng ta hãy nói thẳng nhé, nếu Jace thất bại, có lẽ mình chỉ sống được một tuần là nhiều.” Cô nàng lắc đầu. “Cậu không hiểu rồi, Clary. Cậu không hiểu luôn sống trong cảnh chém giết, phải lớn lên cùng những trận chiến và hy sinh là thế nào đâu. Mình nghĩ đó không phải lỗi của cậu. Chỉ là cậu được nuôi nấng-”
Clary giơ tay. “Mình hiểu chứ. Mình biết cậu không thích mình, Isabelle. Vì với cậu, mình là người thường.”
“Cậu nghĩ đó là lý do-” Isabelle ngừng nói, đôi mắt sáng lên; không chỉ vì giận, Clary ngạc nhiên nhận ra, mà vì nước mắt nữa. “Chúa ơi, cậu không hiểu gì sao? Cậu biết Jace bao lâu nhỉ, một tháng chăng? Mình biết anh ấy bảy năm. Và trong suốt thời gian đó, mình chưa từng thấy anh ấy yêu, hay thích một ai. Tất nhiên anh ấy có hẹn hò với vài cô gái. Con gái luôn say anh ấy như điếu đổ, nhưng anh ấy chẳng quan tâm. Mình nghĩ đó là lý do Alec cho rằng-” Isabelle dừng một lúc, để giữ bình tĩnh. Cô nàng đang cố không khóc, Clary vẩn vơ nghĩ – Isabelle, người dường như chưa bao giờ khóc. “Điều đó luôn làm mình, mẹ mình lo lắng – mình muốn nói gì, làm gì có cậu thiếu niên nào lại chẳng có cảm tình với một ai? Cứ như kiểu anh ấy luôn nửa tỉnh nửa mơ khi người khác lo lắng vậy. Mình nghĩ có thể chuyện của bố anh ấy đã làm anh ấy tổn thương, và rằng anh ấy chẳng bao giờ yêu nổi ai nữa. Giá mà mình biết chuyện gì thực sự xảy ra cho bố của Jace – nhưng lúc đó có thể mình nghĩ vậy thật, đúng không? Ý mình là, ai lại không bị tổn thương sau một sự việc hãi hùng như thế chứ?
“Rồi sau đó bọn mình gặp cậu, và như thể anh ấy đã tỉnh táo hẳn. Cậu không nhận ra, vì cậu không biết một Jace khác. Nhưng mình thì thấy. Bác Hodge thấy. Alec thấy – cậu nghĩ vì sao Alec lại ghét cậu thế chứ? Cứ như kiểu ngay từ giây phút đầu tiên bọn mình gặp cậu. Cậu nghĩ việc cậu nhìn thấy bọn mình là điều kì diệu, và đúng thế thật, nhưng điều kì diệu với mình đó là Jace cũng có thể thấy cậu. Anh ấy cứ nói về cậu suốt trên đường về Học Viện; anh ấy bắt bác Hodge cho ra ngoài đón cậu; và khi đưa cậu về, anh ấy đều nhìn ngắm cậu – Jace thậm chí còn ghen với Simon nữa chứ. Mình không chắc là anh ấy nhận ra, nhưng những gì mình nói là thật. Mình biết. Ghen với một người thường. Và sau chuyện với Simon trong bữa tiệc, anh ấy vui lòng cùng cậu tới Dumort, phá vỡ luật lệ của Clave, chỉ để cứu một người thường mà anh ấy chẳng ưa. Anh ấy làm vì cậu. Vì nếu có chuyện xảy tới với Simon, cậu sẽ bị tổn thương. Cậu là người đầu tiên, ngoài những người thân trong gia đình, mà Jace quan tâm tới hạnh phúc của người đó. Vì anh ấy yêu cậu.”
Clary ậm ừ trong họng. “Nhưng đó là trước khi-”
“Trước khi anh ấy biết cậu là em gái anh ấy. Mình biết. Và mình không trách cậu. Cậu cũng đâu biết. Và mình đoán cậu không thể nào không tiếp tục sống và hẹn hò với Simon, sau đó như cậu chẳng buồn quan tâm. Mình từng nghĩ khi Jace biết hai cậu là anh em, anh ấy sẽ từ bỏ và thôi không yêu cậu nữa, nhưng không, anh ấy không thể. Mình không biết Valentine đã làm gì anh ấy khi còn bé, không biết có phải đó là lý do giờ anh ấy ra thế này, hay đó là bản tính của anh ấy, nhưng anh ấy không thể quên nổi cậu. Clary ạ. Không thể. Mình bắt đầu ghét cậu. Vì Jace mà mình ghét phải thấy cậu. Nó giống như một vết thương do quỷ độc vậy – cậu đừng động vào nó và nó sẽ lành. Mỗi khi cậu tháo gạc, cậu lại làm toạc vết thương. Mỗi lần anh ấy thấy cậu cũng giống như một lần xé gạc ra vậy.”
“Mình biết,” Clary thì thào. “Sao cậu nghĩ đó là vì mình?”
“Mình không biết. Mình không biết cậu cảm thấy ra sao. Cậu không phải chị em của mình. Mình không ghét cậu, Clary. Mình còn thích cậu là đằng khác. Nếu có thể, mình chẳng mong ai ngoài cậu ở bên Jace. Nhưng mình có thể hi vọng khi cậu hiểu khi mình nói những điều này nếu có một phép màu giúp tất cả chúng ta sống tốt, mình hy vọng gia đình mình sẽ đi đâu đó thật xa và không bao giờ gặp cậu nữa.”
Mắt Clary cay cay. Thật kì lạ, khi cô và Isabelle ngồi đây, khóc lóc về Jace vì những lý do vừa kỳ lạ vừa khác nhau. “Sao giờ cậu lại nói tất cả với mình?”
“Vì cậu buộc tội mình không muốn bảo vệ Jace. Nhưng mình có muốn chứ. Vì sao cậu nghĩ mình thất vọng khi cậu đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà Penhallow? Cậu hành động như thể cậu không thuộc về nơi này, về thế giới này; cậu đứng bên lề, nhưng cậu có thuộc về nới đây đấy. Cậu là trung tâm của nó. Nhưng Clary ạ, cậu không thể giả vờ là một diễn viên phụ mãi được khi cậu là con gái của Valentine. Không phải khi Jace đang làm cái chuyện mà một phần vì cậu.”
“Vì mình?”
“Thế cậu nghĩ vì sao anh ấy dám làm liều nào? Vì sao anh ấy không thèm quan tâm tới sống chết?”
Lời nói của Isabelle lọt vào lỗ tai Clary như những mũi kim sắc nhọn. Mình hiểu vì sao, cô nghĩ, Là vì Jace nghĩ anh ấy là quỷ, nghĩ anh ấy không phải người – nhưng mình không thể nói với cậu được, không thể nói nổi một điều để khiến cậu hiểu.
“Anh ấy luôn nghĩ có gì đó không ổn với anh ấy, và giờ, vì cậu, anh ấy nghĩ mình bị nguyền rủa vĩnh viễn. Mình nghe anh ấy nói vậy với Alec. Sao không liều mạng khi cậu chẳng muốn sống nữa? Sao không liều mạng khi cậu chẳng bao giờ hạnh phúc cho dù làm bất cứ điều gì?”
“Isabelle, đủ rồi.” Cánh cửa mở ra, gần như không tiếng động, và Simon đứng ngay ngưỡng cửa. Clary gần như quên mất thính giác của cậu tốt tới mức nào. “Đó không phải lỗi của Clary.”
Gương mặt Isabelle bắt đầu đỏ. “Đừng xen vào, Simon. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra đâu.”
Simon bước vào bếp, đóng cửa lại. “Mình nghe thấy hầu hết cuộc hội thoại,” cậu bình thản nói. “Kể cả qua bức tường. Cậu nói cậu không biết Clary cảm thấy ra sao vì cậu không biết bạn ấy lâu. Nhưng mình thì có. Nếu cậu nghĩ Jace là người duy nhất sống khổ sống sở, cậu sai rồi.”
Im lặng; sự dữ dội trong biểu cảm của Isabelle đã phai nhạt đi chút xíu. Từ xa xa, Clary nghĩ cô nghe thấy tiếng gõ cửa trước: có thể là chú Luke, hoặc Maia mang thêm máu cho Simon.
“Không phải vì mình mà anh ấy bỏ đi,” Clary nói, và trống ngực bắt đầu đập dữ dội. Mình có thể nói cho họ biết bí mật của Jace, khi anh ấy đi rồi không? Mình có thể nói lý do thực sự cho sự ra đi, lý do thực sự khiến anh chẳng quan tâm tới sống chết? Những từ ngữ bắt đầu ào khỏi miệng cô, gần như chống lại ý muốn. “Khi Jace và mình tới nhà Wayland – khi bọn mình đi tìm Sách Trắng-”
Cô ngừng lại khi cửa bếp mở toang. Amatis đứng đó, thái độ của cô vô cùng kỳ quặc. Trong tích tắc, Clary nghĩ cô ấy sợ và trái tim đập lỡ nhịp. Nhưng cô Amatis không sợ, không hẳn. Cô trông hệt như khi Clary và chú luke đột ngột xuất hiện trên thềm nhà. Cô như thể vừa gặp ma. “Clary,” cô chậm rãi nói. “Có người muốn gặp cháu.”
Trước khi cô kịp nói hết câu, có người đã lách qua để vào bếp. Cô Amatis lùi lại, và Clary đã thấy người bước vào – một người phụ nữ thanh mảnh, mặc đồ đen. Lúc đầu tất cả những gì Clary thấy là bộ đồ đi săn Thợ Săn Bóng Tối và gần như không nhận ra, tới khi cô nhìn thấy gương mặt người phụ nữ và cảm thấy dạ dày như tuột khỏi cơ thể như lúc Jace lao xe máy rời khỏi mái khách sạn Dumort, rơi xuống từ tầng mười.
Đó là mẹ cô.
Phần 3: Đường lên thiên đường
Ôi đúng, tôi biết đường lên thiên đường rất dễ
Đôi ta thấy phương quốc hạnh phúc nhỏ xinh
Ban phát cho những con người đi trên con đường tình nhân
Chúng ta đang hưởng hạnh phúc bí mật và nguyên sơ;
Các vị thần và ác quỷ đang la hét vì chúng ta
- Siegfried Sason, “Người tình không hoàn hảo”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook