Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 90:

"Ôi chao!" Người đầu tiên có phản ứng chính là Cố Dục Trạch: "Em gái nha, không phải anh nhiều chuyện đâu, nhưng em là người mới lên sàn, cẩn thận một chút, gương mặt xinh đẹp của em sẽ bị xước mất.”

Tống Khinh Trầm không tin: "Ở đâu mà khó như vậy?”

Thấy Chu Trì Vọng xoay người mạnh, thân thể nghiêng đi, trục bánh xe và mặt đất tạo thành một góc nghiêng cực lớn, cuối cùng ván trượt treo lơ lửng, vô tư đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Được không?”

"Không sao, tối nay anh đánh cược với em, đừng nói một lần, cho dù trong một giờ em không thể học động tác cơ bản, nhưng vẫn có thể một mình đi một vòng không ngã, anh cho em 100 tệ.”

Tống Khinh Trầm nghe thấy lời này, cười vui vẻ.

"Anh Cố" Cô vội vàng nói: "Anh khách khí quá, đây, đây chính là anh nói.”

"Đây là một thỏa thuận, không thể đổi ý.”

Nói xong, vươn ngón tay út ra: "Ngoắc tay.”

Cố Dục Trạch nhìn ngón tay nhỏ gầy vươn ra trước mặt: "Ngoắc tay thì ngoắc tay, ai sợ em.”

Nói đến đây, anh ấy cũng vươn ngón tay của mình ra để móc ngón tay Tống Khinh Trầm, chưa kịp đụng được ngón tay Của Tống Khinh Trầm, liền cảm giác được có một người từ giữa xen vào, thay thế anh ấy và Tống Khinh Trầm ngoắc tay.

Cố Dục Trạch: “?”

Chu Trì Vọng ngoắc ngón tay út của Tống Khinh Trầm, lắc lắc: "Xong rồi.”

Dứt lời liếc mắt nhìn Cố Dục Trạch bên cạnh: "Thắng thì bỏ tiền ra.”

Tống Khinh Trầm đột nhiên cười tươi như hoa, trong đầu sớm đã rút ra một cái bàn tính nhỏ, đang lạch cạch, ít nhất học phí của học kỳ hè ở trường đã được giải quyết.

Cô quả thật chưa từng chơi ván trượt, nhưng cô chơi thể thao tốt, có khả năng cân bằng bẩm sinh mạnh mẽ, khi còn bé học trượt băng đều là học một biết mười, trung học cơ sở lần đầu tiên đi trượt tuyết, một giờ liền được lên trượt trên đường tuyết cao cấp, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể quy kết là vì khi còn bé luôn nhảy tường, cô có tài năng trời phú.

Tống Khinh Trầm lần thư nhất bước lên ván, vịn lan can, hướng về phía trước kéo ván vài bước, nghe thấy phía sau có người nói: "Buông tay.”

Cô ấy giật mình một chút.

Chu Trì Vọng đỡ lấy eo cô, giọng nói lạnh lẽo giống như thần khí giải nhiệt vào đêm hè nóng bức: "Tìm lấy trọng tâm của bản thân.”

Nhiệt độ lòng bàn tay cách một lớp quần áo, vòng eo bị chạm phải mẫn cảm ngứa ngáy, nhiệt độ nóng như lửa đốt truyền đến dày đặc, rất nhanh xông lên hai má cô, lập tức phủ lên một tầng ửng đỏ, làm cho cô ngây người.

Tống Khinh Trầm liếc nhìn qua Chu Trì Vọng bên cạnh, chàng trai cao lớn bên cạnh sắc mặt không thay đổi, theo động tác của cô chậm rãi đi về phía trước, cô thậm chí có thể cảm giác được đám người xung quanh đi ngang qua bọn họ đang dùng ánh mắt ái muội nhìn về phía này.

Thực sự cảm thấy khô nóng.

Tống Khinh Trầm mím môi, đột nhiên nói: "Chu Trì Vọng.”

Chu Trì Vọng nhìn cô.

"Cậu có thể mang theo tôi, đi dạo một vòng không?”

Bọn họ chưa đi được bao xa, Cố Dục Trạch còn có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện của bọn bọ, anh ấy đứng ở một bên cười đùa châm chọc nói: "Em gái này, đừng trách anh đây không có nhắc nhở em, bị cậu ta dẫn đi một vòng tròn thì không tính.”

"Biết, biết rồi.”

Cô chỉ đơn giản là hơi khó chịu.

Cô mím môi, lại từ trên ván trượt đi xuống: "Thôi, tôi đứng ở phía trước, cậu, cậu ở phía sau, sau đó..." Cô vừa nói, vừa làm mẫu, cuối cùng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Được không?”

Chu Trì từ chối cho ý kiến, chỉ nhướng mày: "Titanic?”

Anh không nói, Tống Khinh Trầm còn không cảm thấy gì, vừa nói, trên mặt cô lập tức nóng lên, hình như cũng cảm nhận được chỗ không ổn: "Quên đi...”

Chu Trì Vọng lại bập người, "Lên đây.”

Tống Khinh Trầm: "A?”

"Mang cậu đi.”

Vòng thứ nhất, Tống Khinh Trầm ngồi xếp bằng ở phía trước, cảm giác được có người đỡ sống lưng cô, đẩy cô trượt về phía trước, từ chậm đến nhanh, rồi đến người phía sau cùng lên ván, gió nhẹ nhàng mơn man trên mặt cô, vén tóc hai bên cô lên.

Khi tốc độ tăng lên, cô giơ tay lên và mỉm cười.

"Ván trượt quả thật, thật thú vị nha.”

Sự kết hợp giữa lực đạo và tốc độ, kích thích trái tim cô, trong gió truyền đến câu hỏi của cô: "Chu Trì Vọng, cậu luyện tập cái này bao nhiêu lần, ngã bao nhiêu lần?”

"Chưa từng ngã qua.”



Chu Trì Vọng đi xuống, liếc mắt nhìn mái tóc đen nhánh của cô, hai tay đặt sau lưng cô: "Ngồi xuống đi, tăng tốc.”

Sân của quảng trường được chia làm hai bên, một bên là trượt patin, một bên là trượt ván, khu vực phía ngoài trung tâm còn có đường băng vòng tròn chuyên dùng để trượt, hai bên là sườn dốc.

Vòng thứ hai, Tống Khinh Trầm đứng trước ván, bị Chu Trì Vọng dẫn lên dốc, tự nhiên đứng không vững, ngồi xuống ổn định hơn. Ngón tay cô nắm chặt ống tay áo Chu Trì Vọng, người có lá gan lớn sắc mặt vẫn hơi trắng bệch.

Chu Trì Vọng nhìn cô một cái, thản nhiên nhếch môi.

Khi bạn có thể, hãy mạnh dạn và tự tin khi thể hiện khả năng của mình.

Khi cô trở lại trước mặt Cố Dục Trạch, Tống Khinh Trầm vịn lan can, cảm giác đi lại không vững.

Cố Dục Trạch bên cạnh còn không tim không phổi cười: "Em gái, anh khuyên em nên nhanh chóng nhận thua là được rồi, thứ này thật sự không phải một hai ngày là có thể học được.”

Tống Khinh Trầm gõ vào huyệt thái dương của mình, lắc lắc đầu, tóc cũng theo động tác của cô lắc lư qua lại, sắp chạm vào khuôn mặt của Chu Trì Vọng, anh bình tĩnh đưa tay nắm lấy.

Sợi tóc lướt qua lòng bàn tay của anh.

Giọng nói của anh lạnh lùng, run rẩy như dây kim loại, bình tĩnh: "Có làm được không?”

Tống Khinh Trầm thở ra một hơi thật dài.

"Tôi cảm thấy có thể.”

Mũi chân Chu Trì Vọng khẽ động, đè ván trượt đá xuống chân cô: "Thử xem.”

Trên thực tế quả thật cũng có thể, trải qua vòng thứ hai, Tống Khinh Trầm rất nhanh đã tìm được cảm giác trọng tâm cùng tâm của tấm ván hình thành một đường thẳng, chậm rãi đi ra ngoài, bám vào lan can khi cô chuẩn bị ngã, cứ như vậy càng trượt càng xa, lần thứ năm trở lại bên cạnh Cố Dục Trạch, cô nói: "Nhớ kỹ, chuẩn bị sẵn tiền.”

Lại trở về bộ dáng tràn đầy tự tin.

Chu Trì thờ ơ tựa vào lan can, liếc nhìn cô một cái.

Lần thứ năm, Tống Khinh Trầm đi một vòng, một lần không ngã, một lần không đỡ, vững vàng trở về, còn học được cách khống chế phương hướng, thẳng tắp rẽ vào vị trí của hai người.

Có rất nhiều người ở bên cạnh cô.

Nhưng hiện tại trong đầu cô cũng chỉ nghĩ đến vụ đánh cược, Tống Khinh Trầm hiển nhiên còn chưa giỏi phanh gấp, cô nhảy xuống, đôi mắt sáng lên tiến đến trước mặt Cố Dục Trạch, vươn tay ra: "Em thắng, đưa tiền”

Cố Dục Trạch vừa nhìn đồng hồ, vừa vặn 35 phút, thật đúng là một lần không ngã.

"Được." Cố Dục Trạch lẩm bẩm mở miệng: "Anh sợ em rồi.”

Nói xong lấy điện thoại di động ra: "Lấy mã thanh toán ra.”

Hai mi mắt Tống Khinh Trầm giương lên ý cười, vui vẻ lấy mã Alipay ra, nghe điện thoại di động ding-ding một tiếng, tiền đã đến ví.

Cô vui vẻ: "Cám, cám ơn anh Cố đã thưởng.”

Tâm tình cô rất tốt, lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh mờ ảo về Cố Dục Trạch và cây liễu sau lan can, cô hỏi: "Có thể đăng lên trang cá nhân của em không?”

Cố Dục Trạch phất phất tay: "Còn muốn công khai cuộc thi cược sao?” Tống Khinh Trầm nhếch khóe môi: “Lưu, lưu lại một cái tên cho ân nhân.”

Cố Dục Trạch nhìn lướt qua Tống Khinh Trầm, lại liếc về phía Chu Trì Vọng đang đứng bên cạnh uống nước, bỗng nhiên cười đùa: "Em có thể đăng tùy thích, anh Chu không thèm để ý, anh cũng không quan tâm.”

Bức ảnh được đăng lên vào tối hôm đó.

Kem theo một đoạn chữ: Đi chơi với bạn bè và tình cờ gặp các cựu sinh viên cùng trường.

Tống Khinh Trầm đã vạn năm không đăng gì lên trang cá nhân, ai nhìn vào trang của cô, nhấp vào đều chỉ có một đường thẳng.

Mặc dù cô không giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng năm lớp 11 đã từng giúp tổ chức các hoạt động trong trường, bên trong WeChat có thêm không ít học sinh, vào đêm cuối cùng của lớp 11, cô đã thêm toàn bộ Wechat của học sinh lớp 5, buổi tối hôm đó có người bình luận dưới bức ảnh.

"Cố Dục Trạch lớp 8 sao?”

Lượt like cũng đang tăng lên.

"Oa, gặp Cố Dục Trạch đang chơi ván trượt! Thật là may mắn.”

Nhìn như vậy, Cố Dục Trạch cũng coi như là nhân vật nổi tiếng trong trường, chẳng qua danh tiếng vẫn bị hai vị khác trong lớp đè ép.

Sau khi ảnh được đăng lên, Tống Khinh Trầm cũng không quan tâm quá nhiều, cô thu điện thoại di động, ước chừng 9 giờ tối trở về nhà mình, bật đèn, bình tâm, ngồi ở trước bàn, bắt đầu viết kế hoạch học tập ngày mai và bài tập về nhà ở trường. Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống Khinh Trầm nhìn lướt qua điện thoại di động.

Vừa mở ra, từ trong WeChat liền hiện lên rất nhiều tin tức, chấm đỏ nhỏ thông báo bình luận bạn bè trực tiếp hiển thị số lượng tin tức hơn một trăm.

Tống Khinh Trầm ngẩn ra.

Có mấy tin nhắn là bạn học lớp 5 gửi ra: "Nhìn thấu bức ảnh rồi, có phải cậu với Chu Trì Vọng ở cùng một chỗ đúng không?”



Tống Khinh Trầm không hiểu.

Cô ưu tiên mở tin nhắn WeChat của Ứng Minh Sầm, là giọng nói.

[Nhanh lên, nhanh lên nhìn bình luận bạn bè]

[Nói thật cho tớ biết, có phải cậu hẹn hò với Chu Trì Vọng hay không!]

[Dựa vào hiểu biết của tớ, Chu Trì Vọng bề ngoài là bộ dáng gió mát trăng trong, nhưng không biết trong tâm tư có bao nhiêu suy nghĩ, cho nên thật sự là cậu đã thành công? ]

Thành công...

Những gì cô ấy nói.

Tống Khinh Trầm sửng sốt.

Mở phần thông báo từ bạn bè ra, mới phát hiện bức ảnh cố Dục Trạch được mình đăng đã được hơn trăm lượt like, mà phía dưới lại có rất nhiều bình luận, ban đầu còn đang khen thành tích của Cố Dục Trạch đã tốt còn có thể chơi ván trượt, kéo xuống liền thay đổi hướng đi.

[Điểm mấu chốt: đi chơi với bạn bè, cho nên, là bạn nào?]

[Nhìn bên cạnh Cố Dục Trạch, có phải có một nam sinh nào không?]

[Thật sự có, là bạn trai?]

[Có chữ viết tắt trên tay áo]

Mí mắt Tống Khinh Trầm giật giật.

Cô mở bức tranh lớn ra, kéo dài phần chi tiết, quả nhiên nhìn thấy ảnh mà cô chụp Cố Dục Trạch có thêm một ống tay áo nam sinh, phần tay áo có mấy chữ cái được viết tùy ý bằng bút chì màu đen- -ZCW.

Chu Trì Vọng.

Không trách các bạn cùng lớp rất tinh mắt.

Tống Khinh Trầm yên lặng nhìn chằm chằm bức ảnh cô đăng lên, đang do dự có nên xóa hay không, nếu không xóa, bạn bè của cô hôm nay đại khái cũng sẽ không yên tĩnh, chờ sau khi khai giảng, các loại phỏng đoán cũng sẽ bay đầy trời, nhưng nếu xóa...

Giống bộ dáng chột dạ của kẻ trộm.

Bình luận vẫn đang gia tăng, điều mới nhất là: "Đúng vậy, đó là người mà bạn tưởng tượng.”

Người bình luận mới là người tốt mới kết bạn hôm nay, Cố Dục Trạch.

Được rồi, cá cược không thắng, lên đây trả thù.

Tống Khinh Trầm bật cười.

Một lát sau, cô nhận được một lượt thích khác.

Người thích: Chu Trì Vọng Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm cái tên này thật lâu, cảm giác ngón tay, còn có thắt lưng được Chu Trì vọng đỡ tối nay đang nóng lên.

Một lát sau, cô cẩn thận mở hộp thoại WeChat của Chu Trì Vọng, chụp lại trạng thái mà cô đã đăng.

[Nếu được, thanh minh một chút?]

Tin nhắn phía bên kia trả lời rất nhanh.

[Làm thế nào để làm rõ]

[Chỉ là, bạn bè bình thường, câu này, cậu thấy thế nào]

[Tốt]

Chỉ một từ thôi.

Chỉ chốc lát sau, cô nhận được một tin nhắn trong nhóm bạn bè, Chu Trì Vọng gửi tin nhắn lộn xộn.

Không giống như hình ảnh cô đăng lên, Chu Trì Vọng đăng tải lên một bức ảnh có độ phân giải cao, đứng trên ván trượt, dưới ánh đèn trắng như mây, gương mặt nghiêng nghiêng của cô, tóc bị vén ra sau tai, lộ ra chiếc cằm xinh đẹp cùng gương mặt trắng không tì vết, đặc biệt nghiêm túc nhìn về phía trước.

Kèm theo câu chữ: Bạn bè bình thường.

Trong vòng một phút, Tống Khinh Trầm đã bị choảng ngợp bởi bình luận của bạn bè của Chu Trì Vọng.

Bình luận đồng loạt vài từ với tốc độ còn nhanh hơn mấy bài tập chạy.

Mẹ kiếp? Hình ảnh lớn độ nét cao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương