Vũ Hậu Thanh Thần
-
Chương 82:
Tống Khinh Trầm ngừng thở một chút.
Cô theo bản năng sờ về phía hàm và vùng cổ của mình.
Nửa tiết trước, nơi đó mới vừa bị Khương Triệt bóp chặt, hiện tại chỉ cảm thấy ẩn ẩn đau, không nghĩ tới hơn 20 phút trôi qua, dấu còn chưa hoàn toàn biến mất.
Cô quay lại, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ.
Trên tường có một cái cửa sổ được làm bằng kính, lung lay bởi vì bị gió thổi, bên cạnh hàng bụi mờ là khuôn mặt của Tống Khinh Trầm.
Mái tóc ngắn gọn gàng, vừa đen vừa thẳng, giờ phút này chậm rãi lắc lư, theo động tác ngửa đầu của cô gái mà buông xuống, trên cửa kính nhìn không ra màu da, nhưng mơ hồ lộ ra một vết đen.
Dấu vết bị ngón tay bóp chặt.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Chu Trì Vọng, cách một tầng thủy tinh, giọng nói của anh vang lên phía sau cô, trầm thấp mà khàn khàn.
"Vừa rồi ở cùng một chỗ với Khương Triệt?”
"Hôn trộm?”
Tống Khinh Trầm trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn anh.
Không thể không nói, bộ não của Chu Trì Vọng quả thật suy đoán rất nhanh, dựa vào một dấu vết có thể đoán trúng một nửa, nếu có thêm bằng chứng, chắc anh đã có thể đoán ra toàn bộ câu chuyện.
Cô bĩu môi, thiếu kiên nhẫn: "Không có.”
Tạm dừng trong chớp mắt: "Thiếu chút nữa bị chó cắn.”
Chính xác mà nói, không có vết cắn, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy trán mơ hồ đau nhức.
"Đáng mừng.”
Không biết có phải là ảo giác của Tống Khinh Trầm hay không, sắc mặt Chu Trì Vọng dường như hòa hoãn vài phần. Hai tay anh đút vào túi, lười biếng tựa vào cửa sổ: "Không cần tiêm phòng dại nữa.”
Tống Khinh Trầm nghẹn ngào nói không nên lời.
Bản thân tâm tình cô cũng không tốt lắm, bị Khương Triệt làm cho một trận, hiện tại lại càng phiền não, xoay người muốn đi, lại bị người ta nắm lấy cổ áo sau gáy, kéo lạit.
"Đi đâu?”
"Đến căng tin ăn cơm, đói bụng”
Tống Khinh Trầm kéo cổ áo mình từ phía trước, muốn đoạt áo khoác đồng phục từ lòng bàn tay Chu Trì Vọng trở về, thuận tiện cân nhắc, lát nữa phải ăn thêm một phần canh, bổ súng ức lực, buổi chiều học ít hơn người khác nửa tiết tự học, buổi tối phải bù lại.
Ý tưởng thì rất đẹp.
Rất nhanh nghe thấy Chu Trì Vọng nói:: "Không cần, ra ngoài ăn.”
Vừa nói vừa nửa kẻo nửa đẩy, mang theo Tống Khinh Trầm đi về phía trước.
Trong lúc nói chuyện, trong văn phòng phòng giáo vụ, mấy nam sinh vừa rồi còn ở trong phòng cũng đi theo. Không giống như ánh mắt hối lỗi khi còn ở chỗ chủ nhiệm phòng giáo vụ, sau khi đi ra, một đám vui vui vẻ vẻ ồn ào, ở sau lưng hi hi ha ha.
"Mẹ nó, điện thoại di động rơi vào nhà vệ sinh đã đủ xui xẻo rồi, không vớt ra được còn phải viết bản kiểm điểm nữa, đúng là tai họa ập tới một lượt mà. ' “
"Cậu thì tính là cái gì, tôi chỉ mang theo một cái máy tính bảng nhỏ thôi, đặt ở dưới gối đầu không trêu ai chọc ai, vậy mà còn bị nhìn thấy ròi tịch thu nữa. Đúng là xui xẻo mà.”
"Hi, vẫn là cậu không được thôi, nhìn tôi một chút, đã sớm biết hai ngày này muốn kiểm tra ký túc xá, sớm đã đem đồ đạc đến phòng học rồi, chẳng qua ở dưới gầm giường quên giấu cái nồi nấu lẩu thôi...”
Thanh âm càng lúc càng gần, từ phía sau mà truyền đến, mấy nam sinh càng nói càng hưng phấn, đang hào hứng khoe khoang phương pháp giấu đồ trâu bò của mình như thế nào, bảo vệ tài sản như thế nào, liền đụng phải Chu Trì Vọng.
Mấy người vừa rồi vẻ mặt còn rất kiêu ngạo liền ngay lập tức hốt hoảng, ánh mắt xoay chuyển trên người anh, trong nháy mắt im phăng phắc, nhu thuận chào hỏi: "Chu, Chu ca, còn chưa đi sao?”
Học sinh lớp 12.
Tống Khinh Trầm liếc mắt một cái, liền biết mấy người này nhất định là đã ngã xuống dưới tay Chu Trì Vọng, hiện tại đã có bài học rồi, ai nấy đều ngoan không chịu được, so với nhìn thấy chủ nhiệm chính trị còn ngoan ngoãn hơn.
Ánh mắt Chu Trì Vọng lạnh nhạt đảo qua mấy người bọn họ, tùy tiện đáp một tiếng, rất nhanh một người trong số họ nói tiếp.
"Chu ca và bạn gái chậm rãi trò chuyện trước, chúng tôi đi trước.”
Chu Trì Vọng không lập tức lên tiếng. Anh đứng ở nơi đó, một tay đút túi, tay kia vẫn duy trì tư thế kéo Tống Khinh Trầm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
"Không phải đâu" Thấy Chu Trì Vọng không có động tĩnh gì, Tống Khinh Trầm đứng bên cạnh sốt ruột gạt cánh tay Trì Vọng ra sau: "Tôi không phải là cái gì..." Bạn gái.
Không đẩy ra, lời còn chưa nói hết.
Mấy nam sinh lộ ra vẻ mặt đều hiểu, lại bước nhanh về phía trước: "Vậy, chính là cùng học tỷ chậm rãi nói chuyện.”
Đảo mắt liền chạy mất rồi, khiến Tống Khinh Trầm muốn gọi người cũng không kêu được, giải thích lại càng không giải thích rõ.
Lẩm bẩm tức giận hất tay Chu Trì Vọng ra, trong đầu chuyển qua mấy lý do, cô trực tiếp chọn một trong số đó.
"Chu Trì Vọng, cậu chấp pháp mà lại phạm pháp.”
Tống Khinh Trầm không tin anh chưa từng bắt được những đôi tình nhân trong trường học, nhưng hết lần này tới lần khác người khác đùa giỡn đến trên đầu mình lại nhìn không thấy.
Chu Trì Vọng khẽ cười, ngón tay hướng lên trên, như có như không nắm lấy một sợi tóc của Tống Khinh Trầm, đặt ở trong lòng bàn tay, vuốt ve, từ một sợi tóc biến thành mấy sợi tóc đen nhánh, nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh mượt mà trong lòng bàn tay mình.
Không mặn không nhạt liếc cô: "Phạm pháp, cùng ai?”
Tống Khinh Trầm nói không ra.
Cũng không thể nói là cùng cô.
"Nếu không giải thích, rất dễ để cho người ta hiểu lầm.”
Không thể xem thường tốc độ lan truyền scandal trong trường học, các học sinh trung học ai nấy đều tinh lực kinh người, ngoại trừ bị sách giáo khoa đè lên không ngẩng đầu lên được, thời gian nói chuyện bát quái bao giờ cũng có..
Lúc đứng chung một chỗ với Chu Trì Vọng, cô luôn cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu sau này đi trên đường đều bị vô số ánh mắt quét tới quét lui trái phải, Tống Khinh Trầm da mặt mỏng, cảm thấy bản than như một phạm nhân tử hình phải chịu ánh mắt của mọi người.
Hết lần này tới lần khác Chu Trì Vọng vẫn còn vân đạm phong khinh, bộ dạng lười phản ứng: "Có thể hiểu lầm, chứng tỏ là giả.”
"Hoặc là" anh chạm chạp mở miệng: "Cậu muốn nó thành sự thật?”
Lại nói không nên lời.
Tống Khinh Trầm âm thầm lẩm bẩm: "Cậu đừng có mà nói đông nói tây.”
Chu Trì Vọng cười nhạt, buông ngón tay đang kéo Tống Khinh Trầm xuống. Hoàng hôn còn chưa hoàn toàn hạ xuống. Anh đưa lưng về phía ánh mặt trời, đứng ở cửa tòa nhà giảng dạy: "Nói chuyện chính”
Anh dừng một chút: "Lát nữa có người muốn đi thăm chú Tống.”
"Thăm cha tôi?" Tống Khinh Trầm hơi nhíu mày: "Ai vậy? Chú Chu?”
Chu Trì Vọng một đường đi về phía cổng trường, khôngtrực tiếp trả lời cô, đến trước mặt người gác cổng, thậm chí không cần xuất trình giấy phép đã được chú ấy cho phép ra ngoài.
Tống Khinh Trầm theo sát phía sau, cố gắng tìm kiếm giấy phép trong túi nhưng mãi mà không tìm thấy, bị bảo vệ hỏi một câu.
"Cháu đi với cậu ấy sao?”
Tống Khinh Trầm không tránh hiềm nghi, cô gật đầu: "Đúng ạ, đi cùng nhau.”
"Vậy đi đi.”
Sau khi ra khỏi cổng trường, Tống Khinh Trầm chần chờ nhìn bóng lưng Chu Trì Vọng: "Cậu, cậu hối lộ chú bảo vệ rồi sao?”
"Hôm nay chú ấy, sao lại dễ nói chuyện như vậy?”
Chú bảo vệ này Tống Khinh Trầm có biết, luôn luôn nghiêm khắc, đối với học sinh quen thuộc cũng như thế, có một số học sinh muốn dùng ấn tượng tốt trong quá khứ đục nước béo cò, mỗi lần đều bị chú ấy bắt ngay tại trận.
"Không hối lộ." Chu Trì Vọng thờ ơ liếc cô một cái, có thâm ý: "Tôi đã bỏ qua cho con gái chú ấy.”
Được rồi, vậy là vẫn có giao dịch. Tống Khinh Trầm đi theo phía sau Chu Trì Vọng, nghĩ nghĩ, ánh mắt lấp lánh.
"Con gái chú ấy sao, cũng là học sinh của trường chúng ta sao?”
Chu Trì Vọng tùy tiện lên tiếng: "Ừ, Phó Tuyết Doanh Cô hít một hơi thật sâu.
Tống Khinh Trầm không tính là phần tử thích bát quái, nhưng cái tên này cô vẫn biết. Phó Tuyết Doanh, lớp 11, là một cô gái xinh đẹp và văn tĩnh, dựa theo lời Ứng Minh Sầm mà nói, giống như một đóa hoa thủy tiên, độc lai độc vãng, cũng không có người bạn nào đặc biệt thân.
Ở một mức độ nào đó mà nói, có vài phần tương tự như Chu Trì Vọng.
"Cậu ấy" Chu Trì Vọng đi nhanh lên một chút, Tống Khinh Trầm vội vàng đuổi theo, hồn nhiên quên mất mình vừa rồi còn định đi căng tin ăn cơm: "Thành tích tốt như vậy, còn cần cậu chiếu cố sao?”
"Không cần.”
Bây giờ là thời gian tan tầm, xe cộ ùn ùn, chỉ trong vài câu nói chuyện ngắn ngủi, đã có rất nhiều chiếc xe đạp nhanh chóng chạy qua, xốc lên mái tóc ngắn của Tống Khinh Trầm. Chu Trì Vọng dừng lại, tay to che tóc cô, tiện tay kéo Tống Khinh Trầm vào trong, còn mình thì đứng bên tay phải Tống Khinh Trầm, đi bên ngoài lề đường: "Ngẫu nhiên nhìn thấy, giúp một tay.”
Cổng trường loáng thoáng nhìn thấy xe của chú Kiều, nhưng Chu Trì Vọng không lên xe, anh dẫn Tống Khinh Trầm đi đến khu phồn hoa ở đầu trường. Xe đen của chú Kiều cũng khởi động theo, yên lặng đi theo phía sau hai người.
Thấy rõ phương hướng Chu Trì Vọng đi, Tống Khinh Trầm sửng sốt: "Không phải muốn đi, thăm bố tôi sao?”
"Không vội" Chu Trì Vọng nói, dẫn Tống Khinh Trầm rẽ vào đầu đường khu nhà giàu phồn hoa bên cạnh, một đường tiến vào trung tâm thương mại lớn: "Chuẩn bị chút đồ.”
Tống Khinh Trầm ở trước cửa trung tâm thương mại giữ chặt góc áo Chu Trì Vọng.
"Không phải là, mua quà đi?”
Cô vội vàng phất tay: "Đừng, đừng mua, lần trước chú Chu qua tặng nhiều đồ như vậy, bố tôi, muốn trả lại đó.”
"Nhà cậu đã giúp nhà tôi rất nhiều rồi, vẫn là đừng mua.”
Tay cô nhỏ, lúc kéo góc áo Chu Trì Vọng, hai ngón tay hoàn toàn siết chặt. Làn gió nhỏ chui vào vạt áo học sinh của anh, trong dòng người mãnh liệt, rất nhiều người vội vàng chạy đi. Chu Trì Vọng lại đứng yên tại chỗ, khẽ liếc mắt, nhìn lướt qua khóe áo mình.
Hạ thấp âm thanh.
"Hôm nay đi là gương mặt mới.”
Tống Khinh Trầm nghi hoặc, nhưng sống chết cũng không hỏi ra được rốt cuộc là ai. Chu Trì Vọng thường xuyên nói những lời lạnh nhạt, nhưng khi cần giữ bí mật cũng không thể nào moi ra được.
Hai người bọn họ dạo một vòng trong trung tâm thương mại, bởi vì mặc đồng phục học sinh, hơn nữa Chu Trì Vọng vừa cao vừa anh tuấn, trên đường có không ít người lớn nghiêng đầu nhìn bọn họ, có chút còn lắc đầu, lộ ra biểu tình hận sắt không thành thép. Lầu một là quầy hàng xa xỉ, rất nhiều nhãn hiệu lớn đều hội tụ ở đây, bên cạnh còn có cửa hàng châu báu. Tống Khinh Trầm nhìn Chu Trì Vọng dường như có chút hứng thú với châu báu, bị dọa lập tức kéo góc áo anh lại, đẩy anh đi vào khu bên trong.
"Muốn mua, cứ đi siêu thị là được rồi." "Ngay dưới đây, tôi biết thang máy ở đâu.”
Tống Khinh Trầm một đường đều đặc biệt cẩn thận, cô biết Chu Trì Vọng là thiếu gia đã quen rồi, tiền trong mắt anh chỉ là một con số sắp xếp ngẫu nhiên tổ hợp, cho nên cô phụ trách xem hàng, còn tuyên bố những thứ đưa cho nhà cô, hẳn là do cô lựa chọn. Chọc cho Chu Trì Vọng lại liếc nhìn cô một cái.
Tống Khinh Trầm mặc kệ anh nhìn thế nào, từ cửa tìm một chiếc xe đẩy nhỏ, đi vòng quanh siêu thị vài vòng, đi ngang qua khu thực phảm chức năng, lấy xuống một hộp bột canxi.
"Chỉ có vậy, cái này là đủ rồi, không cần mua nữa.”
Trong lúc nói chuyện, cô đang muốn đặt đồ vào trong giỏ hàng, đột nhiên có một người đội mũ lưỡi trai màu đen từ bên cạnh đi ra, cô không chú ý tới, đụng phải người kia, nhất thời lui về phía sau một bước, thắt lưng đụng vào giỏ hàng, đồ trong tay cũng rơi xuống.
Được Chu Trì Vọng đỡ, Tống Khinh Trầm mới đứng vững, xoa xoa thắt lưng đi về phía trước: "Anh, anh không sao chứ?”
Đụng vào cô là một người đàn ông trưởng thành, đội mũ, đeo khẩu trang, vóc dáng cao hơn cô một chút, vội vàng lắc đầu, từ trên mặt đất đứng dậy, khua khua tay, từ dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt.
Thanh âm nặng nề: "Không có việc gì.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Tống Khinh Trầm lại nhíu mày, đuổi theo người kia vài bước, chạy đến một đầu kệ, người kia đã biến mất.
Chu Trì Vọng đi theo sau cô, thấy thần sắc cô quái dị, thuận miệng hỏi: "Sao vậy?”
Tống Khinh Trầm nhìn anh,, lắc đầu: "Chắc là, nhìn lầm rồi.”
Lúc sắp ra ngoài tính tiền, cô chợt giữ chặt góc áo Chu Trì Vọng, hỏi một câu: "Tôi nhớ rõ, người bắt cóc cậu khi còn bé, là, chồng của một bảo mẫu trong nhà cậu phải không?”
Chu Trì Vọng nhìn cô, không nói gì.
"Hắn" Tống Khinh Trầm do dự một chút, lại hỏi: "Bên mắt trái, có phải có một vết sẹo hay không?”
Vừa nói, vừa dùng tay chỉ vào mắt mình.
"Như thế này?”
Cô theo bản năng sờ về phía hàm và vùng cổ của mình.
Nửa tiết trước, nơi đó mới vừa bị Khương Triệt bóp chặt, hiện tại chỉ cảm thấy ẩn ẩn đau, không nghĩ tới hơn 20 phút trôi qua, dấu còn chưa hoàn toàn biến mất.
Cô quay lại, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ.
Trên tường có một cái cửa sổ được làm bằng kính, lung lay bởi vì bị gió thổi, bên cạnh hàng bụi mờ là khuôn mặt của Tống Khinh Trầm.
Mái tóc ngắn gọn gàng, vừa đen vừa thẳng, giờ phút này chậm rãi lắc lư, theo động tác ngửa đầu của cô gái mà buông xuống, trên cửa kính nhìn không ra màu da, nhưng mơ hồ lộ ra một vết đen.
Dấu vết bị ngón tay bóp chặt.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Chu Trì Vọng, cách một tầng thủy tinh, giọng nói của anh vang lên phía sau cô, trầm thấp mà khàn khàn.
"Vừa rồi ở cùng một chỗ với Khương Triệt?”
"Hôn trộm?”
Tống Khinh Trầm trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn anh.
Không thể không nói, bộ não của Chu Trì Vọng quả thật suy đoán rất nhanh, dựa vào một dấu vết có thể đoán trúng một nửa, nếu có thêm bằng chứng, chắc anh đã có thể đoán ra toàn bộ câu chuyện.
Cô bĩu môi, thiếu kiên nhẫn: "Không có.”
Tạm dừng trong chớp mắt: "Thiếu chút nữa bị chó cắn.”
Chính xác mà nói, không có vết cắn, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy trán mơ hồ đau nhức.
"Đáng mừng.”
Không biết có phải là ảo giác của Tống Khinh Trầm hay không, sắc mặt Chu Trì Vọng dường như hòa hoãn vài phần. Hai tay anh đút vào túi, lười biếng tựa vào cửa sổ: "Không cần tiêm phòng dại nữa.”
Tống Khinh Trầm nghẹn ngào nói không nên lời.
Bản thân tâm tình cô cũng không tốt lắm, bị Khương Triệt làm cho một trận, hiện tại lại càng phiền não, xoay người muốn đi, lại bị người ta nắm lấy cổ áo sau gáy, kéo lạit.
"Đi đâu?”
"Đến căng tin ăn cơm, đói bụng”
Tống Khinh Trầm kéo cổ áo mình từ phía trước, muốn đoạt áo khoác đồng phục từ lòng bàn tay Chu Trì Vọng trở về, thuận tiện cân nhắc, lát nữa phải ăn thêm một phần canh, bổ súng ức lực, buổi chiều học ít hơn người khác nửa tiết tự học, buổi tối phải bù lại.
Ý tưởng thì rất đẹp.
Rất nhanh nghe thấy Chu Trì Vọng nói:: "Không cần, ra ngoài ăn.”
Vừa nói vừa nửa kẻo nửa đẩy, mang theo Tống Khinh Trầm đi về phía trước.
Trong lúc nói chuyện, trong văn phòng phòng giáo vụ, mấy nam sinh vừa rồi còn ở trong phòng cũng đi theo. Không giống như ánh mắt hối lỗi khi còn ở chỗ chủ nhiệm phòng giáo vụ, sau khi đi ra, một đám vui vui vẻ vẻ ồn ào, ở sau lưng hi hi ha ha.
"Mẹ nó, điện thoại di động rơi vào nhà vệ sinh đã đủ xui xẻo rồi, không vớt ra được còn phải viết bản kiểm điểm nữa, đúng là tai họa ập tới một lượt mà. ' “
"Cậu thì tính là cái gì, tôi chỉ mang theo một cái máy tính bảng nhỏ thôi, đặt ở dưới gối đầu không trêu ai chọc ai, vậy mà còn bị nhìn thấy ròi tịch thu nữa. Đúng là xui xẻo mà.”
"Hi, vẫn là cậu không được thôi, nhìn tôi một chút, đã sớm biết hai ngày này muốn kiểm tra ký túc xá, sớm đã đem đồ đạc đến phòng học rồi, chẳng qua ở dưới gầm giường quên giấu cái nồi nấu lẩu thôi...”
Thanh âm càng lúc càng gần, từ phía sau mà truyền đến, mấy nam sinh càng nói càng hưng phấn, đang hào hứng khoe khoang phương pháp giấu đồ trâu bò của mình như thế nào, bảo vệ tài sản như thế nào, liền đụng phải Chu Trì Vọng.
Mấy người vừa rồi vẻ mặt còn rất kiêu ngạo liền ngay lập tức hốt hoảng, ánh mắt xoay chuyển trên người anh, trong nháy mắt im phăng phắc, nhu thuận chào hỏi: "Chu, Chu ca, còn chưa đi sao?”
Học sinh lớp 12.
Tống Khinh Trầm liếc mắt một cái, liền biết mấy người này nhất định là đã ngã xuống dưới tay Chu Trì Vọng, hiện tại đã có bài học rồi, ai nấy đều ngoan không chịu được, so với nhìn thấy chủ nhiệm chính trị còn ngoan ngoãn hơn.
Ánh mắt Chu Trì Vọng lạnh nhạt đảo qua mấy người bọn họ, tùy tiện đáp một tiếng, rất nhanh một người trong số họ nói tiếp.
"Chu ca và bạn gái chậm rãi trò chuyện trước, chúng tôi đi trước.”
Chu Trì Vọng không lập tức lên tiếng. Anh đứng ở nơi đó, một tay đút túi, tay kia vẫn duy trì tư thế kéo Tống Khinh Trầm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
"Không phải đâu" Thấy Chu Trì Vọng không có động tĩnh gì, Tống Khinh Trầm đứng bên cạnh sốt ruột gạt cánh tay Trì Vọng ra sau: "Tôi không phải là cái gì..." Bạn gái.
Không đẩy ra, lời còn chưa nói hết.
Mấy nam sinh lộ ra vẻ mặt đều hiểu, lại bước nhanh về phía trước: "Vậy, chính là cùng học tỷ chậm rãi nói chuyện.”
Đảo mắt liền chạy mất rồi, khiến Tống Khinh Trầm muốn gọi người cũng không kêu được, giải thích lại càng không giải thích rõ.
Lẩm bẩm tức giận hất tay Chu Trì Vọng ra, trong đầu chuyển qua mấy lý do, cô trực tiếp chọn một trong số đó.
"Chu Trì Vọng, cậu chấp pháp mà lại phạm pháp.”
Tống Khinh Trầm không tin anh chưa từng bắt được những đôi tình nhân trong trường học, nhưng hết lần này tới lần khác người khác đùa giỡn đến trên đầu mình lại nhìn không thấy.
Chu Trì Vọng khẽ cười, ngón tay hướng lên trên, như có như không nắm lấy một sợi tóc của Tống Khinh Trầm, đặt ở trong lòng bàn tay, vuốt ve, từ một sợi tóc biến thành mấy sợi tóc đen nhánh, nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh mượt mà trong lòng bàn tay mình.
Không mặn không nhạt liếc cô: "Phạm pháp, cùng ai?”
Tống Khinh Trầm nói không ra.
Cũng không thể nói là cùng cô.
"Nếu không giải thích, rất dễ để cho người ta hiểu lầm.”
Không thể xem thường tốc độ lan truyền scandal trong trường học, các học sinh trung học ai nấy đều tinh lực kinh người, ngoại trừ bị sách giáo khoa đè lên không ngẩng đầu lên được, thời gian nói chuyện bát quái bao giờ cũng có..
Lúc đứng chung một chỗ với Chu Trì Vọng, cô luôn cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu sau này đi trên đường đều bị vô số ánh mắt quét tới quét lui trái phải, Tống Khinh Trầm da mặt mỏng, cảm thấy bản than như một phạm nhân tử hình phải chịu ánh mắt của mọi người.
Hết lần này tới lần khác Chu Trì Vọng vẫn còn vân đạm phong khinh, bộ dạng lười phản ứng: "Có thể hiểu lầm, chứng tỏ là giả.”
"Hoặc là" anh chạm chạp mở miệng: "Cậu muốn nó thành sự thật?”
Lại nói không nên lời.
Tống Khinh Trầm âm thầm lẩm bẩm: "Cậu đừng có mà nói đông nói tây.”
Chu Trì Vọng cười nhạt, buông ngón tay đang kéo Tống Khinh Trầm xuống. Hoàng hôn còn chưa hoàn toàn hạ xuống. Anh đưa lưng về phía ánh mặt trời, đứng ở cửa tòa nhà giảng dạy: "Nói chuyện chính”
Anh dừng một chút: "Lát nữa có người muốn đi thăm chú Tống.”
"Thăm cha tôi?" Tống Khinh Trầm hơi nhíu mày: "Ai vậy? Chú Chu?”
Chu Trì Vọng một đường đi về phía cổng trường, khôngtrực tiếp trả lời cô, đến trước mặt người gác cổng, thậm chí không cần xuất trình giấy phép đã được chú ấy cho phép ra ngoài.
Tống Khinh Trầm theo sát phía sau, cố gắng tìm kiếm giấy phép trong túi nhưng mãi mà không tìm thấy, bị bảo vệ hỏi một câu.
"Cháu đi với cậu ấy sao?”
Tống Khinh Trầm không tránh hiềm nghi, cô gật đầu: "Đúng ạ, đi cùng nhau.”
"Vậy đi đi.”
Sau khi ra khỏi cổng trường, Tống Khinh Trầm chần chờ nhìn bóng lưng Chu Trì Vọng: "Cậu, cậu hối lộ chú bảo vệ rồi sao?”
"Hôm nay chú ấy, sao lại dễ nói chuyện như vậy?”
Chú bảo vệ này Tống Khinh Trầm có biết, luôn luôn nghiêm khắc, đối với học sinh quen thuộc cũng như thế, có một số học sinh muốn dùng ấn tượng tốt trong quá khứ đục nước béo cò, mỗi lần đều bị chú ấy bắt ngay tại trận.
"Không hối lộ." Chu Trì Vọng thờ ơ liếc cô một cái, có thâm ý: "Tôi đã bỏ qua cho con gái chú ấy.”
Được rồi, vậy là vẫn có giao dịch. Tống Khinh Trầm đi theo phía sau Chu Trì Vọng, nghĩ nghĩ, ánh mắt lấp lánh.
"Con gái chú ấy sao, cũng là học sinh của trường chúng ta sao?”
Chu Trì Vọng tùy tiện lên tiếng: "Ừ, Phó Tuyết Doanh Cô hít một hơi thật sâu.
Tống Khinh Trầm không tính là phần tử thích bát quái, nhưng cái tên này cô vẫn biết. Phó Tuyết Doanh, lớp 11, là một cô gái xinh đẹp và văn tĩnh, dựa theo lời Ứng Minh Sầm mà nói, giống như một đóa hoa thủy tiên, độc lai độc vãng, cũng không có người bạn nào đặc biệt thân.
Ở một mức độ nào đó mà nói, có vài phần tương tự như Chu Trì Vọng.
"Cậu ấy" Chu Trì Vọng đi nhanh lên một chút, Tống Khinh Trầm vội vàng đuổi theo, hồn nhiên quên mất mình vừa rồi còn định đi căng tin ăn cơm: "Thành tích tốt như vậy, còn cần cậu chiếu cố sao?”
"Không cần.”
Bây giờ là thời gian tan tầm, xe cộ ùn ùn, chỉ trong vài câu nói chuyện ngắn ngủi, đã có rất nhiều chiếc xe đạp nhanh chóng chạy qua, xốc lên mái tóc ngắn của Tống Khinh Trầm. Chu Trì Vọng dừng lại, tay to che tóc cô, tiện tay kéo Tống Khinh Trầm vào trong, còn mình thì đứng bên tay phải Tống Khinh Trầm, đi bên ngoài lề đường: "Ngẫu nhiên nhìn thấy, giúp một tay.”
Cổng trường loáng thoáng nhìn thấy xe của chú Kiều, nhưng Chu Trì Vọng không lên xe, anh dẫn Tống Khinh Trầm đi đến khu phồn hoa ở đầu trường. Xe đen của chú Kiều cũng khởi động theo, yên lặng đi theo phía sau hai người.
Thấy rõ phương hướng Chu Trì Vọng đi, Tống Khinh Trầm sửng sốt: "Không phải muốn đi, thăm bố tôi sao?”
"Không vội" Chu Trì Vọng nói, dẫn Tống Khinh Trầm rẽ vào đầu đường khu nhà giàu phồn hoa bên cạnh, một đường tiến vào trung tâm thương mại lớn: "Chuẩn bị chút đồ.”
Tống Khinh Trầm ở trước cửa trung tâm thương mại giữ chặt góc áo Chu Trì Vọng.
"Không phải là, mua quà đi?”
Cô vội vàng phất tay: "Đừng, đừng mua, lần trước chú Chu qua tặng nhiều đồ như vậy, bố tôi, muốn trả lại đó.”
"Nhà cậu đã giúp nhà tôi rất nhiều rồi, vẫn là đừng mua.”
Tay cô nhỏ, lúc kéo góc áo Chu Trì Vọng, hai ngón tay hoàn toàn siết chặt. Làn gió nhỏ chui vào vạt áo học sinh của anh, trong dòng người mãnh liệt, rất nhiều người vội vàng chạy đi. Chu Trì Vọng lại đứng yên tại chỗ, khẽ liếc mắt, nhìn lướt qua khóe áo mình.
Hạ thấp âm thanh.
"Hôm nay đi là gương mặt mới.”
Tống Khinh Trầm nghi hoặc, nhưng sống chết cũng không hỏi ra được rốt cuộc là ai. Chu Trì Vọng thường xuyên nói những lời lạnh nhạt, nhưng khi cần giữ bí mật cũng không thể nào moi ra được.
Hai người bọn họ dạo một vòng trong trung tâm thương mại, bởi vì mặc đồng phục học sinh, hơn nữa Chu Trì Vọng vừa cao vừa anh tuấn, trên đường có không ít người lớn nghiêng đầu nhìn bọn họ, có chút còn lắc đầu, lộ ra biểu tình hận sắt không thành thép. Lầu một là quầy hàng xa xỉ, rất nhiều nhãn hiệu lớn đều hội tụ ở đây, bên cạnh còn có cửa hàng châu báu. Tống Khinh Trầm nhìn Chu Trì Vọng dường như có chút hứng thú với châu báu, bị dọa lập tức kéo góc áo anh lại, đẩy anh đi vào khu bên trong.
"Muốn mua, cứ đi siêu thị là được rồi." "Ngay dưới đây, tôi biết thang máy ở đâu.”
Tống Khinh Trầm một đường đều đặc biệt cẩn thận, cô biết Chu Trì Vọng là thiếu gia đã quen rồi, tiền trong mắt anh chỉ là một con số sắp xếp ngẫu nhiên tổ hợp, cho nên cô phụ trách xem hàng, còn tuyên bố những thứ đưa cho nhà cô, hẳn là do cô lựa chọn. Chọc cho Chu Trì Vọng lại liếc nhìn cô một cái.
Tống Khinh Trầm mặc kệ anh nhìn thế nào, từ cửa tìm một chiếc xe đẩy nhỏ, đi vòng quanh siêu thị vài vòng, đi ngang qua khu thực phảm chức năng, lấy xuống một hộp bột canxi.
"Chỉ có vậy, cái này là đủ rồi, không cần mua nữa.”
Trong lúc nói chuyện, cô đang muốn đặt đồ vào trong giỏ hàng, đột nhiên có một người đội mũ lưỡi trai màu đen từ bên cạnh đi ra, cô không chú ý tới, đụng phải người kia, nhất thời lui về phía sau một bước, thắt lưng đụng vào giỏ hàng, đồ trong tay cũng rơi xuống.
Được Chu Trì Vọng đỡ, Tống Khinh Trầm mới đứng vững, xoa xoa thắt lưng đi về phía trước: "Anh, anh không sao chứ?”
Đụng vào cô là một người đàn ông trưởng thành, đội mũ, đeo khẩu trang, vóc dáng cao hơn cô một chút, vội vàng lắc đầu, từ trên mặt đất đứng dậy, khua khua tay, từ dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt.
Thanh âm nặng nề: "Không có việc gì.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Tống Khinh Trầm lại nhíu mày, đuổi theo người kia vài bước, chạy đến một đầu kệ, người kia đã biến mất.
Chu Trì Vọng đi theo sau cô, thấy thần sắc cô quái dị, thuận miệng hỏi: "Sao vậy?”
Tống Khinh Trầm nhìn anh,, lắc đầu: "Chắc là, nhìn lầm rồi.”
Lúc sắp ra ngoài tính tiền, cô chợt giữ chặt góc áo Chu Trì Vọng, hỏi một câu: "Tôi nhớ rõ, người bắt cóc cậu khi còn bé, là, chồng của một bảo mẫu trong nhà cậu phải không?”
Chu Trì Vọng nhìn cô, không nói gì.
"Hắn" Tống Khinh Trầm do dự một chút, lại hỏi: "Bên mắt trái, có phải có một vết sẹo hay không?”
Vừa nói, vừa dùng tay chỉ vào mắt mình.
"Như thế này?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook